Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 4 - Chương 130: Bắc yến thức tỉnh



Ngày 13 tháng 10, cao nguyên Bắc Yến nổi lên trận bão tuyết đầu tiên báo hiệu mùa đông đến. Cơn bão kéo dài suốt ba ngày ba đêm, tuyết rơi dày hơn một thước, cuồng phong giày xéo cả vùng Tây Bắc, nhiệt độ xuống thấp đến mức nước đều đóng băng, gió cuốn hạt tuyết xoay tròn lên không trung rồi rơi xuống đất như mưa đá. Rõ ràng là giữa trưa nhưng ngẩng đầu không thấy mặt trời, không trung u ám như buổi hoàng hôn, gió lạnh cắt da cắt thịt, bước đi cũng khó khăn.

Trận bão tuyết to hiếm thấy này đã khiến hằng hà sa số dê bò cùng ngựa trên cao nguyên Bắc Yến bị chết rét, phá hỏng lều mái khiến vô số dân Bắc Yến lâm vào cảnh không nhà, nhưng đồng thời cũng khiến đoàn quân Đại Hạ đang hùng hổ tiến Bắc phải dừng bước, tạm thời dựng trại ở rừng Bách Lâm chờ bão tuyết qua đi. Tuy đã chuẩn bị từ trước nhưng đại quân Đại Hạ vẫn lâm vào tình cảnh rét cóng người.

Trong bão tuyết mịt mù, một đoàn hơn hai mươi người đầu đội mũ da đang thúc ngựa đạp tuyết chạy như điên trên đường núi bên ngoài thành Bắc Sóc, vó ngựa vững chắc bất chấp gió tuyết từng chút một phóng về phía thành trì.

Một đội thám báo đóng ngoài thành tiến lên, lớn tiếng quát: “Là ai?”

Đoàn người không ai lên tiếng, người dẫn đầu giơ lên một cây cờ nhỏ màu đỏ, trưởng nhóm thám báo kia nhìn thấy thì cả kinh, lập tức lui lại nhường đường. Đoàn người tiếp tục chạy băng băng, lát sau đã biến mất trong màn tuyết.

“Tấn ca, là đội ngũ nào mà tơi tả như vậy?” Một thám báo trẻ tuổi tò mò hỏi, đầu đã đội mũ da gấu nhưng mặt vẫn đỏ ửng vì lạnh.

“Đừng nói mò.” Trưởng nhóm thám báo nhất thời quát lớn, cẩn thận nhìn quanh như sợ người phía trước quay lại nghe được rồi mới nói: “Đó là huyết đồ kỳ của binh đoàn thứ 2.”

Trưởng nhóm thám báo đã giảm âm lượng đến mức thấp nhất nhưng những người còn lại vẫn nghe được rõ ràng. Trong thoáng chốc tất cả đều cảm thấy rét lạnh sống lưng, đồng loạt quay đầu nhìn hướng đoàn người vừa biến mất. Xuyên qua màn tuyết mịt mù, xa xa tựa như có thể thấy được ánh đèn chập chờn của thành Bắc Sóc.

Xét thấy binh lực Đại Hạ hùng hậu, bảy ngày trước, tân vương Bắc Yến phát lệnh tập kết tại thành Bắc Sóc, hôm nay ngay cả đội ngũ cuối cùng ở tận Mỹ Lâm Quan xa xôi cũng đã tề tụ về đây.

Tuy đại chiến sắp diễn ra nhưng trước cửa thành Bắc Sóc vẫn tụ tập rất đông dân chúng chạy nạn, bão tuyết đã phá hủy rất nhiều nhà cửa cùng gia súc của dân chúng nên chỉ trong ba ngày ngắn ngủi số người bị chết vì lạnh và đói đã lên đến mấy trăm người. Vì vậy hiện tại bọn họ đều tụ tập trước cửa thành, hy vọng được phép vào thành tránh nạn. Thế nhưng, chiến tranh với Đại Hạ ở ngay trước mắt, thành Bắc Sóc đã sớm trong trạng thái trực chiến, tuy dân chạy nạn tụ tập rất đông ở cửa thành nhưng Yến Tuân vẫn hạ lệnh đóng chặt cửa thành phòng ngừa gian tế xâm nhập, còn cử hơn ngàn quân binh thay nhau canh phòng. Vì thế trước cổng thành ngập tràn tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc lóc của phụ nữ và trẻ em.

“Tránh ra!”

Tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên, đoàn người không ngừng xua dân chúng sang hai bên, phi thẳng đến trước cửa thành. Người dẫn đầu giơ cao quân kỳ đỏ thẫm như máu, lớn tiếng nói: “Chúng ta là đội tiền trạm của binh đoàn số 2, ta tên Tiết Trí Viễn, mau mở cửa!”

Một thoáng sau trên tường thành xuất hiện ánh đuốc sáng rực, một người cao giọng hỏi: “Tiết tướng quân có mang thư của Tào tướng quân không?”

Tiết Trí Viễn đáp: “Thư ở đây!”

Một chiếc giỏ bằng trúc được thả xuống trước cổng thành, thủ hạ của Tiết Trí Viễn thúc ngựa tiến lên bỏ lá thư vào trong giỏ trúc. Chỉ lát sau, cửa thành chậm rãi được mở rộng.

“A! Cửa mở kìa!” Một tiếng hoan hô chợt vang lên, hơn ngàn nạn dân nhất thời mừng rỡ kêu lên, cố gắng lê tay chân đã đông cứng nhào về phía cửa thành như một cơn thủy triều, đội tiền trạm của binh đoàn số 2 nhất thời bị đẩy dạt sang một bên.

“Ngu xuẩn!” Thống lĩnh mặc áo lông đỏ sẫm của đội tiền trạm tức giận mắng một tiếng rồi nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

“Mau! Ngăn bọn họ lại!” Thống lĩnh quân thủ thành là Thôi đội trưởng lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện lớn, vội vàng hô to.

Đám binh sĩ nghe vậy liền lập tức chạy xuống cửa thành, quát lớn: “Ai dám làm loạn sẽ bị giết chết! Lui lại! Toàn bộ lui lại cho ta!”

Trong tiếng gió ào ạt, tiếng của đám binh lính trở nên nhỏ như tiếng ruồi vo ve. Ở lại ngoài thành chỉ còn nước chết nên các nạn dân đã sớm lo đến sốt vó, giờ thấy có hy vọng sống thì ai còn nguyện ý ở lại chờ chết chứ?

Đám đông nhất thời không hề sợ hãi đồng loạt xông lên, vừa chạy vừa hô: “Cho chúng ta vào! Chúng ta là con dân Bắc Yến! Cho chúng ta vào!”

“Tiết tướng quân! Tiết tướng quân!” Thôi đội trưởng sợ đồng bạn gặp chuyện không may trong hỗn loạn thì thất kinh hét lên.

Ngay lúc đó, một tia máu bất chợt bắn lên không trung, gã quan quân trẻ tuổi lưu loát rút chiến đao chém vào vai một nạn dân, lực đạo vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn, chỉ một chiêu đã chém rời bả vai người nọ, máu tươi bắn ra xối xả, nhuộm đỏ mặt tuyết trắng tinh. Dân chúng cùng khổ chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, đối mặt với lưỡi đao đẫm máu của gã quan quân liền lập tức hoảng sợ kêu lớn, rối rít lui lại cách xa hắn.

Thôi đội trưởng sửng sốt, không ngờ có người thật sự dám động thủ, đang định lên tiếng thì nhìn thấy gã quan quân trẻ tuổi kia lạnh lùng rẽ đám đông bước ra, bình tĩnh nói: “Ta chính là Tiết Trí Viễn.”

Thôi đội trưởng kinh hãi, chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe thấy tiếng kêu bi thương vang lên từ trong đám nạn dân, một phụ nhân nhào xuống đất khóc ròng, “Tướng công! Tướng công! Tỉnh lại đi!”

“Giết người rồi! Giết người rồi! Quân binh giết người!” Như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng gây nên ngàn tầng sóng, đám nạn nhân bị dồn đến đường cùng đồng loạt giận dữ rống lên.

Một ông lão hơn bảy mươi ngước lên hô to: “Các ngươi tại sao phải giết người? Tại sao? Ba con trai ta đều gia nhập quân đội, cũng cùng theo các ngươi đánh chó Hạ mà các ngươi lại không cho ta vào thành? Ta muốn vào thành! Chúng ta muốn sống!”

“Cho chúng ta vào thành! Chúng ta muốn sống!”

Mặc dù thời tiết lạnh cực độ nhưng trên trán Thôi đội trưởng lại lấm tấm mồ hôi, tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào mới phải.

Gã quan quân tên Tiết Trí Viễn khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Thời gian không còn nhiều, xin quý quân sớm ra quyết định.”

“Gì cơ?” Thôi đội trưởng giật mình hỏi lại, hắn trước kia vốn là một thợ rèn, bởi vì đánh đấm tương đối dũng mãnh, giết hơn mười kẻ địch nên vừa được thăng lên làm tiểu đội trưởng. Hắn cũng không có cái gì gọi là nhanh trí thao lược, tối nay là đêm đầu tiên phiên đội của hắn trực, cho nên hắn cũng chỉ có thể ngây ra nhìn nam tử trẻ tuổi cao ngất ở trước mắt, hỏi lại: “Ngươi nói gì?”

Mắt thấy nạn dân đã đến gần mà thủ thành Bắc Sóc vẫn còn ngơ ngác, thậm chí còn có hơn mười gã thủ thành bị nạn dân khống chế, Tiết Trí Viễn khẽ nheo mắt, trầm giọng nói: “Cung thủ, chuẩn bị!”

Lệnh vừa ra, hơn hai mươi gã binh sĩ còn lại lập tức nhảy khỏi lưng ngựa, lưu loát giương cung lên, không cần đợi thống lĩnh ra hiệu đã thả dây, tên nhọn rời cung lao đi vun vút về phía nạn dân. Thoáng sau không trung đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“Tiếp!” Nam tử trẻ tuổi cất giọng trầm thấp như tiếng báo gầm gừ.

Hai mươi gã binh sĩ bắn tên xong liền lập tức buông cung cầm đao xông về phía nạn dân, tuy dùng vỏ đao nhưng ra tay lại tàn nhẫn, chỉ trong chốc lát đã có hơn mười dân chúng ngã rạp trên mặt đất.

“Tất cả mau tránh ra!”

Binh sĩ cùng nạn dân hỗn chiến thành một cục, quân lính trên tường thành nhìn thấy liền thổi to kèn lệnh, đông đảo binh lính trong thành chạy ra nhưng lại bị đám đông trước cổng thành ngăn cản nên qua không lọt.

Ngay lúc đó, trên đồng tuyết đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập như có rất đông nhân mã đến gần, một chiến sĩ áo lông đen toàn thân, vóc người nhỏ nhắn, dẫn đầu nhảy xuống khỏi lưng ngựa, giọng nói có hơi ẻo lả nữ tính nhưng lại mang khí thế kinh người, “Kẻ nào đang làm loạn?”

Hơn trăm binh lính phía sau cũng nhảy xuống theo, binh sĩ nhỏ người dẫn đầu tiến đến nhìn sơ qua cục diện rồi rút đao bên hông ra, lạnh giọng nói: “Lên! Đánh những gã lính kia!”

Nhóm người vừa đến thân thủ vô cùng cao minh, tốc độ vừa nhanh vừa tinh chuẩn, không chỗ nào không là cao thủ. Bọn họ vọt vào đám đông bao vây đám tướng sĩ của binh đoàn số 2 đang vung đao chém dân chúng, lấy năm chọi một nên chỉ thoáng cái đã khống chế được đám tướng sĩ kia. Dân chúng thấy có người ra mặt cho mình thì đồng loạt hoan hô, cục diện tạm thời được ổn định.

Trên mặt đất nằm ngổn ngang nạn dân bị thương, có vài người đã bất động không rõ sống chết. Binh sĩ nhỏ người cau mày, quay sang trầm giọng nói: “Lập tức gọi quân y ra đây chữa trị cho người bị thương.”

“Ngươi là ai? Dám…” Tiết Trí Viễn giận dữ sải bước tiến lên.

Binh sĩ nhỏ người không chờ hắn nói xong đã đánh cho hắn một bạt tai vào mặt. Tiết Trí Viễn còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã trở tay đánh thêm một cái nữa.

“Thân là chiến sĩ Bắc Yến thì đao của ngươi hẳn phải hướng về phía Đại Hạ chứ không phải về phía con dân Bắc Yến!” Binh sĩ nhỏ người lạnh lùng quát lớn, giọng lanh lảnh như tiếng chuông ngân

Tiết Trí Viễn tím mặt, hai mắt như phun ra lửa, giận dữ gầm lên một tiếng rồi vung quyền đánh tới. Ai ngờ thân hình của binh sĩ nhỏ người kia lại linh hoạt như báo, lách người một cái đã dễ dàng né được. Vỏ đao loang loáng vung lên, thoáng chốc đã nện lên vai nam nhân, chân gạt một cái đã đốn ngã gã tướng quân trẻ tuổi té oạch ra trên đất.

“Trói hắn lại! Giao cho điện hạ xử lý!”

Nạn dân nhất thời tung hô vang trời, binh sĩ nhỏ người quay sang đám đông hô lớn: “Hỡi dân chúng, Bắc Sóc sắp khai chiến, các người ở đây sẽ rất nguy hiểm. Điện hạ đã xây dựng cho các người chỗ dừng chân tránh tuyết ở dưới chân núi Lạc Nhật, ở đó có lương thực, có áo bông, xin hãy lập tức đi theo thuộc hạ của ta.”

Đám đông nghe nói liền nhao nhao xao động, binh lính phải cùng nhau chỉnh đốn trật tự hàng ngũ. Một chốc sau, vài quân y từ trong thành vội vã chạy ra chạy ra, binh sĩ nhỏ người tiến lên nhìn kỹ số người nằm trên mặt đất, đếm được có mười ba nạn dân chết trong trận náo động vừa rồi thì khẽ nhíu mày, mặt sầm xuống.

Khoảng nửa canh giờ sau, dân chúng rốt cuộc theo sự hướng dẫn của binh lính đi về phía Tây. Binh sĩ nhỏ người đi vào thành, cửa thành chậm rãi khép kín, ngăn cách toàn bộ tiếng ồn ào bên ngoài, ngay cả tiếng gió tuyết cũng không rõ ràng. Binh sĩ nhỏ người nói hai câu với Thôi đội trưởng còn đang run sợ rồi đi về phía xe ngựa nhốt đám người Tiết Trí Viễn.

“Tiết tướng quân, thật ngại quá, vừa rồi đã đắc tội.” Binh sĩ nhỏ người lật mũ trùm đầu, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, mi thanh mục tú, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ rõ ràng là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.

“Ngươi là ai?” Hai má Tiết Trí Viễn vẫn còn sưng to, chỗ vừa bị đạp vẫn còn đau, hắn vốn không muốn nói chuyện, nhưng vừa nhìn rõ người trước mặt thì lại nhất thời kinh ngạc buột miệng.

“Đây là Sở đại nhân của tổng cục tham mưu.” Thôi đội trưởng vội vàng giới thiệu: “Đại nhân, đây là thống lĩnh đội tiên phong của binh đoàn số 2, Tiết tướng quân Tiết Trí Viễn.”

Mặt Sở Kiều đã đỏ bừng vì lạnh, môi cũng đã hơi nứt nẻ, nàng gật đầu, hòa nhã nói: “Tiết tướng quân ngàn dặm xa xôi trong tiết trời khắc nghiệt như vậy, cực khổ rồi.”

Tiết Trí Viễn cau mày, chẳng biết từ đâu ra lại có vị Sở đại nhân này, vì vậy hung hăng nhìn nhìn Sở Kiều rồi hừ lạnh một tiếng, gằn giọng: “Chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.”

“Đó là dĩ nhiên, mười mấy người chết, hơn bốn mươi người bị thương, chuyện như vậy không thể qua loa mấy câu là xong.” Sở Kiều mỉm cười mà trong mắt không hề có chút ý cười, nàng thản nhiên nói: “Bất quá Tiết tướng quân sốt ruột muốn vào thành nên cũng khó trách, đại chiến đã ở trước mắt, tạm thời ta chỉ gửi báo cáo lên trên thôi, sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi sau.”

“Ngươi!”

“Tiết tướng quân vội vã chạy tới như vậy hẳn là có chuyện quan trọng? Nếu không còn gì khác thì ta xin đi trước.”

Tiết Trí Viễn hít một hơi thật sâu, ném cho Sở Kiều cái nhìn hung hăng, hừ lạnh một tiếng rồi bực tức mang thủ hạ rời đi.

Thôi đội trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán rồi quay sang hỏi Sở Kiều: “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

Sở Kiều chậm rãi nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài rồi nhàn nhạt nói: “Sớm biết hắn là người của binh đoàn số 2 thì đã không đánh cho hắn hai bạt tai kia. Phiền phức tới rồi.”

“Sao ạ?” Thôi đội trưởng sửng sốt.

“Sao cái gì mà sao?” Sở Kiều quay đầu lại, tức giận nói: “Vừa rồi nếu không có người của binh đoàn số 2 thì cửa thành suýt nữa đã bị thất thủ. Ngươi có biết bây giờ nếu để gian tế lọt được vào thành sẽ có hậu quả gì không? Toàn bộ trăm vạn quân Bắc Yến sẽ chết không có chỗ chôn! Là người canh giữ cửa thành Bắc Sóc mà ngươi lại sơ suất như thế, tuy vừa rồi gã Tiết Trí Viễn kia tùy tiện giết dân là không đúng nhưng ngươi cũng đang đùa giỡn với vận mệnh của cả Bắc Yến đấy!”

Thôi đội trưởng mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra vì sợ, hai mắt lấm lét giống như kẻ trộm vừa bị bắt thóp. Hắn đột nhiên quỳ phịch xuống đất, lớn tiếng kêu: “Đại nhân, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân ngàn lần đáng chết, xin đại nhân tha cho mạng nhỏ của tiểu nhân.”

Sở Kiều nhíu mày, cất nhắc người như vậy lên thành đội trưởng, nàng cũng không biết nên truy cứu trách nhiệm của ai nữa, bất chợt cảm thấy thật vô lực.

“Đi báo cáo lên phía trên đi.” Sở Kiều nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Gió tuyết vẫn vần vũ như không có dấu hiệu dừng lại.

Vừa mở cửa phòng thì hơi nóng liền ập vào mặt, Sở Kiều cởi áo choàng lông xuống, nhìn quanh một lượt nhưng không hề thấy bóng dáng Yến Tuân đâu. Nàng xoay người đi về phía thư phòng, nửa đường gặp được A Tinh đang vội vàng chạy đến, còn chưa mở miệng đã nghe A Tinh hổn hển nói: “Cô nương, điện hạ cho mời cô nương.”

Sở Kiều nhăn trán, “Huynh ấy đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đại biểu binh đoàn thứ 2 đã đến, điện hạ đang chờ cô nương tới mới bắt đầu hội nghị.”

Còn chưa vào trong Sở Kiều đã nghe có giọng nói ồm ồm như vịt đực vang lên: “Chúng ta có trên trăm vạn đại quân sao còn phải sợ Đại Hạ? Cứ việc trực tiếp đón đầu bọn chúng trên bình nguyên mà đánh là được.”

Nghe vậy, Sở Kiều nhất thời nhíu chặt mày, trong khoảng thời gian này, đây là phản ứng nàng thường có nhất.

“Đúng! Bắc Yến chúng ta đường đường chính chính, không việc gì phải sợ chó Hạ!”

“Báo cáo!” Binh sĩ ngoài cửa hô lên: “Sở đại nhân của tổng cục tham mưu đến.”

“Vào đi.”

Sở Kiều tiến vào trong phòng, hành lễ chào những người đang ngồi. Số người tham dự hội nghị hôm nay đông hơn hôm trước rất nhiều, có đại diện của cả binh đoàn số 1 và binh đoàn số 2, phó tướng binh đoàn số 3, các trưởng lão cùng chúng đường chủ của Đại Đồng Hành, còn có đại diện của biên quân, dân quân và quân tự vệ, cộng thêm đại diện của các bộ lạc nhỏ trên cao nguyên Bắc Yến, ngồi chật ních cả phòng.

Hầu như tất cả chủ soái lực lượng vũ trang của Bắc Yến đều tề tựu đông đủ ở đây, Sở Kiều ngẩng đầu ưỡn ngực trực tiếp đi đến ngồi xuống bên cạnh Yến Tuân, cười nói với đám người: “Thật ngại quá, ta đã tới muộn.”

“Sao rồi?” Yến Tuân nhìn Sở Kiều, trầm giọng hỏi. Sắc mặt hắn không được tốt lắm, dĩ nhiên là bị đám người này chọc tức không ít.

“Đều ổn, chỗ trú đã được xây dựng tử tế, đủ cho dân chúng lánh nạn chờ qua trận bão tuyết này.”

“Ta phản đối!” Một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên, phó tướng Lưu Âu quản lý quân nhu ở Bắc Sóc đứng dậy, ra vẻ khó chịu nói: “Tại sao lại lấy vật liệu xây dựng của chúng ta đi cứu trợ cho đám nạn dân kia, những đồ đó hiện tại rất quan trọng, có thể tu bổ tường thành thêm mười thước để chống quân Hạ, không những thế còn lấy lương thảo của chúng ta phân phát cho bọn họ. Sở đại nhân có biết tình huống hiện giờ của chúng ta không? Quân Hạ đã sắp đánh đến nơi, lương thực có đủ để cung ứng cho quân đội hay không vẫn khó mà nói, nhưng ngươi lại lấy ra số lượng lớn như vậy đưa cho nạn dân?”

“Phó tướng Lưu Âu, nếu ta nhớ không sai thì lúc bắt đầu luyện gạch mười ngày trước ngươi cũng không mảy may ủng hộ ý kiến này của ta, toàn bộ quân Bắc Sóc không phái người nào hỗ trợ, ngược lại dân chúng phụ cận lại vô cùng tích cực giúp đỡ chúng ta, bằng không hiện tại tường thành của ngươi đã không cao thêm được mười thước như hiện tại. À, còn phải nhắc thêm, độ cao của tường thành phải theo một quy cách nhất định, tường thành hiện giờ đã đủ cao, nếu lại đắp thêm thì cung thủ trên tường thành sẽ không thể nhắm chính xác, như vậy ưu thế phòng thủ của chúng ta sẽ bị giảm mạnh. Vì thế, xin mời người không am hiểu vấn đề quân sự thận trọng trước khi lên tiếng.” Sở Kiều không chút khách khí nói, nàng lãnh đạm nhìn vị tướng quản lý hậu cần này, lạnh lùng nói: “Ngoài ra, ta còn muốn nói thêm một câu, chúng ta giải phóng Bắc Yến là vì tự do của dân chúng, nếu dân chúng đều chết hết thì cuộc chiến kia đã không còn chút ý nghĩa nào nữa.”

Lưu Âu mặt xanh mét nhưng vẫn ương ngạnh nói: “Năm nào chẳng có bão tuyết, Đại Hạ chưa bao giờ gửi lương thực tiếp tế cho dân Bắc Yến mà trăm ngàn năm qua có thấy ai chết đói đâu.”

“Ngươi nói rất đúng, cho nên quân Đại Hạ mới tranh thủ điều này.” Thiếu nữ khoanh tay, nhún vai nói: “Binh sĩ Đại Hạ đóng quân ở Bắc Yến đều vốn là dân bản địa được chiêu mộ, bọn họ đều lĩnh quân lương như quân Hạ chính quy. Xin hỏi phó tướng Lưu Âu, ngài có bao giờ phát quân lương cho cấp dưới của mình không? Cấp dưới của ngài vì cái gì lại vô điều kiện đi theo ngài? Chẳng lẽ ngài muốn cấp dưới theo mình quên cả sống chết, nhưng sau đó lại để mặc cha mẹ vợ con của bọn họ ở nhà chết đói chết rét sao?”

Nhất thời, phòng họp lâm vào cảnh tĩnh lặng như tờ, không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió rít luồn qua khe cửa sổ như tiếng dã thú gầm gừ.

Yến Tuân chậm rãi cất giọng lãnh đạm, “Trở lại chuyện chính, vừa rồi là ai đang nói?”

“Là ta.” Thống lĩnh binh đoàn số 3 là Lư Kiệt trầm giọng đáp, người này chừng hơn ba mươi, râu mép rậm rạp, có tướng mạo đặc trưng của nam tử cao nguyên, mặt mũi hồng hào, giọng nói ồm ồm, “Ta không rõ vì sao chúng ta phải nấp trong thành Bắc Sóc như một con rùa đen, chúng ta có trên trăm vạn quân, quân tiên phong của Đại Hạ chỉ có ba mươi vạn, quân số gấp bốn lần bọn chúng chẳng lẽ còn đánh không thắng?”

Thống lĩnh đoàn kỵ binh số hai của thành Bắc Sóc là Trần Hi cũng phụ họa: “Kế hoạch này là do ai đề xuất? Quả thực là vũ nhục vinh quang của chiến sĩ Bắc Yến chúng ta. Muốn đánh thì chúng ta phải đường đường chính chính đối đầu với địch!”

“Đúng!” Đám tộc trưởng các bộ lạc cũng kích động kêu lên: “Nam nhân Bắc Yến anh dũng đường hoàng, không thể lẩn trốn một cách hèn nhát như vậy!”

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác chán ghét, Sở Kiều nhớ tới thảm trạng ngoài thành vừa rồi thì càng thấy đám người này đáng ghét như một lũ diều hâu chờ rút rỉa xác chết.

Nàng ngẩng đầu lên, mắt lộ vẻ sắc bén như chim ưng, trầm giọng nói: “Kế hoạch tác chiến là do ta đề ra, ai có ý kiến?”

Đám đông nhất thời an tĩnh lại, đã mười ngày trôi qua, không còn ai dám khinh thường thiếu nữ còn rất trẻ này. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nàng chẳng những chỉnh đốn lại toàn bộ cơ cấu quân đội cùng phương pháp quản lý, nâng cao hiệu suất làm việc lên rất nhiều, hơn nữa còn chế tạo ra một loại vật liệu mới gọi là gạch, vật liệu này tuy không rắn chắc như đá tảng nhưng tốc độ xây dựng lại cực nhanh. Thêm vào đó nàng còn dùng phương pháp đòn bẩy lấy băng từ con sông gần đó đắp thành một bước tường thứ hai cao khoảng ba mươi thước bên ngoài tường thành, chẳng những giúp tường thành kiên cố hơn còn có công dụng ngăn ngừa kẻ địch leo vào thành.

Nàng còn dùng thủ đoạn tuyệt diệu bố trí vố số bẫy rập cùng các loại cạm bẫy khác bên ngoài thành, Bắc Sóc của hôm nay đã trở thành một thành trì chắc chắn như thép, không còn bộ dáng yếu ớt gió thổi liền đổ như trước nữa.

Vì vậy, cho dù có bất mãn với nàng nhưng nhất thời không ai dám nói ra. Hơn nữa, nàng còn vừa lập công lớn nhờ nhanh trí xử lý vấn đề nạn dân. Hiện tại danh vọng trong quân của nàng đã không còn như trước.

“Ta có ý kiến.” Một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, tất cả đồng loạt quay lại nhìn, người vừa lên tiếng chính là đại diện của đội tiền phong binh đoàn số 2.

Tiết Trí Viễn lạnh lùng nhìn Sở Kiều, trầm giọng nói: “Chúng ta đã chuẩn bị cho cuộc chiến này suốt tám năm ròng, trong tám năm này, chúng ta không ngừng bôn ba, tích cực tiêu trừ chướng ngại, bí mật luyện binh, chỉnh đốn quân đội. Chúng ta tuyệt không quên nỗi nhục trên bình nguyên Hỏa Lôi, xương máu đời trước vẫn còn nuôi hỏa vân hoa nở rộ trước mắt, bọn họ đang đợi chúng ta rửa hận. Nhưng chúng ta lặng lẽ chờ đợi suốt tám năm để đổi lấy cái gì, là sợ hãi co ro ẩn núp ở nơi này?”

Ánh mắt tối tăm và lạnh lẽo như băng thoáng nhìn về phía Yến Tuân đang ngồi ở chủ vị, hắn lạnh lùng tiếp lời: “Tinh thần không sợ chết của Yến thị đến tột cùng đã lạc ở đâu rồi? Phồn hoa ở hoàng thành đã nắn mềm xương sống của điện hạ rồi sao?”

Hắn vừa dứt lời, trong phòng liền lâm vào một mảnh tịch mịch chết chóc. Yến Tuân mặc áo choàng đen bao phủ toàn thân, mày kiếm dài tận thái dương, hắn vẫn ngồi yên trên ghế dựa, nghe xong thì hơi nhướng mi liếc nhìn Tiết Trí Viễn, khóe môi khẽ cong lên lãnh đạm cười một tiếng, tiếng cười đó giống như băng tuyết tháng chạp, rét lạnh đến tận xương tủy.

Phó tướng Dư Tân của binh đoàn số 2 ngồi cùng bàn với Trí Viễn lập tức đứng dậy, vội vàng nói: “Trí Viễn tính cách lỗ mãng, xin điện hạ tha thứ. Nhưng hắn cũng chỉ vì một lòng lo cho Bắc Yến, mong điện hạ đừng trách hắn.”

Thành thủ Bắc Sóc là Hạ An cũng đứng dậy nói: “Tiết tướng quân tuy có hơi quá lời nhưng tất cả đều nghĩ cho thắng lợi của Bắc Yến, xin điện hạ nể tình hắn nhiều năm vào sinh ra tử, lập nhiều chiến công hiển hách mà tha cho hắn một lần.”

Những tướng lĩnh khác nghe nói cũng thi nhau đứng dậy cầu xin cho Tiết Trí Viễn, duy chỉ có đại diện của binh đoàn số 1 là vẫn không nhúc nhích, chỉ là trên mặt có hơi u ám, phân vân không rõ.

“Tiết tướng quân ăn nói thẳng thắng, ta rất thích.” Yến Tuân khẽ nheo mắt phượng, thản nhiên nói: “Mời chư vị đứng lên, tất cả mọi người đều là công thần của Bắc Yến, Yến Tuân có thể được chư vị hỗ trợ đã là phúc của ta, sao có thể vô vớ trách tội người có công? Huống chi Tiết tướng quân cũng chỉ trình bày suy nghĩ của mình, đâu có ý gì bất kính với ta, Tiết tướng quân, ngươi nói có phải không?” Giọng nói cực kỳ lãnh đạm, đuôi mắt lóe lên ánh nhìn lạnh buốt,

Tiết Trí Viễn đứng dậy, thấp giọng nói: “Điện hạ thánh minh, mạt tướng ngu dốt không biết biểu đạt chứ không có ý mạo phạm điện hạ, kính xin điện hạ tha lỗi.”

Tất cả nghe nói liền hô ‘điện hạ thánh minh’ rồi thấp thỏm đứng dậy, đi về chỗ ngồi của mình.

Duy chỉ có Tiết Trí Viễn là vẫn không ngồi xuống, hắn quay sang trầm giọng nói với Sở Kiều: “Kính xin Sở đại nhân giải đáp nghi vấn vừa rồi của tại hạ.”

Lời vừa nói ra thì ngay cả Dư Tân của binh đoàn số 2 cũng cau mày, khi nãy Tiết Trí Viễn lên tiếng mạo phạm Yến Tuân, Yến Tuân đã không so đo nhưng hắn lại không từ bỏ. Hiện tại Yến Tuân dù sao cũng là lãnh đạo trên danh nghĩa của Bắc Yến, cứ tiếp tục như vậy thì thật bất lợi cho binh đoàn số 2.

Dư Tân còn chưa kịp lên tiếng hòa giải thì Sở Kiều đã lạnh lùng đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt Tiết Trí Viễn, thản nhiên nói: “Tiết tướng quân, không ngờ ngươi lại hỏi một vấn đề đến trẻ con cũng biết như vậy, thật đáng tiếc.”

Mi mắt Tiết Trí Viễn giật giật, hắn còn đang muốn lên tiếng thì Sở Kiều đã trầm giọng nói tiếp: “Chiến tranh không phải là một bài toán chỉ một ẩn số, quy trình tác chiến không thể chỉ dùng công thức có sẵn để giải, đánh trận cũng không đơn giản như một phép tính số nhân hai đơn vị. Có rất nhiều nhân tố quyết định thắng lợi, số lượng chỉ là ưu thế một mặt, sĩ khí, khả năng chiến đấu, kỹ năng phối hợp đồng đội, trang bị vũ khí, sự chính xác của tin tình báo cũng như tốc độ tin tức, năng lực cá nhân của tướng lĩnh, kinh nghiệm thực chiến của binh sĩ, địa hình trận chiến, hậu cần, tất cả đều là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến kết quả của trận chiến. Chỉ dùng một nhân tố bàn về thắng thua, luôn miệng đòi đánh chỉ bằng một lý do nông cạn như vậy, thật là sai lầm như một thường dân không chút am hiểu gì đối với chiến tranh!”

Thiếu nữ kinh thường nói, lời của nàng chợt như một chậu nước lạnh xối lên đầu đám đông, cơ hồ là nhằm vào toàn bộ người ở đây.

Phó tướng Trần Hi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Tất cả chúng ta vốn đều là thường dân, chỉ có Sở đại nhân là cao thủ chiến lược có đúng không? Ta chiến đấu khắp mọi mặt trận ở Bắc Yến hơn mười năm, chưa bao giờ gặp kẻ nào cuồng vọng như ngươi.”

“Lịch sử đã sớm chỉ rõ, người luôn miệng kể lể chiến tích cũ thì tương lai tuyệt đối không thể phát triển gì hơn, huống chi chiến tích của một số người chưa hẳn đã đáng nhớ như vậy.” Sở Kiều thẳng thừng nói: “Xin các vị nhìn cho rõ thế cục trước mắt của chúng ta, cuộc chiến chúng ta đang đánh không chỉ đơn giản là một trận chiến, thắng một trận đối với toàn cục không có ý nghĩa gì. Đối với Đại Hạ mà nói, chúng ta bất quá chỉ là một vùng ven vùng dậy tạo phản, bọn họ ở Hồng Xuyên, bất cứ lúc nào cũng có thể phái ra vài chục vạn quân đến tiêu diệt chúng ta, thành Chân Hoàng vừa phát lệnh chiêu binh không tới hai ngày liền có thể triệu hợp hơn mười vạn quân. Còn chúng ta? Chúng ta dùng cả tính mạng bản thân đi quyết chiến với Đại Hạ, sau đó thì sao? Thắng thì sống, nhưng một khi thất bại toàn bộ sẽ chết hết. Chúng ta không sợ chết, nhưng cũng không thể chết một cách uổng phí. Thứ chúng ta cần không phải là đánh thắng trận chiến ở Bắc Sóc này, thứ chúng ta cần chính là nắm lấy thời cơ thay đổi cục diện!”

Sở Kiều siết chặt nắm đấm giơ lên cao, ánh mắt lộ vẻ kiên cường, tiếp lời: “Điều chúng ta cần làm không phải là đánh thắng Đại Hạ được một hai trận, việc chúng ta phải làm là kéo dài thời gian khiến bọn chúng suy sụp tinh thần, sau đó một kích tiêu diệt toàn bộ.”

Đám người nhất thời xôn xao, Yến Tuân đứng dậy nhìn xuống đám người ngồi phía dưới, nam nhân mặc trường bào đen như mực, hai mắt sắc bén như ưng, chất giọng trầm thấp như bị đè nén, nói gằn từng chữ một: “Chư vị, từ trước đến giờ Bắc Yến luôn hứng chịu đủ loại khổ nạn như trong luyện ngục, bão tuyết, nạn đói, chiến tranh, dịch bệnh, Khuyển Nhung quấy rối biên cương, mùa đông còn bị sưu thuế nặng nề từ Đại Hạ đàn áp. Khổ sở đó kéo dài đã hơn trăm năm, chúng ta luôn một mực tìm đường thoát, cho đến lúc cha ta tiếp nhận ánh sáng tư tưởng thần thánh của Đại Đồng thì Bắc Yến mới có chút hy vọng dẫn dắt con dân thoát khỏi tình cảnh khốn khổ này. Nhưng ông ấy đã thất bại, Bắc Yến chịu tổn thất nặng nề, các chiến sĩ của chúng ta đã anh dũng chiến đấu nhưng cuối cùng vẫn không thoát được cái chết.”

“Nhưng, chúng ta vẫn tuyệt không thỏa hiệp, bất kỳ dân tộc nào muốn giành lấy tự do đều phải trả cái giá tương ứng! Chúng ta đã chờ đợi tám năm thì còn kể gì đến vài ngày này, vận mệnh của cả Bắc Yến đang đặt trên vai chúng ta, toàn bộ đại lục đều dõi mắt nhìn. Hy vọng của Bắc Yến đều ở trên người chúng ta, gánh thì nặng mà đường thì xa. Hôm nay ta đã trở về đúng như mong đợi của con dân Bắc Yến, ta kế thừa di chí của phụ thân tiếp tục chiến đấu, xin các ngươi hãy ủng hộ ta như đã ủng hộ phụ thân ta năm đó, hãy theo ta, tin tưởng ta! Chiến tranh sắp bắt đầu, chiến đao của Đại Hạ đã kề ngay cổ, hiện tại nên lục đục nội bộ hay tích cực chuẩn bị chờ chiến, nên tranh đoạt quyền chỉ huy hay chuẩn bị nghênh chiến, tin rằng chư vị đều hiểu rõ.”

Yến Tuân bình tĩnh nhìn đám người ngồi phía dưới, ánh mắt thâm sâu như biển rộng cuồn cuộn sóng, giọng hắn bình thản nhưng lại phảng phất chứa đựng sức mạnh khổng lồ, “Sinh tử của Bắc Yến đang nằm trong tay chư vị, tất cả thân nhân, cha mẹ vợ con cùng phụ lão hương thân của chúng ta cũng vậy. Các tướng sĩ, chúng ta tuyệt không thể lùi bước.”

Nói xong Yến Tuân cúi thấp người chào đám người ngồi trước mặt. Tất cả đều nhất thời sững người ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó danh tướng Bắc Yến là Yến Hồng Hoàn quỳ phịch xuống trên mặt đất, mắt long lanh lệ, cao giọng hô lên: “Bắc Yến vạn tuế! Tự do vạn tuế!”

Theo sau đó, các đại biểu của binh đoàn số 1 đều đồng loạt quỳ xuống trước mặt Yến Tuân, cùng lúc hô to: “Thề theo điện hạ đến cùng!”

Như có cơn gió thu quét qua cánh đồng, tướng lĩnh binh đoàn số 3, dân binh, quân tự vệ, tộc trưởng các bộ lạc, tướng sĩ thành Bắc Sóc, thậm chí cả tướng lĩnh binh đoàn số 2 cũng đồng loạt quỳ xuống dưới chân Yến Tuân, hô to: “Bắc Yến vạn tuế! Tự do vạn tuế!”

Một khắc đó, không còn tranh đấu phe phái, không còn theo đuổi hư vinh, sinh tử ở trước mắt, tự hào dân tộc ở trước mắt, toàn bộ lực lượng vũ trang của cao nguyên Bắc Yến đều thần phục dưới chân Yến Tuân. Sở Kiều cũng quỳ trên mặt đất, nghe tiếng gào đòi ‘tự do’ của các tướng lĩnh bên tai mà đột nhiên cảm thấy máu trong người như sôi trào kịch liệt.

Gió Bắc vẫn gào thét không ngừng, hôm đó là ngày 16 tháng 10, tại thành Bắc Sóc của cao nguyên Bắc Yến, bên trong phòng hội nghị đơn sơ nhỏ hẹp, một đám nông dân, tiểu thương, cường đạo, giáo phái phản chính phủ cùng tộc trưởng các bộ lạc nhỏ đã tụ tập cùng một chỗ, phát ra lời thề tận hiến với tân vương của Bắc Yến. Trong tương lai, chính lực lượng này đã làm rung chuyển Bắc Yến, lan đến Đại Hạ, cuối cùng rung chuyển cả đại lục Tây Mông.

Lịch sử có lẽ đã dịch chuyển trong một khắc này, mà sự chuyển biến đó ngoài tên của vị tân vương luôn đi kèm với một cái tên khác, hai con người trẻ tuổi đang từng bước tạo dựng lịch sử riêng cho mình.

Lịch sử sẽ nhớ kỹ giờ phút này, bởi vì từ đây, con sư tử đã ngủ say suốt tám năm của Bắc Yến cuối cùng đã tỉnh giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện