Quyển 5 - Chương 166: Sớm sớm chiều chiều
Thời gian trôi qua lặng lẽ tựa như bị ai âm thầm trộm đi.
Lúc không có người, Sở Kiều thỉnh thoảng sẽ thất thần cả buổi, lẳng lặng nhìn mặt trời mọc lên ở hướng Đông rồi lặn về phía Tây, màn đêm buông xuống, năm mới đến rồi lại đi, thời gian như dòng nước lặng lẽ chảy qua kẽ tay, làm thế nào cũng không níu giữ được.
Mọi kích động ban đầu dần qua đi, cuộc sống lại bắt đầu trở về quỹ đạo cũ, trên bầu trời bao la, đàn chim sải cánh bay về phương Bắc. Nàng thầm nghĩ, bọn chúng có lẽ là đang bay về nhà.
Sở Kiều đã chuyển vào ở trong biệt viện của Gia Cát Nguyệt, cũng chẳng với nguyên cớ hay lý do gì, Gia Cát Nguyệt chỉ hỏi nàng có muốn cùng hắn đón năm mới không, nàng suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý.
Lễ mừng năm mới của bọn họ thật sự rất đơn giản.
Không có ca múa cung đình xa hoa, không nhiều lời chúc tụng sáo rỗng, cũng không cẩm tú mỹ thực, nhưng lại mang cảm giác yên bình hiếm có, vô cùng an nhiên tự tại.
Mấy ngày qua Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt đã đi rất nhiều nơi, len lỏi qua từng con hẻm vắng, băng qua ngôi miếu cổ xưa, ăn hàng ngoài đường, chen chúc tham dự hội miếu, cùng nhau ngắm pháo hoa giao thừa rất lâu…
Tiếng pháo trúc đì đùng kia vẫn giòn giã tựa như hai năm trước, nàng đứng giữa con đường đầy bóng người, sáng rực đèn hoa đăng.
Sở Kiều tận hưởng cảm giác vui vẻ đã lâu không xuất hiện. Trong ánh đèn rực rỡ, hắn đứng trước mặt nàng, giúp nàng che chắn khỏi bị chen lấn, thỉnh thoảng quay lại cau mày to giọng mắng nàng chớ ngây ngô nhìn xung quanh như trẻ con như vậy có được không.
Pháo hoa bay vụt lên trời cao rồi nổ tung thành muôn vàn đóa hoa ngũ sắc, dư quang hắt lên mặt Gia Cát Nguyệt, đẹp vô cùng.
Đúng vậy, thật sự rất đẹp.
Sở Kiều quả thật không biết dùng từ nào khác để hình dung cảnh tượng trước mắt. Nàng tựa như chỉ vừa mới bị gió nơi chiến trường cuốn vào một thế giới kỳ quái, nàng nhìn thấy pháo hoa rực rỡ, hồ nước ấm áp, người dân vui vầy, và một Gia Cát Nguyệt đã buông bỏ mọi phòng bị cùng gút mắc. Nam nhân từng trừng to mắt nhìn nàng, rút đao chĩa về phía nàng, thế rồi lại giang tay bảo vệ, vì nàng không màng sống chết, hắn bây giờ đang còn sống, đang đứng trước mặt nàng, chau mày khiển trách nàng. Sở Kiều đột nhiên cảm thấy, khoảng thời gian này tựa như vừa lấy cắp được từ trong tay ông trời, mỗi một giây đều vô cùng trân quý.
Bốn phía chìm trong hoa lửa muôn màu, nhưng ánh mắt của nàng chỉ có một bóng người.
Tựa như mạch nước tạo thành bởi khối băng ngầm dưới đáy biển sâu tan ra, bất chợt dâng trào khiến tứ chi nàng lạnh lẽo, đại não chết lặng.
Tựa như nhân sinh trở nên rực rỡ trước đường cùng, nàng đứng trước cổng hoàng tuyền, nhìn sang phía ngũ sắc phồn hoa ở bờ bên kia, thầm nghĩ, đó có lẽ chính là cuộc sống mới.
Cho dù nhìn thấy nhưng lại cảm thấy nó thật sự rất xa vời.
………………………………………………………………………………………………………………..
Hai người trở về biệt viện.
Cửa phòng nửa đóng nửa mở, Gia Cát Nguyệt đứng trong sân, ánh trăng chiếu lên thân người khiến đóa cẩm tú to lớn thêu bằng chỉ vàng trên vạt áo xanh thẫm của hắn như tỏa sáng lấp lánh.
Hắn nhìn nàng, tựa như muốn nói gì đó nhưng hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Ngoài sân rợp trong ánh trăng mông lung, tiếng chiêng trống náo nhiệt trên quảng trường cách đây mấy con phố văng vẳng bên tai, vô cùng tưng bừng. Cho dù không nhìn thấy thì Sở Kiều vẫn có thể mường tượng ra hình ảnh dân chúng đang cùng nhau vui vẻ nhảy múa.
Dường như đã rất lâu, rồi như chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, hắn đột nhiên mở miệng, “Đi ngủ đi.”
Sở Kiều gật đầu, rất bình thản mỉm cười, “Ngươi cũng vậy.”
Cửa phòng nhẹ nhàng được khép lại, chậm rãi ngăn trở ánh trăng bên ngoài, trong phòng dần dần chỉ còn lại bóng tối tịch mịch.
Sở Kiều dựa lưng vào cửa, các ngón tay vẫn còn đặt trên chốt cửa. Người bên ngoài đã lâu vẫn chưa rời đi, gió đêm thổi qua khiến tán cây bên cửa sổ đung đưa kêu xào xạc, để lại những cái bóng chập chờn lên khung cửa sổ.
Đồng hồ cát chậm rãi đổi đầu, bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân rời đi, rất chậm nhưng càng lúc càng xa dần, càng lúc càng nhỏ.
Gió ngoài cửa đột nhiên trở lớn, luồn qua khe cửa thổi vào phòng, lành lạnh. Sở Kiều tựa đầu lên cửa phòng, trong bóng tối, chậm rãi nhắm mắt lại.
………………………………………………………………………………………………………………..
Lúc Gia Cát Nguyệt về đến phòng, Nguyệt Thất vừa mới nhận được thư của Tiểu Phi, vui vẻ cất thư vào trong tay áo, nhìn thấy chủ tử cũng không thể che giấu tâm tình đang hết sức phấn khởi của mình.
“Tiểu Phi gửi thư à?”
“Dạ.” Nguyệt Thất cười ha ha, nói: “Hải Nhi đã đầy tháng rồi.”
Nhiều năm sánh vai chiến đấu, Gia Cát Nguyệt và Nguyệt Thất tuy mang danh chủ tớ, kỳ thực đã không khác gì huynh đệ. Nhớ đến trước khi đi, Tiểu Phi đúng là mới sinh quý tử cho Nguyệt Thất, Gia Cát Nguyệt không khỏi mỉm cười nói: “Chờ ta trở về sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho con của ngươi.”
Nguyệt Thất cười nói: “Đa tạ thiếu gia.”
“Mặc Nhi khỏe không?”
“Thưa, tất cả đều ổn.” Nguyệt Thất lanh lảnh đáp lời, cậu nhóc Âu Dương Mặc được Gia Cát Nguyệt mang về khi xưa bây giờ đang được Tiểu Phi nuôi dưỡng, đối với đứa trẻ trong một đêm mất hết thân nhân, đây có lẽ mới là an bày tốt nhất.
“Đã bắt đầu theo Bạch phu tử học thuật châm cứu, thiên phú cực cao.”
“Chủ nhân, Phong tướng quân gửi thư đến.” Phương Chử từ bên ngoài đi vào, sau khi Nguyệt Thất bắt đầu lĩnh binh xông pha mặt trận thì Phương Chử liền trở thành thị vệ bên người Gia Cát Nguyệt. Phương Chử xuất thân từ Thanh Hải, cha mẹ cũng là do tổ tiên đắc tội người khác nên bị đày ra khỏi đại lục, sau khi đầu nhập dưới trướng Gia Cát Nguyệt đã một đường theo hắn trở về Đại Hạ, là một người trầm mặc ít lời, nhưng so tính bền bỉ kiên trì thì tuyệt đối không phải hạng thường, ngay cả Nguyệt Thất cũng phải kính nể vài phần.
Mở phong thư được niêm kỹ ra, Gia Cát Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn qua một lượt, sau đó đưa cho Nguyệt Thất, đợi Nguyệt Thất đọc xong rồi mới trầm giọng hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Triệu Dương tuyệt đối sẽ không buông tay dễ dàng như vậy, một khi Thất điện hạ trở về nước liên thủ với thiếu gia, thế lực hắn thành lập suốt hai năm qua sẽ bị lung lay. Ngụy Quang đã già, Ngụy Thư Diệp lại có tâm tư khác, hắn không thể không đề phòng.”
Gia Cát Nguyệt bình thản gật đầu, nhẹ giọng nói: “Người này chẳng những thức thời mà còn có tâm tư sâu kín, không khỏi có tính toán từ sớm.”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Cứ theo kế hoạch mà làm, dặn Hứa Dương và Đa Lưu cẩn thận. Triệu Dương hiện giờ không gây được gió to gì đâu, thay vì bận tâm hắn, không bằng chú ý phía Bắc Yến nhiều hơn một chút.”
Nguyệt Thất gật đầu, Gia Cát Nguyệt lại hỏi: “Tiến độ của việc vận chuyển thế nào rồi?”
“Thiếu gia yên tâm, tất cả người làm của Thần Nguyệt đều đang dốc sức, Chiêu Minh Công và Lương tiên sinh đã âm thầm chiêu mộ đông đảo nhân tài các ngành, hoàng đế Biện Đường cũng rất chú tâm chuyện chúng ta nhờ vả, tự mình phái Tôn đại nhân trợ giúp, huống chi năm nay lại được mùa, không cần phải dựa vào tiếp tế từ đại lục nữa.”
Gia Cát Nguyệt gật đầu, “Mọi chuyện trong nhà vẫn ổn chứ?”
Chủ sự ở Thanh Hải hiện giờ là Phương Quang Tiềm, thúc thúc ruột của Phương Chử, cũng là thuộc hạ của Gia Cát Nguyệt ở Thanh Hải, Phương Chử mặt không chút thay đổi đáp lời: “Hôm qua thúc thúc có gửi thư báo mọi chuyện trong nhà đều ổn, tất cả mọi người đều đang trông chủ nhân trở về.”
“Ừ.” Gia Cát Nguyệt nhẹ gật đầu rồi nói: “Bảo tất cả gia tăng tiến độ, không còn nhiều thời gian nữa rồi, sau khi xong chuyện bên này, chúng ta sẽ trở về.”
Phương Chử gật đầu tỏ vẻ đã rõ, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.
Chờ Phương Chử đi, Nguyệt Thất mới hơi cau mày, nói: “Thiếu gia, thuộc hạ không hiểu.”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.”
Ánh trăng trong trẻo rơi lên đầu vai, tô thêm vẻ lạnh lùng trên mặt nam nhân, đôi mắt phượng thâm trầm khẽ nheo, thần sắc bình thản như muôn thuở.
“Ngươi muốn hỏi, vì sao không thừa dịp Đại Hạ nội loạn, thế gia điêu tàn, cường địch bên ngoài lăm le, là thời cơ tốt để khởi binh, khống chế gia tộc rồi thay thế Triệu thị, có đúng không?”
Nguyệt Thất cả kinh, lập tức quỳ xuống, nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Thuộc hạ lớn mật, nhưng thuộc hạ đúng là có nghĩ như vậy. Đại Hạ bất nhân, gia tộc cũng bất nghĩa, hai năm qua thiếu gia đã chịu bao khuất nhục, vì sao còn phải giúp đỡ bọn họ? Cùng lắm thì chúng ta trở về Thanh Hải, cô nương bây giờ dù sao cũng đã ở đây, chúng ta không phải sợ bọn họ uy hiếp. Thanh Hải đất rộng nhiều của, cho dù là cả đại lục Tây Mông cũng chưa chắc đủ để khiến chúng ta e ngại.”
Nguyệt Thất nói một hơi, hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng Gia Cát Nguyệt thì đánh bạo ngẩng đầu lên, chỉ thấy Gia Cát Nguyệt đang ngước lên nhìn trời, trên khuôn mặt tuấn tú như bị bao phủ bởi bóng tối nặng nề, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhuốm đầy năm tháng tang thương.
“Nguyệt Thất, gia tộc có không tốt thì cũng là nơi chúng ta lớn lên từ nhỏ, Đại Hạ không tốt thì cũng là cố thổ của chúng ta. Bây giờ cố quốc chìm trong loạn trong giặc ngoài, người dân lầm than, ta và ngươi sao có thể nhẫn tâm dấy thêm lửa khói trên mảnh đất đã hoang tàn này nữa?”
Nguyệt Thất nghe vậy, còn đang ngây người thì lại nghe Gia Cát Nguyệt nói tiếp: “Huống chi, ơn nghĩa của Triệu Triệt đối với ta, cũng không phải là nông.”
Gia Cát Nguyệt dứt lời liền rời đi, để lại Nguyệt Thất vẫn sững sờ đứng đó, tỉ mỉ suy tư lời Gia Cát Nguyệt vừa nói.
Hắn không rõ cảm giác trong lòng là gì, trong tiềm thức cũng biết thiếu gia nói đúng, nhưng hễ nghĩ đến tất cả khuất nhục dồn nén suốt hai năm qua, làm sao cũng không thể xua tan cảm giác bi phẫn cùng bất bình tích tụ trong ngực. Chẳng lẽ thiếu gia thật sự không hề bận tâm?
Gia Cát Nguyệt đương nhiên có bận tâm.
Bên trong gian phòng tối mịt bật lên một tiếng cười rất khẽ.
Sao có thể không bận tâm, những tháng ngày chật vật cầu sinh lúc còn bé? Sao có thể không bận tâm, khi lòng đầy hoài bão nhưng cuối cùng lại bị đả kích không còn manh giáp? Sao có thể không bận tâm, sau thập tử nhất sinh, thứ đón chào hắn khi trở về lại chính là vô số sỉ nhục và châm biếm?
Không quên được, chết cũng không thể quên.
Hắn không muốn nói ra cảm nhận khi nãy, là lời của Nguyệt Thất đã khơi lên sóng lớn kịch liệt trong lòng hắn.
Nam nhi giữ tâm như sắt cho đến chết, cả đời bôn ba là vì sao? Còn gì nữa ngoài kiến công lập nghiệp? Còn gì nữa ngoài vượt lên mọi người, đứng trên tất cả, hô vân hoán vũ, một lời hiệu triệu trăm người?
Đối với nam nhân, tất cả những điều này đều là một loại hấp dẫn chết người, tựa như chất gây nghiện, vĩnh viễn cũng không cai bỏ được.
Sau khi tìm được đường sống từ trong chỗ chết, đổi lại là sự tuyệt tình, bị gán tiếng xấu, bị đất nước bị gia tộc vứt bỏ, thoáng chốc đã trở thành tiêu điểm công kích của cả Đại Hạ. Hắn không phải thánh nhân, sao có thể không oán hận?
Có lẽ đúng như lời Sở Kiều nói trước bia mộ, lúc nhìn Đại Hạ bại dưới thế công của Bắc Yến, đáy lòng hắn cũng không khỏi có chút hả lòng hả dạ. Khi Đại Hạ nội bộ xào xáo, hắn đã từng nghĩ đến chuyện xua binh Đông tiến, thay thế Đại Hạ, dùng vũ lực rửa sạch mọi sỉ nhục, nhìn phản ứng của những kẻ hèn hạ từng giẫm lên đầu hắn lúc trước.
Nhưng khoảnh khắc chuẩn bị lên đường, hắn đã lui bước.
Trên bình nguyên Thanh Hải đầy những con người vẫn còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm đang dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn, những con người đã từng khẳng khái cưu mang khi hắn cùng đường, đang trông chờ hắn giúp bọn họ bình an trải qua mùa đông.
Đúng vậy, hắn không cách nào đi nói với Nguyệt Thất, không cách nào đi nói với những thuộc hạ đầu phục mình. Bọn họ nhất định sẽ trợn tròn mắt nhìn hắn, sau đó hỏi hắn: Thiếu gia, thật sự vì mấy tên nhà quê này mà buông tha việc đánh chiếm Tây Mông phồn hoa sao?
Đúng vậy, bất quá chỉ là con cháu đời sau của một đám nô tù đời đời sống ở tái ngoại, chỉ là mấy tên nhà quê không được thánh nhân cải giáo mà thôi. Nếu là trước kia, hắn có thể cũng sẽ nghĩ như vậy, hơn nữa còn hừ lạnh giễu cợt, đại trượng phu phải cầm được buông được, chí lớn bay xa, không thể chần chừ do dự như bọn đàn bà con gái. Nhưng cuối cùng đã có thứ thay đổi hắn, khi hắn bị cả thiên hạ ruồng bỏ, đã có người mở cửa đón hắn vào, dù đó là một cánh cửa cũ kỹ, một gian phòng dột nát, nhưng hắn đã ở trong đó, được chia sẻ một bát cháo ấm áp nhất từ trước đến giờ.
Khi đó, hắn đột nhiên thông hiểu Sở Kiều, hiểu được thiếu nữ luôn kiên định bảo hắn hãy chờ xem.
Nói đến phải cảm tạ ông trời, nếu như không có cơ duyên kia, hắn có thể vĩnh viễn cũng không hiểu được nàng, sẽ không hiểu được niềm vui khi có thể bảo hộ cùng gầy dựng người khác. Hắn ngạc nhiên phát hiện, loại vui sướng này không hề kém so với chinh phục cùng phá hủy.
Về phần Đại Hạ, về phần oán thù, về phần tranh đoạt Tây Mông…
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bản thân hắn tự biết cái gì mới là thứ quan trọng nhất.
Đúng vậy, hắn vẫn phải đi tranh đoạt, đi đọ sức, dùng năng lực của mình bảo vệ thứ bản thân quý trọng, vẫn phải vững tâm đối đầu với mưu tính của những kẻ có tâm tư, vẫn phải ra chiến trường đối mặt với những kẻ không đồng chính kiến.
Ngay cả khi quyết định không đánh chiếm Đại Hạ, hắn vẫn không muốn ngồi yên nhìn cố quốc suy bại rồi rơi vào tay người khác.
Huống chi, hắn hôm nay đã không còn cách nào lui bước nữa, khi hắn dẫn binh ra khỏi Thùy Vi Quan, khi hắn tiếp nhận chức vị Đại Tư Mã của Đại Hạ, khi hắn dốc sức cản trở chiến cuộc giữa Đại Hạ và Biện Đường, kết cục của mọi chuyện đã được định sẵn.
Nhớ đến năm đó khi cùng đồ mạt lộ, hắn và Triệu Triệt đã đứng giữa đất trời giá rét ở Đông Hồ cùng nhau hạ lời thề, trong mắt hai người đều thấp thoáng một tia lạnh lẽo cực độ.
Thế nhưng, bây giờ trong màn sương lạnh lẽo đó lại chợt xuất hiện một đôi mắt đen bình tĩnh, ánh mắt kia nhìn rất ôn hòa, tuy nhiên nó lại chất chứa vẻ bi thương không thể che giấu.
Gia Cát Nguyệt lặng lẽ nhắm mắt lại, ngón tay vuốt ve thành chén trà bằng sứ trắng.
Hắn nhẹ mỉm cười, nụ cười khổ sở, lạnh lẽo tựa băng tuyết.
Tất cả đã kết thúc khi còn chưa bắt đầu, bọn họ vốn luôn như vậy, gặp nhau không đúng lúc, rời đi không đúng lúc, vận mệnh đã đẩy bọn họ đi lên con đường không thấy lối, sánh vai mò mẫm đi từng bước một.
Trong phòng tối mịt, ánh trăng trong trẻo xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lạnh lùng hắt lên người Gia Cát Nguyệt. Nói cho cùng thì vẫn chỉ là một nam nhân mới hơn hai mươi tuổi, dẫu có trải qua nhiều trắc trở gian khổ, hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ thấy mình bách chiến bách thắng trở về, lập được chiến công hiển hách, sau đó đi đến trước mặt người trong lòng, ung dung nói một câu: Tất cả đều cho nàng!
Thế nhưng, tất cả cuối cùng chỉ có thể là một giấc mộng mà thôi.
Gia Cát Nguyệt dựa lên lưng ghế, khóe môi nở một nụ cười nhẹ bẫng.
Bình luận truyện