Quyển 5 - Chương 162: Còn sống thật tốt quá
Một đêm này Sở Kiều đã ngủ rất say, cả người như được ngâm trong nước ấm.
Trong lúc mơ màng, Sở Kiều như nhớ đến lúc còn ở chung ký túc xá sở tình báo với mấy người Tiểu Thi và Miêu Nhi. Sáng sớm có tuyết rơi nên nàng lười không muốn dậy. Tiểu Thi đưa bàn tay lạnh như băng vỗ vỗ lên mặt nàng ra hiệu đã đến lúc rời giường, nhưng nàng chỉ càu nhàu mấy tiếng rồi lại rúc vào trong chăn. Con nhóc Miêu Nhi xấu xa thấy vậy liền giật phăng chăn của nàng, sau đó đứng cạnh giường cười ha hả. Tiểu Hoàng thì đang ngồi trước bàn phấn, vừa trang điểm vừa bấm điện thoại gọi đồ ăn sáng.
Năm đó các nàng còn rất trẻ, ai cũng tươi tắn, tràn đầy sức sống như chú cá con vừa bơi ra đến biển lớn.
Ý thức dần quay lại, cảm nhận được trên mặt có khí lạnh, Sở Kiều chậm rãi mở mắt ra.
Nam nhân đang thong dong đứng trước mặt nàng, nhưng sắc mặt thì vô cùng quạu quọ, “Có biết đã là giờ nào rồi không?”
Trong một thoáng, Sở Kiều còn tưởng rằng mình hoa mắt, đầu óc vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ nên mở to hai mắt nhìn hắn trân trân, đầu mày khẽ nhíu.
Dáng vẻ nghiêm túc kia của nàng khiến Gia Cát Nguyệt nuốt xuống mấy lời định nói. Hắn vừa xoay người định rời đi thì cảm giác vạt áo bị kéo căng, cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo mình, dùng sức đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Dần dần nhớ lại chuyện đêm qua, mặt Sở Kiều đột nhiên đỏ rực, nàng buông vạt áo hắn ra, ngồi bật dậy nhìn ra ngoài, nhất thời ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi: “Sao trời bên ngoài lại tối như vậy?”
Gia Cát Nguyệt phẫn nộ liếc nàng một cái rồi xoay người đi đến bên bàn thắp nến lên.
Còn dám hỏi hắn?
Tối hôm qua sau khi hai người chia tay, Gia Cát Nguyệt đã trở về chỗ của mình. Bởi vì lần này là âm thầm đến đây nên hắn không đến quan dịch mà chọn ngụ tại một trạch viện tư nhân. Hắn thức cả đêm không ngủ, chỉ một lòng chờ đến sáng ngày hôm sau, song đợi cả buổi mà chẳng thấy ai tìm đến cửa. Hắn ôm một bụng bực bội tự nhủ, không thèm đi tìm đấy, để xem ai đó có tới tìm mình trước hay không. Nhưng mãi đến khi mặt trời đã khuất núi mà trước cửa vẫn vắng tanh, hắn rốt cuộc không nhịn được, bỏ mặc tùy tùng một mình chạy đến đẩy cửa nhà nàng. Vừa vào phòng liền nhìn thấy nàng đang ôm gối say sưa trong mộng đẹp, còn hắn thì trằn trọc cả đêm, hỏi sao không muốn nổi điên?
Sở Kiều sao biết được tâm tư của ai đó, nàng dụi dụi mắt ngồi dậy, vuốt vuốt tóc rối trên trán, thần thái có hơi lúng túng, máy móc buột miệng hỏi: “Tới chi vậy?” Vừa dứt lời, trong phòng liền trở nên im ắng lạ thường.
Sở Kiều tự biết lỡ miệng, cúi đầu không lên tiếng.
Cả hai dường như cũng chẳng ai biết nên đối mặt ra sao với không khí ngượng ngập hiện tại, cũng không biết nên nói gì mới phải.
Trăng ngoài cửa sổ vừa tròn vừa sáng, phủ ánh bạc xuống khắp nơi khiến mặt đất như có một lớp tuyết mỏng mịn.
“Sao lại chạy đến Hiền Dương?” Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi.
Sở Kiều hơi ngẩn ra, đáy lòng chợt có chút hoảng hốt. Những năm gần đây, nàng rất ít khi bối rối như thế này, dẫu phải đối mặt với đại quân đông nghìn nghịt của Đại Hạ thì nàng vẫn luôn hết sức trấn tĩnh. Nhưng khi đối mặt với hắn, sự bình thản thường lệ của nàng đều không cánh mà bay, trong lòng như có nai con nhảy loạn.
“Ta…” Sở Kiều ho khan một tiếng, ra vẻ thản nhiên nói: “Có chút chuyện phải làm.”
“Ổn thỏa rồi?”
“Cũng… cũng gần xong.”
“Thế bao giờ đi?”
“Một hai ngày nữa.”
“Một hai ngày? Là ngày mai hay ngày kia?”
Sở Kiều đột nhiên quạu, sẵng giọng: “Ngày mai.”
“Thế à?” Gia Cát Nguyệt gật đầu, ngồi xuống bàn rót nửa chén trà lạnh, nhưng chỉ cầm chén trà lắc lắc chứ không uống.
Sở Kiều nhướng mày nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Còn ngươi?”
“Ta? Ta thì sao?”
“Đến Hiền Dương làm gì? Bao giờ đi?”
Gia Cát Nguyệt cười nhạt, hai năm tôi luyện dường như đã khiến nam nhân này càng thêm gian xảo, hắn tỉnh rụi gật đầu đáp: “Tới du ngoạn, vài ngày nữa mới đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy dợm bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nếu ngày mai phải đi rồi thì ta không quấy rầy nữa, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Này!” Sở Kiều luống cuống đứng dậy, không tự chủ buột miệng kêu lên: “Đứng lại.”
Gia Cát Nguyệt quay đầu lại, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Người này nhất định là cố ý!
Đôi mắt đen to tròn của Sở Kiều nhìn Gia Cát Nguyệt chằm chằm, một hồi sau nàng hơi cúi đầu, nói giọng nhỏ như muỗi: “Thật ra thì ta cũng không phải vội đi cho lắm.” Rồi như sợ ai đó hiểu lầm, vội vàng bồi thêm một câu: “Dù sao thì tạm thời cũng không có chuyện gì gấp phải về liền.”
“Ra thế.” Gia Cát Nguyệt gật gù, cầm lấy ngoại bào đưa cho Sở Kiều, ý tứ thâm sâu nở một nụ cười, “Mau rửa mặt, hôm nay là đêm Trung Nguyên, sẽ náo nhiệt hơn cả hôm qua.”
Không rõ có phải thật như Gia Cát Nguyệt nói hay do tâm tình thay đổi mà Sở Kiều quả thực thấy phố xá đêm nay tấp nập hơn tối qua rất nhiều.
Hoa thơm nở rộ bốn phía, cây cành đong đưa, hai bên hồ thoang thoảng gió mát trong lành khiến tinh thần người đi dạo vô cùng sảng khoái, số nhóm tạp kỹ biễu diễn cũng nhiều hơn đêm qua. Trên đường gặp phải một đứa bé ăn mày, Sở Kiều mủi lòng móc ra mười lá vàng cho cậu. Cậu bé cầm lấy mà ngây người, nếu chi tiêu tiết kiệm thì số tiền này đủ cho một nhà bình thường sống đến hơn mười năm.
Gia Cát Nguyệt đi bên cạnh buột miệng cảm thán: “Ra tay thực hào phóng.”
Sở Kiều quay lại trừng mắt với hắn một cái rồi giễu cợt: “Không giống mấy kẻ càng giàu càng keo kiệt, bổn cô nương vốn có lòng thương người.”
Mặc dù biết rõ người trong lời nàng là chỉ mình, nhưng Gia Cát Nguyệt nghe nói lại thấy tâm tình khoan khoái.
Lòng thương người à? Như thế nào mới gọi là có lòng thương người?
Nam nhân có tính ganh đua nào đó thong thả tiến lên, thong thả móc ra một tấm ngân phiếu, trên ngân phiếu có đóng dấu của tiền trang tư nhân Thần Nguyệt, giấy trắng mực đen ghi rõ hai trăm lượng vàng.
“Chớ làm ăn mày nữa, mua một trang viên làm viên ngoại đi.” Dứt lời thì nghênh ngang rời đi trong ánh mắt kinh hãi của Sở Kiều và đứa bé ăn mày.
Sở Kiều vội vã đuổi theo sau, nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt.
Gia Cát Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, “Nhìn cái gì?”
“Không ngờ ngươi cũng có lúc lương tâm lên tiếng, sao hả, tiền nhiều quá nên ngứa tay à?”
Gia Cát Nguyệt khẽ hừ, “Chuyện nàng không ngờ còn nhiều lắm.”
Đi thêm được hai bước, bụng Sở Kiều bắt đầu phát tiếng biểu tình, cũng khó trách, nàng đã không ăn gì cả ngày nay.
Gia Cát Nguyệt dường như rất thông thuộc nơi này, liệt kê một hơi tên mấy tửu lầu tiệm ăn nổi tiếng ở Hiền Dương. Chẳng ngờ Sở Kiều lại thuận chân tạt vào một quán nhỏ ven đường.
Nam nhân yêu cầu cao nào đó dĩ nhiên không tình nguyện, nhưng chưa kịp lên tiếng phản đối thì Sở Kiều đã ngồi xuống. Tiểu nhị ân cần chạy lại, nàng gọi một lèo hai bát mì hành*, nửa cân thịt bò, một đĩa lạc, gọi luôn một bình rượu có cái tên vô cùng thanh nhã là Lục Nguyệt Tây Sương do tiểu nhị giới thiệu.
Gia Cát Nguyệt kỳ quái liếc nàng, hỏi: “Chẳng phải không uống rượu sao?”
Động tác so đũa của Sở Kiều hơi khựng lại, ngay sau đó mỉm cười nói: “Trước kia sợ uống rượu sẽ làm hỏng việc, hiện giờ chỉ có một mình nhàn rỗi, không cần chú ý nhiều như vậy nữa.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, vươn tay lấy chén rượu bên tay nàng, trầm giọng nói: “Đừng uống.”
Sở Kiều cũng không cố chấp, thẳng sống lưng lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Bày đặt giả vờ.”
Tiểu nhị nhanh chóng bưng thức ăn lên, chất rượu không được trong lắm, nếm thử thì thấy quả nhiên cũng không ngon lành gì, có lẽ đặt cái tên văn vẻ để lừa người ngoại đạo mà thôi. Thức ăn cũng vậy, rất bình thường, được cái khẩu phần rất rộng rãi. Sở Kiều đói meo đói mốc nhưng cũng chỉ ăn được nửa bát liền ăn hết nổi.
Hai người đứng dậy, nhìn thấy bên cạnh có một đám nhóc ăn mày mặt mũi lem luốc đang trông mong ngó chừng nửa bát mì còn dư, nước miếng cũng sắp nhễu ra.
Gia Cát Nguyệt quay lại ném cho chủ quán một nén bạc, nói: “Cho bọn chúng mỗi người một bát.”
Chủ quán lập tức vui vẻ đáp ứng, Sở Kiều nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: “Giả trang Bồ Tát thành nghiện luôn rồi à?”
Một bé trai khoảng mười hai mười ba tuổi thấy hai người bọn họ y phục sang quý, ra tay rộng rãi, bộ dáng thoạt nhìn cũng dễ nói chuyện thì tươi cười xán về phía Gia Cát Nguyệt, “Xin đại lão gia hào phóng thưởng cho ít rượu uống thử.”
Gia Cát Nguyệt có chút hứng thú liếc cậu bé, quay đầu cho chủ quán thêm ít tiền rồi nói: “Cho nó một vò, không được pha thêm nước. Nếu nó uống không xong thì bữa cơm này coi như không phải do ta mời. Ngươi cứ trực tiếp đánh cho một trận rồi giải nó đi gặp quan.”
Thằng bé biết có rượu uống thử thì hết sức phấn khởi, hớn hở đi theo chủ quán.
Sở Kiều chắc lưỡi, “Thằng bé còn nhỏ như vậy, làm sao uống hết một vò?”
“Không cho thử thì vĩnh viễn nó cũng không biết đó là cái gì.” Gia Cát Nguyệt thản nhiên nói: “Ăn quả đắng một lần thì sau này mới nhớ lâu.”
Sở Kiều nghe đáp thì hơi sửng sốt, bước chân lỡ mất một nhịp nên rơi lại phía sau hắn. Gia Cát Nguyệt đi hai bước không thấy nàng đi theo thì quay đầu lại, cau mày hỏi: “Đi thôi, còn nghĩ cái gì thế?”
Sở Kiều thoáng bần thần rồi vội vàng cất bước đuổi theo.
Ăn quả đắng một lần thì sau này mới nhớ lâu.
Gia Cát Nguyệt, ngươi đã bao nhiêu lần ăn quả đắng rồi? Vì sao vẫn không nhớ?
Đang suy nghĩ thì trên má đột nhiên truyền đến cảm giác rát bỏng, kèm theo đó là tiếng pháo nổ bụp ngay sát trên đỉnh đầu, Sở Kiều giật mình, đang định ngẩng lên nhìn thì cả người đã bị kéo mạnh sang một bên.
Gia Cát Nguyệt chỉ kéo một cái đã lưu loát ôm ai đó vào lòng, dưới chân cũng lùi lại mấy bước, hai mắt khẽ híp, mặt lộ vẻ tức giận, “Sao rồi? Có bị thương không?”
Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là tầng hai của tửu lâu bên đường vừa đốt pháo trúc mà không chú ý có người đi lại bên dưới hay không. Ngoài nàng ra thì có mấy người khác cũng bị vạ lây, đứng dưới lầu mắng mỏ om sòm, nhưng đều bị tiếng pháo lấn át.
Gia Cát Nguyệt kéo cánh tay đang ôm một bên mặt của Sở Kiều xuống, nhìn thấy phần da hơi đỏ hồng thì không khỏi sầm mặt.
“Không sao, cũng không đau.” Sở Kiều không quen bị nhìn chăm chú như vậy, hơi dùng sức muốn rút bàn tay bị hắn nắm ra nhưng ai đó vẫn nắm chặt không suy suyển, mạnh đến nỗi nàng như có thể cảm nhận được vết chai trên lòng bàn tay nóng ấm của hắn.
“Thật sự không sao mà.” Nàng lúng túng nói: “Không có bị thương.”
“Nữ nhân coi trọng dung mạo của mình biết bao nhiêu, còn nàng thì lại không thèm để ý.” Gia Cát Nguyệt không mặn không nhạt nói một câu, ngữ khí nghe thật muốn đánh nhưng Sở Kiều cũng biết được hắn là có ý tốt.
Có điều, nàng còn chưa kịp so đo thì lại nghe thấy hắn bồi thêm một câu, “Bất quá khuôn mặt này của nàng, có bị đốt hỏng thì cũng chả có gì khác biệt.”
Sở Kiều sửng sốt, người này nói chưa được ba câu thì bệnh độc miệng lại tái phát rồi, thế là bắt đầu trả đũa,“Biết chỉ có ngươi là đẹp rồi.”
Không ngờ Gia Cát Nguyệt lại làm vẻ mặt ‘dĩ nhiên rồi’, sau đó liền xoay người đi đến tửu lâu kia. Sở Kiều còn đang lo lắng không biết cái tên thù dai này có đi đánh nhau với người ta vì chuyện cỏn con này không thì lại thấy hắn quay trở về sau khi đứng ngó tửu lâu một hồi. Nàng tiến lên mấy bước, hỏi: “Ngươi qua đó làm gì vậy?”
“Ghi nhớ tên.”
Sở Kiều chắc lưỡi, “Đúng là đồ dễ ghi thù!”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, “Nghĩ đi đâu vậy? Ta ngửi mùi rượu của tửu lâu này rất thơm nên chỉ định mai đến dùng cơm mà thôi.”
Sở Kiều một bụng buồn bực, trước kia không phải thế này, sao bây giờ lần nào nói chuyện cũng là nàng ở thế hạ phong? Nàng cau có đi theo sau mà không nhìn thấy khóe mắt nam nhân phía trước chậm rãi dâng lên vẻ đắc ý.
Gió đêm thanh tĩnh, thỉnh thoảng có hàng rong hai bên đường tiến lên chào mời, thậm chí đi được vài đoạn lại có bé gái bán hoa chạy lại luôn miệng khen ngợi Sở Kiều xinh đẹp, thuyết phục Gia Cát Nguyệt mua hoa tặng vợ.
Gia Cát Nguyệt bình thản nhận hết mọi hiểu lầm, bình thản mua hết ba lẵng hoa rồi dúi cả cho Sở Kiều cầm, một mình hắn thoải mái đi lại ở phía trước, để Sở Kiều tay xách nách mang lò dò đi theo sau như một tiểu nha hoàn. Người trên phố đi ngang đều không khỏi liếc nhìn hai người một cái, dần dần mấy đứa bé bán hoa đều không tiếp cận bọn họ nữa. Thế là sau một hồi, Sở Kiều đã từ địa vị thê tử rớt xuống thành người hầu rồi. Thi thoảng có tiếng nghị luận của người xung quanh vọng vào tai nàng, “Xem kìa, vị công tử kia thật là tuấn tú, ngay cả nha hoàn tùy thân cũng xinh xắn như vậy.”
Sở Kiều ảo não cau mày, nàng rất giống nha hoàn sao? Đã hơn mười năm rồi, sao vẫn còn như nha hoàn của hắn?
Bên hồ gió hơi mạnh hơn, hai người đi dọc theo bờ hồ, nơi này khá yên tĩnh, không có ai khác. Bước chân hai người càng lúc càng chậm nhưng không ai mở miệng nói tiếng nào, tựa như không đành lòng phá tan không khí thanh tĩnh khó có được này. Từ tối qua đến giờ, bọn họ không ai đề cập đến chuyện của hai năm vừa qua. Vận mạng đột nhiên để bọn họ trùng phùng tại đây, cách xa Đại Hạ, cách xa Bắc Yến, không có quyền mưu tranh đấu, không có ngươi lừa ta gạt, được bao bọc bởi cuộc sống bình yên an nhàn của người dân nơi này, ngay cả không khí như cũng trong lành hơn nơi khác, tinh thần hai người như được thả lỏng, không ai muốn nhắc đến những chuyện máu tanh mưu mô kia cả.
Trên mặt hồ thoang thoảng gió nhẹ khiến bóng trăng khẽ lung lay rồi vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Bất tri bất giác, hai người đã đi đến dưới gốc cổ thụ kia. Gia Cát Nguyệt không tự chủ dừng bước, ngước lên nhìn tán cây xòe rộng, thời gian hai năm dần dần lướt qua trong đầu, cuối cùng đọng lại trong khoảnh khắc này.
Sở Kiều nhìn bóng dáng cao lớn tuấn tú trước mặt, cảm thấy vẻ cao ngạo lạnh lùng đầu mày vốn có của hắn đã biến mất, thay vào đó là sự bình thản thong dong, thế nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn có thể nhận ra chút tang thương ẩn hiện nơi đáy mắt.
Thoát khỏi tuyệt cảnh, bị đất nước quay lưng, bị gia tộc vứt bỏ, bất đắc dĩ thân mang tiếng xấu, chỉ trong hai năm xây dựng được cơ nghiệp đồ sộ, có thể nào chỉ gói gọn trong một câu ‘Ta vẫn chưa chết’ như vậy?
Mấy hôm nay, nàng cũng dần dần được nghe kể lại hết chuyện ngày đó.
Sau khi Sở Kiều theo Lý Sách đến Biện Đường, Đại Hạ từng bảy lần gửi thư yêu cầu Lý Sách giao nàng ra. Yến Tuân cũng mài đao soàn soạt lĩnh binh đến Biện Đường, ở biên cảnh Tây Bắc giáp với Biện Đường đã đánh hết mấy trận. Cuối cùng Ngụy Quang tự mình ra mặt, dẫn Tây Nam quân mới thành lập đến Biện Đường gây áp lực cho Lý Sách. Cho dù khắp thiên hạ ai cũng biết Đại Hạ hiện tại không dám chính thức động binh với Biện Đường, nhưng nội bộ triều đình Biện Đường lại hết sức bất mãn với hành động này của Lý Sách, thậm chí có người còn mấy lần định xông vào cung bắt ả họa thủy là Sở Kiều đem giao nộp cho rảnh nợ.
Khi đó Lý Sách tuy có thể cứng rắn bảo vệ Sở Kiều, nhưng lại tuyệt không thể bảo hộ Tú lệ quân, trừ phi Biện Đường muốn quyết liệt ra mặt với Đại Hạ.
Ngay lúc ấy, Thanh Hải vương ở ngoại cảnh đại lục lại đột nhiên tiếp cận biên giới Đại Hạ, phái sứ giả đi thông báo xin dâng lãnh thổ tám nghìn dặm của mình sáp nhập vào bản đồ Đại Hạ. Đến đây, người tài trong thiên hạ mới biết được, thì ra Thanh Hải vương danh chấn đại lục chính là Tứ thiếu gia của Gia Cát gia đã bỏ mình ở Bắc Yến hai năm trước – Gia Cát Nguyệt.
Chuyện sau đó liền dễ đoán, Gia Cát Nguyệt trở lại đế đô, bằng thế lực quân sự mạnh mẽ của mình và sự ủng hộ của Gia Cát gia dễ dàng áp đảo Ngụy Quang, thay thế vị trí đứng đầu hội trưởng lão của ông ta, trở thành tân Đại Tư Mã của Đại Hạ rồi thản nhiên dẹp sách lược áp lực với Biện Đường sang một bên.
Sở Kiều thật sự không muốn nghĩ xem bên dưới đề tài buôn chuyện đầu phố này đã ẩn chứa bao nhiêu gió tanh mưa máu. Hai người bọn họ đều là người sống sót từ trong biển máu, biết được biển này nông sâu thế nào, ngoài mặt nhìn gió êm sóng lặng nhưng bên dưới kịch liệt sóng gió ra sao.
Mặt hồ đầy những ngọn hoa đăng sắp tắt đang cố cháy bùng lên lần cuối, Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn Gia Cát Nguyệt, đáy mắt thoáng ẩn hiện vẻ chua xót, trầm giọng nói: “Nghe nói mỗi gốc tùng đều có thần linh cư ngụ, cây có tuổi thọ càng cao thì càng hiển linh, chỉ cần dâng tặng vật tùy thân mình quý nhất thì có thể cầu phúc cho người nhà, xin cho bằng hữu được bình an, không biết có phải đúng như vậy hay không.”
Gia Cát Nguyệt vẫn lẳng lặng đứng yên, không nói gì.
“Ngươi có tin không?” Sở Kiều thấp giọng hỏi.
Gia Cát Nguyệt chậm rãi nheo mắt lại, từ tốn nói: “Không tin.”
Sở Kiều nhìn hắn, khẽ nhếch môi mỉm một nụ cười không rõ là vui hay buồn. Không tin thật à?
Nàng giơ tay lên, năm ngón tay dài trắng nõn chậm rãi mở ra, ánh mắt chợt lấp lánh như sao trời, khóe môi hơi cong lên, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không tin sao?”
Gia Cát Nguyệt cúi đầu, vừa liếc qua liền nhìn thấy hai khối ngọc bội trắng muốt kia, năm tháng trong quá khứ lại xẹt qua trong đầu khiến cả người hắn như bị đóng đinh ngay tại chỗ.
“Gia Cát Nguyệt, ta vốn cho rằng đã không còn cơ hội nữa.” Sở Kiều cười dịu dàng, hai mắt cong cong, khóe mắt như có lệ vương, cánh môi hơi run run, “Ta vốn cho rằng cả đời này không còn cơ hội hoàn trả ân tình cho ngươi nữa.”
Trong bóng đêm thâm trầm, thân ảnh Gia Cát Nguyệt đột nhiên tỏa ra áp lực khiến người khác hít thở không thông. Hắn nhìn nàng một cách chăm chú, đôi con ngươi đen nhánh trở nên sâu không lường được. Không nói một lời, hắn cứ như vậy nhìn nàng, tựa như muốn xuyên qua nàng tìm tòi cái gì đó.
Rồi đột nhiên, hắn nặng nề thở ra một cái thật dài, đưa hai tay nắm lấy hai đầu vai nàng, lẳng lặng buông ra một câu: “Ai cần nàng trả?”
Nước mắt Sở Kiều rốt cuộc cũng trào ra, nàng rúc vào trong ngực hắn, trong đầu có vô vàn lời không biết phải nói thế nào. Sở Kiều lặng lẽ nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người hắn mơ hồ quanh quẩn ở đầu chóp mũi, ấm áp dịu dàng bao phủ toàn thân nàng. Gió đêm lãng đãng phả lên người bọn họ, xa xa là tiếng người huyên náo, lần đầu tiên trong đời, Sở Kiều cảm thấy bầu không khí vui vẻ kia lại gần mình như vậy, gần như trong gang tấc, chỉ cần hít thở là có thể cảm nhận được.
“Gia Cát Nguyệt,” Sở Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, cong môi cười với hắn mà mặt vẫn chan hòa nước mắt,“Còn sống thật tốt quá.”
Gia Cát Nguyệt nghe thấy thì thoáng xót xa, trên đời này không còn ai có thể hiểu rõ bốn chữ này hơn hai người bọn họ nữa. Hắn dịu dàng cúi đầu hôn lên trán nàng, thì thầm lặp lại: “Ừm, cảm giác còn sống thật tốt.”
Xa xa thấp thoáng ánh đèn, năm mới đã rất gần, thành Hiền Dương năm nay, tất cả như vừa được đổi mới.
Bình luận truyện