Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Chương 17



Phía trong một căn phòng lớn tại Tây Ngọc Cung, Âu Dương Thần im lặng ngồi trên một cái ghế lớn, bên cạnh là chén trà bốc hơi nghi nghút. Khuôn mặt yêu nghiệt bình thường vô ưu vô tư, lúc nào cũng nở nụ cười giờ nghiêm lại, đanh thép đầy khí chất đế vương nhưng sâu trong đó là sự lưỡng lự không được bộc lộ ra. Đối diện với hắn, đại công chúa Lung Linh Quốc đang ngồi nhấp trà, phong cách cao quý, nét mặt hiện nên sự ngạo mạn.

- Hung thủ là Hoàng hậu của Ngọc Quốc, mong là Hoàng thượng đây không vì thói nữ nhi thường tình mà làm mất tình giao hảo của hai nước chúng ta.

- Công chúa muốn thế nào?

Cố kìm nén sự khó chịu trong câu nói, Âu Dương Thần nặn ra một nụ cười trên mặt, giả vờ bình thản như không quan tâm.

Tuyết Kỳ đảo tròng mắt một cái, rồi cô ta cười nhẹ.

- Em gái thần chết thảm như vậy, thần thiếp muốn mạng đổi mạng, có được không? Và thây ả nữ nhân kia phải bị phơi ra nơi rừng thẳm để dã thú, quạ dơi xé xác. Thưa Hoàng thượng, đừng trách ta quá độc ác, em thần đường đường là công chúa Lung Linh Quốc, nếu không xử cho ra nhẽ thì có phải quá khinh thường tiểu quốc chúng thần hay không?

Tuyết Kỳ trong mắt ánh lên sự cay độc, từng câu, từng chữ đều đanh thép, nghiệt ngã như thể cô ta hận không thể băm thây nữ tử kia ra vậy.

Âu Dương Thần nhìn nữ nhân hiểm độc trước mặt, tự nhủ thầm:” Vì đại sự, vì bách tính, cô ta là công chúa, là công chúa…”. Hắn phải làm như thế, bởi nếu hắn không tự dằn lòng xuống, hắn sợ sẽ tiến tới một kiếm chém chết nữ nhân trước mắt mất. Muốn giết Điệp Điệp của hắn? Lại còn để dã thú xé xác? Ả nữ nhân kia là đang mơ sao?

Tuy suy nghĩ như vậy nhưng thân là vua một nước, hắn hiện giờ không biết nên làm như nào cho phải. Nếu như không xử Điệp Điệp, quan lại trong triều sẽ không phục, nghiêm trọng hơn có thể dẫn tới chiến tranh giữa hai quốc gia, thương vong là điều tất yếu. Vậy hắn không phải sẽ trở thành hôn quân vô đạo sao? Giữa bình yên của quốc gia và tình yêu của hắn, hắn nên chọn cái nào đây?

- Về việc này, dù gì đó cũng là Mẫu nghi của Ngọc Quốc, như công chúa nói, nếu xử Hoàng hậu như vậy, không phải là tự bôi tro chát trấu lên thanh danh của Ngọc Quốc sao? Vậy… trẫm sẽ suy nghĩ thêm. Công chúa giờ cũng mệt rồi. Người đâu, đưa công chúa về phòng.

Không để Tuyết Kỳ lên tiếng, Âu Dương Thần nói liền một mạch. Đầu tiên phải kéo dài thời gian đã, rồi tính gì thì tính sau. Một thái giám bước vào, cúi đầu hành lễ rồi hướng Tuyết Kỳ nói:

- Công chúa, mời.

Tuyết Kỳ cũng không phản ứng gì, chỉ chậm rãi đứng dậy, trước khi đi còn ném lại một câu nói:

- Thần chờ câu trả lời. Mong rằng nó sẽ không gây ra bất bình. Ha ha…

Tuyết Kỳ kiêu căng như vậy cũng không phải là không có lí do. Công chúa của Lung Linh Quốc bị giết ngay trên đất cầu thân. Âu Dương Thần biết, một người chết không quan trọng, quan trọng là thể diện quốc gia. Lung Linh Quốc là quốc gia hiếu chiến số một đất Đông Bắc, dù nhỏ nhưng đội quân hùng hậu cộng với lòng tự tôn cao ngất ngưởng. Tuy Ngọc Quốc là một cường Quốc nhưng nếu như chiến tranh xảy ra thì thiệt hại là vô cùng lớn. Lần này Ngọc Quốc đúng là đã giẫm phải ổ kiến lửa rồi.

………..

Ta ngồi trong nhà lao, bó gối tết rơm. Sao nào? Chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi mà.Xí, đừng có nói mấy câu như “Sắp chết đến nơi rồi mà không lo” hay cái gì đó đại loại thế. Chết thì sao? Đằng nào cũng chỉ một đao là hết. Lo hay không thì cái gì đến cũng phải đến thôi. Có nghĩ nhiều cũng đâu thay đổi được gì? Chi bằng đừng nghĩ cho não thêm nếp nhăn thì hơn.

Đang chăm chú với mớ rơm màu vàng nâu trên tay, thì trước mặt ta xuất hiện một đôi giày vải được thêu hoa tinh tế. Nhìn cũng biết là hàng cao cấp. Mùi nước thơm nồng nặc xộc thẳng vào cái mũi vốn nhạy cảm khiến ta hắt hơi mấy cái. TMD, nữ nhân này bị làm sao mà phải dùng lắm nước thơm thế chứ? Không lẽ bị hôi nách hay người ngợm có vấn đề về mùi sao? Ngẩng mặt lên định yêu cầu cô ta tránh ra xa chút thì thấy ngay ánh mắt coi thường cùng kiêu căng.

Là Mai Phi…

Đôi đồng tử trong mắt ta hơi mở to lên một chút. Hôm nay cô ta lại đến đây? Ngày ta bị bắt, theo phản xạ ta nhìn về phía góc đã thấy nụ cười mãn nguyện ngập niềm vui chiến thắng của cô ta. Dù trong lòng đã biết cô ta sẽ chẳng có cái gì tốt đẹp nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kia thì trong lòng cũng không nhịn được dấy lên sự khinh bỉ tột cùng. Một nữ nhân tự cho mình là giỏi lại trở thành con rối trong tay người khác. Đây không phải việc đáng cười nhất từ trước đến nay sao?

Lẳng lặng nhìn cô ta một hồi, ta thu đôi mắt lại, cúi xuống chăm chú tết rơm, hoàn toàn không để cô ta vào mắt. Tranh đấu với một con gà không có tư duy là điều nhục nhã nhất. Và dĩ nhiên, ta sẽ không tự làm mình phải mang nhục rồi. Mai Phi thấy thế thì khuôn mặt đầy son phấn trở nên tức giận nhưng cô ta vẫn làm như mình là một tiểu thư cao quý. Phe phẩy cái quạt trong tay, cô ta cất giọng mỉa mai:

- Hoàng hậu của Ngọc Quốc lại phải ngồi trong tù túng bẩn thỉu mà nghịch rơm, thật đáng thương cho ngươi, Điệp Điệp. Ôi, ta gọi thế không thất lễ chứ? Mà nhà ngươi cũng đâu còn là Hoàng hậu nữa, sao ta phải sợ chứ? Ha ha… Nhìn xem, giờ ta có đẹp không? Trước sau gì ta cũng sẽ thế chỗ ngươi thôi.

Mai Nguyệt Dung ngửa mặt cười lớn, như thể đó là việc khiến cô ta sung sướng nhất vậy. Ta vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục chăm chú vào đống rơm. Mặt Mai Phi bắt đầu đỏ lên vì tức giận. Cô ta bực mình cúi xuống túm tóc ta, bắt ta ngẩng mặt lên, bắt ta nhìn thẳng cô ta. Trong đôi mắt xinh đẹp kia đã vằn lên tia máu đỏ:

- Con tiện tì, ta bảo ngươi nhìn ta. Ngươi điếc sao? Nói, ta có đẹp không? Mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn! Nhìn ta lên làm Hoàng hậu, sẽ thế chỗ ngươi, Hoàng thượng của ta, ngôi vị Mẫu nghi Ngọc Quốc cũng là của ta, hiểu chưa?

Đau. Ả Mai Phi này, điên rồi sao? Bàn tay cô ta luôn vào mái tóc dài buộc lỏng làm dây buộc tóc bung hản ra. Cả mái tóc suôn dài giờ như phản chủ, trở thành thứ gây sát thương cực cao. Mai Nguyệt Dung túm mái tóc, điên cuồng hét làm tóc ta như bị treo ngược lên, kéo theo da đầu làm cảm giác đau đớn lan truyền từ đỉnh đầu xuống tận thân người. Ta nhăn mày, nhíu một bên mắt, nhếch môi cười. Cô ta, chỉ là một phi tần mà thôi. Chẳng qua ghen ăn tức ở, so đo làm gì chứ?

Mai Phi tức tối khi bị coi như không khí, lại nhận thêm được một nụ cười giễu cợt thì máu nóng dồn hết lên não. Cô ta dúi mạnh đầu ta xuống, ném đi như ném một con chuột. Ta ngã chúi, may mắn không bị đập đầu vào tường.

Mai Nguyệt Dung lại tiến lại, túm tóc ta kéo lên, ném cái quạt đi, cô ta dùng tay tát mạnh vào mặt ta.

Chát…

Chát…

Chát…

Âm thanh thanh thúy vang lên. Liền ba cái tát đều giáng thẳng vào mặt ta nhưng ta tuyệt nhiên không nói một câu. Cô ta… thật đáng thương. Cuối cùng thì cũng bị Hậu cung này nhấn chìm thôi. Một con rối, không hơn không kém. Một con rối bị giật dây mà vẫn hoang tưởng rằng mình là nhất. Qủa là đáng thương.

- Tiện nhân. Ta bảo ngươi trả lời ta. Nói. Ngươi câm sao? Mở mồm ra, nhanh. Ngươi đừng nghĩ ta không dám giết ngươi, đến cả Hoàng Thái Hậu ta còn dám hạ độc thủ thì đừng nói ngươi ta không dám giết. Ha ha, bà già đó… quả thực ngu ngốc…

Mặc kệ vệt máu vương trên khóe miệng đang tỏa mùi vị tanh nồng, ta mở to mắt. Cô ta vừa nói là Hoàng Thái Hậu? Là cô ta hạ độc? Mấy ngày nay ta đã gần như đã quên béng vụ việc Hoàng Thái Hậu. Không biết giờ bà sao rồi. Một chút xót xa dâng lên trong đáy lòng. Ta thật ngốc, trước khi tìm ra chân tướng vụ thảm án Hậu cung kia thì phải biết là Mai Phi là người hạ độc Hoàng Thái Hậu đã chứ. Bây giờ làm thế nào đây?

Mải mê với dòng suy nghĩ, ta quên mất Mai Phi còn đang ở bên cạnh. Không chịu nổi sự im lặng của ta, Mai Phi túm lấy ta, giơ bàn tay lên định tát ta thêm lần nữa thì bỗng bị một bàn tay rắn rỏi nắm chặt. Kinh ngạc quay đầu lại, một khuôn mặt đẹp trai thuần khiết đập ngay vào mắt. Cô ta buông ta ra, không, chính xác là bị Vũ Mạn Nam nhẹ nhàng hất ra. Khuôn mặt đầy lo lắng, Tiểu Nam nâng ta lên, ánh mắt đầy yêu thương cùng xót xa. Cậu mím chặt môi, mấy giây sau mới mở miệng nói:

- Tỷ không sao chứ?

Ta bất ngờ, không thể tin được Vũ Mạn Nam lại xuất hiện ở đây. Ta lắp bắp hỏi:

- Đệ… sao đệ vào được đây?

- Ta có lệnh bài của Hoàng thượng.

Trước đây ta luôn thắc mắc tại sao Mạn Nam luôn xưng “ta- tỷ” mà không phải là “đệ- tỷ” nhưng hỏi mãi mà không có câu trả lời nên chuyện đó dần chìm vào quên lãng.

Mai Nguyệt Dung nhìn cảnh đó thì hơi bất ngờ nhưng sau khi lấy được bình tĩnh, cô ta cười mỉa mai:

- Câu dẫn Hoàng thượng chưa đủ lại đến câu dẫn tiểu đệ đệ. Nhà ngươi còn tanh tưởi đến mức nào nữa?

Ta đen mặt. Nhìn Vũ Mạn Nam trước mặt thấy sắc mặt cậu cũng u ám không khác gì bầu trời trước mưa giông. Đủ rồi. Mai Nguyệt Dung, cô đùa đủ rồi đấy. Với ta thì không sao, còn động chạm đến người nhà ta? Cô thực sự là đã đi quá xa rồi. Đang định xử cho cô ta một bài học thì người trước mặt đứng lên, thần sắc âm trầm đáng sợ khiến người đối diện rùng mình. Ta ngu ngơ nhìn theo Vũ Mạn Nam đang chầm chậm bước đến cạnh Mai Phi.

Bốp…

Mai Nguyệt Dung bị một cái bạt tai. Cô ta trợn to mắt, ngã xuống nền đất lạnh. Ôm một bên má đỏ bừng, cô ta ngẩng lên trân trối nhìn Vũ Mạn Nam thì đụng phải ánh mắt lạnh run của cậu. Vũ Mạn Nam khi đã tức giận thì thật đáng sợ. Giống hệt như một con mãnh thú đang ngủ yên thì bị giẫm phải đuôi vậy.

Vũ Mạn Nam rút từ trong túi ra một cái khăn tay trắng, bình thản lau kĩ bàn tay vừa tát Mai Phi. Cậu làm điều đó cẩn thận và kĩ càng, trong đáy mắt còn hiện rõ lên sự kh

inh rẻ, cứ như thể cậu vừa chạm vào một vật vô cùng bẩn thỉu vậy. Ném cái khăn vừa lau xuống đất, cậu lên tiếng:

- Tất cả của cô đấy, cầm lấy và biến đi.

- Ngươi… ngươi dám… – Mai Nguyệt Dung run run nói. Từ khi sinh ra đến giờ, ả chưa bao giờ thấy nhục nhã đến vậy.

Nhưng không để Mai Phi nói hết câu, Vũ Mạn Nam đã chặn họng:

- Ta đây chưa bao giờ động thủ với ai, nhất là nữ nhân. Bất quá, cô đâu phải nữ nhân.

Mai Nguyệt Dung cứng họng, lòng tự tôn của một nữ nhân bị chà đạp một cách thảm thương.

- Còn không đi mau? – Vũ Mạn nhướn mi, ánh mắt khinh thường. – Hay để ta gọi người vào để nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp này của Mai Phi nương nương?

Mai Nguyệt Dung nghe thế thì vội đứng dậy, ngoa ngoắt thêm một câu:

- Các ngươi… cứ chờ đó, ta sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết.

Nói xong câu đó, cô ta phất tay áo bỏ đi.

Vũ Mạn Nam đến gần ta, cúi xuống nhìn ta một lúc lâu. Cậu thở dài, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ta. Còn ta chứng kiến cảnh kia thì vẫn chưa kịp ngậm miệng lại. Vũ Mạn Nam… lại có thể như thế. Thông cảm cho ta, quả thực lúc này ta chẳng biết nên dùng từ gì để diễn tả nữa. Từ lúc ta đặt chân đến đấy, trong mắt ta, Vũ Mạn Nam luôn luôn là một tiểu đệ đệ đáng yêu, một shouta đời thực. Không ngờ đệ ấy còn có khuôn mặt khác như này.

- Làm tỷ sợ rồi. Xin lỗi. Tỷ không sao chứ? – Vũ Mạn Nam cười mỉm.

Như nhớ ra điều gì. Hoàng Thái Hậu…

- Mạn Nam, đệ giúp ta ra khỏi đây được không? Ta có chuyện cần làm, một chút thôi.

Vũ Mạn Nam nhìn ta, trong mắt có sự ngạc nhiên. Một lúc sau, cậu cười mỉm, khẽ gật đầu. Mạn Nam đứng dậy, kéo tay ta ra khỏi cửa. Ngay lập tức, đầu óc ta nổ ùng một cái. Không phải là phải cải trang hay cái gì đó đại loại thế sao? Không lẽ Ngọc Quốc cho phép cướp ngục là một việc vô cùng bình thường sao? Ra khỏi cửa thì không thấy một tên canh phòng nào. Cái gì đang diễn ra đây?

Đi ra khỏi nhà lao, ta hỏi:

- Cứ thế đi ra cũng có thể hả?

Kéo ta lại nấp sau bức tường, Vũ Mạn Nam cười nói:

- Tỷ thật ngốc. Nếu không có sự cho phép của Hoàng thượng thì sao ta có thể đưa tỷ ra chứ? Có lẽ… ngài ấy còn mong ta đem tỷ trốn ngục ấy chứ.

Âu Dương Thần, ngươi là đang giả ngốc hay ngốc thật vậy hả? -___-

Đi một lúc, ta kéo Mạn Nam đến trù phòng của Hoàng cung. Vũ Mạn Nam nhìn ta ngạc nhiên, rõ ràng ánh mắt nói lên :” Không phải ra khỏi Hoàng cung sao? Tỷ đói?” Ta thực sự muốn cốc u đầu tên nhóc đang đi theo mình. -___-. Chẳng lẽ nam nhân cổ đại là như thế này hay tại ta có một tiểu đệ đệ quá đơn giản? Được rồi, bình tĩnh nào.

Đến trù phòng, y như ta dự đoán, trên cái bàn lớn ngay giữa phòng là một bát thuốc bắc đang bốc hơi nghi ngút. Ta lại gần, đưa mũi lại ngửi ngửi. Không có mùi gì. Không lẽ ta đoán sai? Không thể như thế.

Liếc mắt đến góc trù phòng, có ngay một con gà đập vào mắt. Ta cười một cái. Nếu không xác định được thì phải làm thí nghiệm thôi. Chuột và gà chắc cũng không khác gì nhau nhỉ. Con gà kia thấy ánh mắt “thèm muốn” của ta thì sợ hãi kêu loạn lên, đạp lấy đạp để cái chuồng. Mạn Nam đứng sau thấy cảnh tượng kì lạ trước mặt thì chỉ biết há mồm không nói gì. Nhìn cái gì? Một mĩ nhân bắt gà thì có gì kì lạ lắm sao?

Vừa thò tay túm cổ con gà nhấc lên khỏi chuồng thì một giọng nói vang lên.

- Điệp Điệp? Cô làm gì ở đây?

Kha Dương tình cờ đi qua trù phòng nghe thấy tiếng động kia trong khi giữa trưa, khi các cung nữ đã tạm thời nghỉ ngơi thì không khỏi tò mò mà nghển cổ nhìn vào thì thấy ngay một nữ nhân mặc đồ trắng đứng túm cổ con gà mái đang giãy giụa.

Ta giật mình đánh rơi con gà làm nó trở lại vị trí ban đầu. Quay lại nhìn cái tên đầu tổ quạ đang đứng trước mặt. Thực ra trong cái Hoàng cung này thì ngoài Kha Dương ra chẳng có ai gọi cô là Điệp Điệp cả -__-. Hắn ta từng biện hộ rằng “Chúng ta là bằng hữu, nên thân thiết với nhau.”

Nhưng hiện giờ, thân phận đã khác, Kha Dương nhanh như cắt đặt lưỡi kiếm sắc lạnh kề lên cổ ta. Vị huynh đệ này… đao kiếm vô tình a. Vũ Mạn Nam thấy thế thì bất ngờ, muốn động thủ cũng không được. Chỉ cần sơ sẩy một chút thì vị đại tỷ của cậu sẽ đi thăm Hoàng tuyền ngay.

- Bình tĩnh, Kha Dương, ta không có ý xấu, hãy tin ta.

- Tại sao ta phải tin cô?

- Vì ngươi phải tin ta.

Kha Dương bật cười thành tiếng, cắm lại kiếm vào vỏ bên hông. Được lắm, Điệp Điệp, cô thực giỏi.

Kha Dương hất mặt, ý hỏi ta làm gì ở đây với con gà đó? Trong ánh mắt hiện lên tia châm chọc. Ta nổi nóng. Kha Dương, hắn không tử tế được mấy phút sao? Nhìn cái mắt kia là thể nào trong đầu hắn cũng nghĩ rằng vì ta thèm thịt gà mà mò vào đây. Ta hất mặt lại, ý nói hắn nhanh bắt con gà kia ra cho ta. Chị gà mái trong lồng được yên bình chưa lâu giờ thấy ánh mắt kia lại hướng về phía mình thì lại hoảng hốt đạp lồng.

Kha Dương lười biếng đảo mắt. Cái hành động kia rõ ràng là: Cô muốn thì tự làm đi. Ta liếc mắt khinh bỉ. Đồ lười. Cúi xuống bắt con gà dưới lồng, ta bóp mỏ nó ra, đổ một ít thuốc trong bát vào. Con gà giãy giụa một lúc thì lăn ra đất bất tỉnh không rõ sống chết. Ta đoán đúng rồi.

Kha Dương thấy vậy thì tỉnh hẳn, trợn tròn mắt nhìn con gà kia, chỉ vào, không nói lên lời. Ta bình thản nhìn hắn một cái.

- Ngươi giả ngu đúng không? Thuốc này có độc.

- Nhưng…

- Kha Dương, ngươi lâu quá r… – Kiên Lưu từ ngoài cửa thò mặt vào nói, thấy ta thì ngậm hẳn miệng, nhìn trân trối.

- … – Mấy người có cần phản ứng thái quá như vậy không hả? -___-

Một lúc sau, một đại hội bàn tròn diễn ra. Kiên Lưu xoa xoa cái cằm, nhìn con gà nói.

- Đây… chắc là vô trùng độc.

Ta, Vũ Mạn Nam, Kha Dương: “…”

Nhà ngươi thật sự vẫn còn hứng để nói ngắn gọn như thế? -__-

Nhận được ánh mắt giết người của ba người còn lại, Kiên Lưu toát mồ hôi, nói tiếp:

- Vô trùng độc là loại độc hiếm trong thiên hạ, không màu, không mùi, không vị, có thể duy trì trạng thái bất tỉnh. Nếu như sử dụng thường xuyên có thể dẫn đến tử vong. Nói chung thì đây là loại độc dùng để kéo dài thời gian nhưng cực kì nguy hiểm.

- Vậy… nói như cô thì… Mai Phi có ý định ám sát Hoàng Thái Hậu nhưng lại muốn đổ hết tội cho cô? Sao cô không nói ra rằng Mai Phi làm?

- … – Ta gãi đầu. Nếu nói là ta vì một phút tin tưởng mà không nói ra liệu có phải là quá mất mặt không a?

- Cô không muốn nói thì thôi. Cuối cùng, thảm án Hậu cung là thật sự cô gây ra? – Kha Dương bỗng chuyển chủ đề.

- Đúng, là ta.

- Cô xem ta là đồ ngu sao?

- Sao ngươi biết?- Ta tròn mắt.

- ….

Kha Dương ôm ngực thở dốc, tức muốn phun máu mà không làm gì được. Con nha đầu này, nếu như không phải là hắn không thể ra tay thì cô ta sẽ chết dưới tay hắn. Kiến Lưu thấy thế thì méo mồm, một tay vỗ lưng an ủi Kha Dương, vừa nói:

- Một người như người thì không thể làm những việc như thế.

- Đừng đánh giá một nữ tử quá đơn giản. Kiên Lưu, cẩn thận nếu không một ngày ngươi sẽ chết dưới tay một nữ tử nào đó đấy.

- Nếu chết ta chỉ chết trên giường của họ. – Kiên Lưu cười, khuôn mặt ngây thơ không chút tà ý nói.

Kiên Lưu, ngươi đừng lấy bộ mặt ngây thơ mà nói những câu đó. -___-

Cuối cùng, bàn tròn giải tán. Ta thống nhất rằng Kiên Lưu và Kha Dương sẽ điều tra rõ sự việc và canh chừng việc thuốc thang của Hoàng Thái Hậu cùng nhiệm vụ tìm thuốc giải. Kiên Lưu và Kha Dương đi rồi, Mạn Nam nãy giờ im lặng mới lên tiếng:

- Đi thôi, rừng trúc phía sau núi Tử Thiên có một căn biệt viện. Tỷ sẽ sống ở đó.

- Đệ đang nói gì thế? Ta về nhà lao.

- Hả?

- Đệ muốn ta vượt ngục? Như vậy không phải là gây rắc rối cho Âu Dương Thần sao? Ta không muốn như vậy. Chỉ là chết thôi mà. Đệ về chăm sóc mẫu thân, phụ thân thật tốt. Nói với họ đừng đau buồn. Điệp Điệp đời đời này mang ơn sinh thành của hai người.

Ta nói, ánh mắt kiên định không chút lung lay. Vũ Mạn Nam sững một chút rồi bước đi, nhẹ nhàng nói.

- Ta đưa tỷ về đại lao. Còn những lời kia, tỷ đi mà nói, ta không phải bồ câu đưa tin. Tỷ sẽ sống.

Ta cười khẽ. Được, nếu có thể…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện