Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 4: Cha mẹ



Lục Thanh Lam là đứa con thứ ba của Kỷ thị, thời điểm nàng mới ra đời sữa của Kỷ thị không đủ, Lục Thanh Lam uống sữa Tần ma ma lớn lên, Tần nhũ mẫu đối đãi tiểu chủ tử so với thân sinh nữ nhi còn tốt hơn. Nàng cũng luôn thân thiết cùng Tần ma ma.

Nàng ôm thân thể nhỏ bé của tiểu chủ tử, từ ái nói: “Lục cô nương, nhũ mẫu không phải đã nói với ngươi rồi sao, hiện giờ niên hiệu không phải là Thành Khang, là Gia Hòa — Gia Hòa năm thứ mười lăm!”

Một tháng này, cơ hồ mỗi một ngày Lục Thanh Lam cũng muốn hỏi vấn đề này một lần, Tần ma ma bắt đầu kỳ quái, tiểu chủ tử tuổi tuy nhỏ, nhưng trí nhớ luôn rất tốt, làm sao lại không nhớ được đương kim niên hiệu chứ?

Gia Hòa ư…

Lục Thanh Lam một đôi mắt to ngập nước, trong mắt tràn đầy ý cười.

Nói đến Đại Tề, Đại Chu, Đại Lương, ba gia tộc phân chia, Gia Hòa đế là hoàng đế thứ ba của Đại Tề, tại vị ba mươi năm, sau khi hắn chết, Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền đánh bại Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du, Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, bất ngờ đoạt được đại vị, trở thành Thành Khang đế.

… Nói cách khác, nàng trở lại hai mươi lăm năm trước, trở thành năm tuổi nữ đồng không rành thế sự.

— có thể trùng sinh một kiếp, thật tốt!

Hiện tại Thành Khang đế Tiêu Thiểu Huyền vẫn chỉ là đứa bé mười ba tuổi cũng không được sủng ái, vậy cũng không có bao nhiêu thế lực.

Nàng còn có mười lăm năm, có đủ thời gian để từ từ trù tính. Nàng thề, Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền, tên khốn kia, đừng mơ tưởng lại hủy diệt Trường Hưng Hầu phủ, hủy diệt người thân của nàng lần nữa.

Đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy thanh âm bọn nha đầu thỉnh an bên ngoài: “Nhị thái thái!”

Mẫu thân tới.

Chỉ thấy một thiếu phụ hai bảy hai tám tuổi, vây quanh là một đoàn a hoàn bà tử, chậm rãi đi đến. Thiếu phụ kia mặc một thân áo đỏ thẫm tay áo màu vàng, làn da sáng hơn tuyết, nhan sắc chói mắt, dung nhan cùng Lục Thanh Lam sau khi lớn lên có năm sáu phân tương tự, chính là thân mẫu Lục Thanh Lam- Kỷ thị.

Lục Thanh Lam chân ngắn cất bước, chạy tới, lao vào cái ôm ấp của mẫu thân, ôm cánh tay mẫu thân ngọt ngào mềm mại kêu một tiếng “Mẫu thân”, Kỷ thị nghe thấy tâm cũng tan ra.

Kỷ thị mười sáu tuổi gả vào Trường Hưng Hầu phủ, vào phủ chưa tới nửa năm liền mang thai sinh hạ trưởng nữ Lục Thanh Nhàn, cách một năm lại có tin vui, sinh trưởng tử Lục Văn Đình. Sau lần đó hai vợ chồng cho dù cố gắng như thế nào cũng không thấy động tĩnh, Kỷ thị sốt ruột vô cùng, cho đến hai năm sau, mới lại mang thai Lục Thanh Lam.

Thai này vừa có, phản ứng của nàng rất mãnh liệt, lúc trước mặc dù đã sinh hai đứa, nhưng quá trình mang thai vô cùng thuận lợi. Thứ nữ khó khăn mới sinh được, nàng và trượng phu Lục Thần càng thêm xem nàng như trân bảo, cưng chiều nàng thậm chí còn hơn cả trưởng tử.

Vậy mà đứa nhỏ này lớn lên cũng khó khăn, ốm đau không ngừng, lần vào cung một tháng trước thiếu chút nữa còn mất luôn cái mạng nhỏ của nàng, Kỷ thị bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

Được thái y xem bệnh cùng nàng tỉ mỉ chiếu cố, cơn sốt của Lục Thanh Lam dần dần lui, bệnh cũng chầm chậm chuyển biến tốt, chẳng qua là sau khi tỉnh lại đôi mắt của Lục Thanh Lam trở nên thâm trầm u ám, hết sức khiếp sợ, nói ra những lời không giống như một đứa trẻ năm tuổi có thể nói, kinh động đến ngay cả trượng phu cũng đứng ngồi không yên, ban đêm không ngủ nổi.

Nháy mắt một tháng trôi qua, hài tử rốt cục từ từ khôi phục lại vẻ hoạt bát đáng yêu, tâm tình Kỷ thị vậy mới thả lỏng.”Bảo Nhi hôm nay có ngoan hay không, ở nhà có nghe lời nhũ mẫu sao?” Nàng đem nữ nhi kéo đến bên cạnh, sờ hai tay nữ nhi, thấy trên mặt nàng cũng đã có huyết sắc, tay cũng ấm áp, trong lòng vui mừng vô hạn.

Lục Thanh Lam ngây thơ hỏi: “Mẫu thân không phải đi phủ Vũ An Bá uống rượu mừng sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại?”

Trường Hưng Hầu phủ cùng Vũ An Bá phủ quan hệ không tệ, Vũ An Bá Mạnh Bá từng cứu tính mạng lão Hầu gia Lục Kháng trên chiến trường, hôm nay là lễ tắm ba ngày* của tiểu thiếu gia Vũ An bá phủ, Kỷ thị không thể không đi chúc mừng.

(*) tắm ba ngày (theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm)

Đúng là có đi, nhưng trong lòng lại nghĩ đến nữ nhi ở nhà, chỉ ở Bá phủ ngồi một chút liền vội vã quay lại. Liền xoa đầu nàng, cười nói: “Mẫu thân không phải là vì lo lắng cho Bảo Nhi sao!”

Lục Thanh Lam vui vẻ nói: “Mẫu thân đối với ta thật tốt!”

Kỷ thị thấy đôi mắt to sáng ngời trong suốt của nàng nhìn chằm chằm mình, trong mắt tất cả đều là vui vẻ, đã cảm thấy trong lòng ngọt ngào giống như ăn kẹo.

Nàng ở trên người nữ nhi hao tốn quá nhiều tâm tư, nhưng nữ nhi từ nhỏ thân thiết hơn với trượng phu, vì vậy, nàng ăn không ít dấm chua của trượng phu. Hiện tại thì tốt rồi, kể từ khi nữ nhi bị bệnh, địa vị của nàng trong lòng Bảo Nhi thuận lợi vượt qua Lục Thần, làm cho nàng cực kỳ thoải mái.

Lúc không có người, nàng còn lấy điều này ra khoe khoang cùng trượng phu. Trượng phu lúc ấy điểm cái mũi của nàng cười nàng cũng là mẹ ba đứa bé rồi, còn giống như tiểu cô nương chưa lớn.

Kỷ thị đang nghĩ, tận đến lúc phát hiện nữ nhi đang lay tay của mình, mới phản ứng, mỉm cười hỏi: “Bảo Nhi mới vừa rồi đang nói cái gì vậy?”

Lục Thanh Lam làm nũng nói: “Mẫu thân, chúng ta ăn điểm tâm có được hay không!”

“Được!Được!Được! Bảo Nhi muốn ăn cái gì?“ Xem ra khôi phục rất tốt, lại quay trở lại cái ham ăn vặt rồi.

Lục Thanh Lam đếm trên đầu ngón tay nói: “Ta muốn ăn quả hạch đào xốp giòn! Ta còn muốn bánh táo, mứt hoa quả... “Liên tiếp nói ra bảy tám món.

Lục Thanh Lam là sinh non, từ nhỏ hay bệnh tật yếu ớt, Lục Thần và Kỷ thị tốn không ít tâm tư, từ lúc nàng dừng sữa bắt đầu ăn cơm, liền mời mấy đầu bếp giỏi khắp Đông Nam Tây Bắc về nhà, làm cho nàng các loại thức ăn đặc biệt. Những năm gần đây đem nàng nuôi đến trắng trắng mập mập, giống như heo con.

Nhưng hai vợ chồng vẫn không yên lòng, đừng thấy nàng mập, đó cũng là mập giả thôi.

Đứa nhỏ này thật không phụ lòng vợ chồng bọn họ, từ nhỏ liền thích ăn các loại thức ăn biến đổi đa dạng, ngay cả tên nha hoàn bên người tất cả đều là tên thức ăn, tỷ như Thạch Lựu hay Bồ Đào. Chỉ nhìn tên a hoàn liền biết nàng thích ăn vặt rồi.

Thấy thời gian cơm tối sắp đến, Kỷ thị sợ nàng không ăn bữa ăn chính, chỉ cho nàng ăn một chút điểm tâm. Lục Thanh Lam biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, không có điểm tâm ăn cũng không vừa khóc vừa náo giống thường ngày. Kỷ thị thầm nghĩ đứa nhỏ này sau khi khỏi bệnh trở nên hiểu chuyện rất nhiều, nhưng cũng không suy nghĩ gì thêm.

Ăn cơm xong, Lục Thanh Lam cùng tỷ tỷ Lục Thanh Nhàn, ca ca Lục Văn Đình chơi với nhau một lát, Kỷ thị liền dỗ dành Lục Thanh Lam đi ngủ, lúc này mới đến tịnh phòng để bà vú Cảnh ma ma hầu hạ rửa mặt, chờ trượng phu trở về nhà.

Màn giường thêu hoa lạc tiên buông xuống, đợi Kỷ thị chậm rãi đi xa, Lục Thanh Lam vốn đang nhắm mắt lại bỗng nhiên mở mắt ra. Nhìn bóng lưng Kỷ thị đi xa, nàng chỉ cảm thấy hốc mắt chua chua.

Thu hoạch lớn nhất trong lần trùng sinh kiếp này chính là một lần nữa được trở về bên cạnh mẫu thân.

Kiếp trước, bởi vì chuyện phụ thân nạp thiếp, năm nàng sáu tuổi mẫu thân tự vẫn bỏ mình. Bởi vì tuổi quá nhỏ, nàng thậm chí ngay cả dung mạo mẫu thân cũng nhớ không rõ, những việc liên quan đến mẫu thân cũng là ca ca tỷ tỷ sau này kể lại cho nàng.

Cuộc sống chân thực cùng mẫu thân, cảm nhận được mẫu thân trăm điều che chở cho nàng, thật tốt!

Nghĩ tới trùng sinh có thể là bởi vì chấp niệm của Kỷ thị làm cảm động thần tiên. Cho nên kiếp này, nàng nhất định không thể để cho bi kịch lần nữa tái diễn.

Mẫu thân, kiếp này, ta nhất định phải bảo vệ người sống lâu trăm tuổi!

Giờ lên đèn, Lục Thần từ Đông Sơn thư viện trở về.

Trường Hưng Hầu phủ làm nên công trạng, đời thứ nhất lão Trường Hưng Hầu gia vốn là một gã đồ tể, đi theo khai quốc hoàng đế chém giết hơn hai mươi năm, tích luỹ quân công đổi được tước vị Hầu tước. Những năm chinh chiến võ tướng đương nhiên được xem trọng, nhưng sau này thiên hạ thái bình, có được thiên hạ lại không thể trị thiên hạ, quan văn liền dần dần lấn át võ tướng.

Những năm gần đây thiên hạ thái bình, võ tướng không có đất dụng võ, địa vị lại càng giảm xuống, chiến công hiển hách không địch lại một thiên cẩm tú văn chương. Nhà nào có ánh mắt nhìn xa trông rộng liền khích lệ con cháu trong nhà đi theo đường khoa cử, chỉ có đậu Tiến sĩ vào quan trường mới là tiền đồ tươi sáng thực sự.

Đại Tề từ khi thành lập tới nay, trừ đời thứ nhất lão Trường Hưng Hầu gia đánh giặc giỏi, sau này Trường Hưng Hầu phủ nhân tài càng ngày càng tàn lụi, cũng không có thêm nhân vật kinh tài tuyệt diễm nào, lão hầu gia Lục Kháng bất quá cũng chỉ là Đô Đốc phủ trên danh nghĩa, cứ tiếp tục như vậy Hầu phủ ỷ vào tổ tông ấm chức có lẽ tạm thời còn có thể đặt chân ở chốn kinh sư, nhưng miệng ăn núi lở, sớm muộn gì cũng có một ngày rơi khỏi vòng tròn hào môn thế gia.

Lão hầu gia cũng hiểu được đạo lý này, tốn không ít tiền bạc, đem Nhị lão gia Lục Thần cùng Tam lão gia Lục Diệp đưa đi Đông Sơn thư viện học. Lại cho Lục Thần cầu hôn đại tộc Giang Nam Kỷ thị làm vợ.

Lục Thần cũng coi như thông minh, vốn cho rằng dù chịu không ít khổ nhưng cũng sẽ mau chóng giành được công danh. Vậy mà lão hầu gia đối với hắn cưng chiều, hắn lại ở thư viện chỉ biết chơi cùng một đám không học vấn không nghề nghiệp quần áo lụa là, mỗi ngày đi gà đấu chó, cưỡi ngựa chương đài, cứ như vậy phí mấy mấy năm.

Còn Kỷ thị sau khi gả cho hắn, từ từ ước thúc hắn, hắn lúc này mới thu liễm tính tình, đem tâm tư đặt ở việc đọc sách, cho đến bốn năm trước, rốt cục thi đỗ học viện, trở thành tú tài, miễn cưỡng được xem là có tài nhưng thành đạt muộn.

Kỷ thị thấy trượng phu trở lại, ôn nhu tiến lên hầu hạ hắn cởi áo nới dây lưng, đổi một bộ trung y thêu lá trúc, Lục Thần năm nay đã ba mươi, chẳng nhưng không cảm thấy già, ngược lại còn phong thần tuấn lãng.

Hắn vốn muốn đi xem nữ nhi, lại bị Kỷ thị ngăn cản.”Con mới vừa nằm ngủ, ngươi chớ đánh thức nó.”

Tính tình Lục Thần vô cùng tốt, nhéo Kỷ thị cười nói: “Được, nghe lời ngươi.”

Hai vợ chồng thành thân đã mười năm, sinh ba hài tử, tình cảm càng ngày càng tốt.

Kỷ thị ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu nhàn nhạt, có chút mất hứng nói: “Vừa uống rượu sao?” Lục Thần cười một tiếng kéo người vào trong ngực, lăn lên giường, từng chút vuốt ve phía sau lưng của nàng, “Đi Nguyệt Tiên lâu uống vài chén, đều là đồng môn... Yên tâm tâm ta rất vững, sẽ không dính vào đâu.”

Kỷ thị quyệt miệng, “Ta mới lười quản ngươi, ta là sợ ngươi hun thối Bảo Nhi.”

Lục Thần nhéo hai má Kỷ thị, đừng nhìn thê tử đã sinh ba đứa con, nhưng da thịt vẫn trơn mềm, kiều mị vô song. Thấy vậy ánh mắt Lục Thần đều phải nhìn thẳng. Hắn cười nói sang chuyện khác: “Bảo Nhi hôm nay như thế nào? ” Đứa bé này là bảo bối hắn thương yêu nhất, luôn coi như sinh mạng.

Nói đến nữ nhi, Kỷ thị quả nhiên không quan tâm đến chuyện Lục Thần đi ra ngoài uống rượu nữa. Đem chuyện ăn uống của nữ nhi nói cho trượng phu.

Lục Thần nghe hết sức chăm chú, cuối cùng thần sắc có chút nghiêm trọng nói: “Hôm nay đại ca nhắc nhở ta, ngươi nên mang Bảo Nhi vào cung một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện