Hoang Đường

Chương 21: Nghi ngờ



"Ôi, hôm nay trời có gió lạ rồi, Đàm đại tiểu thư thế nhưng chủ động muốn gặp mặt chị đây." Thẩm Bảo Ý ngồi trong quán cà phê, lấy mắt kiếng xuống khi trước âm dương quái khí tới một câu như vậy.

Đàm Dĩnh chỉ hơi hơi ngước mắt nhìn, "Chị ngày hôm qua cùng tôi nói những lời này, không phải là chờ tôi chủ động gặp chị?"

Thẩm Bảo Ý bĩu môi, "Vậy em bây giờ không sợ chị lừa em? Em không phải vẫn luôn cùng thằng nhóc kia cùng một giuộc sao?"

Đối với cá tính của Thẩm Bảo Ý, cực kì cẩn thận ở bên ngoài rất ít khi xưng hô như vậy với Thẩm Lương Thần, cho nên nhìn ra được chị ta giờ phút này kỳ thật đã lựa chọn tin tưởng mình, cho nên Đàm Dĩnh cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Chị chỉ muốn nói cho em biết, về phần tin hay không, là do em tự mình quyết định."

"Thật đúng là cô gái thông minh"

Thẩm Bảo Ý chống cằm, cười như không cười đánh giá cô, "Em vì cái gì bỗng nhiên liền muốn biết vậy? Có phải là do chính bản thân cũng đang nghĩ đến hay không? Chị đã sớm nói, ông trời làm sao có thể giúp nó mọi thử, chung quy nó làm nhiều chuyện xấu như vậy."

Trong miệng chị ta "Nó", nghĩ đến nhất định là đang nói Thẩm Lương Thần? Mí mắt Đàm Dĩnh hung hăng giật giật, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Cô biết Thẩm Bảo Ý không có khả năng hoàn toàn nói thật, nhất định chỉ biết nói những lời có lợi cho mình, nhưng cô muốn biết rõ ràng những chuyện kia thì chỉ có thể xuống tay áo trước với đối phương, ai bảo Trình Quý Thanh thần bí như vậy.

Dù sao cô đừng cả tin quá là được

Thẩm Bảo Ý thấy cô vẫn thận trọng, bĩu môi, son môi diễm lệ làm bật lên thần thái của chị ta, "Sự việc ba năm trước, em đã quên hoàn toàn? Trình Quý Thanh rốt cuộc là ai, em thật sự một chút cũng nhớ không nổi?"

Phảng phất lại nghe chuyện của mình, lại phảng phất nghe chuyện của người khác, trong đầu Đàm Dĩnh vẫn một mảnh trống không, không nhớ ra một điều gì! Cô trố mắt lắc lắc đầu.

Thẩm Bảo Ý cười một tiếng, "Kỳ thật chị cũng rất không bằng lòng nói cho em biết, chung quy tình cảm của chị đối với Quý Thanh không phải giả, đương nhiên không nguyện ý nhìn thấy hai người nối lại chuyện cũ. Nhưng chị cũng là thật sự không quen nhìn anh ấy đối với em như vậy, rõ ràng lúc trước dùng nhiều thủ đoạn đoạt em từ Quý Thanh về bên người, kết quả bây giờ vì Lê An Ni lại vứt bỏ em..."

Chẳng sợ biết rõ Thẩm Bảo Ý bụng dạ khó lường, Đàm Dĩnh vẫn bị lời nó chị ta làm cho chấn động, cô cùng Trình Quý Thanh? Làm sao có thể! Đừng nói cô đến nửa điểm ấn tượng đều không có,nếu thật sự cô cùng Trình Quý Thanh có cái gì mờ ám, anh như thế nào sẽ vẫn giả bộ như người bình thường không nói chuyện gì cho cô biết được?

Không đúng, Trình Quý Thanh cũng hình như cũng không hoàn toàn là không ám chỉ cho cô ——

Đầu Đàm Dĩnh loạn hơn, như là có vô con sợi mơ hồ, càng kéo càng loạn, loạn đến mức cả người cô đều hỏng bét

Thẩm Bảo Ý nhấp cà phê, quan sát sắc mặt cô, nói tiếp: "Chị thừa nhận chính mình làm như vậy là có chút hèn hạ,Thịnh Thế là chị một tay gây dựng nên, không những có công lao cũng có khổ lao. Nhưng em biết đấy, Lương Thần rất hận chị và mẹ, một khi Thịnh Thế về tay nó, chị và mẹ sẽ nhất định có ngày không dễ chịu.Chị cũng là không có lựa chọn khác."

Vì Thịnh Thế, chị ta chỉ có thể tiếp tục làm kẻ tiểu nhân.

Đàm Dĩnh cũng không quan tâm nổi khổ và cái cớ của chị ta chỉ là hai mắt đăm đăm nhìn chị ta chằm chằm, "Chị nói cho em biết chuyện này, không phải là muốn em hận Thẩm Lương Thần, tốt nhất là phải trả thù anh ấy làm cho anh ấy cùng Lê An Ni nhất phách lưỡng tán? Như vậy anh ấy sẽ không có thế lực bên ngoài để dựa vào, cũng không có khả năng tranh Thịnh Thế với chị."

(Nhất phách lưỡng tán: một đánh hai mất)

Tâm tư bị vạch trần, Thẩm Bảo Ý không chút cảm thấy xấu hổ, gật gật đầu thừa nhận nói: "Đúng, chị trước nay không giấu diếm mục đích của mình, cũng không phải là ích kỉ kiếm cớ vì bản thân. Không giống nó, vì ích lợi cái gì đều có thể hi sinh, cũng cái gì cũng đều có thể thẳng tay thương tổn."

................edited by Khuynh Lâu...........

"Chị biết em không hoàn toàn tin chị, dù sao em cũng sẽ tìm Quý Thanh chứng thực, cho nên chị không có khả năng lừa em. Em cùng Quý Thanh ở Mĩ quen nhau, sau này vẫn liên lạc, cuối cùng như thế nào lại đi cùng nhau chị cũng không rõ chuyện này lắm, nhưng chị chỉ biết chuyện này hình như làm cho Lương Thần rất không dễ chịu." Đàm Dĩnh nay nghe Thẩm Bảo Ý kể lại hết thảy chuyện khi đó, như trước vẫn cảm thấy câu chuyện này với câu chuyện lúc trước chẳng khác gì nhau

Thẩm Bảo Ý cũng không để ý, tiếp tục chậm rãi nói: "Em cũng biết, hắn em chị lòng háo thắng rất mạnh, bản thân đã quan tâm cái gì đó, dù chỉ là một món đồ chơi, một khi đã không muốn buông tay cho người khác thì không ai có thể đem đi. Lúc ấy khi phạm điều này, nó đã nhiều lần làm chuyện hại người"

Chị yta nói đến đây thì dừng một chút, nhấc lên mi mắt quan sát Đàm Dĩnh, đột nhiên bật cười, "Về chuyện là những chuyện gì, chị cũng không dám nói."

Đàm Dĩnh giật mình, bất khả tư nghị nhìn Thẩm Bảo Ý, chuyện mà chị ấy cũng không muốn nói ra, đến tột cùng là chuyện gì, lại có thể là cái gì mới được?

Thẩm Bảo Ý dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều tách cà phê trước mặt, ánh mắt thản nhiên dừng tại mép ly, như là tại suy nghĩ lời kế tiếp có nói hay không, hơi hơi trầm ngâm một lát, vẫn là cắn răng nói: "Còn có một chuyện nữa, chuyện này chỉ vẫn chưa rõ chính xác, nhưng vẫn cảm thấy khả nghi. Chị không phải là người hay đi nói lung tung, chỉ là cảm thấy quan trọng nên nói cho em biết, tránh cho em tiếp tục suy tưởng ngốc nghếch"

Đàm Dĩnh còn chưa tiêu hóa xong câu chuyện khi nảy, bỗng nhiên lại nghe được một câu này, trái tim chợt siết thật chặt, cô cầm nắm tay, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Thẩm Bảo Ý.

"Đừng khẩn trương, chị cũng chỉ suy đoán." Thẩm Bảo Ý buông thìa, ngón tay thon dài giao nhau, "Hơn hai năm trước đây, chị từng bắt gặp chú Đàm cùng một người nọ gây ra tranh chấp, bọn họ khắc khẩu nhau rất căng thẳng, còn đánh nhau, chú Đàm bởi vậy còn phải vào bệnh viện."

Đàm Dĩnh không cần đoán cũng biết Thẩm Bảo Ý ám chỉ người kia là ai, mà... Ba cùng Thẩm Lương Thần gây ra xung đột nghiêm trọng? Chuyện ấy cô trước giờ vẫn hoàn toàn không biết, hai người này trước mặt cô đều là bộ dáng ôn hoà

Cho tới giờ khắc này, cô bỗng nhiên có cảm giác chính mình ba năm này đều sống trong một khung cảnh dối trá. Có lẽ Thẩm Lương Thần đem cô "Chăm sóc" rất tốt, cũng không phải là bởi vì lo lắng thân thể cô khôi phục không tốt, mà là lo lắng cô biết một ít chuyện không nên biết?

Đàm Dĩnh cuối cùng vẫn đánh giá cao chính mình, cô vẫn không thể tránh khỏi chuyện bị lung lay, trong lòng đã bắt đầu có vô số vấn đề suy diễn.

Lòng bàn tay cô mồ hôi ướt đẫm, nhưng lại vẫn cực lực duy trì bình tĩnh, vài lần như vậy mới miễn cưỡng làm cho mình tĩnh táo hỏi, "Chuyện có mâu thuẫn cũng bình thường thôi mà, chị muốn ám chỉ em cái gì?"

Thẩm Bảo Ý lắc lắc đầu, "Chị tuy rằng cùng Lương Thần đối phó nhau, nhưng đều chỉ vì tranh đấu cho Thịnh Thế thôi, chẳng sợ thất bại hoàn toàn, cùng lắm thì lưu lạc đầu đường xó chợ. Chị vẫn không độc ác đến mực để nó làm cho mọi chuyện tệ hơn đâu"

"Cái gì... Chuyện tệ hơn?" Đàm Dĩnh cưỡng ép chính mình không được suy diễn, ngàn vạn lần đừng trúng bẫy Thẩm Bảo Ý, nhưng vừa nghe tới vẫn khó có thể kìm chế nhảy dựng lên

Thẩm Bảo Ý sâu sắc liếc nhìn cô, gằn từng chữ nói: "Sau trận hoả hoạn kia, Lương Thần đối với em gần như là thiên y bách thuận, mấy năm nay tụi em ở cùng nhau nó đối xử tốt với em thế nào em là người biết rõ nhất. Tính tình nó không phải là tỉ mỉ tốt bụng gì, nếu quả thật muốn cảm kích ân cứu mạng của em, hoàn toàn có thể cho em một chút tiền hoặc là vật chất gì đó để em sống tốt, nhưng biểu hiện của nó chăm chút như vậy, chị cảm thấy rất bất thường—— "

(thiên y bách thuận: bảo gì làm nấy)

Chị ta nói đến đây liền dừng lại, hơi mím môi cuối cùng không tiếp tục nói

Đàm Dĩnh lại khống chế không được hô to lên tiếng, "Chị nói cho rõ ràng, chuyện gì không bình thường!"

"Đàm Dĩnh." Biểu tình trên mặt Thẩm Bảo Ý đột nhiên trở nên ngưng trọng, nếu như nói chị ta đang giả vờ, vậy người này kỹ xảo biểu diễn thật quá tốt đi.

Trong mắt chị ta thật sự mang theo một tia lo lắng che giấu cùng đồng tình, "Chị không tin em mấy năm nay không nghi ngờ, chú Đàm cô Đàm ở lầu một, rất gần cánh cửa! Mà lúc phát sinh hoả hoạn, mọi người ở cùng lầu tụi em đều chạy ra an toàn, bọn họ vì sao không ra!"

Đàm Dĩnh ngớ tại tại chỗ, rất lâu không mở miệng, đúng vậy, đây là tâm ma của cô, cô vẫn chưa hiểu rõ chuyện này

Năm đó cô cứu Thẩm Lương Thần, một lòng cho rằng ba mẹ ở lầu một đã chạy ra an toàn, cô từ lầu trên chạy xuống, đúng dịp nhìn qua cửa cầu thang thấy cửa phòng Thẩm Lương Thần đang mở. Anh lúc ấy nằm trên mặt đất, cô thì đứng trên bậc cầu thang nhìn qua, cũng không biết anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ương ngạnh mà đi vào.

Sau này khi dốc toàn lực đem anh từ trong đám cháy ra, bác sĩ chẩn đoán chính xác anh bị xuất huyết dạ dày, khi đó chính là thời điểm Lê An Ni rời đi...

Đàm Dĩnh có thể nào không quan tâm hắn được không, cô khi đó mới biết được ba mẹ không trốn ra ngoài, nhưng vì sao? Bọn họ trước giờ đều không phải người ngủ không biết trời đất gì, cô nghĩ vô số loại lý do đều nghĩ không ra, căn phòng của bọn họ rõ ràng cách cửa gần như vậy!

Mà sau này còn để lại trong ngực cô một vết sẹo, cô bị lửa đốt để lại dấu vết này đây, cô không dám đụng vào, lại không dám nhớ lại

Rõ ràng cô không cứu Thẩm Lương Thần anh ta cũng không quan tâm gì chuyện này, nhưng cô vẫn luôn tự trách. Thẩm Lương Thần trước giờ đều không biết, mỗi khi anh đối tốt với cô, tưởng dùng những chuyện kia để báo đáp ân cứu mạng, những ý tốt đẹp kia đều biến thành con dao, đâm vào ngực Đàm Dĩnh một chút lại một chút.

Những ý tốt kia thật sự luyện ra từ lửa địa ngũ, làm cô đau đớn một lần lại một lần.

Thẩm Bảo Ý thấy sắc mặt cô không tốt, chần chờ hồi vẫn đem một phần tài liệu chậm rãi đẩy đến trước mặt cô "Em xem cái này sẽ hiểu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện