Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 57: Bức ép hòa thân (hạ)



“Đại tỷ tỷ, tỷ…” Tây Lương Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt, trước kia bất kể Tây Lương Mạt có tức giận hay phẫn nộ, gương mặt lúc nào cũng mang một nụ cười vô hại, nhưng lúc này nàng lại thẳng thừng như vậy.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, đáy mắt xẹt qua vẻ phẫn nộ.

Tây Lương Nguyệt vội vàng nhìn xung quanh rồi nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, nếu bị những người khác ở Tổ gia truyền đến chỗ lão thái thái thì không ổn đâu, cẩn thận bị tộc quy xử trí.”

Tây Lương Mạt nhướn mi: “Tộc quy xử trí, xử trí thế nào?”

“Người mắc tội đại bất kính, đại ngỗ nghịch và đại dâm dật, nam thì trục xuất khỏi gia tộc, nữ thì giam trong Từ đường, hoặc thả trôi sông.” Một giọng nói lạnh lùng cao ngạo vang lên đằng sau hai người.

Tây Lương Mạt thuận thế nhìn qua, một đám thiếu nữ đủ loại màu sắc đang chầm chậm bước về phía nàng, dẫn đầu là một thiếu nữ mặc áo bối tử màu vàng nhạt thêu anh đào, bên dưới là váy lụa mỏng màu tím nhạt lưu vân cẩm tú, đầu đội mũ minh châu, không phải là Tây Lương Vũ thì ai.

“Quận chúa vạn phúc.” Tây Lương Vũ tiến lên rồi cúi người với nàng, nhưng không đợi nàng đỡ đã đứng dậy, điệu bộ làm đủ, cũng ngạo khí mười phần.

“Tỷ tỷ không cần khách khí.” Tây Lương Mạt chỉ khẽ mỉm cười, lơ đễnh.

Đám tỷ muội của Tây Lương Tổ gia lần đầu tiên nhìn thấy vị cô nương mặc dù cũng là con vợ cả nhưng lại thuộc chi khác này, nhất là nhà Tĩnh Quốc công chẳng những tay nắm binh quyền, trong đám nữ nhi lại liên tục xuất hiện một Huyện chúa, một Quận chúa, sao không khiến cho các nàng sinh ra lòng ganh đua, bắt đầu tỉ mỉ quan sát nàng.

Tây Lương Mạt mặc một bộ xiêm áo bằng gấm mỏng màu tím nhạt với tay áo rộng, bên dưới là một chiếc váy bằng gấm hoa màu trắng thêu hoa tử đằng cuộn khói, bên hông là một chiếc đai lưng cẩm tú màu xanh đậm cuốn cành hoa sen, buộc một dải cung tơ chín khúc lả lướt rủ ngọc, trên cổ là một chuỗi vòng ngọc bích vàng ròng tinh xảo đẹp đẽ, mái tóc đen nhánh dùng thạch anh tím khắc thành mũ hoa sen búi lên, lại lấy tơ vàng khảm nam châu nhỏ mảnh quấn vòng quanh rủ xuống trước sau, cao quý mà độc đáo.

Các thiếu nữ ở Tổ gia có thiếu mắt nhìn đến mấy đi chăng nữa thì cũng biết một thân ăn vận này của đối phương tuyệt đối là từ tay nghề của danh gia mà ra, giá trị không rẻ, y phục của mình lập tức hạ xuống một đẳng cấp.

Hơn nữa so với người đứng đầu của các nàng là Vũ tỷ nhi do chính thất sinh ra, khí chất cũng chẳng kém một chút nào, khí thế còn cao hơn một bậc.

Thấy Vũ tỷ nhi cũng hành lễ, mà Trinh Mẫn Quận chúa hình như cũng không hề có ý miễn lễ nghi cho bọn họ, các cô nương Tổ gia lại nối nhau bước lên hành lễ.

Hành lễ xong, các nàng đều được Tây Lương Mạt sai Bạch Nhụy ban thưởng, đều là những hộp phấn tinh mỹ mạ vàng khảm đá quý đựng đủ loại phấn xinh đẹp, trong hộp còn có nạm một tấm gương thủy tinh hiếm thấy, những cô nương này đều xuất thân từ thế gia, dĩ nhiên đã từng thấy qua không ít thứ tốt, nhưng loại gương thủy tinh quý giá như vậy cũng tương đối khó mà có được.

Các nàng không khỏi không kiềm chế được vẻ vui mừng trên mặt, ánh mắt nhìn về phía Tây Lương Mạt cũng có thêm chút lấy lòng, rối rít tiến lên tạ ơn.

Tây Lương Mạt nói năng ưu nhã, thỉnh thoảng lại kể những câu chuyện lý thú rất độc đáo, rất nhanh đã giành được sự hảo cảm và gần gũi của các cô nương ở Tây Lương Tổ gia.

Tây Lương Vũ không ngờ đám tay sai bên cạnh lại ngó lơ những lời căn dặn của mình, hơn nữa, từ trước đến nay nàng ta và Tây Lương Yên vẫn cao cao tại thượng, sau khi Tây Lương Yên chết rồi, nàng ta lại càng như trăng giữa ngàn sao, chưa từng bị coi thường như vậy bao giờ, không khỏi giận dữ trong lòng.

Đúng lúc có một cô nương con vợ cả nhà thím trong lúc nói chuyện không cẩn thận lùi lại phía sau một bước, va phải Tây Lương Vũ một cái, đang định nhanh chóng xin lỗi, không ngờ Tây Lương Vũ lại cười lạnh một tiếng, đột nhiên hai bàn tay đã vung lên mặt cô nương kia, móng tay bén nhọn khiến cho gương mặt thiếu nữ kia hiện lên mấy vệt máu.

“Đồ điếm không có quy củ, chẳng qua là vận khí tốt một chút, còn không biết tên họ mình là gì, sắp thành đồ chơi ở cái nơi bẩn thỉu kia rồi, cứ ở đó mà khinh cuồng đi.” Tây Lương Vũ lạnh lùng lắc lắc cổ tay mình hừ nhẹ chế giễu.

Thiếu nữ kia chưa từng nghĩ mình lại bị ăn tát trước mặt mọi người, càng không ngờ tới mình lại bị mắng chửi như vậy, mặt thì rát lòng thì đau, lập tức che mặt chạy vọt ra khỏi viện.

Tây Lương Vũ chỉ gà mắng chó, như một gáo nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, chúng nữ hai mắt nhìn nhau, lập tức im lặng không dám nói gì nữa, theo bản năng đều cách xa Tây Lương Mạt ba thước.

“Vũ tỷ nhi thật là nóng tính.” Tây Lương Mạt khẽ mỉm cười, ánh mắt lại lạnh như băng.

“Vẫn kém cái giá của Quận chúa, bắt một phòng trưởng bối đều phải hành lễ với ngươi.” Tây Lương Vũ không chút lưu tình châm chọc nói.

“A, Vũ tỷ nhi là cảm thấy quy huấn lớn bé tuy có thứ tự, nhưng tôn ti phải đặt trước này của Thiên triều có vấn đề sao, không bằng chúng ta tới chỗ Hoàng hậu nương nương tranh luận cho rõ, vừa hay đem quy củ mới của Vũ tỷ nhi giáo huấn cho thần dân thiên hạ.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói.

“Ngươi… ta chưa từng nói vậy!” Tây Lương Vũ không ngờ lại bị chụp cho cái mũ lớn như vậy, không khỏi cuống lên, sau đó cả giận nói: “Tây Lương Mạt, ngươi chẳng qua là châu chấu sau mùa gặt, để ta xem đến lúc gả sang Hách Hách rồi ngươi còn đắc ý được bao lâu, ngươi tưởng là chỉ bằng thân phận Quận chúa là có thể không xuất giá hay sao, tộc Tây Lương chúng ta lấy tộc quy vẫn có thể xử trí ngươi như thường.”

Dứt lời, Tây Lương Vũ cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, những cô nương khác của Tổ gia cũng liếc mắt nhìn nhau, có quy củ thì cúi người đơn giản với Tây Lương Mạt mới rời đi, không có quy củ thì trực tiếp bỏ đi.

Tộc quy của thế gia trăm năm sâm nghiêm, nếu bọn họ thực sự muốn sắp tội danh xử trí Tây Lương Mạt, Hoàng hậu cũng khó mà giải vây được cho nàng.

Xung quanh Tây Lương Mạt lập tức trở nên trống rỗng, nàng không khỏi thoáng nheo mắt lại.

Tây Lương Nguyệt nhìn nàng, cắn cắn môi nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ đừng để ý đến bọn họ.” Cho dù có đầy bụng tâm tư như nàng ta cũng không biết phải trấn an Tây Lương Mạt thế nào.

Tây Lương Mạt cười giễu một tiếng, lạnh nhạt gọi một câu: “Hà ma ma.”

Thì ra Hà ma ma thấy không thích hợp đã rời đi, giờ phút này lại xuất hiện sau lưng Tây Lương Mạt, khiến cho Tây Lương Nguyệt sợ đến mức giật mình.

“Quận chúa chỉ cần yên tâm đồng ý chuyện này là được.” Hà ma ma nhìn nàng có vẻ nắm chắc nói.

Tây Lương Mạt lúc này mới khẽ mỉm cười, tựa như lẩm bẩm nói: “Tộc quy? Cũng nên để cho mấy lão cổ đông được lợi từ cái mớ tộc quy này nếm thử mùi vị của tộc quy tốt đẹp thế nào…”

Tây Lương Nguyệt nhìn hai người, lại mờ mịt chẳng hiểu căn nguyên, chẳng qua là thần sắc của Tây Lương Mạt khiến nàng ta cảm thấy không rét mà run, lại không dám nhìn thẳng.

Chờ tất cả mọi người đi xa khỏi cái viện này, một bóng nam tử vĩ ngạn cao ngất xuất hiện sâu trong rừng hoa mai, gã sai vặt bên cạnh sắc giọng hỏi: “Nhị gia, người xem hai vị cô nương này thế nào?”

“Mặt mũi của nữ nhân khi tranh sủng thì có gì thú vị khác nhau, hừ!” Thanh âm của nam tử lạnh lùng như gió rét tháng Hai, hắn quay người lại không chút lưu luyến rời đi.

Gã sai vặt kia thở dài một tiếng, lắc đầu một cái, đây cũng là do vận khí của hai vị cô nương không tốt, vậy mà lại bị gia gặp phải, Nhị gia ghét nhất là nữ tử tranh chấp đấu khẩu.

Bất kể là ai gả cho Nhị gia, ngày tháng cũng sẽ không dễ chịu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện