Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 99: Phiên ngoại hai



Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Lúc thái tử với công chúa mười tuổi, Tiết Tĩnh Xu bất ngờ mang thai lần thứ hai.

Mùa hè năm nay, vẫn theo lệ cũ đi hạ cung nghỉ mát, đến tháng tám lúc sắp hồi cung, bỗng hoàng đế tâm huyết dâng trào muốn đến bãi săn săn thú.

Bãi săn ngay gần hạ cung, chỉ đi mất khoảng một ngày đi đường. Ngự lâm quân lên đường trước, dọn dẹp bãi săn cẩn thận, treo lều dựng bạt để nghênh đón đế hậu, thái tử công chúa cùng văn võ bá quan giá lâm.

Lều vải của hoàng đế ở trung tâm, ngay bên cạnh là lều của hoàng hậu rồi tiếp đến là của thái tử và công chúa, xa hơn nữa là của đám họ hàng hoàng tộc, còn ở ngoài rìa là lều của bách quan được chia dựa vào phẩm cấp từ cao xuống thấp.

Bên ngoài bãi săn thì có thủ vệ đóng quân ở đó, mấy trăm lều vải, trên vạn người, như sao vây quanh mặt trăng, bảo vệ đế vương.

Lúc đến bãi săn đã là chạng vạng tối, hoàng đế lệnh mọi người đi nghỉ ngơi rồi mai mới bắt đầu săn bắn

Tuy đế hậu đều có lều vải riêng nhưng từ lúc hoàng hậu vào cung đã hơn mười năm, ngoại trừ lúc sinh thái tử công chúa cần ở cữ thì ngày nào cũng như ngày nào, hoàng đế đều đến cung Tê Phượng báo danh, đương nhiên hôm nay không phải ngoại lệ.

Lúc hoàng đế đến thì thái tử và công chúa đã đang ở trong lều. Công chúa Chử Thanh Huy đang được thái tử ca ca Chử Hằng chỉ đạo vẽ một bức xanh xanh đỏ đỏ, còn Tiết Tĩnh Xu ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn các con.

Nghe thấy cung nhân truyền báo, Tiết Tĩnh Xu nghênh đón trước, vừa cười vừa nói: “Noãn Noãn bảo muốn vẽ lại từng việc chúng ta làm ở bãi săn mấy ngày nay. Bệ hạ tới xem con vẽ có giống không.”

Chử Thanh Huy thấy hoàng đế thì vứt bút vẽ, chạy tới kéo cánh tay của hắn, nũng nịu hỏi: “Phụ hoàng phụ hoàng, ngày mai săn cho Noãn Noãn một con thỏ được không?”

Chử Hằng thì quy củ thi lễ một cái.

Mấy năm gần đây hoàng đế rất uy nghiêm nhưng trước mặt vợ con thì khí thế đã thu liễm rất nhiều, nghe con gái xin như vậy thì hỏi: “Con thỏ để làm gì? Phụ hoàng bắt cho con một con báo nhỏ.”

Chử Thanh Huy lắc đầu, “Không muốn báo đâu ạ, báo sẽ cắn người, con chỉ muốn thỏ thôi.”

Thái tử ngồi bên cạnh nói: “Ca ca sẽ bắt cho muội một con.”

Công chúa nghe xong liền vứt bỏ phụ hoàng, chạy sang kéo tay thái tử ca ca, vui vẻ nói: “Cảm ơn ca ca, ca ca là tốt nhất!”

Hoàng đế nhìn cánh tay vắng vẻ của mình, thê lương quay sang nói với hoàng hậu: “Vậy con báo kia đành phải đưa cho Mạn Mạn rồi.”

Tiết Tĩnh Xu cười khẽ: “Thiếp cũng không cần, bệ hạ tự dùng đi.”

Một nhà bốn người nói chuyện một lát, lúc sau thái tử cùng công chúa cáo lui.

Tiết Tĩnh Xu thấy giữa lông mày hoàng đế thể hiện sự mệt mỏi thì sai người đốt hương an thần rồi bảo hoàng đế ngồi xuống để mình xoa bóp cho hắn.

Cả ngày đi đường đó, bọn nàng còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi còn hoàng đế thì dù được ngồi trong ngự liễn nhưng vẫn phải phê duyệt tấu chương, triệu kiến quan viên, xử lí triều chính, khó trách lại mệt mỏi như thế.

Hoàng đế nhắm mắt tựa lưng vào ghế, đột nhiên vươn tay nắm chặt tay Tiết Tĩnh Xu, kéo nàng ngồi vào trong ngực mình.

Tiết Tĩnh Xu cũng không kháng cự, thuận thế ngồi xuống rồi vuốt vuốt lông mày hình chữ xuyên (川) của hắn: “Bệ hạ phải tươi cười nhiều vào, ít nhíu mày đi, nếu không trên mặt sẽ có nhiều nếp nhăn, trông như ông già ý.”

Hoàng đế nghe vậy thì mở mắt ra, nhìn kĩ người trong ngực mình một chút, nói: “Ta già rồi, còn Mạn Mạn vẫn giống trước.”

Hơn mười năm đã trôi qua, Tiết Tĩnh Xu đã gần ba mươi, những nữ tử kết hôn sớm thì giờ này đã sắp làm bà rồi nhưng mặt nàng vẫn trắng nõn bóng loáng như thiếu nữ, chẳng thể tìm ra nếp nhăn nào trên khuôn mặt ấy, năm tháng dần trôi qua mà nàng chỉ càng thêm ôn nhu đoan trang.

Thấy hoàng đế nói vậy, nàng cười nói: “Nếu để người khác nghe thấy lại tưởng bệ hạ đã bảy tám mươi tuổi rồi. Bây giờ bệ hạ mới hơn ba mươi, chính trực tráng niên, tinh lực dồi dào, trẻ trung khỏe mạnh, còn có rất nhiều thời gian, có chỗ nào có thể liên tưởng tới ông già chứ?”

Hoàng đế hỏi lại: “Mạn Mạn thật sự cho là như vậy à?”

Tiết Tĩnh Xu buồn cười trong lòng, muốn nàng khen thì nói thẳng đi lại còn quanh co lòng vòng. Nàng gật đầu nói: “Đấy đúng là lời thật lòng của thiếp.”

Khóe miệng hoàng đế nhếch lên, hắn vô cùng vui vẻ, trong lòng thấy thoải mái hẳn.

Ngày tiếp theo, Tiết Tĩnh Xu cùng các vị phu nhân đến xem hoàng đế, thái tử cùng bách quan săn bán, các nàng thì ngồi trong doanh trướng chờ tin lành.

Xương Hoa công chúa rất kỳ vọng: “Mẫu hậu, người nói ca ca có bắt được con thỏ không?”

Tiết Tĩnh Xu cười hỏi con: “Sao đột nhiên lại có hứng thú với mấy bé thỏ thế? Nếu thật sự thích thì sai người đi mua một đôi là được.”

“Mấy hôm trước Chỉ Lan muội muội tới tìm con, nói trong nhà có một cặp thỏ con, lông trắng như tuyết, mắt hồng hồng, miệng hình cánh, vô cùng đáng yêu.”

Lâm Chi Lan là con gái của muội muội ruột hoàng hậu, là chị em họ với Xương Hoa công chúa, hai đứa kém nhau mấy tháng nên từ nhỏ đã vô cùng thân thiết.

Tiết Tĩnh Xu nói: “Đó là thỏ nhà nên mới lông trắng mắt hồng, còn những chú thỏ hoang thì lông sẽ màu vàng hoặc xám tro, không nhất định sẽ đáng yêu đâu.”

“Ơ… Vậy làm sao bây giờ? Con đã nhờ thái tử ca ca bắt giúp rồi.”

“Nếu không thích thì chúng ta có thể phóng sinh hoặc đem cho cũng được, mẫu hậu sẽ bảo người đi mua cho con đôi khác.”

Công chúa nhíu mày suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng lắc đầu: “Không được, nếu đã bắt nó thì con phải chịu trách nhiệm với nó, xấu thì cứ kệ đi.”

Nói thì nói như thế nhưng khi thấy không phải là bé thỏ trắng như mong ước thì bé vẫn thấy thất vọng.

Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Như thế này đi, con nuôi đôi thỏ xám này, mẫu hậu nuôi hai bé thỏ trắng nhưng mẫu hậu không đủ sức chăm sóc chúng nó, nhờ con giúp đỡ được không?”

Hai mắt Xương Hoa công chúa tỏa sáng, vỗ ngực cam đoan: “Mẫu hậu yên tâm, con nhất định sẽ nuôi cho bé thỏ béo mập luôn.”

Đang nói thì người bên ngoài đến báo hôm nay hoàng đế săn được thú đầu tiên, đó là một con hươu to béo chắc khỏe. Không bao lâu lại có tin báo thái tử điện hạ bắn được một con cáo nhỏ.

Chờ đến khi hoàng đế cùng thái tử đều có con mồi thì tin tốt của các quan viên còn lại được truyền đến không ngừng.

Chạng vạng tối, quân thần thỏa chí quay về.

Hoàng đế hạ chỉ thiết yến, bách quan mang theo gia quyến tham dự, Tiết Tĩnh Xu ngồi bên cạnh hoàng đế.

Đồ ăn trên bàn tiệc chính là thành quả của buổi săn bắn ngày hôm nay. Hoàng đế săn được hươu đực nên bảo đầu bếp nướng cả con, ban thưởng cho bách quan làm quân ân.

Những món được bày trên bàn của đế hậu đương nhiên là những món tươi ngon nhất, Tiết Tĩnh Xu ăn thử một miếng cứ cảm thấy thịt hươu lạ lạ, nàng ăn không quen.

Hoàng đế tự tay đặt một đĩa thịt dê tới trước mặt nàng.

Các phu nhân phía dưới nhìn thấy động tác của bệ hạ thì ai cũng cảm thán trong lòng, bệ hạ đã cưng chiều nương nương mười năm như một.

Nhớ năm đó lúc hoàng hậu mới vào cung, không ít người rục rịch muốn đưa con gái vào cung rồi tất cả bị hoàng đế thản nhiên chỉnh đốn.

Có không ít người ẩn núp trong bóng tối, nghĩ đế hậu mới tân hôn nên đương nhiên tình nồng mật ý, chờ hai năm nữa thể nào cũng phai nhạt, đến lúc đó bọn họ lại mưu đồ cũng không muộn.

Ai ngờ bảo là chờ một chút mà đã mười năm, bệ hạ độc sủng nương nương mười năm, hơn nữa còn có vẻ độc sủng mãi mãi.

Bây giờ thái tử đã trưởng thành, mới gặp lần đầu đã có thể thấy khí phách của thái tử, nương nương lại phong nhã hào hoa, thịnh sủng không suy.

Những người kia muốn có một chút cơ hội nhưng thấy có rất nhiều vết xe đổ nên đành phải hết hy vọng.

Hôm nay tâm trạng hoàng đế không tệ nên uống khá nhiều, lúc về bước chân còn loạng choạng, đến khi vào trong lều, ánh mắt mới hơi buông lỏng.

Tiết Tĩnh Xu lau mặt cho hắn, hắn lại ôm lấy nàng, rì rầm gọi nhũ danh của nàng.

Người hầu hạ bên cạnh cúi đầu càng thấp, không dám nhìn nhiều.

Tiết Tĩnh Xu miễn cưỡng giãy giụa, sai người cùng nàng đỡ hoàng đế ngồi lên giường rồi phất tay cho tất cả lui ra.

Hoàng đế nghiêng trái nghiêng phải tựa vào đầu giường, cười nhìn nàng.

Vừa rồi Tiết Tĩnh Xu phải dìu hắn, mệt đến nỗi trán ướt mồ hôi, thấy hắn vẫn còn có tâm trạng cười thì oán trách nói: “Mọi khi không thấy bệ hạ cười, hôm nay uống say được thể sai bảo thiếp nên vui vẻ phải không?”

Chẳng biết hoàng đế nghe có hiểu không, thấy nàng đi tới muốn thay quần áo cho mình thì ôm cổ nàng, hôn lên khuôn mặt và bờ môi ấy: “Mạn Mạn, Mạn Mạn…”

Tiết Tĩnh Xu bị hắn làm mềm lòng, chẳng còn tâm trạng tức giận nữa, bất đắc dĩ nói: “Thiếp ở đây mà, bệ hạ đừng nhúc nhích nữa, cởi áo khoác ra rồi nằm xuống đi.”

“Mạn Mạn giúp ta đi.” Hoàng đế hàm hồ nói.

“Được, thiếp giúp bệ hạ.”

Bấy giờ hoàng đế mới vui vẻ, tự ngồi xuống, qua quýt giật quần áo ra rồi vứt xuống sàn.

Tiết Tĩnh Xu thở dài, đứng dậy muốn nhặt lên thì bị hắn ôm lại: “Mạn Mạn đừng đi.”

Lưng bị giữ lại khiến Tiết Tĩnh Xu không động đậy được, nàng đành phải nói: “Được được, thiếp không đi đâu hết, bệ hạ buông ra đi, thiếp đi rửa mặt rồi sẽ trở lại ngay.”

“Ta đi với nàng.” Hoàng đế lảo đảo đứng lên.

Tiết Tĩnh Xu vội vàng đỡ lấy hắn: “Bệ hạ đừng làm rộn, mau ngồi xuống đi, thiếp sẽ trở lại ngay, còn làm thế nữa thiếp sẽ giận đấy.”

“Mạn Mạn đừng giận mà.” Hoàng đế lập tức nói.

Tiết Tĩnh Xu đỡ hắn ngồi xuống: “Thiếp không giận, chỉ cần bệ hạ ngồi yên ở đây thì thiếp không giận nữa.”

Hoàng đế mở to mắt nhìn nàng.

Tiết Tĩnh Xu thấy vậy đành ngồi trên giường, gọi người vào tháo trang sức rửa mặt cho mình.

Trong lúc đó, hoàng đế cứ dính sát vào nàng, dù đã kết hôn mười năm nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn bị hắn làm cho đỏ mặt.

Vất vả lắm mới thu dọn xong, nằm xuống cùng hoàng đế, nàng thở dài một hơi.

Trong chăn, thân thể hai người dính vào nhau. Tay hoàng đế như con rắn quấn quít lấy nàng, dây dưa ở từng nơi từng nơi.

Thấy hắn không còn như xưa, suốt ngày đi giày vò người khác, Tiết Tĩnh Xu mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là vừa ngọt ngào vừa phiền não.

Tuy nhiên hoàng đế không làm gì, chỉ ôm nàng nhì nhèo trong chốc lát rồi cũng ngủ.

Tiết Tĩnh Xu đã quen ngực hắn nhiều năm rồi, chẳng bao lâu cũng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, nàng bị xoa bóp đến tỉnh cả ngủ, hoàng đế thở dốc ở bên tai. Tiết Tĩnh Xu không mở mắt ra, mơ màng nói: “Bệ hạ đừng nghịch.”

“Mạn Mạn, ta thấy nóng quá.” Hoàng đế khàn giọng nói.

Tiết Tĩnh Xu nghe ra điều bất thường, lập tức tỉnh lại, đưa tay sờ trán hoàng đế, cả kinh nói: “Nóng quá, mau truyền thái y.”

Tay nàng hơi lạnh, hoàng đế dễ chịu hít một hơi, ôm nàng càng chặt hơn: “Không cần thái y, chỉ cần Mạn Mạn thôi.”

Tiết Tĩnh Xu thấy hắn như vậy thì biết là chưa tỉnh rượu, nhưng chẳng biết tại sao lại nóng như thế, đành xoa dịu nói: “Người chàng đang nóng lắm, phải chịu khó để thái y xem qua rồi kê thuốc mới được.”

Hoàng đế lắc đầu, bắt lấy tay nàng ngậm trong miệng, thân thể dính sát vào nàng, hàm hồ nói: “Thái y cũng vô dụng thôi, chỉ có Mạn Mạn mới làm được.”

Bấy giờ Tiết Tĩnh Xu mới phát hiện thay đổi trên người hắn, vừa ngượng ngùng lại vừa nghi ngờ. Vừa rồi lúc ngủ vẫn bình thường mà sao tự dưng giờ lại như vậy? Chẳng lẽ là do buổi tối ăn phải cái gì không nên ăn?

Nàng chợt nhớ tới bàn thịt hươu tối nay, vì nàng không thích ăn nên hầu hết đều vào bụng hoàng đế, rượu hắn uống còn là rượu huyết hươu, hai thứ này đều bổ thận tráng dương, mà hoàng đế còn ăn không ít, thảo nào bây giờ phát tác.

Quả thật hoàng đế chịu ảnh hưởng không ít, tinh lực dồi dào, giày vò nàng đến gần hừng đông mới thôi.

Tiết Tĩnh Xu trong tình trạng kiệt sức, bất chấp cả người nhếch nhác nằm trong lòng hắn ngủ.

Đợi nàng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao từ lâu.

Hôm nay hoàng đế không đi săn, ngồi bên nàng phê sổ con, nghe thấy động tĩnh vội bưng nước tới: “Mạn Mạn tỉnh rồi, uống nước trước đi.”

Tiết Tĩnh Xu há to miệng, cổ họng khô rát không phát ra âm thanh đành uống chút nước trong tay hắn mới âm u nói: “Sao hôm nay bệ hạ không ra khỏi cửa săn hươu nữa đi? Bắt thêm một con hươu to nữa về ăn ấy.”

Hoàng đế nịnh nọt nói: “Là ta không tốt, Mạn Mạn vất vả rồi.”

Tiết Tĩnh Xu khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không giận hắn thật, để hắn đỡ bản thân ngồi dậy, mặc xong quần áo mới gọi người vào hầu hạ rửa mặt.

Vốn hoàng đế muốn ngồi trong lều chăm sóc Tiết Tĩnh Xu cả ngày. Hắn không đi săn, lũ triều thân cũng chỉ có thể ngồi chơi trong trướng của mình, trong lòng cũng phỏng đoán không thôi, hôm qua thấy rõ ràng bệ hạ vẫn chưa thỏa mãn, sao hôm nay không đi săn tiếp nhỉ?

Đợi đến trưa, Tiết Tĩnh Xu mới đuổi hoàng đế đi, đến lúc đó buổi đi săn mới chính thức bắt đầu.

Sau giờ ngọ, Tiết Tĩnh Xu đang nhìn con gái luyện chữ thì Tiết Tĩnh Uyển đưa hai con đến cầu kiến.

Mười năm trước nàng ấy sinh hạ con gái, ba bốn năm sau mới mang thai đứa thứ hai, trong lúc đó Lâm gia Đại nãi nãi cũng như ý sinh được cháu đích tôn của Lâm phủ.

Lâm gia Nhị công tử hiện đang là Lễ Bộ thị lang, ai cũng tán dương tuổi trẻ tài cao, người bên ngoài thấy Tiết Tĩnh Uyển cũng phải gọi một tiếng Lâm phu nhân.

Nhà mẹ đẻ Tiết phủ của Tiết Tĩnh Xu từ hai năm trước sau khi Tiết lão thái gia với Chu lão thái quân mất đã bắt đầu lặng xuống. Ngược lại đệ đệ ruột của nàng với Tiết Tĩnh Uyển mới mười sáu mười bảy tuổi đã là cử nhân, tác phong khác biệt rất lớn so với ông nội, có hy vọng chống đỡ Tiết phủ.

Mấy năm nay, quan hệ của Tiết Tĩnh Xu với Tiết gia vẫn lạnh nhạt như vậy, chỉ có vẫn lui tới với Tiết Tĩnh Uyển, hai đứa con gái cũng thân thiết.

Công chúa thấy biểu muội biểu đệ đến thì mong đợi nhìn Tiết Tĩnh Xu, “Mẫu hậu, bây giờ con ra ngoài chơi với đệ đệ muội muội được không, tối con sẽ học bù nhé?”

Tiết Tĩnh Uyển cười nói: “Sao lại không được? Muội thấy công chúa ngoan như vậy, Tam tỷ tỷ cũng nên đồng ý thôi.”

Tiết Tĩnh Xu nhìn con một cái: “Đều là các ngươi dung túng nó.” Tuy nói thế nhưng vẫn đồng ý.

Chờ ba đứa dắt tay nhau lui ra, Tiết Tĩnh Uyển mới nói: “Công chúa vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, ai không dung túng mới lạ đấy.”

Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Muội phu cũng đi săn cùng bệ hạ à?”

“Đi chứ.” Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi, “Muội bảo hắn là thư sinh, đừng có cậy mạnh mà hắn không nghe, cứ nói muốn muội phải tâm phục khẩu phục, hừ, đến lúc đó đừng có để bị ngã ngựa.”

Mấy năm nay nàng càng ngày càng thận trọng, nhưng chỉ cần nhắc đến trượng phu liền xuất hiện bộ dạng của thiếu nữ giận dỗi.

Tiết Tĩnh Xu cười thầm, nghĩ tính tình này của muội muội chẳng phải do muội phu dung túng sao? Hai đứa càng nhìn càng thấy giống đôi oan gia, chẳng thể so ai nhạt nhẽo hơn.

“Sao hôm nay Tam tỷ tỷ không ra ngoài một chút? Thời tiết đẹp lắm.” Tiết Tĩnh Uyển hỏi.

Tiết Tĩnh Xu cũng muốn ra ngoài nhưng đêm qua hoàng đế ra sức nhào nặn nàng, bây giờ người vẫn còn rất mệt mỏi, nàng chẳng còn chút sức nào, cũng chẳng muốn nhúc nhích nữa.

Nhưng lời này không thể nói ra, nàng đành đánh trống lảng nói sang chuyện khác.

Hoàng đế ở bãi săn hơn mười ngày mới nhổ trại hồi kinh.

Hơn một tháng sau, đột nhiên Tiết Tĩnh Xu cảm thấy người không khỏe, chỉ thấy mỏi mệt chẳng có sức, cũng chẳng muốn ăn, đúng lúc nghe thấy Liễu Nhi nói tháng này nguyệt sự của nàng không tới, trong lòng liền hơi hồi hộp, vội vàng mời Trương thái y tới bắt mạch, quả nhiên là có thai.

Trong lòng nàng thấy rất khó hiểu, những năm nay sở dĩ không mang thai vì hoàng đế không muốn nàng chịu khổ nên sai Thái y viện nghiên cứu tạo ra thuốc tránh thai dành cho nam, để hắn uống. Mấy năm nay vẫn không có chuyện gì ngoài ý muốn, sao tự dưng bây giờ lại không có tác dụng?

Trương thái y nghe câu hỏi của nàng xong thì suy nghĩ một phen mới trả lời: “Tính theo thời gian thì cái thai này của nương nương xuất hiện vào thời điểm đi săn mùa thu, có lẽ khi đó bệ hạ ăn gì đó khiến thuốc tránh thai bị mất đi tác dụng.”

Tiết Tĩnh Xu chậm rãi gật đầu, cũng chỉ có khả năng này thôi, nàng lại nghĩ đến một vấn đề, vội vàng hỏi lại: “Nhưng bệ hạ chưa từng ngừng uống thuốc, nó có ảnh hưởng gì đến hoàng nhi không?”

Trương thái y cung kính nói: “Nương nương yên tâm, mạch vừa rồi thần xem thấy cái thai trong bụng nương nương đều vô cùng khỏe mạnh.”

Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới an tâm, nói: “Về sau lại phải làm phiền thái y rồi.”

Trương thái y vội vàng nói không dám.

Đối với việc nàng có thai, thái tử và công chúa đều vô cùng hưng phấn, mong đợi đệ đệ muội muội sắp ra đời.

Chỉ có hoàng đế muôn phần phiền muộn, nghe thấy tin thì ôm Tiết Tĩnh Xu rầu rĩ không vui: “Đã phòng bị lâu như vậy sao vẫn còn cá lọt lưới chứ?”

Tiết Tĩnh Xu ngược lại vô cùng vui sướng, vuốt ve bụng dưới hỏi hắn: “Bệ hạ nói lần này là trai hay gái?”

Hoàng đế suy nghĩ một chút, nếu không thể không tính thì có thêm con gái là được, đỡ phải lo nhiều.

Tiết Tĩnh Xu thấy ngữ khí của hắn không hăng hái thì mất hứng, đẩy hắn một cái: “Là ai khiến ta có thai? Còn không phải là bệ hạ à? Tính đi tính lại bệ hạ là người khởi xướng, bây giờ bày khuôn mặt đấy ra cho ai nhìn đây?”

Hoàng đế vội vàng dỗ dành nàng, nói rất nhiều lời xin tha thứ mới khiến hoàng hậu vui vẻ một chút.

Nói thật, có thêm con, không phải hắn không thích mà chỉ là thấy lần trước hoàng hậu sinh rất khó khăn, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, hắn tình nguyện không có thêm con, cũng không muốn hoàng hậu mạo hiểm lần nữa.

Hơn nữa, hoàng hậu mang thai, hắn phải ăn chay giống hòa thượng, được sờ mà không được ăn. Hoàng đế cảm thấy con đường phía trước của hắn chẳng sáng sủa tí nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện