Chương 21
Part 21
" Ở đây dễ chịu vô cùng, quanh ta chủ mộ màu trắng xoá. Ta cũng không rõ ta ở đây bao lâu nữa a~. Ở đây ta không phải nghĩ về hắn, không phải buồn. Cảm giác thật an toàn làm sao.
Nằm lăn ra khoảng không màu trắng vô định, ta khẽ thở dài... Nhưng mà...
ta cũng nhớ hắn..."
*******************
Đã 1 tuần rồi, hắn chưa tìm thấy Ân Ly, hắn như phát điên lên. Gia Phong cũng đã sai khiến các ngọn gió, nhưng hiện vẫn còn hai ngọn gió chưa về bẩm lại cho Phong thiếu gia.
Hoàng Thần mệt mỏi dựa lưng vào ghế, việc triều đình còn chưa xong, nàng còn đang mất tích, sao hắn có thể tiếp tục đây. Hoàng Thần day day hai bên thái dương, còn ả kia nữa, ả mãi không chịu khai ra thân thế của mình. Hoàng Thần chỉ còn một cách đó là nhờ Thổ Tinh đọc suy nghĩ của ả nhưng xong rốt cuộc, Thổ Tinh bị ả đó tấn công lại.
Hắn nhắm chặt mắt lại rồi mở ra. Ân Ly bước từ cửa cung vào với vẻ mặt hồn nhiên, ngây thơ, chạy đến bên hắn. Hắn sững người. Nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra. Không có ai cả.
Vừa nãy chỉ là hình bóng của nàng trong trái tim hắn, hiện hữu khắp nơi đây.... Hắn nhớ nàng...
Hắn yêu nàng, yêu cả cái tính trẻ con đấy, nhưng cũng chính vì trẻ con mà nàng không nghe hắn giải thích..
Hắn mệt mỏi....
Ân Ly, nàng mau về với ta....
********************
" Ngồi nghĩ linh tinh trong thế giới trắng xoá, chợt một bàn tay đặt lên vai ta. Ta giật mình quay lại, tà áo trắng như tuyết quen thuộc, gương mặt nửa đùa cợt nửa nghiêm túc quen thuộc, ánh mắt vừa lạnh băng, vừa ấm áp trìu mến quen thuộc. Là Tuyết. Ta nở nụ cười tươi nhìn hắn:
- Sao mi tới đây được??
Tuyết cười cười rồi cợt nhả ta:
- Ta là thần mà. Mi quên rồi sao??
Ta gật đầu cười. Tuyết lặng lẽ ngồi xuống cạnh ta.
Hắn nhớ lại khoảng một tuần trước, khi Trọng Kha hớt hải lo âu tìm hắn như thế nào và Ân Ly sốt cao ra sao rồi cây mọc kín quanh người Ân Ly dù cho Kha và Quân đã chặt bớt các cành cây quanh Ân Ly, song cũng chẳng làm được gì. Giải pháp cuối cùng là hắn phải vào đây, đưa Ân Ly ra.
Ta thấy hắn ngồi bần thần một lúc như nhớ lại chuyện gì, ta lay lay vai hắn, quan tâm hỏi:
- Tuyết, mi sao vậy?
Tuyết nhìn gương mặt ta, vẻ bần thần biến mất nhanh chóng đến nỗi ta lầm tưởng đó chỉ là ảo giác, thay vào đó là gương mặt cợt nhả quen thuộc:
- Muốn ta nói thì mi phải hôn ta đấy, chịu không??
Ta xịu mặt, bĩu môi rồi quay đi. Tuyết hả hê cười cười, rồi hắn hỏi ta:
- Mi có biết đây là nơi đâu không?
Ta lắc nhẹ đầu:
- Không. Nhưng không hiểu sao, ta thấy rất thoải mái khi ở nơi đây.
- Mi không muốn về sao?
- Không...mà có.....Không... Ta không muốn về- lưỡng lự, ngập ngừng, ta trả lời
- Nếu ta nói i biết sự thật, mi có về không??
- Sự Thật???
- Ừ
Giật mình, ta quay sang hỏi Tuyết:
- Mà sao mi biết chuyện của ta vf Hoàng Thần??
Hắn cười cười:
- Ta là Thần mà. Cái gì ta cũng biết hết, hơn nữa, ta là người chứng kiến sự thật kìa
- Ta tin vào những gì ta nhìn thấy- ta nhíu mày, trả lời không liên quan đến câu trước hắn nói
- Tất cả những gì mi thấy chưa chắc là sự thật. - Tuyết tỉnh bơ trả lời.
Ta im lặng một hồi lâu. Có lẽ....Tuyết nói đúng. Phải chăng ta đã quá vội vàng phán xét sự việc?? Nhưng mà ta không thể bình tĩnh nổi khi nhìn thấy cảnh đó...
- Chẳng ai trẻ con như mi cả. Nếu mi là người lớn, chắc hẳn mi sẽ đứng lại ở cửa đó và cho ả kia một trận.- Tuyết như đọc được ý nghĩ ta, cười cười
Thở phù một cái, ta quay sang nói Tuyết:
- Được rồi. Ta muốn nghe
Tuyết trầm ngâm một hồi, khẽ phẩy tay ra trước. Mồ hồ nước xuât hiện.
Thế quái nào mà hắn làm phép thuật được ở đây ?? Ta tưởng nó vô hiệu hoá phép thuật của những người vào trong này mà sao hắn làm được? Ta há hốc miệng nhìn cái hồ nước.
Hắn cười cười, như đọc được ý nghĩ của ta. Rồi Tuyết vẫy tay, muốn ta lại gần.
Đứng cạnh Tuyết, hắn giải thích cho ta đây là một cái hồ phép thuật, nó cho ta biết được sự thật về tất cả mọi thứ và mọi thời điểm. Ta chăm chú nhìn cái hồ nước, thực sự nó bình thường đến mức ta không tin nó có phép thuật. Và một lần nữa, Tuyết lại đọc được suy nghĩ của ta, hắn nghiêm mặt nhìn ta:
- Không phải cái gì đẹp tuyệt hải cũng có phép thuật đâu. Đôi khi những thứ bình thường nhất lại chính là thứ có phép thuật mạnh mẽ nhất.
Ta cười ngượng ngùng nhìn hắn. Hắn lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục:
- Điều đặc biệt của cái hồ này đó là ai là người tốt thì mới được sử dụng nó. Mi phải thuyết phục nó mi là người tốt.
Ta ngơ ngác hỏi lạo Tuyết:
- Bằng cách nào??
- Đơn giản thôi. Nhúng tay vào nước của hồ. Rồi sau đó, hồ sẽ i biết mi là người tốt hay xấu. Nếu là người tốt, mi sẽ được hồ nói chuyện cùng, còn nếu là người xấu, mi sẽ bị phanh thây ra đấy.
Bình luận truyện