Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Quyển 3 - Chương 29: Nụ hôn đầu tiên của y nhân và a tuyết
EDIT: DOCKE
Hạ Lan Tuyết cười cười, tựa hồ như anh đã sớm đoán trước được đáp án của cô, tựa hồ như chưa bao giờ lo lắng cô sẽ cự tuyệt, tựa như anh tin cô cũng như tin vào chính bản thân mình.
Đáp án này làm cho Lãnh Diễm giật mình, lập tức cười lạnh một tiếng: “Các ngươi muốn cùng chết, chẳng lẽ ta còn không thành toàn cho các ngươi sao?”
Lúc nói ra những lời này, trong lòng Lãnh Diễm là một mảnh tiêu điều.
Nếu nàng cũng gặp phải chuyện này, có ai có thể hờ hững nói với nàng: ‘chúng ta cùng chết’ như vậy hay không?
Nàng đột nhiên cảm thấy hâm mộ Hạ Lan Tuyết, cũng nảy sinh ghen tỵ với Y Nhân.
Nữ vương lên tiếng, những chiếc cung tên vốn đang căng thẳng chờ lệnh, nay lại run rẩy vang lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chen chúc bắn ra như ong vàng vỡ tổ.
Lãnh Diễm mím môi, một câu ‘giết tuyệt’ lại chậm chập không thể nói thành lời.
Tất cả mọi người cùng chờ đợi quyết định của nàng.
Trong lòng Y Nhân và Hạ Lan Tuyết đều không hề sợ hãi. Bọn họ chỉ im lặng đứng nguyên chỗ cũ, không nói cũng không động.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Thần sắc Lãnh Diễm đột nhiên mềm nhẹ hẳn. Khuôn mặt vốn trầm tĩnh đột nhiên dãn ra một nụ cười nhẹ. Nàng quay qua Hạ Lan Tuyết thỏa hiệp: “Chỉ cần bây giờ ta thả nàng, ngươi lập tức thành thân với ta, có đúng không?”
“Phải” Hạ Lan Tuyết thản nhiên đáp lời, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chung quy anh cũng không hy vọng Y Nhân cứ vậy vì anh mà phải chết ở nơi này.
“Được, ta thả nàng.” Lãnh Diễm cười, lúm đồng tiền như hoa, phất tay ra hiệu cho binh lính bên trên thu hồi cung tên. “Ngươi có thể cho Dịch Kiếm đưa nàng đi. Ngươi không tin ta, ít nhất cũng sẽ tin Dịch Kiếm đúng không? Nếu còn chưa xác định, ngươi có thể cùng Dịch Kiếm giao ước ám hiệu. Nếu hắn bình an ra ngoài, liền nhờ người truyền ám hiệu cho ngươi. Như vậy, ngươi sẽ không còn nghi vấn nữa chứ?”
Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu nói: “Cũng được.”
“Các ngươi ước định đi, chúng ta ra ngoài chờ ngươi.” Lãnh Diễm nắm thời cơ, phất tay cho mọi người lui ra ngoài. Chỉ còn lại Y Nhân, Hạ Lan Tuyết cùng Dịch Kiếm ở lại trong mật thất u tối.
Nàng còn thành thật khép cửa đá lại.
Trong phòng, lò lửa nhộn nhạo, chiếu ánh sáng lại mặt ba người.
Y Nhân như đang ngẫm nghĩ điều gì. Dịch Kiếm tỏ vẻ lo lắng, còn Hạ Lan Tuyết đã khôi phục lại vẻ trầm tĩnh.
“Vương gia, nếu ta cùng Vương phi bình an ra ngoài…” Dịch Kiếm giành phá vỡ trầm mặc trước, nói.
“Suỵt…” Hạ Lan Tuyết làm một động tác ra hiệu chớ lên tiếng rồi thấp giọng nói: “Tai vách mạch rừng.”
Dịch Kiếm lập tức tỉnh ngộ, rất nhanh làm mấy động tác tay.
Hạ Lan Tuyết cũng làm động tác tay đáp lại.
Hiển nhiên, bọn hắn đang dùng động tác tay chuyên biệt của mình để hiệp thương ám hiệu.
Y Nhân nhìn trái ngó phải, chung quy là xem không hiểu. Lại nhìn một hồi, nàng đột nhiên đi đến giữa hai ngươi, chắn ngang tầm mắt của cả hai, cất cao giọng nói: “Ta sẽ không đi.”
“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết ngừng động tác, nhíu mày nói: “Nàng không biết hiểm ác, sáng nay rời đi là tốt nhất.”
“Ta sẽ không đi.” Y Nhân chuyển hướng qua Hạ Lan Tuyết, nhẹ giọng nói: “Nàng sẽ không thật sự thả ta đi. Nếu Dịch Kiếm mang ta rời đi, nói không chừng cả Dịch Kiếm cũng sẽ gặp phiền toái.”
“Nàng làm sao biết được, nàng ấy sẽ không thật sự thả nàng đi?” Hạ Lan Tuyết hỏi.
“Ta biết.” Y Nhân có chút không nói lý lẽ, khẳng định: “Ta còn biết, bất luận là các ngươi ước định ám hiệu gì, bọn họ cũng sẽ biết.”
“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết có điểm bất đắc dĩ gọi cô một tiếng: “Y Nhân, nàng đã nói sẽ không quản chuyện của ta nữa kia mà. Vậy không cần phải lo, mau cùng Dịch Kiếm ra ngoài đi…”
“Không phải đâu, A Tuyết à.” Y Nhân lắc đầu như trống bỏi, vội la lên. “Vô dụng thôi, bọn hắn sẽ biết ám hiệu. Nàng sẽ không tha cho ta đi đâu.”
“Y Nhân!” Hạ Lan Tuyết đột nhiên đi lên vài bước, dừng lại trước mặt Y Nhân, vươn tay vịn lấy vai cô, nhìn cô thật sâu.
Y Nhân bị anh đột nhiên quát gọi thì sợ đến mức nhảy dựng, cũng dừng lại.
“Y Nhân, nàng hãy nghe ta nói. Nếu nàng thật sự muốn tốt cho ta, thì hãy tự chăm sóc mình thật tốt đi. Chỉ cần nàng hạnh phúc, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ. Cho dù phải cưới Lãnh Diễm, chỉ cần biết rằng nàng được hạnh phúc, ta cũng sẽ không cảm thấy thiệt thòi. Cho nên, nàng không cần phải nói gì cả, cứ đi đi. Đối với Viêm Hàn, tuy ta với hắn có chút hiểu lầm, nhưng nếu là người nàng thích, chắc cũng không tệ. Ta tin tưởng vào mắt nhìn của nàng. Cho nên, sau khi ra khỏi đây phải sống hạnh phúc cùng Viêm Hàn, ửm?”
Y Nhân không lên tiếng trả lời nhưng vẫn giãy khỏi sự trói buộc của anh, tiếp tục muốn phân trần, “Không phải đâu, A Tuyết, anh…”
Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, bộ dáng nóng bỏng biểu đạt, sắc mặt lo lắng đến mức đỏ bừng của cô. Đôi mắt luôn thản nhiên, ánh mắt luôn vô tâm vô phế kia, giờ đang tràn ngập bóng dáng của anh.
Trong lòng anh khuấy động. Cho dù Y Nhân từng nói ra những lời tuyệt tình, nhưng trong lòng cô vẫn như cũ, luôn có anh.
Bằng không, vì sao hình ảnh trong mắt nàng vẫn có thể trong suốt như thế?
“Không phải đâu, A Tuyết, anh…” Lời biện bạch của Y Nhân vẫn chưa kịp nói xong, âm thanh chỉ kịp líu lo.
Dịch Kiếm đứng đối diện bỗng dưng trợn to hai mắt.
Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng nghiêng về phía cô, ngăn chặn cái miệng vẫn còn muốn tiếp tục lải nhải của cô, đem những lời nói còn thừa lại nuốt vào môi mình.
Không phải hôn, chỉ là… muốn ngăn chặn miệng của cô.
Hạ Lan Tuyết cắn môi cô, nuốt lấy những hơi thở nhẹ của cô. Tinh tế cắn, tinh tế nuốt, nhưng không thâm nhập.
Đầu lưỡi sắp xếp trên cánh môi cô, răng nanh khẽ cắn, lên rồi xuống, tới tới lui lui, luôn luôn không ngớt.
Y Nhân đứng thẳng tắp, toàn thân cứng ngắc.
Cảm giác khác hẳn lúc hôn Viêm Hàn. Nếu lần đó cô còn có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự ẫn nhẫn và kịch liệt của Viêm Hàn thì lúc này đây, cô trống rỗng.
Trống rỗng trước cảm xúc như tiếp xúc với lông chim của Hạ Lan Tuyết
Trống rỗng trong nỗi khiếp sợ khó hiểu của chính mình.
Cũng không biết đã cắn bao lâu, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng chậm rãi đẩy ra. Anh cúi đầu nhìn thấy cô đang đứng gần trong gang tấc: Y Nhân mặt mày đỏ bừng. Trong đôi đồng tử trước giờ vẫn luôn thanh khiết như nước cũng tựa như có một màn sương mù vương vấn, nghi hoặc không thôi.
Hạ Lan Tuyết giống như vừa mới trở về quá khứ khi anh chưa từng có hành vi vừa rồi. Nhưng khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ cũng nhiễm một tầng đỏ ửng.
Rõ ràng là anh chủ động hôn Y Nhân nhưng nếu người không biết chuyện mà nhìn thấy lại tưởng anh bị người ta trêu ghẹo.
Hai người đều thấy xấu hổ, nhưng ai cũng không dám mở miệng trước, chỉ cúi đầu trầm mặc.
Dịch Kiếm ở bên cạnh lúng túng, rốt cuộc nhịn không được phải khụ một tiếng, đưa mắt nhìn trời, lúng ta lúng túng hỏi: “Chuyện đó… ơ… Vương gia, bây giờ tính sao đây…”
Hạ Lan Tuyết ‘Ồ’ một tiếng, không nhìn Y Nhân nữa mà ngượng ngùng quay đầu, hơi sửa sang lại rồi trầm giọng nói: “Bất kể thế nào, ngươi phải đưa Y Nhân ra khỏi đây trước đã. Nàng mà còn tiếp tục ở chỗ này, không biết còn có thể gặp phải chuyện gì nữa.”
Giọng anh không khác gì bình thường nhưng sau khi trải qua sự kiện vừa rồi, nếu muốn biểu hiện lại vẻ uy nghiêm quả quyết, thật sự có vẻ bán hạ giá.
Dịch Kiếm cũng không nói gì nghe nấy như ngày thường nữa, quay đầu lại trộm nhìn thoáng qua Y Nhân.
Y Nhân đã khôi phục lại, thoát khỏi sự cứng ngắc vừa rồi. Cô đi tới góc tường, ngửa đầu lên nói: “Bây giờ chúng ta đang bị bọn hắn giám thị. Bất luận các ngươi dùng âm thanh, động tác tay hay thậm chí là dùng thần ngữ đều có thể bị bọn họ giải phá. Chúng ta không ra được đâu.”
“Giám thị?” Hạ Lan Tuyết cùng Dịch Kiếm đồng thời sửng sốt.
Y Nhân chỉ ngón tay lên chiếc gương gắn trên đỉnh đầu, thản nhiên nói: “Căn cứ theo nguyên lý phản xạ ánh sáng, ánh sáng chiếu trên người chúng ta thông qua vài lần phản xạ sẽ tập trung ở… Ơ, giống như trong tàu ngầm vậy… Tóm lại là, có thể chứng kiến là được rồi.”
Y Nhân cũng lười giải thích nhiều, ấp úng một hồi, lập tức đưa ra một kết luận hàm hồ.
Hạ Lan Tuyết cùng Dịch Kiếm ngẩng đầu đánh giá chiếc gương kia. Tuy rằng nghe rồi cũng không hiểu được gì nhưng sau khi nhìn kỹ, mặt gương kia quả thật có điểm cổ quái: Là tà bắt trên mặt tường, trên mặt gương còn tựa hồ như có một khe thông, đen sì sì, thấy không rõ lắm, cũng không biết kết cấu thế nào.
“Nếu vậy, chúng ta cũng không có gì phải cùng Lãnh Diễm tiếp tục dây dưa nữa.” Hạ Lan Tuyết thu hồi ánh mắt, cũng không hỏi Y Nhân vì sao lại biết được điều đó, chỉ biết tin tưởng. Sắc mặt anh lạnh lùng, lập tức đi ra cửa.
Y Nhân xoay người, nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết, nghĩ nghĩ. Trước lúc anh đi đến trước cửa, cô bỗng nhiên mở miệng gọi: “A Tuyết.”
Hạ Lan Tuyết đứng lại.
“Ta muốn anh còn sống.” Y Nhân nói, “Ta muốn anh sống thật lâu, thật lâu.”
Cho nên, không cần phải tiếp tục kiên trì điều gì, cứ cùng Lãnh Diễm thành thân đi. Cô lưu lại cũng không sao cả, chỉ cần anh có thể sống.
“Thật sự không sao mà.” Y Nhân nói tiếp, “Chỉ cần cả hai chúng ta đều còn sống, nhất định còn có thể làm được rất nhiều chuyện, còn có thể thay đổi được rất nhiều thứ, có phải không?”
Hạ Lan Tuyết đưa lưng về phía cô, trầm mặc một hồi, sau đó cũng xoay người lại.
Đây là lần đầu tiên, kể từ sau khi anh hôn cô, thản nhiên nhìn cô như vậy.
“Y Nhân, nàng còn tin ta không?” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng hỏi, chuyên chú mà thận trọng.
Y Nhân chần chờ một chút, sau đó nặng nề gật đầu.
Nhưng sự chần chờ của cô đã làm cho anh cực kỳ tự trách.
Từ khi nào thì anh đã mất đi sự tín nhiệm hoàn toàn của cô?
Chỉ có điều, bất kể như thế nào, chung quy lại, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh – - sau khi anh đã hứa rồi thất hứa rất nhiều, cô vẫn như trước, nguyện ý tin tưởng anh.
“Hãy giao tất cả vào tay của ta đi. Trong lúc này, vô luận nàng nghe được điều gì, chứng kiến điều gì, gặp phải chuyện gì, hãy tin tưởng ta, tin tưởng ta nhất định sẽ đưa nàng an toàn rời khỏi mảnh đất này. Nàng có tin không?” Hạ Lan Tuyết tiếp tục hỏi.
Y Nhân lại gật gật đầu.
Hạ Lan Tuyết mỉm cười, sau đó đá mạnh cửa đá ra.
Bên ngoài cửa đá, Lãnh Diễm đứng đầu một phương, thản nhiên nhìn anh.
“Được, y theo sách lược ban đầu của ngươi, chúng ta thành thân, Y Nhân tạm thời làm khách ở đây. Nhưng ta muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng. Yêu cầu này cũng không đến mức quá phận đấy chứ.” Hạ Lan Tuyết hờ hững nói.
Lãnh Diễm mỉm cười, “Không quá phận.”
“Ngươi đã tự ý chọn sẵn vị hôn phu, vậy những người khác tới tham gia đại hộn kén rể thì phải làm sao bây giờ?” Hạ Lan Tuyết không chút để ý hỏi han.
“Ngươi phải đánh bại bọn hắn.” nụ cười trên khuôn mặt của Lãnh Diễm vẫn như trước không thay đổi. “Ta muốn ngươi biểu diễn tài nghệ trước mặt người trong thiên hạ, tham gia đại hội của ta, hơn nữa, phải thắng. Ta muốn để người trong khắp thiên hạ nhìn thấy thành ý của ngươi.”
Hạ Lan Tuyết cười phá lên, nói: “Ngươi nghĩ ta có thể thắng.”
“Ngươi chỉ có thể thắng.” Mắt lạnh thản nhiên nói nhỏ, “Nếu ngươi không thắng, giao dịch của chúng ta sẽ không thành lập, lời hứa của ta cũng sẽ quyết không thực hiện.”
Hạ Lan Tuyết hạ mắt xuống, cười yếu ớt, “Được.”
Hạ Lan Tuyết cười cười, tựa hồ như anh đã sớm đoán trước được đáp án của cô, tựa hồ như chưa bao giờ lo lắng cô sẽ cự tuyệt, tựa như anh tin cô cũng như tin vào chính bản thân mình.
Đáp án này làm cho Lãnh Diễm giật mình, lập tức cười lạnh một tiếng: “Các ngươi muốn cùng chết, chẳng lẽ ta còn không thành toàn cho các ngươi sao?”
Lúc nói ra những lời này, trong lòng Lãnh Diễm là một mảnh tiêu điều.
Nếu nàng cũng gặp phải chuyện này, có ai có thể hờ hững nói với nàng: ‘chúng ta cùng chết’ như vậy hay không?
Nàng đột nhiên cảm thấy hâm mộ Hạ Lan Tuyết, cũng nảy sinh ghen tỵ với Y Nhân.
Nữ vương lên tiếng, những chiếc cung tên vốn đang căng thẳng chờ lệnh, nay lại run rẩy vang lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chen chúc bắn ra như ong vàng vỡ tổ.
Lãnh Diễm mím môi, một câu ‘giết tuyệt’ lại chậm chập không thể nói thành lời.
Tất cả mọi người cùng chờ đợi quyết định của nàng.
Trong lòng Y Nhân và Hạ Lan Tuyết đều không hề sợ hãi. Bọn họ chỉ im lặng đứng nguyên chỗ cũ, không nói cũng không động.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Thần sắc Lãnh Diễm đột nhiên mềm nhẹ hẳn. Khuôn mặt vốn trầm tĩnh đột nhiên dãn ra một nụ cười nhẹ. Nàng quay qua Hạ Lan Tuyết thỏa hiệp: “Chỉ cần bây giờ ta thả nàng, ngươi lập tức thành thân với ta, có đúng không?”
“Phải” Hạ Lan Tuyết thản nhiên đáp lời, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chung quy anh cũng không hy vọng Y Nhân cứ vậy vì anh mà phải chết ở nơi này.
“Được, ta thả nàng.” Lãnh Diễm cười, lúm đồng tiền như hoa, phất tay ra hiệu cho binh lính bên trên thu hồi cung tên. “Ngươi có thể cho Dịch Kiếm đưa nàng đi. Ngươi không tin ta, ít nhất cũng sẽ tin Dịch Kiếm đúng không? Nếu còn chưa xác định, ngươi có thể cùng Dịch Kiếm giao ước ám hiệu. Nếu hắn bình an ra ngoài, liền nhờ người truyền ám hiệu cho ngươi. Như vậy, ngươi sẽ không còn nghi vấn nữa chứ?”
Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu nói: “Cũng được.”
“Các ngươi ước định đi, chúng ta ra ngoài chờ ngươi.” Lãnh Diễm nắm thời cơ, phất tay cho mọi người lui ra ngoài. Chỉ còn lại Y Nhân, Hạ Lan Tuyết cùng Dịch Kiếm ở lại trong mật thất u tối.
Nàng còn thành thật khép cửa đá lại.
Trong phòng, lò lửa nhộn nhạo, chiếu ánh sáng lại mặt ba người.
Y Nhân như đang ngẫm nghĩ điều gì. Dịch Kiếm tỏ vẻ lo lắng, còn Hạ Lan Tuyết đã khôi phục lại vẻ trầm tĩnh.
“Vương gia, nếu ta cùng Vương phi bình an ra ngoài…” Dịch Kiếm giành phá vỡ trầm mặc trước, nói.
“Suỵt…” Hạ Lan Tuyết làm một động tác ra hiệu chớ lên tiếng rồi thấp giọng nói: “Tai vách mạch rừng.”
Dịch Kiếm lập tức tỉnh ngộ, rất nhanh làm mấy động tác tay.
Hạ Lan Tuyết cũng làm động tác tay đáp lại.
Hiển nhiên, bọn hắn đang dùng động tác tay chuyên biệt của mình để hiệp thương ám hiệu.
Y Nhân nhìn trái ngó phải, chung quy là xem không hiểu. Lại nhìn một hồi, nàng đột nhiên đi đến giữa hai ngươi, chắn ngang tầm mắt của cả hai, cất cao giọng nói: “Ta sẽ không đi.”
“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết ngừng động tác, nhíu mày nói: “Nàng không biết hiểm ác, sáng nay rời đi là tốt nhất.”
“Ta sẽ không đi.” Y Nhân chuyển hướng qua Hạ Lan Tuyết, nhẹ giọng nói: “Nàng sẽ không thật sự thả ta đi. Nếu Dịch Kiếm mang ta rời đi, nói không chừng cả Dịch Kiếm cũng sẽ gặp phiền toái.”
“Nàng làm sao biết được, nàng ấy sẽ không thật sự thả nàng đi?” Hạ Lan Tuyết hỏi.
“Ta biết.” Y Nhân có chút không nói lý lẽ, khẳng định: “Ta còn biết, bất luận là các ngươi ước định ám hiệu gì, bọn họ cũng sẽ biết.”
“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết có điểm bất đắc dĩ gọi cô một tiếng: “Y Nhân, nàng đã nói sẽ không quản chuyện của ta nữa kia mà. Vậy không cần phải lo, mau cùng Dịch Kiếm ra ngoài đi…”
“Không phải đâu, A Tuyết à.” Y Nhân lắc đầu như trống bỏi, vội la lên. “Vô dụng thôi, bọn hắn sẽ biết ám hiệu. Nàng sẽ không tha cho ta đi đâu.”
“Y Nhân!” Hạ Lan Tuyết đột nhiên đi lên vài bước, dừng lại trước mặt Y Nhân, vươn tay vịn lấy vai cô, nhìn cô thật sâu.
Y Nhân bị anh đột nhiên quát gọi thì sợ đến mức nhảy dựng, cũng dừng lại.
“Y Nhân, nàng hãy nghe ta nói. Nếu nàng thật sự muốn tốt cho ta, thì hãy tự chăm sóc mình thật tốt đi. Chỉ cần nàng hạnh phúc, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ. Cho dù phải cưới Lãnh Diễm, chỉ cần biết rằng nàng được hạnh phúc, ta cũng sẽ không cảm thấy thiệt thòi. Cho nên, nàng không cần phải nói gì cả, cứ đi đi. Đối với Viêm Hàn, tuy ta với hắn có chút hiểu lầm, nhưng nếu là người nàng thích, chắc cũng không tệ. Ta tin tưởng vào mắt nhìn của nàng. Cho nên, sau khi ra khỏi đây phải sống hạnh phúc cùng Viêm Hàn, ửm?”
Y Nhân không lên tiếng trả lời nhưng vẫn giãy khỏi sự trói buộc của anh, tiếp tục muốn phân trần, “Không phải đâu, A Tuyết, anh…”
Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, bộ dáng nóng bỏng biểu đạt, sắc mặt lo lắng đến mức đỏ bừng của cô. Đôi mắt luôn thản nhiên, ánh mắt luôn vô tâm vô phế kia, giờ đang tràn ngập bóng dáng của anh.
Trong lòng anh khuấy động. Cho dù Y Nhân từng nói ra những lời tuyệt tình, nhưng trong lòng cô vẫn như cũ, luôn có anh.
Bằng không, vì sao hình ảnh trong mắt nàng vẫn có thể trong suốt như thế?
“Không phải đâu, A Tuyết, anh…” Lời biện bạch của Y Nhân vẫn chưa kịp nói xong, âm thanh chỉ kịp líu lo.
Dịch Kiếm đứng đối diện bỗng dưng trợn to hai mắt.
Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng nghiêng về phía cô, ngăn chặn cái miệng vẫn còn muốn tiếp tục lải nhải của cô, đem những lời nói còn thừa lại nuốt vào môi mình.
Không phải hôn, chỉ là… muốn ngăn chặn miệng của cô.
Hạ Lan Tuyết cắn môi cô, nuốt lấy những hơi thở nhẹ của cô. Tinh tế cắn, tinh tế nuốt, nhưng không thâm nhập.
Đầu lưỡi sắp xếp trên cánh môi cô, răng nanh khẽ cắn, lên rồi xuống, tới tới lui lui, luôn luôn không ngớt.
Y Nhân đứng thẳng tắp, toàn thân cứng ngắc.
Cảm giác khác hẳn lúc hôn Viêm Hàn. Nếu lần đó cô còn có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự ẫn nhẫn và kịch liệt của Viêm Hàn thì lúc này đây, cô trống rỗng.
Trống rỗng trước cảm xúc như tiếp xúc với lông chim của Hạ Lan Tuyết
Trống rỗng trong nỗi khiếp sợ khó hiểu của chính mình.
Cũng không biết đã cắn bao lâu, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng chậm rãi đẩy ra. Anh cúi đầu nhìn thấy cô đang đứng gần trong gang tấc: Y Nhân mặt mày đỏ bừng. Trong đôi đồng tử trước giờ vẫn luôn thanh khiết như nước cũng tựa như có một màn sương mù vương vấn, nghi hoặc không thôi.
Hạ Lan Tuyết giống như vừa mới trở về quá khứ khi anh chưa từng có hành vi vừa rồi. Nhưng khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ cũng nhiễm một tầng đỏ ửng.
Rõ ràng là anh chủ động hôn Y Nhân nhưng nếu người không biết chuyện mà nhìn thấy lại tưởng anh bị người ta trêu ghẹo.
Hai người đều thấy xấu hổ, nhưng ai cũng không dám mở miệng trước, chỉ cúi đầu trầm mặc.
Dịch Kiếm ở bên cạnh lúng túng, rốt cuộc nhịn không được phải khụ một tiếng, đưa mắt nhìn trời, lúng ta lúng túng hỏi: “Chuyện đó… ơ… Vương gia, bây giờ tính sao đây…”
Hạ Lan Tuyết ‘Ồ’ một tiếng, không nhìn Y Nhân nữa mà ngượng ngùng quay đầu, hơi sửa sang lại rồi trầm giọng nói: “Bất kể thế nào, ngươi phải đưa Y Nhân ra khỏi đây trước đã. Nàng mà còn tiếp tục ở chỗ này, không biết còn có thể gặp phải chuyện gì nữa.”
Giọng anh không khác gì bình thường nhưng sau khi trải qua sự kiện vừa rồi, nếu muốn biểu hiện lại vẻ uy nghiêm quả quyết, thật sự có vẻ bán hạ giá.
Dịch Kiếm cũng không nói gì nghe nấy như ngày thường nữa, quay đầu lại trộm nhìn thoáng qua Y Nhân.
Y Nhân đã khôi phục lại, thoát khỏi sự cứng ngắc vừa rồi. Cô đi tới góc tường, ngửa đầu lên nói: “Bây giờ chúng ta đang bị bọn hắn giám thị. Bất luận các ngươi dùng âm thanh, động tác tay hay thậm chí là dùng thần ngữ đều có thể bị bọn họ giải phá. Chúng ta không ra được đâu.”
“Giám thị?” Hạ Lan Tuyết cùng Dịch Kiếm đồng thời sửng sốt.
Y Nhân chỉ ngón tay lên chiếc gương gắn trên đỉnh đầu, thản nhiên nói: “Căn cứ theo nguyên lý phản xạ ánh sáng, ánh sáng chiếu trên người chúng ta thông qua vài lần phản xạ sẽ tập trung ở… Ơ, giống như trong tàu ngầm vậy… Tóm lại là, có thể chứng kiến là được rồi.”
Y Nhân cũng lười giải thích nhiều, ấp úng một hồi, lập tức đưa ra một kết luận hàm hồ.
Hạ Lan Tuyết cùng Dịch Kiếm ngẩng đầu đánh giá chiếc gương kia. Tuy rằng nghe rồi cũng không hiểu được gì nhưng sau khi nhìn kỹ, mặt gương kia quả thật có điểm cổ quái: Là tà bắt trên mặt tường, trên mặt gương còn tựa hồ như có một khe thông, đen sì sì, thấy không rõ lắm, cũng không biết kết cấu thế nào.
“Nếu vậy, chúng ta cũng không có gì phải cùng Lãnh Diễm tiếp tục dây dưa nữa.” Hạ Lan Tuyết thu hồi ánh mắt, cũng không hỏi Y Nhân vì sao lại biết được điều đó, chỉ biết tin tưởng. Sắc mặt anh lạnh lùng, lập tức đi ra cửa.
Y Nhân xoay người, nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết, nghĩ nghĩ. Trước lúc anh đi đến trước cửa, cô bỗng nhiên mở miệng gọi: “A Tuyết.”
Hạ Lan Tuyết đứng lại.
“Ta muốn anh còn sống.” Y Nhân nói, “Ta muốn anh sống thật lâu, thật lâu.”
Cho nên, không cần phải tiếp tục kiên trì điều gì, cứ cùng Lãnh Diễm thành thân đi. Cô lưu lại cũng không sao cả, chỉ cần anh có thể sống.
“Thật sự không sao mà.” Y Nhân nói tiếp, “Chỉ cần cả hai chúng ta đều còn sống, nhất định còn có thể làm được rất nhiều chuyện, còn có thể thay đổi được rất nhiều thứ, có phải không?”
Hạ Lan Tuyết đưa lưng về phía cô, trầm mặc một hồi, sau đó cũng xoay người lại.
Đây là lần đầu tiên, kể từ sau khi anh hôn cô, thản nhiên nhìn cô như vậy.
“Y Nhân, nàng còn tin ta không?” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng hỏi, chuyên chú mà thận trọng.
Y Nhân chần chờ một chút, sau đó nặng nề gật đầu.
Nhưng sự chần chờ của cô đã làm cho anh cực kỳ tự trách.
Từ khi nào thì anh đã mất đi sự tín nhiệm hoàn toàn của cô?
Chỉ có điều, bất kể như thế nào, chung quy lại, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh – - sau khi anh đã hứa rồi thất hứa rất nhiều, cô vẫn như trước, nguyện ý tin tưởng anh.
“Hãy giao tất cả vào tay của ta đi. Trong lúc này, vô luận nàng nghe được điều gì, chứng kiến điều gì, gặp phải chuyện gì, hãy tin tưởng ta, tin tưởng ta nhất định sẽ đưa nàng an toàn rời khỏi mảnh đất này. Nàng có tin không?” Hạ Lan Tuyết tiếp tục hỏi.
Y Nhân lại gật gật đầu.
Hạ Lan Tuyết mỉm cười, sau đó đá mạnh cửa đá ra.
Bên ngoài cửa đá, Lãnh Diễm đứng đầu một phương, thản nhiên nhìn anh.
“Được, y theo sách lược ban đầu của ngươi, chúng ta thành thân, Y Nhân tạm thời làm khách ở đây. Nhưng ta muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng. Yêu cầu này cũng không đến mức quá phận đấy chứ.” Hạ Lan Tuyết hờ hững nói.
Lãnh Diễm mỉm cười, “Không quá phận.”
“Ngươi đã tự ý chọn sẵn vị hôn phu, vậy những người khác tới tham gia đại hộn kén rể thì phải làm sao bây giờ?” Hạ Lan Tuyết không chút để ý hỏi han.
“Ngươi phải đánh bại bọn hắn.” nụ cười trên khuôn mặt của Lãnh Diễm vẫn như trước không thay đổi. “Ta muốn ngươi biểu diễn tài nghệ trước mặt người trong thiên hạ, tham gia đại hội của ta, hơn nữa, phải thắng. Ta muốn để người trong khắp thiên hạ nhìn thấy thành ý của ngươi.”
Hạ Lan Tuyết cười phá lên, nói: “Ngươi nghĩ ta có thể thắng.”
“Ngươi chỉ có thể thắng.” Mắt lạnh thản nhiên nói nhỏ, “Nếu ngươi không thắng, giao dịch của chúng ta sẽ không thành lập, lời hứa của ta cũng sẽ quyết không thực hiện.”
Hạ Lan Tuyết hạ mắt xuống, cười yếu ớt, “Được.”
Bình luận truyện