Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
Chương 161: Cứu Viêm nhi
" Chứng cớ? " Không đợi Vương Vũ mở miệng, Hoa Ngu đã bước ra, lạnh lùng nhìn kẻ phía dưới.
" Điện Tiền Tư chú trọng cẩn thận, xin hỏi vị đại nhân này, ngươi muốn chứng cớ gì? Nhân chứng? Vật chứng? Hay là muốn đích thân gặp người nhà của những nữ tử vô tội kia? "
Chu đại nhân đâu ngờ bọn họ lại chuẩn bị kĩ càng đến thế. Chủ yếu vẫn là do Chu gia sơ sẩy, Thuận An đế tại vị bao năm trước nay cũng không để tâm đến mấy loại chuyện này. Chu Viêm làm sai, Chu gia chỉ tùy tiện che lấp vài chỗ, nghiễm nhiên biết rõ không có kẻ nào đi tra việc này.
Đậy điệm qua loa, đương nhiên trăm ngàn chỗ hở.
Một buổi tối, Vương Vũ nắm giữ toàn bộ chứng cớ trong tay.
Trong triều yên lặng hoàn toàn, giờ khắc này đến một người cũng không dám đứng ra nói giúp Chu đại nhân. Đối phương có đầy đủ chứng cứ, biết so với bọn hắn còn nhiều hơn, tình huống này căn bản không thể chiếm ưu thế.
" Dù thế nào thì Hằng vương còn cảm thấy nô tài lạm dụng chức quyền sao? " Đám người không còn gì để nói, Hoa Ngu lại có chuyện để khơi mào.
" Giám sát quan lại là quyền lợi Hoàng thượng ban cho Điện Tiền Tư, Hằng vương điện hạ nếu thấy thắc mắc chỗ nào thì cứ việc nói, nô tài sẽ tận tình giải thích. "
Nàng vừa nói, vừa thưởng thức ánh mắt hung ác hừng hực lửa giận của Chu Duệ. Hắn càng như vậy, nàng cười càng tươi, nhướn mày nói:
" Về sau còn thỉnh Vương gia nhìn rõ tình hình. Đứng ra chỉ trích người khác, oan uổng nô tài chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì thế mà chọc giận Hoàng thượng... "
Nàng dừng một chút, mắt phượng băng lãnh.
" Đấy là đại sự rơi đầu đấy. "
Chu Duệ sắc mặt đại biến, nghe nàng nói, gương mặt tuấn tú vặn vẹo đến kinh khủng.
Hắn định xông lên, Giang đại nhân bên cạnh đã kéo hắn lại.
" Không thể. " Giang đại nhân khẽ nói với hắn.
Lúc này hắn mà đi lên, chẳng khác nào rửa cổ sạch sẽ, tùy ý để người khác xâu xé.
" Được. " Chu Duệ rốt cuộc cũng bị Giang đại nhân khuyên nhủ.
Chu Lăng Thần lạnh nhạt liếc nhìn đám người dưới điện, thanh âm buốt giá:
" Việc của Chu Viêm, Hoa Ngu không làm sai. Đại thống lĩnh Điện Tiền Tư, bắt giam người, đây là quyền lợi trẫm cho hắn. "
Nói rồi, hắn như có như không nhìn Chu đại nhân.
" Chu Viêm phạm phải tội ác tày trời, đem người đi xử tử cũng là lẽ thường. "
Hắn đứng dậy, buông lại một câu rồi rời đi.
" Bãi triều. "
Không chút dư thừa, không cho đám quan lại phía dưới có cơ hội phản ứng.
Mà trên thực tế, có cho cơ hội bọn họ cũng chẳng biết nói gì. Nếu Hoa Ngu thực sự chỉ vì chuyện hôm qua mà giận chó đánh mèo Chu Viêm, có lẽ hôm nay sẽ là một kết quả khác.
Nhưng đâu ai biết Chu Viêm lại là kẻ như thế...
" Bịch! " Sau khi Chu Lăng Thần rời khỏi, Chu đại nhân thất hồn lạc phách, thất thố ngã ngồi trên mặt đất.
Vài người trước đó còn giúp hắn, bây giờ ngay cả đến gần cũng chẳng muốn.
" Sở vương điện hạ! " Chu đại nhân ngồi yên một hồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tay chân luống cuống bò đến chỗ Chu Mặc Ngân.
" Điện hạ! Cầu ngài cứu Viêm nhi! "
Update: 18/1/2020
" Điện Tiền Tư chú trọng cẩn thận, xin hỏi vị đại nhân này, ngươi muốn chứng cớ gì? Nhân chứng? Vật chứng? Hay là muốn đích thân gặp người nhà của những nữ tử vô tội kia? "
Chu đại nhân đâu ngờ bọn họ lại chuẩn bị kĩ càng đến thế. Chủ yếu vẫn là do Chu gia sơ sẩy, Thuận An đế tại vị bao năm trước nay cũng không để tâm đến mấy loại chuyện này. Chu Viêm làm sai, Chu gia chỉ tùy tiện che lấp vài chỗ, nghiễm nhiên biết rõ không có kẻ nào đi tra việc này.
Đậy điệm qua loa, đương nhiên trăm ngàn chỗ hở.
Một buổi tối, Vương Vũ nắm giữ toàn bộ chứng cớ trong tay.
Trong triều yên lặng hoàn toàn, giờ khắc này đến một người cũng không dám đứng ra nói giúp Chu đại nhân. Đối phương có đầy đủ chứng cứ, biết so với bọn hắn còn nhiều hơn, tình huống này căn bản không thể chiếm ưu thế.
" Dù thế nào thì Hằng vương còn cảm thấy nô tài lạm dụng chức quyền sao? " Đám người không còn gì để nói, Hoa Ngu lại có chuyện để khơi mào.
" Giám sát quan lại là quyền lợi Hoàng thượng ban cho Điện Tiền Tư, Hằng vương điện hạ nếu thấy thắc mắc chỗ nào thì cứ việc nói, nô tài sẽ tận tình giải thích. "
Nàng vừa nói, vừa thưởng thức ánh mắt hung ác hừng hực lửa giận của Chu Duệ. Hắn càng như vậy, nàng cười càng tươi, nhướn mày nói:
" Về sau còn thỉnh Vương gia nhìn rõ tình hình. Đứng ra chỉ trích người khác, oan uổng nô tài chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì thế mà chọc giận Hoàng thượng... "
Nàng dừng một chút, mắt phượng băng lãnh.
" Đấy là đại sự rơi đầu đấy. "
Chu Duệ sắc mặt đại biến, nghe nàng nói, gương mặt tuấn tú vặn vẹo đến kinh khủng.
Hắn định xông lên, Giang đại nhân bên cạnh đã kéo hắn lại.
" Không thể. " Giang đại nhân khẽ nói với hắn.
Lúc này hắn mà đi lên, chẳng khác nào rửa cổ sạch sẽ, tùy ý để người khác xâu xé.
" Được. " Chu Duệ rốt cuộc cũng bị Giang đại nhân khuyên nhủ.
Chu Lăng Thần lạnh nhạt liếc nhìn đám người dưới điện, thanh âm buốt giá:
" Việc của Chu Viêm, Hoa Ngu không làm sai. Đại thống lĩnh Điện Tiền Tư, bắt giam người, đây là quyền lợi trẫm cho hắn. "
Nói rồi, hắn như có như không nhìn Chu đại nhân.
" Chu Viêm phạm phải tội ác tày trời, đem người đi xử tử cũng là lẽ thường. "
Hắn đứng dậy, buông lại một câu rồi rời đi.
" Bãi triều. "
Không chút dư thừa, không cho đám quan lại phía dưới có cơ hội phản ứng.
Mà trên thực tế, có cho cơ hội bọn họ cũng chẳng biết nói gì. Nếu Hoa Ngu thực sự chỉ vì chuyện hôm qua mà giận chó đánh mèo Chu Viêm, có lẽ hôm nay sẽ là một kết quả khác.
Nhưng đâu ai biết Chu Viêm lại là kẻ như thế...
" Bịch! " Sau khi Chu Lăng Thần rời khỏi, Chu đại nhân thất hồn lạc phách, thất thố ngã ngồi trên mặt đất.
Vài người trước đó còn giúp hắn, bây giờ ngay cả đến gần cũng chẳng muốn.
" Sở vương điện hạ! " Chu đại nhân ngồi yên một hồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tay chân luống cuống bò đến chỗ Chu Mặc Ngân.
" Điện hạ! Cầu ngài cứu Viêm nhi! "
Update: 18/1/2020
Bình luận truyện