Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc
Chương 3
Phái người đưa Diệu Đảm
trở về, La Trường Khanh vung ống tay áo ngồi trở lại giường ấm lần nữa, hương
nhang lượn lờ trong lò hình tiên hạc, khói trắng mỏng manh tràn ngập trong
không khí, mùi thơm này khiến hắn nhớ lại một người.
Chính xác mà nói hắn chưa từng quên nữ nhân đó.
Mũi đẹp của Diệu Đảm, môi đỏ của Diệu Tình, thật là giống nàng, nhưng vô luận cố gắng như thế nào, cũng tìm không được một đôi mắt như nàng, sáng rỡ như sao, trầm tĩnh như mây.
Tình cảm bồng bềnh như tiên lúc đầu đó rất khó tìm thêm trở về, ước chừng họ đều không phải là nàng, cho nên không khơi được tình dục trần trụi núp sâu ở trong nội tâm hắn, dục vọng nghiền nát nàng thành bùn...
Hiện tại nàng quả thật thành bùn rồi, hương tiêu ngọc vẫn.
Ánh mắt âm mị trầm thấp của La Trường Khanh rơi vào trên người Thính Tuyết chầm chậm bưng chậu gỗ đi vào, là nàng, lần đầu tiên nhìn thấy, tròng mắt trầm tĩnh nhìn tuyết đọng xông vào tầm mắt thật mạnh, khi đó hắn đại khái chỉ có rung động, cho tới quên mất đó là một nữ tử rất thô thiển bình thường.
Nghĩ tới nếu muốn mua một nô lệ, vậy thì mua nàng đi, càng lên không được mặt bàn càng tốt, dù sao Ngũ hoàng tử cũng là bùn nhão không thể trát tường, chỉ xứng hưởng dụng loại nữ nhân cỡ này, còn là một đôi giày rách.
Thần Quang biết vâng lời hành lễ, sau đó đoan trang quỳ xuống, an tĩnh nằm ở dưới chân hắn, rửa chân, xoa bóp cho hắn. Được cô cô huấn luyện hơn hai mươi ngày, thủ pháp của nàng tiến bộ không ít, ngón tay mặc dù vừa đỏ vừa sưng, ước chừng là gần đây bôi thuốc, lại từ từ chuyển biến tốt, chỗ tróc vảy lộ ra lớp da non mới, trắng nõn thơm mềm, La Trường Khanh phát hiện Thính Tuyết rõ ràng có một cơ thể trắng hơn sương tuyết.
Giờ phút này chóp mũi lại bắt đầu quanh quẩn mùi thơm như có như không, con ngươi La Trường Khanh càng đen nhánh, nóng rang quen thuộc lại bí ẩn nháy mắt cuốn lấy bụng, hắn tự tay nâng cằm của nàng lên, cẩn thận chu đáo:
Cổ ngọc lan tràn vào sâu trong cổ áo, da thịt như ngọc sáng bóng, đáng tiếc hai má ước chừng bị gió thổi nhiều, có hai luồng đỏ ửng, khó coi. Nhưng giữa trán, lại khảm một nốt ruồi chu sa đủ để câu hồn đoạt phách.
“...” Mặt Thần Quang ngu đần mặc hắn quan sát. La Trường Khanh ghét nhất nữ nhân ngu đần, lại không cự tuyệt được mùi thơm này, tròng mắt này.
Thần Quang thầm nghĩ không ổn.
“Ngươi khiến ta nhớ tới một người.”
“Thiếu gia...”
“Mùi vị của các ngươi giống nhau, một thân như ngọc, hiện tại ta thật có chút hối hận, đột nhiên không nỡ ném ngươi cho người khác.” Tròng mắt La Trường Khanh lóe ra nụ cười ý vị sâu xa.
“Thiếu gia nghiêm trọng, Thính Tuyết là người của thiếu gia, thiếu gia thích như thế nào thì như thế đó, Thính Tuyết nhất định kết cỏ ngậm vành[1] nhằm báo ân chuộc thân của thiếu gia.”
Thần Quang lập tức nằm rạp người hành đại lễ, cằm trơn mềm vì vậy dời khỏi lòng bàn tay hắn.
“n tình” này nặng tựa thái sơn, có thể nào không báo, Tử Khiên ca ca của ta.
Trong tay cũng vì vậy mà mất đi vẻ mịn màng, La Trường Khanh phẫn nộ vuốt ve đầu ngón tay, đứng dậy, ý bảo nàng thay quần áo.
Rút đi áo tơ xám trắng, cởi xuống áo tơ xanh màu trúc, La Trường Khanh chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh màu trắng, dây thắt trước ngực khẽ buông lỏng, lộ ra một phần xương quai xanh đẹp đẽ.
“Thụy nhi, đi vào bưng bồn ra.” La Trường Khanh nói một câu hời hợt, kịp thời ngăn lại ý đồ bưng bồn cáo lui của Thần Quang.
Thụy cô nương không biến sắc nhận lấy vật trong tay Thần Quang, váy thướt tha đung đưa thối lui khỏi, cửa bằng gỗ tử đàn khắc hoa ầm ầm khép lại.
La Trường Khanh cười nhạo một tiếng, cũng không tin Thính Tuyết vẫn không rõ nên làm như thế nào.
Mùi hương nhàn nhạt kia quấy rầy hắn gần hai mươi ngày ăn ngủ không yên, tâm trí cuối cùng thông suốt, nàng là nô, hắn là chủ, chủ tử muốn phát tiết, như vậy nô nên biết làm thế nào.
“Cô cô không có dạy ngươi làm ấm giường cho chủ tử thế nào sao?” Hắn mỉm cười nhưng tròng mắt mang theo ánh sáng khiến nữ nhân cảm thấy nguy hiểm.
“Hồi thiếu gia, cô cô dạy. Chẳng qua là...”
“Chỉ là cái gì?” La Trường Khanh không chút để ý đỡ người dưới chân dậy, da thịt như ngọc kia vào tay lần nữa, mặc dù cách vải vóc, vẫn làm cho lòng người mê mẩn.
“Chẳng qua là trước đó nô tỳ đã ở nơi dơ bẩn, lại không phải xử nữ, tuy nói La phủ may mắn, trừ đi xúi quẩy của nô tỳ, bây giờ có thể ở bên hầu hạ thiếu gia đã là phúc đức nô tỳ tu luyện ba đời, nào dám dùng thân thể này làm dơ tôn quý...”
Ánh mắt của La Trường Khanh càng ngày càng gấp, Thần Quang vô cùng rõ ràng đây là sự tức giận và máu tanh của một con sói.
“Trời rất là lạnh, ngươi đi vào đem làm chăn ấm trước.” La Trường Khanh khinh thường cười một tiếng, lười phải nói nhảm với một nô tỳ, nàng nguyện ý chê bai mình là chuyện của nàng.
Thần Quang cười thầm, thật chỉ là ấm chăn sao? Dĩ nhiên không phải, hắn chỉ là tìm cớ nhét một nô tỳ vào chăn của mình thôi.
Đại khái ánh mắt của mình đã hù nàng, nàng không nói nữa, run run kéo vạt áo, La Trường Khanh thu hồi ánh mắt, cầm một quyển sách ngồi ở dưới đèn tỉ mỉ nghiên cứu.
Thần Quang cũng không lấy mạng đi chống cự chuyện căn bản không thể kháng cự, nàng cho là có bỏ ra liền nhất định có thu hoạch, tỷ như, muốn thân thể nàng thì phải trả giá cực kỳ lớn. Nàng bình tĩnh cởi ra áo bông thật mỏng, chỉ mặc cái yếm màu sáng và quần lót chui vào bổ của người nam nhân kia. Sau lưng có một đôi mắt càng ngày càng nóng, theo sát nhất cử nhất động của mình không nghỉ.
Từ trên lợi ích mà nói, Thần Quang lấy được khối đá kê chân thứ nhất, từ trên tâm lý nói, nàng cũng không có gì có thể nói, La Trường Khanh với nàng mà nói, chỉ là một giống đực, sẽ làm chuyện đó với nữ nhân, cũng sẽ nói lao, hắn vẫn có thể xem là đương nhiên, danh chánh ngôn thuận, đây chính là chỗ tốt của người đang nắm quyền.
Khi chăn tràn đầy nhiệt độ và hương thơm của nàng thì đèn trong phòng đã tắt ba cái, mờ mờ tối tối, thân thể nam nhân quen thuộc cũng sát tới.
La Trường Khanh chỉ cảm thấy lòng bàn tay đụng chạm da thịt trơn nhẵn mềm mịn, không khỏi tăng thêm thở dốc, bởi vì dựa vào gần, rốt cuộc không nhịn được, cúi người đè xuống, rất khó tưởng tượng cõi đời này cư nhiên tồn tại nữ nhân thứ hai khiến cho hắn mất khống chế, nữ nhân này khiến hắn từ La Trường Khanh tự phụ không hề có đạo lý biến thành một nam nhân nguyên thủy nhất, dựa vào thủ đoạn nguyên thủy nhất, đoạt lấy một nữ nhân.
Nghĩ tới nàng không phải là lần đầu tiên, trong lòng lại có chút khó chịu, xuống tay nặng một chút...
Trong ánh trăng ngọc vỡ, hắn thấy một cơ thể trắng như tuyết, giống như sóng lớn phập phồng, mặc hắn vui vẻ, hắn phát ra một tiếng than sợ hãi, cảm giác quen thuộc tràn đầy trời đất vọt tới...
Thần Quang rên rỉ một tiếng, ngày trước có một thiếu niên vì hấp dẫn nàng, hết sức dịu dàng, lợi dụng u mê ngu ngốc của nàng, cùng nhau leo núi, chèo thuyền, cùng nhau ở trong sơn động tránh mưa với nàng, thiếu niên nói: Thần Quang ngoan, cởi quần áo ướt ra, nếu không sẽ cảm lạnh.
Khi đó nàng cảm thấy y phục ướt lạnh, nhưng ánh mắt thiếu niên khiến nàng kiếp này khó quên, như ngọc lưu ly, ấm áp vô hại. Sau đó tự không cần phải nói, nàng cảm thấy đau, khóc lớn, kêu “Tử Khiên ca ca, đi ra ngoài, ta đau quá!” Liền cũng không nói ra được nữa, đôi môi sớm bị hắn nuốt hết.
Sau lần đó, Tử Khiên ca ca đối với nàng tốt hơn, muốn gì được đó, trả giá chính là phải thường xuyên cùng hắn chơi “Trò chơi” ở trong sơn động lần đó.
Lúc canh ba, Thần Quang chịu đựng đau đớn ở bộ vị bí ẩn, đứng dậy khoác áo bông thật mỏng, leo ra từ chăn La Trường Khanh, hắn không thích có người tựa quá gần khi ngủ, cô nương được cưng chìu nhất cũng chỉ có thể phân giường ngủ với hắn, như Thần Quang, có thể leo lên cái giường này đã là kỳ tích.
Đây là lần đầu tiên của cơ thể này, Thần Quang không nghĩ tới động tay chân vẫn không thể may mắn thoát khỏi kết quả đau đớn, vì không để cho La Trường Khanh sinh nghi, nàng cười quyến rũ, nói lệ ở khóe mắt là vui vẻ, thiếu gia khiến nàng nếm được vui thích chưa bao giờ trải qua. Thỏa mãn cực lớn lòng hư vinh của một người nam nhân như La Trường Khanh.
Chẳng qua là Thần Quang đánh giá thấp một con hồ ly phúc hắc, hắn là nam nhân giảo hoạt, làm sao không cảm giác được nàng là thực vui vẻ hay là giả vui vẻ? Nhìn dung nhan không ngừng nói vui vẻ lại vặn vẹo, hắn không kìm hãm được để nhẹ lực độ, nô chính là nô, vì một chút lợi cực nhỏ, không tiếc miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo lấy lòng hắn. Trong lòng càng khi dễ, lại cũng buồn bực không vui, bởi vì nàng không sung sướng...
Đạp lên giày thêu, xoay người lại nhìn nam nhân mới vừa đạt được thỏa mãn, đang ngủ say đó, khóe miệng Thần Quang cong lên cười lạnh nhàn nhạt.
Ngày hôm sau, nàng hờ hững từ phòng nha hoàn cấp thấp chuyển vào phòng kế Thụy cô nương, trên bàn tròn bằng gỗ tử đàn bày hai cây tơ lụa thượng đẳng còn có một vòng ngọc sáng bóng màu xanh. Bữa trưa phòng bếp đưa tới một chén thịt hươu thiếu gia tự tay săn giết, mặc dù Thần Quang chỉ được chia phần thịt kém chất lượng nhất, nhưng nàng ăn rất ngon, dùng sức nhai, nhớ lại phụ thân đại nhân kính yêu, mỗi lần đều đặt nàng lên đầu gối, cho nàng ăn từng muỗng từng muỗng, “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, Thần Quang thích ăn thịt hươu.”
“Vậy thì xuống ăn đi, không sợ Tử Khiên ca ca thấy rồi sẽ không muốn lấy con sao.”
“Không, muốn phụ thân đại nhân ôm, Thần Quang không sợ, Thần Quang mới tám tuổi, Tử Khiên ca ca không biết cười.”
Nha hoàn phòng tạp dịch nhìn mù quáng, hận không thể cởi sạch Thần Quang cẩn thận ngó ngó cơ thể dưới áo bông hấp dẫn cỡ nào.
Chỉ có Thụy cô nương từ đầu đến cuối như gió nhẹ nước chảy, cười yếu ớt một tiếng, “Thiếu gia đối với ngươi không tệ, trừ hoàng thân quốc thích cũng không có ai tư cách ăn thịt hươu, bây giờ ngươi dính vinh quang của thiếu gia, về sau ra phủ chớ quên ân điển của thiếu gia, làm nhiều chuyện bớt nói.”
“Dạ, Thính Tuyết cẩn tuân dạy bảo của cô nương.” Thần Quang cười, trong mắt lóe nước, ánh sáng mênh mông, ánh mắt rơi vào trên vòng tay thượng đẳng xanh biếc sáng bóng, chất lượng không tệ, đáng tiếc chỉ xứng cho nô tài mang, mà nàng, từ trước đến giờ chỉ đeo ngọc Phượng Đằng từ Vân Điền sản xuất ra...
Chính xác mà nói hắn chưa từng quên nữ nhân đó.
Mũi đẹp của Diệu Đảm, môi đỏ của Diệu Tình, thật là giống nàng, nhưng vô luận cố gắng như thế nào, cũng tìm không được một đôi mắt như nàng, sáng rỡ như sao, trầm tĩnh như mây.
Tình cảm bồng bềnh như tiên lúc đầu đó rất khó tìm thêm trở về, ước chừng họ đều không phải là nàng, cho nên không khơi được tình dục trần trụi núp sâu ở trong nội tâm hắn, dục vọng nghiền nát nàng thành bùn...
Hiện tại nàng quả thật thành bùn rồi, hương tiêu ngọc vẫn.
Ánh mắt âm mị trầm thấp của La Trường Khanh rơi vào trên người Thính Tuyết chầm chậm bưng chậu gỗ đi vào, là nàng, lần đầu tiên nhìn thấy, tròng mắt trầm tĩnh nhìn tuyết đọng xông vào tầm mắt thật mạnh, khi đó hắn đại khái chỉ có rung động, cho tới quên mất đó là một nữ tử rất thô thiển bình thường.
Nghĩ tới nếu muốn mua một nô lệ, vậy thì mua nàng đi, càng lên không được mặt bàn càng tốt, dù sao Ngũ hoàng tử cũng là bùn nhão không thể trát tường, chỉ xứng hưởng dụng loại nữ nhân cỡ này, còn là một đôi giày rách.
Thần Quang biết vâng lời hành lễ, sau đó đoan trang quỳ xuống, an tĩnh nằm ở dưới chân hắn, rửa chân, xoa bóp cho hắn. Được cô cô huấn luyện hơn hai mươi ngày, thủ pháp của nàng tiến bộ không ít, ngón tay mặc dù vừa đỏ vừa sưng, ước chừng là gần đây bôi thuốc, lại từ từ chuyển biến tốt, chỗ tróc vảy lộ ra lớp da non mới, trắng nõn thơm mềm, La Trường Khanh phát hiện Thính Tuyết rõ ràng có một cơ thể trắng hơn sương tuyết.
Giờ phút này chóp mũi lại bắt đầu quanh quẩn mùi thơm như có như không, con ngươi La Trường Khanh càng đen nhánh, nóng rang quen thuộc lại bí ẩn nháy mắt cuốn lấy bụng, hắn tự tay nâng cằm của nàng lên, cẩn thận chu đáo:
Cổ ngọc lan tràn vào sâu trong cổ áo, da thịt như ngọc sáng bóng, đáng tiếc hai má ước chừng bị gió thổi nhiều, có hai luồng đỏ ửng, khó coi. Nhưng giữa trán, lại khảm một nốt ruồi chu sa đủ để câu hồn đoạt phách.
“...” Mặt Thần Quang ngu đần mặc hắn quan sát. La Trường Khanh ghét nhất nữ nhân ngu đần, lại không cự tuyệt được mùi thơm này, tròng mắt này.
Thần Quang thầm nghĩ không ổn.
“Ngươi khiến ta nhớ tới một người.”
“Thiếu gia...”
“Mùi vị của các ngươi giống nhau, một thân như ngọc, hiện tại ta thật có chút hối hận, đột nhiên không nỡ ném ngươi cho người khác.” Tròng mắt La Trường Khanh lóe ra nụ cười ý vị sâu xa.
“Thiếu gia nghiêm trọng, Thính Tuyết là người của thiếu gia, thiếu gia thích như thế nào thì như thế đó, Thính Tuyết nhất định kết cỏ ngậm vành[1] nhằm báo ân chuộc thân của thiếu gia.”
Thần Quang lập tức nằm rạp người hành đại lễ, cằm trơn mềm vì vậy dời khỏi lòng bàn tay hắn.
“n tình” này nặng tựa thái sơn, có thể nào không báo, Tử Khiên ca ca của ta.
Trong tay cũng vì vậy mà mất đi vẻ mịn màng, La Trường Khanh phẫn nộ vuốt ve đầu ngón tay, đứng dậy, ý bảo nàng thay quần áo.
Rút đi áo tơ xám trắng, cởi xuống áo tơ xanh màu trúc, La Trường Khanh chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh màu trắng, dây thắt trước ngực khẽ buông lỏng, lộ ra một phần xương quai xanh đẹp đẽ.
“Thụy nhi, đi vào bưng bồn ra.” La Trường Khanh nói một câu hời hợt, kịp thời ngăn lại ý đồ bưng bồn cáo lui của Thần Quang.
Thụy cô nương không biến sắc nhận lấy vật trong tay Thần Quang, váy thướt tha đung đưa thối lui khỏi, cửa bằng gỗ tử đàn khắc hoa ầm ầm khép lại.
La Trường Khanh cười nhạo một tiếng, cũng không tin Thính Tuyết vẫn không rõ nên làm như thế nào.
Mùi hương nhàn nhạt kia quấy rầy hắn gần hai mươi ngày ăn ngủ không yên, tâm trí cuối cùng thông suốt, nàng là nô, hắn là chủ, chủ tử muốn phát tiết, như vậy nô nên biết làm thế nào.
“Cô cô không có dạy ngươi làm ấm giường cho chủ tử thế nào sao?” Hắn mỉm cười nhưng tròng mắt mang theo ánh sáng khiến nữ nhân cảm thấy nguy hiểm.
“Hồi thiếu gia, cô cô dạy. Chẳng qua là...”
“Chỉ là cái gì?” La Trường Khanh không chút để ý đỡ người dưới chân dậy, da thịt như ngọc kia vào tay lần nữa, mặc dù cách vải vóc, vẫn làm cho lòng người mê mẩn.
“Chẳng qua là trước đó nô tỳ đã ở nơi dơ bẩn, lại không phải xử nữ, tuy nói La phủ may mắn, trừ đi xúi quẩy của nô tỳ, bây giờ có thể ở bên hầu hạ thiếu gia đã là phúc đức nô tỳ tu luyện ba đời, nào dám dùng thân thể này làm dơ tôn quý...”
Ánh mắt của La Trường Khanh càng ngày càng gấp, Thần Quang vô cùng rõ ràng đây là sự tức giận và máu tanh của một con sói.
“Trời rất là lạnh, ngươi đi vào đem làm chăn ấm trước.” La Trường Khanh khinh thường cười một tiếng, lười phải nói nhảm với một nô tỳ, nàng nguyện ý chê bai mình là chuyện của nàng.
Thần Quang cười thầm, thật chỉ là ấm chăn sao? Dĩ nhiên không phải, hắn chỉ là tìm cớ nhét một nô tỳ vào chăn của mình thôi.
Đại khái ánh mắt của mình đã hù nàng, nàng không nói nữa, run run kéo vạt áo, La Trường Khanh thu hồi ánh mắt, cầm một quyển sách ngồi ở dưới đèn tỉ mỉ nghiên cứu.
Thần Quang cũng không lấy mạng đi chống cự chuyện căn bản không thể kháng cự, nàng cho là có bỏ ra liền nhất định có thu hoạch, tỷ như, muốn thân thể nàng thì phải trả giá cực kỳ lớn. Nàng bình tĩnh cởi ra áo bông thật mỏng, chỉ mặc cái yếm màu sáng và quần lót chui vào bổ của người nam nhân kia. Sau lưng có một đôi mắt càng ngày càng nóng, theo sát nhất cử nhất động của mình không nghỉ.
Từ trên lợi ích mà nói, Thần Quang lấy được khối đá kê chân thứ nhất, từ trên tâm lý nói, nàng cũng không có gì có thể nói, La Trường Khanh với nàng mà nói, chỉ là một giống đực, sẽ làm chuyện đó với nữ nhân, cũng sẽ nói lao, hắn vẫn có thể xem là đương nhiên, danh chánh ngôn thuận, đây chính là chỗ tốt của người đang nắm quyền.
Khi chăn tràn đầy nhiệt độ và hương thơm của nàng thì đèn trong phòng đã tắt ba cái, mờ mờ tối tối, thân thể nam nhân quen thuộc cũng sát tới.
La Trường Khanh chỉ cảm thấy lòng bàn tay đụng chạm da thịt trơn nhẵn mềm mịn, không khỏi tăng thêm thở dốc, bởi vì dựa vào gần, rốt cuộc không nhịn được, cúi người đè xuống, rất khó tưởng tượng cõi đời này cư nhiên tồn tại nữ nhân thứ hai khiến cho hắn mất khống chế, nữ nhân này khiến hắn từ La Trường Khanh tự phụ không hề có đạo lý biến thành một nam nhân nguyên thủy nhất, dựa vào thủ đoạn nguyên thủy nhất, đoạt lấy một nữ nhân.
Nghĩ tới nàng không phải là lần đầu tiên, trong lòng lại có chút khó chịu, xuống tay nặng một chút...
Trong ánh trăng ngọc vỡ, hắn thấy một cơ thể trắng như tuyết, giống như sóng lớn phập phồng, mặc hắn vui vẻ, hắn phát ra một tiếng than sợ hãi, cảm giác quen thuộc tràn đầy trời đất vọt tới...
Thần Quang rên rỉ một tiếng, ngày trước có một thiếu niên vì hấp dẫn nàng, hết sức dịu dàng, lợi dụng u mê ngu ngốc của nàng, cùng nhau leo núi, chèo thuyền, cùng nhau ở trong sơn động tránh mưa với nàng, thiếu niên nói: Thần Quang ngoan, cởi quần áo ướt ra, nếu không sẽ cảm lạnh.
Khi đó nàng cảm thấy y phục ướt lạnh, nhưng ánh mắt thiếu niên khiến nàng kiếp này khó quên, như ngọc lưu ly, ấm áp vô hại. Sau đó tự không cần phải nói, nàng cảm thấy đau, khóc lớn, kêu “Tử Khiên ca ca, đi ra ngoài, ta đau quá!” Liền cũng không nói ra được nữa, đôi môi sớm bị hắn nuốt hết.
Sau lần đó, Tử Khiên ca ca đối với nàng tốt hơn, muốn gì được đó, trả giá chính là phải thường xuyên cùng hắn chơi “Trò chơi” ở trong sơn động lần đó.
Lúc canh ba, Thần Quang chịu đựng đau đớn ở bộ vị bí ẩn, đứng dậy khoác áo bông thật mỏng, leo ra từ chăn La Trường Khanh, hắn không thích có người tựa quá gần khi ngủ, cô nương được cưng chìu nhất cũng chỉ có thể phân giường ngủ với hắn, như Thần Quang, có thể leo lên cái giường này đã là kỳ tích.
Đây là lần đầu tiên của cơ thể này, Thần Quang không nghĩ tới động tay chân vẫn không thể may mắn thoát khỏi kết quả đau đớn, vì không để cho La Trường Khanh sinh nghi, nàng cười quyến rũ, nói lệ ở khóe mắt là vui vẻ, thiếu gia khiến nàng nếm được vui thích chưa bao giờ trải qua. Thỏa mãn cực lớn lòng hư vinh của một người nam nhân như La Trường Khanh.
Chẳng qua là Thần Quang đánh giá thấp một con hồ ly phúc hắc, hắn là nam nhân giảo hoạt, làm sao không cảm giác được nàng là thực vui vẻ hay là giả vui vẻ? Nhìn dung nhan không ngừng nói vui vẻ lại vặn vẹo, hắn không kìm hãm được để nhẹ lực độ, nô chính là nô, vì một chút lợi cực nhỏ, không tiếc miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo lấy lòng hắn. Trong lòng càng khi dễ, lại cũng buồn bực không vui, bởi vì nàng không sung sướng...
Đạp lên giày thêu, xoay người lại nhìn nam nhân mới vừa đạt được thỏa mãn, đang ngủ say đó, khóe miệng Thần Quang cong lên cười lạnh nhàn nhạt.
Ngày hôm sau, nàng hờ hững từ phòng nha hoàn cấp thấp chuyển vào phòng kế Thụy cô nương, trên bàn tròn bằng gỗ tử đàn bày hai cây tơ lụa thượng đẳng còn có một vòng ngọc sáng bóng màu xanh. Bữa trưa phòng bếp đưa tới một chén thịt hươu thiếu gia tự tay săn giết, mặc dù Thần Quang chỉ được chia phần thịt kém chất lượng nhất, nhưng nàng ăn rất ngon, dùng sức nhai, nhớ lại phụ thân đại nhân kính yêu, mỗi lần đều đặt nàng lên đầu gối, cho nàng ăn từng muỗng từng muỗng, “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, Thần Quang thích ăn thịt hươu.”
“Vậy thì xuống ăn đi, không sợ Tử Khiên ca ca thấy rồi sẽ không muốn lấy con sao.”
“Không, muốn phụ thân đại nhân ôm, Thần Quang không sợ, Thần Quang mới tám tuổi, Tử Khiên ca ca không biết cười.”
Nha hoàn phòng tạp dịch nhìn mù quáng, hận không thể cởi sạch Thần Quang cẩn thận ngó ngó cơ thể dưới áo bông hấp dẫn cỡ nào.
Chỉ có Thụy cô nương từ đầu đến cuối như gió nhẹ nước chảy, cười yếu ớt một tiếng, “Thiếu gia đối với ngươi không tệ, trừ hoàng thân quốc thích cũng không có ai tư cách ăn thịt hươu, bây giờ ngươi dính vinh quang của thiếu gia, về sau ra phủ chớ quên ân điển của thiếu gia, làm nhiều chuyện bớt nói.”
“Dạ, Thính Tuyết cẩn tuân dạy bảo của cô nương.” Thần Quang cười, trong mắt lóe nước, ánh sáng mênh mông, ánh mắt rơi vào trên vòng tay thượng đẳng xanh biếc sáng bóng, chất lượng không tệ, đáng tiếc chỉ xứng cho nô tài mang, mà nàng, từ trước đến giờ chỉ đeo ngọc Phượng Đằng từ Vân Điền sản xuất ra...
Bình luận truyện