Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 67: Không thể tin lời nói của đàn ông



“Thực sự không nhớ?” Bách Lý Thanh ghé vào tai nàng nguy hiểm nói, đầu ngón tay chậm rãi mò vào trong áo nàng.

Tây Lương Mạt chăm chú đọc lá thư trên tay mình, không yên lòng nói: “Sáng nay vừa mới về, lẽ nào thật sự một ngày không gặp như cách ba thu à? Gia gia nói ngươi đừng có tới trêu chọc ta.”

Đã biết lão yêu ngàn năm này sẽ không yên trí ở trong phủ Thiên Tuế mà.

“Cô nàng vô lương tâm nhà ngươi!” Người phía sau không chút khách khí bóp bầu ngực mềm mại của nàng, nghe tiểu hồ ly vốn kiên quyết không quan tâm đến hắn ở trong lòng hét lớn một tiếng, lập tức mềm nhũn trên người hắn.

“A Cửu, tên điên nhà ngươi có thể đừng táy máy nữa không?”

Bách Lý Thanh ôm eo Tây Lương Mạt, có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu cắn vành tai nàng, tà ác nói: “Chậc, mềm nhũn thế này, đáng thương quá đi.”

Tây Lương Mạt cắn răng, mặt đỏ ửng, vươn tay ý đồ đẩy mạnh hắn ra: “Tránh ra, ngươi hành hạ người khác thành nghiện rồi phải không, biết rõ như vậy không tốt còn cố tình tới cọ xát ta!”

Bách Lý Thanh âm u cười túm tay nàng về, nhân tiện đè nàng lên bàn: “Vi sư làm sao có thể giương mắt nhìn tiểu tâm can của mình khó chịu thế này, đến đây, vi sư có rất nhiều biện pháp giúp ngươi dập lửa đấy.”

Trên người nàng có lửa, trong lòng hắn cũng rất nóng, hiếm khi nào tiểu hồ ly không phản kháng, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, một miếng thịt mềm ngay trước mắt, cố tình hắn lại không hưởng thụ được!

“Ngươi… Ngươi thật là… Ngươi tránh ra!” Tây Lương Mạt bị hắn làm cho tay chân như nhũn ra, vừa buồn bực vừa xấu hổ, đồ vô liêm sỉ này đang giận nàng trốn về phủ Quốc Công mới đùa nàng như thế.

Bách Lý Thanh cắn vành tai nhỏ như bạch ngọc của nàng không buông, vừa dỗ vừa ôm, làm như bá vương ngạnh thượng cung trực tiếp ở trên bàn ăn nàng trong trong ngoài ngoài một lượt, rồi mới ôm nàng đang mềm hai chân đứng không nổi trở về giường.

“Ngươi còn như thế, cho dù trở lại bình thường ta cũng không trở về với ngươi!” Tây Lương Mạt toàn thân mất sức, nằm trên người hắn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, kéo mái tóc dài của hắn để hắn ngẩng mặt lên.

Bách Lý Thanh thấy tiểu hồ ly trong lòng xù lông mới cười cười nói: “Nha đầu ngoan, vi sư sẽ nghe lời ngươi, để cho vi sư ôm một cái nữa, ngươi khó chịu trên người, vi sư cũng rất khó chịu trong lòng đây.”

Tây Lương Mạt nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: “Ngươi cam đoan?”

Bách Lý Thanh như một con thú lớn tao nhã bị nhéo lông đau nên nghiêng đầu cọ vào tay nàng, ánh mắt xa xôi, khom người cắn đôi môi hồng phấn của nàng, kiên nhẫn dụ dỗ: “Ừ, đương nhiên, đương nhiên rồi, đều nghe ngươi.”

Lúc này Tây Lương Mạt mới miễn cưỡng nới lỏng bàn tay đang giật tóc hắn, mặt đỏ bừng như sắp chảy nước, cắn răng nói: “Được, chỉ lần này thôi, trước khi bình thường trở lại không được trêu chọc ta nữa!”

Bách Lý Thanh cười khẽ, vui vẻ đồng ý: “Được.”

Ánh nến xa xôi soi bóng dáng mơ hồ yêu dị của hắn lên vách tường.



— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia rất đói bụng, vô cùng đói bụng —

Tại một thôn nhỏ ngoài ngoại ô kinh thành, trong căn phòng nho nhỏ, ánh nến bập bùng chiếu ra bóng hai người.

“Hiện nay người trong triều phản đối Cửu Thiên Tuế đã không còn lại mấy người.” Một giọng nói có phần già nua thở dài một tiếng.

Một giọng nói khác trẻ tuổi có phần nóng nảy cũng căm giận phụ họa: “Ngày ấy tiên đế phát tang, nói là Thái Tử gia gây ra cung biến, ngoại trừ Thái Tử gia bị bắt, Lục Thừa Tướng nhảy lầu, những lão thần vốn thuộc đảng Thái Tử và trung thành với tiên đế gần như chết hết, trong cung người của Cửu Thiên Tuế trước nay chiếm thế thượng phong, cho dù Thái Tử gia thật sự ra tay cũng đã bị ép lùi tới tường cung phía nam rất nhanh, làm sao có thời gian giết chết nhiều đại thần như thế, hơn nữa còn đều là những người phản đối Cửu Thiên Tuế!”

“Ngu Hầu, ngươi cũng đừng quá tức giận, đây gọi là được làm vua thua làm giặc.” Hàn Thượng Thư cười lạnh, trong nụ cười khó nén vẻ tang thương.

Thịt mỡ trên gương mặt béo mọng của Ngu Hầu run lên, có vẻ lòng đầy căm phẫn: “Hàn Thượng Thư đại nhân, ngài đừng nổi giận, nay tuy chúng ta không chiếm thế thượng phong nhưng những người nghĩa đảm trung can nhất định sẽ ủng hộ chính thống, ông trời sẽ không để cho kẻ gian cầm giữ triều chính, đợi khi chúng ta tập trung đủ lực lượng nhất định có thể đuổi tận giết tuyệt tên giặc kia!”

“Hầu gia, ngài quả là trí dũng song toàn, Ngữ Nhi vô cùng kính phục.” Một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên phía sau Ngu Hầu, đôi tay trắng như tuyết sơn móng diễm lệ đặt lên bả vai hắn, đôi tay như thế xuất hiện giữa đêm tối sáng loáng giống như tỏa ra hương khí mê người, thật sự có thể xưng là hoạt sắc sinh hương.

Ngu Hầu nhìn mà tâm thần rung động, lập tức vươn tay kéo nàng ta ôm vào lòng, đôi tay múp míp sờ mò trên người người phụ nữ xinh đẹp kia: “Nương nương quá khiêm tốn rồi, nương nương cũng là mỹ nhân trinh tiết, có thể làm mọi chuyện vì ngai vàng chính thống của tiên đế cơ mà.”

Lời hắn nói mang theo một tia khinh miệt và hạ lưu làm cho nét mặt người phụ nữ kia cứng đờ, Hàn Thượng Thư lập tức ném một ánh mắt cho nàng ta mới khiến nàng ta kiềm chế tâm tình phẫn nộ của mình.

Ánh nến soi tỏ ra một bóng người kiều mỵ vốn nên cạo đầu tu hành ở Thái Sơn – Hàn Quý Phi, hoặc nên gọi là Hàn Thái Phi.

Nàng ta nhẫn nhịn động tác sàm sỡ thô lỗ của Ngu Hầu, chỉ nở nụ cười quyến rũ: “Hầu gia thích là tốt rồi, chuyện này đối với ngươi, đối với chúng ta đều có lợi, không phải sao?”

Ngu Hầu cười cười liếc nàng ta: “Ta thấy vì Quý Phi nương nương không chịu nổi sự cô đơn trên tuyệt đỉnh Thái Sơn mới đúng.”

“Ngu Hầu, nếu tương lai, Thái Tử gia có thể ngồi lên đại bảo, ngài đương nhiên sẽ là công thần đứng đầu.” Trên gương mặt gầy gò của Hàn Thượng Thư lộ ra một tia sáng lạnh, rất không hài lòng với thái độ ra sức khước từ của Ngu Hầu.

Ngu Hầu cười hắc hắc, vuốt ve da thịt nõn nà như ngọc của Hàn Quý Phi: “Nhưng một khi chuyện này lộ ra chính là tội phản quốc, phải để ta nghĩ đã, có điều lệnh bài để ra vào biên cảnh mà các ngươi muốn thì ngày mai ta có thể làm cho các ngươi, nhưng mà…”

Hắn không nói tiếp, chỉ nhìn Hàn Quý Phi lộ ra nụ cười dâm ô tham lam.

Ý của hắn không cần nói đã hiểu, ý vị sâu xa.

Hàn Thượng Thư đương nhiên hiểu được, hắn nhìn về phía Đại muội muội của mình, cười cười: “Muội muội phải hầu hạ đại công thần tương lai của chúng ta cho tốt, vi huynh còn chút chuyện phía sau viện.”

Hàn Quý Phi cười quyến rũ: “Đương nhiên rồi.”

Nói xong, nàng ta dính vào lòng Ngu Hầu.

Hàn Thượng Thư lại nhìn về phía Ngu Hầu, vuốt râu nói: “Đúng rồi, Ngu Hầu, ngươi phải cẩn thận phu nhân của ngươi, dù sao nàng ta cũng mang họ Tây Lương.”

“Yên tâm đi, ả đã hận chết vị Đại tỷ tỷ của ả từ lâu rồi, lúc trước ả gả cho ta còn không tình nguyện, định tự tử, là Thiên Tuế Vương Phi trói ả lại ném lên kiệu, đêm động phòng hoa chúc bản Hầu gia còn chưa cởi dây thừng đã lên giường. Nói không chừng sau này vị phu nhân đấy của ta còn có tác dụng.” Giống như nhớ lại dáng vẻ không cam lòng của Tây Lương Sương trong đêm động phòng, Ngu Hầu nở nụ cười dâm đãng và ác độc.

“Không ngờ ả tiện nhân Tây Lương Mạt này thật sự ác độc như thế.” Hàn Thượng Thư nghe vậy nhíu mày nói.

Vẻ mặt Hàn Thái Phi sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tiện nhân đó lòng dạ rất hiểm độc, gả cho gã hoạn quan kia đúng là xứng đôi vừa lứa!”

Hàn Thượng Thu gật đầu với Ngu Hầu: “Nếu đã vậy Hầu gia có thể bảo phu nhân giúp chúng ta một tay!”

Ra cửa, nhìn đèn trong phòng đột nhiên tắt ngum, hắn nở một nụ cười âm trầm hài lòng.

Cho đến khi chân trời hửng sáng, một bóng người béo mọng chui ra khỏi cửa, một chiếc kiệu nhỏ lập tức tới đón, hắn chui vào bên trong, cỗ kiệu cong cong nặng trịch đi ra ngoài thôn.

Một bóng người cao gầy cũng đi ra từ phía sau viện, nhìn cỗ kiệu biến mất trong bóng tối xa xa rồi mới vào phòng.

Lúc này, trong căn nhà tranh đã có ánh nến mờ mờ, một người phụ nữ mỹ mạo ngồi trên giường, vẻ mặt không chút biểu cảm đang cầm lược chải đầu, vẻ mặt đã không còn quyến rũ mê người như đêm qua, bọng mắt thâm thì và dấu vết ghê người lộ ra trên cổ chứng tỏ đêm qua nàng ta đã chịu loại tra tấn gì.

Hàn Thượng Thư nhìn nàng ta, im lặng một lát rồi mới thở dài: “Ngữ Nhi, ngươi chịu khổ.”

Hàn Thái Phi lập tức bóp gãy cái lược trong tay, trên gương mặt diễm lệ của nàng ta bộc lộ vẻ dữ tợn: “Ca ca, Hàn gia chúng ta vốn là thần tử hiến sắc cho hoàng gia, Ngũ Nhi không quên trách nhiệm của mình, càng không muốn hao phí thời giờ thanh xuân của mình trên Thái Sơn, cho nên huynh bảo ta ngủ với nam nhân nào ta sẽ ngủ với nam nhân đó. Nhưng huynh phải nói cho ta biết, chúng ta nắm chắc mấy phần để lật đổ Cửu Thiên Tuế và tiện nha đầu Tây Lương Mạt kia?”

Nàng ta vứt bỏ sự kiêu ngạo, vứt bỏ sự tự tôn của mình để bầu bạn với lão nam nhân xấu xí ghê tởm kia, vì có điều kiện và trả giá!

Hàn Thượng Thư nhìn muội muội của mình, lắc đầu cười khổ: “Là Nhị hoàng tử Tây Địch phái người liên hệ với ta, chỉ nói bọn họ bằng lòng giúp chúng ta một tay, nhưng sau này được việc phải cắt nhường một trăm thành biên quan cho bọn họ.”

Hàn Thái Phi nhăn mày mất kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta mặc kệ các ngươi có hiệp nghị gì, ta chỉ biết ta không nhịn nổi phải nhìn tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt kia kiêu ngạo, ả qua sông đoạn cầu, lúc trước đã hứa với ta đảm bảo cho ta cả đời vinh hoa, nay lại đưa một Thái Phi có nữ nhi như ta lên Thái Sơn tu hành với đám tiện nhân không được sủng, ta nhất định phải cho ả thấy cái giá vì đã lừa gạt ta, mới không làm thất vọng những gì ta đã trả giá!”

Tần phi có con cái trong cung cho dù sau khi Hoàng Đế qua đời cũng không cần xuất gia làm ni cô, mà có thể dưỡng lão trong cung, nhưng Bách Lý Thanh làm sao có thể cho phép một tai họa ngầm như nàng ta ở lại trong cung, nếu không phải hắn cố kỵ vừa mới tuẫn táng Trinh Liệt Hoàng Hậu, cái mạng nhỏ của nàng ta cũng sẽ chẳng còn đến bây giờ, huống hồ nàng ta cũng không có con trai, cho nên mới tùy tiện đuổi nàng ta đi xa.

Hàn Thượng Thư thở dài một tiếng, ngồi xuống trước mặt nàng ta: “Nếu không vì Hàn gia thì ca ca cũng không muốn bí quá hóa liều, nay đã phái người đóng giả ngươi tu hành ở Thái Sơn, nếu bị người ta vạch trần chính là tội khi quân, có điều Cửu Thiên Tuế đã khinh người quá đáng!”

Nếu là trước kia hắn sẽ không nhịn thứ không làm mà hưởng như Ngu Hầu, chỉ tội hiện nay Bách Lý Thanh không tin tưởng hắn, những ngày gần đây không chỉ bác bỏ yêu cầu để tiểu nữ nhi mười tuổi của hắn vào cung đọc sách với Thuận Đế mà còn có ý bảo hắn cáo lão hồi hương, Hàn gia hiện nay không có người trên triều, thật sự làm cho hắn không nhịn được nữa.

Lúc trước tuy hắn không tham dự vào đảng phái của Cửu Thiên Tuế nhưng cũng không rõ ràng đứng bên Thái Tử điện hạ, cho nên hắn cực kỳ bất bình.

“Còn nữa, ngươi đừng cả ngày nghĩ tới tên Phương Quan kia, nghe nói hiện giờ hắn ở trong cung ngày ngày bầu bạn với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, có lẽ đã quên ngươi từ lâu rồi.” Hàn Thượng Thư nghĩ nghĩ rồi dặn dò.

Hàn Thái Phi cắn môi, nói lạnh như băng: “Ca ca, chuyện gì ta nên giúp huynh thì đương nhiên sẽ giúp, nhưng chuyện của ta không cần huynh nhúng tay!”

Không nhắc tới Hàn Thái Phi và Hàn Thượng Thư chong đèn mưu đồ bí mật, chỉ nói tới bên này Ngu Hầu được một chiếc kiệu nhỏ nâng về phủ Ngu Hầu, thấy sắc trời còn chưa sáng, vừa chui vào phòng đã nghe một giọng nói cứng nhắc lạnh như băng vang lên: “Ngươi đi đâu về?”

Giọng nói kia không hề có tình cảm, chỉ mang theo cảm giác lành lạnh như phát ra từ lòng đất, làm cho Ngu Hầu giật mình hoảng sợ: “Ai?”

Chỉ thấy một ngọn nến bừng sáng trong bóng đêm, chiếu sáng một gương mặt thanh tú nhưng có phần cay nghiệt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Ngu Hầu chằm chằm.

Lúc này Ngu Hầu mới vỗ ngực, tức giận nói: “Thì ra là phu nhân, ngươi ở đây định dọa ma ai?”

Tây Lương Sương lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi cả đêm không về, ta đã hỏi người ở hậu viện, ngươi cũng không đến phòng người khác, ngươi lại đi đâu?”

Ngu Hầu tức giận nói: “Phu nhân, ngươi không thấy một nữ tắc như ngươi quản lý quá rộng rồi à?”

Tây Lương Sương nổi giận, cười lạnh nói: “Vì ta là phu nhân của ngươi nên mới lo lắng cho ngươi, ngươi tưởng ta không biết ngươi đi đâu à? Lại ra ngoại thành chỗ bà dì ta phải không? Có phải ngươi cảm thấy ngươi được hai dì cháu hầu hạ nên đặc biệt hưng phấn không? Hay cảm thấy có được nữ nhân mà trước kia ngươi không dám nhìn thẳng nên rất đắc ý? Ngươi không sợ Tư Lễ Giám phát hiện chuyện của ngươi à?”

Ngu Hầu vốn càng nghe càng tức, tuy hắn có ôm ý nghĩ xấu xa đó nhưng làm sao chịu nổi bị nữ nhân của mình vạch trần như thế? Nhưng khi nghe nàng ta nhắc tới Tư Lễ Giám, đầy bụng thẹn quá hóa giận biến thành hoảng sợ, tiểu phu nhân của mình vừa mới từ phủ Quốc Công trở về, hay là đã nghe được tiếng gió gì?

Hắn lập tức nói: “Phu nhân, ngươi nghe ngóng được cái gì à?”

Tây Lương Sương không chút biểu cảm nhìn gương mặt xấu xí vì quá béo mà gần như không thấy mắt đâu trước mặt mình, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Không phải ngươi không cần ta, không tin ta à?”

Ngu Hầu kia lập tức nghiêm mặt đi tới, đặt Tây Lương Sương lên đùi, cười lấy lòng: “Phu nhân, ngươi nói gì thế, vi phu đương nhiên thương yêu ngươi nhất.”

Bất kể thế nào, cho dù có khả năng Tây Lương Sương đã cho hắn đội nón xanh nhưng chỉ cần một ngày Tĩnh Quốc Công chưa rơi đài, Tây Lương Mạt vẫn là Thiên Tuế phu nhân, thì hắn nhất định phải nâng niu nữ nhân này trong lòng bàn tay.

Tây Lương Sương lạnh lùng nhếch môi: “Thật không? Được rồi, ta có một yêu cầu, nếu ngươi làm được thì ta sẽ giúp ngươi tiếp cận Đại tỷ tỷ.”

Ánh mắt Ngu Hầu sáng lên, hắn lập tức nói: “Đừng nói là một yêu cầu, dù là một nghìn yêu cầu, chỉ cần phu nhân nói, vi phu nhất định sẽ lên núi đao xuống biển lửa vì ngươi!”

Đáy mắt Tây Lương Sương hiện lên một tia sát ý: “Được, ta muốn ngươi bán Yên Vũ và Hương Nhược ở viện phía đông đi!”

Lúc trước, chính hai tiện nhân này bán đứng nàng, hãm hại nàng mới làm hại nàng bị những người khác trong hầu phủ khinh bỉ đồn đại, ngay cả Cửu Sinh cũng vì bọn chúng mà… đủ loại nhục nhã đều từ hai tiện nhân đó mà ra.

Ngu Hầu nghe vậy nhất thời cảm thấy đau lòng, Yên Vũ và Hương Nhược là hai tiểu thiếp hắn yêu thương nhất, còn sinh con cho hắn, làm sao hắn nỡ bỏ bọn họ?

Nữ nhân này thật ngoan độc, rõ ràng là thừa cơ báo thù!

Nhìn bộ dạng do dự của Ngu Hầu, Tây Lương Sương cười lạnh: “Phu quân đừng hồ đồ, chỉ là hai tiểu thiếp hèn mọn mà thôi, nếu sau này phu quân thành đệ nhất công thần của Thiên Triều, loại nữ nhân nào mà chẳng có, ngay cả nữ nhân cao quý như dì ngươi cũng có được đấy thôi.”

Ngu Hầu sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới thấy lý do này cũng đúng, hắn hạ quyết tâm: “Được, chỉ cần phu nhân vui, thế nào cũng được!”

Cùng lắm thì đến lúc đó hắn sai hạ nhân cho tú bà kỹ viện ít tiền, nuôi ái thiếp của hắn trong kỹ viện cũng được.

Tây Lương Sương là loại người nào, tia sáng ác độc trong mắt lóe lên, nàng ta nở nụ cười khoái trá: “Ha ha, phu nhân nói chuyện giữ lời, vậy giao hai nữ nhân đó cho ta, ta muốn bán bọn chúng vào loại kỹ viện hạ lưu nhất để tiếp đãi đám khổ sai!”

Ngu Hầu hoàn toàn ngẩn ngơ, hắn không ngờ Tây Lương Sương đã nhìn ra quyết định của mình, nhưng hắn không dám phản bác Tây Lương Sương, chỉ có thể cười gượng: “Được, được, chỉ cần phu nhân vui là được.”

Vì kế hoạch lớn sau này, hy sinh hai tiểu thiếp thì sao?

Sau đó Tây Lương Sương nhìn hắn, cười thản nhiên: “Phu quân, ngươi trở về cũng mệt mỏi rồi, mau đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Ngu Hầu làm sao còn chịu ở lại, gật đầu như băm tỏi rồi chạy mất dạng.

“Phu nhân cũng nghỉ ngơi đi, buổi tối vi phu lại tới dùng bữa với ngươi!”

Nhìn cánh cửa khép chặt, nàng ta lạnh lùng cười xé tấm khăn trong tay: “Ngươi cứ chờ xem, đây chỉ là mở đầu mà thôi, những nỗi nhục mà các ngươi đã mang đến cho ta, ta sẽ đòi lại từng chút một trên người các ngươi!”

Ngu Hầu ngủ một mạch thẳng tới buổi chiều, lười biếng vặn cái eo mập của mình, lại sờ soạng eo nhỏ của thị nữ hầu hạ mình hai cái mới mặc quần áo chậm rì rì đi về phía Thiên Vân Cư của Tây Lương Sương, hắn còn có chuyện quan trọng cần thương lương với Tây Lương Sương.

Mới đi đến nửa đường đã nghe có tiếng khóc la thê lương, ngoại trừ giọng nữ còn có giọng thiếu niên phẫn nộ gào to và giọng bé gái gào khóc.

Hắn sửng sốt chạy nhanh lên vài bước, vừa lúc nhìn thấy Tây Lương Sương ngồi trên bậc thang của Thiên Vân Cư, lạnh lùng chỉ huy mấy hán tử thô bỉ kéo Yên Vũ và Hương Nhược đi, còn mấy bà tử khỏe mạnh thì kéo hai thiếu niên và một tiểu cô nương về một cánh cửa khác.

Thấy Ngu Hầu tới, thiếu niên và tiểu cô nương đồng thanh hô: “Phụ thân!”

Ngu Hầu thấy tiểu thiếp thiên kiều bá mị của mình và con cái bị đối xử như vậy làm sao có chuyện không đau lòng, lập tức tiến lên cười gượng với Tây Lương Sương: “Phu nhân, chẳng phải chỉ bán Yên Vũ và Hương Nhược thôi sao, ngươi sai người kéo Cẩm Nhi, Sam Nhi và Tiểu Muội làm gì?”

Tây Lương Sương không chút biểu cảm nói: “Hai tiện nhân kia của ngươi bị xử lý bán đi còn xúi giục con cái ngươi tới hại bản phu nhân. Đúng là nực cười, ba nghiệt chủng thứ xuất cũng dám ác độc làm càn trước mặt chính mẫu, bản phu nhân đang muốn đưa bọn chúng tới nông thôn ở một thời gian mà thôi, thế nào, phu quân không nỡ à?”

Nàng ta nhìn Ngu Hầu, chậm rãi nở nụ cười: “Vậy để ba nghiệt súc của ngươi hại chết bản phu nhân cho xong!”

“Đồ độc phụ, bản thân không tuân thủ nữ tắc thì thôi, còn xúi giục phụ thân hại mẫu thân chúng ta…” Một thiếu niên tức giận gào lên, nhưng chưa nói hai câu đã bị một hạ nhân cho một bạt tai, khóe môi chảy máu.

Tây Lương Sương nhìn Ngu Hầu đang định nổi đóa, cười lạnh: “Thế nào? Phu quân luyến tiếc phải không? Ta chỉ sai hạ nhân thay ta dạy dỗ nghiệt súc không biết giữ miệng mà thôi, miễn cho Tư Lễ Giám nghe thấy sẽ không tốt với tiền đồ của phu quân!”

Lời này vừa nói ra Ngu Hầu lập tức như quả bóng xì hơi, cắn răng phất tay: “Được rồi, lập tức nghe phu nhân sai bảo, mang bọn chúng đi đi!”

Mấy thiếu niên và tiểu cô nương, Yên Vũ và Hương Nhược trợn trừng mắt không dám tin.

Ngu Hầu không dám nhìn vào mắt bọn họ, cũng không dám nghe tiếng khóc thê thảm của bọn họ, nhanh tay đỡ lấy tay Tây Lương Sương dắt nàng ta vào phòng, nịnh nọt nói: “Phu nhân, hôm nay thời tiết rát nóng, vi phu sai người nấu canh đậu xanh, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, đừng nghĩ tới những chuyện phiền lòng này nữa.”

Trong mắt Tây Lương Sương hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng trên mặt lại chỉ nở nụ cười: “Được.”

Nhìn vẻ mặt Ngu Hầu, trong lòng nàng ta thật sự vô cùng vui sướng!

Đỡ Tây Lương Sương ngồi xuống, Ngu Hầu ngồi bên cạnh nàng ta, ôn hòa nói: “Phu nhân, Cửu Thiên Tuế, à, chính là chỗ Đại tỷ tỷ của ngươi cần ngươi thường xuyên qua lại, thám thính một chút tin tức của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ. Nay Đại tỷ tỷ của ngươi còn ở phủ Quốc Công, sau khi trở về ngươi qua lại với nàng ta nhiều một chút, lấy được sự tin tưởng của nàng ta là rất quan trọng với chúng ta.”

Tây Lương Sương cười khẩy: “Chuyện này ta đương nhiên biết, không phải ta đã nói với ngươi sao? Sau khi cưới nàng ta Cửu Thiên Tuế không còn dẫn phu nhân hoặc công tử xinh đẹp vào phủ nữa, hẳn là Đại tỷ tỷ kia của ta có mị thuật gì đó khiến ngay cả một thái giám như Cửu Thiên Tuế cũng mê điên đảo, nay nàng ta trở về chắc chắn vì đã xảy ra chuyện gì đó với Cửu Thiên Tuế, tai mắt của ta ở trong phủ đều nói, đã nhiều ngày bọn họ không thấy tỷ tỷ của ta phái người về phủ Thiên Tuế!”

Ngu Hầu cân nhắc một lát rồi lại cười nói với nàng ta: “Như thế là tốt nhất, trong lòng Đại tỷ tỷ không thoải mái, ngươi trở về trò chuyện với nàng ta nhiều một chút, cúi mình một chút, chờ sau này chúng ta lật đổ Cửu Thiên Tuế, vi phu nhất định giúp ngươi trừng trị nàng ta, cho ngươi xả giận.”

Tây Lương Sương nhìn vẻ mê đắm trong ánh mắt Ngu Hầu, trong lòng cười lạnh, cho ta xả giận?

Chỉ sợ lại có ý đồ đen tối gì mà thôi.

Nàng lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi, dì ta muốn làm gì?”

Ngu Hầu do dự một lát mới nói: “Bọn họ muốn bản đồ bố binh, địa đồ, và văn kiện thông quan màu đỏ của nước ta.”

Bản đồ bố binh?

Địa đồ?

Văn kiện thông quan?

Cần những thứ này làm gì?

Tây Lương Sương nhăn mày, bỗng trợn trừng mắt nhìn về phía hắn: “Các ngươi định…”

Ngu Hầu hoảng sợ vội che miệng nàng ta, thì thầm nói: “Bà cô ơi, chuyện này biết trong lòng là được rồi, không thể hô ra!”

Tây Lương Sương chán ghét kéo tay hắn ra: “Ngươi điên rồi hay sao, nếu để Cửu Thiên Tuế biết, đây chính là tử tội tru di cửu tộc!”

Ngu Hầu nghiêm mặt nói: “Hừ, trong cửu tộc này còn bao gồm cả Đại tỷ tỷ của ngươi, Cửu Thiên Tuế cũng nỡ bỏ được đại mỹ nhân nũng nịu?”

Gần đây hắn gặp được bà chị vợ trong cung, bộ hoa phục bao quanh người nàng, dung mạo quyến rũ dịu dàng đó, đôi mắt to ngập nước đó, nam nhân chỉ cần nhìn thôi đã mềm cả người, cố tình khí chất lại cao quý lạnh như băng làm cho người ta không dám tùy tiện xâm phạm, càng như vậy càng làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn.

Không thể không nói, mỹ nhân của Tây Lương gia ai ai cũng mê người!

“Hơn nữa, nay phu quân ta chưởng quản bộ Công, khai khẩn đồng ruộng, kênh đào trong thiên hạ có cái gì không phải do ta quản? Ta cũng không định làm gì cả, chỉ bán chút tình báo cho người ta thôi. Ngươi không phải không biết Cửu Thiên Tuế bây giờ là một ông chủ keo kiệt, suốt ngày thay đổi phương pháp cướp đoạt tiền tài từ túi chúng ta, lần trước còn làm lập thiên tuế từ gì đấy, ép bách quan phải quyên tiền. Ngươi nói xem, cắt tiền thì thôi, còn không cho phép chúng ta cướp tiền từ dân chúng, nếu không ngay cả bộ Hình và Đại Lý Tự cũng không cần đặt chân tới, trực tiếp tống vào nhà giam của Tư Lễ Giám. Đi vào đấy làm gì có kẻ nào êm đẹp đi ra, con mẹ nó, tên hoạn quan chó má!” Ngu Hầu hung tợn nói.

Nếu không phải gần đây hắn thiếu hụt quá nhiều bạc từ công trình, nay Cửu Thiên Tuế lại muốn đóng thuyền, ép hắn lấy ra năm trăm vạn lượng bạc, ngay cả năm mươi vạn hắn còn không lấy ra được, thì hắn cũng sẽ không động lòng khi người Tây Địch tìm tới hắn, bí quá hóa liều thôi!

Đều tại tên hoạn quan chó má ép!

Tây Lương Sương nhìn hắn, ánh mắt tối tăm xa xôi, không biết đang nghĩ cái gì, Ngu Hầu nhìn mà có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh, Tây Lương Sương thản nhiên nói: “Được, ta đồng ý sẽ tiếp cận Đại tỷ tỷ, ngươi cứ tiếp tục tiếp xúc với người Tây Địch trước đi, có điều từ nay về sau trong Hầu phủ có kẻ nào dám bất kính với chủ mẫu là ta, sẽ do ta xử lý!”

“Đương nhiên rồi!” Ngu Hầu gật đầu như băm tỏi, trong lòng lại thầm cười lạnh, bây giờ tiện nhân nhà ngươi cứ làm càn đi, chờ người Tây Địch đánh tới hoặc Thái Tử gia đăng cơ, ngươi còn có thể dựa vào cái gì? Đến lúc đó lão tử lại chậm rãi xử lý ngươi!

Lúc này, một tỳ nữ vừa lúc đưa canh đậu xanh ướp lạnh tới.

Hắn nịnh nọt múc một bát đưa cho Tây Lương Sương: “Nào, phu nhân, mau uống chút canh đậu xanh đi, lát nữa chúng ta dùng cơm.”

Tây Lương Sương không từ chối, nhận lấy chậm rãi uống.

Hai vợ chồng mỗi người mang ý xấu, ngoài mặt có thể coi như hòa thuận.

— Ông đây là đường ranh giới hùng phong của Thiên Tuế gia đến đến đến —

Gió mát không hiểu ý, cớ gì phất màn hồng.

Trong Liên Trai, màn rèm thật dài thong thả đong đưa nhờ gió mát thổi tới từ hồ sen, che đi mảnh xuân sắc phía trong.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng tao nhã.

Tiếng bước chân kia dừng lại trước cửa khuê phòng, dường như chủ nhân của nó hơi do dự, chần chừ một lát rồi giơ tay gõ cửa: “Tiểu tiểu thư, người có ở bên trong không?”

Một lúc lâu sau không có ai trả lời, Chu Vân Sinh ngẩng đầu nhìn bốn phía, chợt nghe tiếng nói lười biếng của Mị Thất vang lên đâu đó phía trên xà nhà: “Quận Chúa ở trong phòng, có lẽ lúc này đang đọc sách, đôi khi nàng xem mê mẩn sẽ không nghe thấy tiếng gõ cửa, đám Bạch Nhụy tới phòng bếp, lát nữa sẽ về.”

Mị Thất nói đúng, bình thường lúc này Tây Lương Mạt đang đọc sách hoặc xử lý một vài chuyện liên quan, thỉnh thoảng sẽ không chú ý bên ngoài có người gõ cửa.

Chu Vân Sinh nghe vậy yên tâm mỉm cười: “Cảm ơn.”

Bình thường hắn cũng tới phủ Quốc Công vào giờ này để nghị sự với Tây Lương Mạt, hôm nay có chút chuyện gấp nên hắn không chờ đám nha hoàn về nữa.

Dứt lời, hắn đẩy cửa đi vào, chính một bước đẩy cửa của hắn dẫn đến hậu quả là Mị Thất quỳ tạ lỗi bảy ngày liền, đương nhiên, lúc này Mị Thất còn chưa biết rằng suy đoán của mình sẽ khiến chính mình gặp xúi quẩy.

Chu Vân Sinh vào trong phòng liền ngửi được một mùi hương lả lướt, làm cho hắn rung động trong lòng, nhưng hắn chưa để ý tới, chỉ dùng giọng nói bình thường nói: “Tiểu tiểu thư, Vân Sinh mang đến chiến báo của Samuel và mọi người từ tiền tuyến, ngài có muốn xem không?”

Nhưng trong phòng vẫn không có bất cứ ai đáp lại, hoàn toàn yên tĩnh.

Chu Vân Sinh không khỏi cảnh giác vì bầu không khí yên lặng quỷ dị này, hắn cẩn thận đến gần giường của Tây Lương Mạt, tấm màn màu xanh thật dài lay động, nhìn có vẻ dụ hoặc kỳ quái, hoặc nên nói là nguy hiểm.

Tay áo hắn hơi lay động, một thanh đao mà bất cứ quỷ quân nào cũng giấu trong tay áo lặng lẽ trượt xuống, hắn nắm chặt đao, chậm rãi đi về phía tấm rèm, giọng nói lại như không hề đề phòng: “Tiểu tiểu thư, ta để chiến báo lên đầu giường ngài…”

Chưa nói xong, tấm rèm bỗng lắc lư, làm cho hắn trông thấy một đoạn cổ tay trắng như tuyết thò ra ngoài, cổ tay mềm mại đó buông thõng xuống không một chút sức sống.

Chu Vân Sinh hoảng sợ, nguy rồi, lẽ nào tiểu tiểu thư đã xảy ra chuyện?

Hắn lập tức sải bước tới vén rèm lên: “Tiểu tiểu thư, ngài làm sao vậy?”

Nhưng trong một giây vén rèm lên, hắn cứng đờ, như bị sét đánh, vành tai nóng rực, ánh mắt chết lặng dừng trên người mỹ nhân trên giường.

Tây Lương Mạt nằm sấp trên chăn đệm hỗn loạn, tấm chăn mỏng bằng lụa chỉ phủ đến một nửa đôi mông trắng nõn của nàng, đôi chân dài thon thả, vòng eo mảnh mai, xương bả vai hình cánh bướm duyên dáng, và cả đôi tay trắng như tuyết đều lộ ra trong không khí, bởi vì nàng nằm sấp cho nên nụ hoa xinh đẹp trước ngực bị cánh tay ngăn cản, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mê người mơ hồ, nên càng có vẻ dụ dỗ.

Chu Vân Sinh nhìn bức tranh mỹ nhân ngủ say trước mặt, ngây người một lúc rất lâu mới miễn cưỡng dời được tầm mắt, gương mặt tuấn tú đỏ lựng muốn lui ra ngoài, nhưng hắn lại cảm thấy khác thường, vì sao tiểu tiểu thư luôn cực kỳ cảnh giác lại yên ắng như thế?

Hắn đành quay mặt đi, thấp giọng gọi hai tiếng: “Tiểu tiểu thư… Tiểu tiểu thư?”

Tây Lương Mạt không có một chút phản ứng nào, hắn nhất thời quýnh lên, mặc kệ nam nữ khác biệt, lập tức quay mặt lại, do dự một lát rồi nhắm mắt, vươn tay ôm Tây Lương Mạt lên để nàng tựa vào lòng mình, rồi vươn tay kéo chăn đắp lên người nàng, trong lúc đó vô tình chạm vào làn da nõn nà cùng mùi hoa tươi và mùi mị hương trên người nàng làm cho cơ thể Chu Vân Sinh bất giác run lên.

Khó khăn lắm mới che hết được những chỗ không nên lộ ra trên người Tây Lương Mạt, Chu Vân Sinh mới dám mở mắt ra, lo lắng vươn tay vỗ mặt nàng: “Tiểu tiểu thư, tiểu tiểu thư, người làm sao vậy?”

Hắn lại vươn tay cầm cổ tay Tây Lương Mạt, bắt mạch cho nàng.

Mạch tượng đó làm cho hắn không khỏi ngẩn người, không có vấn đề lớn, rất vững vàng, ngược lại giống như đang ngủ, có điều dương hỏa vượng đến mức kỳ quái, nhưng không có dấu hiệu trúng độc hoặc bị thương, vì sao lại mê man bất tỉnh được?

Đúng lúc này, giai nhân trong lòng bỗng giật giật, nàng mê man mở mắt, kiều mị nỉ non: “A Cửu, đừng trêu chọc ta… Ta chịu không nổi…”

Chu Vân Sinh lập tức hiểu ra cái gì, mặt đỏ tía tai, lại không dám đẩy thân thể còn đang yếu đuối của Tây Lương Mạt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện