Hoàng Hậu Lắm Chiêu
Chương 25
Gió lướt vù vù qua tai, ta ở trên vai người kia sau một hồi cố gắng giãy dụa cộng vùng vẫy cộng cố gắng gào thét kết hợp chửi rủa ngầm cũng chẳng có lấy một chút phản ứng của cái vị nào đó hào phòng chi một đống tiền lôi ta đi thì chán, quyết định làm lơ, phó mặc cho số phận.
Ta liếc mắt sang bên cạnh, tò mò thử nhìn xem dung nhan của hắn thế nào. Ai dè đập vào mắt chỉ là một miếng đồng lạnh ngắt được điêu khắc có vẻ khá là tinh xảo. -_- Tên này có phải là có vấn đề về nhan sắc không nhỉ? Cứ đeo cái mặt nạ như vậy không thấy khó chịu sao? A, nghe trong truyền thuyết thì mấy kẻ trong giang hồ đều thích làm ra kiểu hành tung kì bí. Sùm sụp cái mặt nạ này, là thuộc vào loại kia hay là vì gây thù chuốc oán nhiều quá mới phải dùng đến để che mặt mà chạy trốn. Hê, chắc thuộc trường hợp thứ hai.
Suy nghĩ vớ vẩn một hồi, tên kia đã đặt chân mà dừng xuống trước một tòa nhà rất lớn, rất hoành tráng. Ta há mồm, không biết nên nghĩ gì. Hắn là hạ nhân ở đây? Kẻ chạy trốn mà còn có cái chỗ ở to đùng như này… Xuy, đừng nói hắn tìm được một vị chủ tử anh minh thần vũ, máu mặt giang hồ đi.
Kẻ kia vừa đi đến thì cánh cổng lớn dần dần mở ra, hắn lãnh đạm sải chân mà bước vào, hoàn toàn không một chút cúi mình hay run sợ. Trái lại, hắn đi đến đâu, người ở đó cũng khép nép mà cúi đầu vô cùng cung kính. Ta nhìn xung quanh, xem ra địa vị của tên này cũng khá cao nhỉ? Nhìn xem, người ta sùng kính hắn như vậy, cứ như là chỉ thiếu nước đặt hắn lên đầu thôi. Đột nhiên, kẻ kia dừng lại, không chút thương tình giải huyệt cho ta rồi đem ta đặt xuống nền đất lạnh cóng. Ta ai oán nhìn hắn nhưng khi ngẩng đầu lên thì chỉ chạm phải ánh mắt lành lạnh làm ta bất giác ngây người.
- Giáo chủ, cung kính chào mừng người trở về.
Sau lưng ta vang lên một giọng nói trầm trầm đầy lễ độ. Ta ngoảnh mặt lại thì thấy một nam nhân thân mặc hắc y, mặt mày thanh tú chỉ chừng hai mươi tuổi, cúi đầu hành lễ với người kia. Kẻ được hành lễ thì khoát tay, nói:
- Liễm Phương, đem nữ nhân này về phòng, thay y phục cho cô ta rồi đếm đến chỗ ta.
- Tuân lệnh, giáo chủ. – Liễm Phương cúi đầu.
Nhận được câu trả lời, kẻ kia không thèm đoái hoài gì, quay người đi mất. Xa xa, vạt áo tím kẽ lay động theo từng bước chân.
Trên hành lang lớn, Liễm Phương ngồi xuống trước mắt ta, đuôi mắt cong cong nở nụ cười kiều diễm. Y dịu dàng đưa tay ra, nói:
- Cô nương có thể đứng dậy được không?
Miệng thì nói thế nhưng tay y lại tự động mà kéo ta đứng lên. Ta cười đáp lại:
- À, cảm ơn công tử.
- Đừng gọi ta công tử, kêu một tiếng Liễm Phương được rồi. – Liễm Phương cười.
Ta gật gật đầu, sau đó cũng không nói thêm gì. Liễm Phương đi trước thấy người phía sau không đi theo mình thì quay lại, hơi nhíu mày:
- Sao không đi? Giáo chủ rất không thích phải chờ đợi.
Ta cười khổ, không biết nên nói như nào cho phải. Chết tiệt, có ai bị bắt về còn tự nguyện đi theo không chứ? Ta cho dù có đầu óc không được bình thường cho lắm nhưng tư duy vẫn vô cùng giống người bình thường đấy nhé >
Liễm Phương nhìn ta, hình như đã phần nào hiểu được mấy cái ta đang nghĩ. Y lại gần:
- Thực ra giáo chủ rất tốt, chỉ là hơi nóng lạnh bất thường một chút thôi. Đừng sợ, giáo chủ không làm gì cô cả. Đi thôi, dù sao cũng phải thay đồ. Mặc bộ đồ rườm rà như này e rằng giáo chủ không thích.
Ta ngẩng mặt nhìn Liễm Phương. Từ nãy giờ, thấy hắn ngoài giáo chủ ra vẫn là giáo chủ. Nên nói là y một lòng trung thành với tên kia hay là y và tên kia có gian tình? Khụ… đúng là suy nghĩ có hơi sâu xa một chút nhưng cũng không thể nói là không để tâm.
Đối mặt với nụ cười gian tà và đôi mắt lấp lánh của ta, Liễm Phương có chút cảnh giác. Sao y lại có cảm giác như đang bị một con sói đang nhe nanh săm soi thế này kia chứ? Lùi lại một bước, Liễm Phương cười:
- Cô nương, mời đi theo ta.
Ta ngừng lại ánh mắt như hổ đói, thần người nghĩ. Nha, dù sao cũng đã rơi vào cái nơi này, nhìn xung quanh, không phải là không thể thoát khỏi. Hiện giờ trước mắt lại có cái gian tình thú vị này, cũng không quá nhàm chán đi. Thôi thì cứ tạm thời lởn vởn ở cái chỗ này đi, tiện thể khám phá cái gọi là ma giáo như nào. Nghĩ rồi, ta gật đầu một cái rồi đi theo Liễm Phương. Trên đường đi, ta hỏi y về nơi này, y cũng không kiêng kị mà giới thiệu cho ta đôi chút.
Nơi đây gọi Tà Băng giáo, một giáo phái lớn mạnh trong giang hồ, không phải tà cũng chẳng phải chính. Nam nhân lúc nãy là giáo chủ của Tà Băng giáo , tên Lãnh Hàn Băng. Tính cách lúc nóng lúc lạnh, thay đổi thất thường, là một trong Tam đại Cực Vĩ của giới võ lâm.
Tam đại Cực Vĩ? Lãnh Hàn Băng? Tà Băng giáo? Sao nghe quen quen? Ta cố vắt cái óc với chút chất xám ít ỏi để nhớ ra đã nghe cái danh này từ đâu. Chợt, một tia sáng lóe lên trong não.
OMG! OMG! OMG!
Chúa ơi, hãy tha thứ cho sự vô phép của con. Thực sự là không thể tin được. Cái người vừa nãy lại ngang hàng chức danh với Âu Dương Thần trên giang hồ. Tam đại Cực Vĩ. Trước đây Kiên Lưu cũng đã từng nói qua một lần rồi nhưng ta thật không thể tin nổi lại có ngày giáp mặt người trong Tam đại Cực Vĩ, mà lại trong cái tình cảnh thế này.
À, được rồi, đúng là bộc lộ cảm xúc có chút hơi sử dụng phép nói quá một chút. Thực ra thì ta cũng chẳng rõ Tam đại Cực Vĩ nó hoành tráng đến mức nào, cũng chẳng biết nó lợi hại ra sao, bất quá xếp ngang với Âu Dương Thần thì chắc là cũng có phần oanh liệt đi.
[Shel: Con gái, có phải là con đang tự hào về chồng con qúa hay không? -___-//]
Lại nói về Âu Dương Thần, ta đã đáp ứng với hắn là sẽ về trước khi mặt trời lặn. Ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào cái mặt trời chết dẫm kia đã trốn đi quá nửa. Aiz, ta mà không về đúng hẹn thì Âu Dương Thần sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Chắc là tức giận lắm. Nha, nhưng cũng chịu thôi, ta bị bắt rồi, không thể ngay lập tức chuồn về bên cạnh hắn được a. Suy ra, việc không về nhà đúng hạn không phải lỗi của ta. Bất quá… việc vào thanh lâu cũng chỉ là một việc tùy hứng mà thôi.
Ta nhìn Liễm Phương đang đi phía trước, bất ngờ hỏi y một câu:
- Này, có phải Tà Băng giáo rất giàu đúng không?
Liễm Phương nghe thế thì ngừng bước chân lại, quay qua nhìn ta, bật cười. Nữ nhân này thật kì lạ, sao lại hỏi về vấn đề kia chứ? Tà Băng giáo mà không giàu thì còn giáo phái nào giàu hơn chứ? Nghĩ thế, nhưng Liễm Phương vẫn cười nhẹ mà hỏi lại. Giọng nói pha chút trêu đùa:
- Sao cô nương đột nhiên hỏi vấn đề đó? Phải chăng cô nương sợ giáo chủ chúng ta không nuôi nổi cô.
- Ấy không, ta sao có ý đó. Chỉ là… ta thấy kẻ giáo chủ gì đó kia đã bỏ ra một số tiền để lôi ta về đây. Nhìn những người xung quanh, có vẻ số tiền này thực lớn. Vậy nên ta muốn hỏi…
Liễm Phương chợt ngây ra một chút rồi cười đáp lời. Nét mặt bình thản như cái số tiền đó chính là không đáng lo:
- Giáo chủ chỉ bỏ một số tiền khi ngài ấy thấy nó thật sự xứng đáng.
Ta ngờ nghệch. Thật sự xứng đáng sao? Ý của hắn là cái bài hát khi nãy ta hát ở thanh lâu rất đáng giá hay là cái mặt chát đầy phấn này đáng giá? -_- Nha, Liễm Phương, nói rõ một chút thì ngươi sẽ chết sao chứ?
Đến một căn phòng, Liễm Phương giao ta cho một nô tì gần đó, bảo bọn họ đưa ta đi thay đồ và trang điểm, y đứng ở ngoài đợi.
Nhìn bóng ta khuất sau cánh cửa căn phòng, Liễm Phương tựa lưng vào tường nhìn bầu trời đã dần tối. Phía chân trời, bóng chim thoắt ẩn thoắt hiện tìm về tổ, tiếng đập cánh như ngân ra trong trời chiều tĩnh lặng.
Nắng đã tắt từ lâu, màn đêm cũng theo thời gian mà buông xuống, phủ lên vạn vật. Liễm Phương thở hắt ra. Giáo chủ lại có ý định gì đây? Đột nhiên lại đưa về một nữ nhân kì lạ như này. Nhìn qua nhan sắc đúng là có xếp vào dạng khuynh thành khuynh quốc, nhưng bất quá lại có vẻ ngu ngốc bất tài, có gì vừa mắt chứ? Nữ nhân trong giáo đã có nhiều đến mức y không nhớ nổi mặt rồi, giáo chủ hắn lại muốn lập thêm nữ sủng? Nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại, dù sao thì chỉ là ham muốn thứ mới mẻ, chán rồi sẽ bỏ, Tà Băng giáo cùng lắm hoặc là bớt một nhân khẩu, hoặc là thêm một tì nữ thôi.
Một lúc sau, nữ nhân nào đó sau khi thay xong đồ đã đi ra.
Ta nhìn Liễm Phương đang đứng chờ mình trước cửa phòng, đến cạnh hắn vỗ nhẹ vào vai:
- Này, giờ chúng ta đi gặp giáo chủ của ngươi à?
Liễm Phương quay mặt lại. Trước mặt y là một nữ tử với bộ bạch y thanh thoát, mái tóc đen dài thả xõa tùy tiện nhưng lại tôn lên nét đẹp giản dị, không phải vẻ đẹp được bật nên nhờ son phấn. Hoàn toàn giản dị. Thế nhưng, cái khó chịu là, sao người cô ta nồng nặc mùi nước hoa vậy? Liễm Phương hơi nhăn mặt nhưng cũng không nói gì.
Đối diện với cái nhìn của Liễm Phương, ta cũng không mấy để tâm. Chỉ là, không thích mặc cả người bộ đồ trắng toát như này. Nhìn giống như mấy vị cô nương thích tỏ ra thanh cao ấy. Thay vào màu trắng, ta thích màu xanh dương hơn. A nha, mà cũng cái mùi trên người này, nồng quá đi mất. Đã nói ta không dùng cái thứ đó rồi, vậy mà nhỏ tì nữ cứ một mực xức cả đống vào người, thực khó chịu.
Liễm Phương gật đầu, rồi đưa ta đi qua một dãy hành lang vừa lớn vừa dài, đến một căn phòng có cái cửa cao hình vòng cung. Ta ngước mắt nhìn, thầm chặc lưỡi. Người giàu đều có sở thích phung phí thế này sao? Đến cái cửa không thôi mà cũng lớn thế này rồi, quả là không biết tiết kiệm vì chính sách của Nhà nước tí nào. Vậy mới nói, ta vốn dĩ chính là một công dân gương mẫu của tổ quốc. .╮(╯▽╰)╭
Đi vào trong, trên cái ghế lớn được chạm chổ tinh tế, một nam nhân đeo mặt nạ che đi nửa dọc khuôn mặt cúi đầu chăm chú nhìn quyển sách trong tay. Mái tóc dài buộc hờ hững sau gáy, chạm đến tận gót chân. Vài sợi xòa xuống trước vầng trán cao. Đôi mắt cùng hàng mi dài lướt qua trang sách
. Vạt áo tím chạm trên nền đất, vẫn nhuốm đầy vẻ cao ngạo quý phải của chủ nhân.
Lãnh Hàn Băng ngẩng đầu lên nhìn ta, đôi mắt lóe lên ý cười. Liễm Phương cúi mình chào hắn, đưa ta vào phòng rồi tự động lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Cạch một tiếng, hai cánh cửa lại chạm vào nhau, đóng chặt như ban đầu. Lãnh Hàn Băng một tay chống cằm nhìn ta, khóe môi nhếch lên:
- Tên gì?
- …
Ta lưỡng lự nghĩ rằng có nên nói cho hắn tên thật cho hắn không nhỉ. Trên mấy bộ phim cổ trang, khi bị hỏi tên thì không phải là người ta thường khai tên giả sao? Huống chi ta lại mong cái thân phận Hoàng hậu gì đó, lỡ hắn biết được rồi bắt cóc tống tiền thì sao? Nha, dù sao thì giáo chủ ma giáo cũng rất là nguy hiểm đi.
- Sao không trả lời? – Lãnh Hàn Băng hỏi lại, mi mắt hơi nhướn lên.
- …
Mà lại nguy hiểm như thế, có nên nói hay không đây? >
- Ta hỏi, tên gì? – Người nào đó đã không tự chủ được mà giọng có chút cao lên rõ ràng.
- À… Lâm Tiểu Hoa.
>
Lãnh Hàn Băng đơ ra nhìn ta một hồi rồi quay mặt đi, đôi vai khẽ run lên.
Rõ ràng là hắn đang cười, cười đến rung động luôn ấy kìa.
Xuy, muốn cười thì cứ cười đi, cười chết ngươi đi. Ta đây không quan tâm.
Vai người nào đó vẫn cứ run run, như minh chứng rõ ràng cho việc nín cười quá độ.
Nhịn, nhịn, chỉ là một cái tên thôi, lỡ mồm thì cũng lỡ mồm rồi, hắn cười cũng là cười tên con nhà người ta, không phải tên mình, phải nhịn.
Kẻ kia cuối cùng cũng ngừng được trận cười, quay lại nhìn ta, ho khẽ mấy cái lấy lại phong độ. Ta liếc mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ, giữ gìn hình tượng giáo chủ lạnh lùng à? Cái gì đấy phong đố âm lãnh, mấy phút trước đều bị cái kiểu cười trên tên họ của người khác đánh bay đi rồi.
- Hưm… Vậy, ta gọi nàng là Tiểu Hoa nhé.
Con mẹ nó, Tiểu tiểu cái rắm. Được rồi, ta thừa nhận là cái tên đó rất là ấu trĩ, rất đáng xấu hổ, thực sự không muốn cái danh xưng đó đem ra gọi mình, đành đằng hắng một tiếng trong cổ họng, mặt dày mà nói:
- Thực ra nãy giờ đùa ngươi thôi. Ta tên khác.
- Vậy sao? – Lãnh Hàn Băng nhướn môi thành một nụ cười. Ánh mắt lấp lánh tia thích thú như con sói lớn muốn vờn đùa thỏ con trước mặt – Thế tên nàng là gì?
- …
- Hử? – Hắn nhấn giọng.
- Vũ Điệp Điệp.
Nghe tên ta, Lãnh Hàn Băng chợt khựng lại một chút. Nhưng như chỉ là thoáng qua, hắn liền lấy lại vẻ mặt cũ, giả lãnh đạm. Hắn vẫy tay gọi ta lại:
- Lại đây.
- Gì? – Ta hỏi lại, chân vẫn đứng nguyên không nhúc nhích. Hắn nghĩ ta là ai chứ? Sao hắn gọi là ta phải đến? Hoang tưởng.
- Là ta chuộc nàng về đó. Biết ơn ta chút đi.
Ta bĩu môi. Xí, ai thèm ngươi chuộc? Bà đây không phải là bán thân, là ngươi đột nhiên nhảy vào vác ta đi. Ngươi có biết là ngươi vô duyên lắm không? Cái quái gì mà giáo chủ Tà Bằng giáo chứ? Chẳng qua chỉ là một cái danh xưng thôi. Ôi, cái hình tượng giáo chủ ma giáo anh minh thần vũ lại biến thành cái tên này sao? Mặc dù đúng là có vẻ đẹp thật đấy, cơ mà tính cách quái dị quá. -__- Ơ, cơ mà cái mặt nạ đồng kia che hết mặt rồi, nhìn thấy cái gì nữa. Tên này, về nhà rồi vẫn đeo mặt nạ, không lẽ nửa mặt bên kia xấu lắm sao?
Máu tò mò lại nổi lên, ta đến gần hắn, rụt rè đưa tay lên. Dù gì hắn cũng là ma đầu, ta đụng chạm đến liệu có một đao bị giết không nhỉ? Bàn tay vẫn cứ bị tính tò mò hóng hớt thúc giục, đến gần hơn. Lãnh Hàn Băng hơi lùi lại, bàn tay rắn chắc, cứng như gọng kìm mà túm lấy cái tay không biết điều của ta. Hắn nửa cười nửa không:
- Sao thế? Không nhịn được sao? Giường bên kia. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
- Thô bỉ. – Ta giật tay lại, xì một tiếng đầy khinh bỉ. – Ai thèm ngươi.
Lãnh Hàn Băng trong mắt có chút gian tà, hắn kéo tay ta một cái làm ta ngã vào lòng hắn. Cả vòng tay rộng đỡ lấy, vòm ngực chắc chắn đầy nam tính bỗng chốc khiến ta phải đối diện. Ta liền bất giác mà quay mặt đi.
A men, thiên a, con là gái có chồng, không thể như này… này… được. Dù ngài có cấp cho con dàn nam sủng thì cũng phải để con báo trước với chính thất của con một tiếng a.
Lãnh Hàn Băng cúi xuống, mấy sợi tóc xòa xuống mặt. Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên đầy mị hoặc:
- Này… Không phải nàng rất có phản ứng với ta sao? – Bàn tay người nào đấy không an phận luồn qua eo ta.
Bạn nhỏ này, ta phải nói là ta là gái có chồng rồi đấy nhé. Nhưng mà gần như này… Ta cười gian, tay hất nhẹ một cái. Chiếc mặt nạ đồng bật ra. Keng. Tiếng va chạm như chứng tỏ một vật vừa rơi xuống. Ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, không nói lên lời. Qủa thực là… đẹp quá. Môi bạc mỏng mím lại, mắt phượng dài sắc lạnh hơi cong lên theo nụ cười chưa tắt vừa nãy. Sống mũi cao thẳng quật cường. Hàng mi dài phủ lên đôi mắt, quyến rũ đầy ma lực. Vầng trán cao còn lưu mấy sợi tóc đen óng.
Hắn không lên tiếng, nình thản buông ta ra, đặt xuống đất. Lãnh Hàn Băng cúi xuống nhặt lên chiếc mặt nạ, không thương tiếc quăng đi. Mặt nạ đồng bay trên không trung một đường vòng cung, đáp xuống chiếc giường cỡ lớn giữa phòng. Hắn ghé sát ta, ép ta vào tường, môi mỏng lại nhếch nhẹ lên như dụ dỗ:
- Nhìn cũng nhìn rồi, mãn nhãn chưa. Giờ… lấy thân đền đáp đi.
- Mơ à?
- Xem đã.
Dứt câu, Lãnh Hàn Băng nghiêng đầu, đôi môi vừa muốn đáp xuống thì tiếng gõ cửa vang lên. Hắn nhắn mặt, quyết định mặc kệ. Vừa gần thêm chút nữa thì bên ngoài có tiếng nữ tử làm ầm lên:
- Ta không cần biết, ta muốn gặp giáo chủ. Ngươi đi ra!
……
Lãnh Hàn Băng lạnh lùng mở cửa, sắc mặt cực kì không tốt, cực kì khó chịu khi bị người khác phã bĩnh. Hắn liếc mắt nhìn người trước cửa, buông một tiếng:
- Có chuyện gì?
Nữ nhân trước mắt đúng theo hình tượng “ngực tấn công mông phòng thủ”, ngực to, mông lớn, ba vòng đầy đặn. A, cái bánh bao kìa, lồ lộ kìa. “Cô nàng bánh bao” thấy Lãnh Hàn Băng chịu ra mở cửa thì ngay lập tức lao vào ôm hắn, dụi dụi đầu làm nũng:
- Người ta nhớ ngài mà. Hôm nay ngài phải ở với ta.
Lãnh Hàn Băng không một cáu liếc mắt. Hắn hướng Liễm Phương, nói:
- Đưa cô nương kia về phòng. Ta sẽ tìm cô ta sau.
Liễm Phương cúi đầu, rồi gọi ta đi theo hắn. Thấy ta đi rồi, Lãnh Hàn Băng đưa ánh mắt lành lạnh nhìn nữ nhân đang ôm mình:
- Lần sau ta không gọi thì không cần đến.
- Giáo chủ, ngài đang chán ghét ta sao? Ô ô, ta không chịu. Giáo chủ ngài yêu thương ta nhất mà.
Lãnh Hàn Băng đẩy cô ta ra khỏi mình. Nữ nhân kia không giữ được thăng bằng liền ngã ra đất, ai oán phụng phịu hướng phía hắn mong được một tia ân sủng nhưng vô ích. Lãnh Hàn Băng quay người đi vào phòng:
- Đừng quên, cô cũng chỉ là một nữ nhân.
………….
Đông Cung đang gánh chịu cơn giận ngút trời của vị Hoàng đế nào đó. Âu Dương Thần vô cùng tức giận. Đã quá giờ rồi, trời cũng tối rồi, sao nàng còn chưa chịu về? Nhất định là hắn quản thê không nghiêm, lần này nhất định phải phạt tét mông nàng. Hắn nhìn đống tấu chương trước mặt, hoàn toàn không có kiên nhẫn phê duyệt tiếp. Cái đầu vàng chóe đã bị vò loạn hết lên. Vừa lúc đang định xuất cung tìm vợ thì hắn chợt nghe tiếng động ngoài cửa:
- Quận chúa? Sao người đứng đây mà không vào? – Giọng Kha Dương đầy ngạc nhiên nhìn Âu Dương Nhi thập thò trước cửa Đông Cung.
Âu Dương Nhi về rồi, vậy Điệp Điệp… Âu Dương Thần nhanh chân đi ra cửa, mở cửa thì thấy Âu Dương Nhi đang chuẩn bị chuồn. Cảm giác có chuyện kì lạ, Âu Dương Thần liền kéo Âu Dương Nhi lại. Cô em gái nhìn hắn cười cười:
- Hoàng huynh, muội phải về phòng.
- Nói, Hoàng tẩu của muội đâu?
- A ha ha… – Âu Dương Nhi cười gượng gạo, tay chân quẫy đạp muốn thoát ra.
Một lúc sau, Âu Dương Nhi ngồi trước mặt Âu Dương Thần ngoan ngoãn như một con mèo kể lại toàn bộ sự việc cho hắn nghe. Dĩ nhiên là đã giấu nhẹm việc nàng cùng Hoàng tẩu vào thanh lâu vào cái người nào đó giả dạng thanh lâu nữ tử. Nhưng mà, sắc mặt Hoàng huynh của nàng vẫn chính là một mực mà đen như đít nồi. Một cỗ hàn khí tràn lan quanh phòng. Âu Dương Nhi co rúm lại thành một mẩu, hận không thể tự đem mình mà giấu đi.
Lâu sau đó, nàng thấy Hoàng huynh của mình một thân long bào đứng dậy, uy nghi đẹp đẽ, mạnh mẽ run người hét lên gọi Kha Dương vào phòng, chuẩn bị ngựa và tiền bạc, chuẩn bị xuất cung. Âu Dương Nhi ngờ nghệch hỏi:
- Hoàng huynh, huynh đi đâu?
- Xuất cung tìm người. – Ánh mắt nguy hiểm quét qua người Âu Dương Nhi khiến nàng rụt đầu lại. Ý nghĩa là” Tìm người xong ta sẽ tính sổ với muội”.
Âu Dương Thần nắm chặt tay đến nổi cả gân xanh. Cái mặt nạ đồng nửa mặt chạm trổ theo miêu tả của Âu Dương Nhi, không phải Lãnh Hàn Băng thì còn là ai được? Lần này, kẻ đáng chết kia vô tình hay là chắc chắn muốn khiêu chiến với hắn đây?
Ta liếc mắt sang bên cạnh, tò mò thử nhìn xem dung nhan của hắn thế nào. Ai dè đập vào mắt chỉ là một miếng đồng lạnh ngắt được điêu khắc có vẻ khá là tinh xảo. -_- Tên này có phải là có vấn đề về nhan sắc không nhỉ? Cứ đeo cái mặt nạ như vậy không thấy khó chịu sao? A, nghe trong truyền thuyết thì mấy kẻ trong giang hồ đều thích làm ra kiểu hành tung kì bí. Sùm sụp cái mặt nạ này, là thuộc vào loại kia hay là vì gây thù chuốc oán nhiều quá mới phải dùng đến để che mặt mà chạy trốn. Hê, chắc thuộc trường hợp thứ hai.
Suy nghĩ vớ vẩn một hồi, tên kia đã đặt chân mà dừng xuống trước một tòa nhà rất lớn, rất hoành tráng. Ta há mồm, không biết nên nghĩ gì. Hắn là hạ nhân ở đây? Kẻ chạy trốn mà còn có cái chỗ ở to đùng như này… Xuy, đừng nói hắn tìm được một vị chủ tử anh minh thần vũ, máu mặt giang hồ đi.
Kẻ kia vừa đi đến thì cánh cổng lớn dần dần mở ra, hắn lãnh đạm sải chân mà bước vào, hoàn toàn không một chút cúi mình hay run sợ. Trái lại, hắn đi đến đâu, người ở đó cũng khép nép mà cúi đầu vô cùng cung kính. Ta nhìn xung quanh, xem ra địa vị của tên này cũng khá cao nhỉ? Nhìn xem, người ta sùng kính hắn như vậy, cứ như là chỉ thiếu nước đặt hắn lên đầu thôi. Đột nhiên, kẻ kia dừng lại, không chút thương tình giải huyệt cho ta rồi đem ta đặt xuống nền đất lạnh cóng. Ta ai oán nhìn hắn nhưng khi ngẩng đầu lên thì chỉ chạm phải ánh mắt lành lạnh làm ta bất giác ngây người.
- Giáo chủ, cung kính chào mừng người trở về.
Sau lưng ta vang lên một giọng nói trầm trầm đầy lễ độ. Ta ngoảnh mặt lại thì thấy một nam nhân thân mặc hắc y, mặt mày thanh tú chỉ chừng hai mươi tuổi, cúi đầu hành lễ với người kia. Kẻ được hành lễ thì khoát tay, nói:
- Liễm Phương, đem nữ nhân này về phòng, thay y phục cho cô ta rồi đếm đến chỗ ta.
- Tuân lệnh, giáo chủ. – Liễm Phương cúi đầu.
Nhận được câu trả lời, kẻ kia không thèm đoái hoài gì, quay người đi mất. Xa xa, vạt áo tím kẽ lay động theo từng bước chân.
Trên hành lang lớn, Liễm Phương ngồi xuống trước mắt ta, đuôi mắt cong cong nở nụ cười kiều diễm. Y dịu dàng đưa tay ra, nói:
- Cô nương có thể đứng dậy được không?
Miệng thì nói thế nhưng tay y lại tự động mà kéo ta đứng lên. Ta cười đáp lại:
- À, cảm ơn công tử.
- Đừng gọi ta công tử, kêu một tiếng Liễm Phương được rồi. – Liễm Phương cười.
Ta gật gật đầu, sau đó cũng không nói thêm gì. Liễm Phương đi trước thấy người phía sau không đi theo mình thì quay lại, hơi nhíu mày:
- Sao không đi? Giáo chủ rất không thích phải chờ đợi.
Ta cười khổ, không biết nên nói như nào cho phải. Chết tiệt, có ai bị bắt về còn tự nguyện đi theo không chứ? Ta cho dù có đầu óc không được bình thường cho lắm nhưng tư duy vẫn vô cùng giống người bình thường đấy nhé >
Liễm Phương nhìn ta, hình như đã phần nào hiểu được mấy cái ta đang nghĩ. Y lại gần:
- Thực ra giáo chủ rất tốt, chỉ là hơi nóng lạnh bất thường một chút thôi. Đừng sợ, giáo chủ không làm gì cô cả. Đi thôi, dù sao cũng phải thay đồ. Mặc bộ đồ rườm rà như này e rằng giáo chủ không thích.
Ta ngẩng mặt nhìn Liễm Phương. Từ nãy giờ, thấy hắn ngoài giáo chủ ra vẫn là giáo chủ. Nên nói là y một lòng trung thành với tên kia hay là y và tên kia có gian tình? Khụ… đúng là suy nghĩ có hơi sâu xa một chút nhưng cũng không thể nói là không để tâm.
Đối mặt với nụ cười gian tà và đôi mắt lấp lánh của ta, Liễm Phương có chút cảnh giác. Sao y lại có cảm giác như đang bị một con sói đang nhe nanh săm soi thế này kia chứ? Lùi lại một bước, Liễm Phương cười:
- Cô nương, mời đi theo ta.
Ta ngừng lại ánh mắt như hổ đói, thần người nghĩ. Nha, dù sao cũng đã rơi vào cái nơi này, nhìn xung quanh, không phải là không thể thoát khỏi. Hiện giờ trước mắt lại có cái gian tình thú vị này, cũng không quá nhàm chán đi. Thôi thì cứ tạm thời lởn vởn ở cái chỗ này đi, tiện thể khám phá cái gọi là ma giáo như nào. Nghĩ rồi, ta gật đầu một cái rồi đi theo Liễm Phương. Trên đường đi, ta hỏi y về nơi này, y cũng không kiêng kị mà giới thiệu cho ta đôi chút.
Nơi đây gọi Tà Băng giáo, một giáo phái lớn mạnh trong giang hồ, không phải tà cũng chẳng phải chính. Nam nhân lúc nãy là giáo chủ của Tà Băng giáo , tên Lãnh Hàn Băng. Tính cách lúc nóng lúc lạnh, thay đổi thất thường, là một trong Tam đại Cực Vĩ của giới võ lâm.
Tam đại Cực Vĩ? Lãnh Hàn Băng? Tà Băng giáo? Sao nghe quen quen? Ta cố vắt cái óc với chút chất xám ít ỏi để nhớ ra đã nghe cái danh này từ đâu. Chợt, một tia sáng lóe lên trong não.
OMG! OMG! OMG!
Chúa ơi, hãy tha thứ cho sự vô phép của con. Thực sự là không thể tin được. Cái người vừa nãy lại ngang hàng chức danh với Âu Dương Thần trên giang hồ. Tam đại Cực Vĩ. Trước đây Kiên Lưu cũng đã từng nói qua một lần rồi nhưng ta thật không thể tin nổi lại có ngày giáp mặt người trong Tam đại Cực Vĩ, mà lại trong cái tình cảnh thế này.
À, được rồi, đúng là bộc lộ cảm xúc có chút hơi sử dụng phép nói quá một chút. Thực ra thì ta cũng chẳng rõ Tam đại Cực Vĩ nó hoành tráng đến mức nào, cũng chẳng biết nó lợi hại ra sao, bất quá xếp ngang với Âu Dương Thần thì chắc là cũng có phần oanh liệt đi.
[Shel: Con gái, có phải là con đang tự hào về chồng con qúa hay không? -___-//]
Lại nói về Âu Dương Thần, ta đã đáp ứng với hắn là sẽ về trước khi mặt trời lặn. Ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào cái mặt trời chết dẫm kia đã trốn đi quá nửa. Aiz, ta mà không về đúng hẹn thì Âu Dương Thần sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Chắc là tức giận lắm. Nha, nhưng cũng chịu thôi, ta bị bắt rồi, không thể ngay lập tức chuồn về bên cạnh hắn được a. Suy ra, việc không về nhà đúng hạn không phải lỗi của ta. Bất quá… việc vào thanh lâu cũng chỉ là một việc tùy hứng mà thôi.
Ta nhìn Liễm Phương đang đi phía trước, bất ngờ hỏi y một câu:
- Này, có phải Tà Băng giáo rất giàu đúng không?
Liễm Phương nghe thế thì ngừng bước chân lại, quay qua nhìn ta, bật cười. Nữ nhân này thật kì lạ, sao lại hỏi về vấn đề kia chứ? Tà Băng giáo mà không giàu thì còn giáo phái nào giàu hơn chứ? Nghĩ thế, nhưng Liễm Phương vẫn cười nhẹ mà hỏi lại. Giọng nói pha chút trêu đùa:
- Sao cô nương đột nhiên hỏi vấn đề đó? Phải chăng cô nương sợ giáo chủ chúng ta không nuôi nổi cô.
- Ấy không, ta sao có ý đó. Chỉ là… ta thấy kẻ giáo chủ gì đó kia đã bỏ ra một số tiền để lôi ta về đây. Nhìn những người xung quanh, có vẻ số tiền này thực lớn. Vậy nên ta muốn hỏi…
Liễm Phương chợt ngây ra một chút rồi cười đáp lời. Nét mặt bình thản như cái số tiền đó chính là không đáng lo:
- Giáo chủ chỉ bỏ một số tiền khi ngài ấy thấy nó thật sự xứng đáng.
Ta ngờ nghệch. Thật sự xứng đáng sao? Ý của hắn là cái bài hát khi nãy ta hát ở thanh lâu rất đáng giá hay là cái mặt chát đầy phấn này đáng giá? -_- Nha, Liễm Phương, nói rõ một chút thì ngươi sẽ chết sao chứ?
Đến một căn phòng, Liễm Phương giao ta cho một nô tì gần đó, bảo bọn họ đưa ta đi thay đồ và trang điểm, y đứng ở ngoài đợi.
Nhìn bóng ta khuất sau cánh cửa căn phòng, Liễm Phương tựa lưng vào tường nhìn bầu trời đã dần tối. Phía chân trời, bóng chim thoắt ẩn thoắt hiện tìm về tổ, tiếng đập cánh như ngân ra trong trời chiều tĩnh lặng.
Nắng đã tắt từ lâu, màn đêm cũng theo thời gian mà buông xuống, phủ lên vạn vật. Liễm Phương thở hắt ra. Giáo chủ lại có ý định gì đây? Đột nhiên lại đưa về một nữ nhân kì lạ như này. Nhìn qua nhan sắc đúng là có xếp vào dạng khuynh thành khuynh quốc, nhưng bất quá lại có vẻ ngu ngốc bất tài, có gì vừa mắt chứ? Nữ nhân trong giáo đã có nhiều đến mức y không nhớ nổi mặt rồi, giáo chủ hắn lại muốn lập thêm nữ sủng? Nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại, dù sao thì chỉ là ham muốn thứ mới mẻ, chán rồi sẽ bỏ, Tà Băng giáo cùng lắm hoặc là bớt một nhân khẩu, hoặc là thêm một tì nữ thôi.
Một lúc sau, nữ nhân nào đó sau khi thay xong đồ đã đi ra.
Ta nhìn Liễm Phương đang đứng chờ mình trước cửa phòng, đến cạnh hắn vỗ nhẹ vào vai:
- Này, giờ chúng ta đi gặp giáo chủ của ngươi à?
Liễm Phương quay mặt lại. Trước mặt y là một nữ tử với bộ bạch y thanh thoát, mái tóc đen dài thả xõa tùy tiện nhưng lại tôn lên nét đẹp giản dị, không phải vẻ đẹp được bật nên nhờ son phấn. Hoàn toàn giản dị. Thế nhưng, cái khó chịu là, sao người cô ta nồng nặc mùi nước hoa vậy? Liễm Phương hơi nhăn mặt nhưng cũng không nói gì.
Đối diện với cái nhìn của Liễm Phương, ta cũng không mấy để tâm. Chỉ là, không thích mặc cả người bộ đồ trắng toát như này. Nhìn giống như mấy vị cô nương thích tỏ ra thanh cao ấy. Thay vào màu trắng, ta thích màu xanh dương hơn. A nha, mà cũng cái mùi trên người này, nồng quá đi mất. Đã nói ta không dùng cái thứ đó rồi, vậy mà nhỏ tì nữ cứ một mực xức cả đống vào người, thực khó chịu.
Liễm Phương gật đầu, rồi đưa ta đi qua một dãy hành lang vừa lớn vừa dài, đến một căn phòng có cái cửa cao hình vòng cung. Ta ngước mắt nhìn, thầm chặc lưỡi. Người giàu đều có sở thích phung phí thế này sao? Đến cái cửa không thôi mà cũng lớn thế này rồi, quả là không biết tiết kiệm vì chính sách của Nhà nước tí nào. Vậy mới nói, ta vốn dĩ chính là một công dân gương mẫu của tổ quốc. .╮(╯▽╰)╭
Đi vào trong, trên cái ghế lớn được chạm chổ tinh tế, một nam nhân đeo mặt nạ che đi nửa dọc khuôn mặt cúi đầu chăm chú nhìn quyển sách trong tay. Mái tóc dài buộc hờ hững sau gáy, chạm đến tận gót chân. Vài sợi xòa xuống trước vầng trán cao. Đôi mắt cùng hàng mi dài lướt qua trang sách
. Vạt áo tím chạm trên nền đất, vẫn nhuốm đầy vẻ cao ngạo quý phải của chủ nhân.
Lãnh Hàn Băng ngẩng đầu lên nhìn ta, đôi mắt lóe lên ý cười. Liễm Phương cúi mình chào hắn, đưa ta vào phòng rồi tự động lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Cạch một tiếng, hai cánh cửa lại chạm vào nhau, đóng chặt như ban đầu. Lãnh Hàn Băng một tay chống cằm nhìn ta, khóe môi nhếch lên:
- Tên gì?
- …
Ta lưỡng lự nghĩ rằng có nên nói cho hắn tên thật cho hắn không nhỉ. Trên mấy bộ phim cổ trang, khi bị hỏi tên thì không phải là người ta thường khai tên giả sao? Huống chi ta lại mong cái thân phận Hoàng hậu gì đó, lỡ hắn biết được rồi bắt cóc tống tiền thì sao? Nha, dù sao thì giáo chủ ma giáo cũng rất là nguy hiểm đi.
- Sao không trả lời? – Lãnh Hàn Băng hỏi lại, mi mắt hơi nhướn lên.
- …
Mà lại nguy hiểm như thế, có nên nói hay không đây? >
- Ta hỏi, tên gì? – Người nào đó đã không tự chủ được mà giọng có chút cao lên rõ ràng.
- À… Lâm Tiểu Hoa.
>
Lãnh Hàn Băng đơ ra nhìn ta một hồi rồi quay mặt đi, đôi vai khẽ run lên.
Rõ ràng là hắn đang cười, cười đến rung động luôn ấy kìa.
Xuy, muốn cười thì cứ cười đi, cười chết ngươi đi. Ta đây không quan tâm.
Vai người nào đó vẫn cứ run run, như minh chứng rõ ràng cho việc nín cười quá độ.
Nhịn, nhịn, chỉ là một cái tên thôi, lỡ mồm thì cũng lỡ mồm rồi, hắn cười cũng là cười tên con nhà người ta, không phải tên mình, phải nhịn.
Kẻ kia cuối cùng cũng ngừng được trận cười, quay lại nhìn ta, ho khẽ mấy cái lấy lại phong độ. Ta liếc mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ, giữ gìn hình tượng giáo chủ lạnh lùng à? Cái gì đấy phong đố âm lãnh, mấy phút trước đều bị cái kiểu cười trên tên họ của người khác đánh bay đi rồi.
- Hưm… Vậy, ta gọi nàng là Tiểu Hoa nhé.
Con mẹ nó, Tiểu tiểu cái rắm. Được rồi, ta thừa nhận là cái tên đó rất là ấu trĩ, rất đáng xấu hổ, thực sự không muốn cái danh xưng đó đem ra gọi mình, đành đằng hắng một tiếng trong cổ họng, mặt dày mà nói:
- Thực ra nãy giờ đùa ngươi thôi. Ta tên khác.
- Vậy sao? – Lãnh Hàn Băng nhướn môi thành một nụ cười. Ánh mắt lấp lánh tia thích thú như con sói lớn muốn vờn đùa thỏ con trước mặt – Thế tên nàng là gì?
- …
- Hử? – Hắn nhấn giọng.
- Vũ Điệp Điệp.
Nghe tên ta, Lãnh Hàn Băng chợt khựng lại một chút. Nhưng như chỉ là thoáng qua, hắn liền lấy lại vẻ mặt cũ, giả lãnh đạm. Hắn vẫy tay gọi ta lại:
- Lại đây.
- Gì? – Ta hỏi lại, chân vẫn đứng nguyên không nhúc nhích. Hắn nghĩ ta là ai chứ? Sao hắn gọi là ta phải đến? Hoang tưởng.
- Là ta chuộc nàng về đó. Biết ơn ta chút đi.
Ta bĩu môi. Xí, ai thèm ngươi chuộc? Bà đây không phải là bán thân, là ngươi đột nhiên nhảy vào vác ta đi. Ngươi có biết là ngươi vô duyên lắm không? Cái quái gì mà giáo chủ Tà Bằng giáo chứ? Chẳng qua chỉ là một cái danh xưng thôi. Ôi, cái hình tượng giáo chủ ma giáo anh minh thần vũ lại biến thành cái tên này sao? Mặc dù đúng là có vẻ đẹp thật đấy, cơ mà tính cách quái dị quá. -__- Ơ, cơ mà cái mặt nạ đồng kia che hết mặt rồi, nhìn thấy cái gì nữa. Tên này, về nhà rồi vẫn đeo mặt nạ, không lẽ nửa mặt bên kia xấu lắm sao?
Máu tò mò lại nổi lên, ta đến gần hắn, rụt rè đưa tay lên. Dù gì hắn cũng là ma đầu, ta đụng chạm đến liệu có một đao bị giết không nhỉ? Bàn tay vẫn cứ bị tính tò mò hóng hớt thúc giục, đến gần hơn. Lãnh Hàn Băng hơi lùi lại, bàn tay rắn chắc, cứng như gọng kìm mà túm lấy cái tay không biết điều của ta. Hắn nửa cười nửa không:
- Sao thế? Không nhịn được sao? Giường bên kia. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
- Thô bỉ. – Ta giật tay lại, xì một tiếng đầy khinh bỉ. – Ai thèm ngươi.
Lãnh Hàn Băng trong mắt có chút gian tà, hắn kéo tay ta một cái làm ta ngã vào lòng hắn. Cả vòng tay rộng đỡ lấy, vòm ngực chắc chắn đầy nam tính bỗng chốc khiến ta phải đối diện. Ta liền bất giác mà quay mặt đi.
A men, thiên a, con là gái có chồng, không thể như này… này… được. Dù ngài có cấp cho con dàn nam sủng thì cũng phải để con báo trước với chính thất của con một tiếng a.
Lãnh Hàn Băng cúi xuống, mấy sợi tóc xòa xuống mặt. Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên đầy mị hoặc:
- Này… Không phải nàng rất có phản ứng với ta sao? – Bàn tay người nào đấy không an phận luồn qua eo ta.
Bạn nhỏ này, ta phải nói là ta là gái có chồng rồi đấy nhé. Nhưng mà gần như này… Ta cười gian, tay hất nhẹ một cái. Chiếc mặt nạ đồng bật ra. Keng. Tiếng va chạm như chứng tỏ một vật vừa rơi xuống. Ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, không nói lên lời. Qủa thực là… đẹp quá. Môi bạc mỏng mím lại, mắt phượng dài sắc lạnh hơi cong lên theo nụ cười chưa tắt vừa nãy. Sống mũi cao thẳng quật cường. Hàng mi dài phủ lên đôi mắt, quyến rũ đầy ma lực. Vầng trán cao còn lưu mấy sợi tóc đen óng.
Hắn không lên tiếng, nình thản buông ta ra, đặt xuống đất. Lãnh Hàn Băng cúi xuống nhặt lên chiếc mặt nạ, không thương tiếc quăng đi. Mặt nạ đồng bay trên không trung một đường vòng cung, đáp xuống chiếc giường cỡ lớn giữa phòng. Hắn ghé sát ta, ép ta vào tường, môi mỏng lại nhếch nhẹ lên như dụ dỗ:
- Nhìn cũng nhìn rồi, mãn nhãn chưa. Giờ… lấy thân đền đáp đi.
- Mơ à?
- Xem đã.
Dứt câu, Lãnh Hàn Băng nghiêng đầu, đôi môi vừa muốn đáp xuống thì tiếng gõ cửa vang lên. Hắn nhắn mặt, quyết định mặc kệ. Vừa gần thêm chút nữa thì bên ngoài có tiếng nữ tử làm ầm lên:
- Ta không cần biết, ta muốn gặp giáo chủ. Ngươi đi ra!
……
Lãnh Hàn Băng lạnh lùng mở cửa, sắc mặt cực kì không tốt, cực kì khó chịu khi bị người khác phã bĩnh. Hắn liếc mắt nhìn người trước cửa, buông một tiếng:
- Có chuyện gì?
Nữ nhân trước mắt đúng theo hình tượng “ngực tấn công mông phòng thủ”, ngực to, mông lớn, ba vòng đầy đặn. A, cái bánh bao kìa, lồ lộ kìa. “Cô nàng bánh bao” thấy Lãnh Hàn Băng chịu ra mở cửa thì ngay lập tức lao vào ôm hắn, dụi dụi đầu làm nũng:
- Người ta nhớ ngài mà. Hôm nay ngài phải ở với ta.
Lãnh Hàn Băng không một cáu liếc mắt. Hắn hướng Liễm Phương, nói:
- Đưa cô nương kia về phòng. Ta sẽ tìm cô ta sau.
Liễm Phương cúi đầu, rồi gọi ta đi theo hắn. Thấy ta đi rồi, Lãnh Hàn Băng đưa ánh mắt lành lạnh nhìn nữ nhân đang ôm mình:
- Lần sau ta không gọi thì không cần đến.
- Giáo chủ, ngài đang chán ghét ta sao? Ô ô, ta không chịu. Giáo chủ ngài yêu thương ta nhất mà.
Lãnh Hàn Băng đẩy cô ta ra khỏi mình. Nữ nhân kia không giữ được thăng bằng liền ngã ra đất, ai oán phụng phịu hướng phía hắn mong được một tia ân sủng nhưng vô ích. Lãnh Hàn Băng quay người đi vào phòng:
- Đừng quên, cô cũng chỉ là một nữ nhân.
………….
Đông Cung đang gánh chịu cơn giận ngút trời của vị Hoàng đế nào đó. Âu Dương Thần vô cùng tức giận. Đã quá giờ rồi, trời cũng tối rồi, sao nàng còn chưa chịu về? Nhất định là hắn quản thê không nghiêm, lần này nhất định phải phạt tét mông nàng. Hắn nhìn đống tấu chương trước mặt, hoàn toàn không có kiên nhẫn phê duyệt tiếp. Cái đầu vàng chóe đã bị vò loạn hết lên. Vừa lúc đang định xuất cung tìm vợ thì hắn chợt nghe tiếng động ngoài cửa:
- Quận chúa? Sao người đứng đây mà không vào? – Giọng Kha Dương đầy ngạc nhiên nhìn Âu Dương Nhi thập thò trước cửa Đông Cung.
Âu Dương Nhi về rồi, vậy Điệp Điệp… Âu Dương Thần nhanh chân đi ra cửa, mở cửa thì thấy Âu Dương Nhi đang chuẩn bị chuồn. Cảm giác có chuyện kì lạ, Âu Dương Thần liền kéo Âu Dương Nhi lại. Cô em gái nhìn hắn cười cười:
- Hoàng huynh, muội phải về phòng.
- Nói, Hoàng tẩu của muội đâu?
- A ha ha… – Âu Dương Nhi cười gượng gạo, tay chân quẫy đạp muốn thoát ra.
Một lúc sau, Âu Dương Nhi ngồi trước mặt Âu Dương Thần ngoan ngoãn như một con mèo kể lại toàn bộ sự việc cho hắn nghe. Dĩ nhiên là đã giấu nhẹm việc nàng cùng Hoàng tẩu vào thanh lâu vào cái người nào đó giả dạng thanh lâu nữ tử. Nhưng mà, sắc mặt Hoàng huynh của nàng vẫn chính là một mực mà đen như đít nồi. Một cỗ hàn khí tràn lan quanh phòng. Âu Dương Nhi co rúm lại thành một mẩu, hận không thể tự đem mình mà giấu đi.
Lâu sau đó, nàng thấy Hoàng huynh của mình một thân long bào đứng dậy, uy nghi đẹp đẽ, mạnh mẽ run người hét lên gọi Kha Dương vào phòng, chuẩn bị ngựa và tiền bạc, chuẩn bị xuất cung. Âu Dương Nhi ngờ nghệch hỏi:
- Hoàng huynh, huynh đi đâu?
- Xuất cung tìm người. – Ánh mắt nguy hiểm quét qua người Âu Dương Nhi khiến nàng rụt đầu lại. Ý nghĩa là” Tìm người xong ta sẽ tính sổ với muội”.
Âu Dương Thần nắm chặt tay đến nổi cả gân xanh. Cái mặt nạ đồng nửa mặt chạm trổ theo miêu tả của Âu Dương Nhi, không phải Lãnh Hàn Băng thì còn là ai được? Lần này, kẻ đáng chết kia vô tình hay là chắc chắn muốn khiêu chiến với hắn đây?
Bình luận truyện