Chương 55
Đông Triều rất hứng khởi vì trở về với công việc của mình. Nàng hy vọng hôm nay sẽ nghe được tin tốt từ Dận Chân và bắt tay vào một cuộc điều tra mới. Đông Triều đi lòng vòng trước cửa chờ Dận Chân trở về, mang theo lệnh của Khang Hy.
-Liên Nhi. – Tiểu Uyển dịu dàng gọi nàng.
Đông Triều mỉm cười, hành lễ chào :
-Phúc tấn.
-Muội đang đợi gia về à ?
-Vâng ạ ! – Đông Triều hứng khởi nói.
Tiểu Uyển mỉm cười :
-Vậy muội có muốn đến tiểu đình uống trà với ta, cùng đợi gia về không ?
Đông Triều vui vẻ trả lời :
-Được ạ, thưa phúc tấn.
Đông Triều theo Tiểu Uyển ra tiểu đình cùng thưởng trà, ngắm hoa. Tiểu Uyển thấy tức cười khi để ý hai tai của Đông Triều cứ hướng ra cổng, chờ tiếng chân về. Tiểu Uyển muốn trêu nàng một chút.
-Hồi nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ ?
-Dạ ?
Cứ ngỡ Đông Triều sẽ ngơ ngác nhưng nàng lại trả lời vanh vách, thuật hết toàn bộ câu chuyện hai người đang bàn bạc : chuyện chuẩn bị sinh nhật cho Dận Chân. Đông Triều còn hạ đuôi mắt, như thương hại :
-Suốt ngày lo cho mọi người trong phủ, tỷ cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Tiểu Uyển bật cười :
-Được rồi.
Đông Triều rót trà cho nàng bằng hai tay, nói :
-Gia vốn tiết kiệm, muội nghĩ ta nên tổ chức giản dị thôi.
-Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng hôm đó có cả Hoàng A mã và Ngạch nương, tiếp đón đơn sơ, có lẽ là không đủ.
Đang thảo luận thì Đông Triều nghe tiếng chân cùng với tiếng chào đón chủ nhà trở về của các gia nhân. Đông Triều rất mừng nhưng nàng nén lại để dẫn Tiểu Uyển – người mong Dận Chân về hơn – ra cổng đón Tứ gia. Đến nơi, cả hai thấy vui khi Dận Chân đưa cả Dận Tường về nhưng chợt khựng lại vì bóng người đằng sau.
-Thái tử gia cát tường. – Tiểu Uyển nhún mình hành lễ.
-Thái tử gia cát tường. – Đông Triều nhún mình hành lễ.
Dận Chân nói :
-Phúc tấn hãy vào trong chuẩn bị trà, Trắc phúc tấn...
Dận Nhưng nói chen vào :
-Tứ đệ, ta cũng muốn nói chuyện với Trắc phúc tấn của đệ.
Dận Chân nói :
-Thái tử, Liên Nhi vẫn còn nhỏ tuổi.
Dận Nhưng cười khẩy :
-Cứ để Trắc phúc tấn hầu chuyện, ta sẽ không làm điều thất lễ.
Dận Chân bực mình nhưng không lộ ra mặt. Dận Tường nháy mắt với Đông Triều. Đông Triều hiểu ý. Nàng lùi ra sau hai bước rồi giả vờ va phải người hầu đang mang khay bột màu lúc nãy nàng có nhờ. Màu bắn vào quần áo, bắn lên mặt nàng. Tiểu Uyển hốt hoảng rút khăn ra lau bột màu cho Đông Triều :
-Muội có sao không ?
Dận Chân nói :
-Thật lôi thôi, mau vào trong tắm gội sạch sẽ, chỉnh trang lại y phục.
Đông Triều quỳ xuống dập đầu hai cái :
-Thiếp xin lỗi gia.
Tiểu Uyển dìu nàng vào trong. Trước khi đi, Đông Triều quay lại nhìn Dận Chân một lần. Dận Chân đứng im, chỉ mấp máy môi, nói bằng lòng. Dận Tường thì mỉm cười. Dận Chân nói :
-Tệ nội vụng về, xin Thái tử gia tha tội.
-Không. – Dận Nhưng trừng mắt. – Khá thông minh đấy chứ.
-Thái tử gia lại chê cười rồi.
Dận Chân mời Dận Nhưng cùng Dận Tường đến tiểu đình. Tiểu Uyển đích thân mang trà đến. Nàng đặt tách trà, gửi đôi lời xã giao đến Dận Nhưng rồi trở vào trong. Dận Chân cố tình đi theo Tiểu Uyển, dặn dò nàng đừng để những người không hiểu chuyện lảng vảng gần tiểu đình. Tiểu Uyển mỉm cười :
-Thiếp nhớ rồi ạ.
-Vậy thì tốt.
Dận Chân thấy Đông Triều đứng nấp ngay sau cột, trỏ ngón tay cái lên trên. Đông Triều lấy tay vẽ lên không khí : « Muội sẽ giúp một tay ». Dận Chân muốn bật cười. Tiểu Uyển ngạc nhiên :
-Gia, mặt thiếp có gì sao ?
Dận Chân lắc đầu :
-Không gì. Đi đi.
Tiểu Uyển mỉm cười, quay lưng đi. Dận Chân quay trở lại tiểu đình. Ba ly trà đã đầy, một câu chuyện dài được đón chờ phía trước. Dận Chân ngồi xuống, câu chuyện bắt đầu bởi Dận Nhưng.
-Thật bất ngờ khi triều đình lâu nay vẫn yên bình, nay lại nổ ra một vụ tham ô.
Dận Tường nói :
-Pháo luôn được châm ngòi từ một sợi dây rất dài.
Dận Nhưng tái mặt, đập bàn :
-Ý đệ là sao ? Tức là chuyện đã xảy ra từ rất lâu, đến nay mới được phát hiện ?
-Thái tử... – Dận Chân muốn can ngăn.
Dận Nhưng cười lớn :
-Đúng thế thì ai đã lấp đi sợi dây pháo ? Là ta phải không ? – Hắn hét lên. – Ý đệ nói là ta phải không ?
Dận Tường cứ y lòng mình mà nói :
-Tại sao huynh phải hốt hoảng lên như thế ? Chẳng lẽ đệ nói sai ? Cả năm trời làm việc trong bộ Hình, đệ chưa hề thấy bất cứ vụ án lớn, cần huy động lực lượng đông nào được thông qua cả !
-Dận Tường !
Dận Nhưng đứng dậy, giơ nắm đấm lên. Dận Chân vội nắm tay hắn :
-Thái tử !
-******** !
Dận Tường quay ra ngoài tiểu đình. Đó là tiếng của Đông Triều. Đông Triều đang mắng Hắc Hổ vì một chuyện gì đó mà sử dụng ngôn từ rất nặng.
-Thật hết biết ! – Đông Triều ấn ngón trỏ xuống đầu Hắc Hổ. – Dám trộm bánh của ta phân phát cho đồng loại !
Hắc Hổ meo meo, tỏ vẻ ương bướng. Đông Triều nói :
-Ngày nào Phúc tấn cũng than phiền về sự thiếu hụt đồ ăn, ta suýt bị phạt. Thấy chủ bị phạt mà không thương à ?
Hắc Hổ im lặng. Đông Triều đưa ra xấp giấy bị mèo cào nát :
-Còn cái gì đây ? Chẳng gương mẫu gì cả ! Thế này thì làm sao Tuyết chấp nhận ở chung với một con mèo như ngươi ?
Hắc Hổ cúi gằm đầu. Đông Triều chỉ tay về dãy nhà của mình, quát :
-Về tự kiểm điểm, nhanh lên !
Hắc Hổ giật mình, chạy vội về phòng. Đông Triều thở mạnh, bước bịch bịch về gian nhà chính. Gia nhân đứng đó phải lặng một hồi lâu mới thoát khỏi nỗi ám ảnh kia. Bài thuyết giáo của nàng với Hắc Hổ làm Dận Nhưng buông lỏng nắm đấm. Dận Chân rất biết ơn nha đầu biết xử trí tình huống của mình. « Chỉ chó mắng mèo » lúc nào cũng là phương sách hiệu quả để ngăn cản một ai đó có quyền lực hơn mình.
-Thưa gia. – Gia nhân ấy quỳ xuống. – Bát gia, Cửu gia, Thập gia đến.
Dận Nhưng nói :
-Cứ để chúng vào ! Ta biết giờ ta chỉ còn có một mình !
Dận Chân nói :
-Hãy mời họ vào.
Gia nhân ấy dập đầu nhận lệnh, lui ra. Hắn chạy đến cổng mời ba anh em nhà Ái Tân Giác La vào nghị sự. Ba người đi đến tiểu đình, bắt gặp Đông Triều đang ẵm Tuyết, đưa đôi mắt đầy lo âu về phía Dận Chân, Dận Hề cố ý nói lớn :
-Với quân ******** chẳng biết trước sau ấy, Tứ tẩu nên mạnh tay là hơn.
Dận Nhưng lầm bầm :
-Hay lắm ! Còn có một kẻ khác tới « chỉ chó mắng mèo » nữa.
Dận Chân mời nhóm Dận Tự vào tiểu đình rồi lệnh cho gia nhân mang thêm trà đến. Khoảng cách giữa sáu anh em khá khác biệt. Sáu ly trà cũng mang hương vị khác nhau. Dận Tự ngắm nhìn sắc trà và hít vào mùi hương xông lên, tấm tắc :
-Tứ tẩu thật chu đáo.
Dận Chân nói :
-Vì là khách quý nên Phúc tấn nhớ rất kỹ khẩu vị của từng người.
Dận Hề nâng ly trà lên, uống một hơi. Lưỡi chàng ta lướt nhẹ qua vòm họng để tận hưởng dư âm còn đọng lại đấy. Dận Nhưng khá khó chịu với sự vô tư vô lự của Dận Hề nên cố ý cầm bình trà rót vào cái ly không của Dận Hề. Dận Tự khẽ gắt :
-Thập đệ, đây là nhà của Tứ ca, không được vô lễ.
Dận Hề lầm bầm :
-Đệ biết rồi.
Dận Tường cười xòa, nói :
-Chẳng hay Bát ca, Cửu ca, Thập ca đến đây có việc gì ?
Dận Hề lau vội mép, tặc lưỡi :
-Thập tam đệ sao lẩn thẩn thế, đương nhiên là chúng ta tới vì buổi tiệc sinh nhật của Tứ ca.
Dận Chân biết Dận Hề không ưa gì mình nhưng câu nói kia không hề ẩn chứa sự dối trá, trong lòng cũng thấy ấm áp phần nào.
-Thật đa tạ.
Dận Hề xua tay :
-Chúng ta là huynh đệ, Tứ ca khách sáo gì.
Dận Đường hắng giọng :
-Đúng vậy. Nên chúng đệ rất « lo » cho Tứ ca, sinh nhật sắp đến mà phải « thi hành công vụ ». Chúng đệ mong có thể giúp Tứ ca một tay để chuyện « công vụ » không ảnh hưởng đến sinh nhật, coi như là quà chúng đệ dành cho Tứ ca.
Dận Tường đập bàn :
-Ậy, vậy là cướp mất món quà của đệ rồi còn gì.
Dận Tự mỉm cười :
-Không phải là cướp, mà là góp một tay.
Dận Nhưng nói :
-Ta khuyên các đệ hãy rút lại món quà ấy. Các đệ sẽ phá hỏng « món quà » của Thập tam đệ và Nhược Hy cách cách.
Dận Đường được dịp liền tấn công :
-Ồ, Nhược Hy Cách cách cũng góp một tay sao ?
-Đó là...
Hắc Hổ và Tuyết đột nhiên kêu ré lên, phóng từ căn nhà của Đông Triều, chạy thục mạng đi đâu đó. Đông Triều ở đằng sau thúc giục gia nhân bắt hai con mèo lại cho bằng được. Nàng cầm trên tay bức tranh vẽ cảnh tuyết rơi được chăm chút rất kỹ bị mèo cào.
-Tranh này để tặng... thật hết nói nổi...
Lúc đó, Hoằng Quân cũng chạy đến la lớn :
-Bắt chúng lại ! Chúng dám cào nát quà của di nương tặng cho A mã !
Đông Triều che miệng Hoằng Quân lại, ngó trước ngó sau :
-Nói khe khẽ chứ. Nói lớn hết thì A mã con đâu bất ngờ nữa.
Dận Chân phì cười :
-Hết bất ngờ rồi.
Hoằng Quân gật đầu lia lịa. Đông Triều dắt tay Hoằng Quân về phòng. Dận Tường ngồi trên đó cười cười, thầm khen Đông Triều sắp đặt tai mắt bao quanh để kịp ứng cứu cho mình. Dận Nhưng há hốc miệng, biết Đông Triều dàn dựng ra cảnh này nhưng không thể bắt bẻ được. Dận Chân nói :
-Nhưng tệ nội cũng rất thông minh khi sử dụng sở trường để tạo ra một món quà riêng biệt.
Dận Tường à lên :
-Vậy là Tứ ca thích những món quà « riêng biệt ».
Dận Đường nghiến răng :
-Vậy là Thập tam đệ không muốn chúng ta « giúp một tay » sao ?
-Cửu đệ. – Dận Tự nhắc. – Đấy là ý Tứ ca đấy chứ.
Bình luận truyện