Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
Chương 61: Rất sợ hãi a
" Ào." Phủ Đại hoàng tử dùng rượu để đãi khách, đương nhiên là tinh khiết và thuần hương vô cùng.
Vừa rồi rượu mới được bưng ra, mũi Hoa Ngu đã bị cỗ hương rượu bao trùm.
" Được rồi." Giang Tố Vân thấy chén rượu sắp đầy, lên tiếng nhắc nhở nàng một chút.
Nhưng lại thấy động tác của nàng vẫn không dừng lại, Giang Tố Vân sửng sốt, giương mắt, đối lại với đôi mắt có chút yêu tà của Hoa Ngu.
Trong tay Hoa Ngu vẫn còn cầm bầu rượu, nhìn nàng ta cười một cách kỳ lạ.
" Rào-- " Thế nhưng động tác trên tay nàng chợt thay đổi, rượu cứ như vậy mà xối lên người Giang Tố Vân.
Đem nửa người của Giang Tố Vân dội ướt!
" Phịch!"
" A!" Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hoa Ngu đã chấn kinh như thật, ném bầu rượu trong tay đi.
Bầu rượu kia cũng thật 'khéo léo', rơi trúng chân của Giang Tố Vân.
" A!" Giang Tố Vân còn chưa hoàn hồn, liền cảm giác trên chân có một trận đau nhói.
" Ba!"
" Nô tài nhà ngươi làm cái gì vậy hả?" Chu Duệ lập tức tiến đến, vài bước đến bên cạnh Giang Tố Vân, một tay kéo Giang Tố Vân vào lòng, nhẹ giọng nói:
" Vân nhi, không có chuyện gì chứ?"
Bộ dạng thương yêu luyến tiếc kia, giống như trong lòng hắn không phải tiểu di tử, mà là nữ nhân của hắn.
Phản ứng của Giang Tố Vân so với Chu Duệ thì nhanh hơn một chút, Chu Duệ vừa ôm vào, nàng ta lập tức đẩy ra.
" Tỷ phu*, Vân nhi không có chuyện gì." Nàng ta từ trước đến nay chưa bao giờ gọi Chu Duệ là tỷ phu, một tiếng tỷ phu này vừa nói ra khiến Chu Duệ sửng sốt một chút, tay cứng ngắc giữa không trung vội thu trở về.
*tỷ phu: anh rể
Hết thảy sự tình này, bọn họ không ai chú ý tới.
Giang Tố Vân thấy Chu Duệ thối lui, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nghĩ tới vừa nhìn lên, lại chống lại ánh mắt cười như không cười của Hoa Ngu.
Nàng ta nhíu mày, thái giám này rốt cuộc là có chuyện gì? Cả người đều không nhìn thấu.
" Cẩu nô tài! Không muốn sống nữa sao?!" Chu Duệ bị Giang Tố Vân cự tuyệt, trong lòng không có chỗ phát hỏa, thấy Hoa Ngu thì lập tức bạo phát.
" A! Nô tài đáng chết! Tay nô tài vụng về!" Hoa Ngu một miệng nhận sai, một tiếng so với một tiếng lại càng thành khẩn cầu xin, nhưng cả người lại đứng thẳng tắp, ngay cả quỳ cũng không quỳ xuống.
Thái độ nhận sai này, quả thực chẳng có chút thành tâm.
" Ha ha." Nàng nghe được có người cười, hóa ra là Dung Triệt ánh mắt tràn ngập hứng thú.
Bị hắn nhìn như vậy, Hoa Ngu không có gì không được tự nhiên, ngược lại hướng hắn nở nụ cười.
Còn cười được! Chu Duệ* nhất thời giận tím mặt.
*đoạn này không ghi tên nhân vật, mình ghi thêm vào cho mọi người dễ hiểu
Vừa nhấc chân, liền đi về phía Hoa Ngu!
Chu Duệ đã từng học võ, đoán lần này, thân thể nhỏ bé của Hoa Ngu chắc phải bay ra ngoài!
Nhưng ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Hoa Ngu vậy mà lại tránh được một cước của Chu Duệ!
Bịch!
Chu Duệ không kịp thu hồi chân, đạp đổ một cái bàn.
Hắn nhìn lên, thấy Hoa Ngu hoàn hảo không hao tổn gì, tức giận càng dâng cao.
" Ngươi dám trốn!" Chu Duệ giận quá hóa cười, " Người đâu! Mang kiếm đến cho bổn hoàng tử! Hôm nay bổn hoàng tử phải chém chết tên nô tài to gan lớn mật này!"
Bên cạnh có thị vệ đưa kiếm cho hắn.
Chu Duệ xoay người, lại thấy Hoa Ngu chạy tới bên chân Chu Lăng Thần, đột nhiên ôm lấy chân hắn, lớn tiếng kêu to:
" Vương gia! Đại hoàng tử muốn giết nô tài! Vương gia cứu nô tài đi! Oa Oa Oa! Nô tài rất sợ hãi rất sợ hãi a!"
Mọi người:...
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.
Update: 20/9/2019
Vừa rồi rượu mới được bưng ra, mũi Hoa Ngu đã bị cỗ hương rượu bao trùm.
" Được rồi." Giang Tố Vân thấy chén rượu sắp đầy, lên tiếng nhắc nhở nàng một chút.
Nhưng lại thấy động tác của nàng vẫn không dừng lại, Giang Tố Vân sửng sốt, giương mắt, đối lại với đôi mắt có chút yêu tà của Hoa Ngu.
Trong tay Hoa Ngu vẫn còn cầm bầu rượu, nhìn nàng ta cười một cách kỳ lạ.
" Rào-- " Thế nhưng động tác trên tay nàng chợt thay đổi, rượu cứ như vậy mà xối lên người Giang Tố Vân.
Đem nửa người của Giang Tố Vân dội ướt!
" Phịch!"
" A!" Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hoa Ngu đã chấn kinh như thật, ném bầu rượu trong tay đi.
Bầu rượu kia cũng thật 'khéo léo', rơi trúng chân của Giang Tố Vân.
" A!" Giang Tố Vân còn chưa hoàn hồn, liền cảm giác trên chân có một trận đau nhói.
" Ba!"
" Nô tài nhà ngươi làm cái gì vậy hả?" Chu Duệ lập tức tiến đến, vài bước đến bên cạnh Giang Tố Vân, một tay kéo Giang Tố Vân vào lòng, nhẹ giọng nói:
" Vân nhi, không có chuyện gì chứ?"
Bộ dạng thương yêu luyến tiếc kia, giống như trong lòng hắn không phải tiểu di tử, mà là nữ nhân của hắn.
Phản ứng của Giang Tố Vân so với Chu Duệ thì nhanh hơn một chút, Chu Duệ vừa ôm vào, nàng ta lập tức đẩy ra.
" Tỷ phu*, Vân nhi không có chuyện gì." Nàng ta từ trước đến nay chưa bao giờ gọi Chu Duệ là tỷ phu, một tiếng tỷ phu này vừa nói ra khiến Chu Duệ sửng sốt một chút, tay cứng ngắc giữa không trung vội thu trở về.
*tỷ phu: anh rể
Hết thảy sự tình này, bọn họ không ai chú ý tới.
Giang Tố Vân thấy Chu Duệ thối lui, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nghĩ tới vừa nhìn lên, lại chống lại ánh mắt cười như không cười của Hoa Ngu.
Nàng ta nhíu mày, thái giám này rốt cuộc là có chuyện gì? Cả người đều không nhìn thấu.
" Cẩu nô tài! Không muốn sống nữa sao?!" Chu Duệ bị Giang Tố Vân cự tuyệt, trong lòng không có chỗ phát hỏa, thấy Hoa Ngu thì lập tức bạo phát.
" A! Nô tài đáng chết! Tay nô tài vụng về!" Hoa Ngu một miệng nhận sai, một tiếng so với một tiếng lại càng thành khẩn cầu xin, nhưng cả người lại đứng thẳng tắp, ngay cả quỳ cũng không quỳ xuống.
Thái độ nhận sai này, quả thực chẳng có chút thành tâm.
" Ha ha." Nàng nghe được có người cười, hóa ra là Dung Triệt ánh mắt tràn ngập hứng thú.
Bị hắn nhìn như vậy, Hoa Ngu không có gì không được tự nhiên, ngược lại hướng hắn nở nụ cười.
Còn cười được! Chu Duệ* nhất thời giận tím mặt.
*đoạn này không ghi tên nhân vật, mình ghi thêm vào cho mọi người dễ hiểu
Vừa nhấc chân, liền đi về phía Hoa Ngu!
Chu Duệ đã từng học võ, đoán lần này, thân thể nhỏ bé của Hoa Ngu chắc phải bay ra ngoài!
Nhưng ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Hoa Ngu vậy mà lại tránh được một cước của Chu Duệ!
Bịch!
Chu Duệ không kịp thu hồi chân, đạp đổ một cái bàn.
Hắn nhìn lên, thấy Hoa Ngu hoàn hảo không hao tổn gì, tức giận càng dâng cao.
" Ngươi dám trốn!" Chu Duệ giận quá hóa cười, " Người đâu! Mang kiếm đến cho bổn hoàng tử! Hôm nay bổn hoàng tử phải chém chết tên nô tài to gan lớn mật này!"
Bên cạnh có thị vệ đưa kiếm cho hắn.
Chu Duệ xoay người, lại thấy Hoa Ngu chạy tới bên chân Chu Lăng Thần, đột nhiên ôm lấy chân hắn, lớn tiếng kêu to:
" Vương gia! Đại hoàng tử muốn giết nô tài! Vương gia cứu nô tài đi! Oa Oa Oa! Nô tài rất sợ hãi rất sợ hãi a!"
Mọi người:...
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.
Update: 20/9/2019
Bình luận truyện