Chương 33
Mười ngày, Tiết Dương bị vây trong tay Tô Thiệp suốt mười ngày.
Tô Thiệp nghĩ đủ kiểu hình phạt có thể dùng được, từng cái từng cái thử trên người Tiết Dương, nhưng năng lực nhịn đau của Tiết Dương cũng thật ương ngạnh, không rên lấy một tiếng, dù đau đến cùng cực, cũng chỉ khẽ mím môi, mỉm cười nhìn Tô Thiệp, cười nhạo gã vô năng mới dùng đến những thứ thủ đoạn như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Thiệp cũng đánh mệt rồi, huống hồ mỗi khi đối mặt với Tiết Dương, còn phải nghe hắn giễu cợt, sức nhẫn nại cũng đến cực hạn, trên mặt đã sớm không còn cái vẻ bày mưu lập kế như ban đầu nữa.
Tiết Dương thu hết vào mắt, dù cả người đều mệt lả, đầu vẫn không cúi xuống, nhếch miệng nói: "Xem ra sức nhẫn nại của ta đã tăng thêm một bậc."
Tô Thiệp dùng roi nâng cằm Tiết Dương lên, phẫn hận nói: "Nếu không phải Âm Hổ phù trong tay ngươi, ta thật muốn một kiếm giết luôn ngươi cho xong."
Tiết Dương cười nói: "Còn có nguyên nhân khác, chẳng hạn như bởi vì Kim Quang Dao muốn giữ lại một mạng của ta, không muốn ta chết, ngươi sợ hắn trách tội, nên mới không dám động thủ."
Tô Thiệp tức điên lên, kéo chặt dây đàn cột trên chín ngón tay của Tiết Dương, dây đàn sắc như đao cắt sâu vào da thịt, tuy đau đớn, nhưng không tổn thương đến xương ngón tay.
Máu tươi tí tách tí tách rơi xuống đất, Tiết Dương cắn răng nói: "Đừng nói giết ta, ngươi ngay cả ngón tay ta cũng không dám phế bỏ, bằng không Âm Hổ phù xảy ra chuyện gì bất chắc, Tiên đốc nhà ngươi còn phải trông cậy vào ta tu bổ lần nữa cơ, Tô tông chủ, ngươi nói có đúng không."
Từng chữ Tiết Dương nói đều chọc trúng chỗ đau của Tô Thiệp, rõ ràng bị giam là hắn, Tô Thiệp lại phải chịu tức chết. Đáng hận là gã không chặn nổi miệng Tiết Dương, cũng không có cấm ngôn thuật của Lam gia, bằng không đã sớm bịt chặt cái mõm của hắn lại.
Tiết Dương cười nhạt, liếc mắt, dường như rất khinh thường Tô Thiệp. Nhưng thương tích trên người hắn rất nặng, lông mi run run, mí mắt không nhịn được muốn cụp xuống.
Trói buộc trên tay rốt cuộc được cởi bỏ, Tiết Dương ngã nhào xuống đất, lần này đụng tới vết thương toàn thân, gân mạch gần như đều muốn vỡ vụn.
Tiết Dương ho khan hai tiếng, khóe miệng tràn ra tia máu. Hắn muốn lau một chút, nhưng máu trên tay so với mặt còn muốn nhiều hơn, hơn nữa hắn không bò dậy nổi, chỉ có thể cuộn người khẽ thở hổn hển, mái tóc đen nhánh rũ xuống gương mặt có phần ngây thơ của hắn, chỉ lộ ra một đoạn chóp mũi thanh tú.
Tô Thiệp bóp cổ Tiết Dương nhấc hắn lên, giơ kiếm muốn giết luôn hắn, nhưng đúng như lời Tiết Dương nói, không có chỉ thị của Kim Quang Dao, Tô Thiệp sao có thể tự ý xử lý hắn được.
Tô Thiệp đánh không được giết không xong, điên tiết ném Tiết Dương ra ngoài. Lưng Tiết Dương đụng vào vách tường, mạnh tới gần như muốn làm cho cả tim phổi của hắn cũng bay ra ngoài nốt.
Tiết Dương cau mày cười khẽ hai cái, tựa như cười nhạo Tô Thiệp không thể làm gì hơn.
Tô Thiệp bước nhanh về phía trước, phẫn nộ túm cổ tay Tiết Dương áp sát trên tường, hét: "Ngươi chịu bị ta giày vò như vậy cũng không muốn giao Âm Hổ phù cho ta phải không! Nhiều năm như vậy ngươi giữ lại Âm Hổ phù cũng chẳng có chút tác dụng, sao không đưa cho Tiên đốc trả hắn ơn không giết!"
Cổ tay đã sớm bị dây thừng mài đến máu thịt lẫn lộn, máu theo bàn tay Tô Thiệp tràn ra, len vào trong ống tay áo.
Tiết Dương giật giật khóe miệng, nói: "Có đưa... cũng là ta đưa... Đó là đồ do ta khôi phục... dựa vào đâu để ngươi mượn hoa hiến Phật... Mặt ngươi... e là so với Kim Lân đài còn dày hơn đó."
"Tiết Dương!"
Tô Thiệp cắn chặt răng, hung hăng bóp chặt cổ tay hắn, gần như muốn bẻ gãy.
Đau đớn như rút gân đoạn cốt, Tiết Dương nghĩ, bản thân khi ấy cũng là làm thế này với Hiểu Tinh Trần a, thật là kỳ quái, chính mình khi ấy sao lại tức giận như vậy, chỉ vì mấy lời nói lơ đãng của y mà tức giận, muốn khiến cho người kia đau khổ tột cùng.
Tiết Dương híp mắt, tựa như si mê loại đau đớn này, giờ phút này, hắn cũng phải trải qua thống khổ của Hiểu Tinh Trần, thương tích của Hiểu Tinh Trần.
Đây là báo ứng sao?
Tiết Dương đoán, qua nhiều ngày như vậy, A Tinh kiểu gì cũng phải về tới chỗ Hiểu Tinh Trần rồi, cho y uống thuốc rồi đi, nếu vậy, hắn cũng không cần ở lại đây dây dưa với tên Tô Thiệp khốn kiếp này nữa.
Tô Thiệp giương kiếm muốn đâm, nhưng trên người Tiết Dương không có nổi một một địa phương lành lặn cho gã hạ thủ nữa. Điên tiết chém bừa hai phát, Tô Thiệp ném kiếm, túm tóc Tiết Dương nâng mặt hắn lên, bóp mở miệng hắn, móc từ trong ngực một viên thuốc, cưỡng bách hắn nuốt xuống.
Tiết Dương chỉ cảm thấy có một viên gì đó tròn tròn, lạnh lẽo như băng trượt từ cổ họng xuống thẳng dạ dày hắn, Tiết Dương vừa ho khan vừa nói: "Ngươi cho ta... cho ta ăn cái gì... Thuốc độc?"
Tô Thiệp cười cười, gã bình thường luôn bắt chước thói quen của Lam Vong Cơ, mọi khi đều không cười, nhưng lúc này không nhịn được cười thành tiếng, trong thanh âm tồn tại một loại lãnh đạm cùng quái dị khó nói.
Tô Thiệp nói: "Yên tâm đi, không phải thuốc độc. Chỉ là, so với thuốc độc còn độc hơn."
"Một người còn sống, cho dù là tùy tâm sở dục, cuồng vọng tùy ý đi nữa, cũng không có khả năng vô dục vô cầu, đã là người, thì phải mong muốn cái gì đó. Một món đồ, một sự nghiệp, một đoạn tình cảm, hoàn thành một chuyện nào đó, thế gian muôn vạn loại, luôn có thứ để ý nhất, ta nghĩ cho dù là ngươi, cũng không thể nào không có."
Tiết Dương nói: "Sau đó thì sao?"
Tô Thiệp nói: "Nếu dục vọng trong lòng đạt được, thuốc này sẽ giống như viên đường bình thường, không tạo thành chút tổn thương nào với thân thể, sẽ không có bất kỳ cảm giác gì. Còn nếu không đạt được, vậy mỗi khi ngươi sở cầu, thuốc này sẽ phát huy tác dụng, đến lúc đó ngực sẽ đau đớn như bị hàng vạn lưỡi đao sắc bén lăng trì___ Không, so với đó còn thống khổ gấp trăm lần!"
Một hôm nào đó, một tộc nhân của Mạt Lăng Tô thị bỗng cứu được một tên đạo nhân qua đường, đạo nhân kia thân hình thấp bé, mặt mũi khó ưa, cõng một bọc thuốc kỳ quái, thoạt nhìn cũng không phải nhân sĩ Trung Nguyên. Đạo nhân khỏi bệnh rồi, trước khi đi tặng lại thuốc này coi như báo đáp. Nói là báo đáp nhưng thuốc này hiệu quả quá ác độc, Tô Thiệp cảm thấy ngàn vạn lần không thể để tộc nhân chạm vào, càng không thể truyền ra ngoài, liền một mực cẩn thận lưu lại, luôn cảm thấy thuốc này thần kỳ như vậy, ngày khác có thể thử xem. Vừa vặn lúc này Tiết Dương rơi vào tay gã, có thể dùng hắn để thử thuốc luôn.
Tiết Dương dường như một chút cũng không sợ, cười ha hả nói: "Thuốc như vậy thì hẳn là lão để lại cho chính ngươi ăn, ngươi quá thích hợp với nó còn gì."
Tô Thiệp không nghe ra ý châm chọc trong lời Tiết Dương, nói: "Ta cũng sẽ không đụng tới thứ kỳ quái này. Dĩ nhiên thuốc có tác dụng với ngươi không ta không dám chắc, dẫu sao người ngươi để ý cũng chỉ có mình ngươi, chuyện của người khác, sao ngươi có thể để vào mắt, cho dù là tu quỷ đạo, e cũng là vì hứng thú mà thôi, cũng không phải hoàn toàn để bụng đi."
Trên tay Tô Thiệp dùng thêm sức, sát lại gần hắn: "Nhưng, người không phải cỏ cây, ta không tin ngươi sẽ là ngoại lệ."
Dứt lời, Tô Thiệp ném Tiết Dương xuống đất, quay người muốn đi.
Tiết Dương nói: "Chờ một chút, ngươi muốn Âm Hổ phù, vậy thì cho ngươi."
Tô Thiệp xoay người lần nữa, Tiết Dương đột nhiên đáp ứng như vậy, ngược lại khiến gã cảm thấy quái dị. Gã nghi hoặc nhìn Tiết Dương, nghĩ người này có phải lại định giở trò gì hay không.
Tô Thiệp nói: "Làm sao vậy, nghĩ mấy ngày, đột nhiên thông suốt?"
Tiết Dương nói: "Ta mắng chửi ngươi chán rồi, không muốn lãng phí với ngươi nữa."
Gương mặt Tô Thiệp trầm xuống, biểu tình hết sức khó coi. Rõ ràng mấy ngày qua bị giày vò là Tiết Dương, sao ngược lại giống như gã mới bị giày vò vậy, Tiết Dương cả người cả người đầy máu tươi, nhưng không hề phẫn nộ, cứ như bản thân luôn vô sự.
Tiết Dương nói: "Ngươi không cần nhìn ta như vậy. Tô tông chủ, muốn Âm Hổ phù, phải đáp ứng ba điều kiện của ta."
Tô Thiệp nói: "Thứ kia không có thuốc giải."
Tiết Dương nói: "Không liên quan tới cái kia. Ngươi đỡ ta dậy đã, ta sẽ nói cho ngươi."
Tô Thiệp giận đến điên người, nghiến răng ken két, nhưng Tiết Dương mãi mới chịu nhả ra, cũng không thể mất đi cơ hội này, không còn cách nào khác là im lặng đi tới, cúi người ngồi xổm xuống nắm bả vai Tiết Dương lôi hắn dậy.
Tiết Dương cố ý khoa trương nói: "Đau quá đau quá, ngươi nhẹ tay một chút."
Tô Thiệp không thể làm gì khác đành phải nhẹ tay, đỡ Tiết Dương dựa vào tường. Tiết Dương thở ra một hơi, nói: "Thứ nhất, sau khi lấy được đồ, ta đi không được phép cản ta. Thứ hai, không được cài người theo dõi ta. Thứ ba, không được nói hai yêu cầu trên của ta cho Kim Quang Dao biết. Nếu ngươi làm được, thì giờ ta liền hai tay dâng Âm Hổ phù cho ngươi."
Tô Thiệp sửng sốt một chút, còn tưởng Tiết Dương ra cái yêu cầu quá đáng gì, lòng còn do dự nghĩ không nên đáp ứng hắn, chẳng ngờ tới lại là ba thứ yêu cầu không đáng kể này. Dù sao gã cũng không dám giết Tiết Dương, dẫu kéo dài thời gian thì cuối cùng vẫn phải thả hắn đi, gã cũng lười theo dõi hắn, một mình Tiết Dương ở bên ngoài làm gì, Tô Thiệp hoàn toàn không có hứng thú. Điều thứ ba, Tô Thiệp không nhàm chán tới mức ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng phải nói với Kim Quang Dao.
Tô Thiệp không nhịn được hoài nghi: "Có thể đáp ứng ngươi, nhưng sao ta biết Âm Hổ phù ngươi cho ta là thật hay giả?"
Tiết Dương hừ một tiếng, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: "Là thật hay giả, ta có thể thử ngay đây cho ngươi xem."
Tô Thiệp kinh ngạc nhíu mày, gã vốn nghĩ Tiết Dương linh lực phù phiếm, thể lực chống đỡ hết nổi, không có biện pháp phát động Âm Hổ phù, mới bị mình vây lâu như vậy. Giờ nếu Tiết Dương thật sự muốn phát động, đến lúc đó tình cảnh mất khống chế, mất nhiều hơn được. Suy đi tính lại, không bằng giờ đáp ứng trước, giả sử Âm Hổ phù là giả đi, đến lúc đó tìm lại hắn cũng không muộn. Gã có thể tìm thấy Tiết Dương một lần, thì có thể tìm thấy lần thứ hai, thứ ba.
Tô Thiệp nói: "Được thôi, ta tạm thời tin ngươi một lần. Cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng cứ giở mấy trò bịp bợm kia ra!"
Tiết Dương khẽ cười: "Ta khắp người đều bị ngươi hành thảm như vậy, dù muốn giở trò cũng chẳng còn hơi sức. Nói vậy là xong rồi chứ."
Tiết Dương ném một vật tới tay Tô Thiệp, nói: "Đồ của ngươi, đi tặng cho Tiên đốc thân yêu của ngươi đi."
Tô Thiệp nheo mắt đánh giá Âm Hổ phù trong tay, ngắm nghía chút, như là đang giám định thật giả. Tiết Dương giễu cợt một tiếng, vịn tường đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.
Trên người hắn bị thương nặng, đi đứng vô cùng khó khăn.
Thời điểm hắn sắp ra khỏi, bội kiếm Nan Bình bỗng lóe hàn quang, nhắm ngay sau lưng hắn.
Tiết Dương cũng không xoay người, bất động tại chỗ, cười nói: "Hay cho một cái Mạt Lăng Tô thị, tiên thuật chính thống tu luyện không tinh, nhưng bản lĩnh lật lọng ngược lại tự học thành tài."
Tô Thiệp một tay cầm Âm Hổ phù, lạnh lùng đáp: "Ngươi nghĩ ta ngu lắm sao, thật vất vả mới bắt được ngươi, ta lại cứ như vậy để ngươi rời khỏi?"
Tiết Dương nói: "Ngươi nghĩ là ngươi không ngu sao___"
Tiết Dương cũng không để ý xem kiếm kia có đâm tới hắn không, chưa dứt lời, đã không thèm đếm xỉa mà đi mau về phía trước, dùng sức nhảy một cái, đồng thời búng ngón tay, Âm Hổ phù kia bỗng như thuốc nổ nổ tung, phá sập căn hầm, lửa, khói mù cùng phấn độc ngập đầy trong căn phòng dưới lòng đất, cùng với đó là tiếng la thảm thiết của Tô Thiệp, đất đá cuồn cuộn vùi xuống.
Tiết Dương theo xung động của vụ nổ mà nhảy ra khỏi chỗ đó, trên người cũng bị thương không ít, khụy xuống đất nôn ra vài ngụm máu.
Tiết Dương chửi thề một câu, tiếng nổ dưới mặt đất vẫn tiếp tục, hắn âm thầm cười lạnh, nếu người này chịu tuân thủ cam kết, có lẽ sẽ không biến thành cái rỗ nhanh như vậy.
Đương nhiên Tiết Dương cũng không tin chỉ bằng vụ nổ này có thể đưa Tô Thiệp vào chỗ chết, nhưng kiểu gì cũng sẽ khiến gã chịu khổ. Quỷ đạo huyết bạo phong tẫn thuật, coi như gã miễn cưỡng tránh được cái chết, cũng không thoát được mớ phù chú nát vụn theo miệng vết thương chảy vào máu, phù chú này ngâm trong máu người mấy ngày, bị những oán linh này nguyền rủa, chảy vào trong thân thể thì hiệu lực nguyền rủa càng cao hơn, khiến cho người ta đau đến không muốn sống. À không, đau đến không sống nổi có lẽ còn quá nhẹ.
Tiết Dương ngay cả vết thương chảy máu cũng không kịp xử lý, dùng toàn lực mà chạy, trong lòng chỉ có một ý niệm...
Hiểu Tinh Trần, hắn muốn gặp Hiểu Tinh Trần, cho dù là bò, hắn cũng phải bò về bên người y.
https://www.youtube.com/watch?v=_i5gPE09N3A
Nguồn: Thiên Thu Nhất Mộng
Bình luận truyện