Quyển 5 - Chương 195: Phiên ngoại 4: Huyền Mặc
Nạp Lan Hồng Diệp nghe được tin Viên Thế Lan tự vẫn thì trầm mặc hồi lâu. Văn Viện dẫn bọn cung nhân lùi xuống, trả lại vẻ tĩnh lặng cho tẩm điện.
Nạp Lan Hồng Diệp nhớ đến lần cuối cùng nhìn thấy cô gái lạnh lùng như băng tuyết kia, trên đầu được băng kín mít, tuy không nhìn thấy vết thương nhưng qua vết máu thấm qua tầng băng dày vẫn có thể tưởng tượng được là nghiêm trọng đến cỡ nào.
Viên Thế Lan bình thản nhìn Nạp Lan Hồng Diệp, nói bằng ngữ khí nhẹ bẫng như sương: “Không phải là ta thì cũng tuyệt đối không phải là ngươi.”
Nạp Lan Hồng Diệp nở nụ cười lãnh đạm, thật ra thì với thân phận hoàng hậu, nàng không nên đi gặp một phi tử đã bị đày đến lãnh cung, nhưng đã quyết định đến đây thì tất nhiên sẽ không để bản thân bị khích tướng bởi mấy lời này. Nàng lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, hỏi một câu vẫn luôn cất giấu tận đáy lòng: “Tuy không phải là ngươi nhưng ngươi hà tất phải làm như vậy. Chẳng lẽ ngươi không biết trên dưới hậu cung này đều mong chờ ngươi có ngày này sao?”
“Ai rảnh rỗi tranh đấu với lũ đàn bà ăn không ngồi rồi đó chứ?” Viên Thế Lan lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng có vết dao cứa nhìn vô cùng đáng sợ, “Ta chỉ không muốn lãng phí thời gian với một nam nhân vô tâm.”
Nạp Lan Hồng Diệp hỏi tiếp: “Vậy ngươi đối với hoàng thượng thì sao? Ngươi cũng vô tâm với hoàng thượng sao?”
Vẻ mặt Viên Thế Lan đột nhiên trở nên dữ tợn, nàng quay ngoắt đi, gằn giọng nói từng chữ một: “Đồ không thuộc về ta, ta không cần.”
Bên trong điện Đông Nam rực rỡ ánh đèn, Nạp Lan Hồng Diệp tựa người vào lưng ghế, bất giác cười khẽ.
Thật sự không cần? Thật sự là vô tâm? Nếu quả thật như lời ngoài miệng thì sao lại tự hủy dung vì một người bản thân không cần? Sao lại hối hận rồi quyết liệt tìm chết trong cô đơn tận cùng như vậy?
Cuối cùng là do tuổi trẻ cương liệt hay là ngây thơ tùy hứng mới có thể hành xử theo cảm tính, mới có thể làm không cần nghĩ? Nếu nàng cũng vô trách nhiệm tìm cái chết như vậy, người thân cùng con dân của nàng sẽ ra sao?
Chỗ đáng sợ của hậu cung chính là nó có thể khiến một người phát điên, có thể khiến một thiếu nữ thanh xuân tự cầm dao cứa lên mặt mình, sau đó thẳng thừng nói chết là chết.
Nàng cũng từng có ý định khiến người nọ áy náy tự trách, khiến người nọ phải vĩnh viễn nhớ đến nàng. Nhưng trong chốn cung đình rộng lớn này, sống chết của nàng bất quá chỉ là một đốm lửa nhỏ lóe lên rồi chợt tắt, ngoại trừ trở thành đề tài nói chuyện phiếm của chúng cung phi thì sẽ chẳng gây nên bất kỳ chấn động gì.
Hoàng cung này, thứ không thiếu nhất chính là oan hồn. Theo thời gian, một tháng, hai tháng, một năm rồi hai năm, có ai còn nhớ được từng có một vị Sở phi độc chiếm mọi sủng ái chứ?
“Đúng là ngu ngốc!” Nạp Lan Hồng Diệp thở dài.
Đã leo đến được vị trí Thục phi, chưa kể đến dung mạo và tính tình giống nhường ấy, muốn được sủng ái cả đời cũng không phải là chuyện khó. Đáng tiếc, nàng ta lại một mực phủi sạch tất cả.
“Nương nương?” Văn Viện đứng ở cửa, tay bưng một chén thuốc vừa mới sắc, nhỏ giọng gọi.
Nạp Lan Hồng Diệp tùy ý vẫy tay ra hiệu cho Văn Viện đi vào, nhận lấy chén thuốc uống từng muỗng một. Chất thuốc đắng chát nhưng nàng lại như đang uống canh, chân mày không hề nhíu dù chỉ một chút. Văn Viện đứng một bên nhìn chén đường viên nhỏ trên khay, đã mấy lần mấp máy môi định lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
“Truyền ý chỉ của ta, Viên mỹ nhân hiền lương thục huệ, không may qua đời vì bệnh hiểm, nay tấn phong làm huệ nhân lục phẩm, được phép chôn cất ở lăng Tây Phi, thưởng cho mẫu tộc một ngàn lượng vàng, ban cho huynh trưởng của nàng một chức quan, bảo Hộ bộ thu xếp công việc.”
Văn Viện hơi sững người, khó hiểu nhìn Nạp Lan Hồng Diệp.
Không sai, Trưởng công chúa có quyền bàn chính sự, cũng được phép bổ nhiệm chức quan tứ phẩm trở xuống cho đất thuộc Hoài Tống. Nhưng sau khi bị bệnh, đã hai năm nàng không dùng đến quyền này, hôm nay lại làm vậy chỉ vì một phi tần mắc tội, đáng giá sao?
Nhưng Nạp Lan Hồng Diệp cũng không giải thích lời nào, chỉ tiếp tục nói: “Gần đây hoàng thượng bận rộn chính sự, không cần báo tin Viên mỹ nhân qua đời cho hoàng thượng biết. Truyền lên đến các cung, bảo bọn họ giữ mồm giữ miệng cho tốt.”
Văn Viện vội vàng gật đầu xác nhận đã rõ rồi đi ra ngoài.
Tẩm điện yên tĩnh trở lại, nghĩ ngợi một hồi dường như đã khiến Nạp Lan Hồng Diệp mệt mỏi. Nàng nằm xuống giường, dùng đầu ngón tay nhẹ day day huyệt thái dương, khẽ nhíu mày.
Dù tức giận nên giáng chức nàng ấy, nhưng tình cảm có lẽ vẫn còn đó. Biết được nàng ấy tự vẫn chàng hẳn sẽ không khỏi có mấy phần đau buồn. Hiện tại tình hình biên cảnh Tây Bắc đang gay gắt, trên triều lại tranh đấu không ngừng, chàng đã có quá nhiều thứ để lo rồi.
Uống thuốc xong lại bắt đầu buồn ngủ, Nạp Lan Hồng Diệp mơ màng nghĩ, phi tần bị đày đến lãnh cung sẽ không được phép diện kiến long nhan cả phần đời còn lại. Qua hai ba năm nữa có lẽ sẽ quên thôi. Mà cho dù bất chợt nhớ đến thì hẳn sẽ không quá thương tâm vì một người đã qua đời vì bệnh.
Nến vẫn cháy *lách tách*, đêm khuya vô cùng vắng lặng.
Ý chỉ từ điện Đông Nam được truyền ra ngoài, chủ nhân các cung tần khác nhanh chóng lĩnh hội tâm tư của hoàng hậu. Tuy có người thấy tức giận vì việc hoàng hậu đối xử tử tế như vậy với người nhà của Viên Thế Lan, nhưng cũng chẳng ai có gan nói gì. Mấy hôm trước tin Trình phi tự mình tới xin tội với hoàng hậu rồi ở rịt trong Phật đường đã khiến bọn họ hiểu được một chuyện, trọng quyền vẫn còn nằm trong tay hoàng hậu, không thể coi thường.
Hậu cung trở lại bình lặng như trước, tựa như mặt hồ mùa thu, không một gợn sóng. Mỗi ngày vẫn có đàn sáo du dương, xóa sạch mọi u ám vì tin một tần phi vừa tự vẫn, tất cả mọi hòa thuận êm ấm ngoài mặt và mưu tính ngầm đều bị tuyết lạnh của mùa đông bao phủ. Giữa hoàng cung rộng lớn, cô gái có trái tim tựa băng và đôi mắt sắc bén kia đã hóa thành bông tuyết, lặng lẽ rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động nào.
“So với cái chết, sống vĩnh viễn luôn cần nhiều dũng khí hơn.” Nụ cười trên môi Nạp Lan Hồng Diệp bao giờ cũng rất nhẹ.
Nàng nhìn ra khoảng trời đang dần sáng lên bên ngoài cửa sổ, như lại thoáng thấy được một bóng dáng cao gầy đang lẳng lặng nhìn mình. Trường kiếm bên hông nằm ngoan ngoãn trong vỏ, che giấu sự sắc bén vốn có.
Người nọ cứ đứng như vậy, trên đỉnh đầu là một khoảng không đen mù mịt, tựa như một cánh bướm đang gượng hơi tàn cố bay lên. Hôm phụ hoàng hạ táng, người nọ đứng sau cô công chúa đang khóc bi thương là nàng, nói ra một câu như vậy.
Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, bông tuyết đầu đông theo gió hết bay múa khắp không trung rồi lại la đà trên mặt đất, nhìn như một đàn cá trắng đang uốn lượn dưới đáy biển sâu.
“Thế thì sao huynh lại đột nhiên mất đi dũng khí vậy?”
……………………………………………………………………………………
Ngọc Thụ còn nhớ rất rõ ngày Huyền Mặc qua đời, hôm đó trời mưa rất to, *ào ạt* như thác đổ. Chúng thái y chạy đến vương phủ đều bị mưa làm ướt sũng như chuột lột.
Ban sáng rõ ràng trời còn trong xanh không một bóng mây, nàng còn bảo hạ nhân chuyển sách trong thư phòng của chàng ra sân phơi nắng, nắng ấm chiếu rọi bốn phía, vô cùng dễ chịu.
Nhưng đến đêm thì thủy quân ở khu vực đông nam lại đột nhiên hộ tống một cỗ xe ngựa ào vào thành, đi thẳng đến cửa chính của phủ Huyền vương.
Chàng được đỡ xuống khỏi xe ngựa rồi đưa đến thư phòng, sắc mặt trắng bệch, sau khi thay đổi triều phục thì quả quyết muốn vào cung, nhưng còn chưa ra khỏi cửa chính thì đã ngã xuống, máu tươi túa ra ướt đẫm áo. Nàng luống cuống đứng bên cạnh, sợ hãi đến bật khóc. Bọn gia đinh cuống cuồng đưa chàng vào nhà rồi hối hả chạy ra ngoài tìm đại phu.
Trời bắt đầu đổ mưa ngay từ lúc đó.
Liên tiếp bảy ngày không hề ngưng.
Dân chúng đều nói rằng là ông trời khóc thương Huyền vương gia, là nước mắt tiễn đưa một bậc trung lương.
Chúng thái y vào phòng rồi lại đầy mồ hôi đi ra, nói cái gì thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều, cái gì chinh chiến liên tục nên sức khỏe suy yếu, thương thế chưa lành mà đã lao lực, cái gì vết thương sâu đến tận tim phổi. Nhưng nàng đều không nghe vào tai, chỉ đăm đăm nhìn một đám lão nhân râu tóc bạc trắng đi qua đi lại trước mặt mình, người nào cũng mang sắc mặt nặng nề, miệng hé ra đóng vào như bầy cá đang thở dưới biển sâu.
Nàng tự hỏi, bọn họ đang nói gì vậy? Sao còn đứng đây nói mà không vào chữa bệnh? Chàng khỏe như vậy, nhấc được cả đại đao nặng hơn tám mươi cân, có thể múa trường thương bằng sắt nặng hơn trăm cân thì chảy chút máu như này có là gì? Tại sao chàng còn nằm đó, sao vẫn không đứng dậy? Lễ nạp thái* của Trưởng công chúa đã qua, ngày mai Yến hoàng sẽ trở về nước, chàng là trọng thần của Hoài Tống, sao có thể không đi đưa tiễn?
*Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Nàng tự động loại bỏ tất cả những âm thanh bên tai, cố chấp chạy đến cạnh chàng, khẽ lay lay tay chàng, nhỏ nhẹ thỏ thẻ bên tai chàng như đã làm rất nhiều năm: Vương gia, ngài dậy đi. Vương gia, tỉnh dậy đi…
Những chàng vẫn không động, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt, như đang ngủ mà vẫn canh cánh tâm sự gì đó, cánh tay lạnh như băng.
Nàng rốt cuộc bắt đầu thấy sợ, nhưng vẫn không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy tay chàng, liên tục gọi chàng tỉnh dậy…
Xung quanh dần dần vang lên tiếng nghẹn ngào, đám nha hoàn len lén rút khăn tay lau nước mắt. Nàng nghe được thì đột nhiên tức giận, xoay người lại quát đuổi tất cả đi.
Bên ngoài mưa rất lớn, cửa vừa hé ra thì gió tạt nước mưa lạnh như băng vào phòng, khiến y phục trên người nàng thoáng cái đã bị thấm ướt.
Có thái y tiến lên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Vương phi, vương gia đã không thể cứu nữa rồi, xin vương phi nén bi thương.”
Nàng tự nhận mình cả đời hiền lương, lúc còn ở nhà thì hiếu thuận với cha mẹ, nghe lời huynh trưởng và tỷ tỷ, sau khi xuất giá thì coi phu quân như trời, chưa từng dám có nửa lần vọng động tùy hứng nào. Nhưng khoảnh khắc nghe thái y nói như vậy, nàng đã lập tức quay lại tát mạnh vào mặt vị thái y già cấp bậc tam phẩm kia, phẫn nộ nói: “Ngươi nói bậy!”
Nhưng vị thái y già không hề nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, đầy vẻ cảm thông và thương cảm.
Ánh mắt đó đã khiến nàng sụp đổ, dưới chân chợt mềm nhũn, trước mắt tối sầm đi.
Khi nàng tỉnh lại thì vương gia cũng đã tỉnh, tất cả thuộc hạ cũ đều tụ tập trong sân, lần lượt từng người một tiến vào nghe chàng dặn dò. Nhìn thấy nàng ôm con trai đến, những người đó liền tự động nhường đường cho nàng.
Nàng đứng dưới gốc anh đào trước cửa phòng, lẳng lặng nhìn ánh nến lập lòe bên cửa sổ. Khung cảnh hệt như rất nhiều năm trước, khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên. Khi đó nàng còn rất trẻ, ngoan ngoãn đi theo sau phụ thân, bên cạnh có cả huynh trưởng và chúng tỷ muội, còn có rất nhiều thiên kim tiểu thư và con cháu thế gia. Khi đó nàng mặc một bộ y phục bằng gấm trắng thêu hoa văn chìm đơn giản, nhìn như một chú nhạn không có lông, còn chàng đứng trên hàng lang gấp khúc, môi nở nụ cười ôn hòa khiến khuôn mặt anh tuấn bừng sáng, ấm áp như gió đầu xuân.
Hạ nhân đứng sau lưng che dù cho hai mẹ con, Vĩnh Nhi còn rất nhỏ, khuôn mặt mũm mĩm dúi chặt vào ngực nàng, thỉnh thoảng còn ngáp thật to như đang rất buồn ngủ.
Nhóm quan lại ngoài sân nói rất nhiều, vì nàng là thê tử của chàng nên chẳng ai kiêng kỵ. Phần lớn chủ đề nghị luận đều là về chuyện sau khi Trưởng công chúa hòa thân đến Bắc Yến, những cựu thần Hoài Tống như bọn họ sẽ ra sao, phải làm thế nào mới có chỗ đứng ở tân triều, phải làm thế nào hòa nhập với triều đình Đại Yến để có thể trợ giúp công chúa, xem có nên xin chàng viết thư để bọn họ đưa đến tay Yến hoàng hay không.
Cuối cùng thì đám đông cũng thưa dần, khoảng sân trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng mưa thì không còn âm thanh nào khác.
Quản gia đi đến che dù cho nàng, đưa nàng vào phòng.
Chàng đang ngồi tựa người vào đầu giường, trên người mặc bộ trường sam rộng thoải mái. Nhìn thấy nàng, chàng nở một nụ cười dịu dàng muôn thuở, giơ tay chỉ vào chiếc ghế cạnh mình, bảo: “Ngồi đi.”
Nàng máy móc ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn chàng chằm chằm, hốc mắt đã đong đầy lệ nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, không chế không để bản thân khóc thành tiếng.
“Ngọc Thụ, về sau nàng phải chịu khổ rồi.” Chàng bình tĩnh nhìn nàng, không nhanh không chậm nói ra những lời này.
Hai củ sâm già cắt lát trong chiếc khay trên bàn đầu giường đã vơi đi hơn nửa, chàng hơi thở dốc, âu yếm nhìn thoáng qua Vĩnh Nhi rồi nhẹ giọng nói: “Ta quả thật không phải là một người cha tốt.”
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có xâm chiếm đại não, nàng đột ngột nắm lấy tay chàng, ngu ngơ nói: “Vương gia, đừng mà, đừng như vậy.”
Chàng khẽ cười nhưng mặt đã không còn chút máu, hốc mắt lõm sâu, gầy gò đến cực hạn.
“Vương gia, đừng như vậy.” Không biết có thể nói gì khác, nàng chỉ ra sức lắc đầu, nắm chặt cổ tay phu quân mình, liên tục lặp đi lặp lại câu: “Đừng mà, đừng như vậy.”
Gió đêm đẩy cửa sổ ra luồn vào phòng, mấy bận đã suýt thổi tắt nến, mang theo hơi lạnh từ phương bắc, thoang thoảng hương cúc thơm ngát.
Nàng mơ hồ nhớ lại lúc còn trẻ từng ngồi vui đùa với các tỷ tỷ, mấy tỷ muội cùng chia sẻ tưởng tượng về vị hôn phu tương lai, có trạng nguyên thi văn không ai sánh bằng, có đại tướng quân võ nghệ bất phàm, có con cháu thế gia xuất thân cao quý. Chỉ mình nàng là sau một hồi ngẫm nghĩ rất lâu, bị các tỷ tỷ dồn ép mới ấp úng nói: “Chỉ cần… chỉ cần đối tốt với muội là được.”
Chỉ cần tốt với nàng là được.
Nàng vẫn luôn như thế, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng ghét bỏ vì nàng không có chí lớn. Nhưng an phận như thế thì sao, nàng sẽ không phải khó chịu sầu khổ, không phải than trời trách đất vì ý nguyện chẳng thành. Nguyện vọng của nàng đơn giản nên sẽ dễ thực hiện, cuộc sống của nàng đơn điệu nhưng sẽ bình yên.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, nàng chợt không muốn tiếp tục an phận, không muốn tiếp tục cuộc sống như thế nữa.
Nàng nắm chặt tay chàng, run rẩy nói: “Vương gia, lão vương gia đã qua đời rồi, vương gia hãy bỏ thiếp đi. Thiếp biết vương gia không thích thiếp, trong lòng vương gia có người khác. Thiếp bây giờ không cần gì khác, thiếp chỉ cần vương gia sống, chỉ cần vương gia sống, vương gia có bỏ thiếp cũng không sao.”
Khoảnh khắc đó, mưa gió bên ngoài như chợt ngừng hẳn, vị tướng quân kinh qua vô số sa trường sững người trước ánh mắt vô cùng kiên định của cô gái luôn lặng lẽ ít nói trước mặt. Đáy lòng dâng lên cảm giác chua xót, sự cố chấp nhiều năm chợt hóa thành bụi bay theo gió. Năm tháng tựa dòng nước chảy xiết, đủ cuốn phăng mọi chấp niệm cứng đầu nhất.
Ngay ở thời điểm cuối cùng của cuộc sống, tất cả áy náy đều dồn nén thành một tiếng thở dài. Thành thân đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên chàng ôm lấy nàng, nhỏ giọng xin lỗi: “Ngọc Thụ, là ta đã phụ nàng.”
Nằm trong lòng chàng, cảm giác ấm áp xa lạ khiến nàng thoáng ngây người.
Nhiều năm sống lặng lẽ, nhiều năm tự kiềm nén, nhiều năm tự an ủi, nhiều năm tự lừa mình dối người, nàng vẫn cho rằng mình đã đủ hiền thục, vẫn cho rằng mình là một người vợ tuân thủ phép tắc, vẫn cho rằng thật ra nàng cũng không thương tâm cho lắm.
Nhưng cuối cùng tất cả ý niệm đó đều hoàn toàn sụp đổ chỉ bởi một câu nói đơn giản này, chỉ bởi một cái ôm đơn giản như vậy.
Thì ra không phải nàng không cảm thấy uất ức, thì ra không phải nàng không thất vọng, thì ra không phải nàng không có ước vọng cùng ảo tưởng.
Nàng chỉ che giấu và đè nén chúng quá kỹ mà thôi.
Trong vòng tay của chàng, nàng đã bật khóc nức nở, khóc đến khàn giọng.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nàng vùi mặt vào lòng phu quân khóc ròng.
Sau khi nói ra câu kia, chàng qua đời, vô cùng nhẹ nhàng, vẻ mặt bình thản như một bức tranh thủy mặc.
Sang ngày thứ hai, được tin Huyền vương gia qua đời, Yến hoàng vốn đã chuẩn bị rời đi lập tức đổi hướng, chạy thẳng đến Huyền vương phủ. Vị đế vương trẻ tuổi lạnh lùng mặc hoàng bào đen tuyền, đứng sững ra như tượng đá một lúc lâu trước linh cữu của chàng. Tất cả mọi người quanh bàn lễ tế đều bị dọa đến không dám phát ra tiếng động nào.
Sau khi chàng mất, chiếu chỉ sắc phong và ban thưởng liên tiếp tràn vào phủ. Nhưng những thứ đó đã không còn quan hệ gì đến nàng, tim nàng đã chết, cho dù toàn bộ hoa hồng trên thế gian nở rộ thì trong mắt nàng cũng chỉ là một khoảng đất trống hoang vu mà thôi.
Bình luận truyện