Chương 15
Ta ở trong túi Càn Khôn gào thét đến khàn cả giọng, khan cả cổ, nhưng một chút âm thanh cũng không lọt được ra ngoài. Cúi đầu nhìn lại móng vuốt của mình, hảo đáng thương a, tất cả đều bị mài mòn hết rồi. Ta đành bất đắc dĩ ngồi yên trong túi thở dài một tiếng. Tất cả hy vọng của ta giờ đều tập trung hết vào Bạch đại ca, mong hắn mau chóng xuất hiện cứu ta đi a.
“Con chuột nhỏ, ngươi nói xem, ta nên hầm ngươi hay đem kho tàu thì ngon hơn?” Đi cả ngày trời, con hổ cái này cũng lên tiếng nói chuyện, có điều những lời ả nói chỉ khiến ta tức chết mà thôi.
Ta dùng toàn bộ sức lực đá vào cái túi, đem tất cả bất mãn trong lòng thể hiện ra một cách quyết liệt. Muốn ăn thì cứ việc, cái gì mà hầm rồi kho tàu, sao không đem ta đi ngâm giấm luôn đi. Ta nghiến răng ken két, phẫn hận cùng cực.
“Được rồi, ngươi không lên tiếng thì xem như là đồng ý nha. Vậy một nửa đem hầm, một nửa đem kho tàu đi. Nói thật, ta món ngon gì cũng đều thử qua rồi, duy chỉ có thịt chuột là ta chưa được nếm thử thôi. Lần này xem ra có thể thưởng thức được thịt tiên thử rồi.” Chết rồi, ta nuốt nước miếng đánh ực một cái, xem ra cái mạng nhỏ của ta lần này khó giữ rồi a. (Con hổ này bị thiếu muối a. Con chuột mập này được mấy lạng mà đòi vừa kho tàu vừa hầm? o__O)
“Món gì mà ngon vậy? Ta cũng muốn ăn.” Bỗng từđâu một giọng nam nhân trong trẻo vang lên. Nhưng lời nói của hắn khiến toàn bộ hy vọng của ta đều tan biến tất tần tật.
“Ai đó?” Ta cảm nhận cái túi đang bị xiết chặt lại, xem ra nam nhân này không phải đơn giản a.
“Ngươi nói cho ta biết trước ngươi muốn ăn cái gì, rồi ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.” Hắn không là đồng đạo của ta, vì cớ gì xen vào chuyện này đoạt lấy lão thử đây? ”Hảo, thứ ta muốn ăn chẳng qua chỉ là con chuột. Ta đã trả lời ngươi thì ngươi nên khai rõ thân phận đi.”
“Chuột? Ta thích lắm a. Nghe nói đệ tử của Chu Tước Thần Quân cũng là một con chuột. Không biết có phải con này không?” Oa, ta nổi tiếng đến vậy sao? Ngay cả cái tên không rõ lai lịch này mà cũng biết đến sự tồn tại của ta nữa. Bất quá ta thực không cam lòng khi cứ bị bọn họ gọi là con chuột này, con chuột nọ. Nếu ngay lúc này ta có thể nói chuyện, ta nhất định sẽ hét thật to cho bọn họ biết …Ta là Hoàng Kim Thử.
“Con này không phải cái con mà ngươi nói.” Con hổ cái này tỉnh bơ nói xạo a.
“Có phải hay không để ta xem là rõ.” Thanh âm của nam nhân từ từ tiến sát lại bên ta.
Ta ở bên trong túi cảm nhận được một luồng khí lực vừa cương vừa nhu, vừa nhanh vừa chậm. Chờ đến khi nguồn lực biến mất ta mới phát hiện được mình đã có thể nói chuyện trở lại.
“Uy, ngươi có thể lên tiếng được rồi đó.” Nam nhân bên ngoài hướng mặt vào ta hét to một tiếng.
“A” thanh âm quá lớn khiến ta hoảng sợ, té ngửa ra sau lăn một vòng mới dừng lại.
“Uy, ngươi có phải là con chuột ta vừa nói đến không?”
“TA KHÔNG PHẢI CON CHUỘT, TA LÀ HOÀNG KIM THỬ.” Cuối cùng ta cũng có thể nói chuyện trở lại. Ta liền ra sức thét to phản bác hắn. Cơm có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói bậy được a.
“Không quan tâm, ngươi chỉ cần trả lời là phải hay không thôi.” Hắn thở dài bất đắc dĩ.
“Phải.” Vẫn là lo cứu mạng mình quan trọng hơn, về vấn đề là chuột hay Hoàng Kim Thử thì để sau này giải quyết cũng được.
Tâm lý của ta phần nào đó đã ổn định rồi, chỉ cần không ở trong tay con cọp cái này là được. Nhưng sao lâu quá vẫn chưa thấy hắn cứu ta ra a. Hắn làm cái quỷ gì thế, chung quy là có cứu ta hay không đây?
“Nghe thấy không? Hắn chính là đệ tử của Chu Tước Thần Quân đó. Xem ra ta phải nhúng tay vào chuyện này thôi.”
“Cư nhiên xen vào việc của người khác, xem ta xử lý ngươi!” Bởi vì ta đang ở trong túi nên cái gì cũng không thấy, chỉ mơ hồ nghe được tiếng gió, tiếng đánh nhau, và kết thúc là âm thanh đau đớn của con hổ cái mà ta muốn nghe nhất. Ta ở trong túi không ngừng la hét “Hổ cái thua rồi… Hổ cái thua rồi …”
“Ngươi cứ chờ đó!” Con hổ cái quăng lại mấy câu trước khi tháo chạy. Tuy ta không thấy được gì nhưng nghĩ đến bộ dạng cụp đuôi bỏ chạy của ả, ta không nhịn được cười. Báo ứng, báo ứng a…
“Ân nhân, mau thả ta ra ngoài.” Ta muốn thấy cảnh con hổ cái bỏ chạy như thế nào, màn kịch hay như vậy làm sao bỏ qua được a.
“Ta không phải ân nhân của ngươi, vậy nên không nhất thiết phải thả ngươi ra.”
Cái gì cơ, cứu ta nhưng lại không chịu thả. Chả nhẽ muốn đem ta về làm thử thực sao? Thật là đáng sợ mà! Ta mà căng thẳng thì đầu óc chỉ có thể nghĩ đến thức ăn, cái bụng cũng bất giác kêu lên vài tiếng.
“Di, đây là âm thanh gì vậy?” Hắn nghe thấy âm thanh biểu tình từ bụng ta thì thập phần hứng thú, cầm cái túi lắc qua lắc lại.
Ta đây đã đói hoa cả mắt, còn bị hắn lắc liên tục khiến ta như người say, loạng choạng ngã sang trái, nghiêng sang phải, trời sao quay mòng mòng.
“Uy, ngươi không sao chứ?” Hắn thấy ta không lên tiếng, lại dùng sức mà lắc hai cái.
“Cứu…..mạng…….a!” Khí lực ta hoàn toàn cạn sạch, thanh âm yếu ớt, thật nghi ngờ đây có phải là giọng mình không. Ta hiện giờ vô lực rồi.
“Nói lớn lên, ta nghe không thấy.” Giọng hắn tràn đầy khí lực, so với ta thì khoẻ hơn nhiều.
“Ta không được rồi.” Xem ra ta thật sự phải chết đói trong cái túi này rồi. Chỉ hy vọng sau khi chết, hắn không đem ta về làm thử thực, mà cho ta chết toàn thây, đem về chỗ Bạch đại ca cho hắn làm kỉ niệm.
“Được rồi, được rồi, ta thả ngươi ra.” Thanh âm của hắn vội vàng hơn.
Miệng túi lộ ra chút ánh sáng. Ta có cảm giác đã mấy kiếp trôi qua, dụi dụi mắt, vầng thái dương chiếu rọi trên người, thật ấm áp và thoải mái vô cùng. Nhờ ánh mắt trời mà ta khôi phục được một ít nguyên khí, vội tự mình nhảy ra khỏi túi Càn Khôn, vừa vặn rơi vào tay hắn.
Trước mắt là một nam tử ngoại hình không tệ, dáng người ngay thẳng, bất quá khoé mắt lộ ra chút trẻ con, so với Bạch đại ca của ta vẫn kém hơn một chút. Nhưng sao ánh mắt hắn nhìn ta thật khủng bố a, giống như sắp sửa ăn tươi nuốt sống ta vậy. Tuy rằng hắn đã cứu ta, nhưng mà ta không thể đem thân mình ra bồi cho hắn được. Ta lập tức ghé vào tay hắn, cúi đầu một cái tỏ vẻ cám ơn.
“Nguyên lai ngươi có bộ dáng như thế này sao. Thật là đáng yêu a.” Hắn đem ta đưa tới trước mặt, dùng tay kéo nhẹ lỗ tai ta. Dù sao hắn đã cứu ta một mạng nên ta cũng không nhúc nhích, đứng yêu cho hắn vuốt ve.
“Đa tạ đã cứu giúp.” Ta chính là một Hoàng Kim Thử rất có lễ nghĩa, đấy cũng chính là công lao mà sư phụ bỏ ra trong nhiều năm để dạy dỗ ta.
“Nhấc tay chi lao, thấy ngươi đáng yêu như vậy, nay ta đem ngươi về làm sủng vật.” Hắn khép bàn tay lại, cầm chặt ta trong tay.
“Không cần, buông ta ra.” Tuy rằng là ân nhân cứu mạng nhưng cũng không được cường quyền bắt ép ta về làm sủng vật. Ta liều mạng vùng vẫy.
“Không được, ta quyết phải đem ngươi về.” Hắn đưa tay trái ra, một vật quen thuộc xuất hiện trước mắt ta.
Không được a! Thì ra cái vật trông quen quen đó chính là cái kim lung. Ta không muốn vào trong đó nữa đâu, ta khó khăn lắm mới thoát khỏi nó mà. Hắn không thèm để ý đến sự phản đối của ta, mạnh mẽ đem ta ném vào trong rồi khoá cửa lại.
“Thả ta ra, Bạch đại ca chắc chắn đang đi khắp nơi tìm ta.” Ta khua loạn xạ trong kim lung (mi là cái chuồng ah), hắn nhất định là có ý không để ta đi.
Rời Bạch đại ca lâu như vậy, không biết bây giờ hắn ra sao? Nghĩ đến hắn là ta lại sốt ruột, trong lòng hỏa nhiệt phừng phừng.
“Bạch đại ca? Là Bạch Hổ sao?” Hắn vuốt vuốt cằm.
“Đúng, là hắn đó.” Ta dùng hết sức gật đầu.
Không nói đến việc ta là đồ đệ của Chu Tước, chỉ bằng việc ta và Bạch đại ca có quan hệ, hắn cũng phải thả ta ra.
“Chuyện này thật thú vị a, thế thì ta càng không thể thả ngươi.” Hắn linh khởi (là nhấc lên ấy o__O)kim lung trong tay bước đi. Tội nghiệp cho ta, giờ như cá chậu chim ***g mất hết tự do.
“Thả ta ra, thả ta ra.” Dọc đường có rất nhiều người, ta thấy thế liền cố sức nắm chặt song sắt, ra sức kêu gào. Hy vọng người đi đường chú ý mà cứu ta ra.
“Yêu quái, yêu quái a!” Ta xem ra không lên tiếng còn tốt hơn. Vừa mở miệng nói thì tất cả mọi người xung quanh đều hoảng sợ bỏ chạy mất. Ta sao có thể quên mất đây là nhân giới, động vật mà có thể nói chuyện không là yêu quái thì là gì. Xem ra ta vô phương thoát thân a.
“Giọng của ngươi cũng lớn thật đó, không phải làngươi đang đói bụng sao?” Lại là cái tên nam nhân bộ mặt tà ác ấy. Ta tuy là đói đến nói không ra hơi, nhưng hận nhất là không thể xơi thịt hắn để lót dạ cho hả giận.
Hắn nhắc tới làm bụng ta lại kêu rống lên, vuốt vuốt bụng, nói gì thì nói, cũng đã mấy ngày ta không ăn. Vừa rồi cũng chỉ là hồi quang phản chiếu (có sức sống được tí xíu trước khi “hy sinh” ah), ta bây giờ chỉ có thể dựa song sắt, không thể động đậy, hướng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
“Ân, hiện tại ngươi là sủng vật của ta, ta sẽ không để ngươi bị đói đâu.” Hắn sờ sờ cằm, mang ta và kim lung đến một tửu lâu.
Hắn đặt kim lung lên bàn, gọi tiểu nhị tới kêu vài món, nếu biết hắn gọi món gì thì ta đã chẳng cao hứng như vậy.
“Đến đây,ăn món thịt kho tàu này đi.”Hắn dùng đũa gắp một miếng thịt đặt trước mặt ta.
Ta chính là cực kỳ ghét mấy món nửa nạc nửa mỡ này, nhìn đã phát ngấy, còn muốn ta ăn ? Tức giận, ta bay lên, một cước đá bay miếng thịt ra khỏi ***g. (hãy tưởng tượng Tiểu Kim bay người lên, lộn 1 vòng rồi tung chân đá bay miếng thịt, hắc hắc…)
Hắn ngẩn người: “Ngươi không thích sao? Vậy ăn cái này đi.” Hắn có vẻ tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của ta, lại gắp một món khác cho ta.
Ách… một miếng khổ qua, lại một món ta ghét. Thật không rõ hắn có muốn cho ta ăn hay không ?
Đến gần miếng khổ qua, đá cho nó mấy phát, ta mạnh mẽ biểu tình sự bất mãn trong lòng.
“Ngươi thật là kén chọn mà.” Hắn buông đũa, rống lên một tiếng, trừng mắt nhìn ta, xem ra hắn thật sự sinh khí rồi.
“Hừ.” Ta cũng có chính kiến mà, tức quá… Mặc kệ hắn, ta không thích ăn hắn ép cũng vô ích.
Hắn đem ta ra khỏi ***g, tống toàn bộ thức ăn trên bàn vào miệng ta “Ngươi không muốn ăn cũng phải ăn.”
“Không cần, khụ khụ…” Thật là khó chịu, thấy sắp nghẹt thở đến nơi, ta liền há miệng cắn tay hắn một cái.
“Đáng chết, ta giết ngươi!” Bộ mặt hắn trong thoáng chốc trở nên hung tợn,thủ quyền giơ lên.
Ta sợ hãi đến nhắm nghiền hai mắt, chờ một đòn tước đi mạng sống của ta từ hắn. Hết rồi… Bạch đại ca, chúng ta đành hẹn lại kiếp sau…Hết rồi… Sư phụ, người kiếp sau xin hãy tiếp tục nhận ta làm đồ đệ.
“Thanh, ngươi đang làm gì vậy ? Mau thả hắn ra !” Một giọng nói không khác gì thanh âm của thiên sứ, đem ta từ quỷ môn quan trở về.
Bình luận truyện