Chương 22: 22: Em Có Nhớ Lần Gặp Đầu Tiên Của Chúng Ta Không
Sự thật chứng minh, thường xuyên tập luyện thể hình có rất nhiều lợi ích, cánh tay của Cận Thời Dược vừa chắc vừa khỏe, không ngừng nhấc lên hạ xuống như đang nâng tạ, tần suất cao từ hàng chục đến hàng trăm lần.
Anh chỉ th ở dốc s1nh lý vài lần, các cơ trên cánh tay bởi vì hoạt động mà không ngừng giãn nở, mồ hôi chảy dọc theo thái dương, rơi xuống khuôn ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng đọng lại bụng dưới tạo nên âm thanh đỏ mặt.
Mạnh Ly có cảm giác cơ thể sắp vỡ vụn thành từng mảnh, chỉ có thể dựa vào người anh.
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên.
Cô cố tình c ắn vào cổ anh.
"Nếu em đã nói như vậy..."
Cận Thời Dược không đáp lại tiếng gõ cửa mà chỉ thuận thế vòng tay qua eo cô, sau đó đứng dậy.
Hai cơ thể khắng khít bước về phía cánh cửa.
"Không bằng chúng ta đến gần hơn, lắng nghe thật cẩn thận, xem liệu có phải như em đang nghĩ không."
Mạnh Ly kinh hãi trừng to mắt, không ngờ anh lại chơi kiểu bi3n thái như vậy.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nam:
"Cận Thời Dược, mày có ở trong đó không?"
"Em nghe thấy rồi! Là con trai! Là con trai!" Mạnh Ly gần như lập tức ghé vào tai anh, quơ quàng hai chân, nôn nóng nói, "Về giường! Mau về giường đi!"
Thật ra câu nói vừa rồi của cô chỉ đơn thuần là trêu chọc anh, ấy vậy mà không ngờ lần này đùa quá trớn, tự đào hố chôn mình luôn.
Cận Thời Dược mắt điếc tai ngơ, chỉ nhướng mày nghiền ngẫm một cách khiêu khích.
Giây tiếp theo, lưng cô lại tựa vào cánh cửa, tay anh lót dưới lưng cô nên không có cảm giác đau.
Chỉ có điều, động tác thật sự rất lớn, phát ra tiếng "lạch bạch".
Diệp Phàm ngoài cửa đang muốn gõ cửa lần nữa, đột nhiên nghe được tiếng động như thế nên liền dừng lại.
Anh ta do dự vài giây, sau đó gõ hai cái, tông giọng càng cao hơn: "Cận Thời Dược, mày có ở trong đó không mà gọi mãi không nghe vậy hả? Mau mở cửa đi!"
Bên trong phòng, tấm lưng ngọc ngà của Mạnh Ly không còn áp vào cửa nữa, mà là bị ép xoay người đối diện với cửa.
Mặt cô cọ vào cánh cửa, hai chân mềm oặt không thể đứng vững.
Cánh cửa không có bất kỳ điểm tựa nào để cô có thể nắm lấy, vì vậy hai tay đưa lung tung ra phía sau.
Cận Thời Dược nhìn ra sự bất lực của cô, anh tóm cánh tay cô lại.
Sau đó cúi đầu xuống, cắn vào d ái tai trơn nhẵn non mềm của cô, thì thầm: "Em đã yên tâm rồi chứ?"
Mạnh Ly rất muốn che miệng anh lại!
Diệp Phàm vẫn kiên trì gõ cửa: "Cận Cận! Dược Dược! Là tớ đây! Là Phàm Phàm của cậu đây! Cậu lên tiếng đi mà!"
"Cơ trưởng Cận, rốt cuộc anh có ở đó không thì bảo? Đang làm gì trong đó đấy?"
Tai cô áp sát vào cánh cửa, giọng nói của Diệp Phạm như vang vọng ở bên tai.
Cô sợ đến mức tim vọt lên tận cổ họng.
Hình như bắp chân cô bị chuột rút rồi, đầu váng mắt hoa, đứng không nổi nữa.
Cận Thời Dược kịp thời bế cô lên, cuối cùng cũng trở về giường.
Giọng nói của Diệp Phàm đột nhiên biến mất, không biết có phải rời đi rồi không.
Ngón tay của Cận Thời Dược m ơn trớn gò má và môi cô.
Cô vừa bị chuột rút ở bắp chân, thế là anh cũng rất ân cần mà xoa bóp giúp cô.
Mà cô cũng phát hiện ra, có vẻ anh rất thích bàn chân của cô, vừa xoa bóp vừa hôn lên mu bàn chân với mắt cá chân của cô.
"Đam mê gì thế này?" Mạnh Ly cố ý đá vào vai anh.
Các ngón chân tròn trịa có màu hồng phấn.
"Anh còn rất nhiều đam mê khác nữa." Cận Thời Dược mỉm cười thâm sâu, "Sau này sẽ từ từ nói cho em biết."
Nói không ngoa chứ Mạnh Ly rất thích tự đào hố chôn mình, vừa rồi trò tấn công da thịt của cô đã khiến anh bùng lên ngọn lửa "trả thù".
Hiện tại bên ngoài đã dỡ bỏ cảnh cáo, nhưng tính xấu của cô vẫn không thay đổi, lại khiêu khích anh.
"Sao anh đột nhiên điêu luyện thế?"
Vừa rồi cô đã rơi nước mắt s1nh lý, đuôi mắt đỏ hoe, cánh môi cũng ửng đỏ vì bị cắn, khi cười trông cực kỳ gợi tình.
Cô lấy tay lau vệt nước kia hai lần, học theo anh mà bôi lên môi anh: "Có phải đã từng luyện tập với ai rồi không?"
Sau cái đêm ở Los Angeles, có thể nói đã để lại cho Mạnh Ly một bóng ma tâm lý, thậm chí còn thắc mắc tại sao bản thân lại đâm đầu chịu khổ.
Cô hoàn toàn là một tay mơ mới vào nghề, cái gì cũng không biết.
Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản đó là nguyên nhân từ chính mình.
Tuy nhiên, dì Trương lại nói anh chưa từng yêu đương, mà hiện tại cô cũng chắc chắn rằng trước đó anh không có kinh nghiệm.
Anh cũng giống như cô.
Nhưng sau nửa tháng, không ngờ anh lại tiến bộ vượt bậc như vậy.
Dì Trương nói rằng anh có học vấn cao, từ nhỏ đã thông minh và học ở một trường quốc tế hàng đầu.
Có vẻ như, anh quả thật là một sinh xuất sắc đúng như danh xưng, năng lực học tập mạnh mẽ dù là chuyện gì đi chăng nữa.
Cận Thời Dược li3m môi.
Hôn ngón tay cô.
Tóc mái rơi tán loạn trước trán anh, ướt đẫm mồ hôi mà rũ xuống, trông có vài phần lười biếng qua quýt.
Tính chiếm hữu quen thuộc vẫn còn trong mắt, anh nhếch môi cười, đột nhiên kéo tay cô bao trùm lên nơi đó.
"Có luyện tập." Cận Thời Dược thoải mái thở ra, "Như thế này."
...
Lần này Mạnh Ly không tìm thuốc lá nữa, cô muốn uống nước.
Cổ họng khát khô tưởng chừng sắp nứt ra.
Cận Thời Dược rót cho cô một cốc nước ấm lớn, cô dứt khoát uống cạn một hơi.
Tiếp theo đó, anh đưa Mạnh Ly đi tắm, tắm đơn giản cho cô một lúc rồi quay về giường.
Mạnh Ly kiệt sức đến mức vừa ngả đầu xuống gối đã rơi vào trạng thái mơ màng díp mắt.
Cận Thời Dược vẫn ôm cô, ngón tay xoắn vài lọn tóc của cô đưa lên mũi, hít hà một hơi.
Đôi mắt lẳng lặng nhìn cô không rời.
Nhịp tim của anh vẫn đập rất nhanh, chính là cảm giác thỏa mãn và yên tâm đó, cả hai mạnh mẽ lấp đầy trái tim anh.
Anh cầm lòng không đậu mà chạm vào gương mặt cô, lần lượt từ mí mắt, sống mũi rồi đến đôi môi.
Cho đến thời điểm hiện tại, anh vẫn không thể tin được rằng cô đã trở thành vợ anh.
Họ vừa làm chuyện thân mật nhất với nhau.
Không phải là ảo ảnh mà anh vẫn hay tưởng tượng mỗi khi làm việc đó bằng tay, để rồi sau khi kh0ái cảm qua đi chỉ còn lại sự mất mát cùng trống rỗng lan tràn khắp người.
Cô đang ở bên cạnh anh, ngay trong vòng tay anh.
Lần này, cô sẽ không lén lút rời đi như lần ở Los Angeles nữa.
Nội tâm rục rịch, đột nhiên anh thấp giọng hỏi cô: "Mạnh Ly, em có còn nhớ lần gặp đầu tiên của chúng ta không?"
Mạnh Ly vốn đang ngủ say, nhưng vẫn cảm nhận được anh nói chuyện ở bên tai mình, hơi thở nóng rực tê dại làm cô vô thức gãi tai, lơ đễnh trả lời: "Ừm, tại Los Angeles..."
Âm thanh về cuối càng lúc càng nhỏ, động tác gãi tai ngừng lại, hơi thở dần trở nên chậm rãi và đều hơn.
Cận Thời Dược cúi đầu xuống hôn cô.
Anh tự trả lời.
Lẩm bẩm nỉ non, giọng nói dịu dàng như nước:
"Không phải."
"Tại lúc em 17 tuổi."
Cũng là thời điểm anh 18 tuổi.
"Mười bảy tuổi gì chứ..." Mạnh Ly thấy anh vẫn đang lẩm bẩm ở bên tai mình, lòng bàn tay mềm mụp không nhịn được đẩy anh ra, đầu mũi nhăn tít, rõ ràng là không kiên nhẫn.
Thế nhưng âm thanh lại rất yếu ớt, nghe như đang nũng nịu.
Cận Thời Dược vẫn cong môi như cũ, sờ lên khuôn mặt không vui của cô.
Anh càng siết chặt vòng tay hơn, dụi cằm vài cái vào cổ cô: "Không có gì, ngủ thôi."
Không lâu sau, anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thẳng đến chạng vạng, bầu trời bên ngoài chuyển thành màu đen.
Thông báo cuộc gọi WeChat đã đánh thức Mạnh Ly, cô theo bản năng với tay lên tủ đầu giường, mò mẫm một hồi, rốt cuộc cũng tìm được điện thoại.
Cô bật màn hình lên, muốn mở khóa nhưng nhận dạng khuôn mặt không thành công, lúc này cuộc gọi WeChat đã tự động tắt.
Tầm nhìn vẫn còn mơ hồ, Mạnh Ly ngái ngủ mà ngáp một cái, trước mắt trở nên rõ ràng hơn, cũng thấy rõ màn hình điện thoại.
Ánh mắt cô khựng lại.
Hình nền màn hình khóa trên điện thoại là ảnh chụp tờ giấy đăng ký kết hôn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giấy đăng ký kết hôn của cô và Cận Thời Dược.
Cũng không còn nghi ngờ gì nữa, cô đang cầm điện thoại của Cận Thời Dược, màn hình khóa của cô không phải là thế này.
Không ngờ Cận Thời Dược lại dùng nó làm hình nền màn hình khóa.
Lúc này, Cận Thời Dược đột nhiên cử động, gần như theo tiềm thức mà thơm má cô.
Mạnh Ly hoàn hồn, ngón tay chọt vào người anh: "Có người gọi điện thoại cho anh này."
Cận Thời Dược thức dậy, nheo mắt, mí mắt càng thêm rõ nét.
Anh cầm điện thoại mở WeChat trước mặt Mạnh Ly.
Mạnh Ly thấy hộp thoại của mình với anh được ghim lên trên cùng, đồng thời cũng nhìn thấy tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ của Diệp Phàm.
Diệp Phàm: [Mày đâu rồi? Tao hỏi khắp nơi cũng không có ai nhìn thấy mày.
Có người còn nói mày hóa thân thành shipper Meituan* đi mua đặc sản cho vợ mày rồi.
Tao nói chứ, ở Giang Thành có đặc sản gì mà mua?]
*Meituan: Một trong số hãng giao đồ ăn lớn nhất của Trung Quốc
Diệp Phàm: [Tao đang dùng cơm tối ở nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn này, nếu mày về rồi thì lên đây.]
Cận Thời Dược đọc tin nhắn nhưng không trả lời, nói với Mạnh Ly: "Đây là tin nhắn của thằng bạn anh.
Chính là cái người ngồi ở ghế phụ lần trước."
"À."
Anh nhấn hai cái trên màn hình điện thoại, sau đó đưa đến trước mặt Mạnh Ly: "Lưu nhận diện khuôn mặt của em."
Sau khi lưu nhận diện khuôn mặt, Cận Thời Dược nói cho cô mật khẩu mở khóa.
Mạnh Ly ngây ngốc lắng nghe, cho đến khi có tin nhắn bất ngờ hiện lên, thông báo đã lỡ chuyến tàu.
Mạnh Ly nhanh chóng đọc lướt, phát hiện Cận Thời Dược đã mua vé tàu về Nam Thành khoảng ba giờ chiều nay.
"Anh vốn định về Nam Thành?" Mạnh Ly kinh ngạc.
"Ừ." Cận Thời Dược nhìn cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Em đột nhiên mất liên lạc, không trả lời tin nhắn của anh.
Dù thế nào anh cũng phải quay về gặp em mới yên tâm."
Mạnh Ly lại hỏi: "Vậy còn chuyến bay của anh?"
Cận Thời Dược đáp: "Sau khi xác nhận em không bị sao cả thì anh sẽ mua vé quay lại đây ngay trong ngày."
Nếu Mạnh Ly đến muộn hơn, có lẽ anh đã xuất phát ra nhà ga rồi.
Điều anh nghĩ lúc đó chính là, nếu đã không thể liên lạc được với cô, thay vì ngồi đây chịu đựng thì thà quay về nhìn một cái, hơn nữa anh thật sự rất nhớ cô.
Mạnh Ly không biết nên cười hay nên khóc, cô cảm thấy anh quá ngốc, cũng quá đáng yêu.
Con người này của anh, sao lại tốt đẹp như vậy chứ?
Mạnh Ly chủ động dựa vào ngực anh, ôm anh thật chặt.
Cô nói đùa: "Nếu anh cứ như vậy, lần sau em sẽ không dám đến tìm anh nữa đâu."
Cận Thời Dược mỉm cười, chỉ nói: "Anh rất vui vì em đã đến tìm anh.
Nhưng nếu loại chuyện này phát sinh lần nữa, vậy đến lượt anh trở về tìm em.
Em đỡ phải nhọc người."
Suy cho cùng, vẫn là không có cảm giác yên tâm.
Anh không nắm chắc được hướng đi của cô nên lúc nào cũng có những suy nghĩ linh tinh.
Hơn nữa, anh không nỡ để cô lặn lội đường xá xa xôi.
Cận Thời Dược hôn l3n đỉnh đầu cô.
Anh nhìn thời gian, quả thật đã không còn sớm.
Anh vỗ lưng cô: "Em đói chưa? Đi ăn cơm nhé."
Mạnh Ly gật đầu: "Vâng."
Dù đi vội nhưng Mạnh Ly vẫn mang theo một bộ quần áo.
Lúc đó trời mưa rất to, cô cân nhắc đến trường hợp mình bị mắc mưa mà không có quần áo để thay.
Cũng may quần áo cũ không bị bẩn, cô vẫn sẽ mặc đi ăn, ngày mai sẽ thay quần áo mang đến.
Lúc nãy Cận Thời Dược tắm cho cô, dòng nước ấm đã tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, giờ phút này hoàn toàn là mặt mộc.
Không biết có phải là vừa được ngủ một giấc ngon hay không, mà sắc mặt của cô trở nên hồng hào rạng rỡ.
Khi không trang điểm, đường nét khuôn mặt diễm lệ trông có vẻ mềm mại và thanh thuần hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao cũng là ra ngoài dùng bữa với bạn anh, nhất định phải có phép lịch sự tôn trọng đối phương nên cô vẫn trang điểm nhẹ.
Cận Thời Dược cũng có gội đầu cho cô, mái tóc mềm mượt như tơ buông xõa qua vai.
Vóc người cô nhỏ nhắn, đứng cạnh Cận Thời Dược chỉ miễn cưỡng cao tới vai anh, chênh lệch chiều cao khá lớn nên trông cô có vẻ nhỏ tuổi.
Thế nhưng chiếc áo len bó sát trễ vai phối với quần jean lại phác họa đường cong bỏng mắt của cô một cách cực kỳ rõ nét.
Trong phút nhất thời, vừa yêu kiều vừa khơi dậy d*c vọng thuần túy trong anh.
Cận Thời Dược nắm tay cô, hai người bước vào thang máy, nhấn nút lên nhà hàng ngoài trời trên tầng cao nhất.
Khách sạn này là một khách sạn năm sao rất nổi tiếng ở Giang Thành.
Cũng có thể nói, nó trở nên nổi tiếng nhờ nhà hàng ngoài trời này.
Nhà hàng có bể bơi vô cực rất đẹp và nằm ở vị trí đắc địa, ngay trung tâm thành phố.
Khi màn đêm buông xuống, từ đây có thể quan sát được khung cảnh về đêm tuyệt đẹp của Giang Thành.
Rất nhiều người tìm đến khách sạn đặt phòng, chỉ cần ở trong khách sạn là có thể vào nhà hàng.
Thang máy lên đến tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, có nhân viên phục vụ ở cửa chào đón, anh ta cúi đầu cung kính nói: "Chúc quý khách buổi tối vui vẻ."
"Ừ." Cận Thời Dược gật đầu.
"Mời hai anh chị đi lối này." Nhân viên phục vụ ra hiệu dẫn đường.
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Ly ở bên cạnh Cận Thời Dược.
Phản ứng đầu tiên của anh ta là giật mình, giống như rất kinh ngạc và khó hiểu.
Điện thoại của Cận Thời Dược lại đổ chuông.
Anh lấy ra nhìn, vẫn là cuộc gọi của Diệp Phàm.
Lần này anh nhấn nút trả lời, vừa nắm tay Mạnh Ly vừa ngó xung quanh: "Mày đang ở ngồi ở đâu?"
Mạnh Ly chú ý đến ánh mắt trầm ngâm của nhân viên phục vụ.
Cô khó hiểu, mỉm cười với anh ta rồi hỏi: "Xin lỗi, có chuyện gì sao?"
Nhân viên phục vụ hoàn hồn, ngay lập tức bình tĩnh lại.
Một bên dẫn đường, một bên cười ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Dạ, chuyện là vừa rồi em có nhìn thấy một chị gái trông rất giống chị nên em hơi bất ngờ, em xin lỗi ạ..."
Bất cứ ai khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đều sẽ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần nữa, chính bởi vì diện mạo quá đỗi bắt mắt nên sẽ được ghi nhớ sâu sắc.
Nhân viên phục vụ lại liếc nhìn Mạnh Ly, mỉm cười hỏi: "Chắc hẳn hai chị là song sinh phải không ạ?".
Bình luận truyện