Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 4 - Chương 146: Dưới gốc cổ thụ
Yến Tuân lại nằm mộng, khi bừng tỉnh thì trán hắn đã đầm đìa mồ hôi, tròng mắt đen thẫm trở lại tĩnh lặng như đầm nước sâu. Bên ngoài trời vẫn còn sáng tỏ, hắn ngồi dậy, áo trong cũng ướt sũng mồ hôi, đưa tay rót chén trà. Bàn tay với các móng được cắt ngắn sạch sẽ, lòng bàn tay hằn vết chai do nhiều năm luyện võ, hắn nâng chén trà lên mà cổ tay hơi run run.
Đã nhiều năm rồi, trí nhớ cũng dần giống như mặt hồ đầu xuân lất phất mưa bụi, khiến cảnh trí bên hồ đều trở nên mờ ảo nhìn không rõ. Hắn vẫn cho rằng nhiều năm ẩn nhẫn ở đế đô đã dạy hắn cách quên đi những ký ức đau thương, biết nắm bắt những gì trong tay. Thế nhưng, vĩnh viễn chỉ một giấc mộng cũng đủ khiến toàn bộ nỗ lực của hắn như nước chảy về biển, ký ức được chôn giấu tận đáy lòng cùng những hình ảnh đẫm máu kia lại hiển hiện rõ mồn một ngay ở trước mắt, như lưỡi đao sắc liên tục khoét đục xương thịt hắn đến khi tứa máu mới thôi.
Giấc mộng thấm đẫm máu tươi, phụ mẫu cùng thân nhân mở to mắt, ánh nhìn lạnh giá, khóe mắt không ngừng chảy ra chất lỏng đỏ sẫm như rượu nho thượng hạng.
Đã nhiều năm như vậy, Yến Tuân tưởng khả năng kiềm chế của bản thân đã được trui rèn đến cực hạn, thế nhưng, khoảnh khắc đặt chân lên đất Bắc Yến, cảm xúc đóng băng nhiều năm lại bị đánh thức, giống như một con rắn độc đang ngủ đông vẫn có thể theo bản năng há miệng nhe răng khi bị đánh động. Khi đó hắn rốt cuộc cũng hiểu được, Bắc Yến không phải là sự cứu rỗi mà là chất gây nghiện đối với tinh thần của hắn, không cách nào thoát ra, càng lún càng sâu.
Nam nhân trấn định mở mắt ra, nhãn thần không có tiêu cự, hô hấp dần ổn định nhưng hận ý lại ngập tràn. Cảm giác khát máu chiếm lĩnh tâm trí khiến hắn như muốn cầm lấy đao chém loạn, hưởng thụ khoái cảm khi lưỡi đao sắc bén cắm sâu vào máu thịt. Ngay lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng động ồn ào, giọng nữ sắc bén mang theo tức giận khiến tâm trí hắn lập tức bình tĩnh trở lại.
Không cần nghĩ cũng biết là ai đến, nam nhân lãnh đạm lên tiếng, thị vệ giữ cửa liền lập tức để nàng vào.
Sở Kiều vẫn mặc tấm áo choàng lông hồ trắng như tuyết của mình. Thời gian này nàng dường như cao thêm không ít, đã có dáng vẻ của một cô nương trưởng thành.
Yến Tuân thu hồi thần sắc dữ tợn vừa rồi, ôn hòa nói: “Thị vệ vừa mới đổi nên không nhận ra muội.”
“Tại sao Trình Viễn lại ở trong quân?” Sở Kiều vào thẳng chủ đề, không hề so đo chuyện bị thị vệ ngăn ở bên ngoài.
Yến Tuân thấy nàng muốn nói chính sự thì cũng thẳng lưng ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Hắn có công giết tướng thủ thành Bắc Sóc đào ngũ là Hạ An, dẫn quân thủ thành trở về, dĩ nhiên đáng được khen ngợi.”
Nhãn thần sắc bén của Sở Kiều đăm đăm nhìn Yến Tuân như muốn tìm tòi gì đó từ trên mặt hắn. Song nam nhân vẫn bình thản ngồi yên, sắc mặt tĩnh lặng như hồ nước sâu không mảy may gợn sóng, có ném một hòn đá xuống cũng chỉ vang lên một tiếng tõm rồi mất dạng.
“Ta muốn giết hắn.” Sở Kiều chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại thoáng lóe sát khí.
Yến Tuân khẽ nhướng mày, chỉ lẳng lặng quan sát Sở Kiều mà không nói lời nào. Không khí trong trướng tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió Bắc cuốn tuyết xoáy tròn, kêu soàn soạt trên đỉnh trướng.
“Chỉ muốn báo cho huynh biết một tiếng thôi, ta đi đây.” Sở Kiều trầm giọng nói rồi xoay người muốn rời đi.
“Chờ đã.” Yến Tuân khẽ nheo mắt, hơi không vui nhìn Sở Kiều, mi tâm nhíu chặt, từ tốn nói: “Trình Viễn hiện giờ là tướng chủ soái của Tây Nam trấn phủ sứ, nếu hắn xảy ra chuyện thì Tây Nam trấn phủ sứ sẽ phải chịu trách nhiệm đầu tiên, chạy không thoát tội.”
Sở Kiều quay đầu lại, nhướng mày hỏi: “Huynh uy hiếp ta?”
“Ta chỉ hy vọng muội không phạm sai lầm.”
“Hắn giết chết Tiết Trí Viễn, giết binh lính Tây Nam trấn phủ sứ, còn suýt nữa giết cả ta. Nếu không phải do hắn thì trận Bắc Sóc sẽ không bị tổn thất nhiều như vậy. Gã này lòng dạ ngoan độc, mười phần chính là tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó, người như vậy mà huynh còn muốn bênh vực?”
Yến Tuân nhìn Sở Kiều kích động mà mặt không hề đổi sắc, lãnh đạm nói: “Bắc Yến đã có quá nhiều người không sợ chết cũng như không sợ địch mạnh hơn mình rồi, nhưng ta lại không cảm thấy mấy phẩm chất đó có gì đáng khen.”
Sở Kiều tức giận nói: “Chẳng lẽ thấy lợi quên nghĩa, nhát gan sợ chết thì mới đáng khen?”
“Cấp dưới phải biết sợ thì mới dễ dàng nắm trong tay. A Sở, hy vọng muội có thể bình tâm lại suy nghĩ kỹ một chút.”
Sở Kiều nhìn Yến Tuân đăm đăm, trong đầu lại nhớ đến các chiến sĩ bỏ mình dưới chân thành Bắc Sóc cùng tiếng gọi cuối cùng của Tiết Trí Viễn. Đột nhiên cảm thấy máu trong người như sôi trào, ánh mắt trở nên sắc bén như lưỡi đao, nàng âm trầm hỏi: “Nếu ta cứ nhất định phải giết hắn thì sao?”
“Muội đã biết vô luận mình có làm gì thì ta cũng sẽ không động đến muội.” Yến Tuân nhìn nàng, ngữ khí vô cùng lãnh đạm, “Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, tất nhiên sẽ có người khác trả giá đắt.”
Ánh trời chiều bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng chói chang, chậu than trong trướng cháy bập bùng nhưng Sở Kiều lại cảm thấy máu trong người như dần đông lại từng chút một. Ánh mắt nàng nhìn Yến Tuân chợt có hơi mơ hồ, nhìn rồi lại như muốn xuyên qua hắn tìm kiếm bóng dáng nào đó.
Nam nhân trước mắt Sở Kiều lộ vẻ từng trải, ánh mắt không còn trong trẻo nữa, hắn đã sớm không còn là thiếu niên với đôi mắt sáng ngời và giọng nói hào sảng bên hồ Xích Thủy ngày đó nữa, cũng không còn là vị thế tử thất thế cùng nàng nương tựa lẫn nhau trải qua bao khó khăn trong cung Thịnh Kim. Thời gian đã kéo ra một khoảng cách ngăn giữa hai người mà nàng làm cách nào cũng vượt không qua, và hắn cũng không thử đi về phía nàng. Thế nhưng, cẩn thận nhìn lại, đó bất quá cũng chỉ mới qua một năm mà thôi. Quyền lực cuối cùng là thứ gì, hôm nay nàng rốt cuộc đã hiểu.
“Đã rõ.” Sở Kiều lãnh đạm gật đầu, chắp tay nói: “Thuộc hạ cáo lui.”
“A Sở.” Thấy nàng như vậy, Yến Tuân có hơi không đành lòng, tim như bị một con thú con khẽ cào, nhoi nhói, “Chớ có như vậy.”
Sở Kiều cúi đầu, lạnh nhạt trả lời: “Thuộc hạ dù ngu dốt không nhìn ra ưu điểm của loại người tham sống sợ chết nhưng điện hạ có mắt nhìn nhân tài, hy vọng của Bắc Yến đành đặt lên thân loại người này vậy. Thuộc hạ còn có việc, xin cáo lui.” Dứt lời nàng cũng không nhìn vẻ mặt Yến Tuân, lập tức xoay người ra khỏi trướng.
Rèm trướng hơi động, gió bên ngoài chợt thổi mạnh hơn, Yến Tuân ngồi sau thư án, hơi thất thần nhìn ra cửa, tựa như đang mong đợi gì đó.
Đây là lần đầu tiên Sở Kiều tức giận với hắn. Đã nhiều năm như vậy, bất kể là hắn làm gì, phạm lỗi gì, nàng đều không nói lời nào mà tha thứ cho mọi hành động của hắn. Ngay cả việc hắn bỏ rơi dân chúng Bắc Yến, dùng Bắc Sóc làm mồi nhử khi trước cũng không khiến nàng tức giận như vậy.
Tây Nam trấn phủ sứ, Tây Nam trấn phủ sứ…
Yến Tuân lẩm bẩm cái tên này hai lần, ký ức đau khổ trong quá khứ lại quanh quẩn trong đầu,“Quả nhiên vẫn là cái gai trong mắt.”
…………………………………………………………………………………….
Nơi này giáp với Bắc Yến, quanh năm gió lớn, tuy đã rời khỏi địa phận Bắc Yến từ lâu nhưng thời tiết vẫn không ấm lên được tí nào. Sở Kiều vừa ra khỏi chủ trướng liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi khoác áo choàng xanh đậm đứng cách đó không xa. Người này vóc dáng cao ráo nhưng lại cố ý hơi khom mình, thoạt nhìn có vẻ nhún nhường kính cẩn nhưng nhìn kỹ lại là dáng vẻ hèn hạ luồn cúi, có mấy phần gian xảo mà người thường khó có thể nhận ra.
Nhìn thấy Sở Kiều đi tới, nam nhân từ tốn ngẩng đầu lên, hai mắt hơi nheo lại, nhếch môi mỉm cười với nàng rồi nói: “Sở đại nhân cực khổ rồi.”
Sở Kiều cũng không thèm liếc mắt nhìn sang một cái, trực tiếp đi về phía doanh trướng của mình, lại nghe tiếng cười nhạt của hắn vang lên sau lưng, “Xem ra đại nhân đi chuyến này cũng không quá thuận lợi nhỉ.”
Sở Kiều dừng bước, nhướng mày quay đầu lại, trầm giọng nói: “Trình Viễn, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”
“Cớ sao đại nhân lại nói như vậy? Đại nhân bầu bạn với điện hạ ở kinh thành suốt tám năm, dẫn binh đánh đâu thắng đó, có thể từ trong vạn quân lấy đầu Tam hoàng tử của Đại Hạ, công lao to lớn không ai sánh bằng, thuộc hạ là ai chứ, sao có thể đối chọi được với đại nhân?”
Sở Kiều không đáp lời mà chỉ lạnh lùng nhìn nam nhân mi thanh mục tú trước mắt, trong bụng dâng lên cảm giác buồn nôn muốn chực phun ra.
Trình Viễn mỉm cười nhìn nàng, tiếp tục nói: “Chẳng qua, cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật rễ, đại nhân không cảm thấy bản thân hiện tại có hơi cuồng ngạo quá đáng sao? Nói cho cùng, điện hạ mới chính là Bắc Yến vương.”
Sở Kiều cười lạnh, khinh miệt liếc gã rồi thản nhiên nói: “Muốn ly gián ta và Yến Tuân? Ngươi còn chưa đủ tư cách đó đâu. Trình tướng quân, hôm nay ta gọi ngươi một tiếng tướng quân là vì tôn trọng quyết định của huynh ấy, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi được phép giương nanh múa vuốt trước mặt ta. Ngươi tốt hơn hết hãy cầu nguyện tâm tình ta không quá xấu, bằng không ta rất khó bảo đảm đến tối sẽ không lẻn vào lều ngươi cho ngươi một đao giải tỏa. Ngươi cho rằng Yến Tuân sẽ vì ngươi mà quyết liệt trở mặt với ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, cũng quá tự đắc rồi.”
Trình Viễn khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, im lặng nhìn Sở Kiều mà không đáp lại tiếng nào. Sở Kiều dứt lời liền quay ngoắt người rời đi, trực tiếp biến mất trong màn gió tuyết mịt mù.
Lúc Trình Viễn bước vào chủ trướng thì Yến Tuân vẫn đang thất thần ngồi trước thư án, ánh mắt dán lên bản đồ treo trên tường nhưng nhãn thần lại trống rỗng, không rõ là đang nghĩ gì. Trình Viễn rất thức thời không lên tiếng, chỉ cúi đầu im lặng đứng một bên. Lát sau, trên thư án truyền đến một giọng nói trầm thấp, Yến Tuân không hề xoay người lại, chỉ chậm rãi nói: “Cách xa nàng một chút.”
Trình Viễn lập tức vội vàng gật đầu đáp lại: “Thuộc hạ nhất định tuân theo chỉ thị của điên hạ.”
“Nếu chọc nàng giận thì ngay cả ta cũng không giúp được ngươi.”
“Dạ.”
Bên ngoài vang lên tiếng kèn báo hiệu giờ cơm tối, đông đảo binh sĩ đi lại trên mặt tuyết kêu lạo xạo. Phong Trí ngoài cửa hỏi vọng vào có cần dâng cơm chưa đã mấy lần nhưng Yến Tuân lại như không hề nghe thấy, chỉ lẳng lặng nhìn bản đồ. Mỗi lần xẹt qua quốc thổ Đại Hạ, ánh mắt thâm trầm của hắn lại lóe ánh sáng sắc lạnh như chim ưng nhìn thấy mồi.
Vừa bước vào trướng của mình thì sắc mặt của Trình Viễn lập tức lạnh đi, hắn lột áo choàng quăng lên giường, đầu mày chau dính vào nhau. Cận vệ Giang Đằng đã theo hắn mấy năm, luôn một lòng trung thành, nhìn thấy liền tiến lên hỏi: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phải trừ khử ả.”
Từng câu chữ như chui ra từ kẽ răng, Trình Viễn không nói là ai nhưng Giang Đằng liền lập tức biến sắc, hấp tấp nói: “Tướng quân, xin hãy nghĩ lại. Chưa kể đến thực lực nàng ta thuộc loại không thể khinh thường, cho dù may mắn đắc thủ thì điện hạ cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho người.”
“Ta biết.” Nhãn thần thoáng lộ vẻ âm độc, Trình Viễn chậm rãi nói: “Nhưng nếu cứ để mặc mầm họa này, một khi ả và điện hạ giảng hòa, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết trong tay ả.”
“Nhưng điện hạ…”
“Yên tâm, ta tạm thời còn chưa cần mạng ả.” Trình Viễn từ tốn ngồi xuống ghế, cầm một khối ngọc bài lên vuốt ve. Đó chỉ là một khối ngọc bài bình thường, cũng chẳng phải bằng ngọc thạch thượng hạng gì, nhưng trên đó lại có khắc hai chữ Sở Kiều, chính là ngọc bài cầu an.
“Trước tiên ta chỉ cần bẻ gãy cánh của ả, chắc chắn cũng đủ khiến điện hạ vui mừng cực độ rồi.”
Một tiếng *rắc* giòn tan vang lên, khối ngọc bài trong tay Trình Viễn nhất thời vỡ vụn. Nam nhân thản nhiên buông tay ra, mảnh ngọc vỡ rơi xuống đất kêu lanh canh, âm thanh trong trẻo như tiếng cổ cầm.
…………………………………………………………………………………….
Sông Huyết Quy là một nhánh của thượng du sông Xích Thủy, là con sông ngăn cách Nhạn Minh Quan uy vũ với địa phận Tây Bắc. Hôm nay trời nổi bão tuyết nên mặt sông đã đóng băng từ lâu. Khoảng cách từ nơi Yến Tuân đóng quân đến cổng biên giới hùng vĩ, cưỡi khoái mã mà chạy thì mất không đến thời gian uống cạn chung trà. Nhưng cả Yến Tuân hay Triệu Triệt đều không ai liều lĩnh động binh trước như ở trận Bắc phạt. Hai bên dàn quân đã năm ngày, ngoại trừ phái ra số ít thám báo đi xem xét tình hình thì chưa hề có trận đụng độ nào xảy ra. Song phương dường như đều đang cẩn trọng thăm dò thực lực của đối phương, chờ đợi thời cơ. Bão tuyết càng lúc càng mạnh, gào rú cả ngày, đội thám báo liên tục chạy qua chạy lại trên mặt sông đóng băng phủ đầy tuyết, thỉnh thoảng đem về được chút ít tin tức về địch. Bộ tham mưu cũng trắng đêm không ngủ, cố phân tích lý giải tin tức được thu về. Sở Kiều lao lực vài ngày liền gầy hẳn đi, nhưng dựa vào binh pháp dày công tu dưỡng của mình, nàng đã nhanh chóng khiến các tướng lĩnh của binh đoàn số 1 và hắc ưng quân tâm phục khẩu phục. Chưa đến ba ngày, nàng lại nắm quyền chỉ huy của bộ tham mưu.
Chiều hôm đó, Hoàn Hoàn và Tiểu Hòa dẫn dắt đội hậu cần tiếp tế tìm đến, trên đoàn xe chở có viết rõ ràng là được vận chuyển từ Hoài Tống, trong xe chất đầy lương thảo, có cả rau cải và thịt khô mà bọn họ đang thiếu. Yến Tuân vô cùng vui vẻ, ngay sau đó lập tức ra lệnh cho A Tinh dẫn người đi hậu phương áp tải vàng khối đưa đến Hoài Tống.
Đại chiến ngay ở trước mắt nên A Tinh dĩ nhiên không muốn rời đi, chuyện nhỏ nhặt như thế tùy tiện giao cho một tướng lĩnh bình thường cũng đủ, nhưng Yến Tuân lại nghiêm nghị nói là không tin được ai khác, vì thế hắn đành phải theo lệnh rời đi mà lòng cứ canh cánh lo âu.
Trước khi đi A Tinh có đến tìm Sở Kiều từ biệt, dọc đường thấy phần lớn đều là tướng lĩnh trẻ tuổi lạ mặt. Những gương mặt quen thuộc khi trước đều không có ở đây, bọn họ không phải bị điều về hậu phương đảm nhiệm công tác động viên tinh thần quân sĩ thì ở lại thành giúp dân chúng xây nhà cày ruộng nuôi gia súc. Nhìn quanh doanh trại, trong lòng A Tinh bất giác dâng lên một cảm giác không rõ là gì.
Nhưng cuối cùng A Tinh vẫn không gặp được Sở Kiều, Bình An canh trong trướng bước ra cửa nói nàng đã đi đến lều của đội thám báo, không biết khi nào mới trở lại. A Tinh chỉ có thể than ‘thực không đúng lúc’ một câu rồi đành thất vọng rời đi.
Thấy A Tinh khuất bóng rồi Bình An mới quay trở vào, thắc mắc hỏi thiếu nữ trong trướng vì sao không chịu gặp hắn.
Sở Kiều im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng mới từ tốn nói: “Ta chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi.”
Hai ngày sau A Tinh rời đi, chiến trận rốt cuộc nổ ra ở sườn núi Hùng Tây, quy mô không lớn, lý do nói cũng thật oan uổng. Hai trăm thám báo bên Bắc Yến gặp phải một trăm quân sĩ giữ lương thảo của Đại Hạ, hai bên đột nhiên chạm trán ngoài ý muốn, đứng trong bão tuyết trợn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cũng vẫn không nhịn được rút binh khí xông lên.
Theo lý thuyết, thám báo trong quân luôn được rèn luyện đặc biệt, bọn họ vừa là cao thủ tình báo vừa là kỵ binh tinh nhuệ, không những kỵ thuật cao mà đao thuật cũng không kém, hơn nữa còn am hiểu tiễn thuật, trong khi đó đa phần quân sĩ giữ lương thảo đều là lão binh. Hai trăm thám báo đánh với một trăm quân sĩ hậu cần, không cần nghĩ cũng biết là ai thắng.
Thế nhưng, đội thám báo của Bắc Yến lần này lại thảm bại trở về, sống sót không đến hai mươi người. Sở Kiều nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ thì cả kinh, nghe tường thuật lại thì càng thêm hốt hoảng. Nàng nhanh chóng chạy về bộ tham mưu, túm lấy một người hỏi: “Ai là chỉ huy hậu phương của Đại Hạ trong trận này?”
Quan viên râu đã hoa râm kia làm gì biết được chuyện cơ mật như vậy, chỉ có thể đờ người nhìn Sở Kiều mà không nói được lời nào.
Sở Kiều tức giận quát lớn: “Nói!”
“Là người quen cũ của chúng ta, Gia Cát gia Tứ công tử, Gia Cát Nguyệt.” Một giọng nam đầy từ tính vang lên ở phía sau.
Sở Kiều lập tức quay người lại, nhìn thấy Yến Tuân đang đứng ở cửa, mũ lông trên đầu phủ đầy tuyết, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh nhưng trong mắt lại lộ ra ánh nhìn sắc lạnh.
Yến Tuân nhìn Sở Kiều một cách chăm chú, tựa như muốn tìm ra nét dao động nào đấy từ trên mặt nàng nhưng đã hoài công. Sở Kiều vẫn như cũ, chỉ đang cau mày nhìn hắn, vẻ mặt như muốn hỏi: sao hắn lại ở đây?
Mấy ngày nay, hai người bọn họ vẫn còn chiến tranh lạnh.
“Nói đi, muội định chiến tranh lạnh với ta đến khi nào đây?” Yến Tuân thở dài, tiến lên nắm lấy tay Sở Kiều.
Sở Kiều hơi cứng người nhưng cũng không tránh, chỉ nhíu mi tâm muốn rút tay ra. Nhưng Yến Tuân lại nương theo dùng sức giữ chặt tay nàng, không cho thoát ra.
“A Sở, đừng giận nữa.”
Sở Kiều lạnh lùng nói: “Thuộc hạ sao dám giận điện hạ.”
Yến Tuân hơi sầm mặt, trách: “Chớ làm mình làm mẩy nữa có được không?”
Sở Kiều lập tức nhướng mày, “Yến Tuân, huynh cho rằng ta đang ăn vạ với huynh như trẻ con sao?”
Sắc mặt Yến Tuân trở nên hơi khó coi, hắn đã chủ động đến nhận lỗi nhưng lại nhận được hai câu không mặn không nhạt này cộng thêm vẻ mặt như muốn gây sự của nàng, không khỏi tức giận nói: “A Sở, có phải trước đây ta đã dung túng muội quá mức rồi không? Muội bình thường không phải như vậy.”
Sở Kiều nghe nói thì chỉ muốn bật cười, hắn dung túng khiến nàng kiêu ngạo? Từ nhỏ đến lớn, từ kiếp trước đến kiếp này, không ngờ cũng có ngày mấy chữ này lại liên quan đến nàng.
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, không rõ là đang giễu cợt nam nhân trước mặt hay đang giễu cợt bản thân.
Nàng bình thường không phải như vậy? Vậy trước kia hắn có như vậy sao? Rốt cuộc là ai thay đổi trước?
“Đại chiến ngay trước mắt, chính là lúc cần dùng người, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm ra phương án ứng phó với quân Hạ chứ không phải giải quyết ân oán cá nhân, muội tự mình nghĩ cho kỹ đi.” Dứt lời Yến Tuân phất áo bước ra khỏi doanh trướng.
Sở Kiều đứng yên tại chỗ, ánh mắt càng lúc càng lạnh đi. Lửa giận trong lòng mấy ngày qua đã hóa thành băng giá, cảm giác sôi sục bùng nổ được thay bằng sự rét lạnh dần xâm chiếm tâm tư.
Chính là lúc cần dùng người? Vậy tại sao toàn bộ tướng lĩnh cũ của binh đoàn số 1 đều bị thay thế? Vì sao các chiến sĩ do Ô tiên sinh nhiều năm bồi dưỡng đều bị đuổi về bổn thổ Bắc Yến giúp dân du mục chăn dê? Tại sao Vũ cô nương không còn được trọng dụng? Tại sao A Tinh bị điều đi Hoài Tống? Và nàng cả ngày vất vả tìm tòi phân tích tin tình báo nhưng ngay cả đại sự như Gia Cát Nguyệt chính là thống lĩnh hậu phương quân Hạ cũng không được biết?
Quân đội Bắc Yến thay đổi, dần dần trở nên lạnh lẽo như thép, có điều, Yến Tuân, vì sao ngay cả ta mà huynh cũng không còn tin tưởng?
Sở Kiều chợt cảm thấy lòng chua xót, nàng chán nản thả người xuống ghế, toàn thân run run như đang chìm trong băng giá.
Gia Cát Nguyệt cũng đến rồi sao?
Đây quả thực không phải là tin tốt, binh pháp của nam nhân kia lợi hại không thua gì Triệu Triệt. Hắn còn là đệ tử của Ngọa Long tiên sinh, là đồng môn của Ô tiên sinh và Vũ cô nương, được chống lưng bởi thế lực của Gia Cát gia đại tài đại phú. Hắn tham gia cuộc chiến này, có phải đúng như lời Lương mọt sách nói, các thế gia đã bắt đầu nhúng tay vào chiến tranh rồi không?
Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất cũng cho thấy hắn không còn bị gia tộc trừng phạt nữa.
Mặc dù đang trong thời chiến nhưng tin tức ở hoàng thành đều có thể truyền tới tai nàng, huống chi mấy chuyện như vậy cũng không coi như là chuyện cơ mật gì. Địa vị của Gia Cát Nguyệt trong gia tộc xuống dốc đều vì bị hoàng thất và hội trưởng lão bắt tay dùng chuyện ở Biện Đường làm sức ép, bị tước mất cấp bậc cùng chức quan, cuối cùng bị hạn chế hành động, không được phép ra khỏi thành một bước, Gia Cát Mục Thanh thậm chí còn quyết định giam lỏng hắn trong phủ. Chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán cùng chê cười của giai cấp thượng tầng ở Đại Hạ.
Đối với những chuyện này, Sở Kiều đã tận lực làm ngơ, có tự trách với đau lòng cũng chẳng làm được gì, nàng vốn không cách nào đền đáp được hắn. Nàng vẫn luôn như vậy, một khi đã quyết định chọn con đường nào thì cho dù có khó khăn chông gai đến đâu cũng sẽ tuyệt không chùn chân lùi bước. Nhưng thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, nàng vẫn như có thể nhìn thấy đôi mắt cố chấp cùng giọng nói khàn khàn mà nóng bỏng kia…
Hắn từng hỏi nàng: “Chẳng lẽ nàng không cảm giác được? Ta cũng cần nàng!”
Thật mong hắn chỉ điều hành hậu phương mà thôi, thật mong không phải gặp lại, thật mong…
Sở Kiều chợt thấy mệt mỏi đến cùng cực, không còn tâm trí nhìn đống tin tình báo bày trên bàn, nàng uể oải lê người trở về lều của mình, muốn ngủ một giấc. Song khi vừa trở về góc Tây doanh trại, nàng lại chợt nghe thấy tiếng hai thủ vệ đang tám chuyện.
“Ta thấy điện hạ hình như muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, lúc trước Lưu thiếu tướng chỉ mở miệng nói một câu trong hội nghị, sau ra trận lại mất tích một cách không rõ ràng. Vị trí mất tích lại là trong nội bộ doanh trại, vốn không có kẻ địch, ta đoán, tám phần là bị diệt khẩu rồi.”
“Chứ còn gì nữa, huống chi bọn họ náo loạn một trận ồn ào như vậy, nếu không nhờ Sở đại nhân của bộ tham mưu che chở, không chừng đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.”
Một lão binh khác thở dài, nói: “Tính tình điện hạ quả thực không hề giống lão vương gia, bây giờ ngẫm lại, cuộc sống lúc quân đội còn do Ô tiên sinh quản lý dễ chịu hơn nhiều, Sở đại nhân cũng hiền hậu độ lượng hơn.”
“Phải đó.” Có người phụ họa, “Không những xinh đẹp mà ăn nói cũng dễ nghe, vừa chính trực công bằng vừa tài giỏi, khó trách những người đó ủng hộ nàng đến như vậy.”
Sở Kiều cau mày, khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi bước ra. Những binh sĩ gác đêm kia nghe có tiếng người liền sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng đứng dậy luống cuống nhìn nàng.
“Nghị luận sau lưng điện hạ là tội đáng mất đầu đấy.”
“Đại, đại nhân… bọn thuộc hạ biết sai, kính xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn thuộc hạ con đường sống.” Đám binh sĩ kia quỳ rạp sát đất, luôn miệng cầu xin tha thứ.
Sở Kiều nhìn bọn họ, từ tốn nói: “Trong quân chỉ có thể có một chủ soái, Bắc Yến cũng chỉ có thể có một chủ. Điện hạ là huyết mạch của Yến lão vương gia, là chủ nhân chính thức của Bắc Yến, các ngươi hẳn nên hiểu người mình phải tận hiến là ai. Đây là quân đội, không phải chốn từ thiện, kẻ nào làm sai phải chịu phạt, chiến trường có người chết cũng chẳng có gì lạ. Về sau còn để ta nghe được các ngươi ở sau lưng dèm pha thị phi chuyện của điện hạ, đừng mơ thoát khỏi bị xử tội theo quân pháp!”
Đám binh sĩ quỳ trên mặt đất vội vàng đáp: “Dạ, dạ, tiểu nhân tuân lệnh.”
“Qua tối nay thì đến bộ quân pháp, mỗi người chịu ba mươi gậy để nhớ cho kỹ. Cứ nói với người trong bộ là ta phạt các ngươi đến đó.”
“Thưa rõ.”
Sở Kiều mặt không đổi sắc xoay người đi, nhưng không đi về lều mình mà nhanh chóng chạy đến doanh địa của Tây Nam trấn phủ sứ.
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đám người đó lại nói thế? Gã Trình Viễn kia rốt cuộc đã giao cho bọn họ nhiệm vụ gì?
“Đại nhân?” Một tiểu binh trẻ tuổi nhìn thấy Sở Kiều thì lập tức vui mừng chạy đến, hỏi: “Sao đại nhân lại có thời gian đến thăm chúng ta?”
“Hạ Tiêu đâu? Bảo hắn tới gặp ta.” Sở Kiều gấp gáp nói.
Cậu tiểu binh kinh ngạc đáp: “Hạ thống lĩnh đã dẫn các huynh đệ ra ngoài rồi ạ.”
“Ra ngoài? Ra ngoài làm gì?”
“Gần đây bên thám báo xảy ra chuyện nên thiếu người, bọn họ đã tạm thời bị điều sang bên đó rồi.”
Sở Kiều nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Là ai ra lệnh?”
Cậu tiểu binh nhất thời lộ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi đáp: “Còn ai ngoài gã Trình tướng quân đang nóng lòng lập công kia nữa ạ.”
“Vậy tối nay bọn họ đi đâu?”
“Nghe nói là đến sườn núi Hùng Tây.”
Quả nhiên!
Nhãn thần Sở Kiều nhất thời trở nên sắc lạnh như đao. Trình Viễn, nếu ngươi dám giở trò gì, ta bảo đảm ngươi sẽ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời của ngày hôm sau.
Sở Kiều kéo một con ngựa trong chuồng ra, tung mình nhảy lên lưng ngựa rồi trầm giọng nói: “Báo cho toàn bộ huynh đệ còn lại, tất cả đi theo ta.”
Gió rét thổi phần phật, rát buốt như đao chém. Đoàn người đạp tuyết chạy xuyên qua bóng đêm khôn cùng.
Không lâu sau, tám mươi dặm cách sườn núi Hùng Tây lập tức vang dội tiếng vó ngựa.
Vệ binh cầm đuốc xông vào doanh trại, hét lớn: “Cảnh giới! Toàn quân cảm giới!”
“Là ai? Người đến là ai?” Hạ Tiêu trừng mắt hỏi.
Nói là doanh trại nhưng thật ra chỉ là một ngàn binh sĩ vây lại đóng quân, bọn họ chỉ mới nhận được lệnh dừng chân nghỉ ngơi ở đây, tại sao nhanh như vậy đã bị kẻ địch do thám hành tung rồi?
“Không rõ thưa tướng quân.” Vệ binh lớn tiếng hỏi: “Đối phương đến từ phía Tây Bắc hướng chủ doanh, địch ta khó phân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Những lời này có thâm ý vô cùng rõ, hướng Tây Bắc? Vậy thì không cách nào phận biệt kẻ đang đến là quân Hạ hay quân Bắc Yến, với thân phận khó xử như hiện giờ của Tây Nam trấn phủ sứ, là ai cũng không ổn, quả thực đáng mỉa mai.
Hạ Tiêu nhướng mày, bình tĩnh trầm giọng nói: “Toàn binh nâng cao cảnh giác, tạm thời không động thủ, phải tìm hiểu rõ thân phận của đối phương trước.”
“Đại nhân, Cố đội trưởng đã dẫn đội tiền phong xông lên rồi!”
Hạ Tiêu chạy vội lên sườn núi nhìn xuống, chỉ thấy trước mắt ánh lửa ngập trời, tiếng kêu loạn cùng kèn báo động vang lên inh ỏi, đội tiền phong tự mình ứng chiến, nếu không nhờ bọn họ kinh nghiệm dày dặn, lực chiến đấu mạnh mẽ, thì hiện tại doanh trại đã sớm bị công phá từ lâu.
Vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội… Hạ Tiêu chau mày cẩn thận ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nhân mã của Trình tướng quân thì sao?”
“Đã rời đi từ hai tiếng trước rồi ạ.”
“Khốn kiếp!” Hạ Tiêu mắng to, tức giận quát lên: “Chuẩn bị ngựa cho ta, mau lên!”
Thế nhưng, ngay lúc đó chợt xuất hiện một mũi tên nhọn xé gió lao tới, khí thế như sấm sét xẹt đến trước mặt đám người Hạ Tiêu.
Không thể tránh mà cũng không thể lùi, tốc độ tên bắn quá nhanh, sát khí cuồn cuộn như thủy triều, mũi tên ma sát với không khí lóe lên ánh sáng trắng lạnh lẽo khiến ngọn đuốc trong doanh trại bị lu mờ. Tất cả mọi cử động đều như dừng lại, chỉ còn thấy được hình ảnh mũi tên xé tan màn đêm lao vùn vụt về phía bọn họ.
Hạ Tiêu mở to mắt, da thịt trên trán như đau rát bởi sát khí tỏa ra từ đầu mũi tên. Bản thân hắn cũng là cung thủ hạng nhất, tiễn thuật khó có địch thủ. Nhưng đối mặt với mũi tên này, hắn lại cảm thấy mình như trẻ con bảy tám tuổi không chút khả năng chống đỡ. Giống như một nông phu đối chọi với kiếm khách có công phu tinh diệu, nông phu có cố sức đến đâu cũng chỉ có thể hoài công đấm vào khoảng không, còn đối phương chỉ cần một chiêu kiếm cũng đủ kết liễu nông phu.
Tốc độ tên bắn quá nhanh, chưa kịp làm gì thì tên đã gần trong gang tấc, Hạ Tiêu có thể nghe được đám thuộc hạ kinh hoàng kêu to, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi xung quanh, nhưng hắn vẫn không thể nói rõ, khi cận kề cái chết, người mà hắn nghĩ đến, rốt cuộc là ai? Người có tiễn thuật sánh ngang với đại nhân, có thể chết dưới tay nhân vật như vậy cũng không oan uổng.
Một tiếng *đinh* sắc lạnh vang lên, toàn trường trở nên tĩnh lặng như tờ, ngay sau đó là bóng dáng của Sở Kiều cùng đoàn người thúc ngựa xông đến, khí thế như núi thở biển gầm. Vừa đến gần, thiếu nữ lập tức thúc ngựa nhảy lên sườn núi giương cung đứng trước người Hạ Tiêu, dưới chân ngựa của nàng là hai mũi tên chạm nhau vỡ vụn.
“Đại nhân!” Tất cả tướng lĩnh của Tây Nam trấn phủ sứ đồng loạt hoan hô: “Đại nhân đến rồi!”
Ngoài dự tính, kẻ địch cũng ngừng công kích. Hai bên phối hợp cùng lúc lui binh, đứng từ xa nhìn lại, ánh đuốc chiếu sáng rực một vùng.
Sở Kiều nhướng mày, mũi tên kia nàng đã quá quen thuộc, tim bắt đầu đập mạnh, mi tâm nhíu chặt, lo lắng nhưng cũng có chút mừng rỡ.
Nếu thật như nàng nghĩ… nếu là thật… vậy tối nay… không chừng bọn họ có thể toàn thân trở về…
Binh lính đối phương dần dần dãn ra, nhường đường cho một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng lông chồn màu tím thẫm cưỡi bạch mã chậm rãi tiến lên. Người này mặc hoa phục bằng gấm, không hề có dáng vẻ của quân nhân. Ánh mắt trong trẻo như nước suối nguồn của hắn lười nhác lướt qua người Sở Kiều, trên mặt vẫn mang vẻ cao ngạo cùng lãnh đạm ngàn năm không đổi.
Cuối cùng, nam nhân thản nhiên mở miệng, “Thì ra chỉ là một đám lưu dân, trở về thôi.”
“Đại nhân!” Một gã quan quân lấn mình bước ra, sốt ruột nói: “Lưu dân sao có thể có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy, bọn chúng nhất định chính là tinh binh của Bắc Yến.”
Nam nhân nghe nói thì khẽ nhướng mày, hơi nâng cằm liếc đuôi mắt về phía gã quan quân vừa lên tiếng, “Ngươi có ý kiến đối với phán đoán của ta?”
Gã nọ sững ra, lập tức vội vàng quỳ xuống, “Thuộc hạ không dám.”
“Thế thì ngươi cảm thấy ta tư thông với địch mưu đồ phản quốc? Hay đầu óc ta có vấn đề?”
Trán gã quan quân dần rịn ướt mồ hôi, khẩn trương luôn miệng đáp: “Là thuộc hạ hồ đồ, thuộc hạ không dám.”
Nam nhân ngẩng đầu lên, không thèm nhìn gã thêm một cái, lãnh đạm nói: “Nếu đã không dám, vậy ngươi cũng biết nên làm thế nào rồi đấy.”
“Dạ dạ, thuộc hạ biết.” Gã quan quân nọ đứng dậy, hối hả quát đám binh sĩ phía sau: “Trở về, trở về, hậu quân đi trước, những người khác trật tự đi theo.”
Nam nhân khoác áo lông tím thẫm chậm rãi xoay đầu ngựa, trước khi đi ánh mắt còn thoáng liếc qua mặt Sở Kiều. Thiếu nữ toàn thân khoác áo lông trắng muốt, đường nét trên mặt nhỏ nhắn càng làm nổi bật hơn đôi mắt to tròn, nàng ghìm cương ngựa nhìn về phía hắn, không nói một lời. Gió đêm thổi mạnh khiến mái tóc đen mượt như nước bay múa trong không trung.
Đối phương hơn ba ngàn người cứ như vậy rời đi khiến đám ‘lưu dân’ vũ trang đầy đủ rất đỗi ngạc nhiên, mãi một lúc lâu sau mới có người nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ cứ vậy mà đi?”
Tất cả vẫn trợn mắt há hốc mồm, thêm một hồi lâu sau mới có thêm người khác nhỏ giọng đáp:“Không thấy đại nhân tới rồi sao. Bọn chúng nhất định là bị dọa sợ phải lui.”
“Hạ Tiêu, ngươi chỉnh đốn quân đội trước, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Mắt thấy Sở Kiều định đi về phía kẻ địch vừa rút lui, Hạ Tiêu lập tức kinh hãi, vội vàng kéo cương ngựa Sở Kiều, nói to: “Đại nhân, vạn lần không thể, rủi ngài rơi vào tay địch thì chúng ta chết muôn lần cũng không đủ đền tội.”
“Yên tâm.” Sở Kiều mỉm cười, “Không có chuyện gì đâu, người nọ…”
Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng bặt. Nên dùng từ gì để giải thích quan hệ giữa hai người bọn họ đây? Kẻ thù? Kẻ địch? Hay là…
“Là bằng hữu của ta.”
Cho dù không nhìn rõ, nhưng Sở Kiều cũng có thể đoán được thân phận của đối phương. Trong thiên hạ, ngoại trừ Yến Tuân cùng lớn lên với vàng, còn ai có thể đón tên của nàng?
Sở Kiều thúc ngựa chạy khoảng không tới một tuần nhang (1 tiếng) thì nhìn thấy hai bóng người đứng dưới một gốc cổ thụ.
Một trong hai người nhìn thấy nàng đến thì vui vẻ chạy lại, cười nói: “Tinh Nhi cô nương, thiếu gia nói cô nương sẽ đến, vậy mà ta còn lo lắng không tin.”
Ánh trăng bàng bạc rải lên đồng tuyết mênh mông, gốc cổ thụ như một cán dù cực lớn, tuy cành lá thưa thớt nhưng thân cây cao chót vót. Gia Cát Nguyệt đứng dưới tàng cây, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Kiều mà không nói lời nào. Bạch mã thong dong tản bộ bên cạnh hắn nhìn thấy Sở Kiều thì vui vẻ hí lên như gặp được người quen.
Nguyệt Thất vẫn luôn miệng huyên thuyên không ngừng, rất tự nhiên nắm cương để thiếu nữ xuống ngựa.
Sở Kiều nhảy khỏi lưng ngựa rồi cười với Nguyệt Thất, “Không ngờ lại gặp mặt ở đây, các người vẫn khỏe chứ?”
“Cô nương hỏi ai? Là hỏi Nguyệt Thất ta sao? Ta vẫn khỏe, ăn được ngủ được, trước khi ra trận còn cưới được vợ nữa.” Nguyệt Thất cười toe đáp lời.
Sở Kiều nghe đáp thì có hơi quẫn bách, nhưng vẫn cười nói: “Vậy phải chúc mừng ngươi rồi.”
“Nguyệt Thất, lên tiền phương căn dặn Vu Sào đi chậm một chút, tránh cho bất cẩn giẫm phải hố tuyết.”
Nguyệt Thất quay sang nam tử đứng dưới tàng cây, nói: “Thiếu gia, Vu Sào xuất thân nhà binh, thiếu gia thay vì lo nghĩ cho hắn không bằng lo cho thuộc hạ trên đường đi truyền tin liệu có bị lọt hố tuyết hay không.”
Gia Cát Nguyệt nghe đáp thì khẽ nhướng mày, ánh mắt lộ chút tức giận.
Nguyệt Thất vội vàng giơ tay lên, nhanh nhảu nói: “Được rồi, được rồi. Thuộc hạ đi liền, coi như truyền đạt chút tâm ý của thiếu gia cho bọn họ biết cũng tốt.” Dứt lời liền phóng lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Thật ra thì cũng chỉ mới hai tháng không gặp mà thôi, nhưng chẳng rõ vì sao Sở Kiều lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chính sự sau khi khai chiến với Đại Hạ cộng thêm mâu thuẫn giữa nàng và Yến Tuân càng lúc càng nặng nề khiến Sở Kiều thấy thời gian trôi qua thật lâu. Những gì Gia Cát Nguyệt từng nói khi xưa đã từng bước trở thành sự thật, hôm nay bất chợt gặp lại, trong đầu bị hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ chiếm lĩnh, Sở Kiều nhất thời không hiểu rõ cảm giác trong lòng. Quan hệ phức tạp giữa hai người khiến nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó nhìn hắn.
“Nội bộ bên nàng có vấn đề sao?” Gia Cát Nguyệt đột nhiên mở miệng nhưng lại đề cập đến chuyện quân cơ mật.
Sở Kiều sửng sốt, kỳ quái nhìn Gia Cát Nguyệt. Hắn muốn nói gì? Không phải định hỏi thăm tin tức nội bộ của quân Bắc Yến chứ?
“Là người bên nàng dẫn dụ ta đến đây.” Gia Cát Nguyệt từ tốn nói: “Ta đoán có người muốn mượn tay ta tiêu diệt đội quân này, chỉ không ngờ lại chính là người của nàng.”
Dẫu đã sớm đoán được nhưng khi tận tai nghe thấy, Sở Kiều vẫn cảm thấy bụng sôi trào tức giận. Nàng cắn môi dưới, siết chặt nắm đấm, cúi đầu nhìn đăm đăm xuống đất, không nói tiếng nào.
“Cẩn thận một chút, lần này là gặp phải ta, nhưng lần sau không chừng lại chính là Triệu Triệt.” Gia Cát Nguyệt nói xong thì dắt ngựa xoay người định đi.
Sở Kiều cuống quít đuổi theo, vội vàng gọi: “Gia Cát Nguyệt!”
Gia Cát Nguyệt quay lại, nghiêng đầu cau mày nhìn nàng.
Sở Kiều im lặng suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi: “Sẽ không liên lụy ngươi chứ?”
Gia Cát Nguyệt khì mũi, “Chỉ cần nàng không viết thư báo cho hội trưởng lão biết thì sẽ chẳng có vấn đề gì.”
Sở Kiều hít sâu một hơi, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn hắn, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Gia Cát Nguyệt dắt ngựa, tùy ý phẩy phẩy tay, nói: “Nếu tự mình không hạ thủ được thì trở về nói với Yến Tuân đi, nội bộ không yên thì các ngươi đánh trận này sẽ rất khó khăn.”
Mặt tuyết phản xạ ánh trăng lấp lánh màu bạc, càng tô thêm vẻ hoa mỹ của tấm áo choàng tím sẫm trên người Gia Cát Nguyệt. Thân ảnh cao gầy của hắn kéo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất, nam nhân cưỡi bạch mã đi từng bước một trên đồng tuyết mênh mông, tiếng vó ngựa gõ xuống nền đất kêu *lộp cộp*.
Sở Kiều vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo, bóng lưng nam nhân xa dần, cuối cùng biến mất ở sau sườn núi.
Trước ngực như nghẹn ứ, có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không cách nào nói lên lời. Loại cảm xúc hỗn loạn này suýt nữa đã đập tan lý trí Sở Kiều, nàng đứng bất động một lúc lâu, mãi đến khi Hạ Tiêu không yên lòng dẫn binh chạy đến thì mới từ từ định thần lại.
“Đại nhân, chúng ta trở về thôi.”
Sở Kiều gật đầu, nói: “Trở về nói với các huynh đệ, không ai được phép nhắc lại chuyện tối nay.”
Hạ Tiêu gật đầu, “Vâng, xin đại nhân yên tâm.”
Đắn đo một chút, hắn lại thử hỏi: “Vậy lần này, cứ bỏ qua như vậy?”
Sắc mặt Sở Kiều đột nhiên trở nên rét lạnh, nàng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Dĩ nhiên không thể bỏ qua như vậy.”
Dứt lời nàng tung mình nhảy lên lưng ngựa, chiến mã hí dài một tiếng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Gió lại nổi lên, cuốn bông tuyết bay tán loạn, khiến không gian càng thêm tiêu điều. Sở Kiều quay đầu lại nhìn đồng tuyết lấp loáng ánh trăng. Giữa không gian mênh mông vô tận như đại dương, gốc đại thụ sừng sững đứng đó, không rõ nó đã sống qua bao nhiêu năm, cũng không rõ đã có bao nhiêu thân xác chôn vùi dưới chân nó.
Thiếu nữ thu hồi ánh mắt mông lung, lanh lảnh cất tiếng: “Trở lại doanh trại!”
Đã nhiều năm rồi, trí nhớ cũng dần giống như mặt hồ đầu xuân lất phất mưa bụi, khiến cảnh trí bên hồ đều trở nên mờ ảo nhìn không rõ. Hắn vẫn cho rằng nhiều năm ẩn nhẫn ở đế đô đã dạy hắn cách quên đi những ký ức đau thương, biết nắm bắt những gì trong tay. Thế nhưng, vĩnh viễn chỉ một giấc mộng cũng đủ khiến toàn bộ nỗ lực của hắn như nước chảy về biển, ký ức được chôn giấu tận đáy lòng cùng những hình ảnh đẫm máu kia lại hiển hiện rõ mồn một ngay ở trước mắt, như lưỡi đao sắc liên tục khoét đục xương thịt hắn đến khi tứa máu mới thôi.
Giấc mộng thấm đẫm máu tươi, phụ mẫu cùng thân nhân mở to mắt, ánh nhìn lạnh giá, khóe mắt không ngừng chảy ra chất lỏng đỏ sẫm như rượu nho thượng hạng.
Đã nhiều năm như vậy, Yến Tuân tưởng khả năng kiềm chế của bản thân đã được trui rèn đến cực hạn, thế nhưng, khoảnh khắc đặt chân lên đất Bắc Yến, cảm xúc đóng băng nhiều năm lại bị đánh thức, giống như một con rắn độc đang ngủ đông vẫn có thể theo bản năng há miệng nhe răng khi bị đánh động. Khi đó hắn rốt cuộc cũng hiểu được, Bắc Yến không phải là sự cứu rỗi mà là chất gây nghiện đối với tinh thần của hắn, không cách nào thoát ra, càng lún càng sâu.
Nam nhân trấn định mở mắt ra, nhãn thần không có tiêu cự, hô hấp dần ổn định nhưng hận ý lại ngập tràn. Cảm giác khát máu chiếm lĩnh tâm trí khiến hắn như muốn cầm lấy đao chém loạn, hưởng thụ khoái cảm khi lưỡi đao sắc bén cắm sâu vào máu thịt. Ngay lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng động ồn ào, giọng nữ sắc bén mang theo tức giận khiến tâm trí hắn lập tức bình tĩnh trở lại.
Không cần nghĩ cũng biết là ai đến, nam nhân lãnh đạm lên tiếng, thị vệ giữ cửa liền lập tức để nàng vào.
Sở Kiều vẫn mặc tấm áo choàng lông hồ trắng như tuyết của mình. Thời gian này nàng dường như cao thêm không ít, đã có dáng vẻ của một cô nương trưởng thành.
Yến Tuân thu hồi thần sắc dữ tợn vừa rồi, ôn hòa nói: “Thị vệ vừa mới đổi nên không nhận ra muội.”
“Tại sao Trình Viễn lại ở trong quân?” Sở Kiều vào thẳng chủ đề, không hề so đo chuyện bị thị vệ ngăn ở bên ngoài.
Yến Tuân thấy nàng muốn nói chính sự thì cũng thẳng lưng ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Hắn có công giết tướng thủ thành Bắc Sóc đào ngũ là Hạ An, dẫn quân thủ thành trở về, dĩ nhiên đáng được khen ngợi.”
Nhãn thần sắc bén của Sở Kiều đăm đăm nhìn Yến Tuân như muốn tìm tòi gì đó từ trên mặt hắn. Song nam nhân vẫn bình thản ngồi yên, sắc mặt tĩnh lặng như hồ nước sâu không mảy may gợn sóng, có ném một hòn đá xuống cũng chỉ vang lên một tiếng tõm rồi mất dạng.
“Ta muốn giết hắn.” Sở Kiều chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại thoáng lóe sát khí.
Yến Tuân khẽ nhướng mày, chỉ lẳng lặng quan sát Sở Kiều mà không nói lời nào. Không khí trong trướng tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió Bắc cuốn tuyết xoáy tròn, kêu soàn soạt trên đỉnh trướng.
“Chỉ muốn báo cho huynh biết một tiếng thôi, ta đi đây.” Sở Kiều trầm giọng nói rồi xoay người muốn rời đi.
“Chờ đã.” Yến Tuân khẽ nheo mắt, hơi không vui nhìn Sở Kiều, mi tâm nhíu chặt, từ tốn nói: “Trình Viễn hiện giờ là tướng chủ soái của Tây Nam trấn phủ sứ, nếu hắn xảy ra chuyện thì Tây Nam trấn phủ sứ sẽ phải chịu trách nhiệm đầu tiên, chạy không thoát tội.”
Sở Kiều quay đầu lại, nhướng mày hỏi: “Huynh uy hiếp ta?”
“Ta chỉ hy vọng muội không phạm sai lầm.”
“Hắn giết chết Tiết Trí Viễn, giết binh lính Tây Nam trấn phủ sứ, còn suýt nữa giết cả ta. Nếu không phải do hắn thì trận Bắc Sóc sẽ không bị tổn thất nhiều như vậy. Gã này lòng dạ ngoan độc, mười phần chính là tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó, người như vậy mà huynh còn muốn bênh vực?”
Yến Tuân nhìn Sở Kiều kích động mà mặt không hề đổi sắc, lãnh đạm nói: “Bắc Yến đã có quá nhiều người không sợ chết cũng như không sợ địch mạnh hơn mình rồi, nhưng ta lại không cảm thấy mấy phẩm chất đó có gì đáng khen.”
Sở Kiều tức giận nói: “Chẳng lẽ thấy lợi quên nghĩa, nhát gan sợ chết thì mới đáng khen?”
“Cấp dưới phải biết sợ thì mới dễ dàng nắm trong tay. A Sở, hy vọng muội có thể bình tâm lại suy nghĩ kỹ một chút.”
Sở Kiều nhìn Yến Tuân đăm đăm, trong đầu lại nhớ đến các chiến sĩ bỏ mình dưới chân thành Bắc Sóc cùng tiếng gọi cuối cùng của Tiết Trí Viễn. Đột nhiên cảm thấy máu trong người như sôi trào, ánh mắt trở nên sắc bén như lưỡi đao, nàng âm trầm hỏi: “Nếu ta cứ nhất định phải giết hắn thì sao?”
“Muội đã biết vô luận mình có làm gì thì ta cũng sẽ không động đến muội.” Yến Tuân nhìn nàng, ngữ khí vô cùng lãnh đạm, “Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, tất nhiên sẽ có người khác trả giá đắt.”
Ánh trời chiều bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng chói chang, chậu than trong trướng cháy bập bùng nhưng Sở Kiều lại cảm thấy máu trong người như dần đông lại từng chút một. Ánh mắt nàng nhìn Yến Tuân chợt có hơi mơ hồ, nhìn rồi lại như muốn xuyên qua hắn tìm kiếm bóng dáng nào đó.
Nam nhân trước mắt Sở Kiều lộ vẻ từng trải, ánh mắt không còn trong trẻo nữa, hắn đã sớm không còn là thiếu niên với đôi mắt sáng ngời và giọng nói hào sảng bên hồ Xích Thủy ngày đó nữa, cũng không còn là vị thế tử thất thế cùng nàng nương tựa lẫn nhau trải qua bao khó khăn trong cung Thịnh Kim. Thời gian đã kéo ra một khoảng cách ngăn giữa hai người mà nàng làm cách nào cũng vượt không qua, và hắn cũng không thử đi về phía nàng. Thế nhưng, cẩn thận nhìn lại, đó bất quá cũng chỉ mới qua một năm mà thôi. Quyền lực cuối cùng là thứ gì, hôm nay nàng rốt cuộc đã hiểu.
“Đã rõ.” Sở Kiều lãnh đạm gật đầu, chắp tay nói: “Thuộc hạ cáo lui.”
“A Sở.” Thấy nàng như vậy, Yến Tuân có hơi không đành lòng, tim như bị một con thú con khẽ cào, nhoi nhói, “Chớ có như vậy.”
Sở Kiều cúi đầu, lạnh nhạt trả lời: “Thuộc hạ dù ngu dốt không nhìn ra ưu điểm của loại người tham sống sợ chết nhưng điện hạ có mắt nhìn nhân tài, hy vọng của Bắc Yến đành đặt lên thân loại người này vậy. Thuộc hạ còn có việc, xin cáo lui.” Dứt lời nàng cũng không nhìn vẻ mặt Yến Tuân, lập tức xoay người ra khỏi trướng.
Rèm trướng hơi động, gió bên ngoài chợt thổi mạnh hơn, Yến Tuân ngồi sau thư án, hơi thất thần nhìn ra cửa, tựa như đang mong đợi gì đó.
Đây là lần đầu tiên Sở Kiều tức giận với hắn. Đã nhiều năm như vậy, bất kể là hắn làm gì, phạm lỗi gì, nàng đều không nói lời nào mà tha thứ cho mọi hành động của hắn. Ngay cả việc hắn bỏ rơi dân chúng Bắc Yến, dùng Bắc Sóc làm mồi nhử khi trước cũng không khiến nàng tức giận như vậy.
Tây Nam trấn phủ sứ, Tây Nam trấn phủ sứ…
Yến Tuân lẩm bẩm cái tên này hai lần, ký ức đau khổ trong quá khứ lại quanh quẩn trong đầu,“Quả nhiên vẫn là cái gai trong mắt.”
…………………………………………………………………………………….
Nơi này giáp với Bắc Yến, quanh năm gió lớn, tuy đã rời khỏi địa phận Bắc Yến từ lâu nhưng thời tiết vẫn không ấm lên được tí nào. Sở Kiều vừa ra khỏi chủ trướng liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi khoác áo choàng xanh đậm đứng cách đó không xa. Người này vóc dáng cao ráo nhưng lại cố ý hơi khom mình, thoạt nhìn có vẻ nhún nhường kính cẩn nhưng nhìn kỹ lại là dáng vẻ hèn hạ luồn cúi, có mấy phần gian xảo mà người thường khó có thể nhận ra.
Nhìn thấy Sở Kiều đi tới, nam nhân từ tốn ngẩng đầu lên, hai mắt hơi nheo lại, nhếch môi mỉm cười với nàng rồi nói: “Sở đại nhân cực khổ rồi.”
Sở Kiều cũng không thèm liếc mắt nhìn sang một cái, trực tiếp đi về phía doanh trướng của mình, lại nghe tiếng cười nhạt của hắn vang lên sau lưng, “Xem ra đại nhân đi chuyến này cũng không quá thuận lợi nhỉ.”
Sở Kiều dừng bước, nhướng mày quay đầu lại, trầm giọng nói: “Trình Viễn, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”
“Cớ sao đại nhân lại nói như vậy? Đại nhân bầu bạn với điện hạ ở kinh thành suốt tám năm, dẫn binh đánh đâu thắng đó, có thể từ trong vạn quân lấy đầu Tam hoàng tử của Đại Hạ, công lao to lớn không ai sánh bằng, thuộc hạ là ai chứ, sao có thể đối chọi được với đại nhân?”
Sở Kiều không đáp lời mà chỉ lạnh lùng nhìn nam nhân mi thanh mục tú trước mắt, trong bụng dâng lên cảm giác buồn nôn muốn chực phun ra.
Trình Viễn mỉm cười nhìn nàng, tiếp tục nói: “Chẳng qua, cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật rễ, đại nhân không cảm thấy bản thân hiện tại có hơi cuồng ngạo quá đáng sao? Nói cho cùng, điện hạ mới chính là Bắc Yến vương.”
Sở Kiều cười lạnh, khinh miệt liếc gã rồi thản nhiên nói: “Muốn ly gián ta và Yến Tuân? Ngươi còn chưa đủ tư cách đó đâu. Trình tướng quân, hôm nay ta gọi ngươi một tiếng tướng quân là vì tôn trọng quyết định của huynh ấy, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi được phép giương nanh múa vuốt trước mặt ta. Ngươi tốt hơn hết hãy cầu nguyện tâm tình ta không quá xấu, bằng không ta rất khó bảo đảm đến tối sẽ không lẻn vào lều ngươi cho ngươi một đao giải tỏa. Ngươi cho rằng Yến Tuân sẽ vì ngươi mà quyết liệt trở mặt với ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, cũng quá tự đắc rồi.”
Trình Viễn khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, im lặng nhìn Sở Kiều mà không đáp lại tiếng nào. Sở Kiều dứt lời liền quay ngoắt người rời đi, trực tiếp biến mất trong màn gió tuyết mịt mù.
Lúc Trình Viễn bước vào chủ trướng thì Yến Tuân vẫn đang thất thần ngồi trước thư án, ánh mắt dán lên bản đồ treo trên tường nhưng nhãn thần lại trống rỗng, không rõ là đang nghĩ gì. Trình Viễn rất thức thời không lên tiếng, chỉ cúi đầu im lặng đứng một bên. Lát sau, trên thư án truyền đến một giọng nói trầm thấp, Yến Tuân không hề xoay người lại, chỉ chậm rãi nói: “Cách xa nàng một chút.”
Trình Viễn lập tức vội vàng gật đầu đáp lại: “Thuộc hạ nhất định tuân theo chỉ thị của điên hạ.”
“Nếu chọc nàng giận thì ngay cả ta cũng không giúp được ngươi.”
“Dạ.”
Bên ngoài vang lên tiếng kèn báo hiệu giờ cơm tối, đông đảo binh sĩ đi lại trên mặt tuyết kêu lạo xạo. Phong Trí ngoài cửa hỏi vọng vào có cần dâng cơm chưa đã mấy lần nhưng Yến Tuân lại như không hề nghe thấy, chỉ lẳng lặng nhìn bản đồ. Mỗi lần xẹt qua quốc thổ Đại Hạ, ánh mắt thâm trầm của hắn lại lóe ánh sáng sắc lạnh như chim ưng nhìn thấy mồi.
Vừa bước vào trướng của mình thì sắc mặt của Trình Viễn lập tức lạnh đi, hắn lột áo choàng quăng lên giường, đầu mày chau dính vào nhau. Cận vệ Giang Đằng đã theo hắn mấy năm, luôn một lòng trung thành, nhìn thấy liền tiến lên hỏi: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phải trừ khử ả.”
Từng câu chữ như chui ra từ kẽ răng, Trình Viễn không nói là ai nhưng Giang Đằng liền lập tức biến sắc, hấp tấp nói: “Tướng quân, xin hãy nghĩ lại. Chưa kể đến thực lực nàng ta thuộc loại không thể khinh thường, cho dù may mắn đắc thủ thì điện hạ cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho người.”
“Ta biết.” Nhãn thần thoáng lộ vẻ âm độc, Trình Viễn chậm rãi nói: “Nhưng nếu cứ để mặc mầm họa này, một khi ả và điện hạ giảng hòa, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết trong tay ả.”
“Nhưng điện hạ…”
“Yên tâm, ta tạm thời còn chưa cần mạng ả.” Trình Viễn từ tốn ngồi xuống ghế, cầm một khối ngọc bài lên vuốt ve. Đó chỉ là một khối ngọc bài bình thường, cũng chẳng phải bằng ngọc thạch thượng hạng gì, nhưng trên đó lại có khắc hai chữ Sở Kiều, chính là ngọc bài cầu an.
“Trước tiên ta chỉ cần bẻ gãy cánh của ả, chắc chắn cũng đủ khiến điện hạ vui mừng cực độ rồi.”
Một tiếng *rắc* giòn tan vang lên, khối ngọc bài trong tay Trình Viễn nhất thời vỡ vụn. Nam nhân thản nhiên buông tay ra, mảnh ngọc vỡ rơi xuống đất kêu lanh canh, âm thanh trong trẻo như tiếng cổ cầm.
…………………………………………………………………………………….
Sông Huyết Quy là một nhánh của thượng du sông Xích Thủy, là con sông ngăn cách Nhạn Minh Quan uy vũ với địa phận Tây Bắc. Hôm nay trời nổi bão tuyết nên mặt sông đã đóng băng từ lâu. Khoảng cách từ nơi Yến Tuân đóng quân đến cổng biên giới hùng vĩ, cưỡi khoái mã mà chạy thì mất không đến thời gian uống cạn chung trà. Nhưng cả Yến Tuân hay Triệu Triệt đều không ai liều lĩnh động binh trước như ở trận Bắc phạt. Hai bên dàn quân đã năm ngày, ngoại trừ phái ra số ít thám báo đi xem xét tình hình thì chưa hề có trận đụng độ nào xảy ra. Song phương dường như đều đang cẩn trọng thăm dò thực lực của đối phương, chờ đợi thời cơ. Bão tuyết càng lúc càng mạnh, gào rú cả ngày, đội thám báo liên tục chạy qua chạy lại trên mặt sông đóng băng phủ đầy tuyết, thỉnh thoảng đem về được chút ít tin tức về địch. Bộ tham mưu cũng trắng đêm không ngủ, cố phân tích lý giải tin tức được thu về. Sở Kiều lao lực vài ngày liền gầy hẳn đi, nhưng dựa vào binh pháp dày công tu dưỡng của mình, nàng đã nhanh chóng khiến các tướng lĩnh của binh đoàn số 1 và hắc ưng quân tâm phục khẩu phục. Chưa đến ba ngày, nàng lại nắm quyền chỉ huy của bộ tham mưu.
Chiều hôm đó, Hoàn Hoàn và Tiểu Hòa dẫn dắt đội hậu cần tiếp tế tìm đến, trên đoàn xe chở có viết rõ ràng là được vận chuyển từ Hoài Tống, trong xe chất đầy lương thảo, có cả rau cải và thịt khô mà bọn họ đang thiếu. Yến Tuân vô cùng vui vẻ, ngay sau đó lập tức ra lệnh cho A Tinh dẫn người đi hậu phương áp tải vàng khối đưa đến Hoài Tống.
Đại chiến ngay ở trước mắt nên A Tinh dĩ nhiên không muốn rời đi, chuyện nhỏ nhặt như thế tùy tiện giao cho một tướng lĩnh bình thường cũng đủ, nhưng Yến Tuân lại nghiêm nghị nói là không tin được ai khác, vì thế hắn đành phải theo lệnh rời đi mà lòng cứ canh cánh lo âu.
Trước khi đi A Tinh có đến tìm Sở Kiều từ biệt, dọc đường thấy phần lớn đều là tướng lĩnh trẻ tuổi lạ mặt. Những gương mặt quen thuộc khi trước đều không có ở đây, bọn họ không phải bị điều về hậu phương đảm nhiệm công tác động viên tinh thần quân sĩ thì ở lại thành giúp dân chúng xây nhà cày ruộng nuôi gia súc. Nhìn quanh doanh trại, trong lòng A Tinh bất giác dâng lên một cảm giác không rõ là gì.
Nhưng cuối cùng A Tinh vẫn không gặp được Sở Kiều, Bình An canh trong trướng bước ra cửa nói nàng đã đi đến lều của đội thám báo, không biết khi nào mới trở lại. A Tinh chỉ có thể than ‘thực không đúng lúc’ một câu rồi đành thất vọng rời đi.
Thấy A Tinh khuất bóng rồi Bình An mới quay trở vào, thắc mắc hỏi thiếu nữ trong trướng vì sao không chịu gặp hắn.
Sở Kiều im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng mới từ tốn nói: “Ta chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi.”
Hai ngày sau A Tinh rời đi, chiến trận rốt cuộc nổ ra ở sườn núi Hùng Tây, quy mô không lớn, lý do nói cũng thật oan uổng. Hai trăm thám báo bên Bắc Yến gặp phải một trăm quân sĩ giữ lương thảo của Đại Hạ, hai bên đột nhiên chạm trán ngoài ý muốn, đứng trong bão tuyết trợn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cũng vẫn không nhịn được rút binh khí xông lên.
Theo lý thuyết, thám báo trong quân luôn được rèn luyện đặc biệt, bọn họ vừa là cao thủ tình báo vừa là kỵ binh tinh nhuệ, không những kỵ thuật cao mà đao thuật cũng không kém, hơn nữa còn am hiểu tiễn thuật, trong khi đó đa phần quân sĩ giữ lương thảo đều là lão binh. Hai trăm thám báo đánh với một trăm quân sĩ hậu cần, không cần nghĩ cũng biết là ai thắng.
Thế nhưng, đội thám báo của Bắc Yến lần này lại thảm bại trở về, sống sót không đến hai mươi người. Sở Kiều nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ thì cả kinh, nghe tường thuật lại thì càng thêm hốt hoảng. Nàng nhanh chóng chạy về bộ tham mưu, túm lấy một người hỏi: “Ai là chỉ huy hậu phương của Đại Hạ trong trận này?”
Quan viên râu đã hoa râm kia làm gì biết được chuyện cơ mật như vậy, chỉ có thể đờ người nhìn Sở Kiều mà không nói được lời nào.
Sở Kiều tức giận quát lớn: “Nói!”
“Là người quen cũ của chúng ta, Gia Cát gia Tứ công tử, Gia Cát Nguyệt.” Một giọng nam đầy từ tính vang lên ở phía sau.
Sở Kiều lập tức quay người lại, nhìn thấy Yến Tuân đang đứng ở cửa, mũ lông trên đầu phủ đầy tuyết, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh nhưng trong mắt lại lộ ra ánh nhìn sắc lạnh.
Yến Tuân nhìn Sở Kiều một cách chăm chú, tựa như muốn tìm ra nét dao động nào đấy từ trên mặt nàng nhưng đã hoài công. Sở Kiều vẫn như cũ, chỉ đang cau mày nhìn hắn, vẻ mặt như muốn hỏi: sao hắn lại ở đây?
Mấy ngày nay, hai người bọn họ vẫn còn chiến tranh lạnh.
“Nói đi, muội định chiến tranh lạnh với ta đến khi nào đây?” Yến Tuân thở dài, tiến lên nắm lấy tay Sở Kiều.
Sở Kiều hơi cứng người nhưng cũng không tránh, chỉ nhíu mi tâm muốn rút tay ra. Nhưng Yến Tuân lại nương theo dùng sức giữ chặt tay nàng, không cho thoát ra.
“A Sở, đừng giận nữa.”
Sở Kiều lạnh lùng nói: “Thuộc hạ sao dám giận điện hạ.”
Yến Tuân hơi sầm mặt, trách: “Chớ làm mình làm mẩy nữa có được không?”
Sở Kiều lập tức nhướng mày, “Yến Tuân, huynh cho rằng ta đang ăn vạ với huynh như trẻ con sao?”
Sắc mặt Yến Tuân trở nên hơi khó coi, hắn đã chủ động đến nhận lỗi nhưng lại nhận được hai câu không mặn không nhạt này cộng thêm vẻ mặt như muốn gây sự của nàng, không khỏi tức giận nói: “A Sở, có phải trước đây ta đã dung túng muội quá mức rồi không? Muội bình thường không phải như vậy.”
Sở Kiều nghe nói thì chỉ muốn bật cười, hắn dung túng khiến nàng kiêu ngạo? Từ nhỏ đến lớn, từ kiếp trước đến kiếp này, không ngờ cũng có ngày mấy chữ này lại liên quan đến nàng.
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, không rõ là đang giễu cợt nam nhân trước mặt hay đang giễu cợt bản thân.
Nàng bình thường không phải như vậy? Vậy trước kia hắn có như vậy sao? Rốt cuộc là ai thay đổi trước?
“Đại chiến ngay trước mắt, chính là lúc cần dùng người, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm ra phương án ứng phó với quân Hạ chứ không phải giải quyết ân oán cá nhân, muội tự mình nghĩ cho kỹ đi.” Dứt lời Yến Tuân phất áo bước ra khỏi doanh trướng.
Sở Kiều đứng yên tại chỗ, ánh mắt càng lúc càng lạnh đi. Lửa giận trong lòng mấy ngày qua đã hóa thành băng giá, cảm giác sôi sục bùng nổ được thay bằng sự rét lạnh dần xâm chiếm tâm tư.
Chính là lúc cần dùng người? Vậy tại sao toàn bộ tướng lĩnh cũ của binh đoàn số 1 đều bị thay thế? Vì sao các chiến sĩ do Ô tiên sinh nhiều năm bồi dưỡng đều bị đuổi về bổn thổ Bắc Yến giúp dân du mục chăn dê? Tại sao Vũ cô nương không còn được trọng dụng? Tại sao A Tinh bị điều đi Hoài Tống? Và nàng cả ngày vất vả tìm tòi phân tích tin tình báo nhưng ngay cả đại sự như Gia Cát Nguyệt chính là thống lĩnh hậu phương quân Hạ cũng không được biết?
Quân đội Bắc Yến thay đổi, dần dần trở nên lạnh lẽo như thép, có điều, Yến Tuân, vì sao ngay cả ta mà huynh cũng không còn tin tưởng?
Sở Kiều chợt cảm thấy lòng chua xót, nàng chán nản thả người xuống ghế, toàn thân run run như đang chìm trong băng giá.
Gia Cát Nguyệt cũng đến rồi sao?
Đây quả thực không phải là tin tốt, binh pháp của nam nhân kia lợi hại không thua gì Triệu Triệt. Hắn còn là đệ tử của Ngọa Long tiên sinh, là đồng môn của Ô tiên sinh và Vũ cô nương, được chống lưng bởi thế lực của Gia Cát gia đại tài đại phú. Hắn tham gia cuộc chiến này, có phải đúng như lời Lương mọt sách nói, các thế gia đã bắt đầu nhúng tay vào chiến tranh rồi không?
Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất cũng cho thấy hắn không còn bị gia tộc trừng phạt nữa.
Mặc dù đang trong thời chiến nhưng tin tức ở hoàng thành đều có thể truyền tới tai nàng, huống chi mấy chuyện như vậy cũng không coi như là chuyện cơ mật gì. Địa vị của Gia Cát Nguyệt trong gia tộc xuống dốc đều vì bị hoàng thất và hội trưởng lão bắt tay dùng chuyện ở Biện Đường làm sức ép, bị tước mất cấp bậc cùng chức quan, cuối cùng bị hạn chế hành động, không được phép ra khỏi thành một bước, Gia Cát Mục Thanh thậm chí còn quyết định giam lỏng hắn trong phủ. Chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán cùng chê cười của giai cấp thượng tầng ở Đại Hạ.
Đối với những chuyện này, Sở Kiều đã tận lực làm ngơ, có tự trách với đau lòng cũng chẳng làm được gì, nàng vốn không cách nào đền đáp được hắn. Nàng vẫn luôn như vậy, một khi đã quyết định chọn con đường nào thì cho dù có khó khăn chông gai đến đâu cũng sẽ tuyệt không chùn chân lùi bước. Nhưng thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, nàng vẫn như có thể nhìn thấy đôi mắt cố chấp cùng giọng nói khàn khàn mà nóng bỏng kia…
Hắn từng hỏi nàng: “Chẳng lẽ nàng không cảm giác được? Ta cũng cần nàng!”
Thật mong hắn chỉ điều hành hậu phương mà thôi, thật mong không phải gặp lại, thật mong…
Sở Kiều chợt thấy mệt mỏi đến cùng cực, không còn tâm trí nhìn đống tin tình báo bày trên bàn, nàng uể oải lê người trở về lều của mình, muốn ngủ một giấc. Song khi vừa trở về góc Tây doanh trại, nàng lại chợt nghe thấy tiếng hai thủ vệ đang tám chuyện.
“Ta thấy điện hạ hình như muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, lúc trước Lưu thiếu tướng chỉ mở miệng nói một câu trong hội nghị, sau ra trận lại mất tích một cách không rõ ràng. Vị trí mất tích lại là trong nội bộ doanh trại, vốn không có kẻ địch, ta đoán, tám phần là bị diệt khẩu rồi.”
“Chứ còn gì nữa, huống chi bọn họ náo loạn một trận ồn ào như vậy, nếu không nhờ Sở đại nhân của bộ tham mưu che chở, không chừng đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.”
Một lão binh khác thở dài, nói: “Tính tình điện hạ quả thực không hề giống lão vương gia, bây giờ ngẫm lại, cuộc sống lúc quân đội còn do Ô tiên sinh quản lý dễ chịu hơn nhiều, Sở đại nhân cũng hiền hậu độ lượng hơn.”
“Phải đó.” Có người phụ họa, “Không những xinh đẹp mà ăn nói cũng dễ nghe, vừa chính trực công bằng vừa tài giỏi, khó trách những người đó ủng hộ nàng đến như vậy.”
Sở Kiều cau mày, khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi bước ra. Những binh sĩ gác đêm kia nghe có tiếng người liền sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng đứng dậy luống cuống nhìn nàng.
“Nghị luận sau lưng điện hạ là tội đáng mất đầu đấy.”
“Đại, đại nhân… bọn thuộc hạ biết sai, kính xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn thuộc hạ con đường sống.” Đám binh sĩ kia quỳ rạp sát đất, luôn miệng cầu xin tha thứ.
Sở Kiều nhìn bọn họ, từ tốn nói: “Trong quân chỉ có thể có một chủ soái, Bắc Yến cũng chỉ có thể có một chủ. Điện hạ là huyết mạch của Yến lão vương gia, là chủ nhân chính thức của Bắc Yến, các ngươi hẳn nên hiểu người mình phải tận hiến là ai. Đây là quân đội, không phải chốn từ thiện, kẻ nào làm sai phải chịu phạt, chiến trường có người chết cũng chẳng có gì lạ. Về sau còn để ta nghe được các ngươi ở sau lưng dèm pha thị phi chuyện của điện hạ, đừng mơ thoát khỏi bị xử tội theo quân pháp!”
Đám binh sĩ quỳ trên mặt đất vội vàng đáp: “Dạ, dạ, tiểu nhân tuân lệnh.”
“Qua tối nay thì đến bộ quân pháp, mỗi người chịu ba mươi gậy để nhớ cho kỹ. Cứ nói với người trong bộ là ta phạt các ngươi đến đó.”
“Thưa rõ.”
Sở Kiều mặt không đổi sắc xoay người đi, nhưng không đi về lều mình mà nhanh chóng chạy đến doanh địa của Tây Nam trấn phủ sứ.
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đám người đó lại nói thế? Gã Trình Viễn kia rốt cuộc đã giao cho bọn họ nhiệm vụ gì?
“Đại nhân?” Một tiểu binh trẻ tuổi nhìn thấy Sở Kiều thì lập tức vui mừng chạy đến, hỏi: “Sao đại nhân lại có thời gian đến thăm chúng ta?”
“Hạ Tiêu đâu? Bảo hắn tới gặp ta.” Sở Kiều gấp gáp nói.
Cậu tiểu binh kinh ngạc đáp: “Hạ thống lĩnh đã dẫn các huynh đệ ra ngoài rồi ạ.”
“Ra ngoài? Ra ngoài làm gì?”
“Gần đây bên thám báo xảy ra chuyện nên thiếu người, bọn họ đã tạm thời bị điều sang bên đó rồi.”
Sở Kiều nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Là ai ra lệnh?”
Cậu tiểu binh nhất thời lộ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi đáp: “Còn ai ngoài gã Trình tướng quân đang nóng lòng lập công kia nữa ạ.”
“Vậy tối nay bọn họ đi đâu?”
“Nghe nói là đến sườn núi Hùng Tây.”
Quả nhiên!
Nhãn thần Sở Kiều nhất thời trở nên sắc lạnh như đao. Trình Viễn, nếu ngươi dám giở trò gì, ta bảo đảm ngươi sẽ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời của ngày hôm sau.
Sở Kiều kéo một con ngựa trong chuồng ra, tung mình nhảy lên lưng ngựa rồi trầm giọng nói: “Báo cho toàn bộ huynh đệ còn lại, tất cả đi theo ta.”
Gió rét thổi phần phật, rát buốt như đao chém. Đoàn người đạp tuyết chạy xuyên qua bóng đêm khôn cùng.
Không lâu sau, tám mươi dặm cách sườn núi Hùng Tây lập tức vang dội tiếng vó ngựa.
Vệ binh cầm đuốc xông vào doanh trại, hét lớn: “Cảnh giới! Toàn quân cảm giới!”
“Là ai? Người đến là ai?” Hạ Tiêu trừng mắt hỏi.
Nói là doanh trại nhưng thật ra chỉ là một ngàn binh sĩ vây lại đóng quân, bọn họ chỉ mới nhận được lệnh dừng chân nghỉ ngơi ở đây, tại sao nhanh như vậy đã bị kẻ địch do thám hành tung rồi?
“Không rõ thưa tướng quân.” Vệ binh lớn tiếng hỏi: “Đối phương đến từ phía Tây Bắc hướng chủ doanh, địch ta khó phân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Những lời này có thâm ý vô cùng rõ, hướng Tây Bắc? Vậy thì không cách nào phận biệt kẻ đang đến là quân Hạ hay quân Bắc Yến, với thân phận khó xử như hiện giờ của Tây Nam trấn phủ sứ, là ai cũng không ổn, quả thực đáng mỉa mai.
Hạ Tiêu nhướng mày, bình tĩnh trầm giọng nói: “Toàn binh nâng cao cảnh giác, tạm thời không động thủ, phải tìm hiểu rõ thân phận của đối phương trước.”
“Đại nhân, Cố đội trưởng đã dẫn đội tiền phong xông lên rồi!”
Hạ Tiêu chạy vội lên sườn núi nhìn xuống, chỉ thấy trước mắt ánh lửa ngập trời, tiếng kêu loạn cùng kèn báo động vang lên inh ỏi, đội tiền phong tự mình ứng chiến, nếu không nhờ bọn họ kinh nghiệm dày dặn, lực chiến đấu mạnh mẽ, thì hiện tại doanh trại đã sớm bị công phá từ lâu.
Vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội… Hạ Tiêu chau mày cẩn thận ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nhân mã của Trình tướng quân thì sao?”
“Đã rời đi từ hai tiếng trước rồi ạ.”
“Khốn kiếp!” Hạ Tiêu mắng to, tức giận quát lên: “Chuẩn bị ngựa cho ta, mau lên!”
Thế nhưng, ngay lúc đó chợt xuất hiện một mũi tên nhọn xé gió lao tới, khí thế như sấm sét xẹt đến trước mặt đám người Hạ Tiêu.
Không thể tránh mà cũng không thể lùi, tốc độ tên bắn quá nhanh, sát khí cuồn cuộn như thủy triều, mũi tên ma sát với không khí lóe lên ánh sáng trắng lạnh lẽo khiến ngọn đuốc trong doanh trại bị lu mờ. Tất cả mọi cử động đều như dừng lại, chỉ còn thấy được hình ảnh mũi tên xé tan màn đêm lao vùn vụt về phía bọn họ.
Hạ Tiêu mở to mắt, da thịt trên trán như đau rát bởi sát khí tỏa ra từ đầu mũi tên. Bản thân hắn cũng là cung thủ hạng nhất, tiễn thuật khó có địch thủ. Nhưng đối mặt với mũi tên này, hắn lại cảm thấy mình như trẻ con bảy tám tuổi không chút khả năng chống đỡ. Giống như một nông phu đối chọi với kiếm khách có công phu tinh diệu, nông phu có cố sức đến đâu cũng chỉ có thể hoài công đấm vào khoảng không, còn đối phương chỉ cần một chiêu kiếm cũng đủ kết liễu nông phu.
Tốc độ tên bắn quá nhanh, chưa kịp làm gì thì tên đã gần trong gang tấc, Hạ Tiêu có thể nghe được đám thuộc hạ kinh hoàng kêu to, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi xung quanh, nhưng hắn vẫn không thể nói rõ, khi cận kề cái chết, người mà hắn nghĩ đến, rốt cuộc là ai? Người có tiễn thuật sánh ngang với đại nhân, có thể chết dưới tay nhân vật như vậy cũng không oan uổng.
Một tiếng *đinh* sắc lạnh vang lên, toàn trường trở nên tĩnh lặng như tờ, ngay sau đó là bóng dáng của Sở Kiều cùng đoàn người thúc ngựa xông đến, khí thế như núi thở biển gầm. Vừa đến gần, thiếu nữ lập tức thúc ngựa nhảy lên sườn núi giương cung đứng trước người Hạ Tiêu, dưới chân ngựa của nàng là hai mũi tên chạm nhau vỡ vụn.
“Đại nhân!” Tất cả tướng lĩnh của Tây Nam trấn phủ sứ đồng loạt hoan hô: “Đại nhân đến rồi!”
Ngoài dự tính, kẻ địch cũng ngừng công kích. Hai bên phối hợp cùng lúc lui binh, đứng từ xa nhìn lại, ánh đuốc chiếu sáng rực một vùng.
Sở Kiều nhướng mày, mũi tên kia nàng đã quá quen thuộc, tim bắt đầu đập mạnh, mi tâm nhíu chặt, lo lắng nhưng cũng có chút mừng rỡ.
Nếu thật như nàng nghĩ… nếu là thật… vậy tối nay… không chừng bọn họ có thể toàn thân trở về…
Binh lính đối phương dần dần dãn ra, nhường đường cho một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng lông chồn màu tím thẫm cưỡi bạch mã chậm rãi tiến lên. Người này mặc hoa phục bằng gấm, không hề có dáng vẻ của quân nhân. Ánh mắt trong trẻo như nước suối nguồn của hắn lười nhác lướt qua người Sở Kiều, trên mặt vẫn mang vẻ cao ngạo cùng lãnh đạm ngàn năm không đổi.
Cuối cùng, nam nhân thản nhiên mở miệng, “Thì ra chỉ là một đám lưu dân, trở về thôi.”
“Đại nhân!” Một gã quan quân lấn mình bước ra, sốt ruột nói: “Lưu dân sao có thể có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy, bọn chúng nhất định chính là tinh binh của Bắc Yến.”
Nam nhân nghe nói thì khẽ nhướng mày, hơi nâng cằm liếc đuôi mắt về phía gã quan quân vừa lên tiếng, “Ngươi có ý kiến đối với phán đoán của ta?”
Gã nọ sững ra, lập tức vội vàng quỳ xuống, “Thuộc hạ không dám.”
“Thế thì ngươi cảm thấy ta tư thông với địch mưu đồ phản quốc? Hay đầu óc ta có vấn đề?”
Trán gã quan quân dần rịn ướt mồ hôi, khẩn trương luôn miệng đáp: “Là thuộc hạ hồ đồ, thuộc hạ không dám.”
Nam nhân ngẩng đầu lên, không thèm nhìn gã thêm một cái, lãnh đạm nói: “Nếu đã không dám, vậy ngươi cũng biết nên làm thế nào rồi đấy.”
“Dạ dạ, thuộc hạ biết.” Gã quan quân nọ đứng dậy, hối hả quát đám binh sĩ phía sau: “Trở về, trở về, hậu quân đi trước, những người khác trật tự đi theo.”
Nam nhân khoác áo lông tím thẫm chậm rãi xoay đầu ngựa, trước khi đi ánh mắt còn thoáng liếc qua mặt Sở Kiều. Thiếu nữ toàn thân khoác áo lông trắng muốt, đường nét trên mặt nhỏ nhắn càng làm nổi bật hơn đôi mắt to tròn, nàng ghìm cương ngựa nhìn về phía hắn, không nói một lời. Gió đêm thổi mạnh khiến mái tóc đen mượt như nước bay múa trong không trung.
Đối phương hơn ba ngàn người cứ như vậy rời đi khiến đám ‘lưu dân’ vũ trang đầy đủ rất đỗi ngạc nhiên, mãi một lúc lâu sau mới có người nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ cứ vậy mà đi?”
Tất cả vẫn trợn mắt há hốc mồm, thêm một hồi lâu sau mới có thêm người khác nhỏ giọng đáp:“Không thấy đại nhân tới rồi sao. Bọn chúng nhất định là bị dọa sợ phải lui.”
“Hạ Tiêu, ngươi chỉnh đốn quân đội trước, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Mắt thấy Sở Kiều định đi về phía kẻ địch vừa rút lui, Hạ Tiêu lập tức kinh hãi, vội vàng kéo cương ngựa Sở Kiều, nói to: “Đại nhân, vạn lần không thể, rủi ngài rơi vào tay địch thì chúng ta chết muôn lần cũng không đủ đền tội.”
“Yên tâm.” Sở Kiều mỉm cười, “Không có chuyện gì đâu, người nọ…”
Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng bặt. Nên dùng từ gì để giải thích quan hệ giữa hai người bọn họ đây? Kẻ thù? Kẻ địch? Hay là…
“Là bằng hữu của ta.”
Cho dù không nhìn rõ, nhưng Sở Kiều cũng có thể đoán được thân phận của đối phương. Trong thiên hạ, ngoại trừ Yến Tuân cùng lớn lên với vàng, còn ai có thể đón tên của nàng?
Sở Kiều thúc ngựa chạy khoảng không tới một tuần nhang (1 tiếng) thì nhìn thấy hai bóng người đứng dưới một gốc cổ thụ.
Một trong hai người nhìn thấy nàng đến thì vui vẻ chạy lại, cười nói: “Tinh Nhi cô nương, thiếu gia nói cô nương sẽ đến, vậy mà ta còn lo lắng không tin.”
Ánh trăng bàng bạc rải lên đồng tuyết mênh mông, gốc cổ thụ như một cán dù cực lớn, tuy cành lá thưa thớt nhưng thân cây cao chót vót. Gia Cát Nguyệt đứng dưới tàng cây, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Kiều mà không nói lời nào. Bạch mã thong dong tản bộ bên cạnh hắn nhìn thấy Sở Kiều thì vui vẻ hí lên như gặp được người quen.
Nguyệt Thất vẫn luôn miệng huyên thuyên không ngừng, rất tự nhiên nắm cương để thiếu nữ xuống ngựa.
Sở Kiều nhảy khỏi lưng ngựa rồi cười với Nguyệt Thất, “Không ngờ lại gặp mặt ở đây, các người vẫn khỏe chứ?”
“Cô nương hỏi ai? Là hỏi Nguyệt Thất ta sao? Ta vẫn khỏe, ăn được ngủ được, trước khi ra trận còn cưới được vợ nữa.” Nguyệt Thất cười toe đáp lời.
Sở Kiều nghe đáp thì có hơi quẫn bách, nhưng vẫn cười nói: “Vậy phải chúc mừng ngươi rồi.”
“Nguyệt Thất, lên tiền phương căn dặn Vu Sào đi chậm một chút, tránh cho bất cẩn giẫm phải hố tuyết.”
Nguyệt Thất quay sang nam tử đứng dưới tàng cây, nói: “Thiếu gia, Vu Sào xuất thân nhà binh, thiếu gia thay vì lo nghĩ cho hắn không bằng lo cho thuộc hạ trên đường đi truyền tin liệu có bị lọt hố tuyết hay không.”
Gia Cát Nguyệt nghe đáp thì khẽ nhướng mày, ánh mắt lộ chút tức giận.
Nguyệt Thất vội vàng giơ tay lên, nhanh nhảu nói: “Được rồi, được rồi. Thuộc hạ đi liền, coi như truyền đạt chút tâm ý của thiếu gia cho bọn họ biết cũng tốt.” Dứt lời liền phóng lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Thật ra thì cũng chỉ mới hai tháng không gặp mà thôi, nhưng chẳng rõ vì sao Sở Kiều lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chính sự sau khi khai chiến với Đại Hạ cộng thêm mâu thuẫn giữa nàng và Yến Tuân càng lúc càng nặng nề khiến Sở Kiều thấy thời gian trôi qua thật lâu. Những gì Gia Cát Nguyệt từng nói khi xưa đã từng bước trở thành sự thật, hôm nay bất chợt gặp lại, trong đầu bị hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ chiếm lĩnh, Sở Kiều nhất thời không hiểu rõ cảm giác trong lòng. Quan hệ phức tạp giữa hai người khiến nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó nhìn hắn.
“Nội bộ bên nàng có vấn đề sao?” Gia Cát Nguyệt đột nhiên mở miệng nhưng lại đề cập đến chuyện quân cơ mật.
Sở Kiều sửng sốt, kỳ quái nhìn Gia Cát Nguyệt. Hắn muốn nói gì? Không phải định hỏi thăm tin tức nội bộ của quân Bắc Yến chứ?
“Là người bên nàng dẫn dụ ta đến đây.” Gia Cát Nguyệt từ tốn nói: “Ta đoán có người muốn mượn tay ta tiêu diệt đội quân này, chỉ không ngờ lại chính là người của nàng.”
Dẫu đã sớm đoán được nhưng khi tận tai nghe thấy, Sở Kiều vẫn cảm thấy bụng sôi trào tức giận. Nàng cắn môi dưới, siết chặt nắm đấm, cúi đầu nhìn đăm đăm xuống đất, không nói tiếng nào.
“Cẩn thận một chút, lần này là gặp phải ta, nhưng lần sau không chừng lại chính là Triệu Triệt.” Gia Cát Nguyệt nói xong thì dắt ngựa xoay người định đi.
Sở Kiều cuống quít đuổi theo, vội vàng gọi: “Gia Cát Nguyệt!”
Gia Cát Nguyệt quay lại, nghiêng đầu cau mày nhìn nàng.
Sở Kiều im lặng suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi: “Sẽ không liên lụy ngươi chứ?”
Gia Cát Nguyệt khì mũi, “Chỉ cần nàng không viết thư báo cho hội trưởng lão biết thì sẽ chẳng có vấn đề gì.”
Sở Kiều hít sâu một hơi, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn hắn, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Gia Cát Nguyệt dắt ngựa, tùy ý phẩy phẩy tay, nói: “Nếu tự mình không hạ thủ được thì trở về nói với Yến Tuân đi, nội bộ không yên thì các ngươi đánh trận này sẽ rất khó khăn.”
Mặt tuyết phản xạ ánh trăng lấp lánh màu bạc, càng tô thêm vẻ hoa mỹ của tấm áo choàng tím sẫm trên người Gia Cát Nguyệt. Thân ảnh cao gầy của hắn kéo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất, nam nhân cưỡi bạch mã đi từng bước một trên đồng tuyết mênh mông, tiếng vó ngựa gõ xuống nền đất kêu *lộp cộp*.
Sở Kiều vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo, bóng lưng nam nhân xa dần, cuối cùng biến mất ở sau sườn núi.
Trước ngực như nghẹn ứ, có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không cách nào nói lên lời. Loại cảm xúc hỗn loạn này suýt nữa đã đập tan lý trí Sở Kiều, nàng đứng bất động một lúc lâu, mãi đến khi Hạ Tiêu không yên lòng dẫn binh chạy đến thì mới từ từ định thần lại.
“Đại nhân, chúng ta trở về thôi.”
Sở Kiều gật đầu, nói: “Trở về nói với các huynh đệ, không ai được phép nhắc lại chuyện tối nay.”
Hạ Tiêu gật đầu, “Vâng, xin đại nhân yên tâm.”
Đắn đo một chút, hắn lại thử hỏi: “Vậy lần này, cứ bỏ qua như vậy?”
Sắc mặt Sở Kiều đột nhiên trở nên rét lạnh, nàng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Dĩ nhiên không thể bỏ qua như vậy.”
Dứt lời nàng tung mình nhảy lên lưng ngựa, chiến mã hí dài một tiếng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Gió lại nổi lên, cuốn bông tuyết bay tán loạn, khiến không gian càng thêm tiêu điều. Sở Kiều quay đầu lại nhìn đồng tuyết lấp loáng ánh trăng. Giữa không gian mênh mông vô tận như đại dương, gốc đại thụ sừng sững đứng đó, không rõ nó đã sống qua bao nhiêu năm, cũng không rõ đã có bao nhiêu thân xác chôn vùi dưới chân nó.
Thiếu nữ thu hồi ánh mắt mông lung, lanh lảnh cất tiếng: “Trở lại doanh trại!”
Bình luận truyện