Hoàng Đồng Học
Chương 48
Hoàng đồng học có một loại chấp niệm với thẻ tên học trưởng , bởi vì hai người biết nhau cũng là qua cái này.
Lúc trước cậu nhặt thẻ tên học trưởng rơi trên mặt đất, sau đó trả lại cho đối phương, sau đó, học trưởng cho cậu một cái kem cảm ơn.
Khi đó cậu vừa mới lên cấp ba, học trưởng vừa thì đã bắt đầu lớp 12.
Nhưng là trong chớp mắt, một năm đều đã trôi qua, học trưởng phải rời khỏi nơi này.
Một năm nay Hoàng đồng học trải qua tuy rằng không tính là ngơ ngơ ngác ngác, nhưng không có tiến bộ gì quá to lớn, vẫn chậm chạp ngốc nghếch, nỗ lực duy trì kết quả học tập 20 vị trí đầu trong lớp, đối mặt với chuyện cười không có thiện ý của người khác cũng không có can đảm đi phản kháng, giả câm vờ điếc ủy khúc cầu toàn* (nhân nhượng vì lợi ích toàn cục).
Cậu cũng vẫn còn có cảm tình với bạn cùng bàn, chỉ là không còn mãnh liệt như ngày mới đầu.
Cậu thường thường sẽ nhớ học trưởng, hết lần này đến lần khác nhớ đối phương, đến cuối cùng đều sẽ rơi vào hai vấn đề “Học trưởng hình như thích mình nhưng tại sao còn thích nam sinh khác ” cùng với ” bạn trai học trưởng rốt cuộc nhìn như thế nào”.
Đàm Tử Dực hỏi cậu: “Tại sao muốn thẻ tên của anh?”
Hoàng đồng học ấp úng trả lời: “Bởi vì...... Bởi vì, muốn giữ lại chút kỷ niệm ạ.”
Cậu thật ra nghĩ, bởi vì nhìn thấy cái tên này giống như là người vẫn còn ở bên cạnh mình, nhưng cậu xấu hổ nói ra.
Học trưởng phải đi, trong trường này không còn người thật tâm thật lòng đối tốt với cậu nữa rồi.
Cậu không nỡ.
Đàm Tử Dực tháo thẻ tên xuống, tự mình gắn lên trên đồng phục Hoàng đồng học.
“Mau trở về lớp đi.” Đàm Tử Dực nói, “Chờ một lúc nữa thầy lại tức giận.”
Khi Hoàng đồng học chạy về lớp học, cậu quay đầu lại, cậu nhìn thấy học trưởng vẫn hai tay đút túi đứng ở nơi đó nhìn cậu, khi cậu tiến vào trước cửa dãy phòng học,còn hướng về cậu phất phất tay.
Thật giống như là đang nói lời từ biệt.
Hoàng đồng học đột nhiên cũng có chút khổ sở.
Tiết này cậu trở lại quá muộn, bị thầy giáo mắng, còn để cậu đứng nghe cả một tiết.
Nhưng Hoàng đồng học cũng không cảm thấy oan ức, cậu sờ sờ thẻ tên trước ngực mình, cảm thấy vẫn thật là đáng giá.
Lúc thi tốt nghiệp trung học, mấy ngày mưa liên tiếp.
Trước kỳ thi sát hạch một ngày Hoàng đồng học chạy đến nhà học trưởng cổ vũ cho anh, hơn nữa còn xung phong nhận việc nấu cơm trong hai ngày thi cho anh nữa.
Học trưởng cười nói: “Sao tự dung hiểu chuyện thế?”
Hoàng đồng học trả lời: “Bởi vì sau này không còn thấy anh nữa rồi.”
Học trưởng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, hỏi: “Hộp chocolate em nhận được chứ?”
Hoàng đồng học ôm con mèo sững sờ, sau đó gật gật đầu.
“Em biết nó có nghĩa là gì không?”
Hoàng đồng học đầu tiên là trầm mặc, sau đó nói: “Học trưởng, em......”
“Không có chuyện gì, ” Đàm Tử Dực nhìn ra được đang làm khó dễ cậu, “Em không cần bị áp lực, chúng ta ở cạnh nhau như trước đây là được rồi, lúc nào em nghĩ rõ ràng rồi, thì cho anh câu trả lời chắc chắn.”
Hoàng đồng học nhẹ nhàng vuốt con mèo, một lát mở miệng nói: “Nhưng mà học trưởng, bạn trai của anh thì làm sao bây giờ ạ?”
Cậu cau mày nhìn anh: “Nếu anh không thích người ta, sao lại còn đi yêu đương với cậu ấy?”
“Bạn trai?” Đàm Tử Dực nở nụ cười, “Anh có bạn trai lúc nào?”
Hoàng đồng học cắn cắn môi: “Học tỷ nói, là một......”
Những kia từ đối với cậu mà nói có chút khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Nói là, một nam sinh da trắng mặt đẹp chân dài, còn có thể dỗ anh vui vẻ.”
Đàm Tử Dực cười đến ra tiếng: “Cô ấy nói như vậy?”
Hoàng đồng học xấu hổ nhìn anh, gật gật đầu.
Đàm Tử Dực lại đây, kéo cậu đứng trước gương to, bất đắc dĩ cười nói: “Chính em xem đi, cũng thật là...... Có chút ngốc.”
Lúc trước cậu nhặt thẻ tên học trưởng rơi trên mặt đất, sau đó trả lại cho đối phương, sau đó, học trưởng cho cậu một cái kem cảm ơn.
Khi đó cậu vừa mới lên cấp ba, học trưởng vừa thì đã bắt đầu lớp 12.
Nhưng là trong chớp mắt, một năm đều đã trôi qua, học trưởng phải rời khỏi nơi này.
Một năm nay Hoàng đồng học trải qua tuy rằng không tính là ngơ ngơ ngác ngác, nhưng không có tiến bộ gì quá to lớn, vẫn chậm chạp ngốc nghếch, nỗ lực duy trì kết quả học tập 20 vị trí đầu trong lớp, đối mặt với chuyện cười không có thiện ý của người khác cũng không có can đảm đi phản kháng, giả câm vờ điếc ủy khúc cầu toàn* (nhân nhượng vì lợi ích toàn cục).
Cậu cũng vẫn còn có cảm tình với bạn cùng bàn, chỉ là không còn mãnh liệt như ngày mới đầu.
Cậu thường thường sẽ nhớ học trưởng, hết lần này đến lần khác nhớ đối phương, đến cuối cùng đều sẽ rơi vào hai vấn đề “Học trưởng hình như thích mình nhưng tại sao còn thích nam sinh khác ” cùng với ” bạn trai học trưởng rốt cuộc nhìn như thế nào”.
Đàm Tử Dực hỏi cậu: “Tại sao muốn thẻ tên của anh?”
Hoàng đồng học ấp úng trả lời: “Bởi vì...... Bởi vì, muốn giữ lại chút kỷ niệm ạ.”
Cậu thật ra nghĩ, bởi vì nhìn thấy cái tên này giống như là người vẫn còn ở bên cạnh mình, nhưng cậu xấu hổ nói ra.
Học trưởng phải đi, trong trường này không còn người thật tâm thật lòng đối tốt với cậu nữa rồi.
Cậu không nỡ.
Đàm Tử Dực tháo thẻ tên xuống, tự mình gắn lên trên đồng phục Hoàng đồng học.
“Mau trở về lớp đi.” Đàm Tử Dực nói, “Chờ một lúc nữa thầy lại tức giận.”
Khi Hoàng đồng học chạy về lớp học, cậu quay đầu lại, cậu nhìn thấy học trưởng vẫn hai tay đút túi đứng ở nơi đó nhìn cậu, khi cậu tiến vào trước cửa dãy phòng học,còn hướng về cậu phất phất tay.
Thật giống như là đang nói lời từ biệt.
Hoàng đồng học đột nhiên cũng có chút khổ sở.
Tiết này cậu trở lại quá muộn, bị thầy giáo mắng, còn để cậu đứng nghe cả một tiết.
Nhưng Hoàng đồng học cũng không cảm thấy oan ức, cậu sờ sờ thẻ tên trước ngực mình, cảm thấy vẫn thật là đáng giá.
Lúc thi tốt nghiệp trung học, mấy ngày mưa liên tiếp.
Trước kỳ thi sát hạch một ngày Hoàng đồng học chạy đến nhà học trưởng cổ vũ cho anh, hơn nữa còn xung phong nhận việc nấu cơm trong hai ngày thi cho anh nữa.
Học trưởng cười nói: “Sao tự dung hiểu chuyện thế?”
Hoàng đồng học trả lời: “Bởi vì sau này không còn thấy anh nữa rồi.”
Học trưởng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, hỏi: “Hộp chocolate em nhận được chứ?”
Hoàng đồng học ôm con mèo sững sờ, sau đó gật gật đầu.
“Em biết nó có nghĩa là gì không?”
Hoàng đồng học đầu tiên là trầm mặc, sau đó nói: “Học trưởng, em......”
“Không có chuyện gì, ” Đàm Tử Dực nhìn ra được đang làm khó dễ cậu, “Em không cần bị áp lực, chúng ta ở cạnh nhau như trước đây là được rồi, lúc nào em nghĩ rõ ràng rồi, thì cho anh câu trả lời chắc chắn.”
Hoàng đồng học nhẹ nhàng vuốt con mèo, một lát mở miệng nói: “Nhưng mà học trưởng, bạn trai của anh thì làm sao bây giờ ạ?”
Cậu cau mày nhìn anh: “Nếu anh không thích người ta, sao lại còn đi yêu đương với cậu ấy?”
“Bạn trai?” Đàm Tử Dực nở nụ cười, “Anh có bạn trai lúc nào?”
Hoàng đồng học cắn cắn môi: “Học tỷ nói, là một......”
Những kia từ đối với cậu mà nói có chút khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Nói là, một nam sinh da trắng mặt đẹp chân dài, còn có thể dỗ anh vui vẻ.”
Đàm Tử Dực cười đến ra tiếng: “Cô ấy nói như vậy?”
Hoàng đồng học xấu hổ nhìn anh, gật gật đầu.
Đàm Tử Dực lại đây, kéo cậu đứng trước gương to, bất đắc dĩ cười nói: “Chính em xem đi, cũng thật là...... Có chút ngốc.”
Bình luận truyện