Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế
Chương 38: Thiên thời địa lợi
Nhìn thấy mấy mươi con chuột đồng đang kêu than ầm ĩ vì đói, tiếng chuột kêu vang khiến A Thuỷ đứng bên cạnh cũng phải rùng mình sởn gáy.
Gương mặt thanh tú của Chiêu Dương không hề biến sắc, khi nàng nhìn thấy mấy con chuột đang hung hăng tấn công cái lồng sắt, vì mục đích muốn thoát khỏi sự chế ngự của bọn họ.
Chiêu Dương nhìn phản ứng của mấy con súc sinh này, đôi môi mỏng mang theo sự nguy hiểm nhếch lên thành một nụ cười đắc ý.
Phía sau nụ cười khuynh đảo lòng người đó, chính là một âm mưu động trời.
Chính bản thân A Thuỷ và A Băng, một trong những ám nhân hàng đầu của tổ chức Mật Sát Lệnh, cũng bị nụ cười đầy ẩn ý của Chiêu Dương làm cho lạnh cả sống lưng.
A Thuỷ vẫn không rõ Chiêu Dương định làm gì với mấy con chuột này, nàng nhìn Chiêu Dương do dự một chút cuối cùng không dằn được lòng hiếu kỳ hỏi Chiêu Dương.
- Chủ nhân, người định làm gì với mấy con chuột này?
Cặp mắt sáng ngời của Chiêu Dương đang chăm chú nhìn vào mấy con chuột, nghe A Thuỷ hỏi vậy, nàng ngước mặt lên nhìn hai người thận trọng nói.
- Đám chuột bị chúng ta bỏ đói gần chết, vì sự sinh tồn nên khi được phóng thích, theo bản năng điều đầu tiên chúng nó làm chính là đi tìm thức ăn.
A Băng nghe Chiêu Dương nói vậy cặp mắt mơ hồ của vừa rồi, lập tức tỏa sáng.
- Chủ nhân muốn dùng mấy con chuột này, để tìm ra kho lương của bọn họ.
Nghe A Băng nói vậy A Thuỷ mới hiểu hàm ý của chủ nhân.
- Không sai, người sống trên thảo nguyên thích nhất ăn thịt, nên kho lương nhất định có rất nhiều lương khô.
Chuột là loại động vật đánh mùi rất giỏi, nơi nào có thức ăn thì nó sẽ biết ngay.
Chiêu Dương, A Thuỷ và A Băng âm thầm quan sát bọn người của bộ tộc Khắc Thiệp, đợi đến khi nàng nhìn thấy ánh hoàng hôn màu cam rực lửa buông xuống, bầu trời từ từ chuyển sang một mảnh tối om, Chiêu Dương mới bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Không biết từ lúc nào trên tay Chiêu Dương đã cầm vài cái ống tre, phía trong chứa đựng bột màu đen.
Chiêu Dương đưa cho A Thuỷ và A Băng nói.
- Sau khi tìm ra vị trí của kho lương, hai người hãy đặt thứ này xung quanh kho lương và trong mấy cái lều vải lân cận.
A Thuỷ và A Băng không biết trên tay Chiêu Dương đang cầm gì, họ nhìn Chiêu Dương.
Chiêu Dương nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của hai nàng liền giải thích.
- Trong mấy cái ống tre này đều là hỏa dược, sau khi tìm ra kho lương chúng ta hãy thiêu hủy nó.
Chiêu Dương nói xong nàng lấy trong áo của mình ra một cái lọ, chứa đựng bột dạ quang do nàng dùng viên dạ minh châu quý giá mà khả hãn Mã Mộ Lam tặng cho nàng, nghiền ra thành bột.
Chiêu Dương thản nhiên rải bộ dạ quang lên người mấy con chuột đồng, sau khi rải xong Chiêu Dương nhìn A Thuỷ.
- A Thuỷ đem chúng thả vào trong Bộ Tộc Khắc Thiệp ngay.
Nhìn thấy sự sắp xếp chu đáo của Chiêu Dương, trong lòng A Thuỷ và A Băng khâm phục vô cùng.
Chủ nhân không chỉ có dung mạo nghiêng quốc khuynh thành còn là một người đa mưu túc trí, suy nghĩ sâu xa.
Hai người nghe theo mệnh lệnh của Chiêu Dương tiến hành, một canh giờ sau A Thuỷ và A Băng quay trở lại.
Từ vị trí nơi Chiêu Dương đang đứng, nàng có thể quan sát toàn bộ tình hình trong doanh trại.
Nhìn thấy mấy con chuột ở trong màn đêm tỏa ra ánh sáng, do tác dụng của bột dạ quang, vừa được phóng thích chạy tán loạn, nhưng chỉ trong giây lát tất cả đều chạy trối chết về một hướng, chính là cái lều vải đặt ở phía Đông, cách xa doanh trại chính, không một binh sĩ canh chừng.
Chiêu Dương nhếch môi cười đắc ý, đôi mắt sắc bén dưới ánh trăng tỏa ra sự lãnh khốc, khiến người đối diện cảm giác bất an.
- Khắc Phổ Kỳ thật thông minh, ông ta biết dùng chiêu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
A Thuỷ gật đầu đồng ý với lời nói của Chiêu Dương.
- Chủ nhân nói không sai, lão già Khắc Phổ Kỳ này thật gian xảo.
Ông ta để lương thảo gần khu ranh giới không có người trấn giữ, khiến người của Nhậm Tướng Quân không tài nào tìm ra.
Chiêu Dương nghe A Thuỷ nói vậy liền cười sản khoái.
- Khắc Phổ Kỳ thật không ngờ, lần này hắn thua thảm bại dưới tay một đám súc sinh.
Nghe Chiêu Dương nói vậy, A Thuỷ và A Băng cười phá lên.
"Ha...ha....ha...."
- Phải thua dưới tay một đám chuột đồng.
Sau khi tìm ra được nơi cất giấu lương thảo, Chiêu Dương vẫn chưa hành động, đột nhiên Chiêu Dương ngước mặt lên nhìn vào cái cây lớn bên cạnh.
Nhìn thấy những chiếc lá màu xanh um tùm trên cành, thản nhiên lắc lư theo cơn gió, Chiêu Dương mới hài lòng.
Lúc này A Băng mới hiểu thì ra Chiêu Dương đang đợi cơn gió Đông thổi ngang qua, nàng muốn mượn sức gió hoàn thành kế hoạch của mình.
Muốn thắng trận phải nhờ vào Thiên thời địa lợi, hiện tại cơn gió này đến thật đúng lúc.
Một ngọn lửa nhỏ phải nhờ vào sự hổ trợ của luồn gió, mới có thể phát huy huy lực của nó.
Chiêu Dương cầm một cây cung lên, nàng dùng cái mồi lửa, châm lên đầu tên được tẩm dầu do nàng chuẩn bị từ trước.
Chiêu Dương vươn cung nhắm vào kho lương mà bắn.
Mũi tên bị lực mạnh bắn ra như tia xét xé gió, phóng thẳng vào kho lương.
Cái lều vải lập tức bốc cháy trước mặt ba người, từ một trận lửa nhỏ nhờ vào sức mạnh của gió đột nhiên lan toả thật nhanh, trong phút chốc một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Xác mấy tên binh sĩ của Khắc Phổ Kỳ bị nổ tung, văng ra tứ tung nằm la liệt dưới mặt đất, tiếng binh sĩ kêu lên trong hoảng loạn.
- Mau.... mau cứu lửa.......
- Kho lương đã bị cháy....
- Mau báo với khả hãn ngay!
Nghe được tiếng mấy tên binh sĩ hoảng loạn quát lên, tay không ngừng tìm kiếm thứ gì đó để dập lửa.
Gương mặt cao ngạo của Chiêu Dương không hề biến sắc, nụ cười nhàn nhã mang theo tia tàn nhẫn trên khoé môi, cặp mắt sắc bén càng lộ rõ sự hưng phấn, khi nàng nhìn thấy từng tên binh sĩ của Khắc Phổ Kỳ ngã gục xuống mặt đất, chết dưới tay nàng.
Ánh mắt độc ác của Chiêu Dương,
khiến A Tâm và A Băng cảm giác bất an vô cùng.
Không bao lâu sau tầm quan sát của Chiêu Dương, chuyển từ kho lương sang cửa thành.
Mặc dù lúc này cái nàng nhìn thấy chỉ là một mảnh tối đen như mực, nhưng nàng biết đoàn binh Nhậm gia của Nhậm Thái Tuấn đang âm thầm tiến vào doanh trại.
Khắc Phổ Kỳ và Khắc Phổ Dạ đang cùng mấy tên binh sĩ ở trong lều chính, lên kế hoạch ngày mai cho người tấn công bộ tộc Mã Cơ Hàn, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên khiến cả căn lều bất giác lay chuyển, mọi người kinh ngạc nhìn nhau.
Lúc này từ ngoài cửa một tên binh lính chạy bán sống bán chết vào.
Hắn sợ hãi bẩm báo.
- Khả hãn, kho lương......kho lương bị thiêu hủy...
Khắc Phổ Kỳ nghe xong tức giận vô cùng, ông dùng tay đập mạnh trên bàn, gằng giọng quát.
- Là ai?
Tên binh sĩ còn chưa kịp trả lời một tên binh sĩ khác hối hả chạy vào, hắn nhìn Khắc Phổ Kỳ run run nói.
- Khả hãn, Nhậm Thái Tuấn đã dẫn binh đột kích chúng ta, hắn đã thành công tiến vào trong doanh trại.
Khắc Phổ Kỳ nghe tên binh sĩ báo cáo, toàn thân ông không còn sức lực, ngã về phía sau, đặt hết trọng lượng trên cơ thể của mình vào thành ghế.
Khắc Phổ Dạ không thể nào tin nổi lên tiếng.
- Người của chúng ta đâu?
Sao không chặn hắn lại!
Khắc Phổ Dạ vừa nói vừa đứng lên tay cầm thanh kiếm, cùng tên binh sĩ cận thân vội vàng bước ra ngoài.
Đứng trước cửa lều Khắc Phổ Dạ kinh hãi không thôi, khắp nơi đều nổi hỏa.
Binh sĩ hoang mang vừa đối đầu với những ngọn lửa lớn, vừa đối phó với binh sĩ của Nhậm Thái Tuấn.
Gương mặt thanh tú của Chiêu Dương không hề biến sắc, khi nàng nhìn thấy mấy con chuột đang hung hăng tấn công cái lồng sắt, vì mục đích muốn thoát khỏi sự chế ngự của bọn họ.
Chiêu Dương nhìn phản ứng của mấy con súc sinh này, đôi môi mỏng mang theo sự nguy hiểm nhếch lên thành một nụ cười đắc ý.
Phía sau nụ cười khuynh đảo lòng người đó, chính là một âm mưu động trời.
Chính bản thân A Thuỷ và A Băng, một trong những ám nhân hàng đầu của tổ chức Mật Sát Lệnh, cũng bị nụ cười đầy ẩn ý của Chiêu Dương làm cho lạnh cả sống lưng.
A Thuỷ vẫn không rõ Chiêu Dương định làm gì với mấy con chuột này, nàng nhìn Chiêu Dương do dự một chút cuối cùng không dằn được lòng hiếu kỳ hỏi Chiêu Dương.
- Chủ nhân, người định làm gì với mấy con chuột này?
Cặp mắt sáng ngời của Chiêu Dương đang chăm chú nhìn vào mấy con chuột, nghe A Thuỷ hỏi vậy, nàng ngước mặt lên nhìn hai người thận trọng nói.
- Đám chuột bị chúng ta bỏ đói gần chết, vì sự sinh tồn nên khi được phóng thích, theo bản năng điều đầu tiên chúng nó làm chính là đi tìm thức ăn.
A Băng nghe Chiêu Dương nói vậy cặp mắt mơ hồ của vừa rồi, lập tức tỏa sáng.
- Chủ nhân muốn dùng mấy con chuột này, để tìm ra kho lương của bọn họ.
Nghe A Băng nói vậy A Thuỷ mới hiểu hàm ý của chủ nhân.
- Không sai, người sống trên thảo nguyên thích nhất ăn thịt, nên kho lương nhất định có rất nhiều lương khô.
Chuột là loại động vật đánh mùi rất giỏi, nơi nào có thức ăn thì nó sẽ biết ngay.
Chiêu Dương, A Thuỷ và A Băng âm thầm quan sát bọn người của bộ tộc Khắc Thiệp, đợi đến khi nàng nhìn thấy ánh hoàng hôn màu cam rực lửa buông xuống, bầu trời từ từ chuyển sang một mảnh tối om, Chiêu Dương mới bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Không biết từ lúc nào trên tay Chiêu Dương đã cầm vài cái ống tre, phía trong chứa đựng bột màu đen.
Chiêu Dương đưa cho A Thuỷ và A Băng nói.
- Sau khi tìm ra vị trí của kho lương, hai người hãy đặt thứ này xung quanh kho lương và trong mấy cái lều vải lân cận.
A Thuỷ và A Băng không biết trên tay Chiêu Dương đang cầm gì, họ nhìn Chiêu Dương.
Chiêu Dương nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của hai nàng liền giải thích.
- Trong mấy cái ống tre này đều là hỏa dược, sau khi tìm ra kho lương chúng ta hãy thiêu hủy nó.
Chiêu Dương nói xong nàng lấy trong áo của mình ra một cái lọ, chứa đựng bột dạ quang do nàng dùng viên dạ minh châu quý giá mà khả hãn Mã Mộ Lam tặng cho nàng, nghiền ra thành bột.
Chiêu Dương thản nhiên rải bộ dạ quang lên người mấy con chuột đồng, sau khi rải xong Chiêu Dương nhìn A Thuỷ.
- A Thuỷ đem chúng thả vào trong Bộ Tộc Khắc Thiệp ngay.
Nhìn thấy sự sắp xếp chu đáo của Chiêu Dương, trong lòng A Thuỷ và A Băng khâm phục vô cùng.
Chủ nhân không chỉ có dung mạo nghiêng quốc khuynh thành còn là một người đa mưu túc trí, suy nghĩ sâu xa.
Hai người nghe theo mệnh lệnh của Chiêu Dương tiến hành, một canh giờ sau A Thuỷ và A Băng quay trở lại.
Từ vị trí nơi Chiêu Dương đang đứng, nàng có thể quan sát toàn bộ tình hình trong doanh trại.
Nhìn thấy mấy con chuột ở trong màn đêm tỏa ra ánh sáng, do tác dụng của bột dạ quang, vừa được phóng thích chạy tán loạn, nhưng chỉ trong giây lát tất cả đều chạy trối chết về một hướng, chính là cái lều vải đặt ở phía Đông, cách xa doanh trại chính, không một binh sĩ canh chừng.
Chiêu Dương nhếch môi cười đắc ý, đôi mắt sắc bén dưới ánh trăng tỏa ra sự lãnh khốc, khiến người đối diện cảm giác bất an.
- Khắc Phổ Kỳ thật thông minh, ông ta biết dùng chiêu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
A Thuỷ gật đầu đồng ý với lời nói của Chiêu Dương.
- Chủ nhân nói không sai, lão già Khắc Phổ Kỳ này thật gian xảo.
Ông ta để lương thảo gần khu ranh giới không có người trấn giữ, khiến người của Nhậm Tướng Quân không tài nào tìm ra.
Chiêu Dương nghe A Thuỷ nói vậy liền cười sản khoái.
- Khắc Phổ Kỳ thật không ngờ, lần này hắn thua thảm bại dưới tay một đám súc sinh.
Nghe Chiêu Dương nói vậy, A Thuỷ và A Băng cười phá lên.
"Ha...ha....ha...."
- Phải thua dưới tay một đám chuột đồng.
Sau khi tìm ra được nơi cất giấu lương thảo, Chiêu Dương vẫn chưa hành động, đột nhiên Chiêu Dương ngước mặt lên nhìn vào cái cây lớn bên cạnh.
Nhìn thấy những chiếc lá màu xanh um tùm trên cành, thản nhiên lắc lư theo cơn gió, Chiêu Dương mới hài lòng.
Lúc này A Băng mới hiểu thì ra Chiêu Dương đang đợi cơn gió Đông thổi ngang qua, nàng muốn mượn sức gió hoàn thành kế hoạch của mình.
Muốn thắng trận phải nhờ vào Thiên thời địa lợi, hiện tại cơn gió này đến thật đúng lúc.
Một ngọn lửa nhỏ phải nhờ vào sự hổ trợ của luồn gió, mới có thể phát huy huy lực của nó.
Chiêu Dương cầm một cây cung lên, nàng dùng cái mồi lửa, châm lên đầu tên được tẩm dầu do nàng chuẩn bị từ trước.
Chiêu Dương vươn cung nhắm vào kho lương mà bắn.
Mũi tên bị lực mạnh bắn ra như tia xét xé gió, phóng thẳng vào kho lương.
Cái lều vải lập tức bốc cháy trước mặt ba người, từ một trận lửa nhỏ nhờ vào sức mạnh của gió đột nhiên lan toả thật nhanh, trong phút chốc một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Xác mấy tên binh sĩ của Khắc Phổ Kỳ bị nổ tung, văng ra tứ tung nằm la liệt dưới mặt đất, tiếng binh sĩ kêu lên trong hoảng loạn.
- Mau.... mau cứu lửa.......
- Kho lương đã bị cháy....
- Mau báo với khả hãn ngay!
Nghe được tiếng mấy tên binh sĩ hoảng loạn quát lên, tay không ngừng tìm kiếm thứ gì đó để dập lửa.
Gương mặt cao ngạo của Chiêu Dương không hề biến sắc, nụ cười nhàn nhã mang theo tia tàn nhẫn trên khoé môi, cặp mắt sắc bén càng lộ rõ sự hưng phấn, khi nàng nhìn thấy từng tên binh sĩ của Khắc Phổ Kỳ ngã gục xuống mặt đất, chết dưới tay nàng.
Ánh mắt độc ác của Chiêu Dương,
khiến A Tâm và A Băng cảm giác bất an vô cùng.
Không bao lâu sau tầm quan sát của Chiêu Dương, chuyển từ kho lương sang cửa thành.
Mặc dù lúc này cái nàng nhìn thấy chỉ là một mảnh tối đen như mực, nhưng nàng biết đoàn binh Nhậm gia của Nhậm Thái Tuấn đang âm thầm tiến vào doanh trại.
Khắc Phổ Kỳ và Khắc Phổ Dạ đang cùng mấy tên binh sĩ ở trong lều chính, lên kế hoạch ngày mai cho người tấn công bộ tộc Mã Cơ Hàn, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên khiến cả căn lều bất giác lay chuyển, mọi người kinh ngạc nhìn nhau.
Lúc này từ ngoài cửa một tên binh lính chạy bán sống bán chết vào.
Hắn sợ hãi bẩm báo.
- Khả hãn, kho lương......kho lương bị thiêu hủy...
Khắc Phổ Kỳ nghe xong tức giận vô cùng, ông dùng tay đập mạnh trên bàn, gằng giọng quát.
- Là ai?
Tên binh sĩ còn chưa kịp trả lời một tên binh sĩ khác hối hả chạy vào, hắn nhìn Khắc Phổ Kỳ run run nói.
- Khả hãn, Nhậm Thái Tuấn đã dẫn binh đột kích chúng ta, hắn đã thành công tiến vào trong doanh trại.
Khắc Phổ Kỳ nghe tên binh sĩ báo cáo, toàn thân ông không còn sức lực, ngã về phía sau, đặt hết trọng lượng trên cơ thể của mình vào thành ghế.
Khắc Phổ Dạ không thể nào tin nổi lên tiếng.
- Người của chúng ta đâu?
Sao không chặn hắn lại!
Khắc Phổ Dạ vừa nói vừa đứng lên tay cầm thanh kiếm, cùng tên binh sĩ cận thân vội vàng bước ra ngoài.
Đứng trước cửa lều Khắc Phổ Dạ kinh hãi không thôi, khắp nơi đều nổi hỏa.
Binh sĩ hoang mang vừa đối đầu với những ngọn lửa lớn, vừa đối phó với binh sĩ của Nhậm Thái Tuấn.
Bình luận truyện