Hoàng Qua
Chương 26: Tẩy ngưng chi
(3 từ này có
nghĩa là tăm rửa sạch, mà nếu dịch dậy mà àm tựa thì dô duyên quá:P.
Cho nên giữ lại từ Hán Việt. Mà 3 từ này có xuất xứ trong 1 câu thơ
trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Di. Nói về việc sủng hạnh Dương Quý
Phi của Đường Minh Hoàng. Nói chung câu chuyện cũng khá dài, nhưng tóm
gọn có thể hiểu là nơi Đường Minh Hoàng lần đầu sủng hạnh Dương Quý Phi
chí là trong hồ, cũng tương đối giống với Đồng Hề và Thiên Chính Đế. Dù k phải lần đầu là ở đó nhưng là nơi đầu tiên Đồng Hề cảm nhận đc sự đẹp
đẽ của việc nam nữ chi giao.:D)
-“Hoàng đế ca ca, không ngờ nhiều năm rồi mà tài bắn cung của huynh vẫn như vậy, thậm chí còn tinh tế hơn nữa.” – Vạn Mi Nhi cười duyên chạy đến, để lại Độc Cô Viện Phượng khẽ nhíu mày.
Đồng Hề cũng theo mọi người gọi “Ngô hoàng vạn tuế”, nhưng trong lòng lại trấn tĩnh rất nhiều. Thiên Chính đế có thể trấn áp uy phong của A Lỗ Thai, đây là kết cục tốt nhất. Lúc A Lỗ Thai bắn trúng cả ba tên, Đồng Hề cảm thấy tim mình đều nhảy cả ra.
Sau khi Thiên Chính đế chiến thắng, không khí đã thân thiện hơn rất nhiều. Hán Mông hai tộc cũng vì có cùng một đối tượng tôn sùng mà hòa thuận hơn. Các vương gia, hoàng thân liên tục tiến lên kính rượu.
Ngoại trừ Bạch Ngọc chích sắc thì cũng rất ít người dùng sắc mặt khác nhìn Thiên Chính đế. Tối nay cũng dẫn thêm một ít sắc đỏ do rượu, lúc này ngược lại không nhìn về trước như bình thường mà lại mang theo nét cười trẻ con. Tuy rằng trước đây có cười cũng chẳng qua chỉ là lễ độ mà thôi.
Mắt Đồng Hề đảo qua Tề Vân. Bởi vì nàng ta đang nhìn mình, lại nhìn nhìn chén rượu, mắt lướt qua Thiên Chính đế. Đồng Hề cầm chén trong tay mà căng thẳng. Thật ra Tề Vân đề nghị rất đúng, nàng thân là cung phi đứng đầu, hiển nhiên phải đại diện đi kính Thiên Chính đế một tiếng. Tuy rằng Vạn Mi Nhi cũng đã kính rất nhiều lần, sớm bị say mà được người ta đỡ xuống rồi
-“Thần thiếp cũng kính Hoàng thượng một ly, hy vọng hai tộc Hán Mông có thể vĩnh viễn hòa thuận.” – Đồng Hề cũng không phải là không biết làm người, đành phải nghe lời đứng lên.
Nàng vốn ngồi sau Thiên Chính đế, lúc này lại mềm mại tiến về phía trước, đến bên cạnh hắn, gần như có thể nghe được mùi rượu từ người hắn phát ra.
Hai mắt Thiên Chính đế cũng không thâm thúy, yên lặng như ngày thường, lúc này lại giống như sóng nổi trên biển, không đoán chắc được. Hắn nghiêng người kéo tay Đồng Hề, cầm lấy chén rượu trong tay nàng uống một hơi cạn sạch, thuận thế ôm nàng vào lồng ngực.
-“Trẫm có nên vì câu ‘vĩnh viễn hòa thuận’ mà đáp lễ Quý phi một ly không?” – Thiên Chính đế dùng chén rượu của hắn ngang ngược đổ vào ly Đồng Hề.
Động tác ngả ngớn bừa bãi, khác với hắn ngày thường một trời một vực. Giống như coi nàng là một vũ cơ thấp hèn mà đối đãi vậy. Trước khi Đồng Hề vào cung, chỉ thấy những kẻ ăn chơi trác táng khi đối diện với vũ cơ mới như vậy.
Đồng Hề vùng vẫy đứng dậy, nhưng thế nào cũng tránh không được. Đưa mắt nhìn tứ phía, may mà mọi người đều đã sớm say lúy túy, nghiêng ngả, hoặc cố tình khiến mình phóng túng.
A Lỗ Thai trái phải ôm mỹ nhân do Thiên Chính đế tặng, ngồi cũng không vững.
-“Hoàng thượng say rồi. Giang Đắc Khải, ngươi mau đưa Hoàng thượng về nghỉ ngơi đi.” – Đồng Hề vội nói với Giang Đắc Khải.
Giang Đắc Khải nhất thời cũng không biết phải làm gì, với những gì y biết về Thiên Chính đế, không thể ít rượu như vậy đã có thể làm hắn say được. Nhưng xem tình hình này, cũng không giống bậc đế vương ổn trọng lạnh lùng thường ngày.
Đồng Hề thấy Giang Đắc Khải bất động, đành phải tự mình dùng sức, nâng tay phải của Thiên Chính đế dậy.
-“Hoàng thượng say rồi. Hay là thần thiếp đưa Hoàng thượng về trại nghỉ ngơi?”
Thiên Chính đế cũng biết nghe lời mà đứng dậy. Nhưng ra tới ngoài lều, hắn lại vớ lấy Đồng Hề đặt lên Trục Nhật, đạp ánh trăng mà chạy đi. Đồng Hề chỉ cảm thấy gió lạnh bên tai thổi mạnh.
Thiên Chính đế lấy áo choàng ôm trọn toàn bộ người nàng, rất lâu sau mới dừng lại trên núi.
Núi này rất cao, đối diện với hồ Nguyệt Nha, vừa có thể thấy được thảo nguyên ngàn dặm. Quang cảnh quả thật rất được thiên nhiên ưu đãi, không uổng nửa đêm mặc gió lạnh mà chạy đến đây ngắm trăng.
Đồng Hề sợ lạnh tựa người vào Thiên Chính đế. Hắn vẫn yên lặng đứng đó, đem nàng ôm vào trong áo, không nói lời nào. Sau khi nàng ắt xì lần thứ nhất, hắn mới có chút động tĩnh, bế nàng lên ngựa mà chạy nhanh về.
Đồng Hề trước giờ đều không biết làm thế nào để hầu hạ Thiên Chính đế cho tốt, cũng không biết ứng phó thế nào. Cho nên đối với hành động cổ quái của hắn cũng chỉ cho là sở thích cá nhân, không dám nghĩ xa hơn. Nàng nhớ 3 năm trước hắn cũng có lần nửa đêm lôi mình đến đài Thiên Phượng cao nhất trong Đại Minh cung, vừa đứng vừa ngủ cả đêm.
Chỉ là vào lúc hai người họ đứng trên đỉnh núi, có một tiểu cô nương Mông Cổ chỉ vào hai bóng người đứng trong ánh trăng nói:
-“Ba Đồ, huynh xem trên núi Tát Nhân lại có một cặp tình nhân kìa.”
Kỳ Mộc khanh khách cười nói:
-“Đợi ta trưởng thành cũng mang huynh lên núi được không? Mẹ ta nói tình nhân đính ước trên núi Tát Nhân thì cả đời cũng được nữ thần ánh trăng phù hộ.”
-“Kỳ Mộc, muội suy nghĩ như nam nhân ấy, xấu hổ, xấu hổ quá.” – Tiểu nam hài Ba Đồ ngây ngô cười, chợt chạy đến giữ chặt tay Kỳ Mộc – “Đi, bây giờ ta lập tức mang muội đi.”
…
Sau khi hồi cung, Đồng Hề bận rộn chuẩn bị cho lễ đông chí, cũng chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch của nàng.
-“Thúc Bạch, vị cô nương đó chuẩn bị sao rồi?” – Đồng Hề lúc trở lại cung quan tâm nhất là vấn đề này.
-“Tìm được rồi, đợi đến lễ đông chí sẽ tiến cung hiến vũ.” – Thúc Bạch đáp.
-“Dàng vẻ nàng ta có giống người đó vài phần không?”
-“Y theo ý nương nương, cô nương này bảy phần giống.”
Tâm Đồng Hề rốt cuộc cũng buông lỏng. Kế hoạch này quan trọng nhất là hai bước, trong đó bước một là tìm một nữ tử thích hợp, bước hai là người đó có thể hấp dẫn được Thiên Chính đế.
Bước thứ hai này cũng là bước khó nhất, Đồng Hề không thể nắm chắc. Nàng đến giờ cũng không biết dạng nữ tử Thiên Chính đế yêu thích là thế nào. Vạn Mi Nhi hồn nhiên ngây ngô, Mộ Chiêu Văn thanh tú điềm đạm, hoàn toàn là hai loại người khác nhau, nhưng hiệu quả đều rất tốt.
Vả lại trừ khi là có thân phận đặc biệt, nếu không Thiên Chính đế rất ít khi chọn phi tần là nữ tử bên ngoài. Với nữ sắc hắn dường như cũng không để bụng, cung nữ bên người hắn cũng không ít quốc sắc thiên hương, nhưng cũng chưa từng nghe có ai có thể được thâu làm tần phi.
Mà lúc này lại không thể xếp đặt cô gái kia trong Đồng Huy cung từ từ chờ cơ hội được, phải một kích trúng tâm. Vậy nên Đồng Hề đành phải bất đắc dĩ tiếp thu ý kiến của mọi người, hy vọng ba người thợ giày cũng có thể tương đương Gia Các Lượng.
-“Nương nương.” – Vẻ mặt Tề Vân sau khi nghe được kế hoạch của Đồng Hề có đôi chút kỳ lạ
-“Cô cô làm sao vậy? Việc này tuy là mạo hiểm nhưng bổn cung chẳng qua cũng chỉ là trợ giúp mà thôi, cuối cùng quyền quyết định cũng là trong tay người khác. Cho dù bị người khác nhìn thấu, bổn cung cũng có thể chối.” – Đồng Hề khó hiểu nhìn vẻ kích động của Tề Vân. Kế hoạch này nàng ngẫm đi ngẫm lại, cho dù thất bại cũng không ảnh hưởng gì tới mình cả.
-“Nếu Hoàng thượng biết người lại…” – Tề Vân cũng chưa nói hết câu đã ngừng lại.
Đồng Hề cười cười.
-“Cô cô, chuyện này bản cung cũng hiểu. Hoàng thượng không thích bổn cung can thiệp chuyện hắn nạp phi. Nhưng lúc này đâu có giống. Lúc này toàn bộ đều là do nàng ta tự dựa vào mình, mà cũng để nhìn xem Hoàng thượng có thật sự để tâm người đó hay không.” – Thiên Chính đế đối với Độc Cô Viện Phượng là thật lòng hay không cũng rất quan trọng, liên quan đến cách thức sau này nàng và Độc Cô Viện Phượng ở chung nữa.
-“Nương nương dám chắc người đó sẽ hồ đồ như vậy sao? Hồng phúc trước mắt không hưởng, lại muốn liều mạng của bản thân và gia đình?” – Tề Vân hỏi.
Đồng Hề hẳn nhiên cũng không dám chắc. Nhưng tin tức truyền đến, sau khi Thiên Chính đế lạnh nhạt với Trường Tín cung, tính tình vị kia cũng ngày càng nóng nảy, ban đêm khó ngủ, dùng bao nhiêu phương cách để mời Thiên Chính đế đến. Thiên Chính đế cũng đều khước từ.
Trong thời gian thu tiển, Đồng Hề cũng từng quan sát Độc Cô Viện Phượng, trong mắt nàng ta ganh ghét hay ghen tị thế nào cũng không che giấu được. Cho nên nàng muốn đánh cược một phen, nếu thua cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì khác.
-“Nữ tử trong những câu chuyện đồng thoại thì không hồ đồ sao? Bổn cung đọc cũng không hiểu hơn được, nhưng nghe nói là truyện vốn căn cứ vào câu chuyện thật của những tài tử giai nhân thời xưa viết thành. Cho nên bổn cung muốn thử xem. Nàng ta bất quá chỉ hơn hai mươi, có năng lực gì trụ được trong thâm cung tịch mịch này?”
Tề Vân nghe thấy vậy bèn không nói nữa.
-“Tề Vân, Huyền Huân, các người là người ngoài cuộc, có những việc so với bổn cung thì nhìn rõ ràng hơn. Các ngươi nghĩ có thể dùng biện pháp gì để mê hoặc Hoàng thượng?”
Đồng Hề truy hỏi.
-“Nô tỳ nghĩ trong lòng Hoàng thượng thích nữ tử ngả ngớn một chút. Nghe nói Chiêu phu nhân và Thuần nguyên phu nhân ngày thường đều rất lớn mật. Còn có người nhìn thấy các nàng ta trong sân liếc mắt đưa tình với Hoàng Thượng, rất xấu hổ. Thế nhưng Hoàng thượng vẫn chấp nhận được.” – Huyền Huân đắc ý nói ra quan sát của nàng, thường ngày chính vì chủ tử của mình quá mức đoan trang, cho nên tổng thể vẫn không thể làm Hoàng thượng hài lòng.
Đồng Hề đỏ mặt, nàng dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Huyền Huân. Lúc thu tiển, Vạn Mi Nhi mấy lần thân thiết với Thiên Chính đế trước mặt nàng. Hai người họ dường như cũng không kiêng dè gì.
-“Theo nô tỳ, nếu ngày thường nương nương cũng có thể làm vậy, Hoàng thượng cũng không đến nỗi…” – Huyền Huân ỷ lại thường ngày Đồng Hề nuông chiều mình, nói chuyện cũng không chút cấm kỵ. Sau khi thu tiển về, Đồng Hề bị cảm phong hàn, nhưng cũng không thấy Thiên Chính đế có chút an ủi nào. Nàng vừa phải kiên cường chống lại bệnh trạng, vừa chuẩn bị sắp xếp mọi chuyện cho lễ Đông chí. Huyền Huân thấy vậy cũng thầm bất mãn.
-“Câm miệng, những chuyện này sao đến phiên ngươi nói được?”
Đồng Hề có chút tức giận, không ngờ Huyền Huân lại có thể nói ra những lời ngả ngớn như vậy, coi nàng chung dạng với bọn Mộ Chiêu Văn sao? Muốn trở thành chính thê vốn là tâm bệnh của Đồng Hề. Nàng không muốn người khác so sánh nàng với cung phi bình thường.
Huyền Huân lúc này mới im tiếng. Tề Vân lại nói.
-“Huyền Huân nói cũng không phải không có đạo lý. Sợ là Hoàng thượng càng thích nữ tử chủ động.”
-“Ta biết, vậy thì bảo nàng ta chủ động một chút. Các ngươi nhắc tới bổn cung mới nhớ. Lúc trước Quỳnh Hoa được lâm hạnh cũng là do nàng ta chủ động tới. Bổn cung vẫn xem nhẹ chuyện này.”
Đồng Hề mỉm cười, cảm thấy vừa rồi mình nói với Huyền Huân khẩu khí hơn nặng.
-“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Không biết Hoàng thượng thích nữ tử mặc y phục thế nào? Mùi hương ra sao?”
Thiên Chính đế trước mặt Đồng Hề cũng chưa từng tỏ ra có ham thích gì đặc biệt.
-“Nương nương không cần lo lắng, việc này cứ giao cho nô tỳ. Tóm lại sẽ hoàn toàn giống như Thuần Nguyên phu nhân.” – Tề Vân chủ động gánh vác nhiệm vụ này, Đồng Hề cũng rất yên tâm. Tề Vân làm việc hầu như chưa bao giờ có bất trắc.
Nhưng cho dù như thế, Đồng Hề vẫn cực kỳ chuyên nghiệp tự đem mình ra thử nghiệm. Nghe nói các cung khác đều thích dùng Bách tử mật hợp hương. Bách tử mật hợp hương trong cung đều cung không đủ cầu. Lúc ở bên cạnh Thiên Chính đế lâm hạnh, một số cung phi mới dùng hương này. Nghe nói đây cũng là mùi Thiên Chính đế thích nhất. Đồng Hề rất ít xông hương, chỉ dùng hương trái cây, mà nàng bình thường cũng không gặp Thiên Chính đế nhiều nên cũng muốn thử xem dùng Bách tử mật hợp hương có thể được Thiên Chính đế ghé mắt một chút hay không.
Nếu có thể, nàng để nữ tử kia dùng Bách tử mật hợp hương. Phần thắng sẽ lớn hơn nữa.
Vậy nên đầu tháng 11, thời điểm nàng thị tẩm bèn đốt mùi hương này.
Thiên Chính đế vừa bước vào, thần sắc cũng không tốt, mày nhăn lại.
-“Hôm nay sao lại chuyển sang hun mùi hương này?”
Đồng Hề giật mình. Quả nhiên Thiên Chính đế đối với việc xông hương cực kỳ mẫn cảm.
-“Nghe Thuần Nguyên phu nhân nói Hoàng thượng thích hương này. Thần thiếp thấy Hoàng thượng gần đây thường thức khuya dậy sớm, sợ Hoàng thượng nghỉ ngơi không tốt, tổn hại long thể, cho nên mới chuyển sang xông hương này.” – Đồng Hề tự nhận mình nói được cực kỳ trôi chảy, không dám nói hắn thường ngày thức khuya dậy sớm mà không dùng từ ‘gần đây’ chỉ sợ hắn lại nói đại loại như ‘Trẫm thức khuya dậy sớm cũng không phải ngày đầu tiên.’
Thiên Chính đế lạnh lùng nhìn nàng.
-“Quý phi nếu thật sự quan tâm trẫm sẽ biết trẫm thích nhất là hương gì.”
Ngực Đồng Hề căng thẳng, biết mình lại vỗ nhầm mông ngựa. Nàng đỏ mặt, nhưng cũng không dám hỏi Thiên Chính đế thích nhất là hương gì. Đây không phải tự mình rạch thêm một đao sao? Uổng công bình thường nàng còn tự cho rằng mình đối với cuộc sống của Thiên Chính đế đều hiểu rõ.
Bách tử mật hợp hương quý giá nàng cũng biết. Rất nhiều cung phi bỏ bao nhiêu sức lực mới có được một hộp. Nàng xưa nay cũng không thích dùng. Bản thân nàng cũng không hy vọng Thiên Chính đế ở lại Đồng Huy cung lâu. Đáng tiếc, hôm nay nàng ôm suy nghĩ thắng chắc mà đến, mới phát hiện ra những gì mình biết cũng không phải đều là thật.
-“Bỏ hương này đi. Bảo người quạt hương còn lại ra ngoài hết.” – Thiên Chính đế tức giận đứng dậy, bước vào thư phòng Đồng Huy cung.
Trong thư phòng là mùi hương hoa quả mà Đồng Hề thích, may mà nàng không đốt Bách tử mật hợp hương trong này. Bởi nàng cũng không nghĩ Thiên Chính đế sẽ vào thư phòng.
Đến đây sắc mặt hắn mới dịu lại một chút.
-“Bệnh của nàng thế nào rồi?” – Thiên Chính đế bỗng nhiên nói.
Đồng Hề hoảng hốt, thật sự không ngờ hắn còn biết vài ngày trước mình bị bệnh.
-“Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp đã khỏe hơn rất nhiều. Thái y kê đơn để cơ thể thoát mồ hôi, phong hàn cũng giảm đi không ít.”
-“Ừ” – Thiên Chính để nhấn Đồng Hề đặt vào lồng ngực mình. Những lúc hắn muốn nàng thì chưa từng do dự bất cứ chuyện gì, cũng không băn khoăn là ở nơi nào, giống như chỉ là sủng hạnh bình thường, xong xuôi liền bỏ của chạy lấy người. Điều này để tâm hơn bất cứ gì.
-“Hoàng thượng, hay là quay về tẩm điện…” – Nàng bạo dạn đề nghị. Đối với nàng, trừ trên giường đón nhận sủng hạnh của Thiên Chính đế, những nơi khác đều rất mẫn cảm. Khi trở lại nơi đó cũng không thấy hứng thú gì. Nàng không muốn sau này mình vừa đến thư phòng lại nhớ đến những chuyện không thoải mái này.
-“Trẫm không thích mùi hương đó. “ – Thiên Chính đế lạnh lùng nói.
Đồng Hề cắn răng.
-“Nhưng mà, thần thiếp vẫn chưa tắm rửa thay quần áo.” – Nàng thậm chí hoài nghi mặt mình đã bị thiêu đốt rồi. Nàng mặc dù không nói thẳng là muốn mời Thiên Chính đế đến suối nước nóng, nhưng ý tứ cũng nói lên được.
Ánh mắt Thiên Chính đế sáng lên, tay đang xé vạt áo Đồng Hề cũng ngừng lại.
-“Cũng được.”
Sau đó liền bế nàng đi về hướng suối nước nóng Thấu Ngọc Trì của Đồng Huy cung.
Nói thế nào, thị tẩm trong suối nước nóng so với thị tẩm trên tháp trong thư phòng vẫn khiến người ta bối rối hơn một chút.
Đồng Hề vốn cho rằng việc nam nữ là dơ bẩn, không muốn nhắc tới, cũng không phải là chuyện mà nữ tử đứng đắn nên hỏi. Thế nhưng thị tẩm trong hồ như vậy, trong đau đớn hỗn loạn lại có một chút cảm giác thoải mái khó nói thành lời. Đó cũng là tâm bệnh của Đồng Hề. Hôm nay nếu không phải vì không muốn thị tẩm trong thư phòng, nàng bất luận thế nào cũng không muốn nhắc tới chuyện đi suối nước nóng. Cho dù ở trên giường nhiều lần chịu tra tấn cũng tốt hơn là sau này cảm thấy nhục nhã.
-“Hoàng đế ca ca, không ngờ nhiều năm rồi mà tài bắn cung của huynh vẫn như vậy, thậm chí còn tinh tế hơn nữa.” – Vạn Mi Nhi cười duyên chạy đến, để lại Độc Cô Viện Phượng khẽ nhíu mày.
Đồng Hề cũng theo mọi người gọi “Ngô hoàng vạn tuế”, nhưng trong lòng lại trấn tĩnh rất nhiều. Thiên Chính đế có thể trấn áp uy phong của A Lỗ Thai, đây là kết cục tốt nhất. Lúc A Lỗ Thai bắn trúng cả ba tên, Đồng Hề cảm thấy tim mình đều nhảy cả ra.
Sau khi Thiên Chính đế chiến thắng, không khí đã thân thiện hơn rất nhiều. Hán Mông hai tộc cũng vì có cùng một đối tượng tôn sùng mà hòa thuận hơn. Các vương gia, hoàng thân liên tục tiến lên kính rượu.
Ngoại trừ Bạch Ngọc chích sắc thì cũng rất ít người dùng sắc mặt khác nhìn Thiên Chính đế. Tối nay cũng dẫn thêm một ít sắc đỏ do rượu, lúc này ngược lại không nhìn về trước như bình thường mà lại mang theo nét cười trẻ con. Tuy rằng trước đây có cười cũng chẳng qua chỉ là lễ độ mà thôi.
Mắt Đồng Hề đảo qua Tề Vân. Bởi vì nàng ta đang nhìn mình, lại nhìn nhìn chén rượu, mắt lướt qua Thiên Chính đế. Đồng Hề cầm chén trong tay mà căng thẳng. Thật ra Tề Vân đề nghị rất đúng, nàng thân là cung phi đứng đầu, hiển nhiên phải đại diện đi kính Thiên Chính đế một tiếng. Tuy rằng Vạn Mi Nhi cũng đã kính rất nhiều lần, sớm bị say mà được người ta đỡ xuống rồi
-“Thần thiếp cũng kính Hoàng thượng một ly, hy vọng hai tộc Hán Mông có thể vĩnh viễn hòa thuận.” – Đồng Hề cũng không phải là không biết làm người, đành phải nghe lời đứng lên.
Nàng vốn ngồi sau Thiên Chính đế, lúc này lại mềm mại tiến về phía trước, đến bên cạnh hắn, gần như có thể nghe được mùi rượu từ người hắn phát ra.
Hai mắt Thiên Chính đế cũng không thâm thúy, yên lặng như ngày thường, lúc này lại giống như sóng nổi trên biển, không đoán chắc được. Hắn nghiêng người kéo tay Đồng Hề, cầm lấy chén rượu trong tay nàng uống một hơi cạn sạch, thuận thế ôm nàng vào lồng ngực.
-“Trẫm có nên vì câu ‘vĩnh viễn hòa thuận’ mà đáp lễ Quý phi một ly không?” – Thiên Chính đế dùng chén rượu của hắn ngang ngược đổ vào ly Đồng Hề.
Động tác ngả ngớn bừa bãi, khác với hắn ngày thường một trời một vực. Giống như coi nàng là một vũ cơ thấp hèn mà đối đãi vậy. Trước khi Đồng Hề vào cung, chỉ thấy những kẻ ăn chơi trác táng khi đối diện với vũ cơ mới như vậy.
Đồng Hề vùng vẫy đứng dậy, nhưng thế nào cũng tránh không được. Đưa mắt nhìn tứ phía, may mà mọi người đều đã sớm say lúy túy, nghiêng ngả, hoặc cố tình khiến mình phóng túng.
A Lỗ Thai trái phải ôm mỹ nhân do Thiên Chính đế tặng, ngồi cũng không vững.
-“Hoàng thượng say rồi. Giang Đắc Khải, ngươi mau đưa Hoàng thượng về nghỉ ngơi đi.” – Đồng Hề vội nói với Giang Đắc Khải.
Giang Đắc Khải nhất thời cũng không biết phải làm gì, với những gì y biết về Thiên Chính đế, không thể ít rượu như vậy đã có thể làm hắn say được. Nhưng xem tình hình này, cũng không giống bậc đế vương ổn trọng lạnh lùng thường ngày.
Đồng Hề thấy Giang Đắc Khải bất động, đành phải tự mình dùng sức, nâng tay phải của Thiên Chính đế dậy.
-“Hoàng thượng say rồi. Hay là thần thiếp đưa Hoàng thượng về trại nghỉ ngơi?”
Thiên Chính đế cũng biết nghe lời mà đứng dậy. Nhưng ra tới ngoài lều, hắn lại vớ lấy Đồng Hề đặt lên Trục Nhật, đạp ánh trăng mà chạy đi. Đồng Hề chỉ cảm thấy gió lạnh bên tai thổi mạnh.
Thiên Chính đế lấy áo choàng ôm trọn toàn bộ người nàng, rất lâu sau mới dừng lại trên núi.
Núi này rất cao, đối diện với hồ Nguyệt Nha, vừa có thể thấy được thảo nguyên ngàn dặm. Quang cảnh quả thật rất được thiên nhiên ưu đãi, không uổng nửa đêm mặc gió lạnh mà chạy đến đây ngắm trăng.
Đồng Hề sợ lạnh tựa người vào Thiên Chính đế. Hắn vẫn yên lặng đứng đó, đem nàng ôm vào trong áo, không nói lời nào. Sau khi nàng ắt xì lần thứ nhất, hắn mới có chút động tĩnh, bế nàng lên ngựa mà chạy nhanh về.
Đồng Hề trước giờ đều không biết làm thế nào để hầu hạ Thiên Chính đế cho tốt, cũng không biết ứng phó thế nào. Cho nên đối với hành động cổ quái của hắn cũng chỉ cho là sở thích cá nhân, không dám nghĩ xa hơn. Nàng nhớ 3 năm trước hắn cũng có lần nửa đêm lôi mình đến đài Thiên Phượng cao nhất trong Đại Minh cung, vừa đứng vừa ngủ cả đêm.
Chỉ là vào lúc hai người họ đứng trên đỉnh núi, có một tiểu cô nương Mông Cổ chỉ vào hai bóng người đứng trong ánh trăng nói:
-“Ba Đồ, huynh xem trên núi Tát Nhân lại có một cặp tình nhân kìa.”
Kỳ Mộc khanh khách cười nói:
-“Đợi ta trưởng thành cũng mang huynh lên núi được không? Mẹ ta nói tình nhân đính ước trên núi Tát Nhân thì cả đời cũng được nữ thần ánh trăng phù hộ.”
-“Kỳ Mộc, muội suy nghĩ như nam nhân ấy, xấu hổ, xấu hổ quá.” – Tiểu nam hài Ba Đồ ngây ngô cười, chợt chạy đến giữ chặt tay Kỳ Mộc – “Đi, bây giờ ta lập tức mang muội đi.”
…
Sau khi hồi cung, Đồng Hề bận rộn chuẩn bị cho lễ đông chí, cũng chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch của nàng.
-“Thúc Bạch, vị cô nương đó chuẩn bị sao rồi?” – Đồng Hề lúc trở lại cung quan tâm nhất là vấn đề này.
-“Tìm được rồi, đợi đến lễ đông chí sẽ tiến cung hiến vũ.” – Thúc Bạch đáp.
-“Dàng vẻ nàng ta có giống người đó vài phần không?”
-“Y theo ý nương nương, cô nương này bảy phần giống.”
Tâm Đồng Hề rốt cuộc cũng buông lỏng. Kế hoạch này quan trọng nhất là hai bước, trong đó bước một là tìm một nữ tử thích hợp, bước hai là người đó có thể hấp dẫn được Thiên Chính đế.
Bước thứ hai này cũng là bước khó nhất, Đồng Hề không thể nắm chắc. Nàng đến giờ cũng không biết dạng nữ tử Thiên Chính đế yêu thích là thế nào. Vạn Mi Nhi hồn nhiên ngây ngô, Mộ Chiêu Văn thanh tú điềm đạm, hoàn toàn là hai loại người khác nhau, nhưng hiệu quả đều rất tốt.
Vả lại trừ khi là có thân phận đặc biệt, nếu không Thiên Chính đế rất ít khi chọn phi tần là nữ tử bên ngoài. Với nữ sắc hắn dường như cũng không để bụng, cung nữ bên người hắn cũng không ít quốc sắc thiên hương, nhưng cũng chưa từng nghe có ai có thể được thâu làm tần phi.
Mà lúc này lại không thể xếp đặt cô gái kia trong Đồng Huy cung từ từ chờ cơ hội được, phải một kích trúng tâm. Vậy nên Đồng Hề đành phải bất đắc dĩ tiếp thu ý kiến của mọi người, hy vọng ba người thợ giày cũng có thể tương đương Gia Các Lượng.
-“Nương nương.” – Vẻ mặt Tề Vân sau khi nghe được kế hoạch của Đồng Hề có đôi chút kỳ lạ
-“Cô cô làm sao vậy? Việc này tuy là mạo hiểm nhưng bổn cung chẳng qua cũng chỉ là trợ giúp mà thôi, cuối cùng quyền quyết định cũng là trong tay người khác. Cho dù bị người khác nhìn thấu, bổn cung cũng có thể chối.” – Đồng Hề khó hiểu nhìn vẻ kích động của Tề Vân. Kế hoạch này nàng ngẫm đi ngẫm lại, cho dù thất bại cũng không ảnh hưởng gì tới mình cả.
-“Nếu Hoàng thượng biết người lại…” – Tề Vân cũng chưa nói hết câu đã ngừng lại.
Đồng Hề cười cười.
-“Cô cô, chuyện này bản cung cũng hiểu. Hoàng thượng không thích bổn cung can thiệp chuyện hắn nạp phi. Nhưng lúc này đâu có giống. Lúc này toàn bộ đều là do nàng ta tự dựa vào mình, mà cũng để nhìn xem Hoàng thượng có thật sự để tâm người đó hay không.” – Thiên Chính đế đối với Độc Cô Viện Phượng là thật lòng hay không cũng rất quan trọng, liên quan đến cách thức sau này nàng và Độc Cô Viện Phượng ở chung nữa.
-“Nương nương dám chắc người đó sẽ hồ đồ như vậy sao? Hồng phúc trước mắt không hưởng, lại muốn liều mạng của bản thân và gia đình?” – Tề Vân hỏi.
Đồng Hề hẳn nhiên cũng không dám chắc. Nhưng tin tức truyền đến, sau khi Thiên Chính đế lạnh nhạt với Trường Tín cung, tính tình vị kia cũng ngày càng nóng nảy, ban đêm khó ngủ, dùng bao nhiêu phương cách để mời Thiên Chính đế đến. Thiên Chính đế cũng đều khước từ.
Trong thời gian thu tiển, Đồng Hề cũng từng quan sát Độc Cô Viện Phượng, trong mắt nàng ta ganh ghét hay ghen tị thế nào cũng không che giấu được. Cho nên nàng muốn đánh cược một phen, nếu thua cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì khác.
-“Nữ tử trong những câu chuyện đồng thoại thì không hồ đồ sao? Bổn cung đọc cũng không hiểu hơn được, nhưng nghe nói là truyện vốn căn cứ vào câu chuyện thật của những tài tử giai nhân thời xưa viết thành. Cho nên bổn cung muốn thử xem. Nàng ta bất quá chỉ hơn hai mươi, có năng lực gì trụ được trong thâm cung tịch mịch này?”
Tề Vân nghe thấy vậy bèn không nói nữa.
-“Tề Vân, Huyền Huân, các người là người ngoài cuộc, có những việc so với bổn cung thì nhìn rõ ràng hơn. Các ngươi nghĩ có thể dùng biện pháp gì để mê hoặc Hoàng thượng?”
Đồng Hề truy hỏi.
-“Nô tỳ nghĩ trong lòng Hoàng thượng thích nữ tử ngả ngớn một chút. Nghe nói Chiêu phu nhân và Thuần nguyên phu nhân ngày thường đều rất lớn mật. Còn có người nhìn thấy các nàng ta trong sân liếc mắt đưa tình với Hoàng Thượng, rất xấu hổ. Thế nhưng Hoàng thượng vẫn chấp nhận được.” – Huyền Huân đắc ý nói ra quan sát của nàng, thường ngày chính vì chủ tử của mình quá mức đoan trang, cho nên tổng thể vẫn không thể làm Hoàng thượng hài lòng.
Đồng Hề đỏ mặt, nàng dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Huyền Huân. Lúc thu tiển, Vạn Mi Nhi mấy lần thân thiết với Thiên Chính đế trước mặt nàng. Hai người họ dường như cũng không kiêng dè gì.
-“Theo nô tỳ, nếu ngày thường nương nương cũng có thể làm vậy, Hoàng thượng cũng không đến nỗi…” – Huyền Huân ỷ lại thường ngày Đồng Hề nuông chiều mình, nói chuyện cũng không chút cấm kỵ. Sau khi thu tiển về, Đồng Hề bị cảm phong hàn, nhưng cũng không thấy Thiên Chính đế có chút an ủi nào. Nàng vừa phải kiên cường chống lại bệnh trạng, vừa chuẩn bị sắp xếp mọi chuyện cho lễ Đông chí. Huyền Huân thấy vậy cũng thầm bất mãn.
-“Câm miệng, những chuyện này sao đến phiên ngươi nói được?”
Đồng Hề có chút tức giận, không ngờ Huyền Huân lại có thể nói ra những lời ngả ngớn như vậy, coi nàng chung dạng với bọn Mộ Chiêu Văn sao? Muốn trở thành chính thê vốn là tâm bệnh của Đồng Hề. Nàng không muốn người khác so sánh nàng với cung phi bình thường.
Huyền Huân lúc này mới im tiếng. Tề Vân lại nói.
-“Huyền Huân nói cũng không phải không có đạo lý. Sợ là Hoàng thượng càng thích nữ tử chủ động.”
-“Ta biết, vậy thì bảo nàng ta chủ động một chút. Các ngươi nhắc tới bổn cung mới nhớ. Lúc trước Quỳnh Hoa được lâm hạnh cũng là do nàng ta chủ động tới. Bổn cung vẫn xem nhẹ chuyện này.”
Đồng Hề mỉm cười, cảm thấy vừa rồi mình nói với Huyền Huân khẩu khí hơn nặng.
-“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Không biết Hoàng thượng thích nữ tử mặc y phục thế nào? Mùi hương ra sao?”
Thiên Chính đế trước mặt Đồng Hề cũng chưa từng tỏ ra có ham thích gì đặc biệt.
-“Nương nương không cần lo lắng, việc này cứ giao cho nô tỳ. Tóm lại sẽ hoàn toàn giống như Thuần Nguyên phu nhân.” – Tề Vân chủ động gánh vác nhiệm vụ này, Đồng Hề cũng rất yên tâm. Tề Vân làm việc hầu như chưa bao giờ có bất trắc.
Nhưng cho dù như thế, Đồng Hề vẫn cực kỳ chuyên nghiệp tự đem mình ra thử nghiệm. Nghe nói các cung khác đều thích dùng Bách tử mật hợp hương. Bách tử mật hợp hương trong cung đều cung không đủ cầu. Lúc ở bên cạnh Thiên Chính đế lâm hạnh, một số cung phi mới dùng hương này. Nghe nói đây cũng là mùi Thiên Chính đế thích nhất. Đồng Hề rất ít xông hương, chỉ dùng hương trái cây, mà nàng bình thường cũng không gặp Thiên Chính đế nhiều nên cũng muốn thử xem dùng Bách tử mật hợp hương có thể được Thiên Chính đế ghé mắt một chút hay không.
Nếu có thể, nàng để nữ tử kia dùng Bách tử mật hợp hương. Phần thắng sẽ lớn hơn nữa.
Vậy nên đầu tháng 11, thời điểm nàng thị tẩm bèn đốt mùi hương này.
Thiên Chính đế vừa bước vào, thần sắc cũng không tốt, mày nhăn lại.
-“Hôm nay sao lại chuyển sang hun mùi hương này?”
Đồng Hề giật mình. Quả nhiên Thiên Chính đế đối với việc xông hương cực kỳ mẫn cảm.
-“Nghe Thuần Nguyên phu nhân nói Hoàng thượng thích hương này. Thần thiếp thấy Hoàng thượng gần đây thường thức khuya dậy sớm, sợ Hoàng thượng nghỉ ngơi không tốt, tổn hại long thể, cho nên mới chuyển sang xông hương này.” – Đồng Hề tự nhận mình nói được cực kỳ trôi chảy, không dám nói hắn thường ngày thức khuya dậy sớm mà không dùng từ ‘gần đây’ chỉ sợ hắn lại nói đại loại như ‘Trẫm thức khuya dậy sớm cũng không phải ngày đầu tiên.’
Thiên Chính đế lạnh lùng nhìn nàng.
-“Quý phi nếu thật sự quan tâm trẫm sẽ biết trẫm thích nhất là hương gì.”
Ngực Đồng Hề căng thẳng, biết mình lại vỗ nhầm mông ngựa. Nàng đỏ mặt, nhưng cũng không dám hỏi Thiên Chính đế thích nhất là hương gì. Đây không phải tự mình rạch thêm một đao sao? Uổng công bình thường nàng còn tự cho rằng mình đối với cuộc sống của Thiên Chính đế đều hiểu rõ.
Bách tử mật hợp hương quý giá nàng cũng biết. Rất nhiều cung phi bỏ bao nhiêu sức lực mới có được một hộp. Nàng xưa nay cũng không thích dùng. Bản thân nàng cũng không hy vọng Thiên Chính đế ở lại Đồng Huy cung lâu. Đáng tiếc, hôm nay nàng ôm suy nghĩ thắng chắc mà đến, mới phát hiện ra những gì mình biết cũng không phải đều là thật.
-“Bỏ hương này đi. Bảo người quạt hương còn lại ra ngoài hết.” – Thiên Chính đế tức giận đứng dậy, bước vào thư phòng Đồng Huy cung.
Trong thư phòng là mùi hương hoa quả mà Đồng Hề thích, may mà nàng không đốt Bách tử mật hợp hương trong này. Bởi nàng cũng không nghĩ Thiên Chính đế sẽ vào thư phòng.
Đến đây sắc mặt hắn mới dịu lại một chút.
-“Bệnh của nàng thế nào rồi?” – Thiên Chính đế bỗng nhiên nói.
Đồng Hề hoảng hốt, thật sự không ngờ hắn còn biết vài ngày trước mình bị bệnh.
-“Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp đã khỏe hơn rất nhiều. Thái y kê đơn để cơ thể thoát mồ hôi, phong hàn cũng giảm đi không ít.”
-“Ừ” – Thiên Chính để nhấn Đồng Hề đặt vào lồng ngực mình. Những lúc hắn muốn nàng thì chưa từng do dự bất cứ chuyện gì, cũng không băn khoăn là ở nơi nào, giống như chỉ là sủng hạnh bình thường, xong xuôi liền bỏ của chạy lấy người. Điều này để tâm hơn bất cứ gì.
-“Hoàng thượng, hay là quay về tẩm điện…” – Nàng bạo dạn đề nghị. Đối với nàng, trừ trên giường đón nhận sủng hạnh của Thiên Chính đế, những nơi khác đều rất mẫn cảm. Khi trở lại nơi đó cũng không thấy hứng thú gì. Nàng không muốn sau này mình vừa đến thư phòng lại nhớ đến những chuyện không thoải mái này.
-“Trẫm không thích mùi hương đó. “ – Thiên Chính đế lạnh lùng nói.
Đồng Hề cắn răng.
-“Nhưng mà, thần thiếp vẫn chưa tắm rửa thay quần áo.” – Nàng thậm chí hoài nghi mặt mình đã bị thiêu đốt rồi. Nàng mặc dù không nói thẳng là muốn mời Thiên Chính đế đến suối nước nóng, nhưng ý tứ cũng nói lên được.
Ánh mắt Thiên Chính đế sáng lên, tay đang xé vạt áo Đồng Hề cũng ngừng lại.
-“Cũng được.”
Sau đó liền bế nàng đi về hướng suối nước nóng Thấu Ngọc Trì của Đồng Huy cung.
Nói thế nào, thị tẩm trong suối nước nóng so với thị tẩm trên tháp trong thư phòng vẫn khiến người ta bối rối hơn một chút.
Đồng Hề vốn cho rằng việc nam nữ là dơ bẩn, không muốn nhắc tới, cũng không phải là chuyện mà nữ tử đứng đắn nên hỏi. Thế nhưng thị tẩm trong hồ như vậy, trong đau đớn hỗn loạn lại có một chút cảm giác thoải mái khó nói thành lời. Đó cũng là tâm bệnh của Đồng Hề. Hôm nay nếu không phải vì không muốn thị tẩm trong thư phòng, nàng bất luận thế nào cũng không muốn nhắc tới chuyện đi suối nước nóng. Cho dù ở trên giường nhiều lần chịu tra tấn cũng tốt hơn là sau này cảm thấy nhục nhã.
Bình luận truyện