Chương 215: | Rước dâu
Đi theo phía sau hắn là ba vị hoàng tử quan hệ tốt hơn với hắn, phía sau một nhóm người, có văn có võ, đem tinh anh nửa kinh thành đều tập trung ở nơi này rồi. Lục Văn Đình kinh hãi, đã sớm lường trước Tiêu Thiểu Giác tất nhiên sẽ ra đại thủ bút, lại không nghĩ rằng lớn đến loại trình độ này.
Lục Văn Đình giao du rộng, người trong này cơ hồ không có ai không nhận ra, sớm có người thấy hắn, cười nói: "Đình Chi, vương gia ở nơi này rồi, ngươi xem chúng ta tới nhiều người như vậy, ngươi nhanh nhanh mở cửa đi."
Cổ Lục Văn Đình cứng lại, "Lão tử chỉ có một cái muội muội như vậy, các ngươi môi trên vừa đụng môi dưới, liền muốn rước nàng đi, nghĩ hay lắm! Hôm nay không để cho lão tử hài lòng, cái cửa này vô luận như thế nào cũng không mở cho các ngươi."
Thập hoàng tử ồn ào nói: "Đình Chi, ngươi nhìn phía sau xem, nhìn thấy chưa, Cửu ca hôm nay đến là có chuẩn bị, phía sau có một ngàn Cẩm Y Vệ đi theo đấy, ngươi nếu không mở cửa, cẩn thận chúng ta cưỡng chế, cửa của Trường Hưng hầu phủ các ngươi, chúng ta mặc kệ đập rồi sửa sau." Tiêu Thiểu Giác là đại lão bản phía sau màn của Cẩm Y Vệ, mang theo Cẩm Y Vệ lại không phải là vì cướp dâu, mà là muốn làm đội danh dự cho hắn và Lục Thanh Lam.
Mọi người cười ha ha, "Đúng a, đúng a! Lục tam ca thức thời một chút vẫn là nhanh mở cửa đi, tránh cho rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
"Nói rất đúng! Đình Chi mở cửa đi!"
Trong lúc nhất thời không khí cực kỳ náo nhiệt vui mừng.
Lục Văn Đình cũng không yếu thế, ở trên tường viện la lớn: "Khánh vương gia, về sau ngươi chính là muội phu của ta, muốn ta mở cửa, trước gọi một tiếng ca ca rồi nói sau."
Hắn biết Tiêu Thiểu Giác là người cao ngạo, bàn về số tuổi, hắn còn lớn hơn Lục Văn Đình, đây là cố ý làm khó hắn.
Bên ngoài thoáng cái liền yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiểu Giác. Thập hoàng tử biết tính khí Tiêu Thiểu Giác, lại càng lo lắng Tiêu Thiểu Giác có thể phát tác tại chỗ hay không.
Lục Văn Đình cũng gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác, nhìn xem hắn ứng đối như thế nào.
Tiêu Thiểu Giác ngồi ở trên ngựa ngẩng đầu nhìn Lục Văn Đình một cái, hắn hiện tại lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức đập mở đại môn của hầu phủ, đón tân nương tử về nhà. Chẳng qua hắn hôm nay cũng rất cao hứng, nụ cười trên mặt cũng lộ ra vẻ hết sức chân thành: "Không phải là kêu một tiếng ca ca thôi ư, chuyện này có khó gì?"
Hắn hắng giọng một cái, quả thật gọi một tiếng: "Tam ca, xin mở cửa!"
Lục Văn Đình bị một tiếng "Tam ca" này gọi thiếu chút nữa ngã từ trên tường viện xuống.
Mọi người "Oanh" một tiếng cười, "Đình Chi, câu 'Tam ca' này của vương gia là hàng thật giá thật, giờ ngươi nên mở cửa đi."
Đằng trước một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, Mặc Hương thích náo nhiệt nhất, chạy hai đầu về chỗ Lục Thanh Lam truyền lại tin tức: "Cô nương cô nương, vương gia dẫn người tới đón dâu."
"Cô nương cô nương, vương gia mang theo Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Thập hoàng tử còn có rất nhiều rất nhiều hậu nhân của danh môn, đang gọi cửa đấy."
"Cô nương cô nương, Tam gia bảo vương gia gọi hắn một tiếng Tam ca, nếu không hắn liền không mở cửa."
Lục Thanh Lam biết tính tình của Tiêu Thiểu Giác, có chút gấp nói: "Ca ca đây không phải là làm khó người ta sao?"
Mặc Hương không đến một lát lại chạy đi vào, "Vương gia kêu, hắn thật sự gọi Tam gia là ca ca rồi."
Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Thiểu Giác vì cưới mình, đúng là bày tỏ đủ thành ý.
Lục Văn Đình dẫn người cản Tiêu Thiểu Giác ở ngoài cửa, một lúc thì bắt hắn làm thơ, một lúc lại bắt hắn giải câu đố, một lúc lại bắt hắn múa quyền, biến đổi đa dạng, hết sức làm khó người.
Tiêu Thiểu Giác cũng đã sớm có chuẩn bị, vì ứng phó trường hợp hôm nay, hắn cố ý xách kim khoa Trạng nguyên qua, đây cũng là một nhân vật tài trí hơn người, dễ dàng hóa giải thế công bên trong.
Không khí càng thêm sinh động, chỉ nghe thấy bên ngoài la một tiếng: "Bao lì xì tới, nhanh mở cửa đi."
Cũng không biết là người nào từ bên ngoài ném vào một đống lớn hà bao, bên trong tất cả bao lì xì đều là một lượng, hai lượng thậm chí năm lượng, mười lượng. Tiêu Thiểu Giác ra tay quá lớn rồi, mọi người bên trong nhất thời rối loạn, bao gồm cả Vinh ca nhi ở bên trong, cùng nhau tranh bao lì xì. Lúc này, Tiêu Thiểu Giác phái mười mấy tên Cẩm Y Vệ giỏi, lặng lẽ từ sau tường nhảy vào, trực tiếp xông lại mở then cửa đại môn ra, dưới sự trong ứng ngoài hợp, đại môn tuyên cáo thất thủ.
Mặc Hương cũng cướp một cái bao lì xì mười lượng bạc, chạy về Y Lan tiểu trúc kể lại một lần chuyện vương gia làm thế nào phá cửa mà vào. Lúc này Tam công chúa và Tiêu Kỳ cũng trở lại, trong tay mỗi người đều cầm một cái hà bao màu đỏ, các nàng đương nhiên không thiếu chút bạc này, phái nha hoàn giành giật bao lì xì cũng là vì lấy may mắn.
Tiêu Kỳ cười hì hì nói: "Không hổ là Cửu hoàng huynh, ra tay thật là hào phóng, trong hà bao của ta đây bỏ ngân phiếu hai mươi lượng đấy."
Tam công chúa cười ha ha: "Tất cả hạ nhân của hầu phủ các ngươi đều chạy đến chính viện giành bao lì xì rồi."
Lục Thanh Lam lẩm bẩm một tiếng: "Bại gia tử!" Trong lòng lại là cực kỳ vui vẻ.
Lúc này Loan Hiểu vội vàng chạy tới, "Nhanh phủ khăn voan lên cho tân nương tử, vương gia đã đi đến thính đường."
Bên ngoài Kỷ Hải dẫn Tiêu Thiểu Giác tiến vào phòng khách.
Lão Hầu gia trúng gió không thể xuất tịch, Lão phu nhân Trương thị ngồi vị trí đầu, Lục Thần và Kỷ thị ngồi ở thứ tịch. Dựa theo tục lễ, cô gia phải dập đầu cho tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân của tân nương, chẳng qua Tiêu Thiểu Giác là hoàng tử, lễ tiết này đương nhiên cũng miễn.
Tiêu Thiểu Giác khuất thân hành lễ cho Trương thị, Trương thị cho hắn một cái bao lì xì. Vốn lúc này Trương thị nên răn dạy cô gia hai câu, nhưng đối mặt với gương mặt uy nghiêm ác liệt của Tiêu Thiểu Giác như vậy, nàng một chữ cũng nói không ra, chỉ nói một câu: "Bảo Nhi còn nhỏ tuổi nghịch ngợm, không hiểu chuyện, sau khi gả đi, nếu có chỗ nào làm không đúng, kính xin vương gia thông cảm nhiều hơn."
Tiêu Thiểu Giác không ưa Trương thị, nói một câu có lệ: "Về sau nàng chính là vương phi của bổn vương, bổn vương sẽ sủng ái nàng thật tốt."
Đến lượt Lục Thần và Kỷ thị, mọi người vốn cho là hắn sẽ có lệ giống như Lão phu nhân mới vừa rồi, tùy tiện hành lễ liền xong việc. Ai ngờ hắn thế nhưng bảo nha hoàn để một cái đệm ở dưới chân của hắn, sau đó quỳ trên mặt đất cung kính dập đầu với Lục Thần và Kỷ thị, sau đó nhận lấy trà nha hoàn đưa tới lần lượt kính trà cho nhạc phụ nhạc mẫu.
Hắn biết Lục Thanh Lam để ý nhất chính là thân nhân, vì vậy hắn cực kỳ khách khí với người của nhị phòng. Hắn biểu hiện như vậy, ngược lại huyên náo làm Lục Thần và Kỷ thị chân tay luống cuống.
Lúc này hỉ nương dẫn Lục Thanh Lam từ trong phòng đi ra.
Lục Thanh Lam quỳ trên mặt đất, mới gọi một tiếng: "Cha, nương!" nước mắt liền rơi xuống.
Kỷ thị vốn đã khống chế được tâm tình rất tốt, cũng không nhịn được, khóc ra thành tiếng. Lục Thần có chút bất đắc dĩ, "Hôm nay là ngày lành của Bảo Nhi, ngươi khóc cái gì?" Kỷ thị lúc này mới liều mạng nhịn nước mắt.
Lục Thần đành phải thay nàng răn dạy: "Bắt đầu từ hôm nay, ta liền giao Bảo Nhi vào tay vương gia. Bảo Nhi từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng chịu khổ. . . Những lời khác ta cũng không nhiều lời nữa, chỉ mong hai người các ngươi có thể hòa hòa mỹ mỹ, kính xin vương gia tha thứ, kiên nhẫn nhiều hơn. Nếu Bảo Nhi bướng bỉnh không nghe lời, vương gia cũng có thể nói cho ta biết, ta tới quản giáo nàng. . ." Hắn vốn cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời, nhưng là giờ phút này tâm tình kích động, lời nói nhất thời không được mạch lạc.
Tiêu Thiểu Giác chân thành nói: "Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, ta nhất định khiến Bảo Nhi thật vui vẻ, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất kinh thành." lời này vang vang có lực, nói là nói cho Lục Thần và Kỷ thị nghe, lại càng nói là nói cho Lục Thanh Lam quỳ gối bên cạnh hắn nghe.
Bên này thật vất vả mới trấn an được tâm tình kích động của Lục Thanh Lam. Bên kia Vinh ca nhi bưng một bát nước lớn đi tới, la hét: "Tỷ phu, ta tới mời ngươi thượng mã tửu."
Mọi người vừa nhìn phân lượng của cái chén này, toàn bộ hít vào một hơi, Vinh ca nhi còn cười hì hì, một vẻ mặt u mê không biết gì. Tửu lượng của Tiêu Thiểu Giác rất tốt, hôm nay cao hứng, cũng không cần tiểu hài tử xấu xa này chỉnh hắn, bưng bát lớn lên liền ừng ực uống một hơi hết bát rượu. Sau khi uống một hơi hết, phát hiện trong rượu này chỉ có một phần mùi rượu, đây đâu phải là rượu, rõ ràng là nước đi?
Lúc này Vinh ca nhi nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với hắn, Tiêu Thiểu Giác ngầm hiểu, đưa thay sờ sờ đầu của hắn. Trong lòng tự nhủ tiểu tử này còn có chút lương tâm, cái bao lì xì ngân phiếu năm trăm lượng kia của mình không phí công đưa.
Hắn biết Lục Thanh Lam xem vị đệ đệ này thành nửa cái nhi tử mà thương yêu, vì vậy vừa vào cửa liền nhét cho hắn một cái bao lì xì ngân phiếu năm trăm lượng. Không ngờ phát sinh tác dụng, tên nhóc này thật đúng là cái tiểu quỷ tham tiền!
Trương thị nhìn bộ dạng nhị phòng toàn gia hòa thuận trong lòng chua chát, nói thẳng: "Thời điểm không còn sớm, xuất giá đi."
Lục Văn Đình cúi người xuống cõng Lục Thanh Lam lên, đi về phía kiệu hoa. Trong lòng hắn luyến tiếc muội muội, nói với nàng: "Bảo Nhi, nếu Tiêu Thiểu Giác dám khi dễ ngươi, ngươi chỉ cần nói với ta, ca ca cho dù liều cái mạng này, cũng sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."
Lục Văn Đình vừa nói như thế, nước mắt Lục Thanh Lam thật vất vả mới ngừng được lại rơi xuống. Nàng nức nở nói: "Ca ca, ta luyến tiếc các ngươi!"
Lục Văn Đình thấy mình lại khiến muội muội khóc, có chút hối hận, vội vàng an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc! Ngươi dù sao cũng phải xuất giá, Tiêu Thiểu Giác mặc dù có rất nhiều tật xấu, nhưng khắp kinh thành, người xứng với ngươi, cũng cũng chỉ có hắn."
Lục Thanh Lam sửng sốt, tựa hồ sau chuyến đi Hành Châu của Tiêu Thiểu Giác lần trước, cái nhìn của Lục Văn Đình đối với hắn đã thay đổi không ít.
Lục Văn Đình cõng muội muội lên kiệu hoa, Tiêu Thiểu Giác cũng đi tới, Lục Văn Đình nhìn hắn lớn tiếng nói: "Vương gia, muội muội của ta liền giao cho ngươi, ngươi đừng quên, lúc ngươi ở Hành Châu, đã đáp ứng ta cái gì!"
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác trang nghiêm gật đầu: "Ngươi yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng, chưa từng có cái nào không tính."
Lục Văn Đình lúc này mới tránh đường.
Tiêu Thiểu Giác khoát tay, Vệ Bân ở một bên hô: "Khởi kiệu!" Lục Thanh Lam liền cảm thấy cỗ kiệu rung động một trận, chậm rãi bị nâng lên.
Bên ngoài pháo dây nổ rung trời, hoan thanh tiếu ngữ, thanh âm chiêng trống và kèn bầu* cũng vang lên theo.
(*)唢呐 [ tỏa nột] là nhạc khí hơi, sử dụng dăm kép (còn gọi là Kèn già nam, Kèn loa, Kèn bóp, Kèn bát). Kèn Bầu được nhập vào Việt Nam và trở thành nhạc khí của các dân tộc Việt Nam như Tày, Chăm. Nó là nhạc cụ do nam giới sử dụng trong việc đón khách, đám cưới, đám ma, trong hội hè của các dân tộc thiểu số và là thành phần quan trọng nghệ thuật nhã nhạc cung đình Huế và chầu văn của người Kinh. Người ta thường diễn tấu nhạc cụ này với trống, chũm choẹ và chuông, đôi khi kết hợp với thanh la. (nguồn: wikipedia)
Chập chập cheng cheng, cỗ kiệu ra khỏi nhị môn, ngay sau đó liền ra khỏi đại môn của Trường Hưng hầu phủ. Lục Thanh Lam không khỏi nhớ tới cảnh tượng lúc mình mới gặp gỡ Tiêu Thiểu Giác, đó là lúc nàng năm tuổi, hắn tám tuổi. . . Ai có thể nghĩ đến chỉ chớp mắt mười năm trôi qua, nàng thế nhưng trở thành tân nương của hắn.
Trường Hưng Hầu phủ và Khánh vương phủ thật ra cách cũng không xa, vì để cho cuộc hôn lễ này lộ vẻ càng long trọng, Tiêu Thiểu Giác cố ý để cho đội ngũ rước dâu vòng gần nửa vòng trong kinh thành, cuối cùng mới tới Khánh vương phủ.
Lục Thanh Lam nghe thấy tiếng người ồn ào, cười nói tràn đầy bên ngoài, liền vội hỏi: "Đã tới chưa?"
Mặc Cúc và Mặc Hương vẫn đi theo cỗ kiệu, Mặc Cúc nói: "Cô nương, đã đến Khánh vương phủ rồi."
Lúc này cỗ kiệu ngừng lại ở trước đại môn của vương phủ. Kèm theo tiếng chiêng trống rung trời chấn đất, hỉ nương đỡ Lục Thanh Lam đi xuống kiệu hoa, từ cửa vương phủ thẳng đến lễ đường bái đường thành thân, dọc theo con đường này đều trải thảm màu đỏ thẫm.
Hỉ nương đỡ nàng bước qua yên ngựa, dọc theo thảm từ từ đi vào trong lễ đường.
Lục Thanh Lam đội khăn voan, chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào trong lễ đường, nhưng bốn phía nàng đều là màu đỏ rực, cái gì cũng không nhìn thấy. Trong lòng nàng đang có chút khẩn trương, liền có một cái bàn tay lớn cầm thật chặt tay nàng.
Lục Thanh Lam biết đó là Tiêu Thiểu Giác, trong lòng nhất thời yên ổn hơn không ít.
Chỉ nghe thấy một giọng nữ sang sảng cười nói: "Đây còn chưa bái đường thành thân đâu, đã thương yêu tức phụ như vậy, Cửu đệ thật đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!" Lục Thanh Lam nghe ra đó là thanh âm của Hoàng trưởng tử phi Hàn Ký Nhu. Hiện giờ Tiêu Thiểu Giác và Tiêu Thiểu Du đồng khí liên chi, kết minh cùng chung đối phó Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, quan hệ của hai người đang nằm ở thời kỳ trăng mật, Hàn Ký Nhu đương nhiên muốn giúp đỡ Tiêu Thiểu Giác.
Lục Thanh Lam có chút kỳ quái tại sao còn chưa bái đường, chỉ nghe thấy Tiêu Thiểu Giác hỏi Vệ Bân: "Còn chưa tới sao?"
Lục Thanh Lam đang kỳ quái, không biết Tiêu Thiểu Giác là chờ ai. Lúc này có người hô: "Trương Tú Trương công công đến!" "Mã Ngang Mã công công đến!"
Trương Tú không cần nói tỉ mỉ, Mã Ngang này cũng chính là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng hậu.
Hoàng tử thành thân, Đế hậu không thể đích thân tới trực tiếp, lại đều không hẹn mà cùng phái tâm phúc thiếp thân nhất đến đây xem lễ. Trương Tú và Mã Ngang chính là đại biểu cho hoàng đế và hoàng hậu, khó trách Tiêu Thiểu Giác phải nhẫn nại tính khí chờ bọn hắn.
Hai người này vừa đến, hôn lễ liền lập tức bắt đầu. Lục Thanh Lam cái gì cũng không nhìn thấy, giống như là một tượng gỗ kéo dây được hỉ nương đỡ bái thiên địa cùng Tiêu Thiểu Giác, ngay sau đó bị đưa vào động phòng.
Trong tân phòng đều là tiếng cười nói trong trẻo, có tiếng vòng ngọc kêu lách cách. Nghe thanh âm hẳn là có không ít quý phụ nhân ở trong này.
Tiêu Thiểu Giác rất nhanh cũng tiến vào động phòng.
Chỉ nghe thấy thanh âm của Hàn Ký Nhu: "Cửu đệ, nhanh vén khăn voan lên, để cho chúng ta nhìn tân nương tử một cái!"
Tiêu Thiểu Giác bước nhanh đi tới, hỉ nương đưa qua một cây hỉ xứng cột lụa đỏ, hắn lặng yên nhìn về phía tân nương tử đang che khăn voan đỏ thẫm một lát, trong lòng cũng có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trời mới biết vì để cưới được vị tức phụ này, hắn hao tốn bao nhiêu tâm tư và khí lực. May mà, trả giá lúc trước không có uổng phí, nàng cuối cùng cũng là của hắn.
Có người cười thúc giục: "Nhanh lên một chút nha! Lão Cửu chẳng lẽ là khẩn trương?"
Tiêu Thiểu Giác điều chỉnh lại tâm tư, dùng hỉ xứng đẩy khăn voan trên đầu Lục Thanh Lam ra.
Trong phòng ánh đèn chập chờn, Lục Thanh Lam nhắm mắt lại, mới từ từ thích ứng loại ánh sáng này.
"Ai nha! Tân nương tử thật xinh đẹp. . ."
"Có thể được vương gia nhìn trúng, vừa nhìn chính là người có phúc khí. . ."
Thanh âm ca ngợi giống như thủy triều tuôn ra, Lục Thanh Lam ngước mắt, vừa vặn chạm phải con ngươi của Tiêu Thiểu Giác. Trong ánh mắt của hắn tràn ngập mừng rỡ, kích động, hưng phấn, còn có vỗ về thản nhiên.
Trong lòng Lục Thanh Lam cảm thấy một trận vui mừng, sau khi trao đổi với hắn một cái ánh mắt, liền ngượng ngùng cúi đầu.
Chẳng qua trong nháy mắt đó, khóe mắt của
Bình luận truyện