Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 188: Trạm dịch



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Miếu Quan Đế nằm ở thành tây, bởi vì lâu năm không tu sửa, cả kiến trúc một mảnh vàng xám đổ nát. Lúc Hai người đến, trong đại điện tan hoang thế nhưng đã tụ tập mười mấy người, mọi người mặt mũi cương nghị vẻ mặt nghiêm trọng, vừa nhìn liền biết không phải là nhân vật bình thường. Nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác cõng theo Lục Thanh Lam đi đến, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.

Những người này là nhân viên bên ngoài của Cẩm Y Vệ trong thành Thanh Châu, sáng tối đều có. Tiêu Thiểu Giác vừa tiến vào thành Thanh Châu, liền để lại ám ký của Cẩm Y Vệ, hẹn những người này đến miếu Quan Đế gặp mặt. Cẩm Y Vệ chịu trách nhiệm giám thị đủ loại quan lại, dò thăm tin tức, vốn ở các châu, các phủ, các huyện đều có nhân viên nằm vùng tương ứng, Tiêu Thiểu Giác sau khi tiếp chưởng Cẩm Y Vệ, lại càng khua chiêng gõ mõ mở rộng thực lực, dệt mạng lưới tình báo, nhân số Cẩm Y Vệ tăng nhiều, cho nên Thanh Châu tuy là thành nhỏ, cũng có không ít Cẩm Y Vệ ở chỗ này.

Vốn mọi người thấy ám ký Tiêu Thiểu Giác lưu lại, biết trong thành có một vị quan lớn của Cẩm Y Vệ tới, không ngờ vậy mà lại là nam tử trẻ anh tuấn như vậy.

Tiêu Thiểu Giác đón lấy ánh mắt của mọi người, thần sắc không thay đổi đi vào chỗ đám người kia, đi tới cao trên bậc thang cao nhất, một tay chỉ trời nói: “Hồng dương kiếp động!”

Mọi người nhìn nhau mấy lần, cùng nhau nói: “Đại Tề hưng thịnh!”

Đây chính là tiếng lóng khi lần đầu gặp mặt của Cẩm Y Vệ. Mọi người thấy hắn biết, trong lúc nhất thần kinh căng thẳng buông lỏng không ít. Tiêu Thiểu Giác hài lòng gật gật đầu, nói: “Các vị cực khổ!”

Mọi người cùng khom người kêu lên: “Đại nhân cực khổ!”

Tiêu Thiểu Giác lấy từ trong lòng ngực ra một lệnh bài đen nhánh, “Ta là trấn phủ ty Thiên hộ của Cẩm Y Vệ Lục Văn Bảo, vâng lệnh Khánh vương điện hạ, đặc biệt tới đây giải quyết việc công. Mấy người các ngươi ai là thủ lĩnh?”

Lục Thanh Lam có chút giật mình lại có chút buồn cười, không ngờ hắn tùy tiện thêu dệt một cái tên, thế nhưng cùng họ với mình, hơn nữa trong tên lại mang theo nhũ danh của mình.

Một nam nhân thân hình cao lớn đi lên trước, nửa quỳ trên mặt đất: “Tiểu nhân Trương Đoan hổ thẹn làm thủ lĩnh Cẩm Y Vệ nơi này, tham kiến Thiên hộ đại nhân.”

Một Thiên hộ Cẩm Y Vệ ở kinh sư không coi là cái gì, nhưng đó cũng là quan lớn chính ngũ phẩm, quan phụ mẫu của Thanh Châu chẳng qua cũng chỉ là lục phẩm, cho nên Tiêu Thiểu Giác mặc dù không công khai thân phận thật sự của mình, cũng đủ chấn động đến những Cẩm Y Vệ này.

Người nọ cực kỳ cẩn thận, cung kính nói: “Đại nhân, không phải là tiểu nhân không tin đại nhân, dựa theo quy củ của Cẩm Y Vệ, kính xin đại nhân để cho tiểu nhân nghiệm xem ấn tín, xác nhận thân phận theo cách chung.”

Tiêu Thiểu Giác cũng không tức giận, mà gật đầu: “Đây là quy củ Khánh vương điện hạ định ra, đương nhiên không thể phá bỏ! ” Liền sờ tay vào ngực, lấy ra một cuốn giấy da dê vàng.

Người nọ cẩn thận nhìn văn thư bên trên tấm da dê, nhất là nhìn đến tư chương* cá nhân của Tiêu Thiểu Giác đến cuối cùng, không dám có bất kỳ nghi ngờ gì nữa.

(*) 私章 Tư chương: con dấu cá nhân

私章 Tư chương

Lúc này mới hai tay đem văn thư cẩn thận trả lại cho Tiêu Thiểu Giác, dẫn mọi người cùng nhau quỳ xuống: “Trương Đoan dẫn dắt mười hai Cẩm Y Vệ thành Thanh Châu tham kiến Lục thiên hộ.”

Tiêu Thiểu Giác hài lòng gật gật đầu: “Các ngươi đứng dậy đi.” Hắn chỉ Lục Thanh Lam giới thiệu: “Vị này là xá muội!”

Lục Thanh Lam cho rằng hắn lại muốn nói mình chính là tức phụ của hắn, không ngờ lần này lại biến thành muội muội.

Trương Đoan nói: “Không biết đại nhân gọi ta đến, có gì phân phó?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Bổn quan phụng lệnh Khánh vương điện hạ, đến chỗ này tới thi hành một nhiệm vụ bí mật, không ngờ có người âm thầm phá hỏng. Các huynh đệ ta mang đến đều bị đối phương phái người giết chết, hiện giờ chỉ còn lại hai huynh muội bọn ta, vì vậy ta cần các ngươi trợ giúp.”

Trương Đoan gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Việc Cẩm Y Vệ làm đều là việc cực khổ, thi hành một nhiệm vụ chính là đem đầu giắt ở trên lưng quần.

Trương Đoan nói: “Đại nhân có thể nói cho ta biết địch nhân là người nào hay không?”

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Các ngươi tốt nhất không nên biết, chỉ cần thi hành mệnh lệnh của ta là được.”

Trương Đoan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Vâng! Đại nhân có chuyện gì, xin cứ việc phân phó.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Trong các ngươi, ai là dịch thừa?” Tất cả các châu, phủ, huyện của Đại Tề đều sắp đặt trạm dịch, dịch thừa chính là thủ lĩnh của trạm dịch, một cái tiểu quan không nhập lưu. Dựa theo truyền thống của Cẩm Y Vệ, tất cả dịch thừa đều là thân kiêm hai chức, một phương diện là quan viên triều đình, một phương diện lại là mật thám của Cẩm Y Vệ, chịu trách nhiệm trợ giúp Cẩm Y Vệ dò thăm tin tức, cho nên tất cả dịch thừa đều là nhân viên bên ngoài của Cẩm Y Vệ, đây đã là ước định.

(*) 驿站 Dịch trạm: trạm ngựa, dùng ngựa đưa thư, các trạm để truyền đưa văn thư.

Liền có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi ra, quỳ gối trước mặt Tiêu Thiểu Giác, nói: “Lục đại nhân, tiểu nhân chính là dịch thừa Hàng Đại.”

Tiêu Thiểu Giác đánh giá người này một phen, thấy hắn một thân đầy khí con buôn, không giống một cái quan viên, giống như là một cái thương nhân, hắn cũng lơ đễnh. Hắn nói: “Hiện giờ thành Thanh Châu sát cơ từng bước, nguy hiểm vạn phần, ngươi chịu trách nhiệm đem hai huynh muội ta về trạm dịch.”

Lại phân phó Trương Đoan nói: “Ngươi mang mấy người ra đi tìm hiểu tin tức, phải chú ý chặt chẽ hướng đi của quân thủ bị Thanh Châu.”

Hắn nói mặc dù không rõ, mọi người lại nghe ra ý tứ của hắn, quân phòng giữ muốn đối phó Thiên hộ đại nhân, tất cả mọi người cảm thấy hàn ý bò đầy trên lưng. Quân phòng giữ tuy nói lực chiến đấu không mạnh, nhưng cũng có hơn ngàn người, đó là quân đội chính quy của Đại Tề. Cẩm Y Vệ Thanh Châu cộng lại chẳng qua cũng chỉ là đại miêu tiểu miêu ba lượng, đối nghịch cùng quân chính quy quốc gia, thử nghĩ cũng biết đây là hậu quả gì.

Mọi người không dám trì hoãn, dựa theo phân phó của Tiêu Thiểu Giác chia nhau làm việc.

Hàng Đại lúc đến mang theo một chiếc xe la, hắn nói với Tiêu Thiểu Giác: “Đại nhân muốn đi trạm dịch, hay là ngồi xe la của tiểu nhân đi đi.”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu.”Việc này không nên chậm trễ, lập tức lên đường.”

Hàng Đại mang hai người tới hậu viện của miếu Quan Đế, nơi đó quả nhiên có một chiếc xe la bằng phẳng. “Đại nhân mời, cô nương mời!” Hàng Đại mời hai người lên xe la, hắn đảm nhiệm phu xe ngồi ở trên càng xe vội vàng đưa lừa đi về phía trạm dịch.

Tiêu Thiểu Giác thoáng buông lỏng một chút, thở dài nói: “Đoạn đường này chạy trốn thật là mỗi bước đều hung hiểm a!”

Lục Thanh Lam hỏi: “Trong Cẩm Y Vệ các ngươi hẳn là có đường liên lạc bí mật, nếu ngươi lấy được liên lạc của Cẩm Y Vệ Thanh Châu, vì sao không thông qua đường này đưa tin tức cho Vệ Bân ở Ung Châu? Vệ Bân một khi biết chúng ta ở chỗ này, tất nhiên sẽ mang tinh nhuệ Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng tới bảo vệ chúng ta trước, Cẩm Y Vệ thực lực hùng hậu, đến lúc đó chúng ta mới có thể chân chính an toàn.”

Tiêu Thiểu Giác đưa tay nhéo cằm của nàng, cười nói: “Ngươi tuổi không lớn lắm, biết được cũng không phải ít. Ngay cả vận hành nội bộ của Cẩm Y Vệ ngươi cũng biết.” Hắn tựa người vào buồng xe la, thở dài nói: “Ta không phải là không muốn đưa tin cho Vệ Bân, ngươi cũng thấy đấy, địa phương nhỏ như Thanh Châu, những người này mặc dù cũng coi như là Cẩm Y Vệ, nhưng không phải là tinh nhuệ, ta không thể bảo đảm lòng trung thành và trình độ tín nhiệm của bọn họ, cũng như ta không dám bại lộ thân phận chân thật của mình. Nguy hiểm này không đáng để liều lĩnh, vạn nhất thư tín không rơi vào trong tay Vệ Bân, mà rơi vào trong tay Lão Nhị hoặc là Lão Tứ, bọn họ sẽ xác định được hành tung của chúng ta, đến lúc đó sẽ chỉ làm cho chúng ta càng nguy hiểm.”

Lục Thanh Lam giờ mới hiểu được, đỏ mặt nói: “Vương gia tâm tư kỹ càng, ta vốn cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở một câu.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ mang ngươi bình an thoát khỏi hiểm cảnh.”

Lục Thanh Lam gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi!”

Xe la không so được với xe ngựa, cực kỳ xóc nảy, trong sự lắc lư đung đưa, đầu Lục Thanh Lam đều có chút choáng váng, mới rốt cục trở lại trạm dịch.

Hai người xuống xe la, Hàng Đại nói: “Đại nhân, hậu viện là xe lương của Nam Đại Doanh, chen chúc cùng một chỗ không ra gì, tiền viện là chỗ tiểu nhân hiểu rõ, kính xin đại nhân cùng ta đến tiền viện nghỉ ngơi.”

Hắn vẫn chưa hiểu rõ Tiêu Thiểu Giác tới đây vì mục đích gì. Nhưng người ta là quan lớn như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều. Tiêu Thiểu Giác khoát tay: “Không cần, ngươi phái người hỏi thăm một chút, xe vận lương của Nam Đại Doanh lúc nào lên đường?”

Hàng Đại nói: “Những xe vận lương này đã ở chỗ này ngây người ba ngày rồi, nghe nói Nam Đại Doanh náo loạn thiếu lương thực, phái một tướng quân trẻ tuổi đến đây mượn lương, nếu nói thành, rất nhanh sẽ rời đi.”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Thì ra là như vậy! Bổn quan hỏi ngươi một chuyện nữa, trong trạm dịch này của ngươi có nuôi bồ câu đưa thư không?”

Người kia nói: “Có có có! Hạ quan nơi này tuy nhỏ, nhưng hết thảy đều làm việc dựa theo yêu cầu của Cẩm Y Vệ và Khánh vương điện hạ, cẩn thận kỹ lưỡng.” Nói xong liền dẫn Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đi tới tiền viện, liền thấy dưới mái hiên treo một dãy lồng chim, ngoại trừ một hai cái trống không, trong mỗi lồng tre đều nuôi một con bồ câu đưa tin trắng như tuyết. Tổng cộng năm con.

Tiêu Thiểu Giác cẩn thận quan sát năm con bồ câu đưa tin, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Tiêu Thiểu Giác liền sai Hàng Đại chuẩn bị văn phòng tứ bảo, sau khi Hàng Đại rời đi, Tiêu Thiểu Giác đọc miệng, để Lục Thanh Lam dùng tay trái, cầm bút viết năm phong thư giống nhau như đúc.

Lục Thanh Lam cho đến khi viết xong năm phong thư, vẫn cảm thấy không hiểu ra sao cả. Từng chữ trong thư nàng đều nhận ra, nhưng hợp chung một chỗ, nàng quả thực là xem không hiểu vậy là có ý gì.

Lục Thanh Lam hiếu kỳ, hỏi: “Đây là ra sao?”

Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười: “Nếu ai ai cũng có thể nhìn hiểu mật thư ta viết cho Vệ Bân, thống lĩnh Cẩm Y Vệ ta đây cũng không cần làm nữa. Ta ước định một loại ám hiệu đặc thù với hắn, chỉ cần hắn thấy phong thư này, đương nhiên biết ý ta muốn hắn biết.”

Lục Thanh Lam nghĩ lại cũng có đạo lý, bồ câu đưa tin mặc dù nhanh, nhưng có tỷ lệ rất lớn sẽ bị bắn rơi, tình huống bây giờ, cho dù mật thư rơi vào trong tay Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, bọn họ cũng tuyệt đối xem không hiểu Tiêu Thiểu Giác biểu đạt là có ý gì.

Như vậy sẽ bảo đảm an toàn của bọn họ tốt nhất.

Tiêu Thiểu Giác bảo Hàng Đại mang năm ống trúc tới, đem toàn bộ thư để vào trong ống trúc, cẩn thận cột vào trên đùi mỗi một con bồ câu đưa tin, sau đó đồng thời thả năm con bồ câu đưa tin ra.

Hắn nói với Lục Thanh Lam: “Chỉ cần có một con bồ câu đưa tin có thể đem tin của ta tới trong tay Vệ Bân, chúng ta có thể an toàn.” Hắn sóng to gió lớn gì chưa từng thấy, Chu Tầm cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có danh tiếng gì, hắn có tự tin tuyệt đối có thể đem Lục Thanh Lam an toàn trở về kinh sư.

Tức phụ của Hàng Đại là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, có vài phần tư sắc, thu thập thượng phòng của hai vợ chồng bọn họ ở đưa bọn họ, Hàng Đại liền tới mời Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam vào ở.

Thượng phòng vốn chính là gian phòng tốt nhất trong trạm dịch, Tiêu Thiểu Giác cũng không khách khí, liền mang Lục Thanh Lam tiến vào thượng phòng. Bài trí trong phòng đơn giản thô kệch, vật phẩm trên giường cũng đã đổi mới, chẳng qua Tiêu Thiểu Giác khó chiều vẫn còn có chút không ưa. Lục Thanh Lam lại rất hài lòng, nằm ở cạnh ngoài trên giường nhỏ, nói: “Không biết xe vận lương của Nam Đại Doanh lúc nào lên đường nhỉ! Ngươi cũng mệt rồi, sớm đi ngủ đi. Dưỡng sức tinh thần mới có khí lực ứng phó những sự kiện đột phát.”

Tiêu Thiểu Giác vỗ vỗ bày biện bên trong giường lớn, dùng giọng điệu không cho cãi lại nói: “Ngươi cũng lên đi, hai ta đều ngủ giường lớn. Càng tốt!”

Lục Thanh Lam lắc đầu, “Ta không lên!” Ai biết hắn có làm cái gì không? Thử nghĩ cũng biết sẽ không có chuyện tốt phát sinh.

Tiêu Thiểu Giác có chút bất mãn nói: “Còn sợ ta ăn ngươi chắc? Huống chi hai chúng ta lúc trước, loại việc nào chưa làm?”

Sắc mặt Lục Thanh Lam đỏ lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Chúng ta làm cái gì?”

Tiêu Thiểu Giác cười: “Ngươi thật sự muốn để ta kể ra từng kiện phải không?”

Lục Thanh Lam ném một cái gối đi qua, sẵng giọng: “Ngươi dám!”

Tiêu Thiểu Giác vẫy vẫy tay nói: “Ngươi đi lên, để cho ta ôm một hồi, rồi ta để ngươi đi giường nhỏ ngủ. Ta thề, ta tuyệt không động thủ động cước với ngươi. Ngươi không biết, không có ngươi ở bên cạnh, ta căn bản là ngủ không ngon. Mỗi lần ngủ, đều mơ thấy ác mộng.”

Hắn nói lại là lời thật, Lục Thanh Lam lại vẫn cho rằng đây là lời ngon tiếng ngọt của hắn. Hắn nói xong dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn Lục Thanh Lam, nàng không biết tại sao liền mềm lòng.” Ngươi thề đi, sẽ không động thủ động cước với ta.”

Vẻ mặt Tiêu Thiểu Giác nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định giữ lời hứa.

Lục Thanh Lam cảm thấy thật sự không cách nào cự tuyệt, cũng đành lên giường lớn. Thật ra hắn nói rất đúng, mình và hắn ngoại trừ sự kiện quan trọng nhất kia còn chưa làm, còn lại cái gì cũng làm rồi. Trừ hắn ra, nàng không thể lại gả cho người khác.

Huống chi, ăn ngay nói thật, nàng hiện tại cũng thật sự rất thương hắn! Cho nên, nàng mặc dù ngoài miệng không muốn thừa nhận thật ra cũng cực kỳ muốn thân cận cùng hắn.

Lục Thanh Lam liền lề mà lề mề đi lên giường lớn, Tiêu Thiểu Giác cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y, Lục Thanh Lam cũng như thế. Tiêu Thiểu Giác cao hơn nàng một cái đầu, ôm tiểu thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực, thỏa mãn dị thường thở dài một hơi.

Hiện tại khí trời đã có chút lạnh. Thân thể Tiêu Thiểu Giác lớn, sức nóng mạnh, trên người giống như là một tiểu hỏa lò. Lục Thanh Lam như một con mèo nhỏ chui vào trong lồng ngực của hắn, ấm áp thoải mái. Tiêu Thiểu Giác lại đúng như lời hắn nói, không động thủ động cước, nàng rất hài lòng.

Nàng nói: “Ta hiện tại lo lắng nhất là dịch thừa phu nhân chợt xông vào, vậy thì rất xấu hổ, lúc trước ngươi còn nói với người ta chúng ta là huynh muội đấy, Lục Văn Bảo đại nhân! Cái tên Lục Văn Bảo này cũng không tệ lắm.” Nói xong che miệng ha ha nở nụ cười.

Tiêu Thiểu Giác lại cười nói: “Đi vào thì đi vào, ca ca ôm muội muội ngủ, không phải là rất bình thường sao?”

Lục Thanh Lam gắt một cái: “Nói nhảm! Biến thái! Nào có ca ca ôm muội muội ngủ?”

Tiêu Thiểu Giác: “Ta cứ muốn ôm muội muội ngủ, thì thế nào? Ta chẳng những muốn ôm muội muội ngủ, ta còn muốn hôn nàng!”

Nói xong liền lật thân thể của Lục Thanh Lam qua, ngăn chặn môi của nàng. Lục Thanh Lam không khỏi tức giận, dùng sức đẩy hắn ra, “Ngươi người này sao lại nói không giữ lời?”

Tiêu Thiểu Giác cười đến rất vô lại: “Điều này sao có thể coi là ta không giữ lời chứ? Ta nói không động thủ động cước, lại không nói không được nhúc nhích miệng a!”

Lục Thanh Lam cạn lời, chống lại một vị như vậy, nàng phát hiện bất luận động thủ hay là động cước, nàng cũng không phải là đối thủ của người ta.

Hai người nhiệt tình hôn môi một lát, Tiêu Thiểu Giác rốt cuộc vẫn là không nhịn được động thủ động cước. Lục Thanh Lam cảm giác mình thật là tự làm tự chịu, muốn nam nhân đừng động thủ động cước ở trên giường, giống như là bảo mèo con không ăn trộm, không đáng tin cậy.

Buồn cười mình lại tín nhiệm hắn.

Vành tai và tóc mai chạm nhau hết sức nóng bỏng như vậy. Chỉ một lát, Tiêu Thiểu Giác liền cầm giữ không được nữa. Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy có một đồ vật vừa nóng lại vừa cứng chống đỡ ở trên bụng của nàng, nàng kiếp trước đã trải qua những chuyện này, đương nhiên hiểu được đây là cái gì, chỉ thẹn đến muốn chui xuống đất.

Tiêu Thiểu Giác thực ra cũng không muốn làm gì nàng, ước nguyện ban đầu của hắn cũng chỉ là muốn ôm nàng ngủ một giấc thật ngon, nhưng phát triển đến hiện tại, tình thế đã căn bản hắn không thể khống chế, liền muốn lập tức ăn nàng vào bụng, hắn quyết định chắc chắn, liền cởi trung y của nàng, thở hổn hển bên tai của nàng nói: “Bảo Nhi, tâm can của ta, ta chịu không nổi rồi, ngươi cho ta đi, đều cho ta đi!”

Lục Thanh Lam vừa rồi cũng lâm vào trong một trận ý loạn tình mê, hồi lâu mới hồi thần, phát hiện hắn đã cởi cái yếm của mình, lộ ra hai bé thỏ trắng. Bàn tay to của hắn đang rút đi hạ y của nàng.

Lục Thanh Lam không kịp che dấu phía trên, vội vàng đè lại tay của hắn: “Không nên! A Giác không nên! Hiệu quả cách âm của chỗ này kém như vậy, một khi chúng ta... Ngươi để ta làm sao mà sống tiếp? Huống chi trên người của ngươi còn có vết thương chưa khỏi hẳn, cũng không thích hợp làm chuyện như vậy! Dù sao ta sớm muộn cũng là người của ngươi, nếu ngươi tôn trọng ta, sẽ để ta giữ lại thân thể trinh tiết đến đêm động phòng hoa chúc. Có được không, van xin ngươi...”

Lục Thanh Lam mềm giọng van xin như vậy, Tiêu Thiểu Giác ngược lại không tiện cự tuyệt. Hắn khí lực lớn như vậy, muốn mạnh mẽ phát sinh loại chuyện đó cùng nàng, đương nhiên rất đơn giản, nhưng Lục Thanh Lam tương lai là chính phi của hắn, chính phi không chỉ phải thương yêu mật ý, lại càng phải tôn trọng. Nếu trước khi lập gia đình xảy ra quan hệ, tất nhiên trốn không được những ánh mắt cố tình, hắn biết chỉ là vài ma ma trong cung kia thôi đã có vô số loại biện pháp có thể nhìn ra một thiếu nữ có phải dâng lần đầu tiên ra hay không. Khi đó nàng cho dù thành vương phi của hắn, cũng sẽ mất sạch danh dự.

Hắn không thể không vì nàng suy nghĩ những điều này.

Nghĩ tới đây hắn không khỏi thầm kêu một tiếng đáng tiếc. “Thôi, ta liền đáp ứng ngươi, đêm động phòng hoa chúc chúng ta lại làm thật.” Nói xong hắn cũng nới lỏng cái tay bắt lấy quần lót của nàng, Lục Thanh Lam mới thở phào nhẹ nhõm. Nói: “A Giác, ngươi thật tốt với ta!”

Nam nhân có thể ngay tại lúc này nhịn xuống được, cũng đúng là không dễ dàng.

Nàng vừa nói vừa cầm cái yếm màu đỏ qua, định mặc vào che đậy. Tiêu Thiểu Giác lại đoạt lấy cái yếm, “Biết ta đối tốt với ngươi, ngươi muốn báo đáp ta như thế nào? Liền phạt ngươi tối hôm nay không được mặc cái gì nữa!”

Lục Thanh Lam đang muốn kháng nghị, miệng của nàng đã bị môi của hắn che lại lần nữa.

Lại nói trong tửu lâu, cuộc đàm phán của Lý Ngọc và Chu Tầm đã nói suốt hai canh giờ. Lại không có chút tiến triển nào, nếu đổi là Lý Ngọc lúc trước, đã sớm rút bảo kiếm, một kiếm đâm xuyên tim Chu Tầm rồi. Nhưng hắn từ lúc tiến vào Nam Đại Doanh phục dịch, được chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt. Hắn ý thức được các huynh đệ của Nam Đại Doanh là dùng thân thể huyết nhục ngăn cản quân đội của Đại Lương, mới đổi lấy cuộc sống túy sinh mộng tử của các đại nhân vật quý tộc kinh sư.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, tất cả nhiệm vụ hắn nhận đều là nhiệm vụ nguy hiểm nhất, chưa tới nửa năm ngắn ngủn, hắn đã bị thương bốn lần, nhìn thấy huynh đệ đồng bào lần lượt chết ở trước mặt của hắn. Khổ nạn khiến người trưởng thành, không tới nửa năm ngắn ngủn, Lý Ngọc đã thành thục không ít, cơ hồ là thoát thai hoán cốt, vì vậy mặc dù trong lòng tức giận, vẫn có thể giữ vững lễ tiết nên có, bởi vì giờ này phút này, hắn chính là đại biểu cho Nam Đại Doanh.

“Chu đại nhân, năm nay quân lương của Hành Châu cung ứng trễ, lúc huynh đệ rời đi, các huynh đệ Nam Đại Doanh hết gạo hết lương đã hơn nửa tháng rồi, tình huống bây giờ sợ là sẽ càng thêm nghiêm trọng, các huynh đệ đang đói bụng chống lại sự vây công của đội quân tinh nhuệ Đại Lương. Thanh Châu cách Nam Đại Doanh không xa, dựa theo quy củ của quân đội triều đình, đáng ra thuộc Nam Đại Doanh chỉ huy, đồng khí liên chi, tiểu đệ lần này mang theo thư của đeo Âu Dương Đại thống lĩnh tự tay viết, kính xin Chu đại nhân nể mọi người chính là đồng bào, vươn tay viện thủ, tương lai Nam Đại Doanh giải trừ được vây khốn, tiểu đệ sẽ xin Âu Dương Đại thống lĩnh dâng thư thỉnh công cho đại nhân.”

Chu Tầm cũng là tên giảo hoạt, hắn bưng chén rượu, cả khuôn mặt đỏ bừng, lớn miệng: “Lý đại nhân, chúng ta trên bàn rượu, chỉ nói chuyện tình cảm cá nhân, những công sự kia, đợi ngày mai đến nha môn, chúng ta bàn lại, tới, uống rượu uống rượu!”

Lý Ngọc hận đến nghiến răng nghiến lợi, biết đối mặt một kẻ dầu muối không vào như vậy, ngươi nổi giận với hắn tuyệt đối không có ích lợi gì, lại không thể rút kiếm giết hắn, hắn bực tức một ngụm xử hết một chén rượu mạnh, lớn tiếng nói: “Chu đại nhân, chúng ta ở chỗ này nhậu nhẹt ăn ngon, nhưng ngươi phải biết rằng, các huynh đệ của ta còn ở tiền tuyến bụng đói đây này! Bọn họ đối mặt không phải là bạo dân không có vũ khí, mà là quân đội Đại Lương trang bị đến tận răng, ngươi bảo ta làm sao có thể nuốt trôi cơm!”

Hắn quyết định, hôm nay nhất định phải làm cho Chu Tầm nói ra, nếu không tuyệt không để cho lão gia hỏa này về nhà.

Chu Tầm vốn cảm thấy tiểu tử này bộ dạng đẹp mắt thì đẹp mắt, chẳng qua cũng chỉ là kẻ não rỗng, không ngờ hắn vậy mà còn có kiên nhẫn dây dưa cùng mình nhiều ngày như vậy. Đành phải lên tinh thần ứng phó: “Lão đệ a... Ta già hơn ngươi mấy tuổi, cho ta gọi ngươi một tiếng lão đệ!” Chu Tầm vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Lão đệ ngươi cũng biết, chức thủ bị của ta đây là vừa mới được điều nhiệm, hiện tại mông còn ngồi chưa nóng đâu, ngươi đã lập tức kêu ta điều ra hai nghìn xe lương, ngươi cho dù giết lão ca, lão ca cũng làm không được a!”

Hắn liền bắt đầu kể khổ, “Ngươi cũng nhìn thấy đấy, mắt thấy mùa đông đã sắp tới, cái địa phương quỷ quái Thanh Châu này không thể so với phía nam, đến tháng mười lại bắt đầu đại tuyết phủ núi, thôn quê một mảnh tuyết trắng mịt mờ, nói không dễ nghe, một khi đến mùa đông, ngay cả một quả trứng chim cũng tìm không được. Quân trú quân thành Thanh Châu cộng thêm dân chúng, ba bốn vạn người, toàn dựa vào chút lương thực của kho lúa nơi này. Dân chúng tất cả đều mong đợi nhìn chằm chằm đấy, người ăn ngựa nhai, vạn nhất dân chúng nhà ai cạn lương thực, lão ca còn phải để lương cứu tế không phải sao, ngươi không thể để ta mắt thấy dân chúng chỗ này chết đói chứ!”

Lý Ngọc nói: “Chu đại nhân, ta lúc trước đã phái người điều tra, Thanh Châu bản địa mặc dù không tính là giàu có đông đúc, nhưng lương thực dân chúng làm ra, nộp địa tô, ăn dùng cả năm vẫn là có thể thỏa mãn. Trú quân của Thanh Châu chỉ có không tới một ngàn, lương thực kho lúa chừng mười mấy vạn thạch, làm sao lại không đủ dùng cho nơi này? Một cái kho lúa lớn như vậy, nếu không kịp thay phiên lương thực, chỉ sợ cũng phải mốc meo hư thối, ngược lại lãng phí, không bằng cho Nam Đại Doanh ta mượn trước. Một phương diện các huynh đệ của Nam Đại Doanh, Âu Dương Đại thống lĩnh nhất định nhớ phần nhân tình này của ngươi, tương lai nhất định sẽ hồi báo ngươi; Một phương diện khác tương lai triều đình phát lương thực xuống, bổ sung vào trong kho lương Thanh Châu, cũng tránh cho lương thực của các ngươi bị lãng phí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện