Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 42: Khổ sở (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ thị tức giận vỗ bàn: “Ngươi đâylà dùng đạo đức hiếp bức ta!” Nếu Triệu Huệ Lan thật sư vào cửa Lục gia, lấy thân phận của nàng tất nhiên là một vị quý thiếp. Sau này nhẹ không được nặng không xong, mềm không được cứng rắn không được, ở đây vẫn là thiếp thất. Kỷ thị không thể đồng ý nữ nhân như vậy gả vào phủ.
Bên này còn đang ầm ĩ, Lão Hầu gia đã không nhịn được. “Được rồi được rồi!” Hắn cũng hi vọng dựa theo biện pháp của Lục Hãn đem gả Triệu Huệ Lan đi, nhưng điều kiện tiên quyết phải là Triệu Huệ Lan tự mình nguyện ý. Nhưng hắn xem ra, thật sự không được, để cho Lục Thần nạp nàng, cũng không có gì ghê gớm, đại trượng phu tam thê tứ thiếp chẳng sao. Về phần trong lòng Kỷ thị không thoải mái, đó cũng là khó tránh khỏi, để cho Lục Thần dỗ dành là được rồi.
Hắn hừ một tiếng, thanh âm lạnh xuống, nói với Triệu Huệ Lan: “Triệu cô nương, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, biện pháp của Lão Đại đối với ngươi là có lợi nhất. Nếu hiện tại ngươi đáp ứng vẫn còn kịp. Nếu thật sự làm tiểu thiếp của Lão Nhị, hối hận cũng không kịp rồi. Ta nhắc nhở ngươi một câu, bỏ qua thôn này cũng không còn nhà trọ đâu.”
Triệu Huệ Lan dập đầu một cái nói: “Lão Hầu gia, Huệ Lan đã hiểu rõ, nguyện ý hầu hạ Nhị lão gia và Nhị phu nhân cả đời. ”
“Được được được!” Lão Hầu gia cũng thật sự lười quan tâm, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Lục Thần một cước đạp ngã hắn dưới đất, “Ngươi tự mình gây họa, ngươi tự xử trí đi!”
Bỏ lại một câu hung tợn, nghênh ngang rời đi.
“Chương phụ*, chuyện này còn chưa xong, sao người lại đi?”Triệu thị vội vàng nói.
(*) cha chồng
Lão phu nhân nói: “Chương phụ ngươi không phải nói, bảo Lão Nhị tự mình xử trí sao?” Lão Hầu gia vừa đi, trong này kể ra bối phận nàng cao nhất, nói chuyện có phân lượng nhất. Ánh mắt của nàng đảo qua trên mặt Lục Thần và Kỷ thị, “Nếu Lão Hầu gia đã có lệnh, các ngươi đem Triệu di nương tiếp trở về Thúy Phong uyển đi thôi. ”
Trực tiếp đem Triệu Huệ Lan thăng cấp thành di nương.
Trên mặt Triệu Huệ Lan lộ ra một vẻ mừng như điên.
Kỷ thị tất nhiên nghe rõ, đây là kiên quyết đem Triệu Huệ Lan nhét vào Nhị phòng.Nàng không đồng ý, vội la lên: “Mẫu thân?”
Lão phu nhân phất phất tay, thanh âm ôn hòa nhưng là ngữ khí kiên định: “Ta biết trong lòng ngươi ủy khuất. Chẳng qua thân phận Triệu cô nương đặc thù, quan hệ lợi hại lúc này chương phụ ngươi còn có đại bá ngươi nữa vừa rồi đều đã phân minh rõ ràng, ngươi với tư cách con dâu Hầu phủ phải lấy đại cục làm trọng, ngày sau ai không khen ngươi hiền huệ?”
Trong lòng Kỷ thị phẫn nộ: “Chuyện đột nhiên xảy ra dù sao người cũng phải để cho con dâu bình tĩnh lại rồi hãy nói nói sau.”
Lão phu nhân nói: “Ngoại trừ nạp nàng làm thiếp, chẳng lẽ ngươi còn có thể có biện pháp khác hay sao?” Nàng không muốn dây dưa với Kỷ thị, gọi Khổng má má thiếp thân tới, phân phó: “Còn không đem người đưa đến Nhị phòng cho ta.”
Khổng má má dìu Triệu Huệ Lan lên đem người đi ra ngoài, Lão phu nhân cũng vịn tay Tam phu nhân đứng lên, không nhanh không chậm ra khỏi đại sảnh.
Lục Hãn lắc đầu, đưa tay giúp Lục Thần, cười khổ nói: “Nhị đệ, đại ca cũng chỉ có thể giúp ngươi những thứ này thôi, tự giải quyết cho tốt đi!”
Lục Thần vội vàng tạ ơn huynh trưởng, tới kéo tay áo Kỷ thị, Kỷ thị vùng thoát khỏi hắn thét to: “Đừng đụng vào ta!”
Lục Thần nói: “A Hành, ngươi nghe ta giải thích.”
Kỷ thị chỉ che tai đi nhanh, Lục Thần giống như một quả bóng da đã xẹp hơi, đứng ở nơi đó tiến thoái lưỡng nan, gã sai vặt Quan Ngôn đi vào dìu hắn. Lục Thần nói: “Quan Ngôn, sự tình sao l phát triển tới mức thế này?”
Kỷ thị trở lại nhà chính, nha hoàn đưa nước ấm vào, để cho nàng rửa mặt, lại đổi một thân xiêm y sạch sẽ. Cảnh ma ma lúc này mới tới: “Phu nhân, Triệu Huệ Lan kia đã đ đưa tới. Người xem nên an trí nàng ta như thế nào?”
Kỷ thị suy nghĩ một chút nói: “Đem nàng ta an trí đến Thu Thủy viện đi thôi. Lại phái bốn nha hoàn hai bà tử thô sử hầu hạ nàng.”
Cảnh ma ma kinh hãi: “Phu nhân, như vậy sao được? Thu Thủy viện cách ngoại thư phòng của Nhị Lão gia gần nhất, còn có một cánh cửa hướng ra phía ngoài viện, không cần phải qua nội viện cũng có thể trực tiếp đến, đây không phải là quá tiện làm cho nàng ta câu dẫn Nhị Lão gia sao?”
Kỷ thị khoát tay áo: “Ma ma, tâm của nam nhân nếu đã thay đổi, phòng không được. Không bằng dứt khoát hào phóng một chút, Lão phu nhân không phải là muốn ta làm thê tử hiền lương ư, vậy ta liền làm cho nàng xem là được rồi.”
Cảnh ma ma cảm thấy nàng là đang cam chịu, lại khuyên vài câu, Kỷ thị nói: “Ý ta đã quyết, ma ma không cần khuyên ta.”
Cảnh ma ma bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi xuống làm.
Lại nói Triệu Huệ Lan bên kia, Cảnh ma ma tự mình dẫn người an trí nàngt ở trong Thu Thủy viện. Trên đường nàngt đi tới trong Hầu phủ, chỉ cảm thấy ba bước một đình, năm bước một cảnh, khắp nơi cẩm tú phồn hoa, thấy vậy nàng một đôi mắt hận không thể dài ra hơn. Nàng tuy từng là đích nữ Tri Phủ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ xem là tiểu gia bích ngọc, làm sao thấy qua cấp bậc phú quý của kinh sư, chỉ nhìn thôi cũng hoa cả mắt.
Đợi dàn xếp đến xong Thu Thủy viện, mặc dù chỉ là một xử khách viện, nhưng có hơn mười gian phòng, trong viện trồng một cây hải đường cao lớn sum xuê, ngụ ý “Phú quý cả sảnh đường”. Ở giữa là ba gian phòng nho nhỏ, đồ dùng trong nhà chính đều dùng gỗ lim thượng đẳng chế thành, ở trung tâm có một tấm bình phong gỗ tử đàn bốn mặt Tùng Hạc, xếp đặt đơn giản nhưng lại xa hoa.
Triệu Huệ Lan khẽ vuốt vuốt bình phong nhìn như đơn giản nhưng lại giá trị xa xỉ kia, ánh mắt mê ly.
Kỷ thị tùy tiện lấy ra một cái sân viện cũng như xa hoa cũng như vậy, toàn bộ Hầu phủ không biết là hoa mỹ bực nào. Nàng vốn có chút dao động với đề nghị của Lục Hãn, nhưng lúc này càng thêm quyết tâm kiên định phải ở lại Hầu phủ.
Lúc này Cảnh ma ma mang theo bốn nha hoàn đi vào, nói với Triệu Huệ Lan: “Phu nhân bảo ta chọn bốn nha hoàn tới hầu hạ, người xem bốn bọn họ như thế nào?”
Triệu Huệ Lan thấy mấy nha đầu này đôi mắt sáng răng trắng tinh, hào phóng dịu dàng, vừa nhìn chính là đ huấn luyện nghiêm chỉnh trong thế gia, sao có thể không hài lòng, vội vàng vén áo thi lễ với Cảnh ma ma, “Khiến ma ma phí tâm. Mấy vị tỷ tỷ đương nhiên là tốt, nhưng Huệ Lan người nhỏ sức bé, nào dám muốn nhiều người hầu hạ như thế này? Ma ma chỉ cần lưu lại Nguyệt Mai đi theo ta là được.”
Nguyệt Mai là nàng mang đến từ bên ngoài đến, là đại nha hoàn vẫn luôn đi theo nàng. Là một tiểu nữ oa mười hai mười ba tuổi, làn da hơi đen, nhưng là con mắt sáng ngời, vừa nhìn là biết người cơ trí.
Cảnh ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu nương tử khách khí, ngươi là khách ở xa tới, phu nhân đã phân phó phải cho ngươi bốn nha hoàn, người không cần phải khách khí, cứ việc vui lòng nhận cho là được. Chẳng qua Nguyệt Mai cô nương lại không thể ở nơi này.”
Triệu Huệ Lan hoảng sợ, nàng mới đến Hầu phủ, nào có người nào đồng lòng với nàng, nếu là không có Nguyệt Mai ở bên c, chẳng phải nàng biến thành kẻ điếc người mù. “Ma ma, Nguyệt Mai đi theo ta đã nhiều năm rồi, cùng ta tình đồng thủ túc*, sao ma ma l đem nàng đuổi đi? Hầu phủ cũng không nên có quy củ như vậy chứ?”
(*) tình như anh em, tay chân
Cảnh ma ma chính là muốn nàng biến thành một kẻ điếc người mù. Nàng cười nhạt: “Cô nương hiểu lầm rồi. Chẳng qua Hầu phủ cũng có quy củ của Hầu phủ trong Hầu phủ phàm ai hầu hạ chủ tử, trước tiên cần phải đưa đến chỗ Thôi ma ma học quy củ nửa năm, đợi học xong quy củ mới có thể hầu hạ người. Nguyệt Mai cô nương không phải là không thể đi theo nương tử, đợi nàng học tốt quy củ, chúng ta đương nhiên đem nàng đưa về Thu Thủy viện. Hầu phủ chúng ta thế nhưng là nơi giảng đạo lý đấy!”
Nửa năm sau, Triệu Huệ Lan có thể tiếp tục sống ở Hầu phủ hay không có thể đã là chuyện khác.
Triệu Huệ Lan làm sao không rõ điều này, trong lòng nàng lo lắng, lập tức quỳ xuống. “Huệ Lan cha mẹ đã mất, hiện giờ bên cạnh chỉ còn Nguyệt Mai, van xin ma ma khai ân, để nàng tạm thời ở lại bên cạnh Huệ Lan.”
Cảnh ma ma vội vàng tránh sang một bên: “Thân phận của nương tử như thế, lão nô cũng không chịu nổi đại lễ của người. Không phải là lão nô cố ý gây khó khăn cho người, chẳng qua là quy củ trong phủ này đều là Lão tổ tông truyền xuống, cho dù là phu nhân cũng không sửa đổi được. Xin thứ cho lão nô bất lực.”
Nói xong những lời này không để quan tâm Triệu Huệ Lan, khoát tay, thì có hai bà tử thân hình cao lớn tráng kiện tiến lên, lôi Nguyệt Mai đưa đi.
Nguyệt Mai sợ tới mức khóc lên: “Cô nương cứu ta, cứu ta!”
Đúng lúc này, chợt nghe một thanh âm: “Đây là hát tuồng à? Hô to gọi nhỏ, thành ra cái thể thống gì?”
Hóa ra Triệu thị tới.
Triệu thị nhìn thấy Cảnh ma ma cười lạnh nói: ” Cảnh ma ma, ta cũng không biết, Hầu phủ chúng ta lúc nào cũng bắt đầu xem mạng người như cỏ rác như vậy hay sao?”
Cảnh ma ma đúng mực: “Tam phu nhân nói đùa, lão nô cũng chỉ đem Nguyệt Mai đưa đến chỗ Thôi ma ma học chút quy củ, mấy ngày nữa liền đưa về. Thế mà Nguyệt Mai cô nương nhát gan, khiến nàng quấy nhiễu Tam phu nhân.”
Triệu Huệ Lan vội nói: “Tam phu nhân người cứu Nguyệt Mai đi!”
Tam phu nhân hừ một tiếng, phân phó hai bà tử kia: “Các ngươi nhanh thả Nguyệt Mai cho ta. Triệu cô nương là bằng hữu của ta, các ngươi lại dám đối với đãi với thiếp thân nha hoàn của nàng như vậy sao?”
Nơi này là Nhị phòng, cũng không phải là Tam phòng, hai bà tử căn bản là không nghe Tam phu nhân, ngược lại cùng nhìn Cảnh ma ma, Cảnh ma ma vẫn còn do dự một chút, khẽ gật đầu, các nàng mới thả người.
Thả thì thả, Cảnh ma ma lại nói: “Quy củ trong phủ như thế, không thông qua ma ma dạy bảo, tụi nô tỳ không có tư cách hầu hạ trước mặt chủ tử.”
Tam phu nhân không kiên nhẫn nói: “Chuyện này ta nói là được. Hiện giờ ta có mấy câu nói muốn nói cùng Triệu cô nương, các ngươi lui xuống trước đi.”
Nơi này là Nhị phòng!
Cảnh ma ma thật sự là chán ngấy điệu bộ của Tam phu nhân, nhưng người ta là chủ tử, nàng cũng đã không tiện quá phận đắc tội. Không thể làm gì khác hơn là đành phải dẫn người lui ra.
Đợi mọi người đều đi rồi, Triệu Huệ Lan mang theo Nguyệt Mai cúi chào Tam phu nhân, “Đa tạ Tam phu nhân ra tay trượng nghĩa.”
Tam phu nhân cũng không khách khí ngồi ở chủ vị, cười nói: “Đều là tỷ muội nhà mình, giúp ngươi chính là giúp ta, Huệ Lan ngươi không cần khách khí như thế.”
Hai người mỗi người đều có mục đích riêng cần đạt được, khách sáo vài câu, thần sắc Tam phu nhân nghiêm chỉnh hỏi: “Huệ Lan kế tiếp cũng biết phải làm như thế nào rồi chứ?” Khẩu khí cấp trên phân phó thuộc hạ.
Triệu Huệ Lan kính cẩn đứng lên nói: “Huệ Lan tuỳ ý Tam phu nhân phân phó.”
Tam phu nhân hài lòng gật gật đầu. “Ngươi chớ nghe Lục Hãn kia hồ ngôn loạn ngữ. Hiện trạng của Nhị phòng ngươi cũng thấy đấy, Trường Hưng Hầu phủ ta ở kinh sư không tính là đệ nhất phú quý, cũng không kém nhiều. Vị Nhị bá này của ta chẳng những phong lưu tuấn dật, tính tình đôn hậu ôn nhu, lại là thanh niên đầy hứa hẹn, tuy hiện tại cũng chỉ là tú tài nho nhỏ, thế nhưng văn bát của hắn, ngay cả sơn trưởng Đông Sơn thư viện cũng đều khen không dứt miệng. Khoa này tất nhiên quế bảng đề danh, hắn lại là công tử của Hầu phủ, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Nếu ai làm phu nhân của hắn, được tới phong cáo cũng không phải là không thể.”
“Huống chi Nhị bá ta đây mặc dù có ba đứa bé, nhưng nhi tử cũng chỉ có một. Ngươi trẻ tuổi xinh đẹp, lại có thể hồng tụ thêm hương, nếu tương lai cái bụng là ngươi không chịu thua kém, sinh một tiểu công tử, có ta ở đây giúp ngươi nói tốt trước mặt Lão phu nhân, ngươi còn sợ gót chân ngươi không đứng vững ở Nhị phòng ư? Còn có, vạn nhất một ngày kia, Nhị tẩu có chuyện không hay xảy ra, bằng thân phận của ngươi, cho dù phù chính (từ thiếp lên làm vợ) cũng không phải là việc khó.” Nàng khẽ dừng lại, thấy hai đầu lông mày Triệu Huệ Lan có vài phần ý động, mới lại nói: “Ngươi là bạn tốt của ta. Hễ ngươi có tâm này, ta cùng Lão phu nhân nhất định giúp ngươi chu toàn chuyện này. Chuyện duy nhất, chính là ngươi phải hạ quyết tâm.”
Triệu Huệ Lan khẽ cúi đầu, không nhịn được vuốt ve bụng của mình: “Toàn bộ Huệ Lan xin nghe Tam phu nhân.”
Đó là biểu lộ lập trường của mình.
Tam phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Như thế tốt nhất.”
“Chỉ là... ” Triệu Huệ Lan ngập ngừng nói: “Ta sợ Nhị phu nhân khó chịu!”
Tam phu nhân khẽ mỉm cười: “Huệ Lan a, ngươi bị choáng váng à.”
“Tam phu nhân chỉ giáo cho?”
“Nữ nhân cho dù quyền hành lớn hơn nữa, cũng phải nghe theo nam nhân. Nhị phu nhân có chấp nhận ngươi hay không thì thế nào? Chỉ cần ngươi lấy được tâm của Nhị Lão gia, cho dù là nàng không muốn một trăm lần đi chăng nữa, còn có thể lay chuyển được nam nhân hay sao? Ngươi xinh đẹp như vậy, cũng không nên cô phụ hậu ái ông trời đối với ngươi.”
Toàn thân Triệu Huệ Lan chấn động: “Huệ Lan hiểu.”
“Hiểu là tốt rồi!” Tam phu nhân cười ha ha, đứng lên. “Vậy ta cũng không ngồi thêm nữa.”
***
Kỷ thị bên kia mới ăn cơm tối không bao lâu, Cảnh ma ma tới báo: “Phu nhân, Triệu nương tử muốn gặp người.”
“Không gặp!” Kỷ thị làm sao có tâm tình gặp nàng.
Theo ý tứ Cảnh ma ma, là nên gặp Triệu Huệ Lan một lần, khuyên nàng đáp ứng đề nghị của Đại Lão gia. Chẳng qua tâm tình của phu nhân giờ phút này nàng có thể hiểu, cũng không khuyên giải thêm.
Lại nói Lục Thanh Lam vừa ngủ một giấc dậy, nghe nói mẫu thân an trí Triệu Huệ Lan đến Thu Thủy viện, không khỏi giật mình. Suy nghĩ một chút cũng hiểu tâm tư của mẫu thân, không khỏi thở dài một tiếng. Mẫu thân không phải là không có thủ đoạn, chỉ là một nữ nhân một khi hãm sâu vòng xoáy tình cảm, khó tránh khỏi hồ đồ.
Nàng chống thân thể đứng lên nói: “Hiện tại là giờ nào rồi?”
Bồ Đào nói: “Bây giờ là đầu giờ dậu.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút: “Nhanh thay quần áo cho ta.”
Bồ Đào sửng sốt: “Sắp phải dùng bữa tối rồi, cô nương cũng đừng ra ngoài.”
Lục Thanh Lam còn muốn giúp mẫu thân một phen đây, “Ta có việc, mau một chút.”
Lần trước Lục Thanh Lam liều mình cứu hai đại nha hoàn này, các nàng với Lục Thanh Lam lại càng tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), vội vàng kêu Thạch Lựu đi vào cùng nhau giúp nàng.
Mặt khác, Lục Thần ở phía trước dùng cơm, nghĩ đến tức phụ bên kia có phải đã bớt giận đi một ít rồi hay không. Liền đứng dậy đi qua nội viện, mới tiến vào nội viện liền thấy Triệu Huệ Lan mang theo Nguyệt Mai ở nơi đó, trong tay Nguyệt Mai xách theo một chiếc đèn lồng, ánh sáng mờ mờ.
Bước chân Lục Thần dừng lại, “Các ngươi sao lại ở chỗ này?”
Chỉ thấy Triệu Huệ Lan mặc một bộ vải bồi đế giầy vạt áo lệch gắn vân hoa nổi hồ lô hai bên, váy Văn Tương dệt dải mây mầu xanh nhạt nổi uốn lượn thướt tha, người mặc sa mỏng hoa văn ám hoa bách điệp xuyên thấu, son phấn nhẹ nhàng, quả thật là kiều diễm ướt át.
Mà dưới đèn xem mỹ nhân, lại thêm vài phần tình thú.
Chiếc eo thon thả của Triệu Huệ Lan bày ra, tha thướt xinh đẹp đi đến, trong lúc đi lại lại có vài phần tư thái phong tình vạn chủng. Nàng dịu dàng uyển chuyển tiến lên hành lễ cho Lục Thần: “Lão gia, phu nhân nhân hậu, an trí ta ở Thu Thủy viện, Huệ Lan cố ý chờ, mời Lão gia đi tiểu viện của ta ngồi một chút.”
Nàng đổi xưng hô từ Nhị gia thành Lão gia, ý tứ là đã là tự cho mình là thiếp thất rồi.
Lục Thần nhíu mày, đang muốn nói gì, chợt nghe một trận tiếng bước chân truyền đến.
Liền thấy một tiểu nữ oa năm sáu tuổi bộ dạng trắng ngần như gió lốc chạy tới, lao vào trong ngực Lục Thần, kêu một tiếng: “Cha cha!”
Lục Thần ôm lấy nữ nhi, cao hứng hôn lên trán của nàng một cái. Lúc này hắn sứt đầu mẻ trán, cũng chỉ có ở chỗ nữ nhi mới có thể tìm về một chút ôn nhu dịu dàng.
Thanh âm thanh thúy của Lục Thanh Lam nói: “Phụ thân, chúng ta nhanh đi nhà chính ăn cơm đi. Bảo Nhi đặc biệt tới tìm phụ thân, bụng cũng đói rồi này.” Vừa nói hết sức đáng yêu vừa nói vuốt ve bụng nhỏ của mình.
Lục Thần làm sao còn nhớ rõ Triệu Huệ Lan, cười nói: “Đi thôi, để Bảo Nhi của chúng ta đói bụng rồi, phụ thân có lỗi to lắm.” Ôm Lục Thanh đi tới hướng nhà chính.
Triệu Huệ Lan ngập ngừng một chút, nhìn thấy cha và con gái hai người thân thân thiết thiết, nghĩ thầm đây mới là toàn gia, mình hoàn toàn biến thành một người ngoài, căn bản không chen vào được một câu.
Lục Thần ôm Lục Thanh Lam đi vào trong viện, Lục Thanh Lam giống như vô ý nói: “Phụ thân, Lam Nhi không thích nữ nhân vừa rồi! Phụ thân có thể không đến chỗ nàng không?”
Lục Thần ngẩn ra, kỳ quái nói: “Bảo Nhi nói cho phụ thân biết, tại sao không thích nàng?”
Lục Thanh Lam nói: “Ánh mắt của Nàng nhìn phụ thân, giống như Bảo Nhi nhìn thấy kẹo đường, Bảo Nhi nhìn có chút sợ!”
Lục Thần nghe xong, như có điều suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Triệu Huệ Lan lại tới cửa Lục Thần. Lần này Lục Thanh Lam chưa tới, lần đầu tiên tới còn có thể nói là vô tình gặp được, mỗi lần cũng đều dạng này, ngược lại có vẻ giống như là Kỷ thị khiến nàng phải làm như vậy. Kỷ thị đường đường là một chủ mẫu, cùng một tiểu thiếp như Triệu Huệ Lan tranh giành tình nhân như vậy, thanh danh truyền ra không tốt.
Hôm nay Triệu Huệ Lan lại đổi một vải bồi đế giầy màu hồng nhạt, eo thon bày ra như cũ, tha thướt tươi đẹp đi tới. “Lão gia!”
Lục Thần vẫn cảm thấy thẹn với Triệu Huệ Lan, chẳng qua nhớ tới lời của nữ nhi ngày hôm qua, trong lòng không khỏi nổi lên một chút cảnh giác. đợi nhìn thấy nàng còn đang trong hiếu kỳ, nhưng lại mặc xiêm y hồng nhạt đi ra ngoài như vậy, không khỏi cảm thấy chán ghét thêm vài phần.
Triệu Huệ Lan nói: “Lão gia, hôm qua bởi vì Lục cô nương, không đi tiểu viện của Huệ Lan được, hôm nay Lão gia có thể hân hạnh đến được hay không?”
Lục Thần nhíu mày, thần sắc xa lạ mà nói: “Không may hôm nay ta đã đáp ứng Bảo Nhi, phải dạy nàng viết chữ, ta lại không tới tiểu viện của ngươi được rồi. Vả lại hiện giờ thân phận ta và ngươi chưa định, sau này ngươi vẫn không nên lại đến nơi này chờ ta nữa.”
Triệu Huệ Lan không nghĩ tới hắn đoạn tuyệt như thế, trong lúc nhất thời không khỏi nước mắt tràn đầy mi: “Lão gia, người đây là ý gì?”
Lục Thần có chút không kiên nhẫn vẩy tay áo, “Cứ như vậy đi, ta đi vào trước.” Đi được hai bước, hắn lại quay lại nói với Triệu Huệ Lan: “Nếu ta không có đoán sai, Triệu cô nương còn có một tháng mới có thể trừ phục*, mặc quần áo trang điểm như thế nào, cũng nên tự định giá cân nhắc cho tốt...”
(*) 除服 Trừ phục: Đoạn tang; hết tang; xả tang
Trong lòng Triệu Huệ Lan cả kinh, giống như là bị người cứ như vậy đánh cho hai cái tát, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng như tuyết.
***
Qua một ngày, trong cung truyền ra khẩu dụ, gọi Lục Thanh Lam tiến cung gặp Tam công chúa.
Lục Thanh Lam đã tầm gần một tháng không tiến cung. Thời điểm nàng đến Trường Hi cung, Tam công chúa đang chờ nàng ở cửa. Nàng mặc một thân váy ngắn màu đào hồng, chải song thùy kế (¹), khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tinh xảo động lòng người. Nàng là người nóng vội, sớm chờ Lục Thanh Lam ở cửa rồi.
Trông thấy Lục Thanh Lam từ kiệu nhỏ đi xuống, Tam công chúa đã chạy tới, kéo cánh tay của Lục Thanh Lam oán giận nói: “Bảo Nhi, sao giờ ngươi mới tới nha?”
Trong lòng Lục Thanh Lam ấm áp. Nàng ở trong nhà ngẩn ngơ phiền muộn, thấy Tam công chúa tâm tình cũng thoải mái hơn.
Hai người tay cầm tay đi vào Trường Hi cung, Lục Thanh Lam đi bái kiến Tống quý tần trước. Tống quý tần đối với nàng hết sức hiền hòa, hỏi mấy câu việc nhà, liền để hai tiểu cô nương đi Thiên điện chơi đùa.
Hai tiểu cô nương ở trong Thiên điện chơi xếp gỗ(²), Tam công chúa bỗng nhiên nói: “Bảo Nhi, có phải ngươi không vui phải không?”
Lục Thanh Lam kinh ngạc ngẩng đầu, không nghĩ tới tiểu cô nương còn nhạy cảm thấy rõ như vậy. Tam công chúa mặc dù tính tình vội vàng xao động, một đống lớn khuyết điểm, nhưng có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là chỉ cần thừa nhận đúng một người, đem người đó trở thành bằng hữu, vậy thì cả đời sẽ đối tốt người kia, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Giống như hiện tại, nàng chưa bao giờ ra vẻ công chúa ở trước mặt Lục Thanh Lam.
Chính là ánh mắt tuyệt vọng như vậy.
Trên mặt Lục Thanh Lam chất đầy vẻ u sầu, như một tiểu đại nhân thở dài một hơi: “Cha ta có thể sẽ nạp thiếp?”
Tam công chúa nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, không hiểu được. Trong cung trừ hoàng hậu, cũng đều coi như là thiếp. Hoàng đế hơn năm mươi tuổi, còn thường xuyên nạp mấy tiểu phi tử vào cung đấy, Tam công chúa sống ở một hoàn cảnh như vậy, cũng không cảm thấy nạp thiếp có cái gì không tốt hoặc là có chỗ nào không đúng.
Cho nên nghi hoặc nói: “Cha ngươi... Vậy thì sao?”
Lục Thanh Lam vỗ tay nàng, tỏ vẻ người lớn nói: “Cái này ngươi không hiểu đâu!”
Nếu đã không hiểu, Tam công chúa cũng không suy nghĩ nhiều. Đôi mắt to sáng lóng lánh nhấp nháy nói với Lục Thanh Lam: “Cửu hoàng huynh bị bệnh, chúng ta đi thăm Cửu hoàng huynh một chút.”
Tiêu Thiểu Giác vẫn đối với Lục Thanh Lam lúc lạnh lúc nóng, nàng dĩ nhiên không muốn đi gặp, cho nên rất dứt khoát lắc đầu: “Ta không muốn đi.”
Tam công chúa cảm thấy kỳ quái: “Cửu ca đối tốt với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi vẫn sợ hắn như vậy?” nàng đem việc Lục Thanh Lam không muốn đi thăm Cửu hoàng tử quy kết thành nàng sợ hắn, thật ra thì Tam công chúa cũng thấy mình cũng có chút sợ hắn, chẳng qua vẫn không nhịn được muốn thân cận với hắn.
Tam công chúa là phái hành động, không đợi Lục Thanh Lam giải thích, liền đứng dậy cứng rắn lôi cánh tay của nàng đi hướng Ngọc Minh cung.
Hai tiểu cô nương đi tới Tây thiên điện, nhìn thấy Vệ Bân một thân áo xanh, bộ dạng nhã nhặn tuấn tú đang canh giữ ở cửa.
Vệ Bân nhìn thấy hai tiểu cô nương hùng hùng hổ hổ, khóe miệng liền tràn ra vẻ tươi cười.
Cửu điện hạ đối với Lục tiểu cô nương cực kỳ khác biệt, thấy nàng hẳn sẽ vui vẻ. Liền tự chủ trương đem hai tiểu cô nương tiếp vào trong điện.
Hai người vừa đi vào phòng, đã nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác mặc một thân tẩm y lụa trắng lẳng lặng ngồi co chân ở trên giường đọc sách.
Tóc đen của hắn xõa xuống, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt, gần như trong suốt, môi mỏng mím thành một cái đường thẳng, an tĩnh ngồi như vậy, hài hòa như tan ra làm một thể cùng cảnh vật quanh phòng, giống như một bộ bức họa tĩnh mịch tốt đẹp.
Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn qua, ánh mắt dừng ở trên người tiểu nữ oa bên cạnh Tam công chúa.
Hôm nay nàng mặc một kiện vải bồi đế giầy màu trắng nhạt, chải song nha kế(³), khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng mập mạp, hết sức khiến người yêu mến.
Hai đầu lông mày của Tiêu Thiểu Giác, không tự chủ nhu hòa mấy phần.
Vệ Bân nói một câu: “Điện hạ, Tam công chúa cùng Lục cô nương đến thăm ngài.”
Tiêu Thiểu Giác ừ, nhìn Lục Thanh Lam một cái.
Tam công chúa chạy đến bên cạnh giường của Tiêu Thiểu Giác, hét lên: “Cửu ca Cửu ca, ngươi bị phong hàn còn chưa khỏe sao?”
Tiêu Thiểu Giác là người Hạ tộc, thể chất luôn luôn tốt, rất ít ngã bệnh. Chỉ là lúc nào ngã bệnh cũng là khó khỏi, trận phong hàn này cũng gần mười ngày rồi, còn chưa tốt lên.
Hắn cúi đầu nhìn mặt vẻ ân cần của tiểu nữ oa một chút, nhàn nhạt ừ: “Không có chuyện gì, gần khỏi rồi!”
Tam công chúa ồ một tiếng, đã chạy tới kéo Lục Thanh Lam qua, nói: “Cửu ca, Bảo Nhi cũng tới thăm ngươi nè. Không phải là ngươi thích nhất là Bảo Nhi đấy sao, nàng cũng rất lo lắng cho ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác nhìn Lục Thanh Lam một cái, nàng nhất thời cảm thấy như núi lớn đè năng, lắp bắp nói: “Cửu...Cửu... ” mẹ kiếp, nàng không biết nên gọi “Cửu điện hạ” hay là “Cửu ca ca” mới tốt!
Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác vẫn dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm của nàng, Lục Thanh Lam cuối cùng quyết định chắc chắn, gọi một tiếng: “Cửu ca ca... ” sau đó nói cực kỳ nhanh: “Người nhanh khỏe nha!”
Tiêu Thiểu Giác nghe nàng gọi như vậy, vẻ mặt lúc này mới nhu hòa mấy phần.
Tiêu Thiểu Giác tay giơ lên, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tròn ục ục của nàng hỏi nàng: “Ngươi gần đây thân thể có khỏe không?”
Lục Thanh Lam cho là hắn là hỏi một chuyện khác, thành thực: “Bảo Nhi rất ngoan, mỗi ngày đều luyện tập thể thuật của Cù đại nhân, cho nên thân thể vẫn rất tốt nha.”
Tam công chúa cũng reo lên theo: “Ta cũng ngoan ta cũng ngoan, ta cũng luyện thể thuật của Cù đại nhân dạy mỗi ngày.”
Tiêu Thiểu Giác nghĩ đến lại là một chuyện khác. Quan hệ của hắn và cái tiểu nữ oa này vô cùng đặc biệt, tiểu nữ oa bị bệnh đau đớn, hắn cũng sẽ cảm giác bản thân bị đau, nhưng hắn bị bệnh đau đớn, tiểu nữ oa này cũng không có chuyện gì, cái đặc biệt này cũng quá không công bằng, hắn cũng không phải là người lòng dạ rộng rãi, càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, sắc mặt liền âm trầm xuống.
Nhìn lại Lục Thanh Lam, ánh mắt cũng có chút không tốt. Lục Thanh Lam bị làm cho sợ đến rụt cổ, đem lời nói của mình vừa nói lặp lại ở trong lòng, cũng không cảm thấy có câu nào đắc tội hắn a. Tính tình người này âm tình bất định như vậy, thật làm cho người khác khó có thể thích ứng. Trong lòng Lục Thanh Lam đã mắng hắn máu chó xối đầu rồi, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra.
Không khí thoáng cái liền trở nên lúng túng.
Đúng vào lúc này rèm kéo lên, một cung nữ mười một mười hai tuổi đi tới, vóc người cao gầy, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đoan chính thanh nhã, hết sức trưởng thành, Lục thanh Lam nhìn thoáng qua. Nàng phát hiện phàm là người hầu hạ bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, không có người nào, không có cái gì là bộ dạng không xinh đẹp.
Thật ra cũng không gì kỳ quái, Cửu điện hạ xoi mói, luôn luôn để ý vẻ ngoài, kiếp trước ở kinh sư mọi người đầu biết.
Trong tay cung nữ kia đang cầm một chén thuốc, bốc hơi nghi ngút, nàng cẩn thận từng li từng tí đem chén thuốc đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh giường, sau đó cúi chào, nói: “Điện hạ, nên uống thuốc rồi.” Sau đó cứ như vậy lui ra ngoài.
Lục Thanh Lam có chút giật mình, nha đầu này quá không hiểu chuyện đi, không nhìn thấy chủ tử ốm yếu như vậy ư, cũng không hầu hạ chủ tử uống thuốc, cứ lui xuống như vậy sao?
Nàng không biết tính tình của Tiêu Thiểu Giác, bởi vì thích sạch sẽ cực nghiêm trọng, bình thường chắc chắn sẽ không đeẻ cho người khác tới gần người. Cung nữ cũng là bởi vì biết hắn không quen người khác hầu hạ, lúc này mới biết điều lui ra ngoài.
Tiêu Thiểu Giác cúi đầu nhìn chén thuốc đen đậm như mực một cái, chân mày không nhịn được nhăn lại. Hắn vươn tay đang muốn bưng chén thuốc kia lên, bỗng nhiên ho khan một trận kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là đem chén kia thuốc buông xuống. Điệu bộ mỹ nam tử ốm yếu, quả thật khiến người ta thấy yêu tiếc.
Tam công chúa thấy thế chạy tới, tay nhỏ bé nâng chén thuốc kia lên ngây ngô nói, “Cửu ca ca, đưa cho ngươi nè.”
Tiêu Thiểu Giác lại không lĩnh tình, lạnh lùng nói: “Để xuống, ta tự mình làm.”
Tam công chúa hết sức sợ hắn, vội vàng đem chén thuốc để trên bàn nhỏ, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Thanh Lam cầu trợ nói: “Bảo Nhi, Cửu ca thích ngươi nhất, ngươi tới đút Cửu ca uống thuốc đi.”
Lục Thanh Lam mới không tin chuyện quái quỷ gì mà Cửu hoàng tử thích nàng nhất, cũng chỉ đứng ở đó không chịu nhúc nhích. Tam công chúa xoay người cứng rắn lôi đem nàng tới, Lục Thanh Lam ngẩng đầu dò xét sắc mặt Tiêu Thiểu Giác, thấy ánh mắt của hắn trầm tĩnh nhìn mình, không có khích lệ... Nhưng cũng không cự tuyệt.
Lục Thanh Lam thật sự đoán không ra trong lòng hắn nghĩ thế nào, quả thực cực kỳ không được tự nhiên. Hơn nữa không biết tại sao, ở trước mặt của hắn luôn có một loại áp lực lớn lao, nàng kiên trì bưng chén thuốc lên, thấy Tiêu Thiểu Giác không nói gì, liền đánh bạo thổi thổi chén thuốc, sau đó thử thăm dò dùng thìa bạc múc một muỗng đưa đến bên môi của nam tử.
Ngoài dự tính của nàng, Tiêu Thiểu Giác lại hé miệng đem thuốc uống.
Tam công chúa cao hứng, nếu không phải Cửu ca ca ở bên cạnh, cũng muốn vỗ tay bảo hay rồi. Lục Thanh Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật mới vừa rồi nàng lúng túng kinh khủng cũng thiếu chút nữa phạm sai lầm.
Cho nên thật cẩn thận đút từng muỗng từng muỗng cho hắn, Tiêu Thiểu Giác đã uống vài ngụm, bỗng nhiên ngậm miệng lại.
Lục Thanh Lam sắp khóc rồi. Đại ca, ngài lại muốn làm cái gì vậy?
Yếu ớt hỏi một câu: “Cửu... Cửu ca ca?”
Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, lông mi dài nhẹ nhàng rủ xuống, phun ra một chữ: “Đắng!”
Lục Thanh Lam thật muốn hỏi hắn là bốn tuổi hay là năm tuổi rồi, chưa lớn hay sao, uống thuốc còn nhiều chuyện như vậy. Nhưng nàng cũng chỉ dám ói một chút trong lòng, hỏi ra thật thì cũng không có lá gan đó. Suy nghĩ một chút, lấy từ trong hà bao ra một khối kẹo đường, “Nếu không... Cửu ca ca ăn cái này đi?”
Tam công chúa là một cật hóa, cái này vốn là nàng đưa cho Tam công chúa, thừa lại một khối như vậy, Tiêu Thiểu Giác chưa chắc sẽ ăn. Vậy mà Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, hết sức tự giác hé miệng, ở trong lòng Lục Thanh Lam nôn mửa “Ngươi không có tay sao?” Nhưng vẫn ngoan ngoãn đem kẹo đường bỏ vào miệng của hắn.
Tiêu Thiểu Giác có kẹo đường, lúc này mới uống hết chén thuốc.
Vệ Bân mỉm cười cầm chén thuốc xuống. Tiêu Thiểu Giác uống thuốc, có chút buồn ngủ, để cho hai tiểu cô nương ở lại trong phòng của hắn chơi một lát, đợi Vệ Bân quay về lại bắt đầu đuổi người, “Vệ Bân, ngươi đưa Tam muội muội và Lục cô nương trở về Trường Hi cung đi.”
Cái này là qua sông rút cầu sao?
Lục Thanh Lam ước gì lập tức rời đi, nhưng Tam công chúa lại có chút lưu luyến, nói: “Cửu ca, vậy ta và Bảo Nhi hai ngày nữa lại đến thăm ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác ừ, ngược lại cũng không phản đối.
Hai tiểu cô nương lúc này mới đi theo Vệ Bân ra khỏi tẩm phòng của hắn. Khuôn mặt Vệ Bân tràn đầy tươi cười, hết sức hiền hòa nói với Lục Thanh Lam: “Hôm nay Lục cô nương quả thật là giúp chúng ta đại ân rồi. Điện hạ bị bệnh, thân thể yếu đuối, nhưng lại không cho chúng ta đến gần người hầu hạ, các nô tài nhìn thật là đau lòng, ngày sau Lục cô nương có rãnh rỗi, nhất định phải đến thăm điện hạ nhiều một chút...”
Ngoài miệng Lục Thanh Lam ngoan ngoãn khéo léo đáp ứng, trong lòng lại nói: “Còn muốn nàng làm nha hoàn hầu hạ cái người âm tình bất định kia ư? Không có cửa đâu!”
***
Lục Thanh Lam vừa về tới Thúy Phong uyển liền biết được từ trong miệng của Bồ Đào tin tức Lục Thần lạnh nhạt với Triệu Huệ Lan.
Kỷ thị đương nhiên cũng biết. Nàng thấy thái độ Lục Thần đối Triệu Huệ Lan như vậy, trong lòng cuối cùng hơi có chút an ủi.
Mấy ngày trôi qua như thế, Triệu Huệ Lan tuy nói sống ở Nhị phòng, bởi vì trên người có hiếu, chưa trừ phục, cho dù Lục Thần có cái tâm kia cũng không thể làm gì nàng ta, nàng ta lại mấy lần tìm cách gặp Lục Thần, cũng không có tiến triển gì lớn, tâm không khỏi có chút tro nguội.
Nàng ta gấp đến độ xoay quanh. Nạp thiếp và thú thê khác nhau, thú thê coi trọng chính là môn đăng hộ đối, là liên hiệp của hai gia tộc, nếu nói hợp hai bên thì tốt, hai phu thê có vừa mắt nhau hay không, có cầm sắt hòa minh hay không ngược lại cũng chỉ là thứ yếu. Nạp thiếp thì khác, thiếp thất nói không dễ nghe một chút thì chẳng qua chỉ là đồ chơi tiêu khiển trà dư tửu hậu* của nam nhân, nếu nam nhân không có hứng thú với ngươi, vậy còn cần gì nạp ngươi vào cửa.
(*) 茶余饭后 Trà dư phạn hậu: trà thừa, cơm thừa sau bữa ăn/ giống câu cơm thừa canh căn
Nếu cứ phát triển như thế, Kỷ thị hoàn toàn có thể lấy cớ Lục Thần không thích Triệu Huệ Lan, đem nàng tới từ đâu đuổi về nơi ấy.
Nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi cục diện bất lợi hiện giờ mới được, Triệu Huệ Lan lại cầu kiến Kỷ thị. Trước đây Kỷ thị và nàng gặp nhau một lần, Kỷ thị khuyên nàng nên theo phương án của Lục Hãn, Triệu Huệ Lan lại không chịu đáp ứng, Triệu Huệ Lan van xin Kỷ thị cho nàng vào cửa, Kỷ thị cũng không định đồng ý, bởi vì cái gọi là không hợp ý nửa câu. Kỷ thị phiền chán, từ đó không muốn gặp nàng nữa.
“Không gặp!” Kỷ thị bảo Cảnh ma ma đi ra ngoài đuổi Triệu Huệ Lan. Chỉ chốc lát sau Cảnh ma ma trở về nói: “Hồi bẩm phu nhân, Lão nô đi ra ngoài nói với nàng thân thể người không khoẻ, không tiện gặp khách, bảo nàng chờ bên ngoài. Nhưng nàng không chịu đi, lúc này liền quỳ xuống, người xem...”
Kỷ thị oán hận nói: “Nàng cũng là xuất thân thư hương môn đệ, sao không có mặt mũi như thế, thật không biết xấu hổ! Nếu nàng muốn quỳ, liền để cho nàng quỳ cũng tốt.”
Kỷ thị vốn tưởng rằng phớt lờ Triệu Huệ Lan như vậy rồi, nàng sẽ biết khó mà lui. Không nghĩ tới Triệu Huệ Lan quyết tâm, quả thật quỳ xuống trước nhà chính. Lúc này là giữa hè tháng bảy, lại là giữa trưa, khí trời nóng bức, không được một lát Triệu Huệ Lan đã đổ mồ hôi toàn thân, nàng cũng là xuất thân thiên kim tiểu thư, làm sao chịu được khổ sở bực này, nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng.
Nàng quỳ ở đó lung lay sắp đổ, nếu để nàng ngã ở trong viện của phu nhân còn không biết sẽ truyền ra lời nói như thế nào, hết sức bất lợi với Kỷ thị. Cảnh ma ma lại khuyên: “Phu nhân, vạn nhất nếu nàng ngã xuống chỗ này của người, chẳng phải là khiến cho Lão phu nhân và Tam phu nhân lấy cớ gây khó dễ cho người ư? Vẫn là nên gọi nàng đi vào, nghe nàng nói xem cái gì?”
Kỷ thị hận nữ nhân này vô cùng, nhưng cũng biết Cảnh ma ma nói có lý, vì thế gật đầu.
Cảnh ma ma liền đi ra ngoài kêu Triệu Huệ Lan đi vào.
Kỷ thị đã sớm sửa sang lại ăn mặc.” Ngươi cứ chấp nhất muốn gặp ta như vậy, rốt cuộc có chuyện gì muốn nói?” Giọng nói của nàng nghiêm khắc, hiển nhiên sẽ không cho Triệu Huệ Lan sắc mặt tốt gì.
“Tỳ thiếp không có ý tứ khác, chỉ muốn dựa theo quy củ trong phủ, sớm tối thăm hầu cho phu nhân!” Triệu Huệ Lan sợ hãi, phảng phất giống như một con tiểu bạch thỏ hoảng sợ. Cảnh ma ma, đám người Lục Ngạc đứng một bên không khỏi khinh thường điệu bộ của nàng vạn phần. Một đại gia khuê tú, cái tốt không học lại đi học cái xấu, học bộ dáng thấp kém của di nương.
“Ngươi còn chưa phải là thiếp thất của Lão gia, không cần tự xưng tỳ thiếp!” Kỷ thị không làm cao với nàng ta.” Hôm nay ngươi chỉ là khách nhân của quý phủ ta, dĩ nhiên cũng không cần tới chỗ của ta sớm tối thăm hầu! Nếu không có chuyện gì khác, ngươi trở về đi thôi.” Kỷ thị trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Tỷ tỷ!” Triệu Huệ Lan lập tức quỳ xuống, kiên trì nói: “Tỷ tỷ biết cái ta muốn là cái gì! Xin tỷ tỷ nể tình chúng ta đèu là nữ nhi nhà thư hương môn đệ, thành toàn cho ta đi!”
Kỷ thị cười lạnh liên tục: “Muốn ta thành toàn cho ngươi, vậy ai tới thành toàn cho ta?”
Triệu Huệ Lan chợt ngẩng đầu, ánh mắt quyết tuyệt, ngữ khí kiên định: “Không nghĩ tới tỷ tỷ nhẫn tâm như thế! Nếu như thế, xin phu nhân ban cho ta một tấm lụa trắng đi!”
“Vậy mà dám dùng cái chết đi uy hiếp ta! Nếu ngươi có can đảm như vậy bản thân ta cũng bội phục ngươi!” Kỷ thị căn bản không tin nàng có thể tự tìm cái chết, “Cảnh ma ma, ngươi liền chiếu theo ý của Triệu cô nương, tìm một tấm lụa trắng tới cho nàng.”
Cảnh ma ma vội la lên: “Phu nhân!” nếu xảy ra chuyện này thật, danh tiếng của phu nhân cũng coi như xong. Lão gia cũng nhất định hận phu nhân.
“Nhanh đi!”
Cảnh ma ma không dám không nghe, tìm một tấm lụa trắng dài hơn ba thước. Kỷ thị đem tấm lụa trắng kia ném trước mặt Triệu Huệ Lan, cười lạnh: “Lụa trắng đây, ngươi hài lòng chưa?”
“Đa tạ tỷ tỷ!” Hai tay Triệu Huệ Lan nâng lụa trắng, dập đầu về phía trước, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra cửa.
Cảnh ma ma vội đuổi theo, sợ nàng gặp chuyện không may, cố ý đem mấy nha hoàn của Thu Thủy viện gọi tới dặn dò một phen, nhất định phải thời khắc cảnh giác, ngàn vạn đừng để gặp chuyện không may.
Kỷ thị bên này vừa dùng xong bữa tối, mệt mỏi ngủ, đến nửa đêm bị Cảnh ma ma lay tỉnh, sắc mặt Cảnh ma ma trắng bệch: “Phu nhân, không xong, Triệu Huệ Lan kia thật sự thắt cổ tự tử rồi!”
Hôm nay Lục Thần không tới, Kỷ thị ngủ một mình mơ mơ màng màng, bị một câu nói kia bị làm cho sợ đến thanh tỉnh cả người. Choàng một bộ y phục liền đi ra cửa, vội vàng nói: “Không phải là ngươi cho người trông nàng ta ư, sao lại thắt cổ tự tử?”
Cảnh ma ma nói: “Cũng là do mấy đứa Thu Cúc vô dụng, đầu hôm trông tốt, sau nửa đêm không hiểu sao tất cả đều ngủ thiếp đi. Triệu Huệ Lan thừa dịp các nàng không chú ý, treo ở trên xà nhà như vậy, nhờ có nha hoàn Nguyệt Mai của nàng kịp thời phát hiện...”
“Triệu Huệ Lan hiện giờ như thế nào? Sống hay chết?”
“Người mặc dù cứu được, nhưng hiện giờ sống chết không rõ, Lão nô đã phái người đi mời đại phu rồi.”
Kỷ thị hơi trầm trọng gật đầu, chỉ cần người không chết, hết thảy đều còn cứu được.
Hai người vào Thu Thủy viện, đại phu đã tới, đang châm cứu cho Triệu Huệ Lan. Triệu Huệ Lan mặc một thân bạch y, nằm ở bên trong, chăn thêu Như Vân, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xám, trên cổ có một đường màu đỏ như máu hết sức rõ ràng.
Kỷ thị không khỏi hoảng hốt, nàng là người lương thiện, không muốn thấy người khác vì nàng mà chết, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là ta sai rồi ư?” Nàng vốn cho là Triệu Huệ Lan không bỏ nổi vinh hoa phú quý của Hầu phủ, nhất là định sẽ không coi thường mạng sống của mình, không nghĩ tới nàng ta thật sự có can đảm thắt cổ tự tử.
“Chu tiên sinh, Triệu cô nương như thế nào?”
Chu đại phu chính là đại phu của Hầu phủ, bình thường thời điểm trên dưới Hầu phủ không tiện mời thái y, cũng do Chu đại phu này xem bệnh.
Sắc mặt Chu đại phu ngưng trọng: “Nhờ phát hiện sớm, nếu là muộn một thời ba khắc, cái mạng của Tiểu nương tử chỉ sợ cũng không giữ được.”
Kỷ thị nhìn Triệu Huệ Lan một chút, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thần sắc uể oải, chậm rãi nói: “Ngươi muốn làm thiếp cho Lão gia như vậy ư?”
Triệu Huệ Lan khóc ròng nói: “Van xin phu nhân thành toàn.”
Thần sắc Kỷ thị trong trẻo lạnh lùng, chậm rãi nói: “Đã như vậy, ta đáp ứng ngươi là được. ”
Trên mặt Triệu Huệ Lan lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Cảnh ma ma kinh hãi: “Phu nhân?”
Kỷ thị khoát tay áo, nói với Cảnh ma ma: “Ma ma, chúng ta đi thôi.” lưu lại vài nha hoàn bà tử chăm sóc Triệu Huệ Lan, lập tức ra khỏi Thu Thủy viện. Cảnh ma ma nói: “Phu nhân, ngài cần gì...”
Kỷ thị lắc đầu: “Ngươi cho rằng ta không nhìn ra những mánh khoé này của Triệu Huệ Lan sao? Nhưng việc đã đến nước này, nàng thắt cổ là thật, thiếu chút nữa chết cũng là thật. Chuyện này sớm muộn cũng truyền tới chỗ Lão phu nhân và Tam phu nhân, thay vì bị các nàng buộc nhượng bộ, không bằng thành thật thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, ta muốn xem, đến tột cùng các nàng có thể làm gì ta? Không có Lão gia, ta còn có ba hài tử!”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Huống chi hiện tại thân phận Triệu Huệ Lan chưa rõ, nàng là nữ nhi Triệu đại nhân đã mất, coi như là khách quý của chúng ta, ta không có lý do gì càng không có lập trường xuất thủ với nàng. Nhưng nàng thành di nương cũng không giống với lúc trước, ta là chủ mẫu, trong nội viện này đều có ta làm chủ. Mấy ngày nay, ta thấy Lão gia đối với nàng cũng chỉ thường thôi, ngược lại ta sẽ tự mình thuyết phục Lão gia đưa nàng đi tới thôn trang, nhắm mắt làm ngơ... ” cái này ngược lại không mưu mà hợp với tiểu nữ nhi.
Trong khoảng thời gian này, nàng là mệt mỏi thật sự, hơn nữa thất vọng đối với Lục Thần. Nàng tương đương với đem quyền quyết định đá cho Lục Thần. Nếu là Lục Thần thật sự muốn nạp thiếp, vậy thì nạp thiếp là được. Không có tình cảm của Lục Thần, nhiều nhất thì nàng chăm sóc ba hài tử sống qua ngày thôi.
Cảnh ma ma biết nàng nghĩ như vậy là được rồi, nữ nhân cũng không nên ký thác quá nhiều vào tình yêu của nam nhân. Danh phận đại nghĩa của nàng bày ở đó, ngày sau có thể từ từ thu thập Triệu Huệ Lan. Huống chi chuyện này là Lục Thần phụ bạc nàng, theo tính tình Lục Thần, nàng có thể dựa vào lần này bắt chẹt hắn.
Rốt cục sự khôn khéo ung dung thường ngày của Kỷ thị đã trở lại, lúc trước sở dĩ nàng hồ đồ nhiều lần, cũng là bởi vì quá mức quan tâm tình cảm giữa nàng và Lục Thần.
Nhưng không biết tại sao trong lòng Cảnh ma ma vẫn khó chịu một trận.
Rốt cuộc Triệu Huệ Lan trẻ tuổi, nghỉ ngơi hai ngày thân mình đã tốt rồi. Triệu Huệ Lan vội tới đến nhà chính dập đầu với Kỷ thị, Kỷ thị cũng không còn ngăn nàng. Nàng nghẹn ngào khôn xiết nói: “Tỷ tỷ! Đa tạ tỷ tỷ đại nhân đại lượng, ta nhất định sẽ phụng dưỡng tỷ tỷ thật tốt!” Bây giờ Kỷ thị không muốn nhìn bộ dạng này của nàng, nói vài câu có lệ, đang muốn đuổi nàng đi xuống, Lục Thanh Lam luôn luôn ở bên cạnh nhìn thấy, đột nhiên mở miệng nói: “Ta thay mặt mẫu thân tiễn Triệu tỷ tỷ!”
Mấy ngày nay tiểu cô nương đều bên cạnh Kỷ thị trấn an chiếu cố nàng, hiểu chuyện hơn, một chút chuyện nhỏ như vậy, Kỷ thị cũng không ngăn nàng.
Lục Thanh Lam đưa hai người ra cửa Thúy Phong uyển, Hứa ma ma cáo từ trở về Mục Nguyên đường, Triệu Huệ Lan lộ ra vẻ hết sức cung kính với Lục Thanh Lam: “Lục cô nương xin dừng bước, Huệ Lan mới có thể tự mình trở về.”
Lục Thanh Lam nói: “Làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên! Hôm nay ngày lành của Triệu tỷ tỷ, ta tiễn ngươi một đoạn đường!” Nói xong cũng không quan tâm Triệu Huệ Lan, tự mình đi tới hướng Thu Thủy viện.
Trong lòng Triệu Huệ Lan kinh ngạc, nhắm mắt theo đuôi Lục Thanh Lam đi trở về. Mãi cho đến Thu Thủy viện, Lục Thanh Lam nói: “Đã đến chỗ này rồi, Triệu tỷ tỷ không mời ta đi vào uống chén trà sao?”
Triệu Huệ Lan còn có thể nói gì, chỉ đành phải mời Lục Thanh Lam vào phòng của mình. Nguyệt Mai đi xuống pha trà, chỉ chốc lát sau liền bưng trà nóng lên. Triệu Huệ Lan mời nàng ngồi ghế trên, Lục Thanh Lam không khách khí ngồi. Nhận trà thơm Nguyệt Mai dâng lên, nhấp một miếng, miệng nói: “Là búp trà Minh Tiền Long Tĩnh.”
Triệu Huệ Lan không nghĩ tới nàng một cái nữ oa nho nhỏ, lại hiểu được nhiều như vậy, vội vàng nói: “Phu nhân nhân hậu, chi phí ăn mặc chỗ này của ta, cũng đều vô cùng tốt.”
Lục Thanh Lam ừ một tiếng, đột nhiên nói: “Nguyệt Mai tỷ tỷ, ngươi đi ra ngoài trước, ta có mấy câu muốn nói cùng với Triệu tỷ tỷ.”
Nguyệt Mai chần chờ nhìn Triệu Huệ Lan một cái, thấy nàng gật đầu, lúc này mới đi xuống.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Lục Thanh Lam buông chén trà, ánh mắt trở nên thâm sâu.
Trước đây Triệu Huệ Lan cảm thấy nàng là tiểu cô nương thiên chân vô tà (*ngây thơ như cún), có khi thậm chí sẽ tới viện của nàng chơi đùa, gọi nàng “Triệu tỷ tỷ “, mặc dù lần đó đột nhiên phá hư đại kế câu dẫn Lục Thần của nàng, nhưng là tựa hồ cũng không có địch ý gì với nàng. Nhưng thời gian một cái nháy mắt như vậy, nàng giống như là thay đổi một người khác, trên người bỗng nhiên có một loại uy nghi thản nhiên, thấy vậy da đầu nàng muốn nổ tung.
Lục Thanh Lam hừ một tiếng nói: “Ngươi cũng biết phu nhân nhân hậu, lại lấy oán trả ơn, đoạt nam nhân của phu nhân.” Khẩu khí kia căn bản không giống hài tử.
Triệu Huệ Lan không khỏi sởn hết cả gai ốc.
“Lục cô nương nói đùa!” Nụ cười của Triệu Huệ Lan cứng ngắc, miễn cưỡng nói. Chỉ ngóng trông nàng mau nói xong, không bao giờ muốn cùng một mình một chỗ với nàng nữa.
Lục Thanh Lam cũng không như ý của nàng, không nhanh không chậm như trước nói: “Nương ta ban cho ngươi một tấm lụa trắng, ngươi liền thật sự dùng nó thắt cổ. Ngươi nghĩ không ai biết những thứ tính toán thấp hèn kia của ngươi ư. Cảnh ma ma vốn ra lệnh Thu Cúc các nàng xem chừng ngươi, ngươi hạ độc trong nước trà của các nàng, làm cho các nàng ngủ thiếp đi. Lại cùng Nguyệt Mai hát bè, không thì sao phải là nửa đêm canh ba, đều trùng hợp ngủ say như vậy, cũng chỉ có nàng trùng hợp như vậy, đúng lúc phát hiện cứu ngươi!”
Lục Thanh Lam vừa nói vừa cầm lấy một quả cam trong mâm bóc, tách ra từng múi bỏ vào trong miệng của mình.
Nàng càng bình tĩnh, Triệu Huệ Lan lại càng cảm thấy sợ hãi. “Lục cô nương đang nói cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu?”
Lục Thanh Lam cười nói: “Ngươi nghe hiểu được! Chẳng qua cũng không khỏi không bội phục ngươi, có mấy phần tàn nhẫn như vậy, nhìn vết thương trên cổ của ngươi không giống làm giả, lúc ấy nhất định rất đau đi, thời điểm hai chân ngươi cách mặt đất xung quanh không có cái gì dựa vào, ngươi có hối hận không?”
Lần này Triệu Huệ Lan ngay cả cười cũng không cười được. Một hài tử sáu tuổi, cho dù là dù thông minh đi nữa, cũng không thể ngay cả cảm thụ trong lòng nàng ngay lúc đó cũng đoán được nhất thanh nhị sở đi. Cái thứ khoác da hài tử ngồi ở trước mặt nàng, đến tột cùng là là người hay quỷ?
Lục Thanh Lam thấy khuôn mặt nàng tràn đầy sợ hãi cảm thấy hết sức hài lòng. Đây chính là kết quả nàng muốn.
Nàng nhảy từ trên ghế xuống, bàn tay nhỏ bé chắp sau lưng dạo bước trong phòng: “Dựa vào sở tác sở vi của ngươi, ta đoán ngươi không phải là người tam trinh cửu liệt, đại bá phụ ta mở ra cho ngươi điều kiện hậu đãi như vậy, ngươi chết sống không chịu đáp ứng, đến tột cùng là vì cái gì? Ngươi là nhìn trúng phong lưu lỗi lạc của cha ta hay là phú quý quyền thế của Hầu phủ, hay là còn có nguyên nhân gì khác ta không nghĩ tới?”
Nàng bỗng dưng dừng lại, không nháy mắt nhìn chằm chằm Triệu Huệ Lan. Triệu Huệ Lan không tự chủ được lui về sau một bước, “Ta nghe không hiểu Lục cô nương đang nói gì. Thời điểm không còn sớm, ta gọi Nguyệt Mai tiễn Lục cô nương trở về đi thôi.”
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi không cần giả vờ. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, điều kiện ngày đó của Đại bá phụ vẫn giữ, lại cho ngươi thêm hai điều, thứ nhất ta sẽ cho ngươi tự mình chọn phu quân tương lai của ngươi, cho đến khi hài lòng mới thôi, nếu ngươi thích tuấn tú, tìm người còn tuấn tú hơn cha ta cũng được. Thứ hai, đưa ngươi một vạn lượng bạc làm của hồi môn, đủ ngươi cẩm y ngọc thực cả đời!”
“Nhưng ta đã kính trà cho Nhị phu nhân rồi...”
“Cái kia làm sao tính!” Lục Thanh Lam lỗ mãng cắt đứt nàng... ” Cho dù phụ thân ta dùng phấn kiệu mang ngươi vào cửa, đây cũng không phải là vấn đề.”
Ánh mắt Triệu Huệ Lan mở to, quả thực không tin một đứa bé có thể nói ra lời như vậy, hết lần này tới lần khác nàng còn phản bác không được.
“Đừng cho là ta không làm chủ được chuyện này, tựa như ta có thể vô thanh vô tức tra được sở tác sở vi ngươi. Chuyện này ta cũng có thể dễ dàng làm được. Vả lại ta nhắc nhở ngươi, cơ hội chỉ có một lần, nếu ngươi bỏ qua, ta sẽ không chừa thủ đoạn nào thu thập ngươi, lúc trước ta chỉ không muốn ô uế tay của mình mà thôi!” Nụ cười của nàng có vài phần quỷ dị: “Không nên coi thường năng lực của ta!”
“Quỷ, quỷ a!” Triệu Huệ Lan bị làm cho sợ đến mức hét rầm lên.
“Tiểu thư! Làm sao vậy, làm sao vậy?” Nguyệt Mai vội vàng chạy đi vào. “Cút ra ngoài!” Lục Thanh Lam quát to một tiếng hướng về phía cửa, Nguyệt Mai giống như là một con thỏ bị sợ hãi, trở về đường cũ.
Triệu Huệ Lan bị làm cho sợ đến mức thân thể cũng đều run lên: “Ngươi đến tột cùng là ai, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lục Thanh Lam không kiên nhẫn nói: “Hiện tại ngươi chỉ cần trả lời ta, đáp ứng hay là không đáp ứng.”
“Ta không thể đáp ứng! Thật sự không thể đáp ứng! Triệu Huệ Lan bị buộc vội vã lùi đến góc tường, cho rằng Lục Thanh Lam là bị tà ma gì dính vào người rồi.
“Không thể đáp ứng ư?” Lục Thanh Lam lập lại ý tứ trong lời nói của nàng: “Ngươi biết rõ phụ thân ta đối với ngươi cũng chỉ có như vậy, ta lại cho ngươi điều kiện hậu hĩnh, ngươi vẫn là không chịu đáp ứng, rốt cuộc ngươi cất giấu bí mật gì?”
Ánh mắt nàng giống như là dao găm châm trên người của nàng ta, “Mặc kệ ngươi có bao nhiêu bí mật, ta cuối cùng sẽ biết được. Nếu thiên đường có ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí!”
Nàng thản nhiên nói xong, trong lời nói tràn đầy sát khí rét lạnh. “Ngươi tin hay không, cho dù tạm thời làm thỏa mãn toan tính của ngươi, để ngươi làm thiếp thất của phụ thân ta, ta cũng sẽ thuyết phục phụ thân đưa ngươi đến điền trang. Đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, vạn nhất ngươi sinh bệnh nặng gì, không kịp trị liệu đi đời nhà ma rồi, ta nghĩ phụ thân ta cũng không trách người khác được. Không tin —— ngươi liền nhìn xem!”
Nói xong nàng liền đứng lên, “Mặt khác ta cảnh cáo ngươi, lời nói hôm nay ta nói với ngươi, ngươi đừng nghĩ đến tố cáo ta trước mặt phụ thân hoặc là Lão phu nhân, Tam phu nhân, đến lúc đó nhìn xem các nàng ai sẽ tin tưởng ngươi!”
Nói xong, nàng đột nhiên thay đổi mặt, lại lại quay về hài tử thiên chân vô tà kia: “Triệu tỷ tỷ, ta đi nha. Hôm khác ta lại đến thăm ngươi!”
(¹) 双垂髻 – song thùy kế:
(²) Trò xếp gỗ:
(³) 双丫髻 song nha kế
Kỷ thị tức giận vỗ bàn: “Ngươi đâylà dùng đạo đức hiếp bức ta!” Nếu Triệu Huệ Lan thật sư vào cửa Lục gia, lấy thân phận của nàng tất nhiên là một vị quý thiếp. Sau này nhẹ không được nặng không xong, mềm không được cứng rắn không được, ở đây vẫn là thiếp thất. Kỷ thị không thể đồng ý nữ nhân như vậy gả vào phủ.
Bên này còn đang ầm ĩ, Lão Hầu gia đã không nhịn được. “Được rồi được rồi!” Hắn cũng hi vọng dựa theo biện pháp của Lục Hãn đem gả Triệu Huệ Lan đi, nhưng điều kiện tiên quyết phải là Triệu Huệ Lan tự mình nguyện ý. Nhưng hắn xem ra, thật sự không được, để cho Lục Thần nạp nàng, cũng không có gì ghê gớm, đại trượng phu tam thê tứ thiếp chẳng sao. Về phần trong lòng Kỷ thị không thoải mái, đó cũng là khó tránh khỏi, để cho Lục Thần dỗ dành là được rồi.
Hắn hừ một tiếng, thanh âm lạnh xuống, nói với Triệu Huệ Lan: “Triệu cô nương, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, biện pháp của Lão Đại đối với ngươi là có lợi nhất. Nếu hiện tại ngươi đáp ứng vẫn còn kịp. Nếu thật sự làm tiểu thiếp của Lão Nhị, hối hận cũng không kịp rồi. Ta nhắc nhở ngươi một câu, bỏ qua thôn này cũng không còn nhà trọ đâu.”
Triệu Huệ Lan dập đầu một cái nói: “Lão Hầu gia, Huệ Lan đã hiểu rõ, nguyện ý hầu hạ Nhị lão gia và Nhị phu nhân cả đời. ”
“Được được được!” Lão Hầu gia cũng thật sự lười quan tâm, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Lục Thần một cước đạp ngã hắn dưới đất, “Ngươi tự mình gây họa, ngươi tự xử trí đi!”
Bỏ lại một câu hung tợn, nghênh ngang rời đi.
“Chương phụ*, chuyện này còn chưa xong, sao người lại đi?”Triệu thị vội vàng nói.
(*) cha chồng
Lão phu nhân nói: “Chương phụ ngươi không phải nói, bảo Lão Nhị tự mình xử trí sao?” Lão Hầu gia vừa đi, trong này kể ra bối phận nàng cao nhất, nói chuyện có phân lượng nhất. Ánh mắt của nàng đảo qua trên mặt Lục Thần và Kỷ thị, “Nếu Lão Hầu gia đã có lệnh, các ngươi đem Triệu di nương tiếp trở về Thúy Phong uyển đi thôi. ”
Trực tiếp đem Triệu Huệ Lan thăng cấp thành di nương.
Trên mặt Triệu Huệ Lan lộ ra một vẻ mừng như điên.
Kỷ thị tất nhiên nghe rõ, đây là kiên quyết đem Triệu Huệ Lan nhét vào Nhị phòng.Nàng không đồng ý, vội la lên: “Mẫu thân?”
Lão phu nhân phất phất tay, thanh âm ôn hòa nhưng là ngữ khí kiên định: “Ta biết trong lòng ngươi ủy khuất. Chẳng qua thân phận Triệu cô nương đặc thù, quan hệ lợi hại lúc này chương phụ ngươi còn có đại bá ngươi nữa vừa rồi đều đã phân minh rõ ràng, ngươi với tư cách con dâu Hầu phủ phải lấy đại cục làm trọng, ngày sau ai không khen ngươi hiền huệ?”
Trong lòng Kỷ thị phẫn nộ: “Chuyện đột nhiên xảy ra dù sao người cũng phải để cho con dâu bình tĩnh lại rồi hãy nói nói sau.”
Lão phu nhân nói: “Ngoại trừ nạp nàng làm thiếp, chẳng lẽ ngươi còn có thể có biện pháp khác hay sao?” Nàng không muốn dây dưa với Kỷ thị, gọi Khổng má má thiếp thân tới, phân phó: “Còn không đem người đưa đến Nhị phòng cho ta.”
Khổng má má dìu Triệu Huệ Lan lên đem người đi ra ngoài, Lão phu nhân cũng vịn tay Tam phu nhân đứng lên, không nhanh không chậm ra khỏi đại sảnh.
Lục Hãn lắc đầu, đưa tay giúp Lục Thần, cười khổ nói: “Nhị đệ, đại ca cũng chỉ có thể giúp ngươi những thứ này thôi, tự giải quyết cho tốt đi!”
Lục Thần vội vàng tạ ơn huynh trưởng, tới kéo tay áo Kỷ thị, Kỷ thị vùng thoát khỏi hắn thét to: “Đừng đụng vào ta!”
Lục Thần nói: “A Hành, ngươi nghe ta giải thích.”
Kỷ thị chỉ che tai đi nhanh, Lục Thần giống như một quả bóng da đã xẹp hơi, đứng ở nơi đó tiến thoái lưỡng nan, gã sai vặt Quan Ngôn đi vào dìu hắn. Lục Thần nói: “Quan Ngôn, sự tình sao l phát triển tới mức thế này?”
Kỷ thị trở lại nhà chính, nha hoàn đưa nước ấm vào, để cho nàng rửa mặt, lại đổi một thân xiêm y sạch sẽ. Cảnh ma ma lúc này mới tới: “Phu nhân, Triệu Huệ Lan kia đã đ đưa tới. Người xem nên an trí nàng ta như thế nào?”
Kỷ thị suy nghĩ một chút nói: “Đem nàng ta an trí đến Thu Thủy viện đi thôi. Lại phái bốn nha hoàn hai bà tử thô sử hầu hạ nàng.”
Cảnh ma ma kinh hãi: “Phu nhân, như vậy sao được? Thu Thủy viện cách ngoại thư phòng của Nhị Lão gia gần nhất, còn có một cánh cửa hướng ra phía ngoài viện, không cần phải qua nội viện cũng có thể trực tiếp đến, đây không phải là quá tiện làm cho nàng ta câu dẫn Nhị Lão gia sao?”
Kỷ thị khoát tay áo: “Ma ma, tâm của nam nhân nếu đã thay đổi, phòng không được. Không bằng dứt khoát hào phóng một chút, Lão phu nhân không phải là muốn ta làm thê tử hiền lương ư, vậy ta liền làm cho nàng xem là được rồi.”
Cảnh ma ma cảm thấy nàng là đang cam chịu, lại khuyên vài câu, Kỷ thị nói: “Ý ta đã quyết, ma ma không cần khuyên ta.”
Cảnh ma ma bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi xuống làm.
Lại nói Triệu Huệ Lan bên kia, Cảnh ma ma tự mình dẫn người an trí nàngt ở trong Thu Thủy viện. Trên đường nàngt đi tới trong Hầu phủ, chỉ cảm thấy ba bước một đình, năm bước một cảnh, khắp nơi cẩm tú phồn hoa, thấy vậy nàng một đôi mắt hận không thể dài ra hơn. Nàng tuy từng là đích nữ Tri Phủ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ xem là tiểu gia bích ngọc, làm sao thấy qua cấp bậc phú quý của kinh sư, chỉ nhìn thôi cũng hoa cả mắt.
Đợi dàn xếp đến xong Thu Thủy viện, mặc dù chỉ là một xử khách viện, nhưng có hơn mười gian phòng, trong viện trồng một cây hải đường cao lớn sum xuê, ngụ ý “Phú quý cả sảnh đường”. Ở giữa là ba gian phòng nho nhỏ, đồ dùng trong nhà chính đều dùng gỗ lim thượng đẳng chế thành, ở trung tâm có một tấm bình phong gỗ tử đàn bốn mặt Tùng Hạc, xếp đặt đơn giản nhưng lại xa hoa.
Triệu Huệ Lan khẽ vuốt vuốt bình phong nhìn như đơn giản nhưng lại giá trị xa xỉ kia, ánh mắt mê ly.
Kỷ thị tùy tiện lấy ra một cái sân viện cũng như xa hoa cũng như vậy, toàn bộ Hầu phủ không biết là hoa mỹ bực nào. Nàng vốn có chút dao động với đề nghị của Lục Hãn, nhưng lúc này càng thêm quyết tâm kiên định phải ở lại Hầu phủ.
Lúc này Cảnh ma ma mang theo bốn nha hoàn đi vào, nói với Triệu Huệ Lan: “Phu nhân bảo ta chọn bốn nha hoàn tới hầu hạ, người xem bốn bọn họ như thế nào?”
Triệu Huệ Lan thấy mấy nha đầu này đôi mắt sáng răng trắng tinh, hào phóng dịu dàng, vừa nhìn chính là đ huấn luyện nghiêm chỉnh trong thế gia, sao có thể không hài lòng, vội vàng vén áo thi lễ với Cảnh ma ma, “Khiến ma ma phí tâm. Mấy vị tỷ tỷ đương nhiên là tốt, nhưng Huệ Lan người nhỏ sức bé, nào dám muốn nhiều người hầu hạ như thế này? Ma ma chỉ cần lưu lại Nguyệt Mai đi theo ta là được.”
Nguyệt Mai là nàng mang đến từ bên ngoài đến, là đại nha hoàn vẫn luôn đi theo nàng. Là một tiểu nữ oa mười hai mười ba tuổi, làn da hơi đen, nhưng là con mắt sáng ngời, vừa nhìn là biết người cơ trí.
Cảnh ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu nương tử khách khí, ngươi là khách ở xa tới, phu nhân đã phân phó phải cho ngươi bốn nha hoàn, người không cần phải khách khí, cứ việc vui lòng nhận cho là được. Chẳng qua Nguyệt Mai cô nương lại không thể ở nơi này.”
Triệu Huệ Lan hoảng sợ, nàng mới đến Hầu phủ, nào có người nào đồng lòng với nàng, nếu là không có Nguyệt Mai ở bên c, chẳng phải nàng biến thành kẻ điếc người mù. “Ma ma, Nguyệt Mai đi theo ta đã nhiều năm rồi, cùng ta tình đồng thủ túc*, sao ma ma l đem nàng đuổi đi? Hầu phủ cũng không nên có quy củ như vậy chứ?”
(*) tình như anh em, tay chân
Cảnh ma ma chính là muốn nàng biến thành một kẻ điếc người mù. Nàng cười nhạt: “Cô nương hiểu lầm rồi. Chẳng qua Hầu phủ cũng có quy củ của Hầu phủ trong Hầu phủ phàm ai hầu hạ chủ tử, trước tiên cần phải đưa đến chỗ Thôi ma ma học quy củ nửa năm, đợi học xong quy củ mới có thể hầu hạ người. Nguyệt Mai cô nương không phải là không thể đi theo nương tử, đợi nàng học tốt quy củ, chúng ta đương nhiên đem nàng đưa về Thu Thủy viện. Hầu phủ chúng ta thế nhưng là nơi giảng đạo lý đấy!”
Nửa năm sau, Triệu Huệ Lan có thể tiếp tục sống ở Hầu phủ hay không có thể đã là chuyện khác.
Triệu Huệ Lan làm sao không rõ điều này, trong lòng nàng lo lắng, lập tức quỳ xuống. “Huệ Lan cha mẹ đã mất, hiện giờ bên cạnh chỉ còn Nguyệt Mai, van xin ma ma khai ân, để nàng tạm thời ở lại bên cạnh Huệ Lan.”
Cảnh ma ma vội vàng tránh sang một bên: “Thân phận của nương tử như thế, lão nô cũng không chịu nổi đại lễ của người. Không phải là lão nô cố ý gây khó khăn cho người, chẳng qua là quy củ trong phủ này đều là Lão tổ tông truyền xuống, cho dù là phu nhân cũng không sửa đổi được. Xin thứ cho lão nô bất lực.”
Nói xong những lời này không để quan tâm Triệu Huệ Lan, khoát tay, thì có hai bà tử thân hình cao lớn tráng kiện tiến lên, lôi Nguyệt Mai đưa đi.
Nguyệt Mai sợ tới mức khóc lên: “Cô nương cứu ta, cứu ta!”
Đúng lúc này, chợt nghe một thanh âm: “Đây là hát tuồng à? Hô to gọi nhỏ, thành ra cái thể thống gì?”
Hóa ra Triệu thị tới.
Triệu thị nhìn thấy Cảnh ma ma cười lạnh nói: ” Cảnh ma ma, ta cũng không biết, Hầu phủ chúng ta lúc nào cũng bắt đầu xem mạng người như cỏ rác như vậy hay sao?”
Cảnh ma ma đúng mực: “Tam phu nhân nói đùa, lão nô cũng chỉ đem Nguyệt Mai đưa đến chỗ Thôi ma ma học chút quy củ, mấy ngày nữa liền đưa về. Thế mà Nguyệt Mai cô nương nhát gan, khiến nàng quấy nhiễu Tam phu nhân.”
Triệu Huệ Lan vội nói: “Tam phu nhân người cứu Nguyệt Mai đi!”
Tam phu nhân hừ một tiếng, phân phó hai bà tử kia: “Các ngươi nhanh thả Nguyệt Mai cho ta. Triệu cô nương là bằng hữu của ta, các ngươi lại dám đối với đãi với thiếp thân nha hoàn của nàng như vậy sao?”
Nơi này là Nhị phòng, cũng không phải là Tam phòng, hai bà tử căn bản là không nghe Tam phu nhân, ngược lại cùng nhìn Cảnh ma ma, Cảnh ma ma vẫn còn do dự một chút, khẽ gật đầu, các nàng mới thả người.
Thả thì thả, Cảnh ma ma lại nói: “Quy củ trong phủ như thế, không thông qua ma ma dạy bảo, tụi nô tỳ không có tư cách hầu hạ trước mặt chủ tử.”
Tam phu nhân không kiên nhẫn nói: “Chuyện này ta nói là được. Hiện giờ ta có mấy câu nói muốn nói cùng Triệu cô nương, các ngươi lui xuống trước đi.”
Nơi này là Nhị phòng!
Cảnh ma ma thật sự là chán ngấy điệu bộ của Tam phu nhân, nhưng người ta là chủ tử, nàng cũng đã không tiện quá phận đắc tội. Không thể làm gì khác hơn là đành phải dẫn người lui ra.
Đợi mọi người đều đi rồi, Triệu Huệ Lan mang theo Nguyệt Mai cúi chào Tam phu nhân, “Đa tạ Tam phu nhân ra tay trượng nghĩa.”
Tam phu nhân cũng không khách khí ngồi ở chủ vị, cười nói: “Đều là tỷ muội nhà mình, giúp ngươi chính là giúp ta, Huệ Lan ngươi không cần khách khí như thế.”
Hai người mỗi người đều có mục đích riêng cần đạt được, khách sáo vài câu, thần sắc Tam phu nhân nghiêm chỉnh hỏi: “Huệ Lan kế tiếp cũng biết phải làm như thế nào rồi chứ?” Khẩu khí cấp trên phân phó thuộc hạ.
Triệu Huệ Lan kính cẩn đứng lên nói: “Huệ Lan tuỳ ý Tam phu nhân phân phó.”
Tam phu nhân hài lòng gật gật đầu. “Ngươi chớ nghe Lục Hãn kia hồ ngôn loạn ngữ. Hiện trạng của Nhị phòng ngươi cũng thấy đấy, Trường Hưng Hầu phủ ta ở kinh sư không tính là đệ nhất phú quý, cũng không kém nhiều. Vị Nhị bá này của ta chẳng những phong lưu tuấn dật, tính tình đôn hậu ôn nhu, lại là thanh niên đầy hứa hẹn, tuy hiện tại cũng chỉ là tú tài nho nhỏ, thế nhưng văn bát của hắn, ngay cả sơn trưởng Đông Sơn thư viện cũng đều khen không dứt miệng. Khoa này tất nhiên quế bảng đề danh, hắn lại là công tử của Hầu phủ, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Nếu ai làm phu nhân của hắn, được tới phong cáo cũng không phải là không thể.”
“Huống chi Nhị bá ta đây mặc dù có ba đứa bé, nhưng nhi tử cũng chỉ có một. Ngươi trẻ tuổi xinh đẹp, lại có thể hồng tụ thêm hương, nếu tương lai cái bụng là ngươi không chịu thua kém, sinh một tiểu công tử, có ta ở đây giúp ngươi nói tốt trước mặt Lão phu nhân, ngươi còn sợ gót chân ngươi không đứng vững ở Nhị phòng ư? Còn có, vạn nhất một ngày kia, Nhị tẩu có chuyện không hay xảy ra, bằng thân phận của ngươi, cho dù phù chính (từ thiếp lên làm vợ) cũng không phải là việc khó.” Nàng khẽ dừng lại, thấy hai đầu lông mày Triệu Huệ Lan có vài phần ý động, mới lại nói: “Ngươi là bạn tốt của ta. Hễ ngươi có tâm này, ta cùng Lão phu nhân nhất định giúp ngươi chu toàn chuyện này. Chuyện duy nhất, chính là ngươi phải hạ quyết tâm.”
Triệu Huệ Lan khẽ cúi đầu, không nhịn được vuốt ve bụng của mình: “Toàn bộ Huệ Lan xin nghe Tam phu nhân.”
Đó là biểu lộ lập trường của mình.
Tam phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Như thế tốt nhất.”
“Chỉ là... ” Triệu Huệ Lan ngập ngừng nói: “Ta sợ Nhị phu nhân khó chịu!”
Tam phu nhân khẽ mỉm cười: “Huệ Lan a, ngươi bị choáng váng à.”
“Tam phu nhân chỉ giáo cho?”
“Nữ nhân cho dù quyền hành lớn hơn nữa, cũng phải nghe theo nam nhân. Nhị phu nhân có chấp nhận ngươi hay không thì thế nào? Chỉ cần ngươi lấy được tâm của Nhị Lão gia, cho dù là nàng không muốn một trăm lần đi chăng nữa, còn có thể lay chuyển được nam nhân hay sao? Ngươi xinh đẹp như vậy, cũng không nên cô phụ hậu ái ông trời đối với ngươi.”
Toàn thân Triệu Huệ Lan chấn động: “Huệ Lan hiểu.”
“Hiểu là tốt rồi!” Tam phu nhân cười ha ha, đứng lên. “Vậy ta cũng không ngồi thêm nữa.”
***
Kỷ thị bên kia mới ăn cơm tối không bao lâu, Cảnh ma ma tới báo: “Phu nhân, Triệu nương tử muốn gặp người.”
“Không gặp!” Kỷ thị làm sao có tâm tình gặp nàng.
Theo ý tứ Cảnh ma ma, là nên gặp Triệu Huệ Lan một lần, khuyên nàng đáp ứng đề nghị của Đại Lão gia. Chẳng qua tâm tình của phu nhân giờ phút này nàng có thể hiểu, cũng không khuyên giải thêm.
Lại nói Lục Thanh Lam vừa ngủ một giấc dậy, nghe nói mẫu thân an trí Triệu Huệ Lan đến Thu Thủy viện, không khỏi giật mình. Suy nghĩ một chút cũng hiểu tâm tư của mẫu thân, không khỏi thở dài một tiếng. Mẫu thân không phải là không có thủ đoạn, chỉ là một nữ nhân một khi hãm sâu vòng xoáy tình cảm, khó tránh khỏi hồ đồ.
Nàng chống thân thể đứng lên nói: “Hiện tại là giờ nào rồi?”
Bồ Đào nói: “Bây giờ là đầu giờ dậu.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút: “Nhanh thay quần áo cho ta.”
Bồ Đào sửng sốt: “Sắp phải dùng bữa tối rồi, cô nương cũng đừng ra ngoài.”
Lục Thanh Lam còn muốn giúp mẫu thân một phen đây, “Ta có việc, mau một chút.”
Lần trước Lục Thanh Lam liều mình cứu hai đại nha hoàn này, các nàng với Lục Thanh Lam lại càng tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), vội vàng kêu Thạch Lựu đi vào cùng nhau giúp nàng.
Mặt khác, Lục Thần ở phía trước dùng cơm, nghĩ đến tức phụ bên kia có phải đã bớt giận đi một ít rồi hay không. Liền đứng dậy đi qua nội viện, mới tiến vào nội viện liền thấy Triệu Huệ Lan mang theo Nguyệt Mai ở nơi đó, trong tay Nguyệt Mai xách theo một chiếc đèn lồng, ánh sáng mờ mờ.
Bước chân Lục Thần dừng lại, “Các ngươi sao lại ở chỗ này?”
Chỉ thấy Triệu Huệ Lan mặc một bộ vải bồi đế giầy vạt áo lệch gắn vân hoa nổi hồ lô hai bên, váy Văn Tương dệt dải mây mầu xanh nhạt nổi uốn lượn thướt tha, người mặc sa mỏng hoa văn ám hoa bách điệp xuyên thấu, son phấn nhẹ nhàng, quả thật là kiều diễm ướt át.
Mà dưới đèn xem mỹ nhân, lại thêm vài phần tình thú.
Chiếc eo thon thả của Triệu Huệ Lan bày ra, tha thướt xinh đẹp đi đến, trong lúc đi lại lại có vài phần tư thái phong tình vạn chủng. Nàng dịu dàng uyển chuyển tiến lên hành lễ cho Lục Thần: “Lão gia, phu nhân nhân hậu, an trí ta ở Thu Thủy viện, Huệ Lan cố ý chờ, mời Lão gia đi tiểu viện của ta ngồi một chút.”
Nàng đổi xưng hô từ Nhị gia thành Lão gia, ý tứ là đã là tự cho mình là thiếp thất rồi.
Lục Thần nhíu mày, đang muốn nói gì, chợt nghe một trận tiếng bước chân truyền đến.
Liền thấy một tiểu nữ oa năm sáu tuổi bộ dạng trắng ngần như gió lốc chạy tới, lao vào trong ngực Lục Thần, kêu một tiếng: “Cha cha!”
Lục Thần ôm lấy nữ nhi, cao hứng hôn lên trán của nàng một cái. Lúc này hắn sứt đầu mẻ trán, cũng chỉ có ở chỗ nữ nhi mới có thể tìm về một chút ôn nhu dịu dàng.
Thanh âm thanh thúy của Lục Thanh Lam nói: “Phụ thân, chúng ta nhanh đi nhà chính ăn cơm đi. Bảo Nhi đặc biệt tới tìm phụ thân, bụng cũng đói rồi này.” Vừa nói hết sức đáng yêu vừa nói vuốt ve bụng nhỏ của mình.
Lục Thần làm sao còn nhớ rõ Triệu Huệ Lan, cười nói: “Đi thôi, để Bảo Nhi của chúng ta đói bụng rồi, phụ thân có lỗi to lắm.” Ôm Lục Thanh đi tới hướng nhà chính.
Triệu Huệ Lan ngập ngừng một chút, nhìn thấy cha và con gái hai người thân thân thiết thiết, nghĩ thầm đây mới là toàn gia, mình hoàn toàn biến thành một người ngoài, căn bản không chen vào được một câu.
Lục Thần ôm Lục Thanh Lam đi vào trong viện, Lục Thanh Lam giống như vô ý nói: “Phụ thân, Lam Nhi không thích nữ nhân vừa rồi! Phụ thân có thể không đến chỗ nàng không?”
Lục Thần ngẩn ra, kỳ quái nói: “Bảo Nhi nói cho phụ thân biết, tại sao không thích nàng?”
Lục Thanh Lam nói: “Ánh mắt của Nàng nhìn phụ thân, giống như Bảo Nhi nhìn thấy kẹo đường, Bảo Nhi nhìn có chút sợ!”
Lục Thần nghe xong, như có điều suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Triệu Huệ Lan lại tới cửa Lục Thần. Lần này Lục Thanh Lam chưa tới, lần đầu tiên tới còn có thể nói là vô tình gặp được, mỗi lần cũng đều dạng này, ngược lại có vẻ giống như là Kỷ thị khiến nàng phải làm như vậy. Kỷ thị đường đường là một chủ mẫu, cùng một tiểu thiếp như Triệu Huệ Lan tranh giành tình nhân như vậy, thanh danh truyền ra không tốt.
Hôm nay Triệu Huệ Lan lại đổi một vải bồi đế giầy màu hồng nhạt, eo thon bày ra như cũ, tha thướt tươi đẹp đi tới. “Lão gia!”
Lục Thần vẫn cảm thấy thẹn với Triệu Huệ Lan, chẳng qua nhớ tới lời của nữ nhi ngày hôm qua, trong lòng không khỏi nổi lên một chút cảnh giác. đợi nhìn thấy nàng còn đang trong hiếu kỳ, nhưng lại mặc xiêm y hồng nhạt đi ra ngoài như vậy, không khỏi cảm thấy chán ghét thêm vài phần.
Triệu Huệ Lan nói: “Lão gia, hôm qua bởi vì Lục cô nương, không đi tiểu viện của Huệ Lan được, hôm nay Lão gia có thể hân hạnh đến được hay không?”
Lục Thần nhíu mày, thần sắc xa lạ mà nói: “Không may hôm nay ta đã đáp ứng Bảo Nhi, phải dạy nàng viết chữ, ta lại không tới tiểu viện của ngươi được rồi. Vả lại hiện giờ thân phận ta và ngươi chưa định, sau này ngươi vẫn không nên lại đến nơi này chờ ta nữa.”
Triệu Huệ Lan không nghĩ tới hắn đoạn tuyệt như thế, trong lúc nhất thời không khỏi nước mắt tràn đầy mi: “Lão gia, người đây là ý gì?”
Lục Thần có chút không kiên nhẫn vẩy tay áo, “Cứ như vậy đi, ta đi vào trước.” Đi được hai bước, hắn lại quay lại nói với Triệu Huệ Lan: “Nếu ta không có đoán sai, Triệu cô nương còn có một tháng mới có thể trừ phục*, mặc quần áo trang điểm như thế nào, cũng nên tự định giá cân nhắc cho tốt...”
(*) 除服 Trừ phục: Đoạn tang; hết tang; xả tang
Trong lòng Triệu Huệ Lan cả kinh, giống như là bị người cứ như vậy đánh cho hai cái tát, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng như tuyết.
***
Qua một ngày, trong cung truyền ra khẩu dụ, gọi Lục Thanh Lam tiến cung gặp Tam công chúa.
Lục Thanh Lam đã tầm gần một tháng không tiến cung. Thời điểm nàng đến Trường Hi cung, Tam công chúa đang chờ nàng ở cửa. Nàng mặc một thân váy ngắn màu đào hồng, chải song thùy kế (¹), khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tinh xảo động lòng người. Nàng là người nóng vội, sớm chờ Lục Thanh Lam ở cửa rồi.
Trông thấy Lục Thanh Lam từ kiệu nhỏ đi xuống, Tam công chúa đã chạy tới, kéo cánh tay của Lục Thanh Lam oán giận nói: “Bảo Nhi, sao giờ ngươi mới tới nha?”
Trong lòng Lục Thanh Lam ấm áp. Nàng ở trong nhà ngẩn ngơ phiền muộn, thấy Tam công chúa tâm tình cũng thoải mái hơn.
Hai người tay cầm tay đi vào Trường Hi cung, Lục Thanh Lam đi bái kiến Tống quý tần trước. Tống quý tần đối với nàng hết sức hiền hòa, hỏi mấy câu việc nhà, liền để hai tiểu cô nương đi Thiên điện chơi đùa.
Hai tiểu cô nương ở trong Thiên điện chơi xếp gỗ(²), Tam công chúa bỗng nhiên nói: “Bảo Nhi, có phải ngươi không vui phải không?”
Lục Thanh Lam kinh ngạc ngẩng đầu, không nghĩ tới tiểu cô nương còn nhạy cảm thấy rõ như vậy. Tam công chúa mặc dù tính tình vội vàng xao động, một đống lớn khuyết điểm, nhưng có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là chỉ cần thừa nhận đúng một người, đem người đó trở thành bằng hữu, vậy thì cả đời sẽ đối tốt người kia, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Giống như hiện tại, nàng chưa bao giờ ra vẻ công chúa ở trước mặt Lục Thanh Lam.
Chính là ánh mắt tuyệt vọng như vậy.
Trên mặt Lục Thanh Lam chất đầy vẻ u sầu, như một tiểu đại nhân thở dài một hơi: “Cha ta có thể sẽ nạp thiếp?”
Tam công chúa nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, không hiểu được. Trong cung trừ hoàng hậu, cũng đều coi như là thiếp. Hoàng đế hơn năm mươi tuổi, còn thường xuyên nạp mấy tiểu phi tử vào cung đấy, Tam công chúa sống ở một hoàn cảnh như vậy, cũng không cảm thấy nạp thiếp có cái gì không tốt hoặc là có chỗ nào không đúng.
Cho nên nghi hoặc nói: “Cha ngươi... Vậy thì sao?”
Lục Thanh Lam vỗ tay nàng, tỏ vẻ người lớn nói: “Cái này ngươi không hiểu đâu!”
Nếu đã không hiểu, Tam công chúa cũng không suy nghĩ nhiều. Đôi mắt to sáng lóng lánh nhấp nháy nói với Lục Thanh Lam: “Cửu hoàng huynh bị bệnh, chúng ta đi thăm Cửu hoàng huynh một chút.”
Tiêu Thiểu Giác vẫn đối với Lục Thanh Lam lúc lạnh lúc nóng, nàng dĩ nhiên không muốn đi gặp, cho nên rất dứt khoát lắc đầu: “Ta không muốn đi.”
Tam công chúa cảm thấy kỳ quái: “Cửu ca đối tốt với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi vẫn sợ hắn như vậy?” nàng đem việc Lục Thanh Lam không muốn đi thăm Cửu hoàng tử quy kết thành nàng sợ hắn, thật ra thì Tam công chúa cũng thấy mình cũng có chút sợ hắn, chẳng qua vẫn không nhịn được muốn thân cận với hắn.
Tam công chúa là phái hành động, không đợi Lục Thanh Lam giải thích, liền đứng dậy cứng rắn lôi cánh tay của nàng đi hướng Ngọc Minh cung.
Hai tiểu cô nương đi tới Tây thiên điện, nhìn thấy Vệ Bân một thân áo xanh, bộ dạng nhã nhặn tuấn tú đang canh giữ ở cửa.
Vệ Bân nhìn thấy hai tiểu cô nương hùng hùng hổ hổ, khóe miệng liền tràn ra vẻ tươi cười.
Cửu điện hạ đối với Lục tiểu cô nương cực kỳ khác biệt, thấy nàng hẳn sẽ vui vẻ. Liền tự chủ trương đem hai tiểu cô nương tiếp vào trong điện.
Hai người vừa đi vào phòng, đã nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác mặc một thân tẩm y lụa trắng lẳng lặng ngồi co chân ở trên giường đọc sách.
Tóc đen của hắn xõa xuống, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt, gần như trong suốt, môi mỏng mím thành một cái đường thẳng, an tĩnh ngồi như vậy, hài hòa như tan ra làm một thể cùng cảnh vật quanh phòng, giống như một bộ bức họa tĩnh mịch tốt đẹp.
Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn qua, ánh mắt dừng ở trên người tiểu nữ oa bên cạnh Tam công chúa.
Hôm nay nàng mặc một kiện vải bồi đế giầy màu trắng nhạt, chải song nha kế(³), khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng mập mạp, hết sức khiến người yêu mến.
Hai đầu lông mày của Tiêu Thiểu Giác, không tự chủ nhu hòa mấy phần.
Vệ Bân nói một câu: “Điện hạ, Tam công chúa cùng Lục cô nương đến thăm ngài.”
Tiêu Thiểu Giác ừ, nhìn Lục Thanh Lam một cái.
Tam công chúa chạy đến bên cạnh giường của Tiêu Thiểu Giác, hét lên: “Cửu ca Cửu ca, ngươi bị phong hàn còn chưa khỏe sao?”
Tiêu Thiểu Giác là người Hạ tộc, thể chất luôn luôn tốt, rất ít ngã bệnh. Chỉ là lúc nào ngã bệnh cũng là khó khỏi, trận phong hàn này cũng gần mười ngày rồi, còn chưa tốt lên.
Hắn cúi đầu nhìn mặt vẻ ân cần của tiểu nữ oa một chút, nhàn nhạt ừ: “Không có chuyện gì, gần khỏi rồi!”
Tam công chúa ồ một tiếng, đã chạy tới kéo Lục Thanh Lam qua, nói: “Cửu ca, Bảo Nhi cũng tới thăm ngươi nè. Không phải là ngươi thích nhất là Bảo Nhi đấy sao, nàng cũng rất lo lắng cho ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác nhìn Lục Thanh Lam một cái, nàng nhất thời cảm thấy như núi lớn đè năng, lắp bắp nói: “Cửu...Cửu... ” mẹ kiếp, nàng không biết nên gọi “Cửu điện hạ” hay là “Cửu ca ca” mới tốt!
Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác vẫn dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm của nàng, Lục Thanh Lam cuối cùng quyết định chắc chắn, gọi một tiếng: “Cửu ca ca... ” sau đó nói cực kỳ nhanh: “Người nhanh khỏe nha!”
Tiêu Thiểu Giác nghe nàng gọi như vậy, vẻ mặt lúc này mới nhu hòa mấy phần.
Tiêu Thiểu Giác tay giơ lên, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tròn ục ục của nàng hỏi nàng: “Ngươi gần đây thân thể có khỏe không?”
Lục Thanh Lam cho là hắn là hỏi một chuyện khác, thành thực: “Bảo Nhi rất ngoan, mỗi ngày đều luyện tập thể thuật của Cù đại nhân, cho nên thân thể vẫn rất tốt nha.”
Tam công chúa cũng reo lên theo: “Ta cũng ngoan ta cũng ngoan, ta cũng luyện thể thuật của Cù đại nhân dạy mỗi ngày.”
Tiêu Thiểu Giác nghĩ đến lại là một chuyện khác. Quan hệ của hắn và cái tiểu nữ oa này vô cùng đặc biệt, tiểu nữ oa bị bệnh đau đớn, hắn cũng sẽ cảm giác bản thân bị đau, nhưng hắn bị bệnh đau đớn, tiểu nữ oa này cũng không có chuyện gì, cái đặc biệt này cũng quá không công bằng, hắn cũng không phải là người lòng dạ rộng rãi, càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, sắc mặt liền âm trầm xuống.
Nhìn lại Lục Thanh Lam, ánh mắt cũng có chút không tốt. Lục Thanh Lam bị làm cho sợ đến rụt cổ, đem lời nói của mình vừa nói lặp lại ở trong lòng, cũng không cảm thấy có câu nào đắc tội hắn a. Tính tình người này âm tình bất định như vậy, thật làm cho người khác khó có thể thích ứng. Trong lòng Lục Thanh Lam đã mắng hắn máu chó xối đầu rồi, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra.
Không khí thoáng cái liền trở nên lúng túng.
Đúng vào lúc này rèm kéo lên, một cung nữ mười một mười hai tuổi đi tới, vóc người cao gầy, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đoan chính thanh nhã, hết sức trưởng thành, Lục thanh Lam nhìn thoáng qua. Nàng phát hiện phàm là người hầu hạ bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, không có người nào, không có cái gì là bộ dạng không xinh đẹp.
Thật ra cũng không gì kỳ quái, Cửu điện hạ xoi mói, luôn luôn để ý vẻ ngoài, kiếp trước ở kinh sư mọi người đầu biết.
Trong tay cung nữ kia đang cầm một chén thuốc, bốc hơi nghi ngút, nàng cẩn thận từng li từng tí đem chén thuốc đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh giường, sau đó cúi chào, nói: “Điện hạ, nên uống thuốc rồi.” Sau đó cứ như vậy lui ra ngoài.
Lục Thanh Lam có chút giật mình, nha đầu này quá không hiểu chuyện đi, không nhìn thấy chủ tử ốm yếu như vậy ư, cũng không hầu hạ chủ tử uống thuốc, cứ lui xuống như vậy sao?
Nàng không biết tính tình của Tiêu Thiểu Giác, bởi vì thích sạch sẽ cực nghiêm trọng, bình thường chắc chắn sẽ không đeẻ cho người khác tới gần người. Cung nữ cũng là bởi vì biết hắn không quen người khác hầu hạ, lúc này mới biết điều lui ra ngoài.
Tiêu Thiểu Giác cúi đầu nhìn chén thuốc đen đậm như mực một cái, chân mày không nhịn được nhăn lại. Hắn vươn tay đang muốn bưng chén thuốc kia lên, bỗng nhiên ho khan một trận kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là đem chén kia thuốc buông xuống. Điệu bộ mỹ nam tử ốm yếu, quả thật khiến người ta thấy yêu tiếc.
Tam công chúa thấy thế chạy tới, tay nhỏ bé nâng chén thuốc kia lên ngây ngô nói, “Cửu ca ca, đưa cho ngươi nè.”
Tiêu Thiểu Giác lại không lĩnh tình, lạnh lùng nói: “Để xuống, ta tự mình làm.”
Tam công chúa hết sức sợ hắn, vội vàng đem chén thuốc để trên bàn nhỏ, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Thanh Lam cầu trợ nói: “Bảo Nhi, Cửu ca thích ngươi nhất, ngươi tới đút Cửu ca uống thuốc đi.”
Lục Thanh Lam mới không tin chuyện quái quỷ gì mà Cửu hoàng tử thích nàng nhất, cũng chỉ đứng ở đó không chịu nhúc nhích. Tam công chúa xoay người cứng rắn lôi đem nàng tới, Lục Thanh Lam ngẩng đầu dò xét sắc mặt Tiêu Thiểu Giác, thấy ánh mắt của hắn trầm tĩnh nhìn mình, không có khích lệ... Nhưng cũng không cự tuyệt.
Lục Thanh Lam thật sự đoán không ra trong lòng hắn nghĩ thế nào, quả thực cực kỳ không được tự nhiên. Hơn nữa không biết tại sao, ở trước mặt của hắn luôn có một loại áp lực lớn lao, nàng kiên trì bưng chén thuốc lên, thấy Tiêu Thiểu Giác không nói gì, liền đánh bạo thổi thổi chén thuốc, sau đó thử thăm dò dùng thìa bạc múc một muỗng đưa đến bên môi của nam tử.
Ngoài dự tính của nàng, Tiêu Thiểu Giác lại hé miệng đem thuốc uống.
Tam công chúa cao hứng, nếu không phải Cửu ca ca ở bên cạnh, cũng muốn vỗ tay bảo hay rồi. Lục Thanh Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật mới vừa rồi nàng lúng túng kinh khủng cũng thiếu chút nữa phạm sai lầm.
Cho nên thật cẩn thận đút từng muỗng từng muỗng cho hắn, Tiêu Thiểu Giác đã uống vài ngụm, bỗng nhiên ngậm miệng lại.
Lục Thanh Lam sắp khóc rồi. Đại ca, ngài lại muốn làm cái gì vậy?
Yếu ớt hỏi một câu: “Cửu... Cửu ca ca?”
Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, lông mi dài nhẹ nhàng rủ xuống, phun ra một chữ: “Đắng!”
Lục Thanh Lam thật muốn hỏi hắn là bốn tuổi hay là năm tuổi rồi, chưa lớn hay sao, uống thuốc còn nhiều chuyện như vậy. Nhưng nàng cũng chỉ dám ói một chút trong lòng, hỏi ra thật thì cũng không có lá gan đó. Suy nghĩ một chút, lấy từ trong hà bao ra một khối kẹo đường, “Nếu không... Cửu ca ca ăn cái này đi?”
Tam công chúa là một cật hóa, cái này vốn là nàng đưa cho Tam công chúa, thừa lại một khối như vậy, Tiêu Thiểu Giác chưa chắc sẽ ăn. Vậy mà Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, hết sức tự giác hé miệng, ở trong lòng Lục Thanh Lam nôn mửa “Ngươi không có tay sao?” Nhưng vẫn ngoan ngoãn đem kẹo đường bỏ vào miệng của hắn.
Tiêu Thiểu Giác có kẹo đường, lúc này mới uống hết chén thuốc.
Vệ Bân mỉm cười cầm chén thuốc xuống. Tiêu Thiểu Giác uống thuốc, có chút buồn ngủ, để cho hai tiểu cô nương ở lại trong phòng của hắn chơi một lát, đợi Vệ Bân quay về lại bắt đầu đuổi người, “Vệ Bân, ngươi đưa Tam muội muội và Lục cô nương trở về Trường Hi cung đi.”
Cái này là qua sông rút cầu sao?
Lục Thanh Lam ước gì lập tức rời đi, nhưng Tam công chúa lại có chút lưu luyến, nói: “Cửu ca, vậy ta và Bảo Nhi hai ngày nữa lại đến thăm ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác ừ, ngược lại cũng không phản đối.
Hai tiểu cô nương lúc này mới đi theo Vệ Bân ra khỏi tẩm phòng của hắn. Khuôn mặt Vệ Bân tràn đầy tươi cười, hết sức hiền hòa nói với Lục Thanh Lam: “Hôm nay Lục cô nương quả thật là giúp chúng ta đại ân rồi. Điện hạ bị bệnh, thân thể yếu đuối, nhưng lại không cho chúng ta đến gần người hầu hạ, các nô tài nhìn thật là đau lòng, ngày sau Lục cô nương có rãnh rỗi, nhất định phải đến thăm điện hạ nhiều một chút...”
Ngoài miệng Lục Thanh Lam ngoan ngoãn khéo léo đáp ứng, trong lòng lại nói: “Còn muốn nàng làm nha hoàn hầu hạ cái người âm tình bất định kia ư? Không có cửa đâu!”
***
Lục Thanh Lam vừa về tới Thúy Phong uyển liền biết được từ trong miệng của Bồ Đào tin tức Lục Thần lạnh nhạt với Triệu Huệ Lan.
Kỷ thị đương nhiên cũng biết. Nàng thấy thái độ Lục Thần đối Triệu Huệ Lan như vậy, trong lòng cuối cùng hơi có chút an ủi.
Mấy ngày trôi qua như thế, Triệu Huệ Lan tuy nói sống ở Nhị phòng, bởi vì trên người có hiếu, chưa trừ phục, cho dù Lục Thần có cái tâm kia cũng không thể làm gì nàng ta, nàng ta lại mấy lần tìm cách gặp Lục Thần, cũng không có tiến triển gì lớn, tâm không khỏi có chút tro nguội.
Nàng ta gấp đến độ xoay quanh. Nạp thiếp và thú thê khác nhau, thú thê coi trọng chính là môn đăng hộ đối, là liên hiệp của hai gia tộc, nếu nói hợp hai bên thì tốt, hai phu thê có vừa mắt nhau hay không, có cầm sắt hòa minh hay không ngược lại cũng chỉ là thứ yếu. Nạp thiếp thì khác, thiếp thất nói không dễ nghe một chút thì chẳng qua chỉ là đồ chơi tiêu khiển trà dư tửu hậu* của nam nhân, nếu nam nhân không có hứng thú với ngươi, vậy còn cần gì nạp ngươi vào cửa.
(*) 茶余饭后 Trà dư phạn hậu: trà thừa, cơm thừa sau bữa ăn/ giống câu cơm thừa canh căn
Nếu cứ phát triển như thế, Kỷ thị hoàn toàn có thể lấy cớ Lục Thần không thích Triệu Huệ Lan, đem nàng tới từ đâu đuổi về nơi ấy.
Nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi cục diện bất lợi hiện giờ mới được, Triệu Huệ Lan lại cầu kiến Kỷ thị. Trước đây Kỷ thị và nàng gặp nhau một lần, Kỷ thị khuyên nàng nên theo phương án của Lục Hãn, Triệu Huệ Lan lại không chịu đáp ứng, Triệu Huệ Lan van xin Kỷ thị cho nàng vào cửa, Kỷ thị cũng không định đồng ý, bởi vì cái gọi là không hợp ý nửa câu. Kỷ thị phiền chán, từ đó không muốn gặp nàng nữa.
“Không gặp!” Kỷ thị bảo Cảnh ma ma đi ra ngoài đuổi Triệu Huệ Lan. Chỉ chốc lát sau Cảnh ma ma trở về nói: “Hồi bẩm phu nhân, Lão nô đi ra ngoài nói với nàng thân thể người không khoẻ, không tiện gặp khách, bảo nàng chờ bên ngoài. Nhưng nàng không chịu đi, lúc này liền quỳ xuống, người xem...”
Kỷ thị oán hận nói: “Nàng cũng là xuất thân thư hương môn đệ, sao không có mặt mũi như thế, thật không biết xấu hổ! Nếu nàng muốn quỳ, liền để cho nàng quỳ cũng tốt.”
Kỷ thị vốn tưởng rằng phớt lờ Triệu Huệ Lan như vậy rồi, nàng sẽ biết khó mà lui. Không nghĩ tới Triệu Huệ Lan quyết tâm, quả thật quỳ xuống trước nhà chính. Lúc này là giữa hè tháng bảy, lại là giữa trưa, khí trời nóng bức, không được một lát Triệu Huệ Lan đã đổ mồ hôi toàn thân, nàng cũng là xuất thân thiên kim tiểu thư, làm sao chịu được khổ sở bực này, nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng.
Nàng quỳ ở đó lung lay sắp đổ, nếu để nàng ngã ở trong viện của phu nhân còn không biết sẽ truyền ra lời nói như thế nào, hết sức bất lợi với Kỷ thị. Cảnh ma ma lại khuyên: “Phu nhân, vạn nhất nếu nàng ngã xuống chỗ này của người, chẳng phải là khiến cho Lão phu nhân và Tam phu nhân lấy cớ gây khó dễ cho người ư? Vẫn là nên gọi nàng đi vào, nghe nàng nói xem cái gì?”
Kỷ thị hận nữ nhân này vô cùng, nhưng cũng biết Cảnh ma ma nói có lý, vì thế gật đầu.
Cảnh ma ma liền đi ra ngoài kêu Triệu Huệ Lan đi vào.
Kỷ thị đã sớm sửa sang lại ăn mặc.” Ngươi cứ chấp nhất muốn gặp ta như vậy, rốt cuộc có chuyện gì muốn nói?” Giọng nói của nàng nghiêm khắc, hiển nhiên sẽ không cho Triệu Huệ Lan sắc mặt tốt gì.
“Tỳ thiếp không có ý tứ khác, chỉ muốn dựa theo quy củ trong phủ, sớm tối thăm hầu cho phu nhân!” Triệu Huệ Lan sợ hãi, phảng phất giống như một con tiểu bạch thỏ hoảng sợ. Cảnh ma ma, đám người Lục Ngạc đứng một bên không khỏi khinh thường điệu bộ của nàng vạn phần. Một đại gia khuê tú, cái tốt không học lại đi học cái xấu, học bộ dáng thấp kém của di nương.
“Ngươi còn chưa phải là thiếp thất của Lão gia, không cần tự xưng tỳ thiếp!” Kỷ thị không làm cao với nàng ta.” Hôm nay ngươi chỉ là khách nhân của quý phủ ta, dĩ nhiên cũng không cần tới chỗ của ta sớm tối thăm hầu! Nếu không có chuyện gì khác, ngươi trở về đi thôi.” Kỷ thị trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Tỷ tỷ!” Triệu Huệ Lan lập tức quỳ xuống, kiên trì nói: “Tỷ tỷ biết cái ta muốn là cái gì! Xin tỷ tỷ nể tình chúng ta đèu là nữ nhi nhà thư hương môn đệ, thành toàn cho ta đi!”
Kỷ thị cười lạnh liên tục: “Muốn ta thành toàn cho ngươi, vậy ai tới thành toàn cho ta?”
Triệu Huệ Lan chợt ngẩng đầu, ánh mắt quyết tuyệt, ngữ khí kiên định: “Không nghĩ tới tỷ tỷ nhẫn tâm như thế! Nếu như thế, xin phu nhân ban cho ta một tấm lụa trắng đi!”
“Vậy mà dám dùng cái chết đi uy hiếp ta! Nếu ngươi có can đảm như vậy bản thân ta cũng bội phục ngươi!” Kỷ thị căn bản không tin nàng có thể tự tìm cái chết, “Cảnh ma ma, ngươi liền chiếu theo ý của Triệu cô nương, tìm một tấm lụa trắng tới cho nàng.”
Cảnh ma ma vội la lên: “Phu nhân!” nếu xảy ra chuyện này thật, danh tiếng của phu nhân cũng coi như xong. Lão gia cũng nhất định hận phu nhân.
“Nhanh đi!”
Cảnh ma ma không dám không nghe, tìm một tấm lụa trắng dài hơn ba thước. Kỷ thị đem tấm lụa trắng kia ném trước mặt Triệu Huệ Lan, cười lạnh: “Lụa trắng đây, ngươi hài lòng chưa?”
“Đa tạ tỷ tỷ!” Hai tay Triệu Huệ Lan nâng lụa trắng, dập đầu về phía trước, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra cửa.
Cảnh ma ma vội đuổi theo, sợ nàng gặp chuyện không may, cố ý đem mấy nha hoàn của Thu Thủy viện gọi tới dặn dò một phen, nhất định phải thời khắc cảnh giác, ngàn vạn đừng để gặp chuyện không may.
Kỷ thị bên này vừa dùng xong bữa tối, mệt mỏi ngủ, đến nửa đêm bị Cảnh ma ma lay tỉnh, sắc mặt Cảnh ma ma trắng bệch: “Phu nhân, không xong, Triệu Huệ Lan kia thật sự thắt cổ tự tử rồi!”
Hôm nay Lục Thần không tới, Kỷ thị ngủ một mình mơ mơ màng màng, bị một câu nói kia bị làm cho sợ đến thanh tỉnh cả người. Choàng một bộ y phục liền đi ra cửa, vội vàng nói: “Không phải là ngươi cho người trông nàng ta ư, sao lại thắt cổ tự tử?”
Cảnh ma ma nói: “Cũng là do mấy đứa Thu Cúc vô dụng, đầu hôm trông tốt, sau nửa đêm không hiểu sao tất cả đều ngủ thiếp đi. Triệu Huệ Lan thừa dịp các nàng không chú ý, treo ở trên xà nhà như vậy, nhờ có nha hoàn Nguyệt Mai của nàng kịp thời phát hiện...”
“Triệu Huệ Lan hiện giờ như thế nào? Sống hay chết?”
“Người mặc dù cứu được, nhưng hiện giờ sống chết không rõ, Lão nô đã phái người đi mời đại phu rồi.”
Kỷ thị hơi trầm trọng gật đầu, chỉ cần người không chết, hết thảy đều còn cứu được.
Hai người vào Thu Thủy viện, đại phu đã tới, đang châm cứu cho Triệu Huệ Lan. Triệu Huệ Lan mặc một thân bạch y, nằm ở bên trong, chăn thêu Như Vân, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xám, trên cổ có một đường màu đỏ như máu hết sức rõ ràng.
Kỷ thị không khỏi hoảng hốt, nàng là người lương thiện, không muốn thấy người khác vì nàng mà chết, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là ta sai rồi ư?” Nàng vốn cho là Triệu Huệ Lan không bỏ nổi vinh hoa phú quý của Hầu phủ, nhất là định sẽ không coi thường mạng sống của mình, không nghĩ tới nàng ta thật sự có can đảm thắt cổ tự tử.
“Chu tiên sinh, Triệu cô nương như thế nào?”
Chu đại phu chính là đại phu của Hầu phủ, bình thường thời điểm trên dưới Hầu phủ không tiện mời thái y, cũng do Chu đại phu này xem bệnh.
Sắc mặt Chu đại phu ngưng trọng: “Nhờ phát hiện sớm, nếu là muộn một thời ba khắc, cái mạng của Tiểu nương tử chỉ sợ cũng không giữ được.”
Kỷ thị nhìn Triệu Huệ Lan một chút, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thần sắc uể oải, chậm rãi nói: “Ngươi muốn làm thiếp cho Lão gia như vậy ư?”
Triệu Huệ Lan khóc ròng nói: “Van xin phu nhân thành toàn.”
Thần sắc Kỷ thị trong trẻo lạnh lùng, chậm rãi nói: “Đã như vậy, ta đáp ứng ngươi là được. ”
Trên mặt Triệu Huệ Lan lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Cảnh ma ma kinh hãi: “Phu nhân?”
Kỷ thị khoát tay áo, nói với Cảnh ma ma: “Ma ma, chúng ta đi thôi.” lưu lại vài nha hoàn bà tử chăm sóc Triệu Huệ Lan, lập tức ra khỏi Thu Thủy viện. Cảnh ma ma nói: “Phu nhân, ngài cần gì...”
Kỷ thị lắc đầu: “Ngươi cho rằng ta không nhìn ra những mánh khoé này của Triệu Huệ Lan sao? Nhưng việc đã đến nước này, nàng thắt cổ là thật, thiếu chút nữa chết cũng là thật. Chuyện này sớm muộn cũng truyền tới chỗ Lão phu nhân và Tam phu nhân, thay vì bị các nàng buộc nhượng bộ, không bằng thành thật thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, ta muốn xem, đến tột cùng các nàng có thể làm gì ta? Không có Lão gia, ta còn có ba hài tử!”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Huống chi hiện tại thân phận Triệu Huệ Lan chưa rõ, nàng là nữ nhi Triệu đại nhân đã mất, coi như là khách quý của chúng ta, ta không có lý do gì càng không có lập trường xuất thủ với nàng. Nhưng nàng thành di nương cũng không giống với lúc trước, ta là chủ mẫu, trong nội viện này đều có ta làm chủ. Mấy ngày nay, ta thấy Lão gia đối với nàng cũng chỉ thường thôi, ngược lại ta sẽ tự mình thuyết phục Lão gia đưa nàng đi tới thôn trang, nhắm mắt làm ngơ... ” cái này ngược lại không mưu mà hợp với tiểu nữ nhi.
Trong khoảng thời gian này, nàng là mệt mỏi thật sự, hơn nữa thất vọng đối với Lục Thần. Nàng tương đương với đem quyền quyết định đá cho Lục Thần. Nếu là Lục Thần thật sự muốn nạp thiếp, vậy thì nạp thiếp là được. Không có tình cảm của Lục Thần, nhiều nhất thì nàng chăm sóc ba hài tử sống qua ngày thôi.
Cảnh ma ma biết nàng nghĩ như vậy là được rồi, nữ nhân cũng không nên ký thác quá nhiều vào tình yêu của nam nhân. Danh phận đại nghĩa của nàng bày ở đó, ngày sau có thể từ từ thu thập Triệu Huệ Lan. Huống chi chuyện này là Lục Thần phụ bạc nàng, theo tính tình Lục Thần, nàng có thể dựa vào lần này bắt chẹt hắn.
Rốt cục sự khôn khéo ung dung thường ngày của Kỷ thị đã trở lại, lúc trước sở dĩ nàng hồ đồ nhiều lần, cũng là bởi vì quá mức quan tâm tình cảm giữa nàng và Lục Thần.
Nhưng không biết tại sao trong lòng Cảnh ma ma vẫn khó chịu một trận.
Rốt cuộc Triệu Huệ Lan trẻ tuổi, nghỉ ngơi hai ngày thân mình đã tốt rồi. Triệu Huệ Lan vội tới đến nhà chính dập đầu với Kỷ thị, Kỷ thị cũng không còn ngăn nàng. Nàng nghẹn ngào khôn xiết nói: “Tỷ tỷ! Đa tạ tỷ tỷ đại nhân đại lượng, ta nhất định sẽ phụng dưỡng tỷ tỷ thật tốt!” Bây giờ Kỷ thị không muốn nhìn bộ dạng này của nàng, nói vài câu có lệ, đang muốn đuổi nàng đi xuống, Lục Thanh Lam luôn luôn ở bên cạnh nhìn thấy, đột nhiên mở miệng nói: “Ta thay mặt mẫu thân tiễn Triệu tỷ tỷ!”
Mấy ngày nay tiểu cô nương đều bên cạnh Kỷ thị trấn an chiếu cố nàng, hiểu chuyện hơn, một chút chuyện nhỏ như vậy, Kỷ thị cũng không ngăn nàng.
Lục Thanh Lam đưa hai người ra cửa Thúy Phong uyển, Hứa ma ma cáo từ trở về Mục Nguyên đường, Triệu Huệ Lan lộ ra vẻ hết sức cung kính với Lục Thanh Lam: “Lục cô nương xin dừng bước, Huệ Lan mới có thể tự mình trở về.”
Lục Thanh Lam nói: “Làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên! Hôm nay ngày lành của Triệu tỷ tỷ, ta tiễn ngươi một đoạn đường!” Nói xong cũng không quan tâm Triệu Huệ Lan, tự mình đi tới hướng Thu Thủy viện.
Trong lòng Triệu Huệ Lan kinh ngạc, nhắm mắt theo đuôi Lục Thanh Lam đi trở về. Mãi cho đến Thu Thủy viện, Lục Thanh Lam nói: “Đã đến chỗ này rồi, Triệu tỷ tỷ không mời ta đi vào uống chén trà sao?”
Triệu Huệ Lan còn có thể nói gì, chỉ đành phải mời Lục Thanh Lam vào phòng của mình. Nguyệt Mai đi xuống pha trà, chỉ chốc lát sau liền bưng trà nóng lên. Triệu Huệ Lan mời nàng ngồi ghế trên, Lục Thanh Lam không khách khí ngồi. Nhận trà thơm Nguyệt Mai dâng lên, nhấp một miếng, miệng nói: “Là búp trà Minh Tiền Long Tĩnh.”
Triệu Huệ Lan không nghĩ tới nàng một cái nữ oa nho nhỏ, lại hiểu được nhiều như vậy, vội vàng nói: “Phu nhân nhân hậu, chi phí ăn mặc chỗ này của ta, cũng đều vô cùng tốt.”
Lục Thanh Lam ừ một tiếng, đột nhiên nói: “Nguyệt Mai tỷ tỷ, ngươi đi ra ngoài trước, ta có mấy câu muốn nói cùng với Triệu tỷ tỷ.”
Nguyệt Mai chần chờ nhìn Triệu Huệ Lan một cái, thấy nàng gật đầu, lúc này mới đi xuống.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Lục Thanh Lam buông chén trà, ánh mắt trở nên thâm sâu.
Trước đây Triệu Huệ Lan cảm thấy nàng là tiểu cô nương thiên chân vô tà (*ngây thơ như cún), có khi thậm chí sẽ tới viện của nàng chơi đùa, gọi nàng “Triệu tỷ tỷ “, mặc dù lần đó đột nhiên phá hư đại kế câu dẫn Lục Thần của nàng, nhưng là tựa hồ cũng không có địch ý gì với nàng. Nhưng thời gian một cái nháy mắt như vậy, nàng giống như là thay đổi một người khác, trên người bỗng nhiên có một loại uy nghi thản nhiên, thấy vậy da đầu nàng muốn nổ tung.
Lục Thanh Lam hừ một tiếng nói: “Ngươi cũng biết phu nhân nhân hậu, lại lấy oán trả ơn, đoạt nam nhân của phu nhân.” Khẩu khí kia căn bản không giống hài tử.
Triệu Huệ Lan không khỏi sởn hết cả gai ốc.
“Lục cô nương nói đùa!” Nụ cười của Triệu Huệ Lan cứng ngắc, miễn cưỡng nói. Chỉ ngóng trông nàng mau nói xong, không bao giờ muốn cùng một mình một chỗ với nàng nữa.
Lục Thanh Lam cũng không như ý của nàng, không nhanh không chậm như trước nói: “Nương ta ban cho ngươi một tấm lụa trắng, ngươi liền thật sự dùng nó thắt cổ. Ngươi nghĩ không ai biết những thứ tính toán thấp hèn kia của ngươi ư. Cảnh ma ma vốn ra lệnh Thu Cúc các nàng xem chừng ngươi, ngươi hạ độc trong nước trà của các nàng, làm cho các nàng ngủ thiếp đi. Lại cùng Nguyệt Mai hát bè, không thì sao phải là nửa đêm canh ba, đều trùng hợp ngủ say như vậy, cũng chỉ có nàng trùng hợp như vậy, đúng lúc phát hiện cứu ngươi!”
Lục Thanh Lam vừa nói vừa cầm lấy một quả cam trong mâm bóc, tách ra từng múi bỏ vào trong miệng của mình.
Nàng càng bình tĩnh, Triệu Huệ Lan lại càng cảm thấy sợ hãi. “Lục cô nương đang nói cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu?”
Lục Thanh Lam cười nói: “Ngươi nghe hiểu được! Chẳng qua cũng không khỏi không bội phục ngươi, có mấy phần tàn nhẫn như vậy, nhìn vết thương trên cổ của ngươi không giống làm giả, lúc ấy nhất định rất đau đi, thời điểm hai chân ngươi cách mặt đất xung quanh không có cái gì dựa vào, ngươi có hối hận không?”
Lần này Triệu Huệ Lan ngay cả cười cũng không cười được. Một hài tử sáu tuổi, cho dù là dù thông minh đi nữa, cũng không thể ngay cả cảm thụ trong lòng nàng ngay lúc đó cũng đoán được nhất thanh nhị sở đi. Cái thứ khoác da hài tử ngồi ở trước mặt nàng, đến tột cùng là là người hay quỷ?
Lục Thanh Lam thấy khuôn mặt nàng tràn đầy sợ hãi cảm thấy hết sức hài lòng. Đây chính là kết quả nàng muốn.
Nàng nhảy từ trên ghế xuống, bàn tay nhỏ bé chắp sau lưng dạo bước trong phòng: “Dựa vào sở tác sở vi của ngươi, ta đoán ngươi không phải là người tam trinh cửu liệt, đại bá phụ ta mở ra cho ngươi điều kiện hậu đãi như vậy, ngươi chết sống không chịu đáp ứng, đến tột cùng là vì cái gì? Ngươi là nhìn trúng phong lưu lỗi lạc của cha ta hay là phú quý quyền thế của Hầu phủ, hay là còn có nguyên nhân gì khác ta không nghĩ tới?”
Nàng bỗng dưng dừng lại, không nháy mắt nhìn chằm chằm Triệu Huệ Lan. Triệu Huệ Lan không tự chủ được lui về sau một bước, “Ta nghe không hiểu Lục cô nương đang nói gì. Thời điểm không còn sớm, ta gọi Nguyệt Mai tiễn Lục cô nương trở về đi thôi.”
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi không cần giả vờ. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, điều kiện ngày đó của Đại bá phụ vẫn giữ, lại cho ngươi thêm hai điều, thứ nhất ta sẽ cho ngươi tự mình chọn phu quân tương lai của ngươi, cho đến khi hài lòng mới thôi, nếu ngươi thích tuấn tú, tìm người còn tuấn tú hơn cha ta cũng được. Thứ hai, đưa ngươi một vạn lượng bạc làm của hồi môn, đủ ngươi cẩm y ngọc thực cả đời!”
“Nhưng ta đã kính trà cho Nhị phu nhân rồi...”
“Cái kia làm sao tính!” Lục Thanh Lam lỗ mãng cắt đứt nàng... ” Cho dù phụ thân ta dùng phấn kiệu mang ngươi vào cửa, đây cũng không phải là vấn đề.”
Ánh mắt Triệu Huệ Lan mở to, quả thực không tin một đứa bé có thể nói ra lời như vậy, hết lần này tới lần khác nàng còn phản bác không được.
“Đừng cho là ta không làm chủ được chuyện này, tựa như ta có thể vô thanh vô tức tra được sở tác sở vi ngươi. Chuyện này ta cũng có thể dễ dàng làm được. Vả lại ta nhắc nhở ngươi, cơ hội chỉ có một lần, nếu ngươi bỏ qua, ta sẽ không chừa thủ đoạn nào thu thập ngươi, lúc trước ta chỉ không muốn ô uế tay của mình mà thôi!” Nụ cười của nàng có vài phần quỷ dị: “Không nên coi thường năng lực của ta!”
“Quỷ, quỷ a!” Triệu Huệ Lan bị làm cho sợ đến mức hét rầm lên.
“Tiểu thư! Làm sao vậy, làm sao vậy?” Nguyệt Mai vội vàng chạy đi vào. “Cút ra ngoài!” Lục Thanh Lam quát to một tiếng hướng về phía cửa, Nguyệt Mai giống như là một con thỏ bị sợ hãi, trở về đường cũ.
Triệu Huệ Lan bị làm cho sợ đến mức thân thể cũng đều run lên: “Ngươi đến tột cùng là ai, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lục Thanh Lam không kiên nhẫn nói: “Hiện tại ngươi chỉ cần trả lời ta, đáp ứng hay là không đáp ứng.”
“Ta không thể đáp ứng! Thật sự không thể đáp ứng! Triệu Huệ Lan bị buộc vội vã lùi đến góc tường, cho rằng Lục Thanh Lam là bị tà ma gì dính vào người rồi.
“Không thể đáp ứng ư?” Lục Thanh Lam lập lại ý tứ trong lời nói của nàng: “Ngươi biết rõ phụ thân ta đối với ngươi cũng chỉ có như vậy, ta lại cho ngươi điều kiện hậu hĩnh, ngươi vẫn là không chịu đáp ứng, rốt cuộc ngươi cất giấu bí mật gì?”
Ánh mắt nàng giống như là dao găm châm trên người của nàng ta, “Mặc kệ ngươi có bao nhiêu bí mật, ta cuối cùng sẽ biết được. Nếu thiên đường có ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí!”
Nàng thản nhiên nói xong, trong lời nói tràn đầy sát khí rét lạnh. “Ngươi tin hay không, cho dù tạm thời làm thỏa mãn toan tính của ngươi, để ngươi làm thiếp thất của phụ thân ta, ta cũng sẽ thuyết phục phụ thân đưa ngươi đến điền trang. Đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, vạn nhất ngươi sinh bệnh nặng gì, không kịp trị liệu đi đời nhà ma rồi, ta nghĩ phụ thân ta cũng không trách người khác được. Không tin —— ngươi liền nhìn xem!”
Nói xong nàng liền đứng lên, “Mặt khác ta cảnh cáo ngươi, lời nói hôm nay ta nói với ngươi, ngươi đừng nghĩ đến tố cáo ta trước mặt phụ thân hoặc là Lão phu nhân, Tam phu nhân, đến lúc đó nhìn xem các nàng ai sẽ tin tưởng ngươi!”
Nói xong, nàng đột nhiên thay đổi mặt, lại lại quay về hài tử thiên chân vô tà kia: “Triệu tỷ tỷ, ta đi nha. Hôm khác ta lại đến thăm ngươi!”
(¹) 双垂髻 – song thùy kế:
(²) Trò xếp gỗ:
(³) 双丫髻 song nha kế
Bình luận truyện