Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Chương 16: Chuyện này rất có ý nghĩa
Kỹ năng cung đấu còn chưa được rèn luyện, người từng bị hi sinh một lần Tự Cẩm nghe nói tối qua hoàng đế lật thẻ bài quý phi cũng không có cảm giác gì nhiều. Nàng chỉ cầu nguyện quý phi đừng nhớ tới nàng. Trước mắt nàng còn chưa có sức chiến đấu nào, không chịu nổi một phẩy tay của quý phi.
Huống chi, cơ thể này mới mười ba tuổi, nhiệm vụ tối quan trọng bây giờ là tẩm bổ lớn lên. Thời cổ đại này đúng là vô nhân tính, mười ba tuổi đã bắt lấy chồng cũng đủ ác rồi, lỡ mà mang thai thì có thể gặp kết cục một thi hai mệnh.
Cho nên, bây giờ Tự Cẩm không hề có ý định muốn tham gia cuộc chiến trong cung. Nàng chỉ nghĩ đứng một bên xem náo nhiệt, bình an trưởng thành rồi tính sau.
Tính cách Tự Cẩm sinh ra đã rất lạc quan. Biết làm gì khác đây. Xuyên qua thành vợ bé của hoàng đế, dù mỗi ngày có gặp mẹ kế cũng phải cố gắng mà sống. Vốn đã đủ xui xẻo rồi, cần gì phải tự làm khổ mình. Cuộc sống khó khăn như vậy thì phải tự yêu bản thân, thong dong mà sống thôi.
Trở thành Thái nữ cũng không có tư cách thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hơn nữa ngày đầu tiên nàng chuyển cung, hoàng đế lại lật thẻ bài quý phi. Việc này làm cho mọi người không đoán được ý định của hoàng đế là gì.
Dù Tự Cẩm bị giáng chức là do Lý Chiêu Nghi ra tay, nhưng toàn cung này ai không biết Lý Chiêu Nghi là thủ hạ của quý phi. Chẳng ai tin trong này không có ý tứ của Quý phi. Ngay lúc Tự Cẩm chuyển cung thăng cấp, mọi người đều nghĩ chỉ e là Hoàng thượng không vui quý phi, nếu không đã không làm như vậy.
Nhưng trong nháy mắt hoàng đế lại lật thẻ bài của quý phi, việc này làm suy đoán của mọi người hóa ra sai hết.
Có điều sau chuyện này, cả Quý phi lẫn Lý Chiêu Nghi đều mất hứng thú với Tự Cẩm. Từ lúc nàng đến Di Cùng Hiên thì không tìm nàng gây phiền toái nữa.
Đương nhiên, thứ nhất bởi vì Tự Cẩm là người thông minh. Không có chuyện gì thì tuyệt đối không bước ra Di Cùng Hiên. Ra ngoài kia, ai nấy đều có vị phần cao hơn nàng, gặp ai cũng phải quỳ. Xuyên thành vợ bé là không có cách nào thay đổi nhưng phải quỳ lạy người khác là điều nàng ghét nhất. Cho nên nàng trở thành một phi tần lười biếng đệ nhất trong hậu cung của Vương Triều Đại Vực.
Thứ hai, quý phi cũng không đoán được tâm tư của hoàng đế, không biết rõ tình cảm của hoàng đế đối với Tự Cẩm là gì nên cũng không dám ra tay. Quý phi không nói, Lý Chiêu Nghi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cục diện cứ như thế lại làm cho cuộc sống của Tự Cẩm yên bình trôi qua.
Chỉ chớp mắt hạ đi thu đến, chẳng mấy chốc gần đến tết Trung thu.
Đếm thời gian, Tự Cẩm chưa gặp hoàng đế đã hơn hai tháng.
Cũng không biết hoàng đế nghĩ như thế nào, đưa nàng đến Di Cùng Hiên rồi dường như đã quên lãng mất nàng.
Vậy cũng không ảnh hưởng đến việc Tự Cẩm trải qua cuộc sống nhàn nhã sau cánh cửa đóng kín. Nhờ phúc khí của hoàng đế, dù nàng còn chưa thị tẩm (đương nhiên giờ nàng cũng không cầu chuyện này) nhưng ngự thiện phòng cũng không dám đối xử với nàng như trước. Thức ăn tuy không phải tinh xảo nhưng cũng coi như tạm được. Nếu biết đưa thêm ít bạc thì còn có thể yêu cầu vài món ăn cho đỡ thèm.
Giờ đây, nàng còn thèm ăn hơn là nghĩ tới hoàng đế.
“Tết Trung thu tần phi nào cũng phải đến Phượng Hoàn Cung. Lần này tiểu chủ phải đặc biệt cẩn thận đấy.” Vân Thường không biết làm gì với vị chủ tử không có chí vươn lên này, chỉ dặn đi dặn lại. Tết Trung thu cũng là cơ hội. Dù khả năng lớn là sẽ bị xếp ngồi ở một góc tối hẻo lánh, nhưng dù sao cũng có thể gặp hoàng đế một lần.
Nói không chừng Hoàng thượng nhìn thấy tiểu chủ bọn họ sẽ nhớ tới chuyện trước đây.
Tự Cẩm không có nhiều hứng thú. Đầu óc nàng đang nghĩ tới chuyện khác. Hôm nay Trần Đức An đi ngự thiện phòng gọi thức ăn, thì thấy đại thái giám Mao Đông Lâm bên cạnh quý phi lén lút nấu thuốc.
Chuyện này rất có ý nghĩa.
Huống chi, cơ thể này mới mười ba tuổi, nhiệm vụ tối quan trọng bây giờ là tẩm bổ lớn lên. Thời cổ đại này đúng là vô nhân tính, mười ba tuổi đã bắt lấy chồng cũng đủ ác rồi, lỡ mà mang thai thì có thể gặp kết cục một thi hai mệnh.
Cho nên, bây giờ Tự Cẩm không hề có ý định muốn tham gia cuộc chiến trong cung. Nàng chỉ nghĩ đứng một bên xem náo nhiệt, bình an trưởng thành rồi tính sau.
Tính cách Tự Cẩm sinh ra đã rất lạc quan. Biết làm gì khác đây. Xuyên qua thành vợ bé của hoàng đế, dù mỗi ngày có gặp mẹ kế cũng phải cố gắng mà sống. Vốn đã đủ xui xẻo rồi, cần gì phải tự làm khổ mình. Cuộc sống khó khăn như vậy thì phải tự yêu bản thân, thong dong mà sống thôi.
Trở thành Thái nữ cũng không có tư cách thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hơn nữa ngày đầu tiên nàng chuyển cung, hoàng đế lại lật thẻ bài quý phi. Việc này làm cho mọi người không đoán được ý định của hoàng đế là gì.
Dù Tự Cẩm bị giáng chức là do Lý Chiêu Nghi ra tay, nhưng toàn cung này ai không biết Lý Chiêu Nghi là thủ hạ của quý phi. Chẳng ai tin trong này không có ý tứ của Quý phi. Ngay lúc Tự Cẩm chuyển cung thăng cấp, mọi người đều nghĩ chỉ e là Hoàng thượng không vui quý phi, nếu không đã không làm như vậy.
Nhưng trong nháy mắt hoàng đế lại lật thẻ bài của quý phi, việc này làm suy đoán của mọi người hóa ra sai hết.
Có điều sau chuyện này, cả Quý phi lẫn Lý Chiêu Nghi đều mất hứng thú với Tự Cẩm. Từ lúc nàng đến Di Cùng Hiên thì không tìm nàng gây phiền toái nữa.
Đương nhiên, thứ nhất bởi vì Tự Cẩm là người thông minh. Không có chuyện gì thì tuyệt đối không bước ra Di Cùng Hiên. Ra ngoài kia, ai nấy đều có vị phần cao hơn nàng, gặp ai cũng phải quỳ. Xuyên thành vợ bé là không có cách nào thay đổi nhưng phải quỳ lạy người khác là điều nàng ghét nhất. Cho nên nàng trở thành một phi tần lười biếng đệ nhất trong hậu cung của Vương Triều Đại Vực.
Thứ hai, quý phi cũng không đoán được tâm tư của hoàng đế, không biết rõ tình cảm của hoàng đế đối với Tự Cẩm là gì nên cũng không dám ra tay. Quý phi không nói, Lý Chiêu Nghi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cục diện cứ như thế lại làm cho cuộc sống của Tự Cẩm yên bình trôi qua.
Chỉ chớp mắt hạ đi thu đến, chẳng mấy chốc gần đến tết Trung thu.
Đếm thời gian, Tự Cẩm chưa gặp hoàng đế đã hơn hai tháng.
Cũng không biết hoàng đế nghĩ như thế nào, đưa nàng đến Di Cùng Hiên rồi dường như đã quên lãng mất nàng.
Vậy cũng không ảnh hưởng đến việc Tự Cẩm trải qua cuộc sống nhàn nhã sau cánh cửa đóng kín. Nhờ phúc khí của hoàng đế, dù nàng còn chưa thị tẩm (đương nhiên giờ nàng cũng không cầu chuyện này) nhưng ngự thiện phòng cũng không dám đối xử với nàng như trước. Thức ăn tuy không phải tinh xảo nhưng cũng coi như tạm được. Nếu biết đưa thêm ít bạc thì còn có thể yêu cầu vài món ăn cho đỡ thèm.
Giờ đây, nàng còn thèm ăn hơn là nghĩ tới hoàng đế.
“Tết Trung thu tần phi nào cũng phải đến Phượng Hoàn Cung. Lần này tiểu chủ phải đặc biệt cẩn thận đấy.” Vân Thường không biết làm gì với vị chủ tử không có chí vươn lên này, chỉ dặn đi dặn lại. Tết Trung thu cũng là cơ hội. Dù khả năng lớn là sẽ bị xếp ngồi ở một góc tối hẻo lánh, nhưng dù sao cũng có thể gặp hoàng đế một lần.
Nói không chừng Hoàng thượng nhìn thấy tiểu chủ bọn họ sẽ nhớ tới chuyện trước đây.
Tự Cẩm không có nhiều hứng thú. Đầu óc nàng đang nghĩ tới chuyện khác. Hôm nay Trần Đức An đi ngự thiện phòng gọi thức ăn, thì thấy đại thái giám Mao Đông Lâm bên cạnh quý phi lén lút nấu thuốc.
Chuyện này rất có ý nghĩa.
Bình luận truyện