Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 60: Đại kết cục (Trung)
Biên tập: Sâu
Đừng nghĩ, đừng nhìn, đừng đoán, đừng hỏi, nếu ngươi còn muốn Bách Lý Thanh quay trở về nhân gian.
Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn chiếc khuyên tai tinh xảo trong tay mình, đó là chiếc khuyên tai san hô đỏ mà Bách Lý Thanh thích nhất.
Nàng có muốn không? Đương nhiên là muốn rồi!
Nam nhân trước mặt không có điểm nào giống người quen thuộc trong trí nhớ, yên lặng ổn thỏa, âm thầm khiêm tốn, dù kiêu ngạo cũng chỉ như một vương tộc nắm quyền bình thường, mang dáng dấp của thần tử.
Không còn mảy may điểm nào đặc biệt, không còn tô mày kẻ mắt, không còn đeo vàng đeo ngọc, không còn kiêu ngạo ương ngạnh, thậm chí không còn vui giận khó lường…
Thế nhưng so với nam nhân chẳng khác nào yêu ma kia, đối mặt với nam nhân hiện tại càng khiến Tây Lương Mạt cảm thấy không biết làm thế nào, hoặc nên nói là rất khó nắm bắt.
Nàng dựa trên giường nhìn mặt trăng xa xa, không khỏi thở dài một hơi.
Nàng, rồi sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một đêm đó, giống như một giọt mực đen nhánh lặng lẽ nhỏ vào mặt nước.
Cũng lặng lẽ tạo ra những gợn sóng u ám đen tối dưới đáy nước, dần lan tỏa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy trong lòng kích động khó tả, khi mở mắt ra đã thấy Bách Lý Thanh áo mũ chỉnh tề ngồi bên giường, hoặc nên nói thời điểm này vẫn còn là Bách Lý Thương Minh.
“Ngươi đang định…” Nàng hơi mơ màng nói.
Bách Lý Thương Minh mỉm cười, vươn tay dịu dàng xoa trán nàng: “Trong phủ có quân tình khẩn cấp, cần ta trở về xem, ngươi nghỉ ngơi đi, buổi chiều ta trở lại.”
Tây Lương Mạt thoáng dừng, nhướng mày nói: “Ngươi đã quên chuyện hôm qua vị Minh Hiếu Thái Hậu kia định ăn tươi nuốt sống ta rồi phải không?”
Bách Lý Thương Minh nhếch khóe môi: “Ngươi vẫn còn nhớ tai họa hôm qua mình gây ra đấy nhỉ.”
Tây Lương Mạt khựng lại, lầu bầu nói: “Không phải ngươi định để tên ngốc Bách Lý Tố Nhi kia tới ngăn cản nữ nhân Minh Hiếu đáng sợ đó đấy chứ?”
Bách Lý Thương Minh đứng dậy cười nhạo nàng: “Hôm nay đã biết lo lắng rồi cơ đấy, nghe ngươi nói Minh Hiếu là nữ nhân đáng sợ cũng có chút thú vị đấy.”
Tây Lương Mạt không nói gì, chống nửa người dậy: “Ngươi…”
Bách Lý Thương Minh ấn nàng nằm xuống, xoay người vừa buộc dây áo choàng chuẩn bị rời đi vừa thản nhiên nói: “Bách Lý Hách Vân sẽ không để ngươi gặp chuyện gì đâu.”
Tây Lương Mạt dừng lại, vươn tay nắm áo choàng của hắn, nhìn hắn nói: “Có phải Bách Lý Hách Vân dùng thế lực bắt ép ngươi không?”
Chuyện đêm trước ồn ào như vậy, nàng không tin Bách Lý Hách Vân hoàn toàn không biết, thế nhưng nàng cũng không lo lắng Bách Lý Hách Vân biết cái gì, bởi vì sớm hay muộn nàng cũng sẽ tới tìm chứng cứ, chỉ là giờ sớm hơn chút mà thôi.
Bách Lý Thương Minh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu lắng như nước: “Quên hôm qua ngươi hứa gì với ta rồi sao?”
Tây Lương Mạt ngẩn người, nhìn hắn rồi khẽ thở dài một tiếng, buông tay: “Được rồi, ta biết rồi.”
Bách Lý Thương Minh xoa tóc nàng: “Chờ ta trở lại.”
Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau mới gật đầu.
Nhìn theo Bách Lý Thương Minh rời đi, Tây Lương Mạt lại thở dài, nàng biết hắn đang lo lắng cái gì, nhưng hiện giờ nàng đã tới, thì sẽ không để hắn đối mặt một mình nữa.
Có một số việc, nên là nàng tự mình làm.
Bách Lý Thanh đi không lâu thì sắc trời dần sáng.
Chốc lát sau, ngoài cửa có động tĩnh, hai cung nữ váy xanh lam bưng đồ ăn sáng vào.
“Công tử, dùng đồ ăn sáng đi.”
Mị Tinh từ phòng bên đi đến, thuận tiện nhận lấy đồ trên tay hai cung nữ áo xanh, đặt lên bàn.
Hai cung nữ sửng sốt, còn chưa phản ứng lại đã thấy Mị Tinh rút một chiếc kim châm bằng bạc trên tóc xuống thử đồ ăn.
Sắc mặt họ lập tức căng thẳng, thế nhưng một lát sau châm bạc kia không có gì khác thường, Mị Tinh dừng lại rồi cất châm bạc đi.
Hai cung nữ liếc nhìn nhau, cười nói: “Công tử quả là người cẩn thẩn, còn có thể hoài nghi hai chúng ta cả gan làm loạn gì với người của Vương gia sao.”
Nói xong bèn bắt đầu chia thức ăn.
Tây Lương Mạt nhìn họ, cười nhạt một tiếng không nói gì, Mị Tinh thì lãnh đạm nhìn họ chia thức ăn.
Bữa sáng tuy không được xem là phong phú nhưng còn có thể chấp nhận được, một đĩa bánh cuộn, một đĩa há cảo tôm, một đĩa rau xào, và hai bát cháo.
Một cung nữ gắp bánh cuộn và há cảo tôm vào đĩa đưa tới trước mặt Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt cầm đũa nhìn một chút rồi lại nhìn về phía hai cung nữ, hai cung nữ cười cười, kính cẩn khom người nói: “Ngài dùng trước, tối nay hai tỷ muội chúng ta trở lại hầu hạ ngài.”
Mị Tinh luôn không có biểu cảm gì bỗng nhiên mở miệng: “Khoan đã.”
Hai cung nữ nhìn về phía Mị Tinh, thản nhiên cười nói: “Ngài còn việc gì cần sai bảo sao?”
Mị Tinh lạnh nhạt nói: “Các ngươi còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành.”
Hai cung nữ liếc nhìn nhau với vẻ kỳ quái, rồi nhìn về phía Mị Tinh một cách khó hiểu: “Nhiệm vụ gì?”
Mị Tinh nhận lấy đôi đũa của Tây Lương Mạt, kẹp một cái há cảo lên đưa tới trước mặt một cung nữ, lạnh lùng nói: “Ăn đi.”
“Chuyện này…” Một cung nữ trong đó sắc mặt trắng bệch, gượng cười nói: “Ngài nói gì vậy, chúng ta là nô tỳ, sao dám ăn đồ của chủ tử.”
Mị Tinh bỗng vươn tay nắm cằm người còn lại, khi nàng ta chưa kịp phản ứng đã cạy hàm nàng ta ra, nhét thẳng cái há cảo vào miệng nàng ta, trực tiếp vỗ lên cổ họng để chiếc há cảo kia lập tức trôi thẳng xuống dạ dày cung nữ đó, rồi nàng mới lạnh lùng nói tiếp: “Thử độc.”
Cung nữ bị ép ăn há cảo lập tức mặt mày biến sắc, mặc kệ tất cả chạy tới cửa, dùng sức móc cổ họng mình: “Ọe!”
Thế nhưng chỉ chốc lát sau, nàng ta bèn xanh mặt, hai mắt trợn trừng ngã xuống đất, còn có mấy tia máu màu đỏ quỷ dị tràn ra từ khóe môi và khóe mắt, nhìn kỹ mới thấy không còn nhúc nhích, không ngờ rằng đã chết.
Hơn nữa tình trạng còn rất kinh khủng.
Mị Tinh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía cung nữ còn lại, gắp chiếc bánh cuộn lên: “Tới lượt ngươi!”
Cung nữ còn lại sợ đến mức run lẩy bẩy, quỳ mạnh xuống đất dập đầu với Tây Lương Mạt: “Công tử… Công tử… Ngài tha cho ta đi, nô tỳ cũng chỉ biết phụng mệnh làm việc mà thôi.”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, cười cười tự rót một chén trà: “À, vậy sao, thế ngươi phụng mệnh ai?”
Cung nữ kia run lên, ấp úng không dám nói, Tây Lương Mạt cũng không định ép nàng ta nói, vừa thưởng thức trà vừa mỉm cười nói: “Là phụng mệnh Thái Hậu nương nương tới lấy mệnh kẻ gian như ta đúng không.”
Cung nữ kia cắn môi, mồ hôi vã ra như tắm.
Tây Lương Mạt chậm rãi nói: “Ta còn cho rằng Thái Hậu nương nương là người cao minh, cho nên phương pháp giết người nhất định cũng cao minh, lại quên mất Thái Hậu nương nương đương nhiên sẽ không để một người không cao minh như ta vào trong mắt, cho nên mới dùng loại độc mà châm bạc cũng thử không ra.”
Nàng thoáng dừng, mỉm cười nhìn về phía cung nữ kia: “Ngươi trở về nói cho Thái Hậu nương nương, nếu hôm nay bà ta chú ý dùng độc một chút, ví dụ như tất cả những món ăn này đều không có độc, nhưng khi kết hợp với nhau có thể khiến người ta lập tức mất mạng, có lẽ hôm nay tại hạ thật sự sẽ để Thái Hậu nương nương hoàn thành tâm nguyện.”
Cung nữ kia có vẻ hoang mang, trong lòng cực kỳ khó hiểu, người này đúng là quái nhân, đến vậy còn dạy người khác làm thế nào để hạ độc chính mình?
Nhìn ra nghi hoặc của cung nữ kia, Tây Lương Mạt không giải thích, quay đi không nhìn nàng ta nữa: “Được rồi, ngươi có thể đi rồi.”
Cung nữ kia ngẩn ngơ, một lát sau loạng choạng bỏ chạy ra ngoài như được đại xá.
Mị Tinh nhìn bóng lưng cung nữ kia, khinh thường cười khẩy một tiếng, sau đó nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Đại công tử, người xem tiếp theo chúng ta nên làm thế nào, có nên lập tức rời đi không? Với tình hình hiện nay rất nhanh thôi thân phận của chúng ta sẽ không thể che giấu được nữa, it nhất đối với Bách Lý Hách Vân và thân tín bên cạnh hắn, chúng ta không thể ẩn giấu được.”
Tây Lương Mạt lười biếng nghịch chén trà trong tay mình, thản nhiên nói: “Nếu ta có ý định giấu giếm thì ngay từ đầu ta đã để hai chúng ta dịch dung.”
Mị Tinh sửng sốt, sau đó nói: “Người định…”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi cười lạnh: “Ta đây thỉnh thoảng cũng rất nôn nóng, huống hồ đạo dùng binh vừa quỷ vừa hiểm, hành động bất ngờ, tấn công chớp nhoáng là phương pháp tốt nhất để bại lộ ra nhiều chân tướng và đầu mối nhất trong lúc người ta chưa kịp đề phòng.”
Thứ nàng muốn chính là loại hiệu quả này, dưới tình huống Tây Địch hoàn toàn chưa chuẩn bị, nàng đột nhiên đến, như một hòn đá tảng đập mạnh vào mặt nước nhìn như phẳng lặng, nhất định sẽ tạo ra vô số sóng gió, mà tất cả những gì nàng muốn biết chính là ở trong những con sóng này.
Mị Tinh có chút lo lắng, nàng do dự một lát cuối cùng vẫn nói: “Chúng ta có khi nào sẽ làm ảnh hưởng đến hành động của Hải Minh Vương không?”
Tuy Mị Tinh xuất thân từ Mị Bộ nhưng người mà nàng thần phục vĩnh viễn chỉ có Tây Lương Mạt, nhưng chính vì xuất thân Mị Bộ nên nàng hiểu rất rõ phong cách hành động của Bách Lý Thanh.
Tây Lương Mạt cười nhạt, dửng dưng nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ là người hành động mù quáng sao, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, hắn chỉ không hy vọng tiêu điểm của mọi người đều dồn hết về phía ta thôi.”
Bởi vì điều đó có nghĩa tình cảnh của nàng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng chính vì tiêu điểm dồn về phía nàng mới tiện cho hắn hành động.
Mị Tinh không nói nữa, chỉ gật đầu, ném thi thể cung nữ kia ra ngoài.
…
Trong Hải Trân Cung, Minh Hiếu Thái Hậu mang gương mặt dịu dàng lạnh lùng liếc nhìn cung nữ đang run rẩy quỳ trên mặt đất: “À, hắn thực sự nói vậy?”
Cung nữ kia quỳ dưới đất, trán chạm sàn, lẩy bẩy nói: “Vâng ạ.”
Một cô cô đứng bên cạnh Minh Hiếu Thái Hậu lập tức lạnh mặt: “Kẻ kia thật sự to gan, dám mạo phạm khiêu khích Thái Hậu nương nương, tội này đáng chém!”
Lời này vừa nói ra, mọi người hơi khựng lại, lòng mang sợ hãi nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, ai chẳng biết người kia đáng chết, theo tình hình bình thường thì người kia đã chết từ đêm qua mới đúng, thế nhưng đến tận bây giời người kia vẫn sống khỏe mạnh, người đã chết lại là người bên cạnh Minh Hiếu Thái Hậu, điều này rõ ràng là đánh lên thể diện của Minh Hiếu Thái Hậu một cách không hề khách khí – bởi vì người kia là người của Hải Minh Vương!
Sắc mặt Minh Hiếu Thái Hậu hiện lên một tia âm hiểm tàn nhẫn, sau đó trở về vẻ ung dung hòa khí, chuyển động tràng hạt trong tay mình nói: “Nếu hắn muốn chết như vậy, ai gia nào có thể không chấp nhận.”
“Vâng.”
“Người đâu.” Minh Hiếu Thái Hậu lạnh lùng mở miệng.
…
Mắt thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Tây Lương Mạt nhìn trời, hơi nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: “Sắp đến giữa trưa rồi thì phải.”
Nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi chiều Bách Lý Thương Minh sẽ trở về.
Mị Tinh gật đầu, sắc mặt lại lạnh như nước đá: “Đại công tử, chúng ta không thể lơ là.”
Nàng ném thi thể cung nữ kia ra, thủ vệ ngoài cửa chỉ nhìn thi thể kia một cái rồi sai người xử lý, không nói gì thêm, thản nhiên như vậy là quá siêu thoát, khiến Mị Tinh cảm thấy rất kỳ quái.
Tây Lương Mạt khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng thời gian không qua bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Mị Tinh cảnh giác mở cửa, thấy phía trước là vài thái giám áo xanh lam, còn có một người giống văn thần, Mị Tinh nhận ra người đó, đó là người tên có chữ Trường bên cạnh Bách Lý Hách Vân – Trường Ninh.
Trường Ninh nhìn Mị Tinh, vẻ mặt không biểu cảm nói: “Bệ hạ muốn gặp chủ tử nhà các ngươi.”
Mị Tinh dừng một chút, nhìn về Tây Lương Mạt ở phía sau, Tây Lương Mạt đã đi tới nhìn Trường Ninh, nhướng mày nói: “Bách Lý Hách Vân muốn gặp ta à?”
Trường Ninh gật đầu, xoay người lập tức đi về phía bên ngoài.
Tây Lương Mạt hơi dừng, ánh mắt liếc qua thị vệ bên cạnh không có bất cứ động tác ngăn cản nào, rồi lại liếc nhìn Trường Ninh, nhếch khóe môi xoay người đuổi kịp Trường Ninh.
Mị Tinh lập tức đi theo, vài tên thái giám khác tiếp tục vô cảm đi tiếp.
Trên đường Tây Lương Mạt không hỏi gì, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Trường Ninh.
Rẽ ngang rẽ dọc hồi lâu, Trường Ninh bỗng dừng bước, xoay người nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Ngươi có gì muốn nói không?”
Đối với một câu nói tự nhiên thốt ra của hắn, Tây Lương Mạt không khỏi nhướng mày kỳ quái: “Ngươi cảm thấy ta muốn nói gì, là bệ hạ của các ngươi muốn hỏi ta vậy à?”
Trường Ninh nhìn nàng lạnh như băng, loại ánh mắt này mang theo phức tạp và khinh thường, hắn không nhịn được mà nói: “Ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách gặp bệ hạ sao, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, muốn nói gì thì nói đi, nếu như không quan trọng có lẽ ta có thể giúp ngươi để lại vài lời.”
Tây Lương Mạt khẽ nở nụ cười, lắc lư cây quạt trong tay mình, cười như có như không: “Trường Ninh, xem ra lần này triệu kiến ta không phải bệ hạ của ngươi mà là Thái Hậu nương nương đúng không, thế nhưng ngươi thân là cận thần bên cạnh bệ hạ, không sợ bệ hạ trách tội ngươi vì hành vi không khác gì phản bội chủ tử này sao?”
Tuy Bách Lý Hách Vân và Minh Hiếu Thái Hậu là mẹ con ruột thịt, nhưng có câu hoàng gia không có cha con, quyền uy của quân quyền tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho mẫu quyền đè lên đầu mình.
Trường Ninh cười nhạt nhìn nàng: “Đối với bệ hạ mà nói, đương nhiên cách yêu nữ như ngươi càng xa càng tốt, vì bệ hạ của ta và thiên thu của Tây Địch, dù chết không toàn thây ta cũng bằng lòng.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên lùi sang một bên.
Hắn vừa thối lui, bỗng không biết từ nơi nào ùa ra rất nhiều thì vệ, trên tay mỗi người cầm trường đao, mà nóc nhà xung quanh cũng có không ít cung thủ, trong ngoài ba tầng vây Tây Lương Mạt và Mị Tinh ở giữa.
Tay phải Mị Tinh lập tức xuất hiện trường kiếm, một cổ tay bị cụt khác cũng lóe lên ánh loan đao, cho dù chỉ có một hộ vệ là nàng nàng cũng không hề sợ hãi, sắc mặt lạnh lẽo mà cảnh giác bày ra tư thế nghênh địch, chờ vòng thứ nhất tấn công.
Đây là tự giác của tử sĩ Mị Bộ.
Bất kể đổi mặt với bao nhiêu kẻ địch, có phần thắng hay không, đều không hốt hoảng lo sợ.
Chỉ có một người giống như hoàn toàn không cảm nhận được rằng mình sắp mất mạng, vẫn cười cười lắc cây quạt nhìn đám thị vệ đang vây quanh mình.
“A, bày trận công phu quá.”
Trường Ninh cảnh giác nhìn nữ tử mặc nam trang trước mặt, vẻ thản nhiên trên người nàng khiến hắn có dự cảm không tốt lắm, thế nhưng chuyện lần này hắn phụng mệnh mà làm, bệ hạ sai hắn tới tuyên triệu Tây Lương Mạt, có điều trận địa giữa đường này lại là phụng mệnh của Thái Hậu nương nương, không có người thứ hai biết, cho dù có người mật báo, bệ hạ có tới, lúc đó cũng đã lấy được tính mạng của yêu nữ này!
Có điều đêm dài lắm mộng, Trường Ninh bỗng nâng tay muốn hạ lệnh bắn tên, không ngờ trong nháy mắt hắn giơ tay đã thấy Tây Lương Mạt nở nụ cười với hắn, nàng cũng giơ tay một cái, hắn bỗng cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng.
Tiếp đó cổ nhói đau, hắn không nhịn được phải kêu lên một tiếng, mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã rơi vào tay Tây Lương Mạt.
Hắn thậm chí không thấy rõ động tác của nàng, có điều hiện giờ nàng đã đứng phía sau hắn, ba ngón tay cong lại bóp chặt lấy cổ hắn, không có bất cứ động tác dư thừa nào, thậm chí ngay cả vũ khí cũng không lấy ra lại khiến toàn thân hắn không thể động đậy.
Thấy Trường Ninh rơi vào tay Tây Lương Mạt, mà thân thủ của đối phương rất cao cũng khiến đám thị vệ đang bao vây Tây Lương Mạt và Mị Tinh lập tức khiếp sợ, Trường Ninh rơi vào tay Tây Lương Mạt làm cho bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Yêu nữ, ngươi…!” Trường Ninh nhìn tình hình này trong lòng căng thẳng, hắn vốn có ý định hy sinh vì nước, lại lo lắng kế hoạch của mình thất bại, đám thị vệ này vốn là người của Minh Hiếu Thái Hậu, nếu hắn chịu mở miệng bỏ qua cái mạng của mình bọn họ sẽ không cố kỵ quá nhiều, Trường Ninh cắn răng, há miệng muốn hô đám thị vệ không cần để ý đến hắn, cứ việc ra tay.
Thế nhưng mỹ nhân nam trang phía sau giống như biết rõ hắn đang nghĩ gì, ngón tay bóp cổ hắn bỗng thắt chặt, trong nháy mắt sắc mặt Trường Ninh đỏ bừng, lại không giãy dụa được, toàn thân nhũn ra đứng tại chỗ, càng không thể phát ra tiếng.
Tây Lương Mạt ở phía sau hắn, khẽ cười một tiếng: “Trường Ninh tiên sinh, ngươi đoán xem chủ tử của các ngươi biết ngươi sẽ ra tay với ta thì sẽ có biểu cảm thế nào?”
Trường Ninh nghe giọng nói không có ý tốt của nàng trong lòng vừa tức vừa hoảng, cố gắng vươn tay ra hiệu để bọn thị vệ không cần để ý đến hắn, lại bỗng nghe một giọng nam tử trung niên trầm ổn tức giận quát lên phía sau: “Trường Ninh, ngươi định làm gì, lại dám vi phạm ý của chủ tử tự ý làm việc này!”
Trường Ninh nghe được giọng nói quen thuộc của Trường Nhật, nháy mắt cảm giác như bị một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu, lạnh tới tận tim gan, mồ hôi đổ ra như mưa.
Sao có thể nhanh như vậy!
Giọng nói lạnh nhạt của Tây Lương Mạt vang lên bên cạnh lỗ tai hắn: “Xem ra ngươi còn không hiểu Bách Lý Hách Vân bằng ta rồi, hắn sao có thể chỉ để một mình ngươi giám thị ta, nếu hắn là một quân vương không cẩn thận như vậy thì đã sớm bị chém nát dưới loạn đao phía trước vương tọa rồi.”
“Ngươi làm càn… Yêu nữ ngươi đã biết trước… Vì sao còn đi theo ta.” Sắc mặt Trường Ninh tái nhợt.
Tây Lương Mạt buông lỏng ngón tay đang bóp cổ hắn, nhàn nhạt nói: “Ta không ngại khiến Bách Lý Hách Vân mất đi một thần tử trung thành.”
Trường Ninh trợn trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt, trong đầu chỉ có chết lặng.
Không sai, cho dù tất cả những gì hắn làm là vì bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào phản bội người.
Yêu nữ này…
Trường Nhật dẫn rất nhiều thân vệ của Hoàng Đế tới, xua đám thị vệ lúc trước đi, thất vọng trừng Trường Ninh một cái, rồi xoay người đi qua Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không có bất cứ phản kháng gì, chỉ đứng yên, cười thản nhiên sau đó theo Trường Nhật rời đi.
Trường Ninh bị người giữ cánh tay, mờ mịt nhìn Tây Lương Mạt rời khỏi… Tại sao có thể như vậy?
…
Trường Nhật tuy đã cứu Tây Lương Mạt nhưng không hề có vẻ mặt hòa nhã với nàng, âm trầm dẫn Tây Lương Mạt cùng Mị Tinh đi thẳng tới một cung điện tinh xảo, Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nặng nề – Hải Tịnh Cung.
Cửa Hải Tịnh Cung không có nhiều thủ vệ, Trường Nhật nói gì đó với người ở cửa cung, cung nhân kia lập tức mở cửa, sau đó Trường Nhật dẫn Tây Lương Mạt đi vào, Mị Tinh không bị chặn mà cũng được vào theo.
Tây Lương Mạt từng nghĩ khi mình nhìn thấy Bách Lý Hách Vân sẽ là tình hình thế nào, không ngờ lại là thế này – nhàn nhã.
Nam tử kia lẳng lặng ngồi tựa bên cửa sổ, trường bào màu xanh lam, tóc dài dùng trâm cài Bạch Ngọc búi gọn lên, một nửa tùy ý thả phía sau, sắc mặt hơi trắng dưới ánh mặt trời, có chút tái nhợt trong suốt, không biết có phải hắn đang chợp mắt hay không, lúc này còn có chút xanh xao nhưng không ảnh hưởng đến khí thế của hắn.
Hắn đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lương Mạt, mỉm cười: “Ngươi đến rồi, ngồi đi.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, trong lòng hơi thở dài, nàng không thể không thừa nhận, có những người cho dù mặc đồ tầm thường, không hề có trang sức vàng ngọc, thế nhưng hơi thở vương giả từ lúc sinh ra không hề vì vậy mà giảm đi chút nào, ngược lại càng có vẻ thản nhiên thong dong và cao quý trầm ổn.
Cho dù sắc mặt hơi nhợt nhạt có bệnh cũng không ảnh hưởng đến cái oai đế vương.
Như khi hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt không có một chút kinh ngạc, hoàn toàn chỉ có thản nhiên, thậm chí có một tia sáng như sự vui mừng vì thấy cố nhân đã lâu không gặp.
Tây Lương Mạt ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Đúng, đã lâu không gặp bệ hạ, tinh thần của bệ hạ có vẻ càng ngày càng tốt nhỉ.”
Bách Lý Hách Vân nhìn Tây Lương Mạt, bật cười nói: “Nha đầu nhà ngươi vẫn răng sắc mỏ nhọn như trước, không dè bỉu người khác là khó chịu, có điều càng ngày càng có khí thế.”
Khi Tây Lương Mạt quan sát Bách Lý Hách Vân, hắn cũng đang quan sát nàng, nữ tử trước mặt so với vài năm trước càng thêm mỹ lệ, khí tức trên người cũng càng thêm lạnh giá chói mắt.
Giống như kim châu quý báu trong biển, trải qua vô số sóng gió và tôi luyện trong vỏ sò, ánh sáng bắn ra bốn phía, rực rỡ chói mắt.
Tây Lương Mạt nhận thấy ánh mắt hắn, giọng mỉa mai: “Ta có phải nhờ phúc của bệ hạ không nhỉ?
Bách Lý Hách Vân hơi dừng, cười cười nói: “Thật không, vậy đó là vinh hạnh của ta.”
Tây Lương Mạt liếc Bách Lý Hách Vân, cười mỉa: “A, trời xanh không có mắt…”
Vài năm không gặp Bách Lý Hách Vân càng ngày càng mặt dày, vì vậy Diêm Vương mới không nhận tên khốn khiếp này.
Bách Lý Hách Vân thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý của Tây Lương Mạt, hắn không nhịn được cười khẽ: “Mạt Nhi, ngươi không cần tức giận, trời xanh rồi sẽ mở mắt thôi, vừa rồi không phải ngươi còn khiến ta mất đi một thủ hạ rất trung thành đấy sao?”
Rõ ràng biết đi theo Trường Ninh sẽ khiến Trường Ninh mất đi tiền đồ thậm chí là tính mạng, nhưng nàng vẫn theo, chẳng phải vì biết dù thế nào hắn cũng không dễ dàng tha thứ cho thuộc hạ có ý định riêng vi phạm mệnh lệnh, cho dù có vì tốt cho hắn.
Tây Lương Mạt lười biếng cầm cái chén thủy tinh trên mặt bàn gỗ lim tơ vàng lên, cúi đầu uống một ngụm nước rồi mới chậm rãi nói: “Chỉ là món đáp lễ nho nhỏ mà thôi, xin hoàng thượng trả lai phu quân nhà ta, nếu không ta sẽ dốc toàn lực khiến ngài mất đi rất nhiều thứ.”
Trường Niên và Trường Nhật ở bên nghe được trong lòng không khỏi đều để ý đến Tây Lương Mạt, âm thầm mỉa mai, yêu nữ này quả là khoác lác, một tù nhân mà dám có khẩu khí như vậy!
Ngược lại, Bách Lý Hách Vân chỉ cười, không đáp lời Tây Lương Mạt, thản nhiên nói: “Mạt Nhi, ngươi xác định phu quân nhà ngươi thật sự ở chỗ ta sao?”
Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn về phía Bách Lý Hách Vân: “Thế nào, bệ hạ không thừa nhận là định cường đoạt nam tử quý tộc nước khác hay sao, định thông dâm với họ hàng gần?”
Quyển sách trong tay Bách Lý Hách Vân lập tức rơi xuống: “…”
Trường Niên và Trường Nhật thiếu chút nữa ngã ngửa.
Cường đoạt dân nam… Thông dâm họ hàng gần…
Bọn họ không thể tin được nhìn Tây Lương Mạt dùng vẻ mặt thản nhiên, giống như hoàn toàn chưa nói gì để nói loại lời nói kinh hãi thế tục này, nữ nhân này thật sự có thể nói ra sao?
Bách Lý Hách Vân nhìn Tây Lương Mạt chốc lát, có chút dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trong Hải Tịnh Cung này đi, không có ai tới làm phiền ngươi đâu, tối nay ta tới cùng ngươi dùng bữa.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn đứng lên, dẫn Trường Niên và Trường Nhật đi về phía cửa, nàng bỗng lên tiếng: “Bách Lý Hách Vân, ngươi nên biết mục đích ta tới nơi này.”
Bách Lý Hách Vân dừng lại, xoay người nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người tiếp xúc trên không trung, Trường Niên và Trường Nhật gần như cảm thấy mình có thể nghe được tiếng lưỡi đao lưỡi thương chạm nhau trong không khí.
Cuối cùng Bách Lý Hách Vân cười khó lường, không nói câu nào chậm rãi rời đi.
Cho đến khi bóng lưng hắn biến mất ngoài cửa, Tây Lương Mạt bỗng khoát tay, hung hăng ném cái chén thủy tinh trong tay tới, đập lên cánh cửa đóng kín.
“Choang!”
Thủy tinh rơi xuống đất, nát thành vô số mảnh nhỏ.
Ngoài cửa, bước chân Bách Lý Hách Vân hơi dừng, Trường Niên không nhịn được nói phía sau hắn: “Bệ hạ, yêu nữ này… Tây Lương Mạt này không khỏi quá làm càn rồi, đây là Tây Địch của chúng ta, không phải Thiên Triều của bọn họ!”
Bách Lý Hách Vân đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn phía xa, nhàn nhạt nói: “Nhành mai Bắc quốc vẫn luôn kiêu ngạo như thế.”
Trong giọng nói của Bách Lý Hách Vân có một loại trống trải cô đơn, khiến Trường Niên và Trường Nhật bỗng nhiên không nói gì.
Bọn họ biết rõ hơn ai hết bệ hạ đối với nữ tử kia có tình cảm không bình thường, giống như yêu mà không phải yêu, giống như tình mà không phải tình, tất cả đều như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến người ta thấy không rõ lại tăng thêm vô hạn phiền muộn.
…
Bách Lý Hách Vân còn chưa trở lại tòa bạch tháp đã thấy Trường Vũ đứng trước cửa bạch tháp nhìn quanh, vẻ mặt nôn nóng.
Trường Vũ thấy Bách Lý Hách Vân lập tức đón lên.
“Sao vậy?” Bách Lý Hách Vân nhìn Trường Vũ, thản nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm bệ hạ, vừa rồi Hải Minh Vương dám xông vào bạch tháp, nhất định muốn gặp bệ hạ!” Trên mặt Trường Vũ hơi xanh tím, rõ ràng là bị người ta đánh, hắn áp lực căm hận và nhục nhã, thấp giọng bẩm báo Bách Lý Hách Vân.
Tại tẩm cung của Hoàng Đế bệ hạ công kích cận thần của Hoàng Đế, rõ ràng là hành vi tạo phản, cho dù là Hải Minh Vương cũng nên bị bắt đến Hải Lao!
Bách Lý Hách Vân lại có vẻ hoàn toàn không bất ngờ, nâng tầm mắt nhìn tòa tháp một chút, dường như không cảm thấy mình bị thần tử uy hiếp quyền uy là chuyện khó chấp nhận cỡ nào, chỉ thản nhiên nói: “Vậy sao, chắc Hải Minh Vương có công vụ khẩn cấp thôi.”
Sau đó hắn chậm rãi đi vào tháp, Trường Vũ có chút ngạc nhiên, tuy bệ hạ là một minh quân rộng lượng nhưng đối với Hải Minh Vương đã dung túng quá mức, huống hồ người kia chỉ là một…
Trong đầu Trường Vũ còn chưa kịp tỉnh táo lại đã thấy Bách Lý Hách Vân xoay người nói với hắn: “Trẫm có chuyện quan trọng cần trao đổi với Hải Minh Vương, vì vậy không được trẫm cho phép, bất cứ kẻ nào không được vào tháp.”
Giọng nói của Bách Lý Hách Vân không cao nhưng Trường Vũ lại biết, Bách Lý Hách Vân dùng tự xưng Hoàng Đế chứng tỏ lời dặn dò này tuyệt đối không thể vi phạm.
Hắn lập tức gật đầu cung kính đáp: “Vâng.”
Bach Lý Hách Vân xoay người dẫn Trường Niên và Trường Nhật lên lầu.
Hắn vừa đi tới bên ngoài tầng lầu mà mình xử lý công vụ đã nghe từ trong cánh cửa truyền ra giọng nói đè nén tức giận của Bách Lý Thương Minh: “Bản vương muốn gặp bệ hạ, rốt cuộc bệ hạ đi đâu, bản vương đã đợi nửa canh giờ vì sao còn chưa thông báo!”
Nhóm cung nhân bên trọng sợ hãi lại không dám chống lại Bách Lý Thương Minh, chỉ có thể âm thầm kêu khổ, nhìn Bách Lý Thương Minh phát hỏa.
“Tiểu hoàng thúc, gần đây thời tiết khô nóng, cơn tức của ngài quá lớn rồi. Người đâu, bưng bát canh rong biển ướp lạnh lên cho Hải Minh Vương hạ hỏa.” Bách Lý Hách Vân đẩy cửa đi vào, ôn hòa nói với Bách Lý Thương Minh.
Thấy chủ tử nhà mình xuất hiện, nhóm cung nhân mới thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh mắt của Trường Nhật vội vội vàng vàng lui ra, để lại không gian cho hai chủ tử.
Bách Lý Thương Minh nhìn Bách Lý Hách Vân, qua loa chắp tay một cái coi như hành lễ, mặt vô cảm nói: “Bệ hạ, lửa trong lòng vi thần e rằng không phải một bát canh ướp lạnh có thể dập được.”
Bách Lý Hách Vân ngồi trên hoàng tọa, nhìn về phía Bách Lý Thương Minh, cười như có như không: “Vậy sao, vậy thì trẫm lại muốn nghe xem lửa giận của tiểu hoàng thúc từ đâu ra.”
Bách Lý Thương Minh buông lỏng tay, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, người thông minh không nói vòng vo, vi thần dẫn theo một người trẻ tuổi đến đây, nghỉ trong hành cung vi thần thường nghỉ tạm, sáng sớm hôm nay phủ đệ có quân tình khẩn cấp cho nên không thể không xuất cung một chuyến, thế nhưng khi vi thần trở về lại nghe nói hắn bị người có bệ hạ dẫn đi, đó là khách quý của vi thần, mong bệ hạ có thể trả hắn về!”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía hắn, ánh mắt mỉm cười: “À, thế nhưng trẫm nghe nói vị mà tiểu hoàng thúc mời tới là một mưu sĩ, muốn dẫn tới gặp trẫm.”
Bách Lý Thương Minh nhìn về phía hắn giống như có chút do dự, sau đó cắn răng nói: “Người kia tài sơ học thiển, vi thần cảm thấy không đủ để phục vụ bệ hạ.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Bách Lý Thương Minh, sắc mặt hắn cứng nhắc nhưng vẫn thấy được sự nôn nóng và không chịu nhượng bộ trong lòng, hắn cười nhạt: “Tiểu hoàng thúc, vì sao không nói thật với trẫm, người kia thật sự là mưu sĩ ngươi dẫn đến cho trẫm sao?”
Bách Lý Thương Minh do dự chốc lát, sắc mặt hơi quái dị, cuối cùng lại như thầm quyết định cái gì, nhìn về phía Bách Lý Hách Vân trầm giọng nói: “Bệ hạ, vi thần có chút nghi vấn muốn xin bệ hạ giải đáp.”
Trường Nhật cùng Trường Niên liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt lo lắng và sát khí.
Ngược lại Bách Lý Hách Vân như không có bất cứ nghi hoặc gì, thản nhiên nói: “Tiểu hoang thúc có bất cứ nghi vấn gì, nếu trẫm có thể giúp đỡ sẽ chắc chắn giải đáp cho ngài.”
Ánh mắt sắc bén và âm trầm của Bách Lý Thương Minh nhìn Bách Lý Hách Vân, im lặng chốc lát rồi bỗng nhiên nói: “Có người nói với vi thần, vi thần vốn không phải Hải Minh Vương gì, thậm chí không phải người Tây Địch, mà là người Thiên Triều, thậm chí từng làm quan ở Thiên Triều, không biết bệ hạ thấy thế nào?”
Bách Lý Hách Vân chỉ khẽ lắc đầu, giống như có chút hoang đường mà nói: “Tiểu hoàng thúc, ngươi đang vì một câu chuyện mà phủ định chính ngươi hay phủ định toàn bộ Tây Địch đây?”
Ánh mắt Bách Lý Thương Minh sắc bén nhìn Bách Lý Hách Vân: “Vi thần chỉ không muốn trong lòng có chút lo lắng không cần thiết, trở ngại vi thần trên chiến trường, phân tâm dù sao cũng không phải chuyện tốt, vì vậy chuyện này nghe có vẻ vừa hoang đường vừa buồn cười, thế nhưng có lẽ do người kia quá biết cách nói dối hoặc do câu chuyện quá trọn vẹn, vì thế vi thần vô cùng hiếu kỳ muốn nghe nàng kể tiếp câu chuyện này.”
Hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm Bách Lý Hách Vân nói: “Lời nói dối luôn có chỗ sơ hở, không phải sao? Vì vậy vi thần rất muốn nhìn xem lời nói dối trăm nghìn chỗ hở này tan biến.”
Bách Lý Hách Vân hơi nhăm mày: “Vì vậy ngươi muốn đòi lại người trẻ tuổi kia sao? Đừng quên, đây là Tây Địch, ngoại trừ trẫm chỉ e không ai có thể bảo vệ nàng, nhất là sau khi nàng nói ra lời nói dối hoang đường nực cười này.”
Sắc mặt Bách Lý Thương Minh lập tức tái mét, giống như lúc này hắn mới nhớ tới đây là ở trên đất liền mà không phải trên biển của hắn, vì vậy, đối với hắn mà nói đang là rồng mắc cạn!
Bách Lý Hách Vân nhìn ra biểu cảm của hắn, sau đó nhàn nhạt nói: “Tiểu hoàng thúc, trẫm đối với ngươi thế nào ngươi rõ ràng nhất, từ nhỏ đến lớn chúng ta tuy danh là chú cháu nhưng còn hơn cả huynh đệ, trẫm vô cùng muốn biết có phải có kẻ đang gây xích mich giữa chúng ta hay không.”
Hắn dừng một chút, ho nhẹ vài tiếng, hơi hạ tầm mắt, lông vi rất dài hạ xuống một vệt bóng khó lường trên mặt hắn: “Tiểu hoàng thúc, ngươi hẳn là hiểu rõ tính cách của trẫm.”
Bách Lý Thương Minh giống như đang suy tư, do dự, một lúc sau mới cắn răng nói: “Được, vi thần chờ tin tức của bệ hạ, trước đó, vi thần sẽ không trở về Hải Long thủy sư.”
Nói xong câu nói gần như lời uy hiếp này, hắn xoay người sải bước rời đi.
Trường Niên đứng bên cửa sổ nhìn bóng lưng Bách Lý Thương Minh rời khỏi bạch tháp rồi mới đi tới bên cạnh Bách Lý Hách Vân, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Bệ hạ, chỉ sợ hiện nay sẽ không giấu giếm được nữa, ngài nên sớm có tính toán.”
Đáy mắt Trường Nhật hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ngài xem, có cần chúng ta trước tiên đem Hải Minh Vương… Nếu thật sự để hắn nhớ lại cái gì chỉ sợ sẽ bất lợi với Tây Địch chúng ta.”
Bách Lý Hách Vân hơi nheo mắt, cầm cái chén nói: “Ừm, theo tình hình hiện nay, Bách Lý Thương Minh ở lại đất liền không trở về Hải Long thủy sư ngược lại có lợi với chúng ta, rồng vào biển mới là rồng, tình hình hiện nay có vẻ như Tây Lương Mạt còn chưa nói tất cả mọi chuyện cho Bách Lý Thương Minh.”
Tây Lương Mạt là người thông minh, nàng tuyệt đối hiểu có một số việc không phải cứ nói thẳng là được.
“Hiện nay đối với Bách Lý Thương Minh mà nói, nàng mới là người lạ lòng dạ khó lường, Bách Lý Thương Minh không thể tin tưởng nàng nhanh như vậy, vì thế chúng ta còn đủ thời gian.” Bách Lý Hách Vân hạ tầm mắt, lạnh nhạt nói.
“Ngài tính thế nào?” Trường Niên thật ra luôn không hiểu vì sao năm đó Bách Lý Hách Vân phải tốn nhiều công sức như vậy để giữ Bách Lý Thương Minh lại, cho dù Bách Lý Thương Minh quả thật đã làm cho Tây Địch không ít chuyện, nhưng bảo hổ lột da thật sự quá mức nguy hiểm, không ai biết lúc nào Bách Lý Thương Minh sẽ đột nhiên nhớ ra cái gì.
Thủ đoạn đáng sợ của nam nhân kia hắn đã từng được chứng kiến.
Bách Lý Hách Vân trầm ngâm một lát rồi cười khẽ: “Tây Lương Mạt tới càng tốt, hiện nay trong Thiên Triều nhất định không còn ai, nàng lại ở trong tay chúng ta, cho dù Bách Lý Thương Minh có nhớ ra cái gì thì thế nào?”
Trường Nhạt không giải thích được: “Nhưng dù vậy, lẽ nào bệ hạ định khiến Bách Lý Thương Minh đã nhớ ra làm việc cho Tây Địch chúng ta sao, hắn sao có thể nghe chúng ta điều khiển?”
Để lại Bách Lý Thương Minh đã khôi phục ký ức chỉ sợ ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm cho Tây Địch.
Bách Lý Hách Vân hơi nhếch khóe môi, hạ tầm mắt khiến người ta không nhìn rõ hắn đang nghĩ gì.
Mà lúc này, gió lạnh bỗng thổi qua, ánh nến lắc lư, một bóng đen không lớn bỗng nhiên giống như thấm ra từ trong tường, chậm rãi biến thành lớn hơn.
Hình ảnh quỷ dị này không khiến Bách Lý Hách Vân giật mình, hắn khoát tay áo với Trường Nhật và Trường Niên.
Sau đó Trường Nhật và Trường Niên lập tức gật đầu lui ra.
Bóng đen kia chậm rãi biến thành lớn cho tới khi có thể nhét vừa một bóng người thân hình thấp bé rồi dừng lại, sau đó bóng đen đi xuống từ trên tường.
Một bóng đen cao tầm một người đứng trước mặt Bách Lý Hách Vân, giọng nói già nua khàn khàn quái dị vang lên: “Thế nào, nha đầu kia đến? Ngươi định làm thế nào bây giờ?”
Bách Lý Hách Vân ngồi trên ghế, cười khẽ một tiếng, lấy ra một bình rượu cùng chén rượu: “Sư tôn có ý kiến gì hay không?”
Bóng đen kia di chuyển đến trước mặt hắn, cũng ngồi xuống, vươn tay cầm một chén rượu lên: “Tiểu tử luôn nhiều mưu ma chước quỷ như ngươi sao còn phải hỏi sư tôn.”
…
Mà trong một khắc Bách Lý Thương Minh bước ra khỏi bạch tháp, gương mặt bình thường trầm ổn không có bất cứ khác thường kia lộ ra một nụ cười gần như yêu dị.
Nụ cười kia tương phản với dung mạo và khí thế của hắn, nhìn có vẻ quái dị tới cực điểm.
Hắn xoay người trở về tiểu điện lúc trước Tây Lương Mạt nghỉ tạm, giống như hoàn toàn chưa từng lo lắng vì Tây Lương Mạt rời đi.
Cho đến khi trăng lên giữa trời, bóng đêm mờ mịt.
Nhóm thủ vệ trước tiểu điện bỗng nghe tiếng cửa cọt kẹt mở ra.
Bách Lý Thương Minh tay cầm bát nến, lẳng lặng xoay người ra cửa.
“Vương gia.” Ngoài cửa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám thị vệ, thấy Bách Lý Thương Minh đi ra bèn đồng loạt chắp tay, nhưng ánh mắt lại cảnh giác nhìn Bách Lý Thương Minh chằm chằm.
Nói là thị vệ chi bằng nói là giám sát.
Một thị vệ tiến lên, cung kính nói: “Vương gia, đêm đã khuya, chi bằng ngài trở về nghỉ ngơi sớm đi?”
“Bản vương ra ngoài ngắm trăng.” Bách Lý Thương Minh lạnh nhạt gật đầu, sau đó đặt bát nến lên lan can hành lang, ngồi trên hành lang lẳng lặng nhìn bầu trời.
Động tác của hắn khiến một đám thị vệ thấy kỳ quái, đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời đen thui, không thấy trăng đâu cả.
Bọn họ nhìn lẫn nhau sau đó cảnh giác nhìn Bách Lý Thương Minh chằm chằm, chỉ thấy hắn không có hành động gi khác thường mới chậm rãi thả lỏng thần kinh, nhưng không ai chú ý bát nến Bách Lý Thương Minh đặt kế bên đang lặng lẽ biến sắc, thành một màu xanh lục kỳ lạ, ngọn lửa ma trơi quỷ mị kia lóe lên trên giá cắm nến hoa sen, chiếu sáng hành lang bằng một màu xanh lục âm trầm. Mọi người càng ngày càng thả lỏng, không biết có phải do đêm khuya yên tĩnh hay không mà ánh mắt thị về dần trở nên mê man, thân mình lại vẫn đứng thẳng tắp.
Trong bóng tối giống như có thứ gì đó lặng lẽ không tiếng động tiến đến, chỉ là mấy cái bóng mơ hồ lóe lên không rõ, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị, lạnh cả sống lưng.
Thì ra đó không phải khói đen, mà là những cao thủ với khinh công thân pháp đứng đầu.
“Gia.”
Bách Lý Thương Minh khẽ “Ừ” một tiếng, chỉ một tiếng kia mà khiến người ta cảm thấy như nháy mắt thay đổi thành người khác, màu môi như có cảm giác mềm mại và đỏ tươi kỳ dị, kèm theo hơi thở ma mị khó hiểu, hoàn toàn khác với vẻ chính phái lạnh nhạt trước kia, nhưng cũng dị thường phù hợp.
“Thế nào?” Hắn chậm rãi vươn tay lay động tràng hạt trên cổ tay mình.
“Tất cả đều tiến hành thuận lợi, đối phương không phát hiện.” Người dẫn đầu kính cẩn nói.
Bách Lý Thương Minh nhếch khóe môi mỏng: “Ừ, tốt lắm, chúng ta còn lại bao nhiêu người?”
Người dẫn đầu kính cẩn nói: “Nửa năm trước cẩn tuân mệnh lệnh của Đốc Công, âm thầm tra hỏi, hiện nay đã tìm về ba mươi bảy người, vẫn còn năm người chưa tìm thấy.”
“Ba mươi bảy người… Ừm, hơi ít, nhưng trên thuyền chúng ta còn có ít trợ lực mới, cộng lại cũng tạm đủ rồi.” Hắn vươn ngón phất qua ánh nến quỷ mị, ngọn lửa kỳ quái kia quấn lên đầu ngón tay hắn.
Hắn vừa thưởng thức ngọn lửa này vừa châm rãi nói: “Sự tình có thay đổi, hẳn là Y hộ pháp đã thông báo cho các ngươi, kế hoạch của chúng ta toàn bộ thực hiện sớm hơn dự định.”
“Vâng, Đốc Công!” Nhóm hắc y nhân đồng loạt hành lễ, sau đó thân hình khẽ động, lại lặng lẽ tan đi như một làn khói đen.
Bách Lý Thương Minh quay đầu nhìn về phía một tấm kính trang trí khảm trên cây cột đỏ, hắn vươn hai ngón tay lên sờ, đầu ngón tay liền xuất hiện một vệt máu, hắn ưu nhã giơ đầu ngón tay dính máu lên nhẹ nhàng tô lên môi mình, ngọn lửa yêu dị lấp lánh kia kéo bóng hắn thành một vệt đen thật dài, biến mất trong bóng đêm, quỷ quyệt một cách khó hiểu.
Hắn nhìn mình trong kính, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét không thể chịu đựng: “Hừ, xấu chết được.”
Rồi hắn vươn tay ra búng ngọn lửa trở về giá nến, ngọn lửa màu xanh lục yêu dị dần trở về hình dáng bình thường, màu cũng nhạt dần thành màu vàng.
Cho đến khi nghe cửa vang lên cọt kẹt, tất cả đám thủ vệ đang mơ màng đứng giống như lập tức khôi phục bình thường, bọn họ không hiểu nhìn nhau, một người dẫn đầu thậm chí còn lặng lẽ ghé sát vào cửa, nhìn thấy Bách Lý Thương Minh đã trở lại phòng, cảm thấy nhức đầu trở lại vị trí đứng của mình.
Dưới ánh nến lập lòe, cung thành huy hoàng, biển rộng vắng vẻ, trong cung mỗi người một nỗi tâm tư, không ai yên giấc.
…
Sáng sớm, Bách Lý Hách Vân vừa thứ dậy, đang được Trường Niên hầu hạ, bỗng nghe ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao náo động.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng thiếu niên gắt gỏng chửi bậy và tiếng nữ tử dịu dàng trấn an.
Hắn nhìn mình trong gương, thở dài một tiếng, đặt bát thuốc xuống đứng lên, nói với Chương cô cô đang hầu hạ mình chải đầu: “Đi nghênh đón Thái Hậu nương nương và Thập Bát hoàng tử vào.”
Chương cô cô cầm lược bạch ngọc thoáng dừng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận và bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn cung kính gật đầu.
Minh Hiếu Thái Hậu vừa bước vào đã nhăn mày, nhìn Bách Lý Hách Vân đang uống thuốc nói: “Hoàng nhi, không phải ai gia đã nói rồi sao, mùi thuốc quá nồng sẽ khiến các đại thần cảm thấy khác thường, nếu có người vì vậy mà nảy sinh ý đồ thì sao!”
Bách Lý Hách Vân cười cười: “Mẫu hậu yên tâm, hoàng nhi đã sai các cô cô mang hoa nhài tươi vào, làm tan đi vị thuốc.”
Hoa nhài trồng nhiều ở phía Nam, là loại hương liệu phổ thông nhất ở phía Nam, đóa hoa trắng nõn lại mỹ lệ.
Thường ngày Minh Hiếu Thái Hậu cũng không xa xỉ, rất thích dùng dầu hoa nhài bôi tóc, có điều lúc này không hiểu sao nghe thấy hai chữ hoa nhài sắc mặt bèn không được tốt, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, nàng ung dung ngồi xuống, nhìn về phía Bách Lý Hách Vân: “Đổi loại khác, bách hợp hồ vĩ đi, hoa nhài này quá tầm thường đê tiện, sao xứng được hoàng gia sử dụng.”
Thế nhưng Bách Lý Tố Nhi ở bên sắc mặt lại không tốt, bỗng cười lạnh nói: “Vậy mà ta lại rất thích hoa nhài đấy, chỉ sợ có người ngửi thấy mùi hoa nhài nên chột dạ thôi.” (hoa nhài tiếng hán là mạt lỵ, đồng âm với tên của Tây Lương Mạt)
Mọi người lập tức không dám thở mạnh.
Trong cung này chỉ có một hỗn thế ma vương dám nói như vậy, Thái Hậu cố tình lại nuông chiều ma vương kia đến vô pháp vô thiên.
Sắc mặt Minh Hiếu Thái Hậu không được tốt lắm, sau đó lại cười vừa bất đắc dĩ vừa chiều chuộng: “Tố Nhi, trước mặt Hoàng Đế ca ca của con đừng có nói bậy, lát nữa con đi chơi trước, mẫu hậu có chuyện quan trọng cần thương lượng với hoàng huynh của con.”
Minh Hiếu Thái Hậu với vẻ mặt ôn hòa như vậy lại khiến chúng cung nhân hơi cúi đầu rụt cổ, không dám tùy tiện lộn xộn.
Đơn giản vì Thái Hậu nương nương này chỉ cần bị cậu con trai nhỏ ngang bướng của mình chọc giận nhất định sẽ dùng bọn họ để trút giận, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì bị ném cho cá ăn.
Bách Lý Tố Nhi lập tức trợn trắng mắt, cười lạnh: “Thật không, ngươi thương lượng với hoàng huynh cái gì, không phải là thương lượng muốn lấy mạng Mạt Nhi thôi sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ, nàng mà chết ta lập tức nhảy xuống từ tẩm cung của hoàng huynh!”
Hắn không thể bảo vệ được Liên Nhi, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để bà ta tổn thương người mình quan tâm nữa, cho dù người kia là kẻ địch của hắn.
Vẻ mặt chán ghét và chống đối không chút nể tình của Bách Lý Tố Nhi khiến Minh Hiếu Thái Hậu vốn nuông chiều hắn cũng không nhịn được phải thay đổi sắc mặt, giọng sắc nhọn nói: “Tố Nhi, con nhất định phải chống đối mẫu hậu sao, đường đường là hoàng tử, còn ra thể thống gì.”
Bách Lý Tố Nhi cười lạnh một tiếng, ngạo mạn ngẩng đầu: “Ta chính là như thế, nói chung hôm nay ta đã nói trước với ngươi rồi đấy!”
Gương mặt dịu dàng mỹ lệ của Minh Hiếu Thái Hậu càng ngày càng lạnh, không khí cũng dần như ngưng đọng lại, gió biển lạnh lẽo thổi qua càng khiến người trong cung này muốn rùng mình.
Bách Lý Hách Vân nhìn đôi mẹ con này giằng co không ai nhường ai, hắn mới thản nhiên đưa chén thuốc đã uống hết cho ngươi bên cạnh, sau đó chậm rãi mở miệng trấn an: “Tố Nhi, không được vô lễ với mẫu hậu như vậy, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, mẫu hậu và Hoàng Đế ca ca có chuyện trao đổi, lát nữa lại đón ngươi xuống đây.”
Bách Lý Tố Nhi há miệng muốn phản bác lại cái gì, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Bách Lý Hách Vân, trong lòng bỗng rùng mình một cái không dám nói thêm gì nữa, hắn cắn môi nhìn chằm chằm Bách Lý Hách Vân một lúc, rồi xoay người đi nhanh ra bên ngoài.
Hắn nghĩ, rốt cuộc hắn vẫn sợ người ca ca này của mình.
…
Nhìn Bách Lý Tố Nhi rời đi, Minh Hiếu Thái Hậu có chút bất đắc dĩ chống trán: “Đứa bé này thật sự được ai gia nuông chiều đến mức ngày càng vô pháp vô thiên.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, nhàn nhạt nói: “Tố Nhi vẫn là một đứa trẻ.”
Minh Hiếu lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: “Nếu sau này Tố Nhi chỉ được bằng ba phần của ngươi là đã khiến ai gia bớt lo, đã thấy đủ rồi. Dù sao mẹ con chúng ta trải qua bao nhiêu gian nan mới đi đến ngày hôm nay, đạt được tất cả những điều này, không thể phá hỏng trên tay hắn. Ngươi phải giúp đỡ dạy dỗ hắn một chút, dù sao hắn là đệ đệ duy nhất của ngươi, sau này mẫu hậu phải trông cậy vào hắn.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, bỗng nhiên nói: “Mẫu hậu cảm thấy nhi thần không chống được bao lâu nữa phải không?”
Minh Hiếu nhìn về phía Bách Lý Hách Vân, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Vân Nhi, mẫu hậu hy vọng vĩnh viễn không cần đau đầu vì chuyện của Tố Nhi, hy vọng hắn vĩnh viễn có một ca ca như ngươi chống đỡ cho hắn một mảnh trời, mỗi ngày mẫu hậu đều cầu khẩn Hải Thần, rồi lại không thể không ép Tố Nhi trưởng thành, ngươi có biết đây là nỗi dằn vặt lớn nhất của một người mẹ không?”
Lời nói dịu dàng thắm thiết như vây, mang theo vô tận đau thương và ưu tư của một người mẹ khiến người ta nghe mà rung động.
Bách Lý Hách Vân tự nhiên cũng không ngoại lệ, ánh mắt hắn hiện lên một tia mềm mại.
Mà Minh Hiếu Thái Hậu cũng chính xác bắt được một tia mềm mại dưới đáy mắt con trai lớn nhất của mình, sau đó bất đắc dĩ nói: “Chỉ là bọn trẻ đã lớn cả rồi, các ngươi đều có chủ ý riêng của mình, chủ ý nào cũng lớn cả, lại không biết mẫu thân làm gì cũng chỉ vì tốt cho các ngươi, nếu ngươi có thể sớm hạ chiếu thư truyền ngôi có lẽ có thể khiến đứa bé Tố Nhi kia cảm thấy gấp gáp hơn.”
Chương cô cô ở bên nghe vậy sắc mặt có chút thay đổi, bà không nhịn được ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hách Vân, cái gọi là chiếu thư truyền ngôi chính là … di thư.
Minh Hiếu Thái Hậu không chỉ một lần yêu cầu bệ hạ viết di chiếu này, truyền ngôi cho Thập Bát hoàng tử.
Bà luôn cảm thấy nghe loại chuyện này thôi đã đau lòng thay bệ hạ, Thái Hậu nương nương cũng quá… nóng vội rồi.
Trên gương mặt Bách Lý Hách Vân lại không chút bất ngờ, giống như hắn đã quen với cách Minh Hiếu Thái Hậu luôn mềm mại để đạt được mục đích, hắn chỉ cười nhạt: “Chờ nhi thần suy nghĩ thêm đã, chuyện này không phải việc nhỏ, cần sắp xếp rất nhiều việc.”
Minh Hiếu Thái Hậu cũng không nóng nảy, thứ bà ta có nhiều nhất là kiên trì, sau đó cũng dịu dàng cười cười: “Mẫu thân biết xưa nay ngươi là người ổn thỏa nhất, vì vậy chuyện này mẫu thân cũng chỉ nhắc ngươi vậy thôi, ngược lại có một việc khác ngươi cần nắm chặt thời gian xử lý.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu: “Chuyện gì vậy mẫu hậu?”
Vẻ mặt dịu dàng của Minh Hiếu Thái Hậu bỗng chốc lướt qua một tia lạnh giá độc địa: “Người trong Hải Thanh Cung phải chết, lập tức mang đầu hắn tới đây.”
Bách Lý Hách Vân chưa từng thấy mẫu thân mình biểu hiện sát ý kịch liệt như vậy, bà luôn giấu tính tình như rắn độc của mình dưới khuôn mặt dịu dàng thắm thiết, bình tĩnh, ung dung, kiên trì, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Thế nhưng lần này sát ý mạnh mẽ rò ràng như vậy khiến Bách Lý Hách Vân cũng phải thấy kinh ngạc.
“Mẫu hậu?” Hắn hơi nhăn mày, đang định nói gì đã bị Minh Hiếu Thái Hậu ngắt lời.
“Vân Nhi, ngươi cảm thấy mẫu hậu già rồi phải không, vì vậy không biết nữ nhân kia thật sự là ai?’ Minh Hiếu Thái Hậu bỗng nói.
Sắc mặt Bách Lý Hách Vân hơi ngừng, nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, chỉ thấy trên mặt Minh Hiếu Thái Hậu càng ôn hòa, thế nhưng loại ôn hòa này đi cùng ánh mắt lạnh giá của bà ta nhìn càng thêm đáng sợ dị thường: “Người kia là nữ tử, tên Tây Lương Mạt, là Thiên Tuế Vương Phi Thiên Triều, cũng là Phi Vũ Đốc Vệ, tay cầm quyền thế lớn nhất Thiên Triều, là người bên gối của Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh, cũng là nữ tử quý tộc đầu tiên gả cho hoạn quan.”
Đáy mắt Bách Lý Hách Vân có rung động, lại không nói gì thêm.
Minh Hiếu Thái Hậu thì cầm lấy một chén trà uống một ngụm, chậm rãi nói: “Hơn nữa, mẫu hậu còn biết khi ngươi ở Thiên Triều từng lui tới với nàng, vô cùng để ý nàng, nếu không phải vì nàng là một nữ tử có lẽ nàng còn có cơ hội sống sót, thế nhưng hiện tại, mẫu hậu mệnh lệnh ngươi lập tức chặt đầu nàng ta xuống.”
Bách Lý Hách Vân nhướng mày: “Là Trường Ninh nói cho mẫu hậu?”
Minh Hiếu Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi không cần quan tâm ai nói cho ta biết, yêu nữ kia không thể sống, chỉ bằng bối cảnh và thủ đoạn của ả, cùng khả năng mê hoặc cả ngươi lẫn Tố Hi, nếu để ả sống lâu thêm một ngày chỉ sợ giang sơn Tây Địch, vạn lý hải vương Tây Địch sẽ bị người ta chắp tay dâng tặng.”
Bách Lý Hách Vân im lặng một hồi, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu, nhi thần có dự định của nhi thần, nàng còn có tác dụng.”
Minh Hiếu Thái Hậu cười lạnh một tiếng: “Mẫu hậu không muốn biết người cần ả làm gì, thế nhưng giá trị lớn nhất của nữ nhân này là lập tức chết ở đây mới có thể đoạn tuyệt niệm tưởng của ngươi, niệm tưởng của đệ đệ ngươi, và niệm tưởng của giang sơn nghìn đời đã mất của các ngươi!”
Bách Lý Hách Vân hơi nhăn mày: “Mẫu hậu…”
Minh Hiếu Thái Hậu bỗng đứng lên, xoay người sang chỗ khác nói: “Điều mẫu hậu muốn nói đã nói xong, chính ngươi tự suy ngĩ đi, tuy ngươi đã sớm tự mình chấp chính thế nhưng binh tràng trước triều mới là thiên hạ của nam nhân, hậu cung này là thiên hạ của nữ nhân, ngươi có thể che chở ả được nhất thời, ngươi có thể che chở ả cả đời sao.”
Đây đã là uy hiếp không chút nào che giấu.
Sắc mặt Bách Lý Hách Vân cũng hơi trầm xuống, dù sao hắn cũng đứng đầu một nước, lại là một quân vương võ dũng, cho dù là chính mẫu hậu mình nói vậy, dối với một người là hoàng đế vẫn là một loại mạo phạm.
Minh Hiếu Thái Hậu giống như cũng biết trong lòng Bách Lý Hách Vân không vui, lúc này bỗng quay sang nhìn thật sâu vào Bách Lý Hách Vân nói: “Vân Nhi, mẫu hậu chỉ hy vọng bảo vệ các ngươi và giang sơn thiên hạ Tây Địch này thật tốt mà thôi. Cả đời này mẫu hậu đã đi rất gian nan, khó khăn lắm mới khiến mẹ con chúng ta có tương lai thế này, mẫu hậu không hy vọng có sai lầm gì xuất hiện, vì vậy ngươi nên sớm xử lý nàng ta đi, mẫu hậu không muốn nàng ta chết quá khó nhìn, dù sao… mẫu hậu hiểu tâm tư con trai mình.”
Bách Lý Hách Vân nhìn bóng lưng Minh Hiếu Thái Hậu đi xa, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh âm u, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng vậy, mẫu hậu, sao có thể không hiểu tâm tư con trai mình?
Chương cô cô ở bên nhìn Minh Hiếu Thái Hậu đi rồi mới không nhịn được mở lời: “Bệ hạ… Ngài… Thái Hậu nương nương…”
Bách Lý Hách Vân bỗng giơ tay lên, ngăn cản điều Chương cô cô muốn nói, giọng nói có chút khàn khàn: “Cô cô, đừng nói nữa, ta biết ngươi muốn nói gì, làm c
Đừng nghĩ, đừng nhìn, đừng đoán, đừng hỏi, nếu ngươi còn muốn Bách Lý Thanh quay trở về nhân gian.
Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn chiếc khuyên tai tinh xảo trong tay mình, đó là chiếc khuyên tai san hô đỏ mà Bách Lý Thanh thích nhất.
Nàng có muốn không? Đương nhiên là muốn rồi!
Nam nhân trước mặt không có điểm nào giống người quen thuộc trong trí nhớ, yên lặng ổn thỏa, âm thầm khiêm tốn, dù kiêu ngạo cũng chỉ như một vương tộc nắm quyền bình thường, mang dáng dấp của thần tử.
Không còn mảy may điểm nào đặc biệt, không còn tô mày kẻ mắt, không còn đeo vàng đeo ngọc, không còn kiêu ngạo ương ngạnh, thậm chí không còn vui giận khó lường…
Thế nhưng so với nam nhân chẳng khác nào yêu ma kia, đối mặt với nam nhân hiện tại càng khiến Tây Lương Mạt cảm thấy không biết làm thế nào, hoặc nên nói là rất khó nắm bắt.
Nàng dựa trên giường nhìn mặt trăng xa xa, không khỏi thở dài một hơi.
Nàng, rồi sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một đêm đó, giống như một giọt mực đen nhánh lặng lẽ nhỏ vào mặt nước.
Cũng lặng lẽ tạo ra những gợn sóng u ám đen tối dưới đáy nước, dần lan tỏa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy trong lòng kích động khó tả, khi mở mắt ra đã thấy Bách Lý Thanh áo mũ chỉnh tề ngồi bên giường, hoặc nên nói thời điểm này vẫn còn là Bách Lý Thương Minh.
“Ngươi đang định…” Nàng hơi mơ màng nói.
Bách Lý Thương Minh mỉm cười, vươn tay dịu dàng xoa trán nàng: “Trong phủ có quân tình khẩn cấp, cần ta trở về xem, ngươi nghỉ ngơi đi, buổi chiều ta trở lại.”
Tây Lương Mạt thoáng dừng, nhướng mày nói: “Ngươi đã quên chuyện hôm qua vị Minh Hiếu Thái Hậu kia định ăn tươi nuốt sống ta rồi phải không?”
Bách Lý Thương Minh nhếch khóe môi: “Ngươi vẫn còn nhớ tai họa hôm qua mình gây ra đấy nhỉ.”
Tây Lương Mạt khựng lại, lầu bầu nói: “Không phải ngươi định để tên ngốc Bách Lý Tố Nhi kia tới ngăn cản nữ nhân Minh Hiếu đáng sợ đó đấy chứ?”
Bách Lý Thương Minh đứng dậy cười nhạo nàng: “Hôm nay đã biết lo lắng rồi cơ đấy, nghe ngươi nói Minh Hiếu là nữ nhân đáng sợ cũng có chút thú vị đấy.”
Tây Lương Mạt không nói gì, chống nửa người dậy: “Ngươi…”
Bách Lý Thương Minh ấn nàng nằm xuống, xoay người vừa buộc dây áo choàng chuẩn bị rời đi vừa thản nhiên nói: “Bách Lý Hách Vân sẽ không để ngươi gặp chuyện gì đâu.”
Tây Lương Mạt dừng lại, vươn tay nắm áo choàng của hắn, nhìn hắn nói: “Có phải Bách Lý Hách Vân dùng thế lực bắt ép ngươi không?”
Chuyện đêm trước ồn ào như vậy, nàng không tin Bách Lý Hách Vân hoàn toàn không biết, thế nhưng nàng cũng không lo lắng Bách Lý Hách Vân biết cái gì, bởi vì sớm hay muộn nàng cũng sẽ tới tìm chứng cứ, chỉ là giờ sớm hơn chút mà thôi.
Bách Lý Thương Minh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu lắng như nước: “Quên hôm qua ngươi hứa gì với ta rồi sao?”
Tây Lương Mạt ngẩn người, nhìn hắn rồi khẽ thở dài một tiếng, buông tay: “Được rồi, ta biết rồi.”
Bách Lý Thương Minh xoa tóc nàng: “Chờ ta trở lại.”
Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau mới gật đầu.
Nhìn theo Bách Lý Thương Minh rời đi, Tây Lương Mạt lại thở dài, nàng biết hắn đang lo lắng cái gì, nhưng hiện giờ nàng đã tới, thì sẽ không để hắn đối mặt một mình nữa.
Có một số việc, nên là nàng tự mình làm.
Bách Lý Thanh đi không lâu thì sắc trời dần sáng.
Chốc lát sau, ngoài cửa có động tĩnh, hai cung nữ váy xanh lam bưng đồ ăn sáng vào.
“Công tử, dùng đồ ăn sáng đi.”
Mị Tinh từ phòng bên đi đến, thuận tiện nhận lấy đồ trên tay hai cung nữ áo xanh, đặt lên bàn.
Hai cung nữ sửng sốt, còn chưa phản ứng lại đã thấy Mị Tinh rút một chiếc kim châm bằng bạc trên tóc xuống thử đồ ăn.
Sắc mặt họ lập tức căng thẳng, thế nhưng một lát sau châm bạc kia không có gì khác thường, Mị Tinh dừng lại rồi cất châm bạc đi.
Hai cung nữ liếc nhìn nhau, cười nói: “Công tử quả là người cẩn thẩn, còn có thể hoài nghi hai chúng ta cả gan làm loạn gì với người của Vương gia sao.”
Nói xong bèn bắt đầu chia thức ăn.
Tây Lương Mạt nhìn họ, cười nhạt một tiếng không nói gì, Mị Tinh thì lãnh đạm nhìn họ chia thức ăn.
Bữa sáng tuy không được xem là phong phú nhưng còn có thể chấp nhận được, một đĩa bánh cuộn, một đĩa há cảo tôm, một đĩa rau xào, và hai bát cháo.
Một cung nữ gắp bánh cuộn và há cảo tôm vào đĩa đưa tới trước mặt Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt cầm đũa nhìn một chút rồi lại nhìn về phía hai cung nữ, hai cung nữ cười cười, kính cẩn khom người nói: “Ngài dùng trước, tối nay hai tỷ muội chúng ta trở lại hầu hạ ngài.”
Mị Tinh luôn không có biểu cảm gì bỗng nhiên mở miệng: “Khoan đã.”
Hai cung nữ nhìn về phía Mị Tinh, thản nhiên cười nói: “Ngài còn việc gì cần sai bảo sao?”
Mị Tinh lạnh nhạt nói: “Các ngươi còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành.”
Hai cung nữ liếc nhìn nhau với vẻ kỳ quái, rồi nhìn về phía Mị Tinh một cách khó hiểu: “Nhiệm vụ gì?”
Mị Tinh nhận lấy đôi đũa của Tây Lương Mạt, kẹp một cái há cảo lên đưa tới trước mặt một cung nữ, lạnh lùng nói: “Ăn đi.”
“Chuyện này…” Một cung nữ trong đó sắc mặt trắng bệch, gượng cười nói: “Ngài nói gì vậy, chúng ta là nô tỳ, sao dám ăn đồ của chủ tử.”
Mị Tinh bỗng vươn tay nắm cằm người còn lại, khi nàng ta chưa kịp phản ứng đã cạy hàm nàng ta ra, nhét thẳng cái há cảo vào miệng nàng ta, trực tiếp vỗ lên cổ họng để chiếc há cảo kia lập tức trôi thẳng xuống dạ dày cung nữ đó, rồi nàng mới lạnh lùng nói tiếp: “Thử độc.”
Cung nữ bị ép ăn há cảo lập tức mặt mày biến sắc, mặc kệ tất cả chạy tới cửa, dùng sức móc cổ họng mình: “Ọe!”
Thế nhưng chỉ chốc lát sau, nàng ta bèn xanh mặt, hai mắt trợn trừng ngã xuống đất, còn có mấy tia máu màu đỏ quỷ dị tràn ra từ khóe môi và khóe mắt, nhìn kỹ mới thấy không còn nhúc nhích, không ngờ rằng đã chết.
Hơn nữa tình trạng còn rất kinh khủng.
Mị Tinh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía cung nữ còn lại, gắp chiếc bánh cuộn lên: “Tới lượt ngươi!”
Cung nữ còn lại sợ đến mức run lẩy bẩy, quỳ mạnh xuống đất dập đầu với Tây Lương Mạt: “Công tử… Công tử… Ngài tha cho ta đi, nô tỳ cũng chỉ biết phụng mệnh làm việc mà thôi.”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, cười cười tự rót một chén trà: “À, vậy sao, thế ngươi phụng mệnh ai?”
Cung nữ kia run lên, ấp úng không dám nói, Tây Lương Mạt cũng không định ép nàng ta nói, vừa thưởng thức trà vừa mỉm cười nói: “Là phụng mệnh Thái Hậu nương nương tới lấy mệnh kẻ gian như ta đúng không.”
Cung nữ kia cắn môi, mồ hôi vã ra như tắm.
Tây Lương Mạt chậm rãi nói: “Ta còn cho rằng Thái Hậu nương nương là người cao minh, cho nên phương pháp giết người nhất định cũng cao minh, lại quên mất Thái Hậu nương nương đương nhiên sẽ không để một người không cao minh như ta vào trong mắt, cho nên mới dùng loại độc mà châm bạc cũng thử không ra.”
Nàng thoáng dừng, mỉm cười nhìn về phía cung nữ kia: “Ngươi trở về nói cho Thái Hậu nương nương, nếu hôm nay bà ta chú ý dùng độc một chút, ví dụ như tất cả những món ăn này đều không có độc, nhưng khi kết hợp với nhau có thể khiến người ta lập tức mất mạng, có lẽ hôm nay tại hạ thật sự sẽ để Thái Hậu nương nương hoàn thành tâm nguyện.”
Cung nữ kia có vẻ hoang mang, trong lòng cực kỳ khó hiểu, người này đúng là quái nhân, đến vậy còn dạy người khác làm thế nào để hạ độc chính mình?
Nhìn ra nghi hoặc của cung nữ kia, Tây Lương Mạt không giải thích, quay đi không nhìn nàng ta nữa: “Được rồi, ngươi có thể đi rồi.”
Cung nữ kia ngẩn ngơ, một lát sau loạng choạng bỏ chạy ra ngoài như được đại xá.
Mị Tinh nhìn bóng lưng cung nữ kia, khinh thường cười khẩy một tiếng, sau đó nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Đại công tử, người xem tiếp theo chúng ta nên làm thế nào, có nên lập tức rời đi không? Với tình hình hiện nay rất nhanh thôi thân phận của chúng ta sẽ không thể che giấu được nữa, it nhất đối với Bách Lý Hách Vân và thân tín bên cạnh hắn, chúng ta không thể ẩn giấu được.”
Tây Lương Mạt lười biếng nghịch chén trà trong tay mình, thản nhiên nói: “Nếu ta có ý định giấu giếm thì ngay từ đầu ta đã để hai chúng ta dịch dung.”
Mị Tinh sửng sốt, sau đó nói: “Người định…”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi cười lạnh: “Ta đây thỉnh thoảng cũng rất nôn nóng, huống hồ đạo dùng binh vừa quỷ vừa hiểm, hành động bất ngờ, tấn công chớp nhoáng là phương pháp tốt nhất để bại lộ ra nhiều chân tướng và đầu mối nhất trong lúc người ta chưa kịp đề phòng.”
Thứ nàng muốn chính là loại hiệu quả này, dưới tình huống Tây Địch hoàn toàn chưa chuẩn bị, nàng đột nhiên đến, như một hòn đá tảng đập mạnh vào mặt nước nhìn như phẳng lặng, nhất định sẽ tạo ra vô số sóng gió, mà tất cả những gì nàng muốn biết chính là ở trong những con sóng này.
Mị Tinh có chút lo lắng, nàng do dự một lát cuối cùng vẫn nói: “Chúng ta có khi nào sẽ làm ảnh hưởng đến hành động của Hải Minh Vương không?”
Tuy Mị Tinh xuất thân từ Mị Bộ nhưng người mà nàng thần phục vĩnh viễn chỉ có Tây Lương Mạt, nhưng chính vì xuất thân Mị Bộ nên nàng hiểu rất rõ phong cách hành động của Bách Lý Thanh.
Tây Lương Mạt cười nhạt, dửng dưng nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ là người hành động mù quáng sao, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, hắn chỉ không hy vọng tiêu điểm của mọi người đều dồn hết về phía ta thôi.”
Bởi vì điều đó có nghĩa tình cảnh của nàng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng chính vì tiêu điểm dồn về phía nàng mới tiện cho hắn hành động.
Mị Tinh không nói nữa, chỉ gật đầu, ném thi thể cung nữ kia ra ngoài.
…
Trong Hải Trân Cung, Minh Hiếu Thái Hậu mang gương mặt dịu dàng lạnh lùng liếc nhìn cung nữ đang run rẩy quỳ trên mặt đất: “À, hắn thực sự nói vậy?”
Cung nữ kia quỳ dưới đất, trán chạm sàn, lẩy bẩy nói: “Vâng ạ.”
Một cô cô đứng bên cạnh Minh Hiếu Thái Hậu lập tức lạnh mặt: “Kẻ kia thật sự to gan, dám mạo phạm khiêu khích Thái Hậu nương nương, tội này đáng chém!”
Lời này vừa nói ra, mọi người hơi khựng lại, lòng mang sợ hãi nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, ai chẳng biết người kia đáng chết, theo tình hình bình thường thì người kia đã chết từ đêm qua mới đúng, thế nhưng đến tận bây giời người kia vẫn sống khỏe mạnh, người đã chết lại là người bên cạnh Minh Hiếu Thái Hậu, điều này rõ ràng là đánh lên thể diện của Minh Hiếu Thái Hậu một cách không hề khách khí – bởi vì người kia là người của Hải Minh Vương!
Sắc mặt Minh Hiếu Thái Hậu hiện lên một tia âm hiểm tàn nhẫn, sau đó trở về vẻ ung dung hòa khí, chuyển động tràng hạt trong tay mình nói: “Nếu hắn muốn chết như vậy, ai gia nào có thể không chấp nhận.”
“Vâng.”
“Người đâu.” Minh Hiếu Thái Hậu lạnh lùng mở miệng.
…
Mắt thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Tây Lương Mạt nhìn trời, hơi nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: “Sắp đến giữa trưa rồi thì phải.”
Nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi chiều Bách Lý Thương Minh sẽ trở về.
Mị Tinh gật đầu, sắc mặt lại lạnh như nước đá: “Đại công tử, chúng ta không thể lơ là.”
Nàng ném thi thể cung nữ kia ra, thủ vệ ngoài cửa chỉ nhìn thi thể kia một cái rồi sai người xử lý, không nói gì thêm, thản nhiên như vậy là quá siêu thoát, khiến Mị Tinh cảm thấy rất kỳ quái.
Tây Lương Mạt khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng thời gian không qua bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Mị Tinh cảnh giác mở cửa, thấy phía trước là vài thái giám áo xanh lam, còn có một người giống văn thần, Mị Tinh nhận ra người đó, đó là người tên có chữ Trường bên cạnh Bách Lý Hách Vân – Trường Ninh.
Trường Ninh nhìn Mị Tinh, vẻ mặt không biểu cảm nói: “Bệ hạ muốn gặp chủ tử nhà các ngươi.”
Mị Tinh dừng một chút, nhìn về Tây Lương Mạt ở phía sau, Tây Lương Mạt đã đi tới nhìn Trường Ninh, nhướng mày nói: “Bách Lý Hách Vân muốn gặp ta à?”
Trường Ninh gật đầu, xoay người lập tức đi về phía bên ngoài.
Tây Lương Mạt hơi dừng, ánh mắt liếc qua thị vệ bên cạnh không có bất cứ động tác ngăn cản nào, rồi lại liếc nhìn Trường Ninh, nhếch khóe môi xoay người đuổi kịp Trường Ninh.
Mị Tinh lập tức đi theo, vài tên thái giám khác tiếp tục vô cảm đi tiếp.
Trên đường Tây Lương Mạt không hỏi gì, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Trường Ninh.
Rẽ ngang rẽ dọc hồi lâu, Trường Ninh bỗng dừng bước, xoay người nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Ngươi có gì muốn nói không?”
Đối với một câu nói tự nhiên thốt ra của hắn, Tây Lương Mạt không khỏi nhướng mày kỳ quái: “Ngươi cảm thấy ta muốn nói gì, là bệ hạ của các ngươi muốn hỏi ta vậy à?”
Trường Ninh nhìn nàng lạnh như băng, loại ánh mắt này mang theo phức tạp và khinh thường, hắn không nhịn được mà nói: “Ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách gặp bệ hạ sao, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, muốn nói gì thì nói đi, nếu như không quan trọng có lẽ ta có thể giúp ngươi để lại vài lời.”
Tây Lương Mạt khẽ nở nụ cười, lắc lư cây quạt trong tay mình, cười như có như không: “Trường Ninh, xem ra lần này triệu kiến ta không phải bệ hạ của ngươi mà là Thái Hậu nương nương đúng không, thế nhưng ngươi thân là cận thần bên cạnh bệ hạ, không sợ bệ hạ trách tội ngươi vì hành vi không khác gì phản bội chủ tử này sao?”
Tuy Bách Lý Hách Vân và Minh Hiếu Thái Hậu là mẹ con ruột thịt, nhưng có câu hoàng gia không có cha con, quyền uy của quân quyền tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho mẫu quyền đè lên đầu mình.
Trường Ninh cười nhạt nhìn nàng: “Đối với bệ hạ mà nói, đương nhiên cách yêu nữ như ngươi càng xa càng tốt, vì bệ hạ của ta và thiên thu của Tây Địch, dù chết không toàn thây ta cũng bằng lòng.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên lùi sang một bên.
Hắn vừa thối lui, bỗng không biết từ nơi nào ùa ra rất nhiều thì vệ, trên tay mỗi người cầm trường đao, mà nóc nhà xung quanh cũng có không ít cung thủ, trong ngoài ba tầng vây Tây Lương Mạt và Mị Tinh ở giữa.
Tay phải Mị Tinh lập tức xuất hiện trường kiếm, một cổ tay bị cụt khác cũng lóe lên ánh loan đao, cho dù chỉ có một hộ vệ là nàng nàng cũng không hề sợ hãi, sắc mặt lạnh lẽo mà cảnh giác bày ra tư thế nghênh địch, chờ vòng thứ nhất tấn công.
Đây là tự giác của tử sĩ Mị Bộ.
Bất kể đổi mặt với bao nhiêu kẻ địch, có phần thắng hay không, đều không hốt hoảng lo sợ.
Chỉ có một người giống như hoàn toàn không cảm nhận được rằng mình sắp mất mạng, vẫn cười cười lắc cây quạt nhìn đám thị vệ đang vây quanh mình.
“A, bày trận công phu quá.”
Trường Ninh cảnh giác nhìn nữ tử mặc nam trang trước mặt, vẻ thản nhiên trên người nàng khiến hắn có dự cảm không tốt lắm, thế nhưng chuyện lần này hắn phụng mệnh mà làm, bệ hạ sai hắn tới tuyên triệu Tây Lương Mạt, có điều trận địa giữa đường này lại là phụng mệnh của Thái Hậu nương nương, không có người thứ hai biết, cho dù có người mật báo, bệ hạ có tới, lúc đó cũng đã lấy được tính mạng của yêu nữ này!
Có điều đêm dài lắm mộng, Trường Ninh bỗng nâng tay muốn hạ lệnh bắn tên, không ngờ trong nháy mắt hắn giơ tay đã thấy Tây Lương Mạt nở nụ cười với hắn, nàng cũng giơ tay một cái, hắn bỗng cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng.
Tiếp đó cổ nhói đau, hắn không nhịn được phải kêu lên một tiếng, mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã rơi vào tay Tây Lương Mạt.
Hắn thậm chí không thấy rõ động tác của nàng, có điều hiện giờ nàng đã đứng phía sau hắn, ba ngón tay cong lại bóp chặt lấy cổ hắn, không có bất cứ động tác dư thừa nào, thậm chí ngay cả vũ khí cũng không lấy ra lại khiến toàn thân hắn không thể động đậy.
Thấy Trường Ninh rơi vào tay Tây Lương Mạt, mà thân thủ của đối phương rất cao cũng khiến đám thị vệ đang bao vây Tây Lương Mạt và Mị Tinh lập tức khiếp sợ, Trường Ninh rơi vào tay Tây Lương Mạt làm cho bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Yêu nữ, ngươi…!” Trường Ninh nhìn tình hình này trong lòng căng thẳng, hắn vốn có ý định hy sinh vì nước, lại lo lắng kế hoạch của mình thất bại, đám thị vệ này vốn là người của Minh Hiếu Thái Hậu, nếu hắn chịu mở miệng bỏ qua cái mạng của mình bọn họ sẽ không cố kỵ quá nhiều, Trường Ninh cắn răng, há miệng muốn hô đám thị vệ không cần để ý đến hắn, cứ việc ra tay.
Thế nhưng mỹ nhân nam trang phía sau giống như biết rõ hắn đang nghĩ gì, ngón tay bóp cổ hắn bỗng thắt chặt, trong nháy mắt sắc mặt Trường Ninh đỏ bừng, lại không giãy dụa được, toàn thân nhũn ra đứng tại chỗ, càng không thể phát ra tiếng.
Tây Lương Mạt ở phía sau hắn, khẽ cười một tiếng: “Trường Ninh tiên sinh, ngươi đoán xem chủ tử của các ngươi biết ngươi sẽ ra tay với ta thì sẽ có biểu cảm thế nào?”
Trường Ninh nghe giọng nói không có ý tốt của nàng trong lòng vừa tức vừa hoảng, cố gắng vươn tay ra hiệu để bọn thị vệ không cần để ý đến hắn, lại bỗng nghe một giọng nam tử trung niên trầm ổn tức giận quát lên phía sau: “Trường Ninh, ngươi định làm gì, lại dám vi phạm ý của chủ tử tự ý làm việc này!”
Trường Ninh nghe được giọng nói quen thuộc của Trường Nhật, nháy mắt cảm giác như bị một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu, lạnh tới tận tim gan, mồ hôi đổ ra như mưa.
Sao có thể nhanh như vậy!
Giọng nói lạnh nhạt của Tây Lương Mạt vang lên bên cạnh lỗ tai hắn: “Xem ra ngươi còn không hiểu Bách Lý Hách Vân bằng ta rồi, hắn sao có thể chỉ để một mình ngươi giám thị ta, nếu hắn là một quân vương không cẩn thận như vậy thì đã sớm bị chém nát dưới loạn đao phía trước vương tọa rồi.”
“Ngươi làm càn… Yêu nữ ngươi đã biết trước… Vì sao còn đi theo ta.” Sắc mặt Trường Ninh tái nhợt.
Tây Lương Mạt buông lỏng ngón tay đang bóp cổ hắn, nhàn nhạt nói: “Ta không ngại khiến Bách Lý Hách Vân mất đi một thần tử trung thành.”
Trường Ninh trợn trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt, trong đầu chỉ có chết lặng.
Không sai, cho dù tất cả những gì hắn làm là vì bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào phản bội người.
Yêu nữ này…
Trường Nhật dẫn rất nhiều thân vệ của Hoàng Đế tới, xua đám thị vệ lúc trước đi, thất vọng trừng Trường Ninh một cái, rồi xoay người đi qua Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không có bất cứ phản kháng gì, chỉ đứng yên, cười thản nhiên sau đó theo Trường Nhật rời đi.
Trường Ninh bị người giữ cánh tay, mờ mịt nhìn Tây Lương Mạt rời khỏi… Tại sao có thể như vậy?
…
Trường Nhật tuy đã cứu Tây Lương Mạt nhưng không hề có vẻ mặt hòa nhã với nàng, âm trầm dẫn Tây Lương Mạt cùng Mị Tinh đi thẳng tới một cung điện tinh xảo, Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nặng nề – Hải Tịnh Cung.
Cửa Hải Tịnh Cung không có nhiều thủ vệ, Trường Nhật nói gì đó với người ở cửa cung, cung nhân kia lập tức mở cửa, sau đó Trường Nhật dẫn Tây Lương Mạt đi vào, Mị Tinh không bị chặn mà cũng được vào theo.
Tây Lương Mạt từng nghĩ khi mình nhìn thấy Bách Lý Hách Vân sẽ là tình hình thế nào, không ngờ lại là thế này – nhàn nhã.
Nam tử kia lẳng lặng ngồi tựa bên cửa sổ, trường bào màu xanh lam, tóc dài dùng trâm cài Bạch Ngọc búi gọn lên, một nửa tùy ý thả phía sau, sắc mặt hơi trắng dưới ánh mặt trời, có chút tái nhợt trong suốt, không biết có phải hắn đang chợp mắt hay không, lúc này còn có chút xanh xao nhưng không ảnh hưởng đến khí thế của hắn.
Hắn đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lương Mạt, mỉm cười: “Ngươi đến rồi, ngồi đi.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, trong lòng hơi thở dài, nàng không thể không thừa nhận, có những người cho dù mặc đồ tầm thường, không hề có trang sức vàng ngọc, thế nhưng hơi thở vương giả từ lúc sinh ra không hề vì vậy mà giảm đi chút nào, ngược lại càng có vẻ thản nhiên thong dong và cao quý trầm ổn.
Cho dù sắc mặt hơi nhợt nhạt có bệnh cũng không ảnh hưởng đến cái oai đế vương.
Như khi hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt không có một chút kinh ngạc, hoàn toàn chỉ có thản nhiên, thậm chí có một tia sáng như sự vui mừng vì thấy cố nhân đã lâu không gặp.
Tây Lương Mạt ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Đúng, đã lâu không gặp bệ hạ, tinh thần của bệ hạ có vẻ càng ngày càng tốt nhỉ.”
Bách Lý Hách Vân nhìn Tây Lương Mạt, bật cười nói: “Nha đầu nhà ngươi vẫn răng sắc mỏ nhọn như trước, không dè bỉu người khác là khó chịu, có điều càng ngày càng có khí thế.”
Khi Tây Lương Mạt quan sát Bách Lý Hách Vân, hắn cũng đang quan sát nàng, nữ tử trước mặt so với vài năm trước càng thêm mỹ lệ, khí tức trên người cũng càng thêm lạnh giá chói mắt.
Giống như kim châu quý báu trong biển, trải qua vô số sóng gió và tôi luyện trong vỏ sò, ánh sáng bắn ra bốn phía, rực rỡ chói mắt.
Tây Lương Mạt nhận thấy ánh mắt hắn, giọng mỉa mai: “Ta có phải nhờ phúc của bệ hạ không nhỉ?
Bách Lý Hách Vân hơi dừng, cười cười nói: “Thật không, vậy đó là vinh hạnh của ta.”
Tây Lương Mạt liếc Bách Lý Hách Vân, cười mỉa: “A, trời xanh không có mắt…”
Vài năm không gặp Bách Lý Hách Vân càng ngày càng mặt dày, vì vậy Diêm Vương mới không nhận tên khốn khiếp này.
Bách Lý Hách Vân thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý của Tây Lương Mạt, hắn không nhịn được cười khẽ: “Mạt Nhi, ngươi không cần tức giận, trời xanh rồi sẽ mở mắt thôi, vừa rồi không phải ngươi còn khiến ta mất đi một thủ hạ rất trung thành đấy sao?”
Rõ ràng biết đi theo Trường Ninh sẽ khiến Trường Ninh mất đi tiền đồ thậm chí là tính mạng, nhưng nàng vẫn theo, chẳng phải vì biết dù thế nào hắn cũng không dễ dàng tha thứ cho thuộc hạ có ý định riêng vi phạm mệnh lệnh, cho dù có vì tốt cho hắn.
Tây Lương Mạt lười biếng cầm cái chén thủy tinh trên mặt bàn gỗ lim tơ vàng lên, cúi đầu uống một ngụm nước rồi mới chậm rãi nói: “Chỉ là món đáp lễ nho nhỏ mà thôi, xin hoàng thượng trả lai phu quân nhà ta, nếu không ta sẽ dốc toàn lực khiến ngài mất đi rất nhiều thứ.”
Trường Niên và Trường Nhật ở bên nghe được trong lòng không khỏi đều để ý đến Tây Lương Mạt, âm thầm mỉa mai, yêu nữ này quả là khoác lác, một tù nhân mà dám có khẩu khí như vậy!
Ngược lại, Bách Lý Hách Vân chỉ cười, không đáp lời Tây Lương Mạt, thản nhiên nói: “Mạt Nhi, ngươi xác định phu quân nhà ngươi thật sự ở chỗ ta sao?”
Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn về phía Bách Lý Hách Vân: “Thế nào, bệ hạ không thừa nhận là định cường đoạt nam tử quý tộc nước khác hay sao, định thông dâm với họ hàng gần?”
Quyển sách trong tay Bách Lý Hách Vân lập tức rơi xuống: “…”
Trường Niên và Trường Nhật thiếu chút nữa ngã ngửa.
Cường đoạt dân nam… Thông dâm họ hàng gần…
Bọn họ không thể tin được nhìn Tây Lương Mạt dùng vẻ mặt thản nhiên, giống như hoàn toàn chưa nói gì để nói loại lời nói kinh hãi thế tục này, nữ nhân này thật sự có thể nói ra sao?
Bách Lý Hách Vân nhìn Tây Lương Mạt chốc lát, có chút dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trong Hải Tịnh Cung này đi, không có ai tới làm phiền ngươi đâu, tối nay ta tới cùng ngươi dùng bữa.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn đứng lên, dẫn Trường Niên và Trường Nhật đi về phía cửa, nàng bỗng lên tiếng: “Bách Lý Hách Vân, ngươi nên biết mục đích ta tới nơi này.”
Bách Lý Hách Vân dừng lại, xoay người nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người tiếp xúc trên không trung, Trường Niên và Trường Nhật gần như cảm thấy mình có thể nghe được tiếng lưỡi đao lưỡi thương chạm nhau trong không khí.
Cuối cùng Bách Lý Hách Vân cười khó lường, không nói câu nào chậm rãi rời đi.
Cho đến khi bóng lưng hắn biến mất ngoài cửa, Tây Lương Mạt bỗng khoát tay, hung hăng ném cái chén thủy tinh trong tay tới, đập lên cánh cửa đóng kín.
“Choang!”
Thủy tinh rơi xuống đất, nát thành vô số mảnh nhỏ.
Ngoài cửa, bước chân Bách Lý Hách Vân hơi dừng, Trường Niên không nhịn được nói phía sau hắn: “Bệ hạ, yêu nữ này… Tây Lương Mạt này không khỏi quá làm càn rồi, đây là Tây Địch của chúng ta, không phải Thiên Triều của bọn họ!”
Bách Lý Hách Vân đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn phía xa, nhàn nhạt nói: “Nhành mai Bắc quốc vẫn luôn kiêu ngạo như thế.”
Trong giọng nói của Bách Lý Hách Vân có một loại trống trải cô đơn, khiến Trường Niên và Trường Nhật bỗng nhiên không nói gì.
Bọn họ biết rõ hơn ai hết bệ hạ đối với nữ tử kia có tình cảm không bình thường, giống như yêu mà không phải yêu, giống như tình mà không phải tình, tất cả đều như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến người ta thấy không rõ lại tăng thêm vô hạn phiền muộn.
…
Bách Lý Hách Vân còn chưa trở lại tòa bạch tháp đã thấy Trường Vũ đứng trước cửa bạch tháp nhìn quanh, vẻ mặt nôn nóng.
Trường Vũ thấy Bách Lý Hách Vân lập tức đón lên.
“Sao vậy?” Bách Lý Hách Vân nhìn Trường Vũ, thản nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm bệ hạ, vừa rồi Hải Minh Vương dám xông vào bạch tháp, nhất định muốn gặp bệ hạ!” Trên mặt Trường Vũ hơi xanh tím, rõ ràng là bị người ta đánh, hắn áp lực căm hận và nhục nhã, thấp giọng bẩm báo Bách Lý Hách Vân.
Tại tẩm cung của Hoàng Đế bệ hạ công kích cận thần của Hoàng Đế, rõ ràng là hành vi tạo phản, cho dù là Hải Minh Vương cũng nên bị bắt đến Hải Lao!
Bách Lý Hách Vân lại có vẻ hoàn toàn không bất ngờ, nâng tầm mắt nhìn tòa tháp một chút, dường như không cảm thấy mình bị thần tử uy hiếp quyền uy là chuyện khó chấp nhận cỡ nào, chỉ thản nhiên nói: “Vậy sao, chắc Hải Minh Vương có công vụ khẩn cấp thôi.”
Sau đó hắn chậm rãi đi vào tháp, Trường Vũ có chút ngạc nhiên, tuy bệ hạ là một minh quân rộng lượng nhưng đối với Hải Minh Vương đã dung túng quá mức, huống hồ người kia chỉ là một…
Trong đầu Trường Vũ còn chưa kịp tỉnh táo lại đã thấy Bách Lý Hách Vân xoay người nói với hắn: “Trẫm có chuyện quan trọng cần trao đổi với Hải Minh Vương, vì vậy không được trẫm cho phép, bất cứ kẻ nào không được vào tháp.”
Giọng nói của Bách Lý Hách Vân không cao nhưng Trường Vũ lại biết, Bách Lý Hách Vân dùng tự xưng Hoàng Đế chứng tỏ lời dặn dò này tuyệt đối không thể vi phạm.
Hắn lập tức gật đầu cung kính đáp: “Vâng.”
Bach Lý Hách Vân xoay người dẫn Trường Niên và Trường Nhật lên lầu.
Hắn vừa đi tới bên ngoài tầng lầu mà mình xử lý công vụ đã nghe từ trong cánh cửa truyền ra giọng nói đè nén tức giận của Bách Lý Thương Minh: “Bản vương muốn gặp bệ hạ, rốt cuộc bệ hạ đi đâu, bản vương đã đợi nửa canh giờ vì sao còn chưa thông báo!”
Nhóm cung nhân bên trọng sợ hãi lại không dám chống lại Bách Lý Thương Minh, chỉ có thể âm thầm kêu khổ, nhìn Bách Lý Thương Minh phát hỏa.
“Tiểu hoàng thúc, gần đây thời tiết khô nóng, cơn tức của ngài quá lớn rồi. Người đâu, bưng bát canh rong biển ướp lạnh lên cho Hải Minh Vương hạ hỏa.” Bách Lý Hách Vân đẩy cửa đi vào, ôn hòa nói với Bách Lý Thương Minh.
Thấy chủ tử nhà mình xuất hiện, nhóm cung nhân mới thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh mắt của Trường Nhật vội vội vàng vàng lui ra, để lại không gian cho hai chủ tử.
Bách Lý Thương Minh nhìn Bách Lý Hách Vân, qua loa chắp tay một cái coi như hành lễ, mặt vô cảm nói: “Bệ hạ, lửa trong lòng vi thần e rằng không phải một bát canh ướp lạnh có thể dập được.”
Bách Lý Hách Vân ngồi trên hoàng tọa, nhìn về phía Bách Lý Thương Minh, cười như có như không: “Vậy sao, vậy thì trẫm lại muốn nghe xem lửa giận của tiểu hoàng thúc từ đâu ra.”
Bách Lý Thương Minh buông lỏng tay, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, người thông minh không nói vòng vo, vi thần dẫn theo một người trẻ tuổi đến đây, nghỉ trong hành cung vi thần thường nghỉ tạm, sáng sớm hôm nay phủ đệ có quân tình khẩn cấp cho nên không thể không xuất cung một chuyến, thế nhưng khi vi thần trở về lại nghe nói hắn bị người có bệ hạ dẫn đi, đó là khách quý của vi thần, mong bệ hạ có thể trả hắn về!”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía hắn, ánh mắt mỉm cười: “À, thế nhưng trẫm nghe nói vị mà tiểu hoàng thúc mời tới là một mưu sĩ, muốn dẫn tới gặp trẫm.”
Bách Lý Thương Minh nhìn về phía hắn giống như có chút do dự, sau đó cắn răng nói: “Người kia tài sơ học thiển, vi thần cảm thấy không đủ để phục vụ bệ hạ.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Bách Lý Thương Minh, sắc mặt hắn cứng nhắc nhưng vẫn thấy được sự nôn nóng và không chịu nhượng bộ trong lòng, hắn cười nhạt: “Tiểu hoàng thúc, vì sao không nói thật với trẫm, người kia thật sự là mưu sĩ ngươi dẫn đến cho trẫm sao?”
Bách Lý Thương Minh do dự chốc lát, sắc mặt hơi quái dị, cuối cùng lại như thầm quyết định cái gì, nhìn về phía Bách Lý Hách Vân trầm giọng nói: “Bệ hạ, vi thần có chút nghi vấn muốn xin bệ hạ giải đáp.”
Trường Nhật cùng Trường Niên liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt lo lắng và sát khí.
Ngược lại Bách Lý Hách Vân như không có bất cứ nghi hoặc gì, thản nhiên nói: “Tiểu hoang thúc có bất cứ nghi vấn gì, nếu trẫm có thể giúp đỡ sẽ chắc chắn giải đáp cho ngài.”
Ánh mắt sắc bén và âm trầm của Bách Lý Thương Minh nhìn Bách Lý Hách Vân, im lặng chốc lát rồi bỗng nhiên nói: “Có người nói với vi thần, vi thần vốn không phải Hải Minh Vương gì, thậm chí không phải người Tây Địch, mà là người Thiên Triều, thậm chí từng làm quan ở Thiên Triều, không biết bệ hạ thấy thế nào?”
Bách Lý Hách Vân chỉ khẽ lắc đầu, giống như có chút hoang đường mà nói: “Tiểu hoàng thúc, ngươi đang vì một câu chuyện mà phủ định chính ngươi hay phủ định toàn bộ Tây Địch đây?”
Ánh mắt Bách Lý Thương Minh sắc bén nhìn Bách Lý Hách Vân: “Vi thần chỉ không muốn trong lòng có chút lo lắng không cần thiết, trở ngại vi thần trên chiến trường, phân tâm dù sao cũng không phải chuyện tốt, vì vậy chuyện này nghe có vẻ vừa hoang đường vừa buồn cười, thế nhưng có lẽ do người kia quá biết cách nói dối hoặc do câu chuyện quá trọn vẹn, vì thế vi thần vô cùng hiếu kỳ muốn nghe nàng kể tiếp câu chuyện này.”
Hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm Bách Lý Hách Vân nói: “Lời nói dối luôn có chỗ sơ hở, không phải sao? Vì vậy vi thần rất muốn nhìn xem lời nói dối trăm nghìn chỗ hở này tan biến.”
Bách Lý Hách Vân hơi nhăm mày: “Vì vậy ngươi muốn đòi lại người trẻ tuổi kia sao? Đừng quên, đây là Tây Địch, ngoại trừ trẫm chỉ e không ai có thể bảo vệ nàng, nhất là sau khi nàng nói ra lời nói dối hoang đường nực cười này.”
Sắc mặt Bách Lý Thương Minh lập tức tái mét, giống như lúc này hắn mới nhớ tới đây là ở trên đất liền mà không phải trên biển của hắn, vì vậy, đối với hắn mà nói đang là rồng mắc cạn!
Bách Lý Hách Vân nhìn ra biểu cảm của hắn, sau đó nhàn nhạt nói: “Tiểu hoàng thúc, trẫm đối với ngươi thế nào ngươi rõ ràng nhất, từ nhỏ đến lớn chúng ta tuy danh là chú cháu nhưng còn hơn cả huynh đệ, trẫm vô cùng muốn biết có phải có kẻ đang gây xích mich giữa chúng ta hay không.”
Hắn dừng một chút, ho nhẹ vài tiếng, hơi hạ tầm mắt, lông vi rất dài hạ xuống một vệt bóng khó lường trên mặt hắn: “Tiểu hoàng thúc, ngươi hẳn là hiểu rõ tính cách của trẫm.”
Bách Lý Thương Minh giống như đang suy tư, do dự, một lúc sau mới cắn răng nói: “Được, vi thần chờ tin tức của bệ hạ, trước đó, vi thần sẽ không trở về Hải Long thủy sư.”
Nói xong câu nói gần như lời uy hiếp này, hắn xoay người sải bước rời đi.
Trường Niên đứng bên cửa sổ nhìn bóng lưng Bách Lý Thương Minh rời khỏi bạch tháp rồi mới đi tới bên cạnh Bách Lý Hách Vân, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Bệ hạ, chỉ sợ hiện nay sẽ không giấu giếm được nữa, ngài nên sớm có tính toán.”
Đáy mắt Trường Nhật hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ngài xem, có cần chúng ta trước tiên đem Hải Minh Vương… Nếu thật sự để hắn nhớ lại cái gì chỉ sợ sẽ bất lợi với Tây Địch chúng ta.”
Bách Lý Hách Vân hơi nheo mắt, cầm cái chén nói: “Ừm, theo tình hình hiện nay, Bách Lý Thương Minh ở lại đất liền không trở về Hải Long thủy sư ngược lại có lợi với chúng ta, rồng vào biển mới là rồng, tình hình hiện nay có vẻ như Tây Lương Mạt còn chưa nói tất cả mọi chuyện cho Bách Lý Thương Minh.”
Tây Lương Mạt là người thông minh, nàng tuyệt đối hiểu có một số việc không phải cứ nói thẳng là được.
“Hiện nay đối với Bách Lý Thương Minh mà nói, nàng mới là người lạ lòng dạ khó lường, Bách Lý Thương Minh không thể tin tưởng nàng nhanh như vậy, vì thế chúng ta còn đủ thời gian.” Bách Lý Hách Vân hạ tầm mắt, lạnh nhạt nói.
“Ngài tính thế nào?” Trường Niên thật ra luôn không hiểu vì sao năm đó Bách Lý Hách Vân phải tốn nhiều công sức như vậy để giữ Bách Lý Thương Minh lại, cho dù Bách Lý Thương Minh quả thật đã làm cho Tây Địch không ít chuyện, nhưng bảo hổ lột da thật sự quá mức nguy hiểm, không ai biết lúc nào Bách Lý Thương Minh sẽ đột nhiên nhớ ra cái gì.
Thủ đoạn đáng sợ của nam nhân kia hắn đã từng được chứng kiến.
Bách Lý Hách Vân trầm ngâm một lát rồi cười khẽ: “Tây Lương Mạt tới càng tốt, hiện nay trong Thiên Triều nhất định không còn ai, nàng lại ở trong tay chúng ta, cho dù Bách Lý Thương Minh có nhớ ra cái gì thì thế nào?”
Trường Nhạt không giải thích được: “Nhưng dù vậy, lẽ nào bệ hạ định khiến Bách Lý Thương Minh đã nhớ ra làm việc cho Tây Địch chúng ta sao, hắn sao có thể nghe chúng ta điều khiển?”
Để lại Bách Lý Thương Minh đã khôi phục ký ức chỉ sợ ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm cho Tây Địch.
Bách Lý Hách Vân hơi nhếch khóe môi, hạ tầm mắt khiến người ta không nhìn rõ hắn đang nghĩ gì.
Mà lúc này, gió lạnh bỗng thổi qua, ánh nến lắc lư, một bóng đen không lớn bỗng nhiên giống như thấm ra từ trong tường, chậm rãi biến thành lớn hơn.
Hình ảnh quỷ dị này không khiến Bách Lý Hách Vân giật mình, hắn khoát tay áo với Trường Nhật và Trường Niên.
Sau đó Trường Nhật và Trường Niên lập tức gật đầu lui ra.
Bóng đen kia chậm rãi biến thành lớn cho tới khi có thể nhét vừa một bóng người thân hình thấp bé rồi dừng lại, sau đó bóng đen đi xuống từ trên tường.
Một bóng đen cao tầm một người đứng trước mặt Bách Lý Hách Vân, giọng nói già nua khàn khàn quái dị vang lên: “Thế nào, nha đầu kia đến? Ngươi định làm thế nào bây giờ?”
Bách Lý Hách Vân ngồi trên ghế, cười khẽ một tiếng, lấy ra một bình rượu cùng chén rượu: “Sư tôn có ý kiến gì hay không?”
Bóng đen kia di chuyển đến trước mặt hắn, cũng ngồi xuống, vươn tay cầm một chén rượu lên: “Tiểu tử luôn nhiều mưu ma chước quỷ như ngươi sao còn phải hỏi sư tôn.”
…
Mà trong một khắc Bách Lý Thương Minh bước ra khỏi bạch tháp, gương mặt bình thường trầm ổn không có bất cứ khác thường kia lộ ra một nụ cười gần như yêu dị.
Nụ cười kia tương phản với dung mạo và khí thế của hắn, nhìn có vẻ quái dị tới cực điểm.
Hắn xoay người trở về tiểu điện lúc trước Tây Lương Mạt nghỉ tạm, giống như hoàn toàn chưa từng lo lắng vì Tây Lương Mạt rời đi.
Cho đến khi trăng lên giữa trời, bóng đêm mờ mịt.
Nhóm thủ vệ trước tiểu điện bỗng nghe tiếng cửa cọt kẹt mở ra.
Bách Lý Thương Minh tay cầm bát nến, lẳng lặng xoay người ra cửa.
“Vương gia.” Ngoài cửa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám thị vệ, thấy Bách Lý Thương Minh đi ra bèn đồng loạt chắp tay, nhưng ánh mắt lại cảnh giác nhìn Bách Lý Thương Minh chằm chằm.
Nói là thị vệ chi bằng nói là giám sát.
Một thị vệ tiến lên, cung kính nói: “Vương gia, đêm đã khuya, chi bằng ngài trở về nghỉ ngơi sớm đi?”
“Bản vương ra ngoài ngắm trăng.” Bách Lý Thương Minh lạnh nhạt gật đầu, sau đó đặt bát nến lên lan can hành lang, ngồi trên hành lang lẳng lặng nhìn bầu trời.
Động tác của hắn khiến một đám thị vệ thấy kỳ quái, đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời đen thui, không thấy trăng đâu cả.
Bọn họ nhìn lẫn nhau sau đó cảnh giác nhìn Bách Lý Thương Minh chằm chằm, chỉ thấy hắn không có hành động gi khác thường mới chậm rãi thả lỏng thần kinh, nhưng không ai chú ý bát nến Bách Lý Thương Minh đặt kế bên đang lặng lẽ biến sắc, thành một màu xanh lục kỳ lạ, ngọn lửa ma trơi quỷ mị kia lóe lên trên giá cắm nến hoa sen, chiếu sáng hành lang bằng một màu xanh lục âm trầm. Mọi người càng ngày càng thả lỏng, không biết có phải do đêm khuya yên tĩnh hay không mà ánh mắt thị về dần trở nên mê man, thân mình lại vẫn đứng thẳng tắp.
Trong bóng tối giống như có thứ gì đó lặng lẽ không tiếng động tiến đến, chỉ là mấy cái bóng mơ hồ lóe lên không rõ, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị, lạnh cả sống lưng.
Thì ra đó không phải khói đen, mà là những cao thủ với khinh công thân pháp đứng đầu.
“Gia.”
Bách Lý Thương Minh khẽ “Ừ” một tiếng, chỉ một tiếng kia mà khiến người ta cảm thấy như nháy mắt thay đổi thành người khác, màu môi như có cảm giác mềm mại và đỏ tươi kỳ dị, kèm theo hơi thở ma mị khó hiểu, hoàn toàn khác với vẻ chính phái lạnh nhạt trước kia, nhưng cũng dị thường phù hợp.
“Thế nào?” Hắn chậm rãi vươn tay lay động tràng hạt trên cổ tay mình.
“Tất cả đều tiến hành thuận lợi, đối phương không phát hiện.” Người dẫn đầu kính cẩn nói.
Bách Lý Thương Minh nhếch khóe môi mỏng: “Ừ, tốt lắm, chúng ta còn lại bao nhiêu người?”
Người dẫn đầu kính cẩn nói: “Nửa năm trước cẩn tuân mệnh lệnh của Đốc Công, âm thầm tra hỏi, hiện nay đã tìm về ba mươi bảy người, vẫn còn năm người chưa tìm thấy.”
“Ba mươi bảy người… Ừm, hơi ít, nhưng trên thuyền chúng ta còn có ít trợ lực mới, cộng lại cũng tạm đủ rồi.” Hắn vươn ngón phất qua ánh nến quỷ mị, ngọn lửa kỳ quái kia quấn lên đầu ngón tay hắn.
Hắn vừa thưởng thức ngọn lửa này vừa châm rãi nói: “Sự tình có thay đổi, hẳn là Y hộ pháp đã thông báo cho các ngươi, kế hoạch của chúng ta toàn bộ thực hiện sớm hơn dự định.”
“Vâng, Đốc Công!” Nhóm hắc y nhân đồng loạt hành lễ, sau đó thân hình khẽ động, lại lặng lẽ tan đi như một làn khói đen.
Bách Lý Thương Minh quay đầu nhìn về phía một tấm kính trang trí khảm trên cây cột đỏ, hắn vươn hai ngón tay lên sờ, đầu ngón tay liền xuất hiện một vệt máu, hắn ưu nhã giơ đầu ngón tay dính máu lên nhẹ nhàng tô lên môi mình, ngọn lửa yêu dị lấp lánh kia kéo bóng hắn thành một vệt đen thật dài, biến mất trong bóng đêm, quỷ quyệt một cách khó hiểu.
Hắn nhìn mình trong kính, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét không thể chịu đựng: “Hừ, xấu chết được.”
Rồi hắn vươn tay ra búng ngọn lửa trở về giá nến, ngọn lửa màu xanh lục yêu dị dần trở về hình dáng bình thường, màu cũng nhạt dần thành màu vàng.
Cho đến khi nghe cửa vang lên cọt kẹt, tất cả đám thủ vệ đang mơ màng đứng giống như lập tức khôi phục bình thường, bọn họ không hiểu nhìn nhau, một người dẫn đầu thậm chí còn lặng lẽ ghé sát vào cửa, nhìn thấy Bách Lý Thương Minh đã trở lại phòng, cảm thấy nhức đầu trở lại vị trí đứng của mình.
Dưới ánh nến lập lòe, cung thành huy hoàng, biển rộng vắng vẻ, trong cung mỗi người một nỗi tâm tư, không ai yên giấc.
…
Sáng sớm, Bách Lý Hách Vân vừa thứ dậy, đang được Trường Niên hầu hạ, bỗng nghe ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao náo động.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng thiếu niên gắt gỏng chửi bậy và tiếng nữ tử dịu dàng trấn an.
Hắn nhìn mình trong gương, thở dài một tiếng, đặt bát thuốc xuống đứng lên, nói với Chương cô cô đang hầu hạ mình chải đầu: “Đi nghênh đón Thái Hậu nương nương và Thập Bát hoàng tử vào.”
Chương cô cô cầm lược bạch ngọc thoáng dừng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận và bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn cung kính gật đầu.
Minh Hiếu Thái Hậu vừa bước vào đã nhăn mày, nhìn Bách Lý Hách Vân đang uống thuốc nói: “Hoàng nhi, không phải ai gia đã nói rồi sao, mùi thuốc quá nồng sẽ khiến các đại thần cảm thấy khác thường, nếu có người vì vậy mà nảy sinh ý đồ thì sao!”
Bách Lý Hách Vân cười cười: “Mẫu hậu yên tâm, hoàng nhi đã sai các cô cô mang hoa nhài tươi vào, làm tan đi vị thuốc.”
Hoa nhài trồng nhiều ở phía Nam, là loại hương liệu phổ thông nhất ở phía Nam, đóa hoa trắng nõn lại mỹ lệ.
Thường ngày Minh Hiếu Thái Hậu cũng không xa xỉ, rất thích dùng dầu hoa nhài bôi tóc, có điều lúc này không hiểu sao nghe thấy hai chữ hoa nhài sắc mặt bèn không được tốt, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, nàng ung dung ngồi xuống, nhìn về phía Bách Lý Hách Vân: “Đổi loại khác, bách hợp hồ vĩ đi, hoa nhài này quá tầm thường đê tiện, sao xứng được hoàng gia sử dụng.”
Thế nhưng Bách Lý Tố Nhi ở bên sắc mặt lại không tốt, bỗng cười lạnh nói: “Vậy mà ta lại rất thích hoa nhài đấy, chỉ sợ có người ngửi thấy mùi hoa nhài nên chột dạ thôi.” (hoa nhài tiếng hán là mạt lỵ, đồng âm với tên của Tây Lương Mạt)
Mọi người lập tức không dám thở mạnh.
Trong cung này chỉ có một hỗn thế ma vương dám nói như vậy, Thái Hậu cố tình lại nuông chiều ma vương kia đến vô pháp vô thiên.
Sắc mặt Minh Hiếu Thái Hậu không được tốt lắm, sau đó lại cười vừa bất đắc dĩ vừa chiều chuộng: “Tố Nhi, trước mặt Hoàng Đế ca ca của con đừng có nói bậy, lát nữa con đi chơi trước, mẫu hậu có chuyện quan trọng cần thương lượng với hoàng huynh của con.”
Minh Hiếu Thái Hậu với vẻ mặt ôn hòa như vậy lại khiến chúng cung nhân hơi cúi đầu rụt cổ, không dám tùy tiện lộn xộn.
Đơn giản vì Thái Hậu nương nương này chỉ cần bị cậu con trai nhỏ ngang bướng của mình chọc giận nhất định sẽ dùng bọn họ để trút giận, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì bị ném cho cá ăn.
Bách Lý Tố Nhi lập tức trợn trắng mắt, cười lạnh: “Thật không, ngươi thương lượng với hoàng huynh cái gì, không phải là thương lượng muốn lấy mạng Mạt Nhi thôi sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ, nàng mà chết ta lập tức nhảy xuống từ tẩm cung của hoàng huynh!”
Hắn không thể bảo vệ được Liên Nhi, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để bà ta tổn thương người mình quan tâm nữa, cho dù người kia là kẻ địch của hắn.
Vẻ mặt chán ghét và chống đối không chút nể tình của Bách Lý Tố Nhi khiến Minh Hiếu Thái Hậu vốn nuông chiều hắn cũng không nhịn được phải thay đổi sắc mặt, giọng sắc nhọn nói: “Tố Nhi, con nhất định phải chống đối mẫu hậu sao, đường đường là hoàng tử, còn ra thể thống gì.”
Bách Lý Tố Nhi cười lạnh một tiếng, ngạo mạn ngẩng đầu: “Ta chính là như thế, nói chung hôm nay ta đã nói trước với ngươi rồi đấy!”
Gương mặt dịu dàng mỹ lệ của Minh Hiếu Thái Hậu càng ngày càng lạnh, không khí cũng dần như ngưng đọng lại, gió biển lạnh lẽo thổi qua càng khiến người trong cung này muốn rùng mình.
Bách Lý Hách Vân nhìn đôi mẹ con này giằng co không ai nhường ai, hắn mới thản nhiên đưa chén thuốc đã uống hết cho ngươi bên cạnh, sau đó chậm rãi mở miệng trấn an: “Tố Nhi, không được vô lễ với mẫu hậu như vậy, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, mẫu hậu và Hoàng Đế ca ca có chuyện trao đổi, lát nữa lại đón ngươi xuống đây.”
Bách Lý Tố Nhi há miệng muốn phản bác lại cái gì, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Bách Lý Hách Vân, trong lòng bỗng rùng mình một cái không dám nói thêm gì nữa, hắn cắn môi nhìn chằm chằm Bách Lý Hách Vân một lúc, rồi xoay người đi nhanh ra bên ngoài.
Hắn nghĩ, rốt cuộc hắn vẫn sợ người ca ca này của mình.
…
Nhìn Bách Lý Tố Nhi rời đi, Minh Hiếu Thái Hậu có chút bất đắc dĩ chống trán: “Đứa bé này thật sự được ai gia nuông chiều đến mức ngày càng vô pháp vô thiên.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, nhàn nhạt nói: “Tố Nhi vẫn là một đứa trẻ.”
Minh Hiếu lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: “Nếu sau này Tố Nhi chỉ được bằng ba phần của ngươi là đã khiến ai gia bớt lo, đã thấy đủ rồi. Dù sao mẹ con chúng ta trải qua bao nhiêu gian nan mới đi đến ngày hôm nay, đạt được tất cả những điều này, không thể phá hỏng trên tay hắn. Ngươi phải giúp đỡ dạy dỗ hắn một chút, dù sao hắn là đệ đệ duy nhất của ngươi, sau này mẫu hậu phải trông cậy vào hắn.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, bỗng nhiên nói: “Mẫu hậu cảm thấy nhi thần không chống được bao lâu nữa phải không?”
Minh Hiếu nhìn về phía Bách Lý Hách Vân, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Vân Nhi, mẫu hậu hy vọng vĩnh viễn không cần đau đầu vì chuyện của Tố Nhi, hy vọng hắn vĩnh viễn có một ca ca như ngươi chống đỡ cho hắn một mảnh trời, mỗi ngày mẫu hậu đều cầu khẩn Hải Thần, rồi lại không thể không ép Tố Nhi trưởng thành, ngươi có biết đây là nỗi dằn vặt lớn nhất của một người mẹ không?”
Lời nói dịu dàng thắm thiết như vây, mang theo vô tận đau thương và ưu tư của một người mẹ khiến người ta nghe mà rung động.
Bách Lý Hách Vân tự nhiên cũng không ngoại lệ, ánh mắt hắn hiện lên một tia mềm mại.
Mà Minh Hiếu Thái Hậu cũng chính xác bắt được một tia mềm mại dưới đáy mắt con trai lớn nhất của mình, sau đó bất đắc dĩ nói: “Chỉ là bọn trẻ đã lớn cả rồi, các ngươi đều có chủ ý riêng của mình, chủ ý nào cũng lớn cả, lại không biết mẫu thân làm gì cũng chỉ vì tốt cho các ngươi, nếu ngươi có thể sớm hạ chiếu thư truyền ngôi có lẽ có thể khiến đứa bé Tố Nhi kia cảm thấy gấp gáp hơn.”
Chương cô cô ở bên nghe vậy sắc mặt có chút thay đổi, bà không nhịn được ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hách Vân, cái gọi là chiếu thư truyền ngôi chính là … di thư.
Minh Hiếu Thái Hậu không chỉ một lần yêu cầu bệ hạ viết di chiếu này, truyền ngôi cho Thập Bát hoàng tử.
Bà luôn cảm thấy nghe loại chuyện này thôi đã đau lòng thay bệ hạ, Thái Hậu nương nương cũng quá… nóng vội rồi.
Trên gương mặt Bách Lý Hách Vân lại không chút bất ngờ, giống như hắn đã quen với cách Minh Hiếu Thái Hậu luôn mềm mại để đạt được mục đích, hắn chỉ cười nhạt: “Chờ nhi thần suy nghĩ thêm đã, chuyện này không phải việc nhỏ, cần sắp xếp rất nhiều việc.”
Minh Hiếu Thái Hậu cũng không nóng nảy, thứ bà ta có nhiều nhất là kiên trì, sau đó cũng dịu dàng cười cười: “Mẫu thân biết xưa nay ngươi là người ổn thỏa nhất, vì vậy chuyện này mẫu thân cũng chỉ nhắc ngươi vậy thôi, ngược lại có một việc khác ngươi cần nắm chặt thời gian xử lý.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu: “Chuyện gì vậy mẫu hậu?”
Vẻ mặt dịu dàng của Minh Hiếu Thái Hậu bỗng chốc lướt qua một tia lạnh giá độc địa: “Người trong Hải Thanh Cung phải chết, lập tức mang đầu hắn tới đây.”
Bách Lý Hách Vân chưa từng thấy mẫu thân mình biểu hiện sát ý kịch liệt như vậy, bà luôn giấu tính tình như rắn độc của mình dưới khuôn mặt dịu dàng thắm thiết, bình tĩnh, ung dung, kiên trì, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Thế nhưng lần này sát ý mạnh mẽ rò ràng như vậy khiến Bách Lý Hách Vân cũng phải thấy kinh ngạc.
“Mẫu hậu?” Hắn hơi nhăn mày, đang định nói gì đã bị Minh Hiếu Thái Hậu ngắt lời.
“Vân Nhi, ngươi cảm thấy mẫu hậu già rồi phải không, vì vậy không biết nữ nhân kia thật sự là ai?’ Minh Hiếu Thái Hậu bỗng nói.
Sắc mặt Bách Lý Hách Vân hơi ngừng, nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, chỉ thấy trên mặt Minh Hiếu Thái Hậu càng ôn hòa, thế nhưng loại ôn hòa này đi cùng ánh mắt lạnh giá của bà ta nhìn càng thêm đáng sợ dị thường: “Người kia là nữ tử, tên Tây Lương Mạt, là Thiên Tuế Vương Phi Thiên Triều, cũng là Phi Vũ Đốc Vệ, tay cầm quyền thế lớn nhất Thiên Triều, là người bên gối của Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh, cũng là nữ tử quý tộc đầu tiên gả cho hoạn quan.”
Đáy mắt Bách Lý Hách Vân có rung động, lại không nói gì thêm.
Minh Hiếu Thái Hậu thì cầm lấy một chén trà uống một ngụm, chậm rãi nói: “Hơn nữa, mẫu hậu còn biết khi ngươi ở Thiên Triều từng lui tới với nàng, vô cùng để ý nàng, nếu không phải vì nàng là một nữ tử có lẽ nàng còn có cơ hội sống sót, thế nhưng hiện tại, mẫu hậu mệnh lệnh ngươi lập tức chặt đầu nàng ta xuống.”
Bách Lý Hách Vân nhướng mày: “Là Trường Ninh nói cho mẫu hậu?”
Minh Hiếu Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi không cần quan tâm ai nói cho ta biết, yêu nữ kia không thể sống, chỉ bằng bối cảnh và thủ đoạn của ả, cùng khả năng mê hoặc cả ngươi lẫn Tố Hi, nếu để ả sống lâu thêm một ngày chỉ sợ giang sơn Tây Địch, vạn lý hải vương Tây Địch sẽ bị người ta chắp tay dâng tặng.”
Bách Lý Hách Vân im lặng một hồi, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu, nhi thần có dự định của nhi thần, nàng còn có tác dụng.”
Minh Hiếu Thái Hậu cười lạnh một tiếng: “Mẫu hậu không muốn biết người cần ả làm gì, thế nhưng giá trị lớn nhất của nữ nhân này là lập tức chết ở đây mới có thể đoạn tuyệt niệm tưởng của ngươi, niệm tưởng của đệ đệ ngươi, và niệm tưởng của giang sơn nghìn đời đã mất của các ngươi!”
Bách Lý Hách Vân hơi nhăn mày: “Mẫu hậu…”
Minh Hiếu Thái Hậu bỗng đứng lên, xoay người sang chỗ khác nói: “Điều mẫu hậu muốn nói đã nói xong, chính ngươi tự suy ngĩ đi, tuy ngươi đã sớm tự mình chấp chính thế nhưng binh tràng trước triều mới là thiên hạ của nam nhân, hậu cung này là thiên hạ của nữ nhân, ngươi có thể che chở ả được nhất thời, ngươi có thể che chở ả cả đời sao.”
Đây đã là uy hiếp không chút nào che giấu.
Sắc mặt Bách Lý Hách Vân cũng hơi trầm xuống, dù sao hắn cũng đứng đầu một nước, lại là một quân vương võ dũng, cho dù là chính mẫu hậu mình nói vậy, dối với một người là hoàng đế vẫn là một loại mạo phạm.
Minh Hiếu Thái Hậu giống như cũng biết trong lòng Bách Lý Hách Vân không vui, lúc này bỗng quay sang nhìn thật sâu vào Bách Lý Hách Vân nói: “Vân Nhi, mẫu hậu chỉ hy vọng bảo vệ các ngươi và giang sơn thiên hạ Tây Địch này thật tốt mà thôi. Cả đời này mẫu hậu đã đi rất gian nan, khó khăn lắm mới khiến mẹ con chúng ta có tương lai thế này, mẫu hậu không hy vọng có sai lầm gì xuất hiện, vì vậy ngươi nên sớm xử lý nàng ta đi, mẫu hậu không muốn nàng ta chết quá khó nhìn, dù sao… mẫu hậu hiểu tâm tư con trai mình.”
Bách Lý Hách Vân nhìn bóng lưng Minh Hiếu Thái Hậu đi xa, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh âm u, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng vậy, mẫu hậu, sao có thể không hiểu tâm tư con trai mình?
Chương cô cô ở bên nhìn Minh Hiếu Thái Hậu đi rồi mới không nhịn được mở lời: “Bệ hạ… Ngài… Thái Hậu nương nương…”
Bách Lý Hách Vân bỗng giơ tay lên, ngăn cản điều Chương cô cô muốn nói, giọng nói có chút khàn khàn: “Cô cô, đừng nói nữa, ta biết ngươi muốn nói gì, làm c
Bình luận truyện