Hoang Đường
Chương 35: Em lại muốn trốn?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Quý Thanh lên chuyến phi cơ sớm nhất bay về nước, đến Thanh Châu thì đã xế chiều. Anh vừa ra đến cửa phi trường liền gọi điện thoại, bên kia hình như đang bận, rất lâu mới nghe, mở miệng liền nói thẳng: "Có việc gì?"
Mấy năm nay Trình Quý Thanh cũng đã quen tính hấp tấp của cô, khóe miệng không khỏi mang theo ý cười, "Anh đến rồi, lời hứa đến đón anh của em đâu?"
Bên kia dừng một chút, anh tinh tường nghe được tiếng lật giấy bên đầu dây kia. Gần như có thể suy ra được bộ dáng ảo não giở lịch ngày của nha đầu kia, anh không khỏi giơ tay nhẹ nhàng che trán, "Em thật đúng là không thèm để ý một chút gì về chuyện của anh ở trong lòng."
"... Xin lỗi, gần đây công việc bận rộn. Anh chờ tí, em lập tức tới ngay!"
Trình Quý Thanh ôn hòa cười nói: "Thôi, em không cần vội, anh sẽ trực tiếp về nhà. Em đang bận đừng đến." Anh nói xong liền cúp điện thoại, đưa tay bắt taxi.
Đợi đến nửa ngày, chuông cửa vang lên ngay lúc Trình Quý Thanh đang ở sân phơi nắng đọc sách, anh giơ tay nhìn đồng hồ, hơi hơi nhướn mày, lúc này ——
Quả nhiên cửa vừa mở ra, đập vào mặt là hai bịch đựng hộp xốp lớn, bên trong là mấy hộp cơm bình dân. Trình Quý Thanh một tay chống lan can cửa, đầy hứng thú nhìn gương mặt trốn sau hai bịch lớn kia, "Anh biết mà, hẹn em ăn bữa cơm thật khó."
Cô gái lộ mặt ra, hung hăng nói, "Tất cả đều do anh thích đồ ăn, ở nhà ăn lúc nào cũng tốt hơn ra ngoài nha, em vì anh mà xếp hàng lâu lắm."
Trình Quý Thanh không khỏi bật cười, "Em thật là, không phải vì em đến muộn nên kiếm cớ?"
"Xem thời tiết hôm nay tốt cỡ nào, ra ngoài ban công ăn anh thấy sao" Đối phương tự động né câu hỏi của anh, thè lưỡi, nghiêng người chen vào cửa, lại bắt đầu đem hộp đồ ăn dọn ra
Trình Quý Thanh nhìn một màn trước mắt này, thật là cực kỳ giống tình cảnh năm đó ở Vi Toa, khi đó cũng có một cô gái nhỏ mỗi ngày giúp anh mua cơm trưa, mà ánh mặt trời hôm ấy cũng ấm áp như hôm nay... Lòng anh giật giật, chậm rãi đi đến phía sau cô, bỗng nhiên đưa tay từ phía sau ôm trụ cô
"Đàm Dĩnh, đã 5 năm, em thiếu đáp án của anh, bây giờ nghĩ được chưa?"
Bị anh ôm nên cảm thấy nao nao, thân mình cứng ngắc, lập tức tỏ vẻ hung hãn đánh anh, "Anh lại quên lời của em?"
"sorry." Trình Quý Thanh buông tay, cười lại gọi tên bây giờ của cô, "Trâu Dĩnh. Nhưng anh vẫn cảm thấy họ của mẹ em không dễ nghe bằng họ ba."
Trâu Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, lại liếc xéo anh, "Chỉ là cái họ mà thôi, có dễ nghe hay không không sao, chủ yếu nhân cách em tốt là được."
Cô nói xong cố ý làm biểu cảm kiều mị với anh, chọc Trình Quý Thanh cười to, "Giống như là nói thật vậy."
Không khí mập mờ vừa rồi liền tan biến, đề tài kia cũng bị lướt qua một cách thần kì không ai nhắc đến, hai người cùng nhau đến bàn kính ngoài sân ngồi ăn
..............................
Trâu Dĩnh bây giờ so với Đàm Dĩnh càng nhiều khí chất của một cô gái hai mươi tám tuổi hơn, vài phần quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, son môi màu đỏ càng làm cô thêm sắc sảo, cũng không thiếu vẻ gợi cảm. Trình Quý Thanh nhìn cô một hồi, uống một ngụm cà phê, "Gần đây thế nào? Nghe nói công ti Trung Ảnh kia có nhiều thay đổi."
"Đúng, có một vài cổ đông mới, nhưng không có việc gì, không nhiều ảnh hưởng lắm." Trâu Dĩnh vừa ăn một miếng, vừa mơ hồ không rõ giải thích, "Bất quá không thể không thừa nhận Đường Trọng Kiêu quả thật rất có bản lĩnh, cục diện trước kia của Hứa Niệm cực kì rối rắm, nhưng hai ba lần thôi đều bị hắn ta giải quyết triệt để"
"Đường Trọng Kiêu?" Trình Quý Thanh hơi hơi chau mày, "Công ti Đường thị, em trai Đường Khải Sâm?"
Trâu Dĩnh gật gật đầu, cực kỳ kinh ngạc, "Anh biết?"
"Có nghe qua." Trình Quý Thanh với người giữ kín chuyện tư này hơi hơi có chút tò mò, "Gia tộc bọn họ thường phát triển công việc ở nước ngoài, tại sao lại chen chân vào Trung Ảnh?"
Tuy nói bây giờ kẻ có tiền đầu tư điện ảnh cũng bình thường, nhưng Đường thị chưa từng có tuyên bố gì về dự án đầu tư này, huống chi ngàn vạn cái lại chọn một cái công ti Trung Ảnh nhỏ bé (windyhill2017.wp.com)
Trâu Dĩnh thở dài, "Từ xưa rồi anh hùng khó qua ải mĩ nhân."
Trình Quý Thanh lập tức hiểu, "Hắn coi trọng Hứa Niệm?"
"Hai người bọn họ trước đây ở nước ngoài có giai đoạn xuất hiện cùng nhau, dạng dạng phim truyền hình ấy." Trâu Dĩnh cũng không muốn nhiều lời, thuận miệng nói đại khái.
Trình Quý Thanh đương nhiên cũng không phải thật tâm muốn nghe, anh quan tâm chỉ có mình Trâu Dĩnh mà thôi. Hai người an tĩnh ăn cơm, trầm mặc hồi lâu, Trình Quý Thanh do dự một chút vẫn nói: "Em trong khoảng thời gian này, đã gặp anh ta chưa?"
Từ "Anh ta" là chỉ ai, lòng ai đều rõ. Trâu Dĩnh cắn cắn chiếc đũa, ánh mắt nhìn phía xa, "Ừ, thường nhìn trên TV."
Cô dừng một chút, quay đầu phát hiện vẻ mặt lo lắng của Trình Quý Thanh đang nhìn mình, không khỏi cười khẽ, "Yên tâm đi, em thấy anh ta chẳng sao cả, mà càng ngày em càng miễn dịch, bây giờ nhìn anh ta, em không sợ nữa."
Trâu Dĩnh nói xong còn chớp chớp mắt, bổ sung thêm: "Em bây giờ không phải là Đàm Dĩnh nữa."
Chuyện năm đó cô vẫn còn nhớ rõ ——
Cô cùng Trình Quý Thanh thắp nhang cho cha mẹ xong thì đi thẳng đến bến xe, lúc đó chính xác là mua vé xe đi Lăng Hải, nhưng chỉ khác số xe mà thôi
Sau đó xe bọn họ chưa kịp xuất phát thì chiếc xe tuyến trước gặp chuyện không may, đường bị phong toả, tài xế đang đợi lệnh nhà xa, coi thử có muốn đổi tuyến đường khác hay không. Mà lúc này có người vội vàng bắt kịp chiếc xe của cô để thông báo với cô, đưa điện thoại ra cho cô thì thấy Lê Triệu Khang gọi
Lê Triệu Khang không có giải thích gì thêm, chỉ phân phó cô, "Đem phụ kiện quan trọng của cô cho người này, sau đó anh ta sẽ an bài cô đi nơi khác, tôi cam đoan từ nay về sau, Thẩm Lương Thần sẽ không bao giờ tìm thấy cô."
Khi đó tưởng Lê Triệu Khang chỉ muốn cô đi thôi, cho nên Đàm Dĩnh hoàn toàn làm theo.
Ước chừng nửa tháng sau cô mới biết được tin mình bị "Tử vong", Lê Triệu Khang phái người đưa tới giấy tờ hộ chiếu mới, cô mới cảm thấy, rốt cuộc mình đã bắt đầu sống cuộc sống mới
Nghĩ tới Diệp Tử sẽ bị tin mình giả chết mà đau lòng, trong lòng cô cực kì áy náy cùng tự trách, nhưng cũng chỉ có như vậy Thẩm Lương Thần mới có thể thật sự buông tha cô, đây là một lần hy vọng được tự do duy nhất của cô. Đàm Dĩnh rốt cuộc vẫn quyết tâm giấu diếm Diệp Tử, cũng chỉ có lúc này, cô mới cảm thấy vô cùng may mắn khi bình thường mình không có bạn bè, ít nhất là lúc mình khổ sở thương tâm nhất, như vậy tội nghiệt của cô mới nhẹ đi một ít
Kia sau đó "Đàm Dĩnh" liền triệt để đổi tên thành "Trâu Dĩnh", cô ở một thành phố xa lạ bắt đầu mai danh ẩn tích làm lại cuộc sống mới
Nhắc tới cũng khéo, sau khi sửa tên vận khí bỗng nhiên cũng khá lên, cô bắt đầu làm nên từ một người chẳng biết gì, một đường được người có lòng đề bạt, từ từ bắt đầu làm người đại diện. Mà sau này trải qua bốn năm cố gắng, vị trí người đại diện của cô càng ngày càng lên cao
Đến Trung Ảnh làm việc cũng là ngoài ý muốn, nửa năm trước Trâu Dĩnh gặp được người bạn thời thơ ấu Hứa Niệm. Hứa Niệm bởi vì đi nước ngoài học mới cắt đứt liên lạc với cô, mà khi gặp lại vẫn thân mật như trước, chuyện gì cũng có thể tâm sự
Lúc hai người nói chuyện phiếm, Trâu Dĩnh biết được Hứa Niệm đính hôn, mà trước lúc cưới vị hôn phu bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy một người một mình chăm sóc cả nhà vị hôn phu. Điện ảnh và quay phim truyền hình cũng không phải sở trường của Hứa Niệm, cho nên cô ấy thập phần vất vả, Trâu Dĩnh luôn châm chước trước sau, quyết định gia nhập công ti Trung Ảnh giúp Hứa Niệm.
Khi đó cô vừa lúc biết được Thịnh Thế từ Thanh Châu rất xa Thủy Thành, cũng đã tính toán sẵn trong lòng, muốn hoàn toàn tránh đi người kia...
Trâu Dĩnh nhìn bầu trời xanh thẳm phía trước, thở ra một hơi thật sâu, mấy năm nay lăn lộn, cô đã sớm không phải là Đàm Dĩnh mới bước vào đời sợ trước sợ sau. Nay chính khi gặp lại người nam nhân kia, cô cũng không chút nào sợ hãi!
Trâu Dĩnh nghĩ lúc ấy, vạn vạn không nghĩ tới chuyện xảy ra nhanh như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng tình huống, cô quả thật không hề báo trước chạm mặt Thẩm Lương Thần.
................................................
Hôm nay khí trời rất tốt, Trâu Dĩnh bận việc xong, đi ngang qua phòng làm việc Hứa Niệm thì thấy cô ấy còn chưa đi, gõ cửa đi vào, mà người nọ thế mà hoàn toàn không phản ứng.
"Nhìn cái gì đấy?"
Hứa Niệm từ ngoài cửa sổ sát đất thu hồi tầm mắt, nhìn thấy cô là thần sắc từ từ giãn ra, kéo ghế cũng ngồi xuống, "Không có gì, sao cậu vẫn chưa về?"
Trâu Dĩnh vừa vặn cũng có việc muốn nói chuyện với cô ấy, từ trong túi cầm phần bản thảo đưa ra, "Người đẹp tổ kia muốn thay cậu làm sưu tầm tài liệu, mọi chuyện tớ đã thay cậu lo liệu, cậu lại nhìn xem."
Hứa Niệm cầm bản thảo, nhịn không được chê cười cô ấy, "Tiểu Kỷ lại đi hẹn hò? Cậu ngược lại thật sảng khoái nha, mỗi lần anh ta đem công việc quăng cho cậu, cậu đều không nói gì cả. Chính cậu cũng không suy xét vấn đề cá nhân a"
Bình thường cũng hay bị bạn tốt trêu, Trâu Dĩnh chỉ cười nói: "Nam nhân nào có tiền đều đáng yêu"
Mấy năm nay cô càng kiếm nhiều tiền, mà vẫn thiếu cảm giác an toàn, trong lòng liền tự an ủi chính mình, có lẽ là vẫn chưa kiếm đủ tiền?
Hứa Niệm đem bản thảo đẩy sang bên cạnh, nghiêm túc đánh giá cô, "Có cô gái nào mà chẳng muốn yêu? Cậu trì hoãn nữa sẽ chẳng ai thèm lấy đâu."
"Cậu so với tớ thật tốt hơn nhiều."
Giữa hai người rất ít khi nói về đàn ông, Trâu Dĩnh cũng hiếm khi đề cập tới, cho nên hai người nói đến cuối cuộc trò chuyện, ngược lại ai nấy đều sầu não. Dứt khoát hẹn nhau cùng đi ăn cơm, trên đường Hứa Niệm còn thăm dò cô, "Vị tổng biên tập kia đâu, giữ cậu nhiều năm như vậy, tớ không tin cậu vô tâm."
Trâu Dĩnh nhìn trái phải mà nói, "Cậu nói ăn cái gì tốt đây, ăn cơm thật đúng là chuyện đáng ghét, nếu con người không cần ăn cơm tốt biết bao nhiêu."
Hứa Niệm trợn trắng mắt, "Xem ra ngươi không chỉ đem mình thành đàn ông, mà nghĩ mình làm siêu nhân?"
Khi nói chuyện hai người đến một nhà hàng mới mở, là Hứa Niệm đưa cô đi, nhắc tới cũng thật khéo, đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Đường Trọng Kiêu cùng nghê Vi ngồi ở trong góc. Vốn tài tử đi cùng giai nhân cũng không có gì đáng kỳ quái, nhưng Đường Trọng Kiêu vừa mới ở chung với Hứa Niệm đây, tuy rằng Hứa Niệm cũng bị ép buộc...
Thấy một màn này, Trâu Dĩnh không khỏi lo lắng về cảm xúc của Hứa Niệm, "Muốn đổi chỗ khác không?"
"Đổi làm gì?" Hứa Niệm cười nhạt với lời đề nghị của cô,lôi cô đến chỗ khác ngồi
Trâu Dĩnh nén cười, "Không đổi thì cậu trốn làm gì?"
"Ai trốn? Tớ không muốn ảnh hưởng việc ăn cơm của tớ và cậu."
Trâu Dĩnh nhướng nhướng mày, bỗng nhiên có chút ý nghĩ đồng tình với Đường Trọng Kiêu, hắn ta dùng nhiều thủ đoạn với Hứa Niệm như vậy, xem ra tất cả đều uổng phí.
Hai người ngồi cách Đường Trọng Kiêu cũng khá xa, mà vẫn có thể nhìn cảnh tượng bên kia. Trâu Dĩnh thấy Hứa Niệm vẫn luôn tâm thần không yên, mà trên mặt vẫn tỏ ra vẻ bình thường, dứt khoát đi đến WC, để cho cô ấy tỉnh táo lại một chút
Vừa vặn công ty gọi tới, cô đứng ở khúc quanh hành lang nghe máy, thuận tiện châm điếu thuốc.
Điện thoại là do một đạo diễn gọi đến, đối phương ở trong nghề rất nổi danh, đáng tiếc tác phong ông ấy hơi bê bối. Cô đã trò chuyện với đối phương một lần, bị ánh mắt trần- trụi của ông ta nhìn làm cô chịu không được
"Vâng, Lưu đạo?" Trâu Dĩnh mỉm cười ứng phó đối phương, trên mặt nửa điểm ý cười cũng không có
(Lưu đạo: Lưu đạo diễn í)
Lưu đạo hình như là uống say, lớn đầu lưỡi nói: "Tiểu Trâu a, anh không phải nói em đưa Lục Từ đến sao, em như thế nào gần đây đều không liên lạc với anh"
Vậy là bởi vì chướng mắt cách làm việc của ông, Trâu Dĩnh ở trong lòng thầm mắng, mà ngoài miệng vẫn ngọt ngấy nói: "Ông thấy gần đây tôi bận như vậy, Đường tổng cho phân việc cho Lục Từ, nhưng sợ lịch làm việc không có chỗ trống, không báo trước cho ngài, thật là xin lỗi."
Bên đầu dây kia Lưu đạo rõ ràng không thanh tĩnh, dừng một chút, âm điệu lập tức đề cao vài độ, "Cái gì là Đường tổng?Anh chỉ biết lúc đầu là Hứa tổng tụi em nói trước chuyện này em tự mình lại đây nói rõ cho anh!!"
Trong điện thoại âm thanh ồn ào, còn kèm theo vài tiếng cười nhẹ của đàn bà, Trâu Dĩnh biết không có chuyện gì tốt, ngoài miệng vẫn vòng vo, "Ơ, tôi bây giờ đi không được, bên này đang bận lắm. Nếu không hôm sau tôi mời ông ăn cơm, đến lúc đõ sẽ chuộc lỗi"
"Đừng hôm sau, ngay hôm nay đi." Lưu đạo không có cảm xúc bật cười, "Tiểu Trâu a, anh bên này còn có Trần đạo Điền đạo, em cũng không muốn khiến bọn họ thất vọng chứ."
Sắc mặt Trâu Dĩnh đã chìm xuống, hung hăng đè tàn thuốc vào chậu hoa
Lưu đạo còn nói: "Bọn Điền đạo năm nay sẽ có dự án lớn, em qua đây bồi chúng ta uống một chén, ngồi tâm sự ý tưởng, nhé?"
Nhé cái đầu quỷ ông
Trâu Dĩnh hít vào một hơi, cưỡng ép mình cười tủm tỉm như trước, "Vậy cũng không được, Lưu đạo a, ông có biết tửu lượng của tôi, lần trước mới uống hai ly thiếu chút nữa liền —— "
Lời của cô còn chưa nói xong, điện thoại trong tay bỗng nhiên liền bị người khác cướp đi, còn chưa thấy rõ người tới là ai, di động đã bị đập vào bức tường, tiếp thân máy liền bị chia năm xẻ bảy
.................../.......................
Trình Quý Thanh lên chuyến phi cơ sớm nhất bay về nước, đến Thanh Châu thì đã xế chiều. Anh vừa ra đến cửa phi trường liền gọi điện thoại, bên kia hình như đang bận, rất lâu mới nghe, mở miệng liền nói thẳng: "Có việc gì?"
Mấy năm nay Trình Quý Thanh cũng đã quen tính hấp tấp của cô, khóe miệng không khỏi mang theo ý cười, "Anh đến rồi, lời hứa đến đón anh của em đâu?"
Bên kia dừng một chút, anh tinh tường nghe được tiếng lật giấy bên đầu dây kia. Gần như có thể suy ra được bộ dáng ảo não giở lịch ngày của nha đầu kia, anh không khỏi giơ tay nhẹ nhàng che trán, "Em thật đúng là không thèm để ý một chút gì về chuyện của anh ở trong lòng."
"... Xin lỗi, gần đây công việc bận rộn. Anh chờ tí, em lập tức tới ngay!"
Trình Quý Thanh ôn hòa cười nói: "Thôi, em không cần vội, anh sẽ trực tiếp về nhà. Em đang bận đừng đến." Anh nói xong liền cúp điện thoại, đưa tay bắt taxi.
Đợi đến nửa ngày, chuông cửa vang lên ngay lúc Trình Quý Thanh đang ở sân phơi nắng đọc sách, anh giơ tay nhìn đồng hồ, hơi hơi nhướn mày, lúc này ——
Quả nhiên cửa vừa mở ra, đập vào mặt là hai bịch đựng hộp xốp lớn, bên trong là mấy hộp cơm bình dân. Trình Quý Thanh một tay chống lan can cửa, đầy hứng thú nhìn gương mặt trốn sau hai bịch lớn kia, "Anh biết mà, hẹn em ăn bữa cơm thật khó."
Cô gái lộ mặt ra, hung hăng nói, "Tất cả đều do anh thích đồ ăn, ở nhà ăn lúc nào cũng tốt hơn ra ngoài nha, em vì anh mà xếp hàng lâu lắm."
Trình Quý Thanh không khỏi bật cười, "Em thật là, không phải vì em đến muộn nên kiếm cớ?"
"Xem thời tiết hôm nay tốt cỡ nào, ra ngoài ban công ăn anh thấy sao" Đối phương tự động né câu hỏi của anh, thè lưỡi, nghiêng người chen vào cửa, lại bắt đầu đem hộp đồ ăn dọn ra
Trình Quý Thanh nhìn một màn trước mắt này, thật là cực kỳ giống tình cảnh năm đó ở Vi Toa, khi đó cũng có một cô gái nhỏ mỗi ngày giúp anh mua cơm trưa, mà ánh mặt trời hôm ấy cũng ấm áp như hôm nay... Lòng anh giật giật, chậm rãi đi đến phía sau cô, bỗng nhiên đưa tay từ phía sau ôm trụ cô
"Đàm Dĩnh, đã 5 năm, em thiếu đáp án của anh, bây giờ nghĩ được chưa?"
Bị anh ôm nên cảm thấy nao nao, thân mình cứng ngắc, lập tức tỏ vẻ hung hãn đánh anh, "Anh lại quên lời của em?"
"sorry." Trình Quý Thanh buông tay, cười lại gọi tên bây giờ của cô, "Trâu Dĩnh. Nhưng anh vẫn cảm thấy họ của mẹ em không dễ nghe bằng họ ba."
Trâu Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, lại liếc xéo anh, "Chỉ là cái họ mà thôi, có dễ nghe hay không không sao, chủ yếu nhân cách em tốt là được."
Cô nói xong cố ý làm biểu cảm kiều mị với anh, chọc Trình Quý Thanh cười to, "Giống như là nói thật vậy."
Không khí mập mờ vừa rồi liền tan biến, đề tài kia cũng bị lướt qua một cách thần kì không ai nhắc đến, hai người cùng nhau đến bàn kính ngoài sân ngồi ăn
..............................
Trâu Dĩnh bây giờ so với Đàm Dĩnh càng nhiều khí chất của một cô gái hai mươi tám tuổi hơn, vài phần quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, son môi màu đỏ càng làm cô thêm sắc sảo, cũng không thiếu vẻ gợi cảm. Trình Quý Thanh nhìn cô một hồi, uống một ngụm cà phê, "Gần đây thế nào? Nghe nói công ti Trung Ảnh kia có nhiều thay đổi."
"Đúng, có một vài cổ đông mới, nhưng không có việc gì, không nhiều ảnh hưởng lắm." Trâu Dĩnh vừa ăn một miếng, vừa mơ hồ không rõ giải thích, "Bất quá không thể không thừa nhận Đường Trọng Kiêu quả thật rất có bản lĩnh, cục diện trước kia của Hứa Niệm cực kì rối rắm, nhưng hai ba lần thôi đều bị hắn ta giải quyết triệt để"
"Đường Trọng Kiêu?" Trình Quý Thanh hơi hơi chau mày, "Công ti Đường thị, em trai Đường Khải Sâm?"
Trâu Dĩnh gật gật đầu, cực kỳ kinh ngạc, "Anh biết?"
"Có nghe qua." Trình Quý Thanh với người giữ kín chuyện tư này hơi hơi có chút tò mò, "Gia tộc bọn họ thường phát triển công việc ở nước ngoài, tại sao lại chen chân vào Trung Ảnh?"
Tuy nói bây giờ kẻ có tiền đầu tư điện ảnh cũng bình thường, nhưng Đường thị chưa từng có tuyên bố gì về dự án đầu tư này, huống chi ngàn vạn cái lại chọn một cái công ti Trung Ảnh nhỏ bé (windyhill2017.wp.com)
Trâu Dĩnh thở dài, "Từ xưa rồi anh hùng khó qua ải mĩ nhân."
Trình Quý Thanh lập tức hiểu, "Hắn coi trọng Hứa Niệm?"
"Hai người bọn họ trước đây ở nước ngoài có giai đoạn xuất hiện cùng nhau, dạng dạng phim truyền hình ấy." Trâu Dĩnh cũng không muốn nhiều lời, thuận miệng nói đại khái.
Trình Quý Thanh đương nhiên cũng không phải thật tâm muốn nghe, anh quan tâm chỉ có mình Trâu Dĩnh mà thôi. Hai người an tĩnh ăn cơm, trầm mặc hồi lâu, Trình Quý Thanh do dự một chút vẫn nói: "Em trong khoảng thời gian này, đã gặp anh ta chưa?"
Từ "Anh ta" là chỉ ai, lòng ai đều rõ. Trâu Dĩnh cắn cắn chiếc đũa, ánh mắt nhìn phía xa, "Ừ, thường nhìn trên TV."
Cô dừng một chút, quay đầu phát hiện vẻ mặt lo lắng của Trình Quý Thanh đang nhìn mình, không khỏi cười khẽ, "Yên tâm đi, em thấy anh ta chẳng sao cả, mà càng ngày em càng miễn dịch, bây giờ nhìn anh ta, em không sợ nữa."
Trâu Dĩnh nói xong còn chớp chớp mắt, bổ sung thêm: "Em bây giờ không phải là Đàm Dĩnh nữa."
Chuyện năm đó cô vẫn còn nhớ rõ ——
Cô cùng Trình Quý Thanh thắp nhang cho cha mẹ xong thì đi thẳng đến bến xe, lúc đó chính xác là mua vé xe đi Lăng Hải, nhưng chỉ khác số xe mà thôi
Sau đó xe bọn họ chưa kịp xuất phát thì chiếc xe tuyến trước gặp chuyện không may, đường bị phong toả, tài xế đang đợi lệnh nhà xa, coi thử có muốn đổi tuyến đường khác hay không. Mà lúc này có người vội vàng bắt kịp chiếc xe của cô để thông báo với cô, đưa điện thoại ra cho cô thì thấy Lê Triệu Khang gọi
Lê Triệu Khang không có giải thích gì thêm, chỉ phân phó cô, "Đem phụ kiện quan trọng của cô cho người này, sau đó anh ta sẽ an bài cô đi nơi khác, tôi cam đoan từ nay về sau, Thẩm Lương Thần sẽ không bao giờ tìm thấy cô."
Khi đó tưởng Lê Triệu Khang chỉ muốn cô đi thôi, cho nên Đàm Dĩnh hoàn toàn làm theo.
Ước chừng nửa tháng sau cô mới biết được tin mình bị "Tử vong", Lê Triệu Khang phái người đưa tới giấy tờ hộ chiếu mới, cô mới cảm thấy, rốt cuộc mình đã bắt đầu sống cuộc sống mới
Nghĩ tới Diệp Tử sẽ bị tin mình giả chết mà đau lòng, trong lòng cô cực kì áy náy cùng tự trách, nhưng cũng chỉ có như vậy Thẩm Lương Thần mới có thể thật sự buông tha cô, đây là một lần hy vọng được tự do duy nhất của cô. Đàm Dĩnh rốt cuộc vẫn quyết tâm giấu diếm Diệp Tử, cũng chỉ có lúc này, cô mới cảm thấy vô cùng may mắn khi bình thường mình không có bạn bè, ít nhất là lúc mình khổ sở thương tâm nhất, như vậy tội nghiệt của cô mới nhẹ đi một ít
Kia sau đó "Đàm Dĩnh" liền triệt để đổi tên thành "Trâu Dĩnh", cô ở một thành phố xa lạ bắt đầu mai danh ẩn tích làm lại cuộc sống mới
Nhắc tới cũng khéo, sau khi sửa tên vận khí bỗng nhiên cũng khá lên, cô bắt đầu làm nên từ một người chẳng biết gì, một đường được người có lòng đề bạt, từ từ bắt đầu làm người đại diện. Mà sau này trải qua bốn năm cố gắng, vị trí người đại diện của cô càng ngày càng lên cao
Đến Trung Ảnh làm việc cũng là ngoài ý muốn, nửa năm trước Trâu Dĩnh gặp được người bạn thời thơ ấu Hứa Niệm. Hứa Niệm bởi vì đi nước ngoài học mới cắt đứt liên lạc với cô, mà khi gặp lại vẫn thân mật như trước, chuyện gì cũng có thể tâm sự
Lúc hai người nói chuyện phiếm, Trâu Dĩnh biết được Hứa Niệm đính hôn, mà trước lúc cưới vị hôn phu bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy một người một mình chăm sóc cả nhà vị hôn phu. Điện ảnh và quay phim truyền hình cũng không phải sở trường của Hứa Niệm, cho nên cô ấy thập phần vất vả, Trâu Dĩnh luôn châm chước trước sau, quyết định gia nhập công ti Trung Ảnh giúp Hứa Niệm.
Khi đó cô vừa lúc biết được Thịnh Thế từ Thanh Châu rất xa Thủy Thành, cũng đã tính toán sẵn trong lòng, muốn hoàn toàn tránh đi người kia...
Trâu Dĩnh nhìn bầu trời xanh thẳm phía trước, thở ra một hơi thật sâu, mấy năm nay lăn lộn, cô đã sớm không phải là Đàm Dĩnh mới bước vào đời sợ trước sợ sau. Nay chính khi gặp lại người nam nhân kia, cô cũng không chút nào sợ hãi!
Trâu Dĩnh nghĩ lúc ấy, vạn vạn không nghĩ tới chuyện xảy ra nhanh như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng tình huống, cô quả thật không hề báo trước chạm mặt Thẩm Lương Thần.
................................................
Hôm nay khí trời rất tốt, Trâu Dĩnh bận việc xong, đi ngang qua phòng làm việc Hứa Niệm thì thấy cô ấy còn chưa đi, gõ cửa đi vào, mà người nọ thế mà hoàn toàn không phản ứng.
"Nhìn cái gì đấy?"
Hứa Niệm từ ngoài cửa sổ sát đất thu hồi tầm mắt, nhìn thấy cô là thần sắc từ từ giãn ra, kéo ghế cũng ngồi xuống, "Không có gì, sao cậu vẫn chưa về?"
Trâu Dĩnh vừa vặn cũng có việc muốn nói chuyện với cô ấy, từ trong túi cầm phần bản thảo đưa ra, "Người đẹp tổ kia muốn thay cậu làm sưu tầm tài liệu, mọi chuyện tớ đã thay cậu lo liệu, cậu lại nhìn xem."
Hứa Niệm cầm bản thảo, nhịn không được chê cười cô ấy, "Tiểu Kỷ lại đi hẹn hò? Cậu ngược lại thật sảng khoái nha, mỗi lần anh ta đem công việc quăng cho cậu, cậu đều không nói gì cả. Chính cậu cũng không suy xét vấn đề cá nhân a"
Bình thường cũng hay bị bạn tốt trêu, Trâu Dĩnh chỉ cười nói: "Nam nhân nào có tiền đều đáng yêu"
Mấy năm nay cô càng kiếm nhiều tiền, mà vẫn thiếu cảm giác an toàn, trong lòng liền tự an ủi chính mình, có lẽ là vẫn chưa kiếm đủ tiền?
Hứa Niệm đem bản thảo đẩy sang bên cạnh, nghiêm túc đánh giá cô, "Có cô gái nào mà chẳng muốn yêu? Cậu trì hoãn nữa sẽ chẳng ai thèm lấy đâu."
"Cậu so với tớ thật tốt hơn nhiều."
Giữa hai người rất ít khi nói về đàn ông, Trâu Dĩnh cũng hiếm khi đề cập tới, cho nên hai người nói đến cuối cuộc trò chuyện, ngược lại ai nấy đều sầu não. Dứt khoát hẹn nhau cùng đi ăn cơm, trên đường Hứa Niệm còn thăm dò cô, "Vị tổng biên tập kia đâu, giữ cậu nhiều năm như vậy, tớ không tin cậu vô tâm."
Trâu Dĩnh nhìn trái phải mà nói, "Cậu nói ăn cái gì tốt đây, ăn cơm thật đúng là chuyện đáng ghét, nếu con người không cần ăn cơm tốt biết bao nhiêu."
Hứa Niệm trợn trắng mắt, "Xem ra ngươi không chỉ đem mình thành đàn ông, mà nghĩ mình làm siêu nhân?"
Khi nói chuyện hai người đến một nhà hàng mới mở, là Hứa Niệm đưa cô đi, nhắc tới cũng thật khéo, đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Đường Trọng Kiêu cùng nghê Vi ngồi ở trong góc. Vốn tài tử đi cùng giai nhân cũng không có gì đáng kỳ quái, nhưng Đường Trọng Kiêu vừa mới ở chung với Hứa Niệm đây, tuy rằng Hứa Niệm cũng bị ép buộc...
Thấy một màn này, Trâu Dĩnh không khỏi lo lắng về cảm xúc của Hứa Niệm, "Muốn đổi chỗ khác không?"
"Đổi làm gì?" Hứa Niệm cười nhạt với lời đề nghị của cô,lôi cô đến chỗ khác ngồi
Trâu Dĩnh nén cười, "Không đổi thì cậu trốn làm gì?"
"Ai trốn? Tớ không muốn ảnh hưởng việc ăn cơm của tớ và cậu."
Trâu Dĩnh nhướng nhướng mày, bỗng nhiên có chút ý nghĩ đồng tình với Đường Trọng Kiêu, hắn ta dùng nhiều thủ đoạn với Hứa Niệm như vậy, xem ra tất cả đều uổng phí.
Hai người ngồi cách Đường Trọng Kiêu cũng khá xa, mà vẫn có thể nhìn cảnh tượng bên kia. Trâu Dĩnh thấy Hứa Niệm vẫn luôn tâm thần không yên, mà trên mặt vẫn tỏ ra vẻ bình thường, dứt khoát đi đến WC, để cho cô ấy tỉnh táo lại một chút
Vừa vặn công ty gọi tới, cô đứng ở khúc quanh hành lang nghe máy, thuận tiện châm điếu thuốc.
Điện thoại là do một đạo diễn gọi đến, đối phương ở trong nghề rất nổi danh, đáng tiếc tác phong ông ấy hơi bê bối. Cô đã trò chuyện với đối phương một lần, bị ánh mắt trần- trụi của ông ta nhìn làm cô chịu không được
"Vâng, Lưu đạo?" Trâu Dĩnh mỉm cười ứng phó đối phương, trên mặt nửa điểm ý cười cũng không có
(Lưu đạo: Lưu đạo diễn í)
Lưu đạo hình như là uống say, lớn đầu lưỡi nói: "Tiểu Trâu a, anh không phải nói em đưa Lục Từ đến sao, em như thế nào gần đây đều không liên lạc với anh"
Vậy là bởi vì chướng mắt cách làm việc của ông, Trâu Dĩnh ở trong lòng thầm mắng, mà ngoài miệng vẫn ngọt ngấy nói: "Ông thấy gần đây tôi bận như vậy, Đường tổng cho phân việc cho Lục Từ, nhưng sợ lịch làm việc không có chỗ trống, không báo trước cho ngài, thật là xin lỗi."
Bên đầu dây kia Lưu đạo rõ ràng không thanh tĩnh, dừng một chút, âm điệu lập tức đề cao vài độ, "Cái gì là Đường tổng?Anh chỉ biết lúc đầu là Hứa tổng tụi em nói trước chuyện này em tự mình lại đây nói rõ cho anh!!"
Trong điện thoại âm thanh ồn ào, còn kèm theo vài tiếng cười nhẹ của đàn bà, Trâu Dĩnh biết không có chuyện gì tốt, ngoài miệng vẫn vòng vo, "Ơ, tôi bây giờ đi không được, bên này đang bận lắm. Nếu không hôm sau tôi mời ông ăn cơm, đến lúc đõ sẽ chuộc lỗi"
"Đừng hôm sau, ngay hôm nay đi." Lưu đạo không có cảm xúc bật cười, "Tiểu Trâu a, anh bên này còn có Trần đạo Điền đạo, em cũng không muốn khiến bọn họ thất vọng chứ."
Sắc mặt Trâu Dĩnh đã chìm xuống, hung hăng đè tàn thuốc vào chậu hoa
Lưu đạo còn nói: "Bọn Điền đạo năm nay sẽ có dự án lớn, em qua đây bồi chúng ta uống một chén, ngồi tâm sự ý tưởng, nhé?"
Nhé cái đầu quỷ ông
Trâu Dĩnh hít vào một hơi, cưỡng ép mình cười tủm tỉm như trước, "Vậy cũng không được, Lưu đạo a, ông có biết tửu lượng của tôi, lần trước mới uống hai ly thiếu chút nữa liền —— "
Lời của cô còn chưa nói xong, điện thoại trong tay bỗng nhiên liền bị người khác cướp đi, còn chưa thấy rõ người tới là ai, di động đã bị đập vào bức tường, tiếp thân máy liền bị chia năm xẻ bảy
.................../.......................
Bình luận truyện