Hoàng Đồng Học
Chương 78
Đàm Tử Dực nín cười, nhìn Hoàng đồng học căng thẳng đến nỗi dựng hết tóc gáy lên, nhẹ giọng hỏi cậu: “Em xấu hổ à?”
Hoàng đồng học liên tục chớp mắt, nhìn cửa chằm chằm, quên cả đáp lại Đàm Tử Dực.
Cửa mở ra, ba nam sinh chen nhau đứng đó, trong mắt mỗi người đều viết hai chữ “hóng chuyện”.
Hoàng đồng học theo bản năng trốn phía sau học trưởng, Đàm Tử Dực trực tiếp ôm bờ vai của cậu, đứng trước ba người họ, nói: “Giới thiệu một chút, đây là Hoàng Đồng của mình, sau này mà gặp nhau ở trường, chăm sóc nhau nhiều hơn nhé.”
Hoàng đồng học đỏ mặt chào bọn họ, Đàm Tử Dực trong nháy mắt phảng phất nhìn thấy người bạn nhỏ của ba năm trước.
Rụt rè, khuôn mặt đỏ ửng, rất đáng yêu.
Ba người nhường đường, để hai người lặn lội đường xa vào trong phòng.
“Đẹp trai nha!” Một người mặc màu áo may ô đen lấy cùi chỏ huých Đàm Tử Dực, “Chị dâu này nhìn xứng đôi lắm!”
Hoàng đồng học lại muốn bốc khói, cậu bị người khác gọi là “chị dâu”.
Đàm Tử Dực cười, kéo cái ghế của mình để cho Hoàng đồng học ngồi, Hoàng đồng học ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, ôm cặp ngồi đó.
“Không có chuyện gì đâu, không cần câu nệ như vậy, ” một nam sinh mặc áo may ô trắng nói, “Sau này phòng đây cũng chính là phòng của em rồi!”
“Không cần, ” Đàm Tử Dực nói, “Phòng của em ấy chỉ có có chúng tao, không cần có thêm bọn mày.”
Mấy người họ cười Đàm Tử Dực mưu mô hẹp hòi, Hoàng đồng học nhìn bọn họ ồn ào, tự ngồi chỗ đó len lén nở nụ cười.
“Đúng rồi, chìa khóa của mày nài, ” người mặc áo trắng đưa cho Đàm Tử Dực hai cái chìa khóa, “Nhà thuê được rồi, một quý, ở ngay chung cư đối diện trường bọn mình, tòa 15 tầng 2 phòng 1722, là một căn hộ nhỏ, ba tháng đóng tiền một lần, tao cảm thấy cũng được.”
“Được, cảm ơn nhá.” Đàm Tử Dực nhận chìa khóa, đưa cho Hoàng đồng học: “Sau này sẽ là nhà chúng ta đấy.”
Hoàng đồng học nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay, trong lòng thấy ấm áp khó nói thành lời.
Cậu tuy rằng có nhà, chỉ là cái nhà kia chưa bao giờ chấp nhận cậu, bây giờ, một người chỉ có lớn hơn cậu hai tuổi lại dành cho cậu một ngôi nhà chân chính.
Hoàng đồng học muốn khóc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cậu không dám.
“Tao hỏi qua một chút rồi, ” áo trắng nói tiếp, “Năm nhất sinh viên không được ở bên ngoài,dù hai bọn mày thuê nhà bên ngoài, đến khi Tiểu Hoàng đi học cũng phải về trường ở.”
“Không sao cả, ” Đàm Tử Dực nói, “Đến lúc đó nói sau, cùng lắm trong tuần bọn tao vẫn ở trường, cuối tuần ra ngoài ở cũng được.”
Trong đầu Hoàng đồng học đột nhiên hiện ra hai chữ “Ở chung”, cậu mắc cỡ không dám nhìn người khác.
“Dù sao thì hai người cũng đi qua nhìn một chút, ” anh áo trắng nhìn đồng hồ, “Chắc vẫn chưa ăn cơm đúng không? Vậy thì tối nay tao mời khách, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa đi, coi như là tẩy trần đón gió cho hai người.”
“Không cần đâu, để tao mời, ” Đàm Tử Dực đi qua, cất cặp sách Hoàng đồng học xong, dắt tay cậu, nói: “Đi ăn cơm thôi, cho bọn mày chọn chỗ, coi như ăn mừng tao với người bạn nhỏ này chính thức đến với nhau.”
Hoàng đồng học liên tục chớp mắt, nhìn cửa chằm chằm, quên cả đáp lại Đàm Tử Dực.
Cửa mở ra, ba nam sinh chen nhau đứng đó, trong mắt mỗi người đều viết hai chữ “hóng chuyện”.
Hoàng đồng học theo bản năng trốn phía sau học trưởng, Đàm Tử Dực trực tiếp ôm bờ vai của cậu, đứng trước ba người họ, nói: “Giới thiệu một chút, đây là Hoàng Đồng của mình, sau này mà gặp nhau ở trường, chăm sóc nhau nhiều hơn nhé.”
Hoàng đồng học đỏ mặt chào bọn họ, Đàm Tử Dực trong nháy mắt phảng phất nhìn thấy người bạn nhỏ của ba năm trước.
Rụt rè, khuôn mặt đỏ ửng, rất đáng yêu.
Ba người nhường đường, để hai người lặn lội đường xa vào trong phòng.
“Đẹp trai nha!” Một người mặc màu áo may ô đen lấy cùi chỏ huých Đàm Tử Dực, “Chị dâu này nhìn xứng đôi lắm!”
Hoàng đồng học lại muốn bốc khói, cậu bị người khác gọi là “chị dâu”.
Đàm Tử Dực cười, kéo cái ghế của mình để cho Hoàng đồng học ngồi, Hoàng đồng học ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, ôm cặp ngồi đó.
“Không có chuyện gì đâu, không cần câu nệ như vậy, ” một nam sinh mặc áo may ô trắng nói, “Sau này phòng đây cũng chính là phòng của em rồi!”
“Không cần, ” Đàm Tử Dực nói, “Phòng của em ấy chỉ có có chúng tao, không cần có thêm bọn mày.”
Mấy người họ cười Đàm Tử Dực mưu mô hẹp hòi, Hoàng đồng học nhìn bọn họ ồn ào, tự ngồi chỗ đó len lén nở nụ cười.
“Đúng rồi, chìa khóa của mày nài, ” người mặc áo trắng đưa cho Đàm Tử Dực hai cái chìa khóa, “Nhà thuê được rồi, một quý, ở ngay chung cư đối diện trường bọn mình, tòa 15 tầng 2 phòng 1722, là một căn hộ nhỏ, ba tháng đóng tiền một lần, tao cảm thấy cũng được.”
“Được, cảm ơn nhá.” Đàm Tử Dực nhận chìa khóa, đưa cho Hoàng đồng học: “Sau này sẽ là nhà chúng ta đấy.”
Hoàng đồng học nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay, trong lòng thấy ấm áp khó nói thành lời.
Cậu tuy rằng có nhà, chỉ là cái nhà kia chưa bao giờ chấp nhận cậu, bây giờ, một người chỉ có lớn hơn cậu hai tuổi lại dành cho cậu một ngôi nhà chân chính.
Hoàng đồng học muốn khóc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cậu không dám.
“Tao hỏi qua một chút rồi, ” áo trắng nói tiếp, “Năm nhất sinh viên không được ở bên ngoài,dù hai bọn mày thuê nhà bên ngoài, đến khi Tiểu Hoàng đi học cũng phải về trường ở.”
“Không sao cả, ” Đàm Tử Dực nói, “Đến lúc đó nói sau, cùng lắm trong tuần bọn tao vẫn ở trường, cuối tuần ra ngoài ở cũng được.”
Trong đầu Hoàng đồng học đột nhiên hiện ra hai chữ “Ở chung”, cậu mắc cỡ không dám nhìn người khác.
“Dù sao thì hai người cũng đi qua nhìn một chút, ” anh áo trắng nhìn đồng hồ, “Chắc vẫn chưa ăn cơm đúng không? Vậy thì tối nay tao mời khách, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa đi, coi như là tẩy trần đón gió cho hai người.”
“Không cần đâu, để tao mời, ” Đàm Tử Dực đi qua, cất cặp sách Hoàng đồng học xong, dắt tay cậu, nói: “Đi ăn cơm thôi, cho bọn mày chọn chỗ, coi như ăn mừng tao với người bạn nhỏ này chính thức đến với nhau.”
Bình luận truyện