Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
Chương 103: Chĩa kiếm vào Chu Mặc Ngân!
Trên người nàng mang theo một cỗ yêu khí trời sinh, nhấc tay nhấc chân đều mị hoặc không thôi.
Cố tình như người say, từng bước từng bước tựa vũ động.
Đi được vài bước, lại với tay kéo kéo cái mũ.
Tóc dài như mực lập tức xõa xuống, rơi đến hông nàng, linh động theo từng bước đi, yêu nghiệt đến cùng cực.
Nàng cởi ngoại bào, trên người chỉ còn áo choàng tơ lụa tuyết sắc, rõ ràng là thuần khiết, nhưng kết hợp với thần thái của nàng lại sinh ra cảm giác yêu dị.
Màu trắng kia, cũng bị nàng làm cho mê hoặc lòng người.
Nàng cứ đi như vậy, xung quanh bất động.
Ngay cả khoa khôi tuyệt sắc Yên Chi kia, dường như cũng thành nữ tử dong chi tục phấn.
Khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận, mắt phượng câu người, nếu không phải trước ngực phẳng lặng, yết hầu nổi lên, chắc chắn là họa thủy!
" Tứ điện hạ." Nàng đứng rất xa, cũng chẳng buồn hành lễ với Chu Mặc Ngân.
Chu Mặc Ngân thấy nàng như vậy, tức giận tới cực điểm.
Hắn hận không thể tóm nàng lại.
Nàng phảng phất như không biết, còn lảo đảo hai bước, đụng vào một tỳ nữ phía sau.
Hoa Ngu liếc nhìn nàng ta.
Tỳ nữ kia mặc y phục màu hồng nhạt, trên mặt tràn đầy sợ hãi, trong tay cầm một khay bằng cây tử đàn*, trên khay là một thanh trường kiếm bằng bạc.
*cho sang thôi chứ nó có tên khác là gỗ lim đấy:)))
Trường kiếm này, là vật để Yên Chi múa kiếm.
Yên Chi dù gì cũng là hoa khôi đệ nhất kinh thành, bán nghệ không bán thân!
Ở kinh thành lăn lộn lâu như vậy, nếu không có tài năng gì, chỉ sợ cũng bị người ta chiếm đoạt mất.
Mà nàng ta xuất sắc nhất chính là múa kiếm, sau khi múa xong thì múa kiếm, tuy tương phản mà khác lạ.
Chuôi kiếm được làm rất đẹp, hơn nữa còn được khảm bảo thạch đủ loại màu sắc, không khỏi thu hút được ánh mắt Hoa Ngu.
Phù phiếm!*
Bất quá dù xa hoa thì cũng chỉ là một thanh kiếm, có điều lưỡi kiếm cũng thực sắc bén, không khỏi khiến người ta thích thú.
Thấy nàng định sờ vào thanh kiếm, tỳ nữ kia sợ tới mức tay chân bối rối, lui lại rồi quỳ gục xuống.
" Bịch bịch bịch!" Đúng lúc này, từ phía sau có âm thanh vang lên.
" Mau bắt tên cẩu nô tài không biết xấu hổ này lại cho bổn hoàng tử!" Chu Mặc Ngân gần như mất kiểm soát.
Hắn phất tay gọi mấy thị vệ, muốn bắt Hoa Ngu.
Dung Triệt và Bạch Ngọc Hằng bên cạnh cũng không có ý định ngăn cản.
Lạc Vô Ưu nhíu mày, nhưng đây là chuyện riêng của Chu Mặc Ngân, hắn cũng không mở miệng.
Dù sao Hoa Ngu cũng đi bên Chu Mặc Ngân ngay từ đầu.
Lạc Vô Ưu vừa mới về kinh, chuyện của Hoa Ngu chưa nghe cũng là bình thường.
" Lưu Hành--" Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Chu Lăng Thần lạnh lẽo nghiêm mặt, gọi Lưu Hành.
Nhưng đúng lúc này, Hoa Ngu lại làm ra một hành động khiến người khác phải hoảng sợ.
Chỉ thấy nàng xoay người, cầm lấy chuôi kiếm, trường kiếm trên không trung vẽ ra độ cong kinh diễm.
Kiếm chuyển-- hướng thẳng Chu Mặc Ngân!
" Tứ điện ha." Hoa Ngu cười cười, có chút không chân thực, kiếm trong tay chuẩn xác chĩa vào Chu Mặc Ngân, một chút run rẩy cũng không có!
Sắc bén vô cùng!
Update: 4/12/2019
Cố tình như người say, từng bước từng bước tựa vũ động.
Đi được vài bước, lại với tay kéo kéo cái mũ.
Tóc dài như mực lập tức xõa xuống, rơi đến hông nàng, linh động theo từng bước đi, yêu nghiệt đến cùng cực.
Nàng cởi ngoại bào, trên người chỉ còn áo choàng tơ lụa tuyết sắc, rõ ràng là thuần khiết, nhưng kết hợp với thần thái của nàng lại sinh ra cảm giác yêu dị.
Màu trắng kia, cũng bị nàng làm cho mê hoặc lòng người.
Nàng cứ đi như vậy, xung quanh bất động.
Ngay cả khoa khôi tuyệt sắc Yên Chi kia, dường như cũng thành nữ tử dong chi tục phấn.
Khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận, mắt phượng câu người, nếu không phải trước ngực phẳng lặng, yết hầu nổi lên, chắc chắn là họa thủy!
" Tứ điện hạ." Nàng đứng rất xa, cũng chẳng buồn hành lễ với Chu Mặc Ngân.
Chu Mặc Ngân thấy nàng như vậy, tức giận tới cực điểm.
Hắn hận không thể tóm nàng lại.
Nàng phảng phất như không biết, còn lảo đảo hai bước, đụng vào một tỳ nữ phía sau.
Hoa Ngu liếc nhìn nàng ta.
Tỳ nữ kia mặc y phục màu hồng nhạt, trên mặt tràn đầy sợ hãi, trong tay cầm một khay bằng cây tử đàn*, trên khay là một thanh trường kiếm bằng bạc.
*cho sang thôi chứ nó có tên khác là gỗ lim đấy:)))
Trường kiếm này, là vật để Yên Chi múa kiếm.
Yên Chi dù gì cũng là hoa khôi đệ nhất kinh thành, bán nghệ không bán thân!
Ở kinh thành lăn lộn lâu như vậy, nếu không có tài năng gì, chỉ sợ cũng bị người ta chiếm đoạt mất.
Mà nàng ta xuất sắc nhất chính là múa kiếm, sau khi múa xong thì múa kiếm, tuy tương phản mà khác lạ.
Chuôi kiếm được làm rất đẹp, hơn nữa còn được khảm bảo thạch đủ loại màu sắc, không khỏi thu hút được ánh mắt Hoa Ngu.
Phù phiếm!*
Bất quá dù xa hoa thì cũng chỉ là một thanh kiếm, có điều lưỡi kiếm cũng thực sắc bén, không khỏi khiến người ta thích thú.
Thấy nàng định sờ vào thanh kiếm, tỳ nữ kia sợ tới mức tay chân bối rối, lui lại rồi quỳ gục xuống.
" Bịch bịch bịch!" Đúng lúc này, từ phía sau có âm thanh vang lên.
" Mau bắt tên cẩu nô tài không biết xấu hổ này lại cho bổn hoàng tử!" Chu Mặc Ngân gần như mất kiểm soát.
Hắn phất tay gọi mấy thị vệ, muốn bắt Hoa Ngu.
Dung Triệt và Bạch Ngọc Hằng bên cạnh cũng không có ý định ngăn cản.
Lạc Vô Ưu nhíu mày, nhưng đây là chuyện riêng của Chu Mặc Ngân, hắn cũng không mở miệng.
Dù sao Hoa Ngu cũng đi bên Chu Mặc Ngân ngay từ đầu.
Lạc Vô Ưu vừa mới về kinh, chuyện của Hoa Ngu chưa nghe cũng là bình thường.
" Lưu Hành--" Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Chu Lăng Thần lạnh lẽo nghiêm mặt, gọi Lưu Hành.
Nhưng đúng lúc này, Hoa Ngu lại làm ra một hành động khiến người khác phải hoảng sợ.
Chỉ thấy nàng xoay người, cầm lấy chuôi kiếm, trường kiếm trên không trung vẽ ra độ cong kinh diễm.
Kiếm chuyển-- hướng thẳng Chu Mặc Ngân!
" Tứ điện ha." Hoa Ngu cười cười, có chút không chân thực, kiếm trong tay chuẩn xác chĩa vào Chu Mặc Ngân, một chút run rẩy cũng không có!
Sắc bén vô cùng!
Update: 4/12/2019
Bình luận truyện