Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 5 - Chương 181: Kim phong ngọc lộ



Gần sáng thì trời đột ngột đổ mưa, hạt mưa rơi trên ván thuyền kêu *tí tách*, con thuyền hơi chao đảo nhưng vẫn chậm rãi lướt qua núi non trùng điệp ở hai bên. Không trung văng vẳng tiếng gió tới lui, cơn mưa cuối thu lành lạnh trút nước xuống dòng sông thanh tịch.

Sở Kiều chợt giật mình tỉnh giấc, tóc đen rơi tán loạn trên cổ, mặt hồng hồng hơi ngái ngủ, da thịt như lụa vùi trong chăn ấm, cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo vươn ra sờ soạng, bên cạnh trống không, lạnh như băng. Cảm giác mơ màng lập tức biến mất, nàng ngồi bật dậy, trong phòng không còn ai ngoài nàng.

Nàng đột nhiên thấy hơi hoảng hốt, vội vã lật chăn xuống giường, nhưng vừa đặt chân xuống đất thì đầu gối chợt nhũn ra, cảm giác đau đớn mơ hồ ở hạ thân nhanh chóng truyền khắp cơ thể, tựa như đang nhắc nhở nàng về đêm qua.

Sở Kiều vơ lấy trường bào màu lam bên giường khoác vào người, buộc hờ dây lưng ngang vòng eo mảnh khảnh, cầm theo một chiếc dù trúc rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Bên ngoài hơi lạnh, mưa phùn phủ kín trời, bị gió thổi bay lất phất, nghịch ngợm vương lên tà áo nàng. Nàng hối hả chạy trên boong tàu trống trải, bốn bề tối tăm, hai bên bờ núi non cao vút, thỉnh thoảng nghe được tiếng vượn kêu nỉ non.

Gia Cát Nguyệt đang đứng ở mũi thuyền, và dường như đã đứng đó rất lâu, thân ảnh khoác trường bào tuyền trắng cao ngất, đón gió khiến vạt váo bay phần phật. Nghe được tiếng chân, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Sở Kiều thì cũng không kinh ngạc, chỉ đưa tay về phía nàng, lẳng lặng nói: “Tới đây.”

 

Sở Kiều vội vã chạy đến che dù cho hắn, tuy mưa phùn rất nhẹ nhưng đứng lâu dưới mưa cũng sẽ ướt. Nhìn y phục hắn đã sớm ướt sũng, nàng khẽ chau mày, trách: “Không thấy trời đang mưa sao?”

 

Gió thổi qua dãy núi phát ra âm thanh nỉ non, ống tay áo bồng bềnh nhảy múa, Gia Cát Nguyệt nắm tay Sở Kiều, các ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ rồi đột nhiên ôm nàng vào lòng, cứ thế lẳng lặng ôm mà không nói tiếng nào. Lực ôm không lớn nhưng lại khiến nàng thấy mình như bị vây trong lồng thép, không dám mảy may động đậy dù chỉ một chút.

“Gia Cát Nguyệt?” Thời gian lặng lẽ trôi qua, nàng nhỏ giọng gọi: “Chàng sao vậy?”

 

“Không có gì.” Giọng nói rất bình tĩnh, dịu dàng như một mặt hồ yên ả. Vài năm không gặp, nam tử cứng nhắc ương ngạnh ngày xưa dường như trưởng thành hơn, ánh mắt càng thêm trầm lắng, loại trầm lắng chỉ xuất hiện ở người từng trải qua nhiều tang thương. Giọng nói dịu dàng nhưng luôn ẩn chứa vô số lớp băng ngầm cùng gợn sóng bên dưới, ngoài mặt vui buồn không lộ, khiến người khác nhìn không ra là đang nghĩ gì.

“Tinh Nhi, thiệt thòi cho nàng rồi.” Hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Sở Kiều nghi ngờ nhíu mày, hỏi lại: “Chàng đang nói cái gì vậy?”

 

“Là ta không phải.” Gia Cát Nguyệt lẳng lặng cong môi cười, nụ cười trong trẻo như của một đứa trẻ, nhẹ vỗ vỗ mặt nàng, nói: “Sau này nhất định sẽ bù đắp lại cho nàng.”

 

“Gia Cát Nguyệt, chàng rốt cuộc làm sao vậy?” Sở Kiều chợt hơi căng thẳng, vội vàng túm tay áo của Gia Cát Nguyệt, ngước lên nói: “Thiệt thòi gì chứ, là ta nguyện ý mà.”

 

Gia Cát Nguyệt khẽ cười một tiếng, ưu nhã vòng tay ôm Sở Kiều vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng tựa như đang ôm một món đồ bằng sứ.

Có mấy lời không nói ra cứ thế mà theo gió hòa tan trong màn mưa phùn.

Hắn vẫn cho mình tốt hơn Yến Tuân nhiều, nàng ở cạnh mình mới được hạnh phúc, mới được che chở đúng nghĩa.

Nhưng qua đêm nay, hắn mới nhận ra bản thân thật ra không bằng người kia. Mười năm bên nhau, Yến Tuân đích thật là quân tử, trong khi đó hắn lại ôm ấp tư tâm như vậy.

Nhưng biết phải làm sao bây giờ?

Đối với chuyện của nàng, cho tới giờ hắn vẫn chưa từng thấy tự tin. Hạnh phúc càng gần hắn càng sợ hãi, cho nên mới bất giác nổi tư tâm, tham lam muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, bao nhiêu cũng không đủ.

Có lúc hắn từng cười nhạo bản thân, không ngờ Gia Cát Nguyệt hắn mà cũng có ngày hôm nay?

Hắn vốn là một người biết suy tính thiệt hơn, trong mắt hắn, nghiệp bá, giang sơn và tài phú gì đó chẳng qua chỉ là một canh bạc, tính toán đặt để chỉ trong nháy mắt. Chỉ có nàng là hắn không cách nào dám đánh cược.

 

Sở Kiều tựa vào lòng hắn, vẫn còn nhỏ giọng lẩm bẩm tựa như muốn an ủi hắn, “Ta không sao, là bản thân ta nguyện ý mà.”

 

Gia Cát Nguyệt giơ tay bịt miệng nàng lại, sau đó bế bổng nàng lên trở về phòng.

Sở Kiều *a* một tiếng nhỏ, dù trúc rơi trên mặt đất, mưa phùn tạt vào mặt lạnh buốt. Nàng nằm trong vòng tay của hắn, thấp giọng kháng nghị: “Thả ta xuống đi, bị bọn Mai Hương nhìn thấy thì hỏng bét!”

 

Gia Cát Nguyệt cúi xuống, bá đạo nói: “Câm miệng.”

 

Sở Kiều nhướng mày, ương bướng cãi lại: “Còn lâu.”

 

Gia Cát Nguyệt khẽ cười, vẫn là kiểu cười không thành tiếng như cũ, sau đó cúi xuống ngậm lấy môi nàng, triền miên quấn quýt không ngừng. Hắn cứ như vậy đứng trước cửa phòng, bên dưới bầu trời đêm công khai hôn nàng, mãi đến khi Sở Kiều toàn thân vô lực, thở hổn hển thì mới dời môi.

Hắn nhìn nàng, mỉm nụ cười mơ hồ mang theo vẻ đắc ý, khiêu khích: “Ta có biện pháp khiến nàng im lặng.”

 

Sở Kiều vội vàng đưa tay che đôi môi nhỏ xinh đã sưng đỏ, hậm hực mở to đôi mắt đen tròn, im lặng tỏ ý phản kháng.

Gia Cát Nguyệt khẽ cười, ôm nàng đi vào phòng. Cũng may trời chưa sáng nên tất cả mọi người vẫn còn ngủ, dọc đường không đụng phải ai.

Vừa vào phòng, Sở Kiều lập tức nhảy xuống, bày tư thế phòng vệ nhìn Gia Cát Nguyệt chằm chằm, thấy hắn thản nhiên cởi áo nới dây lưng thì không khỏi mặt đỏ tới mang tai.

Gia Cát Nguyệt đột nhiên khẽ cười, chậm rãi tiến tới thì thầm bên tai nàng: “Còn đau không?”

 

Mặt Sở Kiều đã đỏ đến sắp bật máu, nàng rõ ràng có thể chỉ huy trăm vạn đại quân ra trận giết địch, nhưng lúc đối diện với loại chuyện này thì liền trở thành tiểu cô nương da mặt mỏng hơn giấy, chỉ một câu cũng có thể khiến nàng luống cuống tay chân.

Gia Cát Nguyệt ôm lấy nàng từ phía sau, gian xảo trượt tay xuống phía dưới. Sở Kiều luống cuống vội vàng giữ chặt bàn tay không an phận kia, khiến nó dừng lại trên phần bụng mềm mại của mình.

“Thế nào rồi?” Gia Cát Nguyệt lại hỏi: “Ta đang hỏi nàng đấy? Còn đau không?”

 

Sở Kiều quẫn bách, lắc đầu lia lịa như một chú thỏ đang hoảng hốt.

Gia Cát Nguyệt mỉm cười, trên mặt xẹt qua vẻ gian tà, cố ý cúi xuống thấp giọng thì thầm bên tai nàng: “Thật sự không còn đau?”

 

Nàng cuống quít gật đầu.

“Vậy chúng ta tiếp tục.”

 

“Hả?” Sở Kiều kinh ngạc, miệng há to đủ nhét được một quả trứng gà.

Gia Cát Nguyệt bật cười thành tiếng, cúi xuống ôm nàng lên đặt xuống trên giường. Sở Kiều cũng không rõ bản thân mình rốt cuộc là thế nào nữa? Thân thủ linh hoạt hay võ nghệ của nàng đâu cả rồi? Tại sao chàng vừa áp đến gần là cả người nàng liền mềm nhũn không chút khí lực thế này?

Sở Kiều ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt chàng dần phóng đại ở trước mắt, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt tà mị, làn da nhẵn mịn, đẹp đến điên đảo chúng sinh. Cứ như thế, nàng ngây người mặc cho chàng chiếm lĩnh đôi môi anh đào của mình, cảm giác tê dại tận xương tủy ập đến, hàm răng bị trêu chọc phải hé ra, mở lối cho đầu lưỡi tiến vào thăm dò. Nụ hôn từ dịu dàng dần trở nên kịch liệt, nàng cũng từ ngây ngô thụ động bắt đầu thử nghênh đón. Toàn thân run rẩy, hô hấp rối loạn, cuối cùng nàng vẫn bại trận trước thủ đoạn trêu đùa của đối phương, nhũn người tựa vào lòng chàng, cảm thấy cả người như đang tan ra thành nước, không thể khống chế.

Áo ngoài bị cởi ra chẳng biết từ khi nào, chỉ còn lại tiểu y be bé, để lộ hai chân thon dài cùng cánh tay trắng mịn màng.

Song hắn lại đột ngột kéo chăn phủ lên người nàng, hôn lên trán nàng, ôm nàng vào lòng, khàn giọng cười nói: “Được rồi, ngủ đi.”

 

Sở Kiều sửng sốt, ngơ ngác hỏi lại: “Ngủ?”

 

“Sao hả?” Gia Cát Nguyệt dùng một tay đỡ đầu, nghiêng người nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, cười trêu: “Nàng không muốn?”

 

“Muốn!” Sở Kiều lập tức lớn tiếng đáp, còn khoa trương ngáp một cái rõ to, tỏ vẻ bản thân cũng đang rất buồn ngủ.

Gia Cát Nguyệt nằm xuống ôm lấy nàng. Hắn vốn cũng chẳng định làm gì, nàng dù sao cũng là lần đầu tiên, không thể nhanh như vậy liền có thể tiếp nhận trận mây mưa thứ hai. Vừa nãy hắn suýt nữa đã không thể dừng lại, còn tiếp tục nữa thì nguy, đành phải nhắm mắt lại, nói: “Vậy thì ngủ đi.”

 

Nhưng người nào đó trong ngực lại không biết an phận, một hồi thì động động cánh tay, một hồi thì đổi tư thế, như một chú cún con hiếu động ngọ nguậy loạn xị.

Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, trong bụng lại nhen nhúm phát hỏa làm sao cũng không dập tắt được, đành lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

 

“Chàng… chàng không trở về phòng mình sao?” Sở Kiều ngẩng lên, đưa ánh mắt đáng thương nhìn Gia Cát Nguyệt, mặt hồng hồng, “Rủi sáng mai bị bọn Mai Hương bắt gặp thì làm sao? Bình An và Thanh Thanh vẫn còn là trẻ con đấy.”

 

Gia Cát Nguyệt vẫn cau mày, “Bọn chúng bao tuổi rồi, còn là trẻ con gì nữa? Quên rồi à, lúc ở thành Ổ Bành, nàng bằng tuổi bọn chúng nhưng suýt nữa đã cường bạo ta.”

 

“Ta nào có?” Liên quan đến danh dự cá nhân, Sở Kiều lập tức phản bác, “Chàng ngậm máu phun người!”

 

“Còn chối?” Gia Cát Nguyệt hừ mũi, “Nàng giả trang thành vũ cơ Điền đại nhân dâng cho ta, cố tình ăn mặc hở hang xuất hiện trước mặt ta, không phải muốn lợi dụng ta thì còn gì nữa?”

 

“Gia Cát Nguyệt, chàng….”

 

“Nàng có thể lớn tiếng thêm chút nữa, khỏi đợi đến ngày mai, bây giờ để bọn họ biết luôn cũng được.”

 

Sở Kiều vội vàng hạ giọng, hung dữ lườm đối phương, nghiến răng trèo trẹo, “Khi đó ta phải cứu người, ai biết được đó là phòng của chàng chứ? Chàng rõ ràng tường tận tiền căn hậu quả, đừng có giả ngơ với ta.”

 

“Hừ!” Gia Cát Nguyệt không nhịn được liếc nàng một cái, vẻ mặt như đang nói: Biết ngay nàng sẽ chối bay chối biến mà!

Sở Kiều thấy Gia Cát Nguyệt không nói lời nào thì tức đến thở hổn hển, đẩy đẩy hắn mấy cái, nói: “Này! Chàng về phòng ngủ đi, cái giường này nhỏ như vậy, bị chàng chiếm chỗ, ta ngủ không ngon.”

 

Cái giường đủ cho bốn người nằm mà còn chê nhỏ? Gia Cát Nguyệt mặc kệ nàng lải nhải, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

“Này! Mau trở về phòng mình đi, có thể nào cứ nằm lỳ trên giường người ta vậy hả?” Thấy Gia Cát Nguyệt vẫn bất động như núi, Sở Kiều tức tối ngồi dậy, ôm quần áo định rời giường. Nhưng vừa bò qua khỏi thân hình của ai đó đang nằm ngoài thì eo chợt bị kéo lại, nàng mất đà ngã nằm lên trên ngực của Gia Cát Nguyệt.

Đáy mắt lóe lên vài tia lửa, người nào đó âm trầm nheo mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Hình như nàng còn rất sung sức, không muốn ngủ có đúng không?”

 

“Làm gì có chuyện đó! Không hề!”

 

Đến cậu nhóc Lý Thanh Vinh mà còn biết nhìn sắc mặt người khác, lớn đầu như Sở Kiều dĩ nhiên cũng biết tiến lùi lúc nào. Nàng nhanh chóng nhận ra tất cả mọi kháng nghị hay chạy trốn gì đó bây giờ là nỗ lực không thực tế, cho nên vội vàng ngoan ngoãn nằm xuống, đưa lưng về phía Gia Cát Nguyệt, không dám nói thêm tiếng nào, cố gắng bình ổn hơi thở lại như chuẩn bị thiếp đi.

Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động, bốn bề tối mịt, chỉ có tiếng mưa rơi trên ván thuyền kêu *tí tách*.

Một cánh tay nhẹ nhàng đưa qua ôm ngang eo nàng, hơi thở nam tính phả đến gần, dịu dàng hôn lên vành tai nàng, trầm giọng nói: “Tinh Nhi, ta muốn từ nay về sau, tối nào cũng có thể ôm nàng ngủ như vậy, đừng đuổi ta đi nữa.”

 

Tim nàng chợt tan ra thành một vũng nước ấm. Thật khó tưởng tượng người như hắn lại có thể nói ra những lời như vậy. Nàng cảm thấy lòng hơi chua xót, đưa tay ra nắm lấy tay chàng, cảm thấy đầu ngón tay chàng hơi lạnh thì kéo lên môi, nhẹ nhàng cúi xuống hôn.

Đêm vẫn còn dài, Sở Kiều cứ thế ngủ thiếp đi trong vòng tay của Gia Cát Nguyệt. Trong giấc ngủ, nàng dường như mơ thấy một khoảng trời bao la rộng lớn, hồ nước trong xanh, thảo nguyên tươi tốt, một nhóm trẻ con mặc đồ trắng đang nắm tay nhau nhảy múa, vui vẻ hát vang:

“You are my sunshine, my only sunshine,

You make me happy when skies are grey.

You’ll never know, dear, how much I love you,

Please don’t take my sunshine away.”

 

Gia Cát Nguyệt, chàng chính là ánh sáng của ta, là vầng thái dương không bao giờ có thể thay thế của ta.

…………………………………………………………………………………………………………………

Ngủ muộn thì tất nhiên sẽ dậy muộn.

Nghe thấy cửa phòng bị đập mạnh, Sở Kiều hoảng hốt mở mắt ra. Gia Cát Nguyệt y trang chỉnh tề đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một bộ y phục màu lam nhạt, cười nói: “Mai Hương đã đến gọi cửa mấy lần rồi, còn không ngồi dậy thì cô nàng sẽ đạp cửa xông vào đấy.”

Sở Kiều cuống quít mặc quần áo vào, sau đó rón rén đi đến hé cửa chỉ đủ để thò đầu ra, cười ngây ngô: “Ha ha, Mai Hương đó à? Chào buổi sáng.”

 

“Tiểu thư, sắp trưa rồi còn chào buổi sáng gì nữa, chúng ta chuẩn bị cập bờ đấy.” Trước cửa, Mai Hương hùng hổ đứng chống nạnh, Thanh Thanh ôm con trai của Lý Sách đứng bên cạnh đảo mắt cố nhìn vào trong, như đột nhiên trở nên vô cùng hứng thú với phòng của Sở Kiều. Vinh Nhi giơ bàn tay múp míp bấu véo mặt của Thanh Thanh, miệng kêu *ê a*, cũng không biết là muốn nói gì.

“Hở? Vậy à?” Sở Kiều cười ha ha, “Ờ, gần đây không được khỏe lắm, không ngờ lại mệt đến mức ngủ quên, thật kỳ quái, ha ha.”

 

“Phải đó, thật là kỳ quái.” Thanh Thanh ở một bên nhe răng cười he he, vẻ mặt vô cùng tinh quái.

“Tiểu thư đứng đây làm gì vậy, em mang nước đến đây, người không định rửa mặt à?”

 

Sở Kiều đưa tay nhấc lấy thùng nước dưới chân Mai Hương, cố ra vẻ thản nhiên nói: “Ta tự mình mang vào.”

 

Mai Hương chau mày, “Tiểu thư, người sao vậy?”

 

“Ta chẳng sao cả, em bận bịu nhiều việc nên chắc cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi.”

 

Mai Hương tận tụy với công tác của mình vẫn không chịu buông tha: “Em còn phải dọn phòng cho tiểu thư nữa.”

 

“Không cần, không cần. Hôm nay ta thấy tinh thần rất sảng khoái, ta tự mình thu dọn là được.” Dứt lời liền không chờ Mai Hương nói thêm câu nào nữa, Sở Kiều lập tức rụt đầu lại đóng chặt cửa phòng, sau đó rón rén dán tai lên cửa sổ, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Chờ cho Mai Hương và Thanh Thanh đi xa, nàng mới thở phào một hơi thật dài.

Gia Cát Nguyệt nằm trên giường, bộ dáng vô cùng thong dong, “Nhìn nàng xem, lén lút rón rén như ăn trộm.”

 

Sở Kiều trừng mắt liếc sang một cái rồi đi nhanh đến kéo tay hắn, “Thừa dịp không có ai, chàng mau về phòng mình đi.”

 

“Không đi.” Gia Cát Nguyệt dứt khoát cự tuyệt, “Trừ khi nàng hầu hạ ta rửa mặt.”

 

Sở Kiều suy sụp ra mặt, “Làm ơn đi có được không?”

 

“Không làm thì ta không đi.”

 

“Gia Cát Nguyệt, chàng…” Sở Kiều nghiến răng nghiến lợi một lúc, cuối cùng vẫn phải đi tới chậu nước, lấy khăn nhúng nước, hùng hổ xắn cao ống tay như chuẩn bị ra trận rồi hùng hổ quay lại đứng trước mặt Gia Cát Nguyệt, dùng sức lau loạn xạ trên mặt hắn.

Gia Cát Nguyệt hơi nhăn mặt nhưng cũng không nói gì, vẫn giữ dáng vẻ cười cười mị hoặc như cũ. Thấy vậy Sở Kiều chợt có chút không nỡ, cuối cùng thì thở dài một hơi, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn.

Nắng ấm xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cả hai, thời gian tựa như lùi lại hơn mười năm trước, trong Thanh Sơn viện, nàng mỗi ngày đều phải dậy rất sớm, bưng chậu nước đã được ủ trầm hương từ sớm vào phòng hầu hạ người này rời giường, hầu hạ hắn rửa mặt, hầu hạ hắn mặc y phục mang giày, còn phải hầu hạ hắn ăn cơm uống trà nữa.

“Nhìn đi, khó khăn lắm mới đi được một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về kiếp nô tỳ này.” Sở Kiều ủ rũ nói.

Gia Cát Nguyệt phì cười, nói: “Có câu lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đã vốn là người của ta thì có chạy trời cũng không thoát.”

 

Sở Kiều nhìn hắn chằm chằm, mắng: “Ở đâu ra loại lập luận giẻ rách đó chứ.”

 

Đánh răng súc miệng xong, y phục cũng chỉnh trang tử tế, Sở Kiều kéo tay Gia Cát Nguyệt đẩy tới cửa, “Mau đi đi, nhanh lên!”

 

Gia Cát Nguyệt quay lại liếc nàng, “Nha đầu vô lương tâm, một đêm phu thê ân nghĩa trăm ngày, còn nàng mới sang hôm sau đã trở mặt rồi!”

 

“Đi nhanh giùm! Mau trở trở về phòng mình đi!”

 

“Thiếu gia!” Một tiếng kêu khoái trá đột nhiên vang lên khiến Sở Kiều sợ bay mất hồn vía, quay ngoắt lại thì thấy Nguyệt Thất đứng ở ngoài cửa sổ, tươi cười chào nàng: “Sáng sớm có tới phòng thiếu gia, không thấy thiếu gia trong phòng liền đoán được tối qua thiếu gia nghỉ trong phòng của cô nương.”

 

Bình An đứng sau lưng Nguyệt Thất, đằng sau hình như còn rất nhiều người khác, khoảng cách khá xa nên cũng không biết cậu đang nói chuyện với ai, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được mấy câu như: “Tỷ tỷ xem như đã gả ra ngoài rồi, sau này không cần phải nghe lải nhải nữa.”

Cùng lúc đó, cửa phòng *kẽo kẹt* bị đẩy ra, Mai Hương dẫn Thanh Thanh tiến vào, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt thì thi lễ một cái, quy củ gọi Tứ thiếu gia rồi đi về phía giường Sở Kiều, chuẩn bị thu dọn chăn gối.

Sở Kiều nhất thời nhớ ra trên giường còn có vết máu không thể để người khác nhìn thấy, đang định đi ngăn cản thì Thanh Thanh lại bưng một chén canh đến, nói nhỏ bên tai nàng: “Mai Hương tỷ cố ý dặn phòng bếp hầm canh này, nói là để bổ sung khí huyết, tỷ tỷ mau uống đi.”

 

Sở Kiều choáng váng, mặt đỏ như muốn bật máu.

Gia Cát Nguyệt thản nhiên đi tới nhận lấy chén canh kia đưa đến môi Sở Kiều, cười nói: “Quả nhiên là đồ tốt, Tinh Nhi, mau uống đi.”

 

…………………………………………………………………………………………………………………

Xế chiều ngày hôm đó, con thuyền cập bến quận Lan Lăng mua thêm ít thức ăn vật dụng rồi tiếp tục rời bến đi thêm hai ngày, cuối cùng đến được huyện Hộ. Mọi người lục đục lên bờ, tuy đã vào cảnh nội Đại Hạ nhưng dường như hành sự của đám người Nguyệt Thất càng thêm cẩn thận. Vừa tới cửa khẩu thì đã có khoảng hơn năm trăm hộ vệ chờ sẵn, tất cả phụ nữ đều đổi nam trang, đi lẫn vào trong đội ngũ lên xe ngựa, mọi cử động đều hết sức âm thầm lặng lẽ.

Sở Kiều nhìn thấy trong đội hộ vệ của Gia Cát Nguyệt có khá nhiều người có hình xăm trên mặt, biết phần lớn bọn họ đều là tội dân lưu vong ở Thanh Hải thì cũng hơi yên lòng phần nào. Những người này đa phần đều thân mang tội của tổ tiên, không quá trung thành với đại lục, hơn nữa hằng năm bươn chải nơi Thanh Hải khắc nghiệt nên thân thủ rất mạnh mẽ, lại nhất nhất trung thành với Gia Cát Nguyệt, có bọn họ thì không phải lo về vấn đề an toàn nữa.

Đoàn xe ngựa đi đến quận Bảo Lâm, ba nghìn binh sĩ Thanh Hải đóng giáp trấn giữ trước cổng, trong đó có một ngàn người mặc giáp da màu xanh đen, dáng vẻ hùng hổ sắc bén, bền bỉ phong trần, vừa nhìn liền biết đều là người luyện võ.

Nguyệt Thất đắc ý nói bọn họ đều là thuộc hạ dưới trướng của mình, là sư đoàn số 7 tinh nhuệ nhất Thanh Hải. Đây chỉ mới là một nhóm nhỏ, đa số đội ngũ hiện đang ở Thùy Vi Quan và bên trong thành Chân Hoàng.

Bọn họ ngủ lại tại quận Bảo Lâm một đêm, hôm sau bắt đầu lên đường trở về thành Chân Hoàng, xế chiều thì thấy được thành trì nguy nga tráng lệ kia.

Một khoảng trời đất mênh mông lộng gió, cỏ khô bay cuồn cuộn trên không trung.

Đây chính là khí trời Đại Hạ, là gió Đại Hạ, là tiết thu lành lạnh của Đại Hạ, tất cả vẫn như cũ. Sở Kiều vén rèm xe lên nhìn cổng thành sừng sững phía trước, dưới ánh hoàng hôn, tường thành ánh lên một màu đỏ thê lương như máu.

Nàng lại thoáng nhớ đến khoảng thời gian trước, thời gian nàng và Yến Tuân nương tựa lẫn nhau sống trong cái lồng giam to lớn này, căm thù tất cả mọi thứ, hận không xuất hiện một cơn đại hồng thủy ập đến cuốn sạch toàn bộ phồn hoa nơi này. Bọn họ đã dồn hết tâm huyết, liều chết mở đường máu, một lòng mong mỏi được thoát khỏi cái lồng chim giam cầm mình suốt tám năm.

Nhưng hôm nay nàng lại một lần nữa cam tâm tình nguyện quay trở về, bước chân qua cánh cổng thành sừng sững đến mức khiến người khác hít thở không thông này.

Sáu năm trước, nàng vì một nam nhân rời khỏi đây, sáu năm sau, nàng lại vì một nam nhân khác trở về đây.

Vận mệnh thật kỳ diệu, biến đổi khó lường, mỗi bước đi đều không thể đoán được cái gì đang chờ đợi phía trước, việc duy nhất ngươi có thể làm là tiếp tục đi, mãi khi đến đích thì thôi.

Đầu ngón tay chợt hơi lạnh, bên tai gió thổi kêu *vù vù*.

Một cánh tay đột nhiên vòng qua sau lưng ôm lấy nàng, tiếng của Gia Cát Nguyệt vang lên, giọng vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức khiến người nghe cảm thấy bình an, “Đừng sợ, có ta đây.”

 

Sở Kiều mỉm cười, trước khi đương đầu với bất cứ chuyện gì, chàng hình như luôn nói ra câu này. Nàng tựa vào lòng chàng, hít thật sâu mùi hương trên người chàng rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng chỉ cần nắm chặt tay chàng, nắm thật chặt, vĩnh viễn không buông ra nữa.

Hoàng thành đã không còn phồn hoa như xưa, trời chưa tối mà đường phố đã vắng người. Vài người đi đường nhìn thấy đoàn xe của Gia Cát Nguyệt đều nhanh chóng dạt ra né tránh, hình ảnh dòng người tấp nập trong đêm hoa đăng năm đó đã không còn.

Xe ngựa vòng qua phố Hiên Hoa, quẹo vào ngõ Bạch Vi rồi đi thẳng đến phía tây thành. Sở Kiều ngạc nhiên hỏi: “Không trở về phủ Gia Cát sao?”

 

Gia Cát Nguyệt phì cười, “Ta hiện giờ là Đại tư mã chấp chưởng Binh bộ của Đại Hạ, dĩ nhiên là phải ở trong phủ Tư mã của mình rồi.”

 

Sở Kiều nghe nói thì nhất thời thả lỏng, không tự chủ lộ ra một nụ cười.

Gia Cát Nguyệt cười trêu nàng, “Vui buồn gì đều lộ ra hết trên mặt, sao xứng với danh hiệu Tú Lệ vương chứ?”

 

“Ở trước mặt chàng thì sao còn phải giả vờ che giấu?” Sở Kiều thản nhiên đáp.

Gia Cát Nguyệt thoáng sững ra, ngay sau đó liền ôm nàng, khen ngợi: “Nói rất hay.”

 

Đường vắng nên xe ngựa đi khá nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến phủ Tư mã tọa lạc ở bên hồ Bích Liễu. Trước kia Sở Kiều từng đi ngang tòa nhà này, nó vốn là biệt viện của hoàng gia, hết sức tráng lệ. Đến phủ xe ngựa cũng không dừng lại, cứ thế mà chạy thẳng vào sâu bên trong, mãi đến khi chúng binh lính lần lượt rời đi thì Sở Kiều mới theo Gia Cát Nguyệt xuống xe.

Liếc mắt Sở Kiều liền thấy được Hoàn Nhi đang đỏ mắt đứng ở đằng xa. Hoàn Nhi nhìn thấy nàng thì nước mắt lập tức rơi ào ạt. Mặc dù không còn là sân viện của ngày xưa nhưng người trong sân đều là người cũ. Sở Kiều cũng có chút bùi ngùi, Hoàn Nhi nhanh chóng chạy tới, vén váy chuẩn bị dập đầu thỉnh an.

Sở Kiều cuống quít giơ tay ra muốn đỡ thì Gia Cát Nguyệt đã ngăn lại, nói: “Sau này nàng chính là chủ mẫu trong phủ, bọn họ dập đầu với nàng cũng là chuyện phải đạo.”

 

Nghe hắn nói thế, toàn bộ nha hoàn hạ nhân trên dưới đều quy củ dập đầu với Sở Kiều, nói to: “Thỉnh an thiếu phu nhân.”

 

Sở Kiều đỡ Hoàn Nhi dậy. Nhiều năm không gặp, Hoàn Nhi đã lớn lên thành một cô nương thanh tú lanh lợi, hiện giờ cô nàng chính là đại nha hoàn trong phủ, cai quản một trăm tám mươi tiểu nha hoàn.

Hoàn Nhi vừa lau nước mắt vừa nói: “Nô tỳ biết ngay phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ trở lại nên đã thu dọn xong phòng của phu nhân từ sớm, mấy năm nay vẫn giữ nguyên dạng.”

 

Sở Kiều bị gọi ‘phu nhân’ thì cũng hơi xấu hổ. Nhưng Gia Cát Nguyệt ở một bên lại thản nhiên đáp lời: “Gian phòng kia cứ để trống, trực tiếp mang đồ đạc của nàng đến phòng ta.”

 

Tất cả nghe nói thì đồng thời hiểu ra. Hoàn Nhi vội vàng chỉ huy bọn nha hoàn dỡ hành lý của Sở Kiều xuống xe. Mai Hương và Thanh Thanh cũng phụ giúp một tay, một đám cô nương vừa làm vừa ríu rít luôn miệng.

“Đi với ta.” Gia Cát Nguyệt cúi xuống nói nhỏ bên tai Sở Kiều rồi dắt tay nàng đi về phía trước.

Hoàng hôn tắt dần nhường chỗ cho bóng đêm khôn cùng, vầng trăng lưỡi liềm treo ở chân trời xa xa, tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Ánh đèn lồng treo hai bên đường hắt lên trường bào xanh đen của Gia Cát Nguyệt, bàn tay đang nắm tay nàng rất ấm áp. Hai người không ai nói gì, chỉ lẳng lặng mà đi. Gió thổi đến mang theo hơi nước lành lạnh từ hồ Bích Liễu, tươi mát vô cùng dễ chịu. Ống tay áo của hắn thỉnh thoảng lại cọ vào ống tay áo tuyền trắng của Sở Kiều, phát ra tiếng *sột xoạt* rất khẽ.

Không gian tràn ngập hương hoa, không quá nồng nàn nhưng nơi nào cũng có. Là mùi hương lan thảo pha lẫn hương đỗ quyên.

Gia Cát Nguyệt từ trước đến giờ luôn là người biết hưởng thụ. Tài phú tích lũy mấy trăm năm khiến gia tộc Gia Cát không hề giống như bọn nhà giàu mới nổi, tư chất phú quý như từ trong xương đi ra. Mỗi một góc sân một bụi cây đều là quý giá khó nhận ra.

Cánh cổng bằng gỗ lim chạm rỗng khắc hoa ra, đập vào mắt chính là một tẩm điện trang nhã, không tráng lệ chói mắt nhưng lại tinh tế cực độ, khiến người khó tính mấy cũng không tìm được điểm nào để chê trách. Trên sàn lót thảm mềm thật dày, bước lên hệt như đi trên mây, án thư, bàn trà, tranh chữ, bình cổ trang trí theo phong cách cổ xưa đều rất tao nhã thoát tục. Màn lụa trắng quấn quanh hàng cột gỗ khắc thần điểu cưỡi mây kéo dài đến tận nội phòng.

“Mệt không?” Gia Cát Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi.

Sở Kiều lắc đầu, ôm bụng nói: “Chỉ thấy đói thôi.”

 

Tiểu nha hoàn mặc váy hồng ở một bên vội vàng thưa: “Thức ăn đã chuẩn bị xong, thiếu gia và phu nhân có muốn đến phòng ăn ngay bây giờ không?”

 

Gia Cát Nguyệt lắc đầu, nói với Sở Kiều: “Ta còn có việc, không thể ăn cùng nàng.”

 

Sở Kiều gật đầu, “Chàng bận thì cứ đi làm việc đi.”

 

“Hạ nhân đang chuẩn bị ngựa, một lát nữa mới đi.” Dứt lời chàng liền ôm lấy Sở Kiều, hoa văn thêu trên áo cọ cọ lên mặt nàng, hơi ngứa.

Bên tai nàng chợt vang lên giọng nói pha lẫn chút ảo não của ai đó, “Tinh Nhi, nàng cuối cùng cũng đến đây.”

 

Sở Kiều cười cười, cũng quay lại ôm lấy Gia Cát Nguyệt, đáy lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Mùi huân hương thượng hạng trong phòng dễ chịu đến mức khiến người ta muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật thỏa thích.

“Tối nay ở đây chờ ta về.”

 

Sở Kiều thoáng đỏ mặt, ngẩng lên nhìn Gia Cát Nguyệt, cười nói: “Vậy chàng nhớ trở về sớm một chút.”

 

Gia Cát Nguyệt gật đầu, nghe hạ nhân vào thông báo ngựa đã được chuẩn bị xong thì quay sang nói với nàng: “Ta đến chỗ của Thất điện hạ một chuyến, nàng cứ dùng bữa tối trước, lên giường nghỉ ngơi sớm một chút.”

 

“Ừ.” Sở Kiều nhón mũi chân hôn nhẹ lên môi chàng một cái, ngượng ngùng nói: “Đi đường cẩn thận.”

 

Một tia vui mừng hiện ra nơi đáy mắt, Gia Cát Nguyệt dùng sức ôm siết lấy nàng một cái rồi buông tay, xoay người đi ra ngoài.

Sở Kiều đi theo Gia Cát Nguyệt ra cửa, gió chợt nổi lớn hất tung vạt áo trắng tinh của nàng. Nàng tựa lên khung cửa, mỉm cười nhìn chàng dần khuất dạng trong bóng tối.

Thật ra thì thành Chân Hoàng cũng không đáng sợ như nàng đã tưởng.

Xa xa truyền đến tiếng hô hoán ngạc nhiên của Thanh Thanh và Bình An, cũng không rõ là xảy ra chuyện gì mà bọn họ phá lên cười vui vẻ khiến khóe miệng nàng cũng bất giác cong lên.

Ừ, rất tốt, nơi này thật sự rất tốt.

Dùng bữa tối xong, Sở Kiều được thị nữ hầu hạ tắm rửa sạch sẽ. Bọn Mai Hương đi đường mệt mỏi nhưng vẫn còn Vinh Nhi nên Mai Hương phải mang hai nhũ mẫu đi xem bé. Chúng hạ nhân không biết nên cứ tưởng bé là con của Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều sinh ra ở ngoài, cho nên chăm sóc vô cùng chu đáo.

Phòng tắm của Gia Cát Nguyệt lớn đến không tưởng, toàn bộ xây bằng bạch ngọc, trên trần có đính hơn trăm viên trân châu, chỉ một ngọn nến cũng đủ khiến cả gian phòng sáng trưng như ban ngày. Nước tắm là ôn tuyền dẫn xuống từ Thương Sơn, được rắc hoa cùng thảo dược ngự dụng, thơm nức mũi. Để đề phòng trơn trượt, đáy bể tắm còn được chạm trổ hoa tường vi cỡ lớn, xa hoa đến cực hạn.

Hoàn Nhi kể lại, sau khi được hoàng đế ban thưởng cho nơi này làm phủ đệ, Gia Cát Nguyệt có đến xem trước, đi tham quan xong một vòng liền nói: “Về sau rời đi, nơi này có thể bán được với giá rất tốt.”

 

Sở Kiều nghe nói thì buột miệng phì cười, xem ra tin đồn Đại tư mã là quỷ hút máu thật sự không phải giả.

Tắm rửa xong, nàng khoác một chiếc áo lụa trắng tinh, đi chân trần trở về phòng ngủ.

Ban đầu Hoàn Nhi còn hơi mất tự nhiên, sau thấy Sở Kiều dễ gần thì cũng dần buông lỏng, bạo dạn gọi nàng Tinh Nhi luôn miệng. Hoàn Nhi cũng đem hết chuyện vặt vãnh của Gia Cát Nguyệt mấy năm nay kể lại một lượt. Có điều nói đến chuyện nào cũng chỉ quy về một chuyện, đó chính là may mắn nàng biết quay đầu trở lại, kịp thời trở về bên cạnh thiếu gia quả thực là quyết định sáng suốt, thần phật trên trời cũng phải ganh tỵ với nàng.

Sở Kiều cười cười, lẳng lặng lắng nghe Hoàn Nhi huyên thuyên liên tục, chuyện Gia Cát Nguyệt mấy năm nay thủ thân như ngọc, không gần nữ sắc thế nào, chuyện đám tiểu thư kia hối hận xanh ruột ra sao, Gia Cát Nguyệt mỗi ngày đều nhớ nhung nàng thế nào, mỗi lần nghe được tin tức của nàng, nhận được thư nàng thì vui vẻ đến đâu, thậm chí còn ngủ không ngon vì quá hưng phấn, công hiệu hơn thuốc bổ mấy chục lần. Rồi đến chuyện Gia Cát Nguyệt lúc trước thê thảm đến cỡ nào, bị người khác xa lánh, thân thể đầy thương tích, địa vị bị chà đạp ra sao.

Dần dần, cô nàng liền chuyển thành vừa kể vừa khóc, lại bắt đầu lải nhải cái gì thiếu gia rất tốt, nàng tuyệt đối đừng rời khỏi thiếu gia nữa, thiếu gia thật sự thích nàng…

Bên trong gian phòng nồng nàn hương lan thảo, Sở Kiều ngồi trên chiếc giường mềm mại, im lặng lắng nghe từng câu chuyện, chỉ cảm thấy quá khứ như lại trôi qua trước mắt.

Nhìn xem, chàng thích nàng, cả thiên hạ đều biết, ngay cả một nha hoàn cũng thấy rõ ràng như vậy. Chỉ có nàng, hết lần này đến lần khác, phải qua nhiều năm như vậy mới có thể nhận ra.

Lát sau, bên ngoài có người nhẹ gõ cửa, hạ nhân báo rằng có phu nhân của Thất tướng quân tới.

Hoàn Nhi vội vàng nhỏm dậy đứng sang một bên, chốc lát sau, một cô gái mi thanh mục tú, người mặc chiếc váy màu vàng nhạt trang nhã đi đến, khi cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, tay cô gái có dắt một đứa trẻ khoảng hơn mười tuổi, nhìn thấy Sở Kiều thì cúi người chuẩn bị hành lễ.

Sở Kiều vội vàng nâng nàng dậy, cười nói: “Không ngờ vận khí của Nguyệt Thất lại tốt như vậy, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp thế này.”

 

Tiểu Phi khẽ cười, lộ ra hai cái răng thỏ đáng yêu, quay sang nói với đứa bé bên cạnh: “Mặc Nhi, mau gọi mẫu thân.”

 

Đứa bé kia ngước lên nhìn Sở Kiều, ngây ra một thoáng rồi đột nhiên giang tay ra ôm chân nàng, lớn tiếng gọi: “Tỷ tỷ cuối cùng cũng đến thăm đệ.”

 

Sở Kiều sửng sốt, cúi đầu nhìn kỹ thì thấy đứa trẻ này rất đáng yêu, người mặc một chiếc áo ngắn rộng rãi màu xanh biếc, đôi mắt trong veo nhìn thấy nàng thì lấp lánh vui mừng.

Cậu bé nói to: “Tỷ tỷ không nhận ra đệ à, đệ là Mặc Nhi đây.”

 

Bây giờ Sở Kiều mới chợt nhớ ra, đây chính là cậu bé Âu Dương Mặc mà nàng và Gia Cát Nguyệt cứu thoát khi trên đường đến Đường Kinh. Thoáng cái đã hơn sáu năm, đứa bé nhỏ xíu ngày xưa nay đã lớn như vậy rồi.

Nàng vội vàng ôm lấy cậu bé, mừng rỡ nói: “Mặc Nhi đã cao như vậy rồi, thật sự là nhận không ra.”

 

Mặc Nhi thân thiết ôm nàng, nói: “Tỷ tỷ đã đi đâu vậy? Nhiều năm như vậy cũng không chịu đến thăm đệ. Nếu không phải phụ thân thường xuyên nhắc đến thì không chừng Mặc Nhi đã quên mất tỷ tỷ rồi.”

 

“Phụ thân?” Sở Kiều nhướng mày, nghi ngờ nhìn sang hai người bên cạnh.

Tiểu Phi vội vàng nói với cậu bé: “Không được kêu bậy, phải gọi là mẫu thân.”

Mặc Nhi nhìn Sở Kiều, hỏi: “Tỷ tỷ gả cho phụ thân ta rồi sao?”

 

“”Phụ thân đệ là ai?”

 

“Phụ thân đệ là Đại tư mã của Đại Hạ, tỷ tỷ không biết sao?”

 

Hoàn Nhi nhanh nhảu giải thích: “Sau khi thiếu gia trở về đã nhận tiểu chủ tử làm nghĩa tử.”

 

Sở Kiều lúc này mới vỡ lẽ. Nàng hàn huyên với Mặc Nhi và Tiểu Phi thêm một hồi mới biết được Tiểu Phi đã sinh cho Nguyệt Thất hai đứa con. Tính cách hai vợ chồng nhà này quả thực hoàn toàn trái ngược nhau, Tiểu Phi rất dễ xấu hổ, nói vài câu sẽ đỏ mặt, thật sự rất đáng yêu.

Hôm nay Sở Kiều mới trở về nên bọn họ không tiện ngồi lâu, trò chuyện thêm chút nữa thì Tiểu Phi dẫn Mặc Nhi trở về. Trước khi đi Mặc Nhi nằng nặc bắt Sở Kiều phải hứa đến thăm cậu, giống như sợ vừa quay người đi thì nàng sẽ bỏ đi vậy.

Ba người đi rồi mà Gia Cát Nguyệt vẫn chưa về, Sở Kiều thấy hơi mệt nên dứt khoát cho thị nữ lui xuống, lên giường nghỉ ngơi. Mấy năm nay thân thể nàng vẫn không tốt, đi đường mấy ngày qua đã rút cạn sức lực của nàng.

Nằm trên nệm giường mềm mại, Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, nàng mơ màng cảm giác được có người đang hôn mình nhưng vẫn cố chấp không muốn tỉnh lại, chỉ *ừm* một tiếng rồi lăn vào bên trong. Một cánh tay lành lạnh ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp phả bên tai mang theo tiếng cười rất khẽ.

Trên cổ càng lúc càng ngứa khiến nàng không nhịn được chau mày mở mắt ra. Gia Cát Nguyệt mặc y phục ngủ màu tím nhạt đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt đen như mực nhìn nàng chằm chằm, cười nói:“Tính cảnh giác đâu cả rồi, bị người khác sờ soạn cũng không biết, còn là Tinh Nhi mà ta biết sao?”

 

Sở Kiều mỉm cười, vòng tay qua cổ hắn, nói: “Đều tại thân thủ của tiểu tặc này quá tốt, luôn tới vô ảnh đi vô tung nên ta không bắt được chút dấu vết nào.”

 

Gia Cát Nguyệt khẽ cười một tiếng, cúi xuống hôn trán nàng rồi hỏi: “Ngủ ngon không?”

 

“Cũng được.” Sở Kiều tựa vào ngực hắn, ranh mãnh nói: “Chàng không trở lại làm phiền thì còn ngủ ngon hơn.”

 

Gia Cát Nguyệt cười mắng: “Mấy ngày không dạy dỗ liền muốn nhảy lên đầu ta ngồi rồi à, xem ra phải cho nàng nếm chút gia pháp mới được.” Nói xong liền vung tay lên.

Sở Kiều bị động tác đột ngột của hắn dọa sợ nên nhắm tịt hai mắt lại, nhưng đợi một hồi cũng không thấy cái gọi là gia pháp rơi xuống người, mở mắt ra thì thấy Gia Cát Nguyệt vẫn đang ung dung nhìn mình, không khỏi thắc mắc: “Chẳng phải muốn thi hành gia pháp à? Sao không động thủ?”

 

Gia Cát Nguyệt ôm lấy Sở Kiều, cúi đầu hôn lên cổ nàng, tay đồng thời bận rộn kéo thắt lưng nàng, vạt áo rơi xuống để lộ bả vai trắng như tuyết. Hắn chậm rãi áp lên người nàng, thấp giọng nói: “Ta nào nỡ.”

 

Trên giá cắm hình đôi hạc trên bàn có một đôi nến đỏ đang lẳng lặng cháy, ngọn nến được giấy mỏng bao phủ, khiến ánh sáng thêm phần dịu dàng mờ ảo.

Sở Kiều đã trải qua đêm đầu tiên trở lại thành Chân Hoàng trong vòng tay ấm áp triền miên như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện