Hoàn Lam Anh

Chương 57: Đen Kì Lạ



Chương 57: Mèo đen kì lạ

*

Khi không khí đang u ám bởi âm thanh đáng sợ của quái vật đầm nước kia, một tiếng mèo kêu to xé ngang không gian:

"Meo! Meo!"

Âm vực kêu to này so với âm thanh ghê rợn của quái vật khác một trời một vực, cơ hồ khiến lỗ tai mọi ngừng đập bung bung lên.

Mọi người rối rít quan sát chung quanh, con mèo ở đâu ra vậy? Nó kêu to như vậy là muốn dẫn dụ đám quái vật đến đây à?

"Meo! Meo! Meo!..."

Căn cứ tỉnh ủy, địa điểm hấp dẫn tại nơi đầm T Tường này, trước mạt thế.

Tại vị trí cao nhất, bức tượng đài, hình bóng của một con mèo đen đang dồn hết sức kêu lên những tiếng thật to, vang rộng và xa.

Đôi mắt đen giống như trở nên âm u hơn khi phát hiện một con mồi mới nào đó.

"Mẹ kiếp!"

Anh Lân mắng to, quả nhiên, theo tiếng mèo kêu gào liên tục đó, những xác sống ẩn núp trong bóng tối bắt đầu vây quanh tuyến đường gần kề bọn họ. Hơn nữa, có thêm vài chục tang thi cấp 1 đã hình thành tinh hạch trong não mò tới. Nhìn cho kỹ lại, có đến năm, sáu tang thi cấp 2 mang dị năng cũng xuất hiện.

Một đám dị năng giả sắp cạn kiệt năng lượng ở tại đây, đúng là một khối thịt mỡ vô cùng hấp dẫn.

Bọn chúng, đã ngửi thấy mùi người sống mà bắt đầu vây lại.

"Đi! Chạy mau, hướng bên kia!"

Anh Lân ra lệnh, cả đám ba mươi lăm người đỡ nhau chạy về một hướng, đó là nơi căn cứ tỉnh ủy, địa điểm ẩn nấp thích hợp hiện giờ. Bởi tang thi và đám quái vật đang theo sát phía sau.

Anh Lân nhìn tốc độ của mọi người vì dị năng muốn cạn kiệt mà chậm lại, không đành lòng cắn răng, bọn họ nhất định phải trở về bảo hộ người dân xuất phát đến căn cứ!

Anh ta đột nhiên vòng trở về:

"Tất cả mau tìm nơi trốn tránh!! Nhanh!"

Mọi người rối rít liều mạng chạy, có người lo lắng hỏi:

"Cậu muốn làm gì?"

"Tôi sẽ cầm chân bọn chúng! Tất cả hãy cố gắng rời khỏi nơi này ngay lặp tức." - Lân nghiêm nghị nói, nếu có thể, anh ta sẽ lợi dụng dị năng hệ phong của mình mà gϊếŧ ra một con đường, trở ngược về cầu cứu nhóm người Tấn Quốc. Nhóm dị năng giả này, không thể để họ chết tại đây được, họ còn có việc quan trọng hơn đang chờ đợi.

Phía sau có quái vật đầm nước, hai bên đều có tang thi vây quanh, tỉ lệ gϊếŧ ra được một con đường trở về kêu cứu có bao nhiêu hung hiểm?

Tại thế giới tàn khốc này, những người có tình có nghĩa như anh Lân có bấy nhiêu người? Những người sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì để bảo hộ những người dân trước móng vuốt của xác sống như Tấn Quốc có bao nhiêu người...

Lam Anh không biết, cũng không bao giờ biết, nhưng cô chắc chắn không nguyện ý để bọn họ chịu chết.

"Hệ Thống!"

"Tích! Hệ Thống Đối Kháng Mạt Thế đã tiến vào trạng thái mở ra... Ký chủ, ngài cần gì?"

Lam Anh lôi từ trong túi ra toàn bộ tinh hạch, chỉ chừa lại ba viên:

"Mau chuyển hoán thành tinh nguyên, tôi muốn nâng cao lực lượng cơ thể, ngay tức khắc!"

"Vì ký chủ phục vụ... Tích!"

Những viên tinh hạch ngay tức khắc lần lượt hóa thành khói tan biến vào không trung. Chỉ vài giây sau, âm thanh điện tử vang lên:

"Đã chuyển hóa thành công... Cường hóa cơ thể thành công!"

Hệ Thống vừa nói xong, Lam Anh lặp tức cảm nhận được từng tế bào của cơ thể trở nên nóng rực. Cũng may là tinh hạch đã thông qua xử lí của hệ thống, tinh hạch hóa thành năng lượng dị năng sẽ dễ dàng hơn nếu cơ thể trực tiếp hấp thụ, chắc chắn sẽ rất đau đớn.

Lam Anh hít sâu, chuyển bước chân chạy ngược lại cùng với anh Lân. Đoàn Vân Khải bên cạnh kinh hãi mà không kịp ngăn lại, cô...cô ấy muốn chạy ngược về làm gì kia chứ?

Bên kia, Lân vừa dùng lốc xoáy xoắn nát một mớ xác sống thì thấy ngay Lam Anh đang chạy đến, vừa kinh ngạc vừa tức giận hô to:

"Cái con bé này!! Quay lại chịu chết à?"

Anh ta tức chết, thật sự không thích mấy cái người không nghe lời kiểu này mà, nhất là đối phương còn là thiếu niên!

"Con có thể giúp chú!"

Anh Lân: "..." Câu này nghe rất quen, nhưng chỉ cần cô quay ngược lại là đã giúp tôi nhiều rồi!

Anh Lân cực kì tức giận, cho đến khi thấy một tang thi cấp 2 nhào tới và đột ngột bị cắt phăng đầu trước mặt. Anh ta ngạc nhiên cực kì, trong mắt anh ta, lực lượng vô hình này giống hệt với dị năng của Tấn Quốc, chỉ là chiêu thức khang khác mà thôi.

"Thảo nào Tấn Quốc nói cô khá giỏi!" - Lân cảm khái, biết năng lực của cô tương đương với đồng đội mình, anh ta nghiêm túc lại, đối phó với đám xác sống đang chen chúc tới.

Lam Anh tiếp tục sử dụng hai không gian lát cắt nữa, dùng nó để chém lén ngang cổ hai tang thi cấp hai tiếp theo. Lân cũng dùng vô số lưỡi dao gió chém mạnh về mấy con tang thi có dị năng. Xử lí nguy cơ lớn nhất xong, chưa kịp nhặt tinh hạch, một đám tang thi cấp 1 như thủy triều ập đến.

Lực lượng của chúng vừa đông vừa mạnh, với sức lực có thể bóp nát đầu chúng của Lam Anh hiện giờ là quá dễ dàng. Nhưng phí thời gian cực kì khi chúng quá nhiều. Hơn nữa, đám sinh vật kì dị kia cũng đã cách nơi chiến trường này chỉ mười mét.

"Chúng ta không kịp! Tăng tốc!" - Anh Lân nói, sau đó dồn năng lượng hệ phong vào hai chân, vụt chạy về phía trước, tốc độ của anh ta cơ hồ nhanh hơn cả xe đua.

Lam Anh dậm chân in hẳn lên đường lộ một dấu vết, cũng bùng nổ sức lực mà chạy, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp phía sau anh ta.

Chạy vọt qua đoạn hẹp nhất của cái đầm nước, hai người họ mới phát hiện con quái vật đã đi xuống dưới đáy đầm, thân hình quái dị của nó dần dần trôi nổi ra phía xa, giữa đầm nước.

Anh Lân thở phào, nói trong tiếng gió:

"May mắn, không chạm mặt với nó!"

Mọi chuyện chỉ xảy ra chưa đầy một phút.

Giữa lúc cả hai sắp đột phá vòng vây của đám xác sống, một lượng lớn sinh vật kì dị kia lại chắn ngang khiến hai người không thể không dừng lại mà phá vây.

Ngang trời, một bóng đen vọt nhảy ra giữa chiến trường!

"Meo! Meo!"

Là một con mèo đen, Lân chưa kịp làm gì thì nó bỗng kêu to lên. Sau đó, cảnh tượng lạ lùng lại phát sinh: mấy trăm tang thi đột nhiên nhào về phía đám sinh vật kì dị cắn xé, nhai nuốt. Chúng cũng không kém mà tấn công lại đám tang thi. Chỉ thấy chất lỏng ghê rợn từ trên người chúng trào ra bao phủ một tang thi. Chỉ trong vòng nửa phút, chất lỏng thấm vào làn da tái xanh của tang thi và biến nó thành một sinh vật kì dị tiếp theo.

Quá quỉ dị!

Anh Lân và Lam Anh nhìn cảnh này mà không kém rùng mình. Con mèo đen đột nhiên nhìn bọn họ với ánh mắt kì dị...

"Meo..."

Lần này, âm thanh con mèo kêu lên nhỏ hơn, thân hinh nhỏ xíu của nó bước lên một bước, giống như muốn dồn họ quay trở lại đường cũ. Anh Lân cau mày nói:

"Đừng hành động, để xem nó định làm gì!"

Lam Anh gật đầu đáp ứng.

Dù con mèo này kêu to dẫn xác sống đến rất nhiều nhưng hiện tại, chúng đã quay sang thực hiện gϊếŧ chóc với đám sinh vật kia, nên họ tạm thời không muốn động nó.

Nhưng con mèo lại cử động, nó đột nhiên nhảy tới chỗ bọn họ.

Anh Lân phản ứng nhanh hơn với dị năng gió, vọt về phía bên trái, Lam Anh lại chuyển bước về phía bên phải. Con mèo đen quăng đuôi, đổi hướng nhảy lên vai Lam Anh.

Lam Anh: "!!!"

Theo phản ứng, cô lặp tức đánh về phía nó. Mèo đen lại quăng cái đuôi, thân hình nó vụt một cái nhảy lên cao, đợi Lam Anh đánh hụt xong thì nó lại đáp xuống vai cô.

"Meo..."

Mặt Lam Anh trầm xuống, đây là lần thứ hai cô cảm nhận được sự quái dị cao nhất! Trừ cái lần đối diện với con chó tang thi kia. Con mèo này, rốt cuộc nó có ý gì đây?

Lam Anh không hiểu, cho đến khi cô mơ hồ cảm nhận được dị năng của nó... Hóa ra là...

#k


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện