Hoàn Toàn Bị Sự Đáng Yêu Của Em Đánh Bại
Chương 5
Edit + Beta: Tôm
Lần đầu tiên Đào Yếm Yếm thấy Thanh Bảo, thật ra là từ khi cô mới vào đại học, trong thời gian huấn luyện quân sự.
Hôm đó Yếm Yếm nghe lời cậu, cũng chính là bố của Trần Lựu nhờ vả, chạy tới đưa kem chống nắng cho Trần Lựu.
Dưới tán cây, Yếm Yếm tựa lưng vào thân cây, đưa đồ cho Trần Lựu.
“Đến chậm thế.” Giọng điệu Yếm Yếm vô cùng lười nhác, lúc sáng cậu đến thì không tìm được dịp để đưa, điện thoại lại gọi không được, nên phải đứng chờ buổi huấn luyện buổi sáng của Trần Lựu kết thúc.
“Chị hông ngờ là mày mang đến, sao hôm nay lại có kiên nhẫn chờ lâu thế?” Trần Lựu cười cười, tò mò hỏi cậu.
“Không có gì làm thôi.” Yếm Yếm nghiêng người, ngừng một lát, rồi hướng tầm mắt ra ngoài bóng cây, nhìn về phía Thanh Bảo đang đợi Trần Lựu, hỏi, “Ai kia?”
Trần Lựu quay đầu liếc nhìn, “À, cậu ấy là bạn cùng phòng của chị, bọn chị đang tính đi ăn. Đi cùng luôn không, chị mời.”
Yếm Yếm nhìn về phía Thanh Bảo, cô đứng dưới ánh mặt trời, mặc áo chống nắng kín mít, nhìn thôi đã thấy nóng.
Yếm Yếm cũng để ý mặt và tai Thanh Bảo đều đổ mồ hôi, chắc chắn đang thấy khó chịu, còn hơi bĩu môi, đưa tay lên quạt quạt vào cổ, cố gắng tạo ra chút gió.
“Không, em có hẹn rồi.” Yếm Yếm thu hồi ánh mắt, thầm cười khổ. Đi cùng? Vẻ mặt của chị gái nhỏ kia bây giờ lại càng thêm khó chịu.
“Được rồi, bọn chị đi trước đây, mày tự về đi.” Trần Lựu vẫy tay với Thanh Bảo, ý nói đi được rồi.
Thanh Bảo thấy thế thì ngừng quạt, gật đầu, đôi mắt và khóe môi cong lên như một vầng trăng nhỏ, vô cùng thuần khiết.
Yếm Yếm nhìn bóng hai người rời đi, không hiểu sao trong lòng như có gì đang dao động.
…
Vụ quấy rối lần trước cứ vậy mà kết thúc, Thanh Bảo cũng không để trong lòng, Mạnh Quần thì sau cũng khẳng định sẽ không trả thù gì nữa.
Thi xong, mấy ngày sau Thanh Bảo phải về quê, vậy nên Đào Yếm Yếm tổ chức một buổi mừng kết thúc kỳ thi, chuẩn bị để Thanh Bảo được chơi thật vui.
Rõ ràng vẫn là hội quán mà cô từng đến trước đây, nhưng khi bước chân vào đến cửa, Thanh Bảo phát hiện tường điều sơn thành màu hồng nhạt, trong góc phòng còn có một con búp bê lớn, cao khoảng 3 mét, góc bên kia là một cây dương cầm – tất cả đều giống với cách trang trí phòng ngủ mà trước đây cô từng nói trên Weibo.
Vào trong hội quán, cô lên tiếng chào hỏi nhóm bạn thân của Yếm Yếm trước, “Chị Thanh Bảo, Yếm Yếm, hai người tới rồi à.” Lúc này cả nhóm đang ngồi trên thảm, quây quanh TV.
Một trong số họ đi tới, đẩy hai người vào giữa, “Qua đây qua đây.”
Đến gần, Thanh Bảo mới thấy trên màn hình TV là một tựa game Otome nổi tiếng.
Thanh Bảo tò mò ngồi xuống, Yếm Yếm mỉm cười cạnh cô, “Muốn thử không?”
Đây cũng là lần đầu Thanh Bảo chơi trò này, cảm thấy rất thú vị nên lập tức gật đầu, “Muốn!”
Cầm lấy máy chơi game, Thanh Bảo nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, cực kỳ tập trung.
Yếm Yếm một bên đút hoa quả cho cô ăn, một bên lại trêu chọc, “Cái này chọn sai rồi.”
“Sao lại sai?” Thanh Bảo nghiêng đầu vẻ nghi hoặc.
“Vì nếu chị cứ tiếp tục như thế thì sẽ công lược thất bại.”
Nhóm bạn thân kia ngồi bên cạnh, cũng chơi cùng Thanh Bảo, vô cùng khí thế thảo luận cốt truyện.
Buổi tối lúc ăn cơm, Yếm Yếm bước lên đệm nhạc cho cả nhóm, bài《Giai điệu tình yêu》.
Trước đây, khi Yếm Yếm còn ở năm ba trung học, cậu là một “con nhà người ta” thực thụ, xuất sắc từ tính cách đến học lực.
Hôm nay bọn họ dường như quyết tâm giúp hoàn thiện trái tim thiếu nữ của cô.
Ngồi trước cây đàn dương cầm, Yếm Yếm vẫn một thân sơ mi trắng. Suốt tiết mục cậu luôn mỉm cười, tự nhiên mà vui vẻ. ánh đèn chiếu lên hàng lông mi dài, ánh mắt như lấp lánh những vì sao sáng.
Thanh Bảo ngồi phía trước, tim đập liên hồi, dường như trở lại khi trước, vì Yếm Yếm mà tim loạn nhịp.
Đàn xong một khúc, cả nhóm bạn thân của Yếm Yếm ở dưới gào thét ầm ĩ, vỗ tay rầm rầm.
Yếm Yếm xua tay, hiên ngang ngồi trên ghế, “Nếu không tới, giả bộ một lần là đủ rồi.”
Chờ đám kia cười xong, Yếm Yếm lại nói: “Mọi người đều biết, hôm nay tôi tới đây là muốn giúp Thanh Bảo của tôi được vui vẻ.”
Thanh Bảo yên lặng nhìn Yếm Yếm, cô biết Yếm Yếm còn chưa nói xong.
Quả nhiên, Yếm Yếm cười cười, ánh mắt hướng về phía Thanh Bảo, nói: “Hơn nữa, tôi muốn mọi người ở đây làm chứng. Năm cuối này, tôi sẽ học hành chăm chỉ, để có thể đỗ vào cùng trường với Thanh Bảo. Xin hết.”
Vừa nói dứt câu, cả đám bạn đại gia kia hít một hơi, cái quái gì vậy?
Thanh Bảo chờ Yếm Yếm quay lại ngồi cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Chắc chắn sẽ rất vất vả.”
“Em biết.” Yếm Yếm nắm tay Thanh Bảo, “Nhưng mà Thanh Bảo, chị xinh đẹp, đáng yêu, lương thiện, tốt bụng, lại còn học giỏi, thông minh, gia giáo đàng hoàng. Chị có nhiều ưu điểm như vậy, còn em thì ngoài việc đối tốt với chị, thật sự không còn gì cả, không xứng với chị.”
Thanh Bảo tức giận mím môi, bất mãn cãi lại cậu, “Cậu rất tốt.”
Yếm Yếm bật cười, nắm lấy tay Thanh Bảo – người đang ngồi trong lòng cậu, “Từ nhỏ bố mẹ đã không thích em, đặt tên em là Yếm Yếm (1). Em lúc nào cũng sống cùng bảo mẫu, quanh năm suốt tháng chỉ được gặp họ có vài lần. Trước năm ba trung học, em còn nghĩ rằng chỉ cần em đủ giỏi là có thể khiến họ về nhà, nhưng sau thế nào, chị cũng biết… Bây giờ em đang thật sự cố gắng để tốt lên, muốn đứng cùng chị dưới ánh mặt trời, chị chờ em nhé?”
Thanh Bảo ngẩng đầu, chăm chú nhìn Yếm Yếm, một lúc sau mới nhỏ giọng nói, “Chúng ta cùng cố gắng, tôi tin cậu.” Giờ khắc này, cô vì Yếm Yếm mà đau khổ, vì Yếm Yếm mà chua xót.
…
Hơn hai năm sau, Thanh Bảo chuẩn bị lần đầu tiên thi bằng thạc sĩ, Đào Yếm Yếm cũng trở thành học đệ của cô được hơn một năm.
“TB, chị đã mang theo giấy thi với bút chưa đấy?”
“Đủ cả rồi.” Thanh Bảo nhỏ giọng trả lời câu hỏi của Đào Yếm Yếm.
“Ổn rồi.” Yếm Yếm đưa cô đi thi, một tay đút túi đi cạnh cô, cong môi, vẫn khí chất ngời ngời như trước đây.
“Đúng rồi, trước khi vào thi, em có cái này muốn cho chị xem.” Yếm Yếm đột nhiên cười, nhướng mày, trong mắt mang nét tinh nghịch.
“Gì vậy?”
Yếm Yếm chỉ chỉ về phía trước.
Chỉ thấy ba mươi mấy tên con trai đứng trước dãy lớp học, dường như cùng chờ đợi một ai đó, xếp thành một hàng, ai cũng đẹp trai thanh tú. Thanh Bảo còn phát hiện trong đó có nhóm bạn thân của Yếm Yếm.
Sau đó cả đám người bắt đầu đồng thanh: “Chúc chị gái thi thật tốt, lấy bằng thành công!” Đồng thời hai người đứng ở đầu và cuối giơ cao tấm biểu ngữ đỏ, bên trên là dòng chữ tương tự, đồng loạt hô vang mười mấy lần liên tiếp.
Thanh Bảo nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngăn được mà cười lớn, cùng vỗ tay với mọi người.
Dưới ánh mặt trời, Đào Yếm Yếm ôn nhu, cúi đầu nhìn Thanh Bảo, tâm trạng vui sướng nhẹ nhàng.
Chờ đám người kia chúc xong, cậu thầm nói trong lòng:
Cũng chúc Thanh Bảo của anh, luôn bình an và vui vẻ, vạn sự như ý.
***
Chú thích
(1) Đặt tên là Yếm Yếm: Từ Yếm (厌) trong tiếng Trung còn có nghĩa là ghét, ghê tởm. Bố mẹ đặt tên cậu là Đào Yếm Yếm vì họ ghét cậu.
Lần đầu tiên Đào Yếm Yếm thấy Thanh Bảo, thật ra là từ khi cô mới vào đại học, trong thời gian huấn luyện quân sự.
Hôm đó Yếm Yếm nghe lời cậu, cũng chính là bố của Trần Lựu nhờ vả, chạy tới đưa kem chống nắng cho Trần Lựu.
Dưới tán cây, Yếm Yếm tựa lưng vào thân cây, đưa đồ cho Trần Lựu.
“Đến chậm thế.” Giọng điệu Yếm Yếm vô cùng lười nhác, lúc sáng cậu đến thì không tìm được dịp để đưa, điện thoại lại gọi không được, nên phải đứng chờ buổi huấn luyện buổi sáng của Trần Lựu kết thúc.
“Chị hông ngờ là mày mang đến, sao hôm nay lại có kiên nhẫn chờ lâu thế?” Trần Lựu cười cười, tò mò hỏi cậu.
“Không có gì làm thôi.” Yếm Yếm nghiêng người, ngừng một lát, rồi hướng tầm mắt ra ngoài bóng cây, nhìn về phía Thanh Bảo đang đợi Trần Lựu, hỏi, “Ai kia?”
Trần Lựu quay đầu liếc nhìn, “À, cậu ấy là bạn cùng phòng của chị, bọn chị đang tính đi ăn. Đi cùng luôn không, chị mời.”
Yếm Yếm nhìn về phía Thanh Bảo, cô đứng dưới ánh mặt trời, mặc áo chống nắng kín mít, nhìn thôi đã thấy nóng.
Yếm Yếm cũng để ý mặt và tai Thanh Bảo đều đổ mồ hôi, chắc chắn đang thấy khó chịu, còn hơi bĩu môi, đưa tay lên quạt quạt vào cổ, cố gắng tạo ra chút gió.
“Không, em có hẹn rồi.” Yếm Yếm thu hồi ánh mắt, thầm cười khổ. Đi cùng? Vẻ mặt của chị gái nhỏ kia bây giờ lại càng thêm khó chịu.
“Được rồi, bọn chị đi trước đây, mày tự về đi.” Trần Lựu vẫy tay với Thanh Bảo, ý nói đi được rồi.
Thanh Bảo thấy thế thì ngừng quạt, gật đầu, đôi mắt và khóe môi cong lên như một vầng trăng nhỏ, vô cùng thuần khiết.
Yếm Yếm nhìn bóng hai người rời đi, không hiểu sao trong lòng như có gì đang dao động.
…
Vụ quấy rối lần trước cứ vậy mà kết thúc, Thanh Bảo cũng không để trong lòng, Mạnh Quần thì sau cũng khẳng định sẽ không trả thù gì nữa.
Thi xong, mấy ngày sau Thanh Bảo phải về quê, vậy nên Đào Yếm Yếm tổ chức một buổi mừng kết thúc kỳ thi, chuẩn bị để Thanh Bảo được chơi thật vui.
Rõ ràng vẫn là hội quán mà cô từng đến trước đây, nhưng khi bước chân vào đến cửa, Thanh Bảo phát hiện tường điều sơn thành màu hồng nhạt, trong góc phòng còn có một con búp bê lớn, cao khoảng 3 mét, góc bên kia là một cây dương cầm – tất cả đều giống với cách trang trí phòng ngủ mà trước đây cô từng nói trên Weibo.
Vào trong hội quán, cô lên tiếng chào hỏi nhóm bạn thân của Yếm Yếm trước, “Chị Thanh Bảo, Yếm Yếm, hai người tới rồi à.” Lúc này cả nhóm đang ngồi trên thảm, quây quanh TV.
Một trong số họ đi tới, đẩy hai người vào giữa, “Qua đây qua đây.”
Đến gần, Thanh Bảo mới thấy trên màn hình TV là một tựa game Otome nổi tiếng.
Thanh Bảo tò mò ngồi xuống, Yếm Yếm mỉm cười cạnh cô, “Muốn thử không?”
Đây cũng là lần đầu Thanh Bảo chơi trò này, cảm thấy rất thú vị nên lập tức gật đầu, “Muốn!”
Cầm lấy máy chơi game, Thanh Bảo nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, cực kỳ tập trung.
Yếm Yếm một bên đút hoa quả cho cô ăn, một bên lại trêu chọc, “Cái này chọn sai rồi.”
“Sao lại sai?” Thanh Bảo nghiêng đầu vẻ nghi hoặc.
“Vì nếu chị cứ tiếp tục như thế thì sẽ công lược thất bại.”
Nhóm bạn thân kia ngồi bên cạnh, cũng chơi cùng Thanh Bảo, vô cùng khí thế thảo luận cốt truyện.
Buổi tối lúc ăn cơm, Yếm Yếm bước lên đệm nhạc cho cả nhóm, bài《Giai điệu tình yêu》.
Trước đây, khi Yếm Yếm còn ở năm ba trung học, cậu là một “con nhà người ta” thực thụ, xuất sắc từ tính cách đến học lực.
Hôm nay bọn họ dường như quyết tâm giúp hoàn thiện trái tim thiếu nữ của cô.
Ngồi trước cây đàn dương cầm, Yếm Yếm vẫn một thân sơ mi trắng. Suốt tiết mục cậu luôn mỉm cười, tự nhiên mà vui vẻ. ánh đèn chiếu lên hàng lông mi dài, ánh mắt như lấp lánh những vì sao sáng.
Thanh Bảo ngồi phía trước, tim đập liên hồi, dường như trở lại khi trước, vì Yếm Yếm mà tim loạn nhịp.
Đàn xong một khúc, cả nhóm bạn thân của Yếm Yếm ở dưới gào thét ầm ĩ, vỗ tay rầm rầm.
Yếm Yếm xua tay, hiên ngang ngồi trên ghế, “Nếu không tới, giả bộ một lần là đủ rồi.”
Chờ đám kia cười xong, Yếm Yếm lại nói: “Mọi người đều biết, hôm nay tôi tới đây là muốn giúp Thanh Bảo của tôi được vui vẻ.”
Thanh Bảo yên lặng nhìn Yếm Yếm, cô biết Yếm Yếm còn chưa nói xong.
Quả nhiên, Yếm Yếm cười cười, ánh mắt hướng về phía Thanh Bảo, nói: “Hơn nữa, tôi muốn mọi người ở đây làm chứng. Năm cuối này, tôi sẽ học hành chăm chỉ, để có thể đỗ vào cùng trường với Thanh Bảo. Xin hết.”
Vừa nói dứt câu, cả đám bạn đại gia kia hít một hơi, cái quái gì vậy?
Thanh Bảo chờ Yếm Yếm quay lại ngồi cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Chắc chắn sẽ rất vất vả.”
“Em biết.” Yếm Yếm nắm tay Thanh Bảo, “Nhưng mà Thanh Bảo, chị xinh đẹp, đáng yêu, lương thiện, tốt bụng, lại còn học giỏi, thông minh, gia giáo đàng hoàng. Chị có nhiều ưu điểm như vậy, còn em thì ngoài việc đối tốt với chị, thật sự không còn gì cả, không xứng với chị.”
Thanh Bảo tức giận mím môi, bất mãn cãi lại cậu, “Cậu rất tốt.”
Yếm Yếm bật cười, nắm lấy tay Thanh Bảo – người đang ngồi trong lòng cậu, “Từ nhỏ bố mẹ đã không thích em, đặt tên em là Yếm Yếm (1). Em lúc nào cũng sống cùng bảo mẫu, quanh năm suốt tháng chỉ được gặp họ có vài lần. Trước năm ba trung học, em còn nghĩ rằng chỉ cần em đủ giỏi là có thể khiến họ về nhà, nhưng sau thế nào, chị cũng biết… Bây giờ em đang thật sự cố gắng để tốt lên, muốn đứng cùng chị dưới ánh mặt trời, chị chờ em nhé?”
Thanh Bảo ngẩng đầu, chăm chú nhìn Yếm Yếm, một lúc sau mới nhỏ giọng nói, “Chúng ta cùng cố gắng, tôi tin cậu.” Giờ khắc này, cô vì Yếm Yếm mà đau khổ, vì Yếm Yếm mà chua xót.
…
Hơn hai năm sau, Thanh Bảo chuẩn bị lần đầu tiên thi bằng thạc sĩ, Đào Yếm Yếm cũng trở thành học đệ của cô được hơn một năm.
“TB, chị đã mang theo giấy thi với bút chưa đấy?”
“Đủ cả rồi.” Thanh Bảo nhỏ giọng trả lời câu hỏi của Đào Yếm Yếm.
“Ổn rồi.” Yếm Yếm đưa cô đi thi, một tay đút túi đi cạnh cô, cong môi, vẫn khí chất ngời ngời như trước đây.
“Đúng rồi, trước khi vào thi, em có cái này muốn cho chị xem.” Yếm Yếm đột nhiên cười, nhướng mày, trong mắt mang nét tinh nghịch.
“Gì vậy?”
Yếm Yếm chỉ chỉ về phía trước.
Chỉ thấy ba mươi mấy tên con trai đứng trước dãy lớp học, dường như cùng chờ đợi một ai đó, xếp thành một hàng, ai cũng đẹp trai thanh tú. Thanh Bảo còn phát hiện trong đó có nhóm bạn thân của Yếm Yếm.
Sau đó cả đám người bắt đầu đồng thanh: “Chúc chị gái thi thật tốt, lấy bằng thành công!” Đồng thời hai người đứng ở đầu và cuối giơ cao tấm biểu ngữ đỏ, bên trên là dòng chữ tương tự, đồng loạt hô vang mười mấy lần liên tiếp.
Thanh Bảo nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngăn được mà cười lớn, cùng vỗ tay với mọi người.
Dưới ánh mặt trời, Đào Yếm Yếm ôn nhu, cúi đầu nhìn Thanh Bảo, tâm trạng vui sướng nhẹ nhàng.
Chờ đám người kia chúc xong, cậu thầm nói trong lòng:
Cũng chúc Thanh Bảo của anh, luôn bình an và vui vẻ, vạn sự như ý.
***
Chú thích
(1) Đặt tên là Yếm Yếm: Từ Yếm (厌) trong tiếng Trung còn có nghĩa là ghét, ghê tởm. Bố mẹ đặt tên cậu là Đào Yếm Yếm vì họ ghét cậu.
Bình luận truyện