Chương 35: Hỗn loạn. .
Tôi vào cung, đúng ra là bị áp giải vào cung. Sở Lâm Vũ cho người tắm gội sạch sẽ, thay y phục lộng lẫy cho tôi. Tôi vùng vằn mãi không chịu mặc y phục thì mấy nô tì quỳ rạp xuống đất khóc lóc nói rằng Sở Lâm Vũ sẽ giết bọn họ. Chỉ có chuyện mặc quần áo thôi mà quan trọng thế ư? Tôi không mặc hắn ta còn thích hơn ấy chứ!
Tôi đồng ý cho bọn họ thay y phục, trang điểm tùm lum tùm la trên khuôn mặt. Tôi thở dài nhìn tấm bảng treo chữ Đông Cung, lúc trước tôi cũng ở Đông Cung đấy, phòng ốc cũng chẳng khác xưa là mấy, có chăng là được dọn dẹp sạch sẽ, đốt hương thơm ngát.
Sở Lâm Vũ à, nơi này ta từng được Vương Kim thị tẩm đấy, nếu ngươi ghé qua đây "nghỉ chân" cũng chỉ là kẻ đến sau mà thôi. Ngồi đây tôi lại nhớ đến A Tú, chả biết bầu bì sanh nở ra sao rồi. . .
Cửa phòng bật mở, tôi đề phòng nhìn ra cửa. 1 đứa nhóc 10 tuổi bê mâm cơm bước vào, bước đi loạng choạng như sắp ngã. Tôi thấy vậy đứng dậy đỡ lấy mâm cơm, con bé cười hề hề:
- Đa tạ nương nương, đa tạ!
Nha Đầu? Tôi kéo tay con bé ngồi xuống bàn:
- Cô có nhớ ta là ai không?
- Chúng ta từng gặp nhau sao?- Con bé tròn mắt hỏi, ánh mắt ngây thơ trong vắt như nước hồ thu. Tôi thở dài, luân hồi là có thật, uống canh Mạnh Bà rồi thì chẳng nhớ gì cả. Để xác minh, tôi hỏi:
- Cô ở thôn Trấn Hải, có đúng vậy không?
Con bé gật gật đầu. Đúng là Nha Đầu rồi nhưng đứa trẻ này hoàn toàn không hiểu sự đời, tôi phải làm sao đây? Nói với cô ấy, thể xác tôi đang giữ là của cô ấy ư?
- Cô vào cung lâu chưa?- Tôi hỏi.
- Hơn 1 năm một chút.- Con bé trả lời, nét mặt thật thà, khác với lúc trước khi tôi sử dụng thân xác ấy, toàn giả vờ đủ kiểu cho người ta thấy thương mà bỏ qua chuyện xấu mình đã làm.
- Cô thân với Sở Lâm Vũ lắm ư?- Tôi nhướn 1 bên mày hỏi.
- Nương nương đừng ghen, xuân này tiểu nữ mới 11 tuổi, chưa đến tuổi cập kê nên không ve vãn thánh thượng đâu.- Con bé xua tay. Nhan sắc của tôi sở hữu thì không sánh được bằng cô rồi, nhưng Linh San cũng xinh xắn ưa nhìn đấy chứ, biết đâu Sở Lâm Vũ cũng thích.
Nhưng mà tôi không có ý ghen, nếu hắn ta chịu sủng ải cô thì ta còn mừng hơn ấy chứ.
- À, nương nương, hoàng thượng lần đầu lập phi đấy, 10 năm đăng cơ rồi vẫn chẳng có thê tử!- Nha Đầu vui vẻ nở nụ cười chia vui cùng tôi. Chuyện này không vui, không đơn giản như cô nghĩ đâu...
- Hoàng thượng là người si tình nhất trên đời rồi...- Cô bé ngây thơ chắp tay lên má mơ mộng. Chân tình ấy, đáng lẽ, người nhận là cô đó!
- Nương nương ăn cơm đi, để nguội không ngon đâu, nô tì ra ngoài kiếm chuyện gì làm giết thời gian đây!- Suốt buổi chỉ mình Nha Đầu nói chuyện, tự biên tự diễn rồi đứng dậy đi mất, tôi không kịp nói lời nào cả...
Tôi thở dài, khoá hạ chốt cửa, phòng trường hợp nửa đêm Sở Lâm Vũ mò vào. . .
********
- Thái tử, người nấp ở đây, hạ thần sẽ ra đó đánh lạc hướng chúng!- Hoàng Minh Thống kéo Khuynh Triều vào bãi sậy ven bờ, còn mình định hy sinh.
- Không. Ta nghĩ hắn sẽ không giết ta, bởi vì ánh mắt hắn nhìn ta... có chút thâm tình.- Khuynh Triều kéo vai Hoàng Minh Thống, dù sao đây cũng là vị tướng được trọng dụng, nếu chỉ vì bảo toàn tính mạng cho mỗi mình mình mà làm thay đổi cục diện đã tính toán từ trước thì thật không đúng.- Ngươi chạy đi, mặc kệ ta, ta nhanh nhẹn, nhất định sẽ trốn thoát trở về sơn trang!
- Như vậy không ổn lắm!- Hoàng Minh Thống không chịu nhưng ý kiến này có vẻ sáng suốt, chỉ cần hắn an toàn trở về, điều động người đi giải vây cho thái tử thì có lẽ sẽ không bị tổn thất ai cả.
- Đây là lệnh của thái tử, ngươi mau nhận lệnh, nhanh!- Khuynh Triều gằng giọng uy quyền. Hoàng Minh Thống gật đầu, lẳng lặng trốn lên bờ chạy đi. Khuynh Triều nhíu mày nhìn xuyên qua mấy tấm lá đề phòng. . .
- Hoàng thượng, hoàng thượng! Không xong rồi!- Hoàng Minh Thống về đến sơn trang, hớt ha hớt hải chạy vào. Vương Kim hoảng hốt kinh sợ:
- Nương nương và thái tử thế nào rồi?
- Thái tử đang gặp nguy ở bờ sông Ranh, mau mang quân đến. Lát nữa hãy nói sau!
Vó ngựa vang trời đến cứu viện, khói bụi mịt mù cả một khu. 1 cuộc chiến đẫm máu trên sông, máu hồng nhuộm đỏ 1 góc trời. Bọn hắc y nhân bị diệt gọn nhưng không thấy tung tích Khuynh Triều ở đâu. Vương Kim đưa mắt nhìn vào bãi sậy gần đấy...
Đợi mọi chuyện đâu đã vào đấy, Khuynh Triều từ từ bơi ra ngoài, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra khiến người ta nể phục. Hổ phụ sinh hổ tử, lúc nguy nan khí chất cũng không tồi chút nào!
*******
Nửa đêm, tôi thấp thỏm lo âu, đi đi lại lại trong gian phòng, sợ Sở Lâm Vũ uống nhầm phải rượu thì phải lên giường với hắn. Có tiếng lộc cộc, không phải phát ra từ bên ngoài, mà là ở bên trong. Tôi hoảng hốt chạy quanh phòng xem có gì bất thường thì. . .
- Nha Đầu!- Giọng Vương Kim vang lên rất khẽ. Tôi xoay đầu lại nhìn, đúng là hắn rồi, hắn đến để cứu tôi!
- Sao chàng vào được đây?- Tôi ngạc nhiên chạy đến cầm tay hắn. Hắn mỉm cười:
- Hoàng cung này do Tiên đế xây dựng, ta là cháu trai của người, chẳng lẽ không rõ?
Đúng vậy, Sở Lâm Vũ lạ nước lạ cái, là người ngoại tộc mà dám vào đây ở tận 10 năm, sống trong hang cọp không sợ cọp vồ sao? Tôi kéo hắn:
- Chúng ta đi thôi, lát nữa Sở Lâm Vũ đến, e là chàng sẽ gặp nguy hiểm.
- Nàng đừng lo, Sở Lâm Vũ tiến quân lên phía Bắc đánh loạn dân rồi. Bây giờ bên ngoài loạn lạc nguy hiểm, nàng cứ an tâm ở yên tại đây, ta sẽ cho người chăm sóc nàng!- Hắn đặt tay lên vai tôi trấn an. Tôi thở dài gật đầu.
29 Tết, giọt nước tràn ly, Vương chủ động đánh Sở. . .
Mấy hôm sau, hoàng cung yên ắng như tờ. Bây giờ đã là mồng 3 Tết, trong cung không trang hoàng gì cả, chỉ trừ mấy cây mai không ai tước lá, ra vài bông hoa vàng loe hoe, hoàn toàn không có hưng khí thịnh vượng. . .
Tôi không gặp Sở Lâm Vũ cũng như Vương Kim nữa. Hiện giờ Vương Kim đang giành thế chủ động, hầu như có được tất cả từ, lòng dân chúng cho đến ba quân tướng sĩ. Thấy vậy, tôi cũng an lòng đôi chút. . .
Ngày mồng 5 tháng Chạp đưa tin, quân Đại Sở bị đánh tơi bời, phải bỏ 1 căn cứ ở Hoàng Liên vùng giáp ranh lãnh thổ với Liêu quốc.
Nha Đầu mở cửa chạy vào phòng tôi:
- Nương nương mau thu dọn quần áo, quân Vương triều sắp đánh vào thành, hoàng thượng ra lệnh sơ tán. . .
- Nha Đầu, hãy để ta đi!- Tôi đã thu dọn đồ đạc từ sớm, chỉ mang theo mấy bức tranh trong hộp gỗ xoang đào Vương Kim vẽ tặng tôi lúc xưa, năm ấy chạy giặc không kịp mang theo cùng, rất may vẫn ở mật thất.
Cô bé nhìn tôi, đôi mắt ươn ướt không hiểu:
- Nương nương, bệ hạ khó lắm mới gặp được người, người lại muốn bỏ đi nữa ư?
- Ta kể cô nghe 1 câu chuyện... Cách đây khoảng 14, 15 năm, có người mượn xác hoàn hồn. Sau đó, chủ nhân thật sự của cái xác cũng đi đầu thai. Trước đó, nàng ta đã có tình quân, tình quân của nàng không hay nàng đã luân hồi chuyển thế mà khăng khăng đòi nắm giữ cái xác ấy, nhưng linh hồn đã là người khác...- Tôi buồn buồn rút trong túi ra bức thư.- Gửi Sở Lâm Vũ giúp ta... đừng đọc nhé!
- Nương nương, ý người nói người mượn xác hoàn hồn ư?- Con bé hiểu ra, vẻ mặt càng hoang mang lo lắng. Tôi mỉm cười gật đầu, quỳ xuống lạy Nha Đầu 3 lạy. Lạy thứ nhất, tôi đã mượn xác cô hoàn hồn. Lạy thứ hai, cô đã giúp tôi giữ 2 đứa con. Lạy thứ ba, cô đã đầu thai giúp tôi. Ân tình này, kiếp sau nguyện làm trâu bò báo đáp. Con bé vội đỡ tôi dậy, khóc lóc:
- Nương nương, hoàng thượng đang thất thế, đang rất cần người chia sẻ, người bỏ đi như thế, e là bệ hạ sẽ chịu đả kích!
- Nha Đầu, từ trước đến giờ ta đều không phải là người Đại Sở, ta cũng không phải là hoàng phi của Sở Lâm Vũ. Ta chính là thê tử của Vương Kim, hoàng đế Vương triều bị hắn ta lật đổ. Ta không ghi hận hắn thì thôi, sao ta phải giúp hắn?- Tôi thở dài. Con bé bật khóc nức nở quỳ xuống nắm tay tôi:
- Đại Sở đang thất thế, bất cứ giá nào nô tì cũng phải giữ nương nương lại!
- Đất Sở đằng Bắc, ở đây chính là Vương triều, cô sinh ra và lớn lên ở Vương triều, bây giờ lại hùa theo giặc ư?- Tôi đỡ cô ấy dậy, nàng ta là ân nhân của tôi, ba lần bảy lượt cứu giúp tôi, nhưng tôi không thể nghe theo lời cô ấy được.
- Nương nương...- Cô ấy ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn tôi. Tôi mỉm cười, nhè nhẹ lắc đầu, xoay người bước qua cô ấy. Nha Đầu không cản thôi lại nữa, tôi cũng chẳng rõ cô ấy đang nghĩ cái gì. . .
Đến cửa cung, Thái Trác đã chuẩn bị sẵn kiệu cho tôi, đón tôi về doanh trại. Hoàng cung tiu điều, vắng vẻ như nhà hoang. . .
******
- Linh San đâu?- Thấy Nha Đầu lủi thủi đi đến, vẻ mặt buồn hiu, Sở Lâm Vũ không khỏi tức giận, đôi mắt long sòng sọc. Nha Đầu hoảng sợ cúi đầu:
- Nương nương nói, nương nương... là quý phi của Vương Kim. Cho nên...
Chưa kịp nói hết câu, Sở Lâm Vũ đã bóp chặt cổ Nha Đầu nâng lên cao. Mặc cho Nha Đầu cào cấu vào tay, van xin thảm thiết, hắn cũng chẳng quan tâm, cho đến khi quân lính đằng sau gọi lớn:
- Có thích khách!
Sở Lâm Vũ vứt con bé sang 1 bên xoay người lại chống trả. Cả vùng bị mai phục, tên bắn xối xả như mưa. Số quân Sở Lâm Vũ mang theo bên mình không đủ chống chọi. . .
- Hoàng thượng!- Vẫn như lúc ấy, vẫn là định mệnh, Nha Đầu phải hứng mũi tên này giùm Sở Lâm Vũ nhưng bây giờ, hắn ta còn chẳng mải mai động lòng.
Sở Lâm Vũ ôm lấy thân hình gầy yếu gục ngã trong lòng mình. Máu từ khóe miệng Nha Đầu rỉ ra không ít rồi ho lên mấy cái, máu trào ra như suối. Con bé khó nhọc lấy bức thư trong túi áo ra, run run đưa cho Sở Lâm Vũ:
- Nương nương... nhờ... nô tì... đưa cho... người. Hoàng thượng... người cười...rất đẹp, sau này... giành được... giang sơn... người nhớ... phải cười... nhiều hơn!- Nói rồi con bé thở gấp mấy hơi. Trong đôi mắt lạnh lùng lúc này của Sở Lâm Vũ, đột nhiên thấy hình bóng Nha Đầu, ngây thơ, trong sáng và ngu ngốc. Hắn ta đột nhiên thấy sợ hãi, hắn không thể mất Nha Đầu lần thứ 2, ai đó làm gì đi chứ?
Tiểu Nha Đầu bật khóc, dù sao cô bé cũng chỉ mới 11 tuổi:
- Phổi nô tì đau lắm... tim cũng đau... khắp người đều đau...
Sở Lâm Vũ cúi xuống ôm lấy con bé thật chặt:
- Nha Đầu, ngươi không được chết!
- Nô tì... không muốn chết... nô tì không muốn... xa hoàng thượng!
Giọt nước mắt đầu tiên trong cuộc đời hắn rơi xuống, chảy lên đôi má đào của Nha Đầu. Con bé buồn bã giơ tay lên định lau nước mắt của hoàng thượng, bàn tay dừng lại trong không trung rồi rơi xuống khoảng sâu vô tận. . .
- Nha Đầu!!!!!!- Sở Lâm Vũ hét lên. Hắn không hiểu vì sao mình lại đau lòng chỉ vì 1 đứa trẻ chưa hiểu sự đời. Tim hắn rất đau, cả tâm can cũng vỡ tan nát. . .
Nha Đầu chìm vào giấc ngủ lặng yên, bước vào thế giới mới, nơi không còn mất mát, đau thương. . .
Sở Lâm Vũ vẫn ôm lấy cái xác, phi thân lên ngựa, chờ quân lính giải vây rời khỏi đó. Không ngờ, Linh San dám bán đứng hắn, hắn đâu có đối xử tệ bạc với cô ấy. . .
Ngồi trong doanh trại, Sở Lâm Vũ giở bức thư Linh San gửi ra đọc, trong thư kể rất tỉ mỉ từ chuyện mượn xác hoàn hồn cho đến luân hồi, hoàn toàn không giống bịa đặt.
"Gửi Sở Lâm Vũ,
Ta chính là Linh San, không phải tự, mà là tên thật. Ta không phải Nha Đầu. Nói đến đây chắc hẳn ngươi sẽ bất ngờ nhưng không có gì lạ cả, Nha Đầu đã chết rất lâu rồi, cô ấy còn đầu thai thành nô tì hầu hạ thân cận bên ngươi. Trái Đất tròn thật đấy! Ta lại gặp phải tình quân lúc trước của nàng, ngươi xem ta là nàng ấy mà yêu thương nhưng thật xin lỗi, ngươi đặt sai người rồi. Cố gắng đối xử tốt với tiểu Nha Đầu rồi ngươi sẽ biết được ai mới chính là người ngươi yêu thương. . ."
"- Hoàng thượng, nô tỳ tin là có duyên tiền định đấy, vì nô tỳ phải có duyên với người nên mới có thể hầu hạ người như bây giờ. . ."
[ Giới thiệu truyện mới của Win, còn vài chương nữa hết truyện này rồi ? "Thanh xuân của tôi và bạn cùng bàn" truyện này Win viết rất thật, từ những người bạn xung quanh và những chuyện mình và học trò sẽ trải qua. ]
Bình luận truyện