Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 5 - Chương 192: Phiên Ngoại 1: Ý thu



Bên ngoài mưa phùn rơi liên tục, hiện đã là cuối thu. Màn xe bị nước mưa làm ướt đẫm, tiếng bánh xe lăn *lộp cộp* hòa lẫn tiếng hạt mưa rơi *tí tách* lên thành xe. Từ xa nhìn lại, cung điện nguy nga trước mắt tựa như một bức tranh thủy mặc.



Màn xe được vén lên, một bàn tay thon dài đưa ra, các ngón tay trắng nõn như ngọc, đầu móng tay màu hồng nhạt, cổ tay có đeo một chiếc vòng ngọc tím, càng tôn thêm nước da mịn màng.



“Vương phi.” Một lão cung nhân quỳ bên đường, nhỏ giọng nói với người trong xe: “Tôn thái y đang thăm mạch ở bên trong.”



Màn xe được kéo ra, một người phụ nữ mặc cung trang màu lam nhạt chậm rãi xuống xe, mi mục thanh tú, thần sắc thản nhiên.



Phía sau xuất hiện hai nha hoàn tiến lên bung dù che cho nàng. Một cung nhân khoảng ba mươi tay dắt một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi tiến đến, cậu bé này tuy còn nhỏ nhưng lại hết sức tuấn tú, cậu bé nhìn thấy người phụ nữ liền nhoẻn miệng cười, nói: “Mẫu phi, ta tan học rồi.”



Ngọc Thụ mỉm cười, đưa tay nhẹ vuốt phần tóc mái trên trán cậu bé, “Cùng mẫu phi đi gặp hoàng hậu nương nương nào.”



Cậu bé hơi cau mày như có hơi không nguyện ý, phụng phịu hỏi: “Vĩnh Nhi có thể ở đây chờ mẫu phi không?”



“Không được.” Ngọc Thụ nghiêm nghị lắc đầu, “Vĩnh Nhi là một đứa trẻ hiểu chuyện mà, hoàng hậu không khỏe nên chúng ta phải đến thăm hỏi.”



Cậu bé im lặng nghĩ ngợi một chốc, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, “Vâng ạ.” Có điều vẻ mặt vẫn lộ ra mấy phần không muốn.



Bốn năm trước, Trưởng công chúa dùng giang sơn làm hồi môn, tám mươi vạn đại quân chờ đợi ở quan ngoại tranh thủ thời cơ, giành được một thân phận chư hầu cho Hoài Tống sau nhiều năm nội loạn. Sau đó, nàng rời khỏi quê hương ấm ấp, đi thuyền dọc sông Xích Thủy tiến lên phương bắc, cuối cùng đặt chân vào thành Chân Hoàng. Toàn bộ hoàng thân quốc thích đều theo công chúa rời khỏi cố thổ, an cư tại thành trì này.



Đại Hạ diệt vong đã mấy năm, hiện tại đất nước gồm mười tám châu quận thuộc hạ du sông Hồng Xuyên đã đổi tên thành ‘Yến’. Tân hoàng đế dựa trên cơ sở hạ tầng vốn có, mở rộng cung Thịnh Kim về phía đông nam xây dựng cung điện dành riêng cho Trưởng công chúa của Hoài Tống, đặt tên là điện Đông Nam, cũng đồng ý cho hoàng hậu tham chính, giải quyết các chính vụ liên quan đến Hoài Tống. Quan viên Hoài Tống tam phẩm trở xuống thì không được can dự chuyện triều chính. Bên ngoài đều coi điện Đông Nam là triều đình Hoài Tống thu nhỏ.



Chỉ có điều, hai năm gần đây, thân thể của Trưởng công chúa càng ngày càng sa sút, điện Đông Nam cũng vì vậy mà thêm lạnh lẽo.



Cha của Ngọc Thụ từng là trọng thần của Hoài Tống, ban đầu vốn là thần tử trụ cột ở điện Đông Nam, nhưng mấy năm gần đây, cựu thần Hoài Tống ngày xưa đều dần nghiêng về phía triều đình. Chính sách sát nhập phóng khoáng của tân hoàng đã từ từ tiêu trừ hết sự đề phòng của những thần tử dị quốc này. Điện Đông Nam hiện giờ đã yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng ve đầu thu kêu văng vẳng.



“Huyền vương phi đến đấy à?” Vân cô cô năm nay đã hơn sáu mươi, tóc bạc gần hết, da đầy đồi mồi. Bà vui vẻ đi đến, cúi xuống nựng Vĩnh vương, cười nói: “Vĩnh vương điện hạ càng lúc càng tuấn tú, lớn lên nhất định cũng là một mỹ nam như Huyền vương gia cho mà xem.”



Vân cô cô đi theo hoàng hậu nhiều năm nên có địa vị rất cao trong cung, ngay cả Ngọc Thụ cũng luôn kính trọng bà, nàng cười nói: “Vân cô cô gần đây có khỏe không?”



“Khỏe, khỏe, cảm ơn vương phi hỏi thăm.”



“Hoàng hậu bệnh thế nào rồi?”



“Haiz, vẫn là bệnh cũ.” Vân cô cô thở dài, người lớn tuổi thường hay ca thán, nên lại bắt đầu kể lể với Ngọc Thụ: “Đã ăn rất ít lại không chịu uống thuốc. Bằng tuổi này rồi mà tính tình vẫn hệt như trẻ con.”



“Cả Vĩnh Nhi còn không sợ uống thuốc!” Vĩnh vương ở một bên nghe vậy thì đột nhiên lên tiếng.



Vân cô cô vui vẻ vuốt đầu Vĩnh vương, cười nói: “Vĩnh vương điện hạ quả đúng là một nam tử hán, lát nữa vào trong nhớ khuyên nhủ hoàng hậu nương nương nhé?”



“Hoàng hậu nương nương đã tỉnh, vừa hỏi là ai đến ạ.” Một cung nô đi ra thông báo.



Ngọc Thụ nghe nói liền vội vã gật đầu với Vân cô cô, nhanh chóng dẫn Vĩnh vương vào cung Chiêu Dương.



Cung Chiêu Dương vẫn tráng lệ như cũ, nhưng Ngọc Thụ luôn cảm thấy nơi này quá mức trống trải, đến mức đi trên sàn có thể nghe được tiếng vang.



Hoàng hậu thích yên tĩnh nên bên cạnh có rất ít người. Tẩm cung rộng lớn nhường này mà cũng chỉ có vài cung nhân hầu hạ.



Hai cung nô nhị đẳng vén rèm châu mở đường cho Ngọc Thụ, hạt châu va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo. Ngọc Thụ dẫn Vĩnh vương tiến vào, quỳ xuống ở phòng sưởi bên ngoài, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương.”



Hồi lâu sau mới có một giọng nói điềm tĩnh vang lên, nghe kỹ thì dường như có hơi nặng nề, “Là Ngọc Thụ đó à, vào đi.”



Bên trong điện hơi lạnh, bình phong bằng đá cẩm thạch điêu khắc tranh sơn thủy khiến tẩm điện vốn trống trải thêm phần tĩnh mịch. Hoàng hậu mặc loan phục màu vàng sáng, nằm nghiêng người trên giường, tóc được chải búi tỉ mỉ, không có trang sức gì khác ngoài một một cây trâm ngọc lam điền xanh biếc, mi tâm đính một viên đá đỏ lớn cỡ đầu ngón tay.



“Văn Viên, ban thưởng ghế ngồi.”



Một cung nhân nhất đẳng lập tức tiến lên chuẩn bị ghế cho Ngọc Thụ. Ngọc Thụ nói tạ ơn, vừa mới ngồi xuống thì đã nghe hoàng hậu hỏi: “Gần đây trong nhà vẫn ổn chứ?”



Ngọc Thụ cung kính đáp lời: “Thưa, tất cả đều ổn.”



“Nghe nói các hoàng tử vừa mới đổi thầy dạy, Vĩnh Nhi theo kịp bài vở chứ?”



“Vĩnh Nhi tuổi còn nhỏ, thiên tư dĩ nhiên không sánh bằng chư vị hoàng tử. Nhưng thần thiếp có mời hai vị tiên sinh đến phủ phụ đạo thêm cho Vinh Nhi nên vẫn miễn cưỡng theo kịp ạ.”



Hoàng hậu đột nhiên ho khan mấy tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Ngươi vốn xuất thân dòng dõi thư hương, dĩ nhiên biết được nên dạy dỗ con cái thế nào, chỉ là chớ nên quá nóng vội, Vĩnh Nhi còn nhỏ, chớ quản thúc thằng bé sớm như vậy.”



Sau đó hai người lại bắt đầu nói sang chuyện nhà. Quan hệ giữa Ngọc Thụ và hoàng hậu trước giờ khá kỳ quái, tuy ngoài mặt hoàng hậu luôn đối với vương phủ vinh sủng có thừa, nhưng mỗi khi nói chuyện với nàng luôn xa cách mấy phần. Ngay cả mỗi lần nàng mang con trai đến thỉnh an, nói tới nói lui luôn chỉ có mấy chuyện vặt vãnh này.



Hàn huyên thêm một lúc, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng động. Ngọc Thụ hoảng hốt, vội vàng kéo con trai đứng dậy. Rèm châu được vén lên, thân ảnh mặc long bào sáng chói của hoàng đế chậm rãi tiến vào.



“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”



“Vĩnh Nhi thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”



Hoàng đế khẽ phất tay rồi trầm giọng nói: “Bình thân.”



“Tạ ơn hoàng thượng.”



Hoàng đế tùy ý ngồi xuống một bên giường, hoàng hậu người mang bệnh nên vẫn nằm trên giường, chỉ cúi đầu thi lễ rồi mỉm cười hỏi: “Hôm nay sao hoàng thượng lại có thời gian rảnh rỗi đến đây thế?”



Hoàng đế nói: “Nghe Tôn thái y nói gần đây nàng không được khỏe nên mới đến xem nàng một chút.”



“Hoàng thượng ngày nào cũng có cả núi sự vụ còn phải bận tâm đến sức khỏe của thần thiếp, thần thiếp thấy thật có lỗi.”



Ngọc Thụ cúi đầu ngồi một bên, nghe hoàng đế và hoàng hậu khách sáo qua lại thì không khỏi có hơi mất tự nhiên, nên cũng im lặng không nói tiếng nào, chỉ kéo con trai đến gần mình hơn, tựa như đang thành tâm lắng nghe.



Hoàng đế nói qua nói lại mấy câu với hoàng hậu rồi quay lại hỏi Ngọc Thụ: “Gần đây trong nhà thế nào?”



“Thưa nhờ phúc của hoàng thượng, mọi thứ đều tốt.”



“Các hoàng tử vừa mới đổi thầy, Vĩnh Nhi còn nhỏ như vậy, có theo kịp bài vở không?”



Ngọc Thụ thoáng ngây người, thầm nghĩ quả nhiên là vợ chồng, nhưng ngoài mặt vẫn nhanh nhảu gật đầu, “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, vẫn miễn cưỡng theo được ạ.”



Hoàng đế gật đầu, đang hỏi thêm ít chuyện vặt vãnh khác thì lại đột nhiên quay sang nói với nội thị Tào Thu đứng bên cạnh: “Mang bộ cung tên do Pháp Lương tiến cống đến đây, Vĩnh Nhi đã sắp tám tuổi, cũng đến lúc học binh pháp rồi. Huyền Mặc thích múa đao khua thương nhưng vẫn thành thạo nhất là bắn tên, hổ phụ sinh hổ tử, chắc chắn Vĩnh Nhi cũng sẽ không làm trẫm thất vọng.”



Tào Thu nhanh chóng cúi người đưa ra một cái hộp dài. Ngọc Thụ vội vàng đứng dậy tạ ơn, trong lòng thoáng hơi lo lắng. Hoàng đế nói là đến thăm hoàng hậu, sao lại mang theo sẵn cung tên? Chẳng lẽ đã sớm biết nàng dẫn Vĩnh Nhi tiến cung sao?



Những năm này, hoàng đế quả thực đối xử với Huyền vương phủ rất tốt, ban thưởng các loại không ngừng đưa đến, chẳng hề vì vương phủ không có nam chủ nhân mà có chút chậm trễ nào. Vấn đề này đã khiến rất nhiều người âm thầm đoán già đoán non, hơn nữa mỗi lần hoàng đế nhắc đến Huyền vương đều như rất quen thuộc. Có điều theo Ngọc Thụ được biết, hoàng đế và vương gia nhà nàng chưa từng gặp nhau bao giờ.



Trong đầu nhất thời có rất nhiều câu hỏi nhưng Ngọc Thụ vẫn nhận lấy cái hộp. Vĩnh Nhi bên cạnh cũng tỏ vẻ vui sướng, đĩnh đạc dập đầu hai cái rồi cười nói: “Hoàng thượng đối với Vĩnh Nhi thật tốt.”



Hoàng đế nở một nụ cười hiếm thấy, đứng lên nói: “Trẫm còn vài chính sự cần xử lý, tạm thời đi trước. Các người cứ ở lại trò chuyện với hoàng hậu.” Dứt lời liền rời đi trong tiếng cung tiễn của mọi người.



Hoàng đế vừa đi thì hoàng hậu lại bắt đầu ho khan, tinh thần cũng như kém đi rất nhiều.



Văn Viện thấp giọng hỏi han gì đó, hoàng hậu nghe hỏi xong thì cởi bộ cung trang nặng nề trên người ra, thay bằng một bộ y phục đơn giản dùng khi ngủ. Trò chuyện thêm vài câu vô thưởng vô phạt, Ngọc Thụ nhìn thấy hoàng hậu lộ vẻ mệt mỏi thì đứng dậy xin cáo lui. Hoàng hậu cũng không giữ bọn họ lại, chỉ bảo cung nô đưa đồ ban thưởng đã chuẩn bị sẵn ra rồi cho thị nữ đưa hai mẹ con xuất cung.



Ngọc Thụ ôm Vĩnh Nhi ngồi trên xe ngựa chậm rãi đi qua con ngõ hẹp dài, gió thu thổi lên thành xe khiến màn cửa sổ nhẹ lay động. Ngọc Thụ vẫn còn mấy phần hoang mang, nghĩ kỹ lại thì dường như lần nào hai mẹ con nàng tiến cung cũng đều gặp được hoàng thượng, nói cách khác, mỗi lần bọn họ đến vấn an hoàng hậu đều trùng hợp lúc hoàng đến thăm hoàng hậu. Trong khi theo lý thì một vương phi ở góa thủ tiết như nàng không được diện kiến hoàng đế.



Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, nhớ đến vẻ mặt của hoàng đế lúc nói đến trượng phu, Ngọc Thụ không khỏi nghi hoặc, mở cửa xe ra hỏi Khương Ngô: “Khương Ngô, vương gia bắn cung rất giỏi sao?”



Khương Ngô thoáng sửng sốt vì bị hỏi bất chợt, nhưng cũng mau chóng đáp lời: “Đó là dĩ nhiên ạ, nhưng kiếm pháp của vương gia mới là hạng nhất, kinh thành năm đó không ai không biết. Có điều nếu bàn đến khả năng bắn cung thì hoàng hậu nương nương cũng không kém cạnh đâu.”



Ngọc Thụ chau mày, trong đầu xuất hiện một ý niệm không tên, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, khiến nàng không thể làm rõ đó là gì.



Thế nên nàng cũng chỉ có thể gật đầu rồi rồi đóng cửa xe lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện