Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 11: Bách lý hách vân
“A Cửu…!”
Gương mặt này hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của nàng, Tây Lương Mạt không nhịn được ngẩn ngơ hô một tiếng.
Đôi mắt phượng sắc bén thâm trầm, cánh môi rất mỏng, gương mặt gần như hoàn mỹ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thế nhưng… Thế nhưng một giây sau, Tây Lương Mạt lập tức tỉnh táo lại, đây hoàn toàn không phải gương mặt của Bách Lý Thanh, hay nên nói là, nếu nói giống, có lẽ Phương Quan càng giống Bách Lý Thanh hơn, gương mặt này thậm chí còn không tinh tế bằng Phương Quan, đường nét của hắn thiên về nam tính, tự nhiên có khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm, đứng đầu thiên quân vạn mã, cùng với dung mạo tuấn mỹ của hắn, trên mặt hắn đột nhiên có vẻ ung dung ưu nhã của quý tử hoàng tộc, chỉ có thể nói, đây là một nam tử trời sinh có đế khí.
Vậy mà không biết vì sao, Tây Lương Mạt có một thoáng gặp ảo giác nhìn thấy Bách Lý Thanh, có lẽ do dung mạo có năm phần tương tự này, cũng có lẽ do ánh mắt thâm trầm sâu thẳm và vẻ hờ hững nắm trong tay sinh linh vạn vật trong thiên hạ, cũng có lẽ do khoảng không lạnh giá vô biên, khiến trong thoáng chốc nàng tưởng rằng mình nhìn thấy A Cửu – A Cửu mà năm đó lẳng lặng ngắm pháo hoa trong đêm trừ tịch tại thành Lạc Dương.
Giống như biển trời xanh ngắt, cát bụi trần ai đều ở trong mắt, lại giống như một cánh đồng tuyết trống trải, vạn vật tĩnh lặng, hoàn toàn cô đơn.
“A Cửu? Ngươi gọi Cửu Thiên Tuế như vậy à?” Vân gia nhàn nhạt nhướng mày, giống như đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng nhếch khóe môi nói một câu: “Nhìn có vẻ quan hệ của các ngươi thân mật hơn ta tưởng tượng nhỉ.”
Tây Lương Mạt còn có chút hoang mang, vì sao lại có hai người giống nhau đến vậy, nếu không phải cùng cha cùng mẹ thì cũng vì trong thân thể chung một dòng máu.
Tây Lương Mạt có chút không yên lòng nói: “Chuyện của ta không làm phiền Vân gia quan tâm.”
Vừa nói nàng vừa không nhịn được lại liếc nhìn hắn, sau đó ấn chân mày, ừm, bề ngoài hoàn toàn không giống, thế nhưng thần thái này thật sự sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.
“Nhìn vẻ mặt của ngươi thì ta và Cửu Thiên Tuế rất giống nhau à?” Hắn nhìn động tác của Tây Lương Mạt, lần thứ hai nhếch môi cười, có điều nụ cười kia có phần lạnh lẽo.
Tây Lương Mạt không hề chú ý tới, lắc đầu rất chắc chắn: “Mặt mày có chút tương tự, nhưng nhìn kỹ lại thì thật ra hoàn toàn khác.”
“Vậy sao? Vốn đã khác rồi. Một tên hoạn quan mà thôi, cho dù trong người từng chảy dòng máu quý tộc cũng đã bị làm bẩn.” Vân gia thản nhiên nói.
Lúc này Tây Lương Mạt mới nghe ra khác thường, giọng nói khinh miệt của hắn làm nàng bực bội, tuy mấy năm qua nàng nghe không ít những lời thế này, thế nhưng nói ra từ trong miệng nam nhân này lại cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ là vì hắn và Bách Lý Thanh đều chảy dòng máu hoàng tộc Tây Địch, cho nên vẻ khinh thường như thế càng khiến Tây Lương Mạt không thoải mái.
“Đúng vậy, làm sao cao quý bằng ngài được, Bách Lý Hách Vân, nếu luận theo huyết thống, trong người Cửu Thiên Tuế chảy dòng máu chính xuất của Hoàng Đế Tây Địch các ngươi, tính ra càng có quyền thừa kế ngôi vị Hoàng Đế Tây Địch hơn ngươi. Chỉ vì ngươi gặp may chút thôi mà còn dám nói dõng dạc như thế, đúng là buồn cười.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói, không hề che giấu ý châm chọc của nàng, cũng tiện thể chọc phá tấm màn che dù đã biết rõ ràng nhưng vì một số nguyên nhân mà chưa chọc thủng kia.
“Làm càn!”
Giọng điệu mỉa mai rõ rành rành khiến sắc mặt Bách Lý Hách Vân thoáng chốc sa sầm xuống, khí thế lạnh lẽo sắc bén vô hình hoàn toàn phóng ra, trong nháy mắt, Tây Lương Mạt gần như cảm thấy sát khí trên mặt đối phương sẽ biến thành hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao sắc bén, xé rách nàng thành vô số miếng.
Đây gọi là thiên tử giận dữ, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông.
Nếu là người bình thường chỉ e đã quỳ rạp dưới cơn giận thiên tử của Bách Lý Hách Vân, cầu xin tha thứ.
Thế nhưng không khéo là Tây Lương Mạt đã quen rồi, dưới sự huấn luyện trường kỳ của nam nhân chẳng khác nào ma vương kia, nàng hoàn toàn có thể luyện được bản lĩnh đứng trước núi băng mà mặt không đổi sắc.
“Làm càn cái rắm, Bách Lý Hách Vân, ngươi tưởng ngươi vẫn còn ở trên mảnh đất Tây Địch hoang dã của ngươi à? Nơi này là Thiên Triều, trừ khi ngươi có bản lĩnh chắp cánh bay lên, chỉ cần ngươi bước ra khỏi sơn trang Tịch Mai đầy kỳ môn độn giáp này nửa bước, bản Đốc Vệ có thể bảo đảm sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là tù nhân. Còn dám so với Cửu Thiên Tuế? Hừ!” Tây Lương Mạt không chút khách khí chọc vào điểm yếu của hắn, nhìn sắc mặt Bách Lý Hách Vân ngày càng khó coi, nàng lại cảm thấy trong lòng sảng khoái, sảng khoái vô cùng!
Bách Lý Hách Vân liếc nhìn nàng, nguy hiểm nheo mắt lại, có ánh sáng âm trầm sắc nhọn lóe lên trong đó: “Thật không? Nhưng ngươi cũng đừng quên, hiện nay tù nhân là ngươi, không phải ta!”
Sau đó, hắn bỗng vươn một tay thẳng về phía bả vai Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt tuy không còn nội lực, không cách nào liều mạng với hắn, thế nhưng võ công vẫn còn, nàng vươn một tay trực tiếp hất tay Bách Lý Hách Vân ra, thậm chí xoay cổ tay một cái, vuốt qua mu bàn tay của hắn một vòng, rồi nắm vào mạch môn của hắn.
Vì nàng không có nội lực nên Bách Lý Hách Vân chỉ dùng chiêu thức đơn giản, cảm thấy nàng chỉ là một thiếu nữ mà thôi, không cần quá mức đề phòng, nào ngờ khiến Tây Lương Mạt bắt được mạch môn của mình.
Mạch môn là mạch máu của kẻ tập võ, một khi có nội lực của người khác thông qua mạch môn xông vào gân mạch của hắn, hoàn toàn có thể phế đi võ công của hắn, hoặc ít nhất là trọng thương.
Hắn không khỏi giật mình, nhất thời nhìn về phía Tây Lương Mạt, lại phát hiện Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng rồi hất cổ tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Đừng xem thường bất cứ kẻ nào, bao gồm cả nữ nhân, nếu không phải ta không còn nội lực, nhất định phải dạy cho ngươi biết cái gì là hối hận!”
Giọng điệu mỉa mai của Tây Lương Mạt khiến ánh mắt Bách Lý Hách Vân tối sầm xuống, từ hoàng tử cao quý, rồi trở thành đế vương một nước, chưa từng có ai dám ngông cuồng, mạnh miệng trước mặt hắn như thế.
Mạo phạm và khiêu khích rõ rành rành khiến lửa giận trong lòng hắn bộc lên.
Hắn bỗng vươn một tay, lần này hắn không lơ là nữa mà dùng một chiêu trực tiếp bắt lấy cánh tay Tây Lương Mạt, đè nàng lên chăn bông, chân dài không hề thương hương tiếc ngọc chặn cái chân đang cố gắng đá mình của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn cô gái bị bắt giữ bên dưới mình, nhàn nhạt nói: “Cửu Thiên Tuế đã từng dạy ngươi – đừng tự cho mình thông minh mà khiêu khích một nam nhân chưa? Hay vì thường ngày ta quá quân tử với ngươi cho nên ngươi đã quên câu nói ngày đó khi ngươi bị giam vào địa lao?”
“Hừ, ngươi cũng chỉ có thể ức hiếp một nữ nhân mà thôi.” Tây Lương Mạt cười khẩy.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng cùng giọng nói tràn đầy khinh miệt của Tây Lương Mạt, ánh mắt Bách Lý Hách Vân tối xuống, hắn cười khẩy một tiếng: “Xem ra Cửu Thiên Tuế của ngươi còn chưa dạy cho ngươi rất nhiều thứ, một trong số đó chính là, nữ tử trời sinh phải thuần phục bên dưới nam tử, nhất là trong chiến tranh, thân là nữ tử ở trong quân địch có thể gặp phải chuyện gì, ngươi không biết sao?”
Hắn thoáng dừng, hơi nghiêng gương mặt tuấn mỹ tới gần vẻ mặt vô cảm của Tây Lương Mạt, thản nhiên nói: “Vợ con của chủ tướng sẽ bị hiến cho thống lĩnh quân địch, nếu ngoan ngoãn có lẽ chỉ phải hầu hạ một người, còn những kẻ tự cho là trinh liệt sẽ biến thành thứ để tất cả binh sĩ mua vui, cho đến chết.”
“Sự trinh liệt của nữ nhân, đôi khi chính là một sự vũ nhục với nam nhân.” Hắn cúi đầu, nắm cằm Tây Lương Mạt, không chút khách khí hôn lên môi nàng.
Tây Lương Mạt lập tức mở to mắt, trong mắt hiện lên tia sáng âm u tàn nhẫn.
Nàng chỉ cảm thấy môi người kia cực lạnh, cũng không có một chút dịu dàng, mà mang theo hơi thở cuồng loạn và bá đạo.
Cái hôn này không liên quan tới tình dục, mà chỉ là một loại tuyên thệ và đánh dấu.
Vì vậy, trước khi Tây Lương Mạt kịp phản kháng thì hắn đã ngẩng đầu lên.
Trong không khí vang lên tiếng hàm răng chạm mạnh vào nhau – đó là Tây Lương Mạt há miệng muốn cắn hắn, thế nhưng vì hắn rời khỏi quá nhanh nên Tây Lương Mạt không cắn trúng.
Bách Lý Hách Vân nhìn biểu cảm của nàng, cảm thấy nàng giống một con tiểu hồ ly bị chọc giận muốn hung hăng cắn đứt cổ họng mình.
Hắn nghiêng đầu, bàn tay nắm lấy tay nàng không hề thả lỏng, lạnh nhạt nói: “Vì vậy, theo hành động vừa ngu xuẩn vừa tức cười của ngươi, có vẻ Cửu Thiên Tuế đã quá dung túng cho ngươi, nữ nhân quá thông minh sắc bén luôn không được nam tử yêu thích, mà chọc giận một nam tử là kẻ địch, đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện gì tốt, có điều Cửu Thiên Tuế còn chưa dạy ngươi điều này…”
Hắn dừng một chút, giọng nói lạnh giá và tàn nhẫn: “Vậy để ta dạy ngươi đi.”
Sau đó, trong không trung vang lên tiếng quần áo bị xé rách.
Tây Lương Mạt trợn trừng mắt, yên lặng nhấc đầu hung hăng đập về phía Bách Lý Hách Vân.
Đối phương bị đụng vào kêu lên một tiếng đau đớn, hơi nghiêng người rồi lại ấn nàng xuống.
Lại là tiếng vải vóc bị xé rách.
…
…
Đám thị vệ canh giữ ngoài cửa nhà giam nghe được tiếng quần áo rách, lại nghe thấy tiếng mắng tức giận của nữ tử và tiếng giãy dụa, tiếng thân thể vật lộn.
Mờ ám lại rung động, khiến không khí trong nhà tù có vẻ nóng bức.
Bọn họ đỏ mặt, nhìn nhau một cái, nghĩ thầm, bệ hạ giữ lại nữ tử kia còn đối xử với nàng cực kỳ khách khí, biểu hiện cực kỳ có hứng thú về nàng lại cũng đủ tôn trọng.
Chỉ không ai ngờ rằng bệ hạ sẽ ra tay với đối phương ở nơi thế này.
Đám thị vệ tự giác lui ra ngoài, đứng một lát, vẫn nghe rõ âm thanh vang ra từ phòng giam, cuối cùng cảm thấy mất tự nhiên, lại lùi ra lối vào địa lao.
Nếu Tây Lương Mạt vẫn còn nội lực có lẽ sẽ có cơ hội phản kháng.
Thế nhưng hôm nay…
Cuộc chiến mà thực lực cách xa quá nhiều trước nay không có gì phải mong đợi.
“Bách Lý Hách Vân, ngươi sẽ hối hận, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì hành động ngày hôm nay.” Hai tay Tây Lương Mạt đã bị trói về phía sau bằng thắt lưng của chính nàng, hiện nay quần áo nửa trên đã rách tả tơi.
Trong từng mảnh quần áo rách này có một mảng da thịt mềm mịn trắng nõn lộ ra.
Bách Lý Hách Vân lật nàng lại, quỳ một gối đè đầu gối của nàng, hắn hơi thở gấp, trận đấu này tốn nhiều sức lực hơn hắn tưởng tượng, thiếu nữ bên dưới dù không còn nội lực, nhưng trong lúc bị xâm phậm vẫn bộc phát sức mạnh lớn hơn hắn dự đoán.
Thế nhưng bắt giữ một con thú thông minh, nhìn có vẻ dịu dàng thật ra rất dữ dằn thế này khiến hắn có cảm giác thành công, còn vui vẻ hơn cả công thành đoạt đất.
Hắn vươn tay trực tiếp xé tan áo phía sau Tây Lương Mạt, lộ ra mảng lưng trắng như tuyết, từ cần cổ mảnh khảnh đến vòng eo yểu điệu, đầu ngón tay hắn mơn trớn phía trên, ánh mắt cũng dần tối tăm, không nhịn được dán lòng bàn tay mình lên đó, cảm nhận cảm xúc tuyệt vời khi làn da mịn màng như đang hút lấy bàn tay của hắn.
Đây là làn da mềm mại mịn màng nhất mà hắn từng chạm vào, cho dù tơ lụa thượng đẳng nhất cũng không có xúc cảm thế này.
“Chậc, Cửu Thiên Tuế thật biết hưởng thụ, có điều một nữ nhân tuyệt diệu thế này lại gả cho một hoạn quan, không cảm thấy lãng phí sao?” Bách Lý Hách Vân cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên bả vai nàng, thản nhiên nói.
Đáy mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia buồn nôn chán ghét, lập tức nổi da gà toàn thân, nàng mỉa mai nói: “Lão tử thà để thái giám ngủ còn tốt hơn loại súc sinh như ngươi.”
Ngữ điệu khiêu khích này khiến trong mắt Bách Lý Hách Vân hiện lên lửa giận, hắn thoáng dừng rồi hừ khẽ một tiếng: “Luôn chọc giận nam nhân không có gì tốt với ngươi, ta vốn không muốn dùng thủ đoạn hạ lưu này với ngươi, có điều ngươi luôn có khả năng biến quân tử thành súc sinh.”
Sau đó, hắn vươn tay xốc váy Tây Lương Mạt lên, dùng chân tách hai chân nàng ra, ung dung nói: “Nhớ cho kỹ, lần sau đừng làm chuyện ngu xuẩn thế này nữa.”
Thân thể mảnh mai trắng như tuyết bên dưới không ngừng run rẩy, truyền tới cảm giác không cam lòng, phẫn nộ, và oán hận không biết làm thế nào, khiến hắn có một thoáng do dự, nữ tử này khác với người khác, nếu làm vậy…
Thế nhưng, làn da trắng nhẵn nhịu kia lại đang âm thầm mê hoặc, làm cho hắn cười tự giễu, rồi cúi xuống không còn chần chờ.
Ngay một giây chạm vào thân thể tuyệt vời kia, hắn chợt nghe có tiếng gì đó như tiếng trật khớp – “khực”.
Tiếng động vang dội kia khiến hắn bỗng cảm thấy có gì đó khác thường, thế nhưng đến khi hắn phản ứng lại thì đã muộn.
Không biết từ lúc nào, trên ngực hắn xuất hiện một ngón tay đang hướng dần về phía bụng hắn, ngón tay đặt bằng, rồi đối phương không chút khách khí bấm mạnh một cái.
Một cỗ nội kình khổng lồ mà lạnh giá trong nháy mắt chảy vào huyệt khí hải.
Đau đớn kịch liệt truyền khắp tứ chi.
“Ư…” Hắn không nhịn được rên ra tiếng, thân hình lập tức lui về sau.
Thế nhưng khoảng cách quá gần khiến hắn hoàn toàn mất đi tiên cơ, nhất là khi đối phương cũng là cao thủ.
Một nửa tiếng rên còn lại của hắn chưa kịp phát ra đã biến mất – á huyệt bị người ta điểm rồi.
Sau đó, hắn thấy tiểu hồ ly vốn đang chờ bị hắn lột da làm thịt quay mặt về phía hắn, nở nụ cười lộ răng nanh trắng toát.
Rồi nàng không chút khách khí xoay người dùng một tay đè hắn xuống, năm ngón tay của nàng giống như cố ý bấu chặt vào bả vai hắn, chọc ra năm lỗ máu trên đó.
Hai người đổi vị trí chỉ trong chớp mắt.
Ví trí giữa thợ săn và con mồi cũng hoán đổi.
Tây Lương Mạt từ trên cao nhìn xuống hắn, cười khẽ, nụ cười tàn nhẫn lạnh thấu xương: “Ta đã nói rồi, sẽ làm ngươi hối hận, có nhớ không?”
Hắn hơi nheo mắt, chỉ cảm thấy giờ phút này hoàn toàn không e ngại đối phương sẽ làm gì mình, ngược lại có một cảm giác vi diệu, cực kỳ vi diệu.
Nữ tử trước mặt kiêu ngạo và sắc bén, rút đi tất cả che chắn, như một thanh kiếm tuyệt thế rời vỏ, trên thân là cảm giác âm u lạnh thấu xương, không phân biệt được giới tính, thấm đẫm máu và sát khí, ngay cả không khí cũng tựa như ngưng kết lại, chói mắt khiến người ta phải đui mù, quả thật như một thanh kiếm mà trời sinh nên được đế vương nắm trong tay.
Nhưng thứ vũ khí sắc bén này một khi cắt qua cơ bắp huyết mạch của đế vương cũng cực kỳ lưu loát.
Nàng bỗng nhiên vỗ vài cái trên người hắn, đau nhức ập đến làm cho Bách Lý Hách Vân luôn mặt không đổi sắc cũng phải run lên, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Phân cân thác cốt thủ!
Đó là một loại thủ pháp điểm huyệt đặc biệt trong võ lâm, thuần túy sử dụng để tra tấn kẻ địch, nghịch chuyển tĩnh mạch, phân cốt hoành gân.
Đủ để khiến người kiên cường rắn rỏi nhất cũng phải chảy nước mắt giàn giụa, kêu thảm không ngừng.
Hơn nữa, nếu bị thi triển phân cân thác cốt thủ này quá một canh giờ, thì gân mạch toàn thân của người này sẽ bị phế bỏ, không đứng dậy được nữa.
Loại thủ pháp này thật sự quá độc ác, đã thất truyền nhiều năm, hắn cũng chỉ nhìn thấy trong sách, không ngờ… không ngờ lại… hắn lại được nếm thử mùi vị này.
Bách Lý Hách Vân không thể tưởng được rằng Tây Lương Mạt làm thế nào vẫn còn nội lực, còn biết loại thủ pháp ác độc này.
Đáng sợ nhất là cơn đau khi xoay gân mạch, cốt cách lệch khỏi vị trí, cho dù làm cho người ta đau đến hôn mê, thì vẫn có thể khiến người ta đau đến tỉnh lại.
Nhìn Bách Lý Hách Vân nằm trên chăn bông, sắc mặt tái mét, môi bị cắn chảy máu, Tây Lương Mạt nhăn mày, vừa mặc quần áo vừa tiện tay quấn vải rách thành một cục, vặn cằm hắn nhét đống vải bẩn này vào miệng Bách Lý Hách Vân dưới ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng của hắn.
“Mất nhiều công sức như vậy mới bắt được ngươi, nếu không cẩn thận để ngươi cắn lưỡi chết thì phiền to.” Tây Lương Mạt lạnh lùng nói.
Sau đó, nàng nhìn quần áo gần như rách hết, không còn khả năng che đậy trên người mình, trực tiếp kéo áo khoác của Bách Lý Hách Vân xuống mặc vào, ngồi bên cạnh hắn, vừa thưởng thực biểu cảm đau đớn toát mồ hôi lạnh của hắn, vừa chậm rãi nói:”Rất kỳ quái vì sao ta vẫn còn nội lực phải không? Bởi vì loại tán công tán chế từ dầu giao nhân và lãnh khổ thảo của các ngươi là phối phương mà quỷ vệ của bản Đốc Vệ đào thải từ tám trăm năm trước rồi, có cơ hội sẽ cho ngươi thử phối phương mới.”
Nhìn ánh mắt hung dữ của Bách Lý Hách Vân, nàng lại cầm bình trà rót cho mình một chén trà nóng, làm ra vẻ là một tiên sinh rất khiêm tốn đang dạy học sinh ngây thơ của mình: “Chọc giận một người nam nhân sẽ rất đau khổ, nhưng ngươi thiếu một bài học, độc nhất lòng dạ đàn bà, chọc giận một nữ nhân sẽ khiến người ta sống không bằng chết.”
Tây Lương Mạt dừng một chút, nhìn hắn, nở nụ cười lạnh nhạt: “Cho nên, bệ hạ hãy nếm thử mùi vị này trong tay ta đi, lát nữa chờ bệ hạ đau đủ rồi, không còn sức lực nữa, ta còn phải mời bệ hạ đưa chúng ta rời núi một đoạn đường, đồng thời mời ngươi đến Tư Lễ Giám ở thượng kinh làm khách.”
Nàng vốn tính chọc giận hắn, chờ hắn khinh thường khinh địch rồi ra tay, cũng không tính làm khó hắn, nói đi nói lại, tuy là kẻ địch nhưng nàng vẫn có chút thưởng thức phong phạm đế vương của Bách Lý Hách Vân. Không ngờ hắn cũng xấu xa chẳng khác gì đám đàn ông khác, vì thế nàng đương nhiên phải dùng phương pháp đối xử với đàn ông hư hỏng để hắn nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.
Gương mặt này hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của nàng, Tây Lương Mạt không nhịn được ngẩn ngơ hô một tiếng.
Đôi mắt phượng sắc bén thâm trầm, cánh môi rất mỏng, gương mặt gần như hoàn mỹ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thế nhưng… Thế nhưng một giây sau, Tây Lương Mạt lập tức tỉnh táo lại, đây hoàn toàn không phải gương mặt của Bách Lý Thanh, hay nên nói là, nếu nói giống, có lẽ Phương Quan càng giống Bách Lý Thanh hơn, gương mặt này thậm chí còn không tinh tế bằng Phương Quan, đường nét của hắn thiên về nam tính, tự nhiên có khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm, đứng đầu thiên quân vạn mã, cùng với dung mạo tuấn mỹ của hắn, trên mặt hắn đột nhiên có vẻ ung dung ưu nhã của quý tử hoàng tộc, chỉ có thể nói, đây là một nam tử trời sinh có đế khí.
Vậy mà không biết vì sao, Tây Lương Mạt có một thoáng gặp ảo giác nhìn thấy Bách Lý Thanh, có lẽ do dung mạo có năm phần tương tự này, cũng có lẽ do ánh mắt thâm trầm sâu thẳm và vẻ hờ hững nắm trong tay sinh linh vạn vật trong thiên hạ, cũng có lẽ do khoảng không lạnh giá vô biên, khiến trong thoáng chốc nàng tưởng rằng mình nhìn thấy A Cửu – A Cửu mà năm đó lẳng lặng ngắm pháo hoa trong đêm trừ tịch tại thành Lạc Dương.
Giống như biển trời xanh ngắt, cát bụi trần ai đều ở trong mắt, lại giống như một cánh đồng tuyết trống trải, vạn vật tĩnh lặng, hoàn toàn cô đơn.
“A Cửu? Ngươi gọi Cửu Thiên Tuế như vậy à?” Vân gia nhàn nhạt nhướng mày, giống như đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng nhếch khóe môi nói một câu: “Nhìn có vẻ quan hệ của các ngươi thân mật hơn ta tưởng tượng nhỉ.”
Tây Lương Mạt còn có chút hoang mang, vì sao lại có hai người giống nhau đến vậy, nếu không phải cùng cha cùng mẹ thì cũng vì trong thân thể chung một dòng máu.
Tây Lương Mạt có chút không yên lòng nói: “Chuyện của ta không làm phiền Vân gia quan tâm.”
Vừa nói nàng vừa không nhịn được lại liếc nhìn hắn, sau đó ấn chân mày, ừm, bề ngoài hoàn toàn không giống, thế nhưng thần thái này thật sự sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.
“Nhìn vẻ mặt của ngươi thì ta và Cửu Thiên Tuế rất giống nhau à?” Hắn nhìn động tác của Tây Lương Mạt, lần thứ hai nhếch môi cười, có điều nụ cười kia có phần lạnh lẽo.
Tây Lương Mạt không hề chú ý tới, lắc đầu rất chắc chắn: “Mặt mày có chút tương tự, nhưng nhìn kỹ lại thì thật ra hoàn toàn khác.”
“Vậy sao? Vốn đã khác rồi. Một tên hoạn quan mà thôi, cho dù trong người từng chảy dòng máu quý tộc cũng đã bị làm bẩn.” Vân gia thản nhiên nói.
Lúc này Tây Lương Mạt mới nghe ra khác thường, giọng nói khinh miệt của hắn làm nàng bực bội, tuy mấy năm qua nàng nghe không ít những lời thế này, thế nhưng nói ra từ trong miệng nam nhân này lại cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ là vì hắn và Bách Lý Thanh đều chảy dòng máu hoàng tộc Tây Địch, cho nên vẻ khinh thường như thế càng khiến Tây Lương Mạt không thoải mái.
“Đúng vậy, làm sao cao quý bằng ngài được, Bách Lý Hách Vân, nếu luận theo huyết thống, trong người Cửu Thiên Tuế chảy dòng máu chính xuất của Hoàng Đế Tây Địch các ngươi, tính ra càng có quyền thừa kế ngôi vị Hoàng Đế Tây Địch hơn ngươi. Chỉ vì ngươi gặp may chút thôi mà còn dám nói dõng dạc như thế, đúng là buồn cười.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói, không hề che giấu ý châm chọc của nàng, cũng tiện thể chọc phá tấm màn che dù đã biết rõ ràng nhưng vì một số nguyên nhân mà chưa chọc thủng kia.
“Làm càn!”
Giọng điệu mỉa mai rõ rành rành khiến sắc mặt Bách Lý Hách Vân thoáng chốc sa sầm xuống, khí thế lạnh lẽo sắc bén vô hình hoàn toàn phóng ra, trong nháy mắt, Tây Lương Mạt gần như cảm thấy sát khí trên mặt đối phương sẽ biến thành hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao sắc bén, xé rách nàng thành vô số miếng.
Đây gọi là thiên tử giận dữ, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông.
Nếu là người bình thường chỉ e đã quỳ rạp dưới cơn giận thiên tử của Bách Lý Hách Vân, cầu xin tha thứ.
Thế nhưng không khéo là Tây Lương Mạt đã quen rồi, dưới sự huấn luyện trường kỳ của nam nhân chẳng khác nào ma vương kia, nàng hoàn toàn có thể luyện được bản lĩnh đứng trước núi băng mà mặt không đổi sắc.
“Làm càn cái rắm, Bách Lý Hách Vân, ngươi tưởng ngươi vẫn còn ở trên mảnh đất Tây Địch hoang dã của ngươi à? Nơi này là Thiên Triều, trừ khi ngươi có bản lĩnh chắp cánh bay lên, chỉ cần ngươi bước ra khỏi sơn trang Tịch Mai đầy kỳ môn độn giáp này nửa bước, bản Đốc Vệ có thể bảo đảm sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là tù nhân. Còn dám so với Cửu Thiên Tuế? Hừ!” Tây Lương Mạt không chút khách khí chọc vào điểm yếu của hắn, nhìn sắc mặt Bách Lý Hách Vân ngày càng khó coi, nàng lại cảm thấy trong lòng sảng khoái, sảng khoái vô cùng!
Bách Lý Hách Vân liếc nhìn nàng, nguy hiểm nheo mắt lại, có ánh sáng âm trầm sắc nhọn lóe lên trong đó: “Thật không? Nhưng ngươi cũng đừng quên, hiện nay tù nhân là ngươi, không phải ta!”
Sau đó, hắn bỗng vươn một tay thẳng về phía bả vai Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt tuy không còn nội lực, không cách nào liều mạng với hắn, thế nhưng võ công vẫn còn, nàng vươn một tay trực tiếp hất tay Bách Lý Hách Vân ra, thậm chí xoay cổ tay một cái, vuốt qua mu bàn tay của hắn một vòng, rồi nắm vào mạch môn của hắn.
Vì nàng không có nội lực nên Bách Lý Hách Vân chỉ dùng chiêu thức đơn giản, cảm thấy nàng chỉ là một thiếu nữ mà thôi, không cần quá mức đề phòng, nào ngờ khiến Tây Lương Mạt bắt được mạch môn của mình.
Mạch môn là mạch máu của kẻ tập võ, một khi có nội lực của người khác thông qua mạch môn xông vào gân mạch của hắn, hoàn toàn có thể phế đi võ công của hắn, hoặc ít nhất là trọng thương.
Hắn không khỏi giật mình, nhất thời nhìn về phía Tây Lương Mạt, lại phát hiện Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng rồi hất cổ tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Đừng xem thường bất cứ kẻ nào, bao gồm cả nữ nhân, nếu không phải ta không còn nội lực, nhất định phải dạy cho ngươi biết cái gì là hối hận!”
Giọng điệu mỉa mai của Tây Lương Mạt khiến ánh mắt Bách Lý Hách Vân tối sầm xuống, từ hoàng tử cao quý, rồi trở thành đế vương một nước, chưa từng có ai dám ngông cuồng, mạnh miệng trước mặt hắn như thế.
Mạo phạm và khiêu khích rõ rành rành khiến lửa giận trong lòng hắn bộc lên.
Hắn bỗng vươn một tay, lần này hắn không lơ là nữa mà dùng một chiêu trực tiếp bắt lấy cánh tay Tây Lương Mạt, đè nàng lên chăn bông, chân dài không hề thương hương tiếc ngọc chặn cái chân đang cố gắng đá mình của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn cô gái bị bắt giữ bên dưới mình, nhàn nhạt nói: “Cửu Thiên Tuế đã từng dạy ngươi – đừng tự cho mình thông minh mà khiêu khích một nam nhân chưa? Hay vì thường ngày ta quá quân tử với ngươi cho nên ngươi đã quên câu nói ngày đó khi ngươi bị giam vào địa lao?”
“Hừ, ngươi cũng chỉ có thể ức hiếp một nữ nhân mà thôi.” Tây Lương Mạt cười khẩy.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng cùng giọng nói tràn đầy khinh miệt của Tây Lương Mạt, ánh mắt Bách Lý Hách Vân tối xuống, hắn cười khẩy một tiếng: “Xem ra Cửu Thiên Tuế của ngươi còn chưa dạy cho ngươi rất nhiều thứ, một trong số đó chính là, nữ tử trời sinh phải thuần phục bên dưới nam tử, nhất là trong chiến tranh, thân là nữ tử ở trong quân địch có thể gặp phải chuyện gì, ngươi không biết sao?”
Hắn thoáng dừng, hơi nghiêng gương mặt tuấn mỹ tới gần vẻ mặt vô cảm của Tây Lương Mạt, thản nhiên nói: “Vợ con của chủ tướng sẽ bị hiến cho thống lĩnh quân địch, nếu ngoan ngoãn có lẽ chỉ phải hầu hạ một người, còn những kẻ tự cho là trinh liệt sẽ biến thành thứ để tất cả binh sĩ mua vui, cho đến chết.”
“Sự trinh liệt của nữ nhân, đôi khi chính là một sự vũ nhục với nam nhân.” Hắn cúi đầu, nắm cằm Tây Lương Mạt, không chút khách khí hôn lên môi nàng.
Tây Lương Mạt lập tức mở to mắt, trong mắt hiện lên tia sáng âm u tàn nhẫn.
Nàng chỉ cảm thấy môi người kia cực lạnh, cũng không có một chút dịu dàng, mà mang theo hơi thở cuồng loạn và bá đạo.
Cái hôn này không liên quan tới tình dục, mà chỉ là một loại tuyên thệ và đánh dấu.
Vì vậy, trước khi Tây Lương Mạt kịp phản kháng thì hắn đã ngẩng đầu lên.
Trong không khí vang lên tiếng hàm răng chạm mạnh vào nhau – đó là Tây Lương Mạt há miệng muốn cắn hắn, thế nhưng vì hắn rời khỏi quá nhanh nên Tây Lương Mạt không cắn trúng.
Bách Lý Hách Vân nhìn biểu cảm của nàng, cảm thấy nàng giống một con tiểu hồ ly bị chọc giận muốn hung hăng cắn đứt cổ họng mình.
Hắn nghiêng đầu, bàn tay nắm lấy tay nàng không hề thả lỏng, lạnh nhạt nói: “Vì vậy, theo hành động vừa ngu xuẩn vừa tức cười của ngươi, có vẻ Cửu Thiên Tuế đã quá dung túng cho ngươi, nữ nhân quá thông minh sắc bén luôn không được nam tử yêu thích, mà chọc giận một nam tử là kẻ địch, đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện gì tốt, có điều Cửu Thiên Tuế còn chưa dạy ngươi điều này…”
Hắn dừng một chút, giọng nói lạnh giá và tàn nhẫn: “Vậy để ta dạy ngươi đi.”
Sau đó, trong không trung vang lên tiếng quần áo bị xé rách.
Tây Lương Mạt trợn trừng mắt, yên lặng nhấc đầu hung hăng đập về phía Bách Lý Hách Vân.
Đối phương bị đụng vào kêu lên một tiếng đau đớn, hơi nghiêng người rồi lại ấn nàng xuống.
Lại là tiếng vải vóc bị xé rách.
…
…
Đám thị vệ canh giữ ngoài cửa nhà giam nghe được tiếng quần áo rách, lại nghe thấy tiếng mắng tức giận của nữ tử và tiếng giãy dụa, tiếng thân thể vật lộn.
Mờ ám lại rung động, khiến không khí trong nhà tù có vẻ nóng bức.
Bọn họ đỏ mặt, nhìn nhau một cái, nghĩ thầm, bệ hạ giữ lại nữ tử kia còn đối xử với nàng cực kỳ khách khí, biểu hiện cực kỳ có hứng thú về nàng lại cũng đủ tôn trọng.
Chỉ không ai ngờ rằng bệ hạ sẽ ra tay với đối phương ở nơi thế này.
Đám thị vệ tự giác lui ra ngoài, đứng một lát, vẫn nghe rõ âm thanh vang ra từ phòng giam, cuối cùng cảm thấy mất tự nhiên, lại lùi ra lối vào địa lao.
Nếu Tây Lương Mạt vẫn còn nội lực có lẽ sẽ có cơ hội phản kháng.
Thế nhưng hôm nay…
Cuộc chiến mà thực lực cách xa quá nhiều trước nay không có gì phải mong đợi.
“Bách Lý Hách Vân, ngươi sẽ hối hận, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì hành động ngày hôm nay.” Hai tay Tây Lương Mạt đã bị trói về phía sau bằng thắt lưng của chính nàng, hiện nay quần áo nửa trên đã rách tả tơi.
Trong từng mảnh quần áo rách này có một mảng da thịt mềm mịn trắng nõn lộ ra.
Bách Lý Hách Vân lật nàng lại, quỳ một gối đè đầu gối của nàng, hắn hơi thở gấp, trận đấu này tốn nhiều sức lực hơn hắn tưởng tượng, thiếu nữ bên dưới dù không còn nội lực, nhưng trong lúc bị xâm phậm vẫn bộc phát sức mạnh lớn hơn hắn dự đoán.
Thế nhưng bắt giữ một con thú thông minh, nhìn có vẻ dịu dàng thật ra rất dữ dằn thế này khiến hắn có cảm giác thành công, còn vui vẻ hơn cả công thành đoạt đất.
Hắn vươn tay trực tiếp xé tan áo phía sau Tây Lương Mạt, lộ ra mảng lưng trắng như tuyết, từ cần cổ mảnh khảnh đến vòng eo yểu điệu, đầu ngón tay hắn mơn trớn phía trên, ánh mắt cũng dần tối tăm, không nhịn được dán lòng bàn tay mình lên đó, cảm nhận cảm xúc tuyệt vời khi làn da mịn màng như đang hút lấy bàn tay của hắn.
Đây là làn da mềm mại mịn màng nhất mà hắn từng chạm vào, cho dù tơ lụa thượng đẳng nhất cũng không có xúc cảm thế này.
“Chậc, Cửu Thiên Tuế thật biết hưởng thụ, có điều một nữ nhân tuyệt diệu thế này lại gả cho một hoạn quan, không cảm thấy lãng phí sao?” Bách Lý Hách Vân cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên bả vai nàng, thản nhiên nói.
Đáy mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia buồn nôn chán ghét, lập tức nổi da gà toàn thân, nàng mỉa mai nói: “Lão tử thà để thái giám ngủ còn tốt hơn loại súc sinh như ngươi.”
Ngữ điệu khiêu khích này khiến trong mắt Bách Lý Hách Vân hiện lên lửa giận, hắn thoáng dừng rồi hừ khẽ một tiếng: “Luôn chọc giận nam nhân không có gì tốt với ngươi, ta vốn không muốn dùng thủ đoạn hạ lưu này với ngươi, có điều ngươi luôn có khả năng biến quân tử thành súc sinh.”
Sau đó, hắn vươn tay xốc váy Tây Lương Mạt lên, dùng chân tách hai chân nàng ra, ung dung nói: “Nhớ cho kỹ, lần sau đừng làm chuyện ngu xuẩn thế này nữa.”
Thân thể mảnh mai trắng như tuyết bên dưới không ngừng run rẩy, truyền tới cảm giác không cam lòng, phẫn nộ, và oán hận không biết làm thế nào, khiến hắn có một thoáng do dự, nữ tử này khác với người khác, nếu làm vậy…
Thế nhưng, làn da trắng nhẵn nhịu kia lại đang âm thầm mê hoặc, làm cho hắn cười tự giễu, rồi cúi xuống không còn chần chờ.
Ngay một giây chạm vào thân thể tuyệt vời kia, hắn chợt nghe có tiếng gì đó như tiếng trật khớp – “khực”.
Tiếng động vang dội kia khiến hắn bỗng cảm thấy có gì đó khác thường, thế nhưng đến khi hắn phản ứng lại thì đã muộn.
Không biết từ lúc nào, trên ngực hắn xuất hiện một ngón tay đang hướng dần về phía bụng hắn, ngón tay đặt bằng, rồi đối phương không chút khách khí bấm mạnh một cái.
Một cỗ nội kình khổng lồ mà lạnh giá trong nháy mắt chảy vào huyệt khí hải.
Đau đớn kịch liệt truyền khắp tứ chi.
“Ư…” Hắn không nhịn được rên ra tiếng, thân hình lập tức lui về sau.
Thế nhưng khoảng cách quá gần khiến hắn hoàn toàn mất đi tiên cơ, nhất là khi đối phương cũng là cao thủ.
Một nửa tiếng rên còn lại của hắn chưa kịp phát ra đã biến mất – á huyệt bị người ta điểm rồi.
Sau đó, hắn thấy tiểu hồ ly vốn đang chờ bị hắn lột da làm thịt quay mặt về phía hắn, nở nụ cười lộ răng nanh trắng toát.
Rồi nàng không chút khách khí xoay người dùng một tay đè hắn xuống, năm ngón tay của nàng giống như cố ý bấu chặt vào bả vai hắn, chọc ra năm lỗ máu trên đó.
Hai người đổi vị trí chỉ trong chớp mắt.
Ví trí giữa thợ săn và con mồi cũng hoán đổi.
Tây Lương Mạt từ trên cao nhìn xuống hắn, cười khẽ, nụ cười tàn nhẫn lạnh thấu xương: “Ta đã nói rồi, sẽ làm ngươi hối hận, có nhớ không?”
Hắn hơi nheo mắt, chỉ cảm thấy giờ phút này hoàn toàn không e ngại đối phương sẽ làm gì mình, ngược lại có một cảm giác vi diệu, cực kỳ vi diệu.
Nữ tử trước mặt kiêu ngạo và sắc bén, rút đi tất cả che chắn, như một thanh kiếm tuyệt thế rời vỏ, trên thân là cảm giác âm u lạnh thấu xương, không phân biệt được giới tính, thấm đẫm máu và sát khí, ngay cả không khí cũng tựa như ngưng kết lại, chói mắt khiến người ta phải đui mù, quả thật như một thanh kiếm mà trời sinh nên được đế vương nắm trong tay.
Nhưng thứ vũ khí sắc bén này một khi cắt qua cơ bắp huyết mạch của đế vương cũng cực kỳ lưu loát.
Nàng bỗng nhiên vỗ vài cái trên người hắn, đau nhức ập đến làm cho Bách Lý Hách Vân luôn mặt không đổi sắc cũng phải run lên, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Phân cân thác cốt thủ!
Đó là một loại thủ pháp điểm huyệt đặc biệt trong võ lâm, thuần túy sử dụng để tra tấn kẻ địch, nghịch chuyển tĩnh mạch, phân cốt hoành gân.
Đủ để khiến người kiên cường rắn rỏi nhất cũng phải chảy nước mắt giàn giụa, kêu thảm không ngừng.
Hơn nữa, nếu bị thi triển phân cân thác cốt thủ này quá một canh giờ, thì gân mạch toàn thân của người này sẽ bị phế bỏ, không đứng dậy được nữa.
Loại thủ pháp này thật sự quá độc ác, đã thất truyền nhiều năm, hắn cũng chỉ nhìn thấy trong sách, không ngờ… không ngờ lại… hắn lại được nếm thử mùi vị này.
Bách Lý Hách Vân không thể tưởng được rằng Tây Lương Mạt làm thế nào vẫn còn nội lực, còn biết loại thủ pháp ác độc này.
Đáng sợ nhất là cơn đau khi xoay gân mạch, cốt cách lệch khỏi vị trí, cho dù làm cho người ta đau đến hôn mê, thì vẫn có thể khiến người ta đau đến tỉnh lại.
Nhìn Bách Lý Hách Vân nằm trên chăn bông, sắc mặt tái mét, môi bị cắn chảy máu, Tây Lương Mạt nhăn mày, vừa mặc quần áo vừa tiện tay quấn vải rách thành một cục, vặn cằm hắn nhét đống vải bẩn này vào miệng Bách Lý Hách Vân dưới ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng của hắn.
“Mất nhiều công sức như vậy mới bắt được ngươi, nếu không cẩn thận để ngươi cắn lưỡi chết thì phiền to.” Tây Lương Mạt lạnh lùng nói.
Sau đó, nàng nhìn quần áo gần như rách hết, không còn khả năng che đậy trên người mình, trực tiếp kéo áo khoác của Bách Lý Hách Vân xuống mặc vào, ngồi bên cạnh hắn, vừa thưởng thực biểu cảm đau đớn toát mồ hôi lạnh của hắn, vừa chậm rãi nói:”Rất kỳ quái vì sao ta vẫn còn nội lực phải không? Bởi vì loại tán công tán chế từ dầu giao nhân và lãnh khổ thảo của các ngươi là phối phương mà quỷ vệ của bản Đốc Vệ đào thải từ tám trăm năm trước rồi, có cơ hội sẽ cho ngươi thử phối phương mới.”
Nhìn ánh mắt hung dữ của Bách Lý Hách Vân, nàng lại cầm bình trà rót cho mình một chén trà nóng, làm ra vẻ là một tiên sinh rất khiêm tốn đang dạy học sinh ngây thơ của mình: “Chọc giận một người nam nhân sẽ rất đau khổ, nhưng ngươi thiếu một bài học, độc nhất lòng dạ đàn bà, chọc giận một nữ nhân sẽ khiến người ta sống không bằng chết.”
Tây Lương Mạt dừng một chút, nhìn hắn, nở nụ cười lạnh nhạt: “Cho nên, bệ hạ hãy nếm thử mùi vị này trong tay ta đi, lát nữa chờ bệ hạ đau đủ rồi, không còn sức lực nữa, ta còn phải mời bệ hạ đưa chúng ta rời núi một đoạn đường, đồng thời mời ngươi đến Tư Lễ Giám ở thượng kinh làm khách.”
Nàng vốn tính chọc giận hắn, chờ hắn khinh thường khinh địch rồi ra tay, cũng không tính làm khó hắn, nói đi nói lại, tuy là kẻ địch nhưng nàng vẫn có chút thưởng thức phong phạm đế vương của Bách Lý Hách Vân. Không ngờ hắn cũng xấu xa chẳng khác gì đám đàn ông khác, vì thế nàng đương nhiên phải dùng phương pháp đối xử với đàn ông hư hỏng để hắn nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.
Bình luận truyện