Hoang Đường
Chương 27: Gặp gỡ cô ấy, tôi gặp hạn rồi
" Đàm tiểu thư cô ấy thích cái gì?" Dương Hằng nhìn ông chủ với vẻ mặt hết thuốc chữa, vẫn kiên nhẫn đặt câu hỏi.
Thẩm Lương Thần ngồi ở đó trầm tư một chút, "Trước đây cô ấy thích nhất là tôi."
"..." Khoé miệng Dương Hằng lần nữa co quắp một chút, miễn cưỡng mới gượng cười "Ý tôi là vật chất, hoặc là sở thích, anh với cô ở ở chung lâu như vậy mà không biết à?"
Thẩm Lương Thần lại trầm mặc, từ nhỏ đến lớn Đàm Dĩnh nhiệt tình nhất là khi cô ấy thích anh, anh bắt đầu cảm thấy cô ấy phiền đến mức không thể phiền hơn. Nhưng sau này, bỗng nhiên anh bị say mê đắm chìm vào không thể thoát khỏi
Có người bởi vì hỉ nộ ái ố của anh mà động lòng, loại cảm giác này đối với anh mà nói rất xa lạ, sau khi mẹ qua đời, có rất ít người quan tâm đến cảm xúc của anh
(hỉ nộ ái ố: vui giận yêu buồn)
Cẩn thận nhớ lại, bọn họ đã quen nhau mười mấy năm, anh luôn yên tâm thoải mái hưởng thụ tình cảm này, tựa như cô tốt với anh là chuyện phải làm, anh luôn có cảm giác thoả mãn khó hiểu, trước giờ không nghiêm túc tìm hiểu sở thích của cô——
Đàm Dĩnh thích cái gì?
Thẩm Lương Thần liên tục suy nghĩ rất nhiều lần anh đều không suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, anh cùng Đàm Dĩnh đang chiến tranh lạnh. Lúc bắt đầu đi làm ở Thịnh Thế, anh khi trước đọc lướt qua giấy tờ bất động sản thì đã có phương án giải quyết ngay, mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, trừ mối quan hệ của anh và Đàm Dĩnh....
Nhiều khi Thẩm Lương Thần về đến nhà, Đàm Dĩnh đã ngủ, cô nằm ở đầu giường, chỉ đưa lưng về phía anh. Anh nhìn bóng lưng cô đơn bạc lại quật cường, thân thể gầy ốm như vậy, lại toát ra một nghị lực phản kháng không thể khinh thường
Sau này Thẩm Lương Thần chủ động nhường nhịn. Lúc cơm nước xong, nhìn cô buông bát đũa định rời đi, anh căng thẳng trầm giọng nói: "Em muốn nháo tới khi nào?"
Đàm Dĩnh cũng không để ý anh, như là cự tuyệt cùng anh nói chuyện, lập tức bỏ lên lầu
Thẩm Lương Thần nhìn cô như vậy càng mất hứng, nhưng anh còn nhớ rõ lời nói của Dương Hằng, vừa tính toán vừa gõ nhẹ chiếc đũa lên mặc bàn, cố nhẫn nại nói, "Lần đó anh không đúng, cho nên để chuộc lỗi, anh có thể đáp ứng em một điều kiện."
Dù sao anh không nghĩ ra được cô thích cái gì, không bằng cho cô tự lựa chọn
Quả nhiên Đàm Dĩnh nghe lời này lập tức dừng bước, Thẩm Lương Thần thấy cô từ từ xoay người lại nhìn mình, không khỏ vui vẻi trong lòng, lại vẫn không quên nhắc nhở cô, "Trừ việc cho em đi"
Đàm Dĩnh đương nhiên sẽ không đề nghị ngây thơ như vậy, đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, "Để tôi đi làm lại ở Vi Toa." Toàn soạn báo cũng đã sớm đủ người, mà Thẩm Lương Thần gọi một cuộc đã làm cho cô bị đuổi việc, chuyện xảy ra đến bây giờ, anh đương nhiên không thể để cho cô cùng Trình Quý Thanh sớm chiều gặp nhau
Thấy cô vừa mở miệng liền nói chuyện nàyy, Thẩm Lương Thần càng lúc càng khó chịu, sắc mặt hơi hơi trầm, "Trừ chuyện này."
Đàm Dĩnh châm chọc nhìn anh, "Vậy không bằng anh trực tiếp nói cho tôi biết quyết định của anh luôn đi"
Ánh mắt cô cợt nhã làm cho Thẩm Lương Thần nghẹn lời, kỳ thật anh thật lòng muốn cô vui vẻ mà. Anh nhổm dậy đi về phía cô, đưa tay vuốt ve đầu tóc đen mềm mại của cô, âm điệu cũng mềm đi vài phần, "Em muốn đi làm, anh sẽ tìm chỗ làm khác cho em?"
Đàm Dĩnh không nói lời nào, đáy mắt tối đen tràn ngập khinh miệt. Thẩm Lương Thần không được đáp lời, đành phải tiếp tục đề nghị: "Hay là về quê một chuyến đi? Cả năm nay em chưa về nhà mà?"
Cứ tưởng là sẽ nghe câu cự tuyệt, Thẩm Lương Thần thậm chí còn định nghĩ lí do để làm cho cô không thể từ chối, định lấy khu mộ của ba mẹ cô ra uy hiếp cô, thủ đoạn này cũng có chút bỉ ổi. Mà Đàm Dĩnh nhíu mi đánh giá anh, mấy giây sau hơi hơi nhíu mày, nhưng lại đáp ứng, "Được đó"
"Nói phải giữ lời." Thẩm Lương Thần thấy cô đáp ứng, tâm tình cũng tốt lên, mà lúc anh định nói thì Đàm Dĩnh đã quay lưng đi lên lầu
Anh cứ đứng thững vậy ở đó
..........................
Đàm Dĩnh nói tiện diệp đi thăm cô với dượng, cũng chính là ba mẹ Diệp tử, cho nên định mang ít đặc sản Thanh Châu theo. Thẩm Lương Thần gần đây lại đang vì chuyện bất động sản của công ty mà bận rộn đến mức muốn phân thân làm hai, nên để cho Dương Hằng đưa cô đi
Không phải ngày cuối tuần, nhưng siêu thị hôm nay vẫn khá đông, Dương Hằng biểu tình nghiêm túc đi theo cô, chọc cho Đàm Dĩnh cười, "Yên tâm đi,tôi bây giờ không có ý định bỏ trốn đâu, cho nên anh không cần khẩn trương như vậy."
Dương Hằng nghe cô nói như vậy, xấu hổ, "Đàm tiểu thư, thật ra Thẩm tổng —— "
"Không nói về anh ấy được không?"
Thấy cô cười nhạt, Dương Hằng chỉ có thể nuốt lại lời vào bụng, "Dù sao cô đừng làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, nếu không cả cô và tôi đều khó xử."
Đàm Dĩnh liếc anh ta, "Anh đi theo Thẩm Lương Thần lâu nay, khẩu khí của anh càng ngày càng làm cho tôi chán ghét."
Dương Hằng mím môi không lên tiếng
Hai người cùng nhau đi đến các cửa hàng lưu niệm, Đàm Dĩnh lựa quà, Dương Hằng nửa bước không rời theo sát cô, thấy cô chọn cái gì thì đều kêu người ta bọc gói lại. Nên lúc rời đi hai tay anh ta đều đầy ấp túi xách, bao lớn bao nhỏ thực vướng bậnvíu, còn phải cẩn thận để mắt Đàm Dĩnh không được để cho cô chạy mất
"Theo tôi đi dạo phố, chán hơn so với lúc đi cùng Lê An Ni phải không?" Đàm Dĩnh bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy, làm Dương Hằng nháy mắt đỏ mặt
Anh nói quanh co một lúc lâu, "Tôi không hiểu ý Đàm tiểu thư"
Đàm Dĩnh cười cười, "Kỳ thật tôi rất bội phục anh, rõ ràng thích Lê An Ni như vậy, còn phải nhìn cô ấy ở cùng một chỗ với người khác, anh không cảm thấy khổ sở sao?"
"Khổ sở cái gì?" Ý thức được mình vừa lỡ lời, Dương Hằng phút chốc cứng đờ mặt, âm điệu bắt đầu trở nên mất tự nhiên, "Lê tiểu thư rất tốt, nhưng tôi không có ý niệm nào khác."
"Thật không?" Đàm Dĩnh nhún nhún vai, bộ dáng không muốn tiếp tục nói chuyện
Dương Hằng an tĩnh đi theo cô một đoạn, cuối cùng vẫn nhịn không được, "Khi nãy cô nói vậy là ý gì?"
Đứng bên cạnh tấm kính thuỷ tinh, lộ ra khuôn mặt mỉm cười của Đàm Dĩnh, cô quay đầu nghiêm trang nói: "Hôn nhân đối với con gái là một chuyện rất quan trọng, anh cảm thấy Thẩm Lương Thần như vậy, là công bằng với Lê An Ni sao? Tôi thì không còn lựa chọn nào khác, nhưng anh thì có."
Dương Hằng lập tức hiểu, đề phòng nói: "Cô muốn châm ngòi mối quan hệ của tôi và Thẩm tổng đúng không!"
Đàm Dĩnh buồn cười nhìn anh, "Anh làm như tôi là tên nịnh tặc không bằng, tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở anh mà thôi, Thẩm Lương Thần không chịu thả tôi đi, Lê An Ni biết sẽ rất đau lòng —— "
Dương Hằng tâm sự nặng nề nhìn cô, Đàm Dĩnh xòe tay, "Được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi"
Tiếp theo Dương Hằng im lặng suốt dọc đường, rõ ràng đã để ý lời nói của Đàm Dĩnh, xe chạy với tốc độ rất nhanh, hình như là tâm tình phiền muộn cực điểm. Đàm Dĩnh ngồi ở ghế sau chơi điện thoại, có tin nhắn mới, cô liền nhìn người ngồi ở hàng ghế trước, Dương Hằng nào có tâm tình chú ý cô
Tin nhắn là do Trình Quý Thanh gửi,ý hỏi cô có khoẻ không?
Đàm Dĩnh gửi anh cái icon mỉm cười, nói cho anh biết không cần lo lắng, cô rất khỏe.
Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết càng ngày càng ấm, hai bên đường cây cối cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, khắp nơi tràn đầy sức sống, mà ánh mắt của cô ngày càng kiên định...
Bỗng nhiên xe đột ngột thắng gấp, có cảm giác xe bị đánh mạnh sang một bên, tim Đàm Dĩnh theo cú lái kia muốn nghẹn lên cổ họng. Dương Hằng hiển nhiên cũng bị dọa, bén nhọn hô một tiếng, "Đàm tiểu thư ngồi chắc vào."
Anh đánh mạnh tay lái, làm cho chiếc xe đụng bọn họ phóng thẳng một đường lách qua vượt lên, màn này làm hai người đều ngây ngẩn, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.
Dương Hằng chưa tỉnh hẳn, vội vàng từ trong kính chiếu hậu nhìn cô, "Cô không sao chứ?"
Tim Đàm Dĩnh vẫn còn đập bịch bịch, cô bất tri bất giác xoa xoa thái dương, vừa rồi cũng không biết đụng chỗ nào, bây giờ còn có chút ê ẩm, đầu óc còn có chút choáng.
Dương Hằng vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, là tôi không để ý."
"Không có việc gì." Đàm Dĩnh lại nhìn hướng chiếc xe kia rời đi, hình như nó cố ý đụng vào bọn họ thì phải
"Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút." Dương Hằng không yên lòng, trong lòng lại tràn đầy tự trách, Thẩm tổng phái anh đến để bảo vệ Đàm tiểu thư, kết quả anh lại bất cẩn như vậy
Đàm Dĩnh cảm thấy chuyện bé xé ra to, nhưng cuối cùng không lay chuyển được anh, vẫn bị anh đưa đến bệnh viện
.................edited by Khuynh Lâu.............
Bác sĩ kiểm tra cho Đàm Dĩnh xong, cô vừa ra khỏi hành lang thì thấy Thẩm Lương Thần, không nghĩ là Dương Hằng đã báo cho anh.Cô nhíu nhíu mày, chậm rãi đi qua.
"Còn chỗ nào không thoải mái hay không?"
Quan tâm trong mắt Thẩm Lương Thần không giống như là đang diễn, Đàm Dĩnh có chút thất thần, cô dời ánh mắt nói, "Chỉ là bị thương ngoài da, thoa thuốc sát trùng là được rồi."
Thẩm Lương Thần vẻ mặt vẫn lo lắng, "Ở bệnh viện một đêm đi, đụng đầu không phải là vấn đề nhỏ đâu."
Anh cố chấp đứng lên làm ai cũng không thuyết phục được, quay đầu liền phân phó Dương Hằng đi làm thủ tục nhập viện, Đàm Dĩnh cúi đầu đứng bên cạnh anh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngón tay của mình
Thẩm Lương Thần thấy bộ dáng này của cô, càng thêm bất an, đưa tay ôm lấy mặt của cô ép cô nhìn mình, "Có phải đầu vẫn còn choáng váng không?"
Nhìn gương mặt trước mắt, thật giống như trong kí ức của cô, quá nhiều hồi ức xen lẫn kéo đến, giống như trận đại hồng thủy. Đàm Dĩnh cảm thấy mũi chua xót, dùng sức nghiêng đầu sang một bên, "Thật sự không có."
Cô dạo này không thích anh, Thẩm Lương Thần cũng quen, nửa ôm cô ngồi ở một bên trên băng ghế, một lần lại một lần trấn an cô, "Không có việc gì đâu, nếu bị đụng đến ngốc luôn, còn có anh chăm sóc cho em."
Đàm Dĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng gần nhau của hai người dưới đất, dùng sức nhắm chặt mắt, lời của anh bên tai càng ngày càng mơ hồ, trong đầu một số đoạn kí ức vụn vỡ càng ngày càng rõ ràng.
Đúng vậy, cô nghĩ tới, nghĩ tới rất nhiều chuyện, những chuyện cực kì quan trọng lại bị cô quên đi
"Xong rồi." Dương Hằng đi tới thông báo cho Thẩm Lương Thần, mắt vãn nhìn sắc mặt tái nhợt của Đàm Dĩnh, lần nữa thành khẩn nói, "Xin lỗi Đàm tiểu thư, lần này là do tôi sơ suất."
Đàm Dĩnh miễn cưỡng cười, "Thật sự không sao mà, sao anh lại dài dòng như vậy"
Sắc mặt Thẩm Lương Thần thật không dễ nhìn, anh đỡ Đàm Dĩnh vào trong phòng bệnh nằm xong, sau đó quay lại với Dương Hằng. Hai người đứng ở cuối hành lang nói chuyện, "Anh xác định kia xe là cố ý?"
Thanh âm của anh giống như từ trong băng lãnh, mang theo lạnh lẻo thấu xương, Dương Hằng nắm tay, "Hình như muốn doạ chúng tôi sợ."
"Hù dọa?" Con ngươi Thẩm Lương Thần lạnh như ánh trăng, khóe miệng hơi hơi nhếch nhếch, "Cảnh cáo thì đúng hơn."
Dương Hằng ngẩn ra, "Anh biết là ai?"
Thẩm Lương Thần không có trả lời, chỉ xoay người chỉ đạo anh ta, "Anh đi về nghỉ trước."
"Vâng" Dương Hằng gật gật đầu.
Thẩm Lương Thần xoay người sang chỗ khác, Dương Hằng đứng tại chỗ chậm chạp không rời đi, anh nghi ngờ nhíu nhíu mày, "Còn có việc gì không?"
Dường như rất khó mở miệng, Dương Hằng do dự một hồi lâu, "Lê tiểu thư cũng không phải người xấu, Thẩm tổng anh —— "
Thẩm Lương Thần lập tức hiểu, trong mắt ý cười lạ thường, không dễ dàng phát hiện, "Tôi hiểu anh rồi... Là Tiểu Nam cố ý khích anh? Nếu không sao hôm nay anh lại vậy, chủ động đề nghị chuyện này trước mặt tôi?"
Tâm tư bị vạch trần, Dương Hằng ngượng ngùng sờ sờ mũi, mặt đỏ rần, "Đàm tiểu thư tâm ý cao siêu, đáng tiếc vẫn kém anh một bậc"
Thẩm Lương Thần không cười vì lời nói đùa của anh ta, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên trên bệ cửa, biểu tình khổ sở, "Tâm tư tôi cao siêu thì sao, gặp gỡ cô ấy, tôi gặp hạn rồi."
..........................
Lúc Thẩm Lương Thần quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Đàm Dĩnh đang ngồi trên giường ngẩn người, cô đã thay đồ bệnh nhân, nhưng sợ ban đêm trời lạnh nên đã mặt thêm áo len dệt kim hở cổ. Nhan sắc của cô càng thêm tái nhợt, anh hơi đau lòng, nhấc chân đi qua hướng cô
Nghe được tiếng bước chân, cô từ từ chuyển mắt nhìn anh, môi giật giật, lại không nói gì.
Thẩm Lương Thần đi qua ôm lấy cô từ sau lưng, đem thân hình đơn bạc của cô ôm trong lòng, hai má dán ở cổ cô, "Đang suy nghĩ gì đấy?"
Đàm Dĩnh lặng im một lát, nói: "Nhớ ba mẹ tôi."
Cảm thấy cánh tay xung quanh mình hơi cứng đờ, chỉ nghe Thẩm Lương Thần nói: "Chuyện đã qua, nhớ lại làm gì."
Anh nói xong lại cảm thấy không đúng, bỗng dưng cô lại hỏi vậy, gắt gao liếc nhìn mắt cô, "Em đã nhớ ra chuyện gì?"
Đàm Dĩnh nhìn bộ dáng anh khẩn trương, ánh mắt lạnh như băng từng chút một trở nên châm chọc, cuối cùng hơi hơi nhướn mày nói: "Chính là chuyện tôi nhớ không nổi, đang cố gắng nhớ ra đây"
Người trước mặt nhẹ nhàng thở ra, lực đạo nắm bả vai cô cũng nhẹ nhàng thả lỏng, anh chắc cũng biết được chính mình phản ứng quá khích, vì thế nhẹ nhàng ho một tiếng, "Nhớ không nổi thì đừng nhớ, sẽ đau đầu đấy."
Đàm Dĩnh không nói lời nào, đôi mắt lặng như nước theo dõi anh
Thẩm Lương Thần bị cô nhìn nên không được tự nhiên, không biết vì sao, bỗng nhiên có cảm giác không yên. Vì thế anh nói sang chuyện khác, giơ tay lên sờ sờ băng gạc trên thái dương cô, "Còn đau không?"
"Không đau."
Đàm Dĩnh không nhịn được nghiêng đầu tránh, Thẩm Lương Thần thấy bộ dạng này của cô, dùng sức ấn trên trán cô, "Vậy à?"
"Đau chết đi được!" Đàm Dĩnh che trán giận trừng anh, rơi nước mắt, "Khi dễ người bị thương như vậy, anh còn là người tốt sao?"
"ừ" Thẩm Lương Thần nói cũng nghiêm trang, "Giúp em kiểm tra một chút, anh còn tưởng rằng thần kinh em bị đụng hư rồi."
Đàm Dĩnh ngẫm một hồi, lập tức hiểu ra, trọn tròn mắt mắng: "Anh mới là đồ có vấn đề về thần kinh đấy!"
Thẩm Lương Thần ngồi ở đó trầm tư một chút, "Trước đây cô ấy thích nhất là tôi."
"..." Khoé miệng Dương Hằng lần nữa co quắp một chút, miễn cưỡng mới gượng cười "Ý tôi là vật chất, hoặc là sở thích, anh với cô ở ở chung lâu như vậy mà không biết à?"
Thẩm Lương Thần lại trầm mặc, từ nhỏ đến lớn Đàm Dĩnh nhiệt tình nhất là khi cô ấy thích anh, anh bắt đầu cảm thấy cô ấy phiền đến mức không thể phiền hơn. Nhưng sau này, bỗng nhiên anh bị say mê đắm chìm vào không thể thoát khỏi
Có người bởi vì hỉ nộ ái ố của anh mà động lòng, loại cảm giác này đối với anh mà nói rất xa lạ, sau khi mẹ qua đời, có rất ít người quan tâm đến cảm xúc của anh
(hỉ nộ ái ố: vui giận yêu buồn)
Cẩn thận nhớ lại, bọn họ đã quen nhau mười mấy năm, anh luôn yên tâm thoải mái hưởng thụ tình cảm này, tựa như cô tốt với anh là chuyện phải làm, anh luôn có cảm giác thoả mãn khó hiểu, trước giờ không nghiêm túc tìm hiểu sở thích của cô——
Đàm Dĩnh thích cái gì?
Thẩm Lương Thần liên tục suy nghĩ rất nhiều lần anh đều không suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, anh cùng Đàm Dĩnh đang chiến tranh lạnh. Lúc bắt đầu đi làm ở Thịnh Thế, anh khi trước đọc lướt qua giấy tờ bất động sản thì đã có phương án giải quyết ngay, mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, trừ mối quan hệ của anh và Đàm Dĩnh....
Nhiều khi Thẩm Lương Thần về đến nhà, Đàm Dĩnh đã ngủ, cô nằm ở đầu giường, chỉ đưa lưng về phía anh. Anh nhìn bóng lưng cô đơn bạc lại quật cường, thân thể gầy ốm như vậy, lại toát ra một nghị lực phản kháng không thể khinh thường
Sau này Thẩm Lương Thần chủ động nhường nhịn. Lúc cơm nước xong, nhìn cô buông bát đũa định rời đi, anh căng thẳng trầm giọng nói: "Em muốn nháo tới khi nào?"
Đàm Dĩnh cũng không để ý anh, như là cự tuyệt cùng anh nói chuyện, lập tức bỏ lên lầu
Thẩm Lương Thần nhìn cô như vậy càng mất hứng, nhưng anh còn nhớ rõ lời nói của Dương Hằng, vừa tính toán vừa gõ nhẹ chiếc đũa lên mặc bàn, cố nhẫn nại nói, "Lần đó anh không đúng, cho nên để chuộc lỗi, anh có thể đáp ứng em một điều kiện."
Dù sao anh không nghĩ ra được cô thích cái gì, không bằng cho cô tự lựa chọn
Quả nhiên Đàm Dĩnh nghe lời này lập tức dừng bước, Thẩm Lương Thần thấy cô từ từ xoay người lại nhìn mình, không khỏ vui vẻi trong lòng, lại vẫn không quên nhắc nhở cô, "Trừ việc cho em đi"
Đàm Dĩnh đương nhiên sẽ không đề nghị ngây thơ như vậy, đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, "Để tôi đi làm lại ở Vi Toa." Toàn soạn báo cũng đã sớm đủ người, mà Thẩm Lương Thần gọi một cuộc đã làm cho cô bị đuổi việc, chuyện xảy ra đến bây giờ, anh đương nhiên không thể để cho cô cùng Trình Quý Thanh sớm chiều gặp nhau
Thấy cô vừa mở miệng liền nói chuyện nàyy, Thẩm Lương Thần càng lúc càng khó chịu, sắc mặt hơi hơi trầm, "Trừ chuyện này."
Đàm Dĩnh châm chọc nhìn anh, "Vậy không bằng anh trực tiếp nói cho tôi biết quyết định của anh luôn đi"
Ánh mắt cô cợt nhã làm cho Thẩm Lương Thần nghẹn lời, kỳ thật anh thật lòng muốn cô vui vẻ mà. Anh nhổm dậy đi về phía cô, đưa tay vuốt ve đầu tóc đen mềm mại của cô, âm điệu cũng mềm đi vài phần, "Em muốn đi làm, anh sẽ tìm chỗ làm khác cho em?"
Đàm Dĩnh không nói lời nào, đáy mắt tối đen tràn ngập khinh miệt. Thẩm Lương Thần không được đáp lời, đành phải tiếp tục đề nghị: "Hay là về quê một chuyến đi? Cả năm nay em chưa về nhà mà?"
Cứ tưởng là sẽ nghe câu cự tuyệt, Thẩm Lương Thần thậm chí còn định nghĩ lí do để làm cho cô không thể từ chối, định lấy khu mộ của ba mẹ cô ra uy hiếp cô, thủ đoạn này cũng có chút bỉ ổi. Mà Đàm Dĩnh nhíu mi đánh giá anh, mấy giây sau hơi hơi nhíu mày, nhưng lại đáp ứng, "Được đó"
"Nói phải giữ lời." Thẩm Lương Thần thấy cô đáp ứng, tâm tình cũng tốt lên, mà lúc anh định nói thì Đàm Dĩnh đã quay lưng đi lên lầu
Anh cứ đứng thững vậy ở đó
..........................
Đàm Dĩnh nói tiện diệp đi thăm cô với dượng, cũng chính là ba mẹ Diệp tử, cho nên định mang ít đặc sản Thanh Châu theo. Thẩm Lương Thần gần đây lại đang vì chuyện bất động sản của công ty mà bận rộn đến mức muốn phân thân làm hai, nên để cho Dương Hằng đưa cô đi
Không phải ngày cuối tuần, nhưng siêu thị hôm nay vẫn khá đông, Dương Hằng biểu tình nghiêm túc đi theo cô, chọc cho Đàm Dĩnh cười, "Yên tâm đi,tôi bây giờ không có ý định bỏ trốn đâu, cho nên anh không cần khẩn trương như vậy."
Dương Hằng nghe cô nói như vậy, xấu hổ, "Đàm tiểu thư, thật ra Thẩm tổng —— "
"Không nói về anh ấy được không?"
Thấy cô cười nhạt, Dương Hằng chỉ có thể nuốt lại lời vào bụng, "Dù sao cô đừng làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, nếu không cả cô và tôi đều khó xử."
Đàm Dĩnh liếc anh ta, "Anh đi theo Thẩm Lương Thần lâu nay, khẩu khí của anh càng ngày càng làm cho tôi chán ghét."
Dương Hằng mím môi không lên tiếng
Hai người cùng nhau đi đến các cửa hàng lưu niệm, Đàm Dĩnh lựa quà, Dương Hằng nửa bước không rời theo sát cô, thấy cô chọn cái gì thì đều kêu người ta bọc gói lại. Nên lúc rời đi hai tay anh ta đều đầy ấp túi xách, bao lớn bao nhỏ thực vướng bậnvíu, còn phải cẩn thận để mắt Đàm Dĩnh không được để cho cô chạy mất
"Theo tôi đi dạo phố, chán hơn so với lúc đi cùng Lê An Ni phải không?" Đàm Dĩnh bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy, làm Dương Hằng nháy mắt đỏ mặt
Anh nói quanh co một lúc lâu, "Tôi không hiểu ý Đàm tiểu thư"
Đàm Dĩnh cười cười, "Kỳ thật tôi rất bội phục anh, rõ ràng thích Lê An Ni như vậy, còn phải nhìn cô ấy ở cùng một chỗ với người khác, anh không cảm thấy khổ sở sao?"
"Khổ sở cái gì?" Ý thức được mình vừa lỡ lời, Dương Hằng phút chốc cứng đờ mặt, âm điệu bắt đầu trở nên mất tự nhiên, "Lê tiểu thư rất tốt, nhưng tôi không có ý niệm nào khác."
"Thật không?" Đàm Dĩnh nhún nhún vai, bộ dáng không muốn tiếp tục nói chuyện
Dương Hằng an tĩnh đi theo cô một đoạn, cuối cùng vẫn nhịn không được, "Khi nãy cô nói vậy là ý gì?"
Đứng bên cạnh tấm kính thuỷ tinh, lộ ra khuôn mặt mỉm cười của Đàm Dĩnh, cô quay đầu nghiêm trang nói: "Hôn nhân đối với con gái là một chuyện rất quan trọng, anh cảm thấy Thẩm Lương Thần như vậy, là công bằng với Lê An Ni sao? Tôi thì không còn lựa chọn nào khác, nhưng anh thì có."
Dương Hằng lập tức hiểu, đề phòng nói: "Cô muốn châm ngòi mối quan hệ của tôi và Thẩm tổng đúng không!"
Đàm Dĩnh buồn cười nhìn anh, "Anh làm như tôi là tên nịnh tặc không bằng, tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở anh mà thôi, Thẩm Lương Thần không chịu thả tôi đi, Lê An Ni biết sẽ rất đau lòng —— "
Dương Hằng tâm sự nặng nề nhìn cô, Đàm Dĩnh xòe tay, "Được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi"
Tiếp theo Dương Hằng im lặng suốt dọc đường, rõ ràng đã để ý lời nói của Đàm Dĩnh, xe chạy với tốc độ rất nhanh, hình như là tâm tình phiền muộn cực điểm. Đàm Dĩnh ngồi ở ghế sau chơi điện thoại, có tin nhắn mới, cô liền nhìn người ngồi ở hàng ghế trước, Dương Hằng nào có tâm tình chú ý cô
Tin nhắn là do Trình Quý Thanh gửi,ý hỏi cô có khoẻ không?
Đàm Dĩnh gửi anh cái icon mỉm cười, nói cho anh biết không cần lo lắng, cô rất khỏe.
Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết càng ngày càng ấm, hai bên đường cây cối cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, khắp nơi tràn đầy sức sống, mà ánh mắt của cô ngày càng kiên định...
Bỗng nhiên xe đột ngột thắng gấp, có cảm giác xe bị đánh mạnh sang một bên, tim Đàm Dĩnh theo cú lái kia muốn nghẹn lên cổ họng. Dương Hằng hiển nhiên cũng bị dọa, bén nhọn hô một tiếng, "Đàm tiểu thư ngồi chắc vào."
Anh đánh mạnh tay lái, làm cho chiếc xe đụng bọn họ phóng thẳng một đường lách qua vượt lên, màn này làm hai người đều ngây ngẩn, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.
Dương Hằng chưa tỉnh hẳn, vội vàng từ trong kính chiếu hậu nhìn cô, "Cô không sao chứ?"
Tim Đàm Dĩnh vẫn còn đập bịch bịch, cô bất tri bất giác xoa xoa thái dương, vừa rồi cũng không biết đụng chỗ nào, bây giờ còn có chút ê ẩm, đầu óc còn có chút choáng.
Dương Hằng vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, là tôi không để ý."
"Không có việc gì." Đàm Dĩnh lại nhìn hướng chiếc xe kia rời đi, hình như nó cố ý đụng vào bọn họ thì phải
"Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút." Dương Hằng không yên lòng, trong lòng lại tràn đầy tự trách, Thẩm tổng phái anh đến để bảo vệ Đàm tiểu thư, kết quả anh lại bất cẩn như vậy
Đàm Dĩnh cảm thấy chuyện bé xé ra to, nhưng cuối cùng không lay chuyển được anh, vẫn bị anh đưa đến bệnh viện
.................edited by Khuynh Lâu.............
Bác sĩ kiểm tra cho Đàm Dĩnh xong, cô vừa ra khỏi hành lang thì thấy Thẩm Lương Thần, không nghĩ là Dương Hằng đã báo cho anh.Cô nhíu nhíu mày, chậm rãi đi qua.
"Còn chỗ nào không thoải mái hay không?"
Quan tâm trong mắt Thẩm Lương Thần không giống như là đang diễn, Đàm Dĩnh có chút thất thần, cô dời ánh mắt nói, "Chỉ là bị thương ngoài da, thoa thuốc sát trùng là được rồi."
Thẩm Lương Thần vẻ mặt vẫn lo lắng, "Ở bệnh viện một đêm đi, đụng đầu không phải là vấn đề nhỏ đâu."
Anh cố chấp đứng lên làm ai cũng không thuyết phục được, quay đầu liền phân phó Dương Hằng đi làm thủ tục nhập viện, Đàm Dĩnh cúi đầu đứng bên cạnh anh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngón tay của mình
Thẩm Lương Thần thấy bộ dáng này của cô, càng thêm bất an, đưa tay ôm lấy mặt của cô ép cô nhìn mình, "Có phải đầu vẫn còn choáng váng không?"
Nhìn gương mặt trước mắt, thật giống như trong kí ức của cô, quá nhiều hồi ức xen lẫn kéo đến, giống như trận đại hồng thủy. Đàm Dĩnh cảm thấy mũi chua xót, dùng sức nghiêng đầu sang một bên, "Thật sự không có."
Cô dạo này không thích anh, Thẩm Lương Thần cũng quen, nửa ôm cô ngồi ở một bên trên băng ghế, một lần lại một lần trấn an cô, "Không có việc gì đâu, nếu bị đụng đến ngốc luôn, còn có anh chăm sóc cho em."
Đàm Dĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng gần nhau của hai người dưới đất, dùng sức nhắm chặt mắt, lời của anh bên tai càng ngày càng mơ hồ, trong đầu một số đoạn kí ức vụn vỡ càng ngày càng rõ ràng.
Đúng vậy, cô nghĩ tới, nghĩ tới rất nhiều chuyện, những chuyện cực kì quan trọng lại bị cô quên đi
"Xong rồi." Dương Hằng đi tới thông báo cho Thẩm Lương Thần, mắt vãn nhìn sắc mặt tái nhợt của Đàm Dĩnh, lần nữa thành khẩn nói, "Xin lỗi Đàm tiểu thư, lần này là do tôi sơ suất."
Đàm Dĩnh miễn cưỡng cười, "Thật sự không sao mà, sao anh lại dài dòng như vậy"
Sắc mặt Thẩm Lương Thần thật không dễ nhìn, anh đỡ Đàm Dĩnh vào trong phòng bệnh nằm xong, sau đó quay lại với Dương Hằng. Hai người đứng ở cuối hành lang nói chuyện, "Anh xác định kia xe là cố ý?"
Thanh âm của anh giống như từ trong băng lãnh, mang theo lạnh lẻo thấu xương, Dương Hằng nắm tay, "Hình như muốn doạ chúng tôi sợ."
"Hù dọa?" Con ngươi Thẩm Lương Thần lạnh như ánh trăng, khóe miệng hơi hơi nhếch nhếch, "Cảnh cáo thì đúng hơn."
Dương Hằng ngẩn ra, "Anh biết là ai?"
Thẩm Lương Thần không có trả lời, chỉ xoay người chỉ đạo anh ta, "Anh đi về nghỉ trước."
"Vâng" Dương Hằng gật gật đầu.
Thẩm Lương Thần xoay người sang chỗ khác, Dương Hằng đứng tại chỗ chậm chạp không rời đi, anh nghi ngờ nhíu nhíu mày, "Còn có việc gì không?"
Dường như rất khó mở miệng, Dương Hằng do dự một hồi lâu, "Lê tiểu thư cũng không phải người xấu, Thẩm tổng anh —— "
Thẩm Lương Thần lập tức hiểu, trong mắt ý cười lạ thường, không dễ dàng phát hiện, "Tôi hiểu anh rồi... Là Tiểu Nam cố ý khích anh? Nếu không sao hôm nay anh lại vậy, chủ động đề nghị chuyện này trước mặt tôi?"
Tâm tư bị vạch trần, Dương Hằng ngượng ngùng sờ sờ mũi, mặt đỏ rần, "Đàm tiểu thư tâm ý cao siêu, đáng tiếc vẫn kém anh một bậc"
Thẩm Lương Thần không cười vì lời nói đùa của anh ta, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên trên bệ cửa, biểu tình khổ sở, "Tâm tư tôi cao siêu thì sao, gặp gỡ cô ấy, tôi gặp hạn rồi."
..........................
Lúc Thẩm Lương Thần quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Đàm Dĩnh đang ngồi trên giường ngẩn người, cô đã thay đồ bệnh nhân, nhưng sợ ban đêm trời lạnh nên đã mặt thêm áo len dệt kim hở cổ. Nhan sắc của cô càng thêm tái nhợt, anh hơi đau lòng, nhấc chân đi qua hướng cô
Nghe được tiếng bước chân, cô từ từ chuyển mắt nhìn anh, môi giật giật, lại không nói gì.
Thẩm Lương Thần đi qua ôm lấy cô từ sau lưng, đem thân hình đơn bạc của cô ôm trong lòng, hai má dán ở cổ cô, "Đang suy nghĩ gì đấy?"
Đàm Dĩnh lặng im một lát, nói: "Nhớ ba mẹ tôi."
Cảm thấy cánh tay xung quanh mình hơi cứng đờ, chỉ nghe Thẩm Lương Thần nói: "Chuyện đã qua, nhớ lại làm gì."
Anh nói xong lại cảm thấy không đúng, bỗng dưng cô lại hỏi vậy, gắt gao liếc nhìn mắt cô, "Em đã nhớ ra chuyện gì?"
Đàm Dĩnh nhìn bộ dáng anh khẩn trương, ánh mắt lạnh như băng từng chút một trở nên châm chọc, cuối cùng hơi hơi nhướn mày nói: "Chính là chuyện tôi nhớ không nổi, đang cố gắng nhớ ra đây"
Người trước mặt nhẹ nhàng thở ra, lực đạo nắm bả vai cô cũng nhẹ nhàng thả lỏng, anh chắc cũng biết được chính mình phản ứng quá khích, vì thế nhẹ nhàng ho một tiếng, "Nhớ không nổi thì đừng nhớ, sẽ đau đầu đấy."
Đàm Dĩnh không nói lời nào, đôi mắt lặng như nước theo dõi anh
Thẩm Lương Thần bị cô nhìn nên không được tự nhiên, không biết vì sao, bỗng nhiên có cảm giác không yên. Vì thế anh nói sang chuyện khác, giơ tay lên sờ sờ băng gạc trên thái dương cô, "Còn đau không?"
"Không đau."
Đàm Dĩnh không nhịn được nghiêng đầu tránh, Thẩm Lương Thần thấy bộ dạng này của cô, dùng sức ấn trên trán cô, "Vậy à?"
"Đau chết đi được!" Đàm Dĩnh che trán giận trừng anh, rơi nước mắt, "Khi dễ người bị thương như vậy, anh còn là người tốt sao?"
"ừ" Thẩm Lương Thần nói cũng nghiêm trang, "Giúp em kiểm tra một chút, anh còn tưởng rằng thần kinh em bị đụng hư rồi."
Đàm Dĩnh ngẫm một hồi, lập tức hiểu ra, trọn tròn mắt mắng: "Anh mới là đồ có vấn đề về thần kinh đấy!"
Bình luận truyện