Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 1 - Chương 21: Chó ngáp phải ruồi
“Tinh Nhi cô nương.” Gã đại hán cười nịn nọt, trong nụ cười có lẫn vẻ lúng túng không che dấu được.
Nữ hài tử đứng trên sườn núi, một thân y phục trắng như tuyết cùng áo khoác lông chồn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
“Mời cô nương chọn ngựa.”
Sở Kiều nhìn thoáng qua hơn mười con ngựa trước mắt, chỉ thấy toàn bộ đều là ngựa con móng còn chưa chai, màu lông sạch sẽ bóng loáng, vừa nhìn liền biết là ngựa nuôi trong nhà từ nhỏ ngay cả cửa chuồng cũng chưa ra. Nàng dậm từng bước chân trên tuyết, quơ quơ chiếc roi ngựa nhỏ trong tay, ra vẻ điêu ngoa nói: “Ta không cần những con này, ta muốn cưỡi đại mã.”
Hộ vệ bên cạnh khó xử tiến lên, vừa muốn mở miệng thì Tống Liêm vội vàng ngăn cản, cúi đầu khom lưng nói: “Tinh Nhi cô nương muốn cưỡi đại mã dĩ nhiên là không thành vấn đề, mấy người các ngươi đi xuống dắt vài con ngựa tốt lên, nhớ kỹ, phải là đại mã.”
Tống Liêm nhấn mạnh chữ ‘đại’, hai tên hộ vệ nhìn nhau, bừng tỉnh đại ngộ đi xuống, chốc lát sau năm con ngựa cao lớn được dắt vào. Sở Kiều chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra chúng toàn là ngựa già có tuổi, có thể chạy hay không còn là một dấu hỏi, nhưng nàng cũng không nói trắng ra, chỉ xoay người nói hướng về phía Tống Liên nói: “Mấy con ngựa này thoạt nhìn anh dũng cường tráng, ta tuổi còn nhỏ, không thể cưỡi ngựa lớn như vậy, không bằng Tống hộ viện diễn luyện trước một vòng cho ta được mở mắt một phen?”
Tống Liêm nhất thời nhíu chặt lông mày, nhanh chóng xụ mặt xuống, Chu Thành nghi ngờ thúc giục: “Nhanh lên, không biết cưỡi sao? Mới vừa rồi không phải ngươi còn giành đi đến đây sao?”
Tống Liêm trong lòng có khổ mà nói không ra lời, thầm nghĩ nếu biết phải hầu hạ vị tiểu tổ tông này thì có đánh chết hắn cũng không chường mặt đến. Hắn lúng túng đi đến trước con ngựa già, đưa tay sờ sờ con ngựa có vẻ lờ đờ, vỗ vỗ hai cái rồi cẩn thận dẫm chân lên dây đạp, giống như con ngựa dưới chân làm bằng giấy, hơi dùng lực thì sẽ sập bất cứ lúc nào.
*Chú thích: Tống Liêm này chính là con trai của Tống đại nương ở đầu truyện, là người đã đánh mắng Sở Kiều khi nàng lần đầu tiên định trốn ra khỏi phủ Gia Cát.
Tống Liêm hít mộ hơi nhảy lên, con ngựa cũng hít vào một hơi, bốn chân tuy có chút run lên nhưng cũng không có khụy xuống, hắn lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hôm nay có tuyết lớn, Tinh Nhi cô nương còn nhỏ, hôm nay chúng ta học lên ngựa trước, ngày mai mới học chạy.”
Chu Thành vừa muốn gật đầu tán thành thì Sở Kiều đã đột nhiên tiến lên, chợt vỗ lên mông ngựa một cái, cười nói: “Nói nhiều như vậy làm cái gì, trước chạy một vòng cho ta xem!”
Chỉ nghe *bốp* một tiếng, con ngựa bị vỗ mông, chẳng những không chạy mà ngược lại chân mềm nhĩn, khụy xuống cái ầm, Tống Liêm bị hất nhào té đâm đầu xuống trong đống tuyết, chỉ lộ ra hai cái chân ở phía trên.
Đám hộ vệ nhất thời thất kinh chạy lên, Chu Thành nhướng mày nhìn con ngựa già đang nằm trên mặt tuyết thở phì phò, không vui nói: “Đây chính là ngựa tốt nhất? Ta thấy các ngươi là không để lời dặn của Tứ thiếu gia trong lòng.”
“Tiểu nhân không dám.” Tống Liêm liền lăn một vòng chạy tới, vội vàng nói: “Tiểu nhân tuyệt đối không có ý nghĩ này, chẳng qua Tinh Nhi cô nương tuổi còn nhỏ, chúng ta không dám dắt chiến mã trẻ khỏe tới a!”
Chu Thành gật đầu, nói: “Lời này cũng có mấy phần đạo lý, Tinh Nhi, ngươi còn nhỏ, trước tập cưỡi ngựa con đã, có được không?”
“Chu Thành đại ca nói nên cưỡi ngựa con thì Tinh Nhi sẽ cưỡi ngựa con.” Nữ hài tử ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mũm mĩm là một đôi mắt cong cong, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Chu Thành vui vẻ, quay đầu lại trợn mắt với Tống Liêm: “Còn không mau đi dắt ngựa tới!”
Tống Liêm khập khễnh dắt ngựa tới, đỡ Sở Kiều lên ngựa trong tiếng dặn dò cẩn thận liên tiếp của Chu Thành. Nàng cúi đầu, cười híp mắt nói: “Vị hộ vệ đại ca này, ta còn chưa biết cưỡi ngựa, ngươi giúp ta nắm dây cương đi, chúng ta từ từ chạy một vòng.”
Tống Liêm cũng chỉ ước được như thế, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Con ngựa con cũng hết sức biết điều, được Tống Liêm dắt chậm rãi đi tới phía trước. Chỉ trong chốc lát hai người đã đi được hơn một trăm bước, Tống Liên ngẩng đầu cười lấy lòng với Sở Kiều: “Tinh Nhi cô nương, con ngựa này cũng không tệ phải không? Nó mới vừa được sinh ra không bao lâu, lúc trước Thất tiểu thư thích ta cũng không thể đưa cho tiểu thư, nhưng nếu cô nương thích ta sẽ đưa cho cô nương.”
“Vật Thất tiểu thư thích, Tinh Nhi sao có thể lấy? Như vậy không hợp quy củ.”
Tống Liêm nhất thời nhe răng cười nói: “Cô nương nói gì vậy, Thất tiểu thư tuy là nữ nhi thân sinh của tướng quân, nhưng nói đến địa vì thì cách xa như trời với đất so với Tứ thiếu gia. Cô nương là người tâm phúc của Tứ thiếu gia, so thân phận thì cao hơn các nàng nhiều.”
“Vậy sao?” Nữ hài tử khẽ mỉm cười, nói: “Ta còn không biết mình có thân phận cao như vậy, dù sao trước đây không lâu, Tống hộ vệ còn tùy ý đánh chửi ta.”
Sắc mặt Tống Liêm nhất thời tái đi, Sở Kiều khẽ nheo mắt, nhanh tay rút ám tiễn trên tay Tống Liêm ra, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng cắm lên đùi ngựa. Con ngựa nhỏ kinh hãi hí dài một tiếng, một cước đá văng Tống Liêm ở bên cạnh, chạy như điên về phía trước.
Nữ hài tử nhất thời thất kinh kêu to: “Tống hộ vệ! Ngươi làm gì vậy?”
Đám người Chu Thành từ xa thấy con ngựa nhỏ bị chấn kinh chạy như điên thì vô cùng sợ hãi, vộ vàng chạy đuổi theo nhưng làm sao có thể dùng chân chạy đuổi kịp con vật bốn chân kia.
“Mau! Lên ngựa đuổi theo cứu Tinh Nhi!”
Hơn mười con tuấn mã nhanh chóng lướt lên, Sở Kiều ra vẻ kinh hoảng nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn quanh tìm điểm dừng chân an toàn. Ngay lúc đó, một con ngựa lông vàng đốm trắng đột nhiên xuất hiện, thiếu niên gương mặt trắng trẻo, ánh mắt như điện, đôi môi đỏ dị thường, một thân áo gấm màu tím đang giục ngựa lao vụt đến, nhanh như chớp rút kiếm đâm thẳng vào hai mắt con ngựa nhỏ. Con ngựa nhỏ bị tập kích, càng hí lên thảm thiết hơn, nhất thời dựng thẳng lưng chồm lên, điên cuồng lắc đầu.
Cùng lúc đó, một sợi roi mềm bay vụt đến, vòng qua thân thể nhỏ bé của nữ hài tử, cuốn lấy người nàng.
“Ha ha, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.” Yến Tuân một thân cẩm bào xanh nhạt, dung mạo tuấn lãng, cười híp mắt ôm lấy Sở Kiều, trong giọng nói mang theo vẻ giảo hoạt.
Gia Cát Nguyệt rút ám tiễn trên đùi ngựa ra, quay đầu lạnh lùng nhìn Tống Liêm, nói với hạ nhân bên cạnh: “Mang hắn xuống, đưa đến chưởng sự viện, giao cho Chu Thất.”
Hai gã thị vệ lập tức xông lên, chỉ mấy chiêu đã khống chế được Tống Liêm, hắn hét lớn: “Tứ thiếu gia, tiểu nhân không có…”
Trong nháy mắt chỉ nghe thình thịch một tiếng, Yến Tuân phất vạt áo lắc mình bay lên, một cước đá nát cái miệng đầy răng ố vàng của Tống Liêm, khiến hắn không kịp mở lời. Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, xoay đầu liếc mắt nhìn về phía Yến Tuân.
“Nô tài như vậy ở Yến vương phủ ta đã sớm bị kéo ra ngoài chém, làm gì cho hắn cơ hội nói hưu nói vượn.” Yến Tuân cười, nói tiếp: “Tứ thiếu gia quá nhân từ rồi, Yến Tuân tự mình ra tay, hy vọng Tứ thiếu gia không vì thế mà phiền lòng.”
Gia Cát Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: “Khách sáo rồi, thân thủ Yến thế tử rất cao, trước kia ở Điểm Tướng đường đúng là đã nhìn nhầm.”
Yến Tuân khoát tay áo, cười nói: “Chỉ là chút ít công phu qua đường, sao dám so với Tứ thiếu gia thiếu niên lãnh binh, bụng đầy binh thư.”
Gia Cát Nguyệt chỉ nhàn nhạt gật đầu hàm nghĩa không rõ, vung tay lên, thuộc hạ đã kéo Tống Liêm miệng đầu máu đi xuống.
“Yến thế tử, hôm nay đa tạ ngươi cố ý đưa trả ngựa quý phủ bị mất, chẳng qua chuyện như vậy sau này cứ để hạ nhân làm là được, cần gì phiền đến thế tử đại giá thân chinh. Vốn định giữ thế tử lại trong phủ ăn bữa cơm thanh đạm, nhưng biết thế tử quý nhân bận rộn, Nguyệt cũng sẽ không nhiều chuyện. Chu Thành, đưa tiễn Yến thế tử.”
Yến Tuân chỉ đành cười trừ, khách sáo với Gia Cát Nguyệt một câu rồi xoay người rời đi, khi đi ngang qua Sở Kiều lại đột nhiên kê vào tai nàng thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu nhẫn tâm, lại để cho ngươi hại thêm một người nữa rồi.”
Sở Kiều sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy Yến thế tử chỉ cười nhạt như không có gì, thân hình cao ngất đã rất có phong tư của nam nhân trưởng thành, sắc mặt trầm tĩnh, có chỗ nào giống tên công tử cợt nhã phóng đãng lúc đối mặt với nàng?
“Tinh Nhi.” Sau lưng Sở Kiều đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt sắc mặt khó coi đang dùng ánh mắt sắc bén như dao lướt qua trên người nàng, chậm rãi nói: “Theo ta về.”
Sở Kiều khẽ thở dài một cái, thật xui xẻo, giờ phải cẩn thận nghĩ cách làm sao ứng phó với tên tiểu hồ ly nà.
Nữ hài tử tám tuổi ủ rũ đi theo sau Gia Cát Nguyệt, trong đầu bắt đầu biên soạn năm tháng bi thảm của mình, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên phía trước âm thầm mang theo vẻ đắc ý của hài tử, cũng không rõ là đắc ý vì cái gì.
Nữ hài tử đứng trên sườn núi, một thân y phục trắng như tuyết cùng áo khoác lông chồn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
“Mời cô nương chọn ngựa.”
Sở Kiều nhìn thoáng qua hơn mười con ngựa trước mắt, chỉ thấy toàn bộ đều là ngựa con móng còn chưa chai, màu lông sạch sẽ bóng loáng, vừa nhìn liền biết là ngựa nuôi trong nhà từ nhỏ ngay cả cửa chuồng cũng chưa ra. Nàng dậm từng bước chân trên tuyết, quơ quơ chiếc roi ngựa nhỏ trong tay, ra vẻ điêu ngoa nói: “Ta không cần những con này, ta muốn cưỡi đại mã.”
Hộ vệ bên cạnh khó xử tiến lên, vừa muốn mở miệng thì Tống Liêm vội vàng ngăn cản, cúi đầu khom lưng nói: “Tinh Nhi cô nương muốn cưỡi đại mã dĩ nhiên là không thành vấn đề, mấy người các ngươi đi xuống dắt vài con ngựa tốt lên, nhớ kỹ, phải là đại mã.”
Tống Liêm nhấn mạnh chữ ‘đại’, hai tên hộ vệ nhìn nhau, bừng tỉnh đại ngộ đi xuống, chốc lát sau năm con ngựa cao lớn được dắt vào. Sở Kiều chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra chúng toàn là ngựa già có tuổi, có thể chạy hay không còn là một dấu hỏi, nhưng nàng cũng không nói trắng ra, chỉ xoay người nói hướng về phía Tống Liên nói: “Mấy con ngựa này thoạt nhìn anh dũng cường tráng, ta tuổi còn nhỏ, không thể cưỡi ngựa lớn như vậy, không bằng Tống hộ viện diễn luyện trước một vòng cho ta được mở mắt một phen?”
Tống Liêm nhất thời nhíu chặt lông mày, nhanh chóng xụ mặt xuống, Chu Thành nghi ngờ thúc giục: “Nhanh lên, không biết cưỡi sao? Mới vừa rồi không phải ngươi còn giành đi đến đây sao?”
Tống Liêm trong lòng có khổ mà nói không ra lời, thầm nghĩ nếu biết phải hầu hạ vị tiểu tổ tông này thì có đánh chết hắn cũng không chường mặt đến. Hắn lúng túng đi đến trước con ngựa già, đưa tay sờ sờ con ngựa có vẻ lờ đờ, vỗ vỗ hai cái rồi cẩn thận dẫm chân lên dây đạp, giống như con ngựa dưới chân làm bằng giấy, hơi dùng lực thì sẽ sập bất cứ lúc nào.
*Chú thích: Tống Liêm này chính là con trai của Tống đại nương ở đầu truyện, là người đã đánh mắng Sở Kiều khi nàng lần đầu tiên định trốn ra khỏi phủ Gia Cát.
Tống Liêm hít mộ hơi nhảy lên, con ngựa cũng hít vào một hơi, bốn chân tuy có chút run lên nhưng cũng không có khụy xuống, hắn lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hôm nay có tuyết lớn, Tinh Nhi cô nương còn nhỏ, hôm nay chúng ta học lên ngựa trước, ngày mai mới học chạy.”
Chu Thành vừa muốn gật đầu tán thành thì Sở Kiều đã đột nhiên tiến lên, chợt vỗ lên mông ngựa một cái, cười nói: “Nói nhiều như vậy làm cái gì, trước chạy một vòng cho ta xem!”
Chỉ nghe *bốp* một tiếng, con ngựa bị vỗ mông, chẳng những không chạy mà ngược lại chân mềm nhĩn, khụy xuống cái ầm, Tống Liêm bị hất nhào té đâm đầu xuống trong đống tuyết, chỉ lộ ra hai cái chân ở phía trên.
Đám hộ vệ nhất thời thất kinh chạy lên, Chu Thành nhướng mày nhìn con ngựa già đang nằm trên mặt tuyết thở phì phò, không vui nói: “Đây chính là ngựa tốt nhất? Ta thấy các ngươi là không để lời dặn của Tứ thiếu gia trong lòng.”
“Tiểu nhân không dám.” Tống Liêm liền lăn một vòng chạy tới, vội vàng nói: “Tiểu nhân tuyệt đối không có ý nghĩ này, chẳng qua Tinh Nhi cô nương tuổi còn nhỏ, chúng ta không dám dắt chiến mã trẻ khỏe tới a!”
Chu Thành gật đầu, nói: “Lời này cũng có mấy phần đạo lý, Tinh Nhi, ngươi còn nhỏ, trước tập cưỡi ngựa con đã, có được không?”
“Chu Thành đại ca nói nên cưỡi ngựa con thì Tinh Nhi sẽ cưỡi ngựa con.” Nữ hài tử ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mũm mĩm là một đôi mắt cong cong, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Chu Thành vui vẻ, quay đầu lại trợn mắt với Tống Liêm: “Còn không mau đi dắt ngựa tới!”
Tống Liêm khập khễnh dắt ngựa tới, đỡ Sở Kiều lên ngựa trong tiếng dặn dò cẩn thận liên tiếp của Chu Thành. Nàng cúi đầu, cười híp mắt nói: “Vị hộ vệ đại ca này, ta còn chưa biết cưỡi ngựa, ngươi giúp ta nắm dây cương đi, chúng ta từ từ chạy một vòng.”
Tống Liêm cũng chỉ ước được như thế, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Con ngựa con cũng hết sức biết điều, được Tống Liêm dắt chậm rãi đi tới phía trước. Chỉ trong chốc lát hai người đã đi được hơn một trăm bước, Tống Liên ngẩng đầu cười lấy lòng với Sở Kiều: “Tinh Nhi cô nương, con ngựa này cũng không tệ phải không? Nó mới vừa được sinh ra không bao lâu, lúc trước Thất tiểu thư thích ta cũng không thể đưa cho tiểu thư, nhưng nếu cô nương thích ta sẽ đưa cho cô nương.”
“Vật Thất tiểu thư thích, Tinh Nhi sao có thể lấy? Như vậy không hợp quy củ.”
Tống Liêm nhất thời nhe răng cười nói: “Cô nương nói gì vậy, Thất tiểu thư tuy là nữ nhi thân sinh của tướng quân, nhưng nói đến địa vì thì cách xa như trời với đất so với Tứ thiếu gia. Cô nương là người tâm phúc của Tứ thiếu gia, so thân phận thì cao hơn các nàng nhiều.”
“Vậy sao?” Nữ hài tử khẽ mỉm cười, nói: “Ta còn không biết mình có thân phận cao như vậy, dù sao trước đây không lâu, Tống hộ vệ còn tùy ý đánh chửi ta.”
Sắc mặt Tống Liêm nhất thời tái đi, Sở Kiều khẽ nheo mắt, nhanh tay rút ám tiễn trên tay Tống Liêm ra, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng cắm lên đùi ngựa. Con ngựa nhỏ kinh hãi hí dài một tiếng, một cước đá văng Tống Liêm ở bên cạnh, chạy như điên về phía trước.
Nữ hài tử nhất thời thất kinh kêu to: “Tống hộ vệ! Ngươi làm gì vậy?”
Đám người Chu Thành từ xa thấy con ngựa nhỏ bị chấn kinh chạy như điên thì vô cùng sợ hãi, vộ vàng chạy đuổi theo nhưng làm sao có thể dùng chân chạy đuổi kịp con vật bốn chân kia.
“Mau! Lên ngựa đuổi theo cứu Tinh Nhi!”
Hơn mười con tuấn mã nhanh chóng lướt lên, Sở Kiều ra vẻ kinh hoảng nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn quanh tìm điểm dừng chân an toàn. Ngay lúc đó, một con ngựa lông vàng đốm trắng đột nhiên xuất hiện, thiếu niên gương mặt trắng trẻo, ánh mắt như điện, đôi môi đỏ dị thường, một thân áo gấm màu tím đang giục ngựa lao vụt đến, nhanh như chớp rút kiếm đâm thẳng vào hai mắt con ngựa nhỏ. Con ngựa nhỏ bị tập kích, càng hí lên thảm thiết hơn, nhất thời dựng thẳng lưng chồm lên, điên cuồng lắc đầu.
Cùng lúc đó, một sợi roi mềm bay vụt đến, vòng qua thân thể nhỏ bé của nữ hài tử, cuốn lấy người nàng.
“Ha ha, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.” Yến Tuân một thân cẩm bào xanh nhạt, dung mạo tuấn lãng, cười híp mắt ôm lấy Sở Kiều, trong giọng nói mang theo vẻ giảo hoạt.
Gia Cát Nguyệt rút ám tiễn trên đùi ngựa ra, quay đầu lạnh lùng nhìn Tống Liêm, nói với hạ nhân bên cạnh: “Mang hắn xuống, đưa đến chưởng sự viện, giao cho Chu Thất.”
Hai gã thị vệ lập tức xông lên, chỉ mấy chiêu đã khống chế được Tống Liêm, hắn hét lớn: “Tứ thiếu gia, tiểu nhân không có…”
Trong nháy mắt chỉ nghe thình thịch một tiếng, Yến Tuân phất vạt áo lắc mình bay lên, một cước đá nát cái miệng đầy răng ố vàng của Tống Liêm, khiến hắn không kịp mở lời. Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, xoay đầu liếc mắt nhìn về phía Yến Tuân.
“Nô tài như vậy ở Yến vương phủ ta đã sớm bị kéo ra ngoài chém, làm gì cho hắn cơ hội nói hưu nói vượn.” Yến Tuân cười, nói tiếp: “Tứ thiếu gia quá nhân từ rồi, Yến Tuân tự mình ra tay, hy vọng Tứ thiếu gia không vì thế mà phiền lòng.”
Gia Cát Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: “Khách sáo rồi, thân thủ Yến thế tử rất cao, trước kia ở Điểm Tướng đường đúng là đã nhìn nhầm.”
Yến Tuân khoát tay áo, cười nói: “Chỉ là chút ít công phu qua đường, sao dám so với Tứ thiếu gia thiếu niên lãnh binh, bụng đầy binh thư.”
Gia Cát Nguyệt chỉ nhàn nhạt gật đầu hàm nghĩa không rõ, vung tay lên, thuộc hạ đã kéo Tống Liêm miệng đầu máu đi xuống.
“Yến thế tử, hôm nay đa tạ ngươi cố ý đưa trả ngựa quý phủ bị mất, chẳng qua chuyện như vậy sau này cứ để hạ nhân làm là được, cần gì phiền đến thế tử đại giá thân chinh. Vốn định giữ thế tử lại trong phủ ăn bữa cơm thanh đạm, nhưng biết thế tử quý nhân bận rộn, Nguyệt cũng sẽ không nhiều chuyện. Chu Thành, đưa tiễn Yến thế tử.”
Yến Tuân chỉ đành cười trừ, khách sáo với Gia Cát Nguyệt một câu rồi xoay người rời đi, khi đi ngang qua Sở Kiều lại đột nhiên kê vào tai nàng thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu nhẫn tâm, lại để cho ngươi hại thêm một người nữa rồi.”
Sở Kiều sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy Yến thế tử chỉ cười nhạt như không có gì, thân hình cao ngất đã rất có phong tư của nam nhân trưởng thành, sắc mặt trầm tĩnh, có chỗ nào giống tên công tử cợt nhã phóng đãng lúc đối mặt với nàng?
“Tinh Nhi.” Sau lưng Sở Kiều đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt sắc mặt khó coi đang dùng ánh mắt sắc bén như dao lướt qua trên người nàng, chậm rãi nói: “Theo ta về.”
Sở Kiều khẽ thở dài một cái, thật xui xẻo, giờ phải cẩn thận nghĩ cách làm sao ứng phó với tên tiểu hồ ly nà.
Nữ hài tử tám tuổi ủ rũ đi theo sau Gia Cát Nguyệt, trong đầu bắt đầu biên soạn năm tháng bi thảm của mình, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên phía trước âm thầm mang theo vẻ đắc ý của hài tử, cũng không rõ là đắc ý vì cái gì.
Bình luận truyện