Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 25: Chương 25




Dương Tử trố mắt nhìn cô gái kia khó hiểu.

Cô gái kia lúc này mới gỡ khăn che mặt xuống.
Dương Tử ấp úng.
"Là cô ...."
Lăng Tiêu ngạc nhiên nhìn cả hai.
"Đệ đệ, đệ biết cô nương này sao?"
Dương Tử gật đầu.
" Đệ chỉ vừa biết cô nương này hồi sáng."
Phú Bích Ly rót rượu cho Dương Tử, ánh mắt khinh thường.
"Huynh không còn sợ nương tử ở nhà sao?"
Lăng Tiêu trố mắt nhìn Dương Tử.
"Đệ có nương tử từ khi nào mà ta không biết vậy?"
Dương Tử cúi đầu, giọng nhỏ dần.
"Đệ chỉ là nói dối thôi, làm gì có."
Trên mặt Phú Bích Ly lúc này đầy sát khí, ánh mắt như lửa đốt lấy cả người Dương Tử.
Lăng Tiêu vờ quay đi hướng khác, tự rót rượu uống.
Phú Bích Ly đứng dậy chào Lăng Tiêu rồi quay gót đi.
Lăng Tiêu nhìn theo không khỏi lắc đầu.
"Ta thấy đệ nên đuổi theo cô nương đó đi, là do đệ sai trước, dù sao đệ cũng không nên nói dối như vậy."
Dương Tử hơi ngập ngừng, rồi cũng nhanh đứng dậy chạy đuổi theo.
Còn lại một mình Lăng Tiêu đối mặt với ly rượu.

"Rồi, chỉ còn ta với ngươi."
Cô kỹ nữ kế bên Lăng Tiêu làm nũng:
"Còn thiếp thì sao?"
Lăng Tiêu nhìn lên gương mặt được trét đầy son phấn rẻ tiền cảm thấy ghét bỏ, đẩy cô kỹ nữ ra.
"Cô lui đi, ta muốn một mình."
Cô kỹ nữ thấy thái độ hắn như vậy, cũng không lưu lại thêm, hậm hực bỏ đi.
Lăng Tiêu nhìn ly rượu:
"Cuối cùng thì cũng chỉ có ta với ngươi."
Lăng Tiêu cười buồn rồi một mình ngồi uống rượu.
                                      * * * * * *
Dương Tử vừa chạy theo sau vừa hô.
"Bích Ly cô nương, đợi ta đã..."
Phú Bích Ly lúc đầu không muốn dừng lại, nhưng thấy người đó kiên trì đuổi theo nên cũng dừng lại.

Mặt lạnh lùng hỏi.
"Ngươi có gì để nói?"
Dương Tử gãi đầu.
"Ta ....!Ta xin lỗi !"
Phú Bích Ly vẫn giữ gương mặt khó gần.
"Ngươi cần gì phải nói dối ta?"
Dương Tử ấp úng.
"Chỉ là ta ...."
Phú Bích Ly nhìn thẳng vào mắt Dương Tử.
"Ta cái gì mà ta, ngươi không thích người ngoại quốc như ta, hay là ta không đẹp, không xứng với ngươi?"
Dương Tử ngước nhìn, thẳng thừng đáp.
"Không phải vậy."
Phú Bích Ly mắt rưng rưng.
"Không lẽ ta không bằng cả cô kỹ nữ vừa rồi sao?"
Dương Tử lắc đầu.
Phú Bích Ly bắt đầu rơi lệ.
Dương Tử không biết nói gì nên đành ôm lấy Phú Bích Ly an ủi.
Phú Bích Ly nghe được tiếng đập từ tim của đối phương, nhận được sự an ủi của đối phương khiến khuôn mặt cô bất giác ửng đỏ, nước mắt cũng ngừng rơi.
Nàng ngây thơ hiểu lầm ý của Dương Tử.

Mà Dương Tử cũng chỉ đơn giản là an ủi, dỗ dành người ta nín khóc chứ không hề có ý gì sâu xa.
Dương Tử thấy Phú Bích Ly ngừng khóc mới buông tay ra hỏi.
"Cô bình tĩnh lại rồi sao?"
Phú Bích Ly ngại ngùng cúi mặt.
"Ta thích ngươi, ta muốn ngươi gả cho ta."
Dương Tử há hốc mồm.

"Hả?"
Đừng nói thế chứ? Tuy trong hình hài nam nhi, nhưng bản chất thật của nàng còn chưa lộ ra với bất kỳ ai.

Tiểu thư ơi là tiểu thư, bảo hai nữ nhân làm sao lấy nhau được chứ? Nỗi oan này khổ không thể nói.

Có ai hiểu nàng không?
Phú Bích Ly càng đỏ mặt.
"Ngươi không muốn sao? Ngươi gả cho ta, theo ta về nhà ta, ở rể, đảm bảo ngươi sẽ có một cuộc sống không lo không nghĩ."
Dương Tử ấp úng, nàng muốn giả thích cho tiểu thư này hiểu, nhưng lời nói ra lại không giống như nàng muốn, nàng không thể nói một lời thanh minh cho mình:
"Đùa à...!ngươi...!ngươi muốn ta gả cho ngươi, có gả cũng phải là ngươi gả cho ta mới đúng chứ."
Phú Bích Ly mở to mắt nghi hoặc.
"Ngươi muốn ta gả cho ngươi thật sao?"
Dương Tử ngẩn người, hơi suy nghĩ.

Phú Bích Ly lúc này mới hỏi.
"Ngươi tên gì?"
Dương Tử thuận miệng trả lời.
"Dương Tử !"
Phú Bích Ly xoay bước đi.
"Ta sẽ nhớ cái tên này, ngươi nhớ nha, lần sau gặp lại ngươi phải cưới ta đó, nếu không ta liều mạng với ngươi."
Nói rồi Phú Bích Ly cũng dần đi mất.
Chỉ còn mỗi Dương Tử vẫn đứng ngớ người, còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.....
"Chắc do mình say quá, nên nghe nhầm, nghe nhầm thôi."
                                 * * * * * *
Thái Y Viện.
Ngự sử đại phu chạy vào, vẻ mặt hớt hải.
"Có Tống Nhạc, Tống đại nhân ở đây không?"
Tống Nhạc nghe có người gọi tên mình liền bước ra hành lễ.

Ngự sử đại phu vừa thở vừa nói.
"Cửu điện hạ đổ bệnh, truyền ngươi đến phủ chữa trị, ngươi mau đi đi."
Tống Nhạc gật đầu,không nói thêm nửa lời, nhanh chân đi lấy hòm thuốc rồi bước đi.
"Phục mệnh."
                               * * * * * *
Phủ Liêu Nguyệt.
Tống Nhạc bước vào thư phòng của Liêu Nguyệt, thì thấy Liêu Nguyệt đang nhàn nhã đánh cờ cùng thủ hộ vệ Lưu Tiết, mặt trông rất khỏe, không giống có gì là bệnh, nên lòng cũng bắt đầu đánh trống lo lắng.

Tống Nhạc tiến tới cúi đầu hành lễ.
"Bẩm điện hạ, người thấy không khỏe chỗ nào sao?"
Liêu Nguyệt vẫy tay, ánh mắt như cười nhìn vị thái y già nua, giọng nhẹ nhàng nói.
"Miễn lễ, ngài lại đây ngồi đánh cờ với ta."
Nói rồi Lưu Tiết đứng dậy, nhường chỗ cho Tống Nhạc.
Liêu Nguyệt vừa cười vừa nhìn Tống Nhạc, chỉ vào bàn cờ còn đang dang dở:
"Ngài thấy thế cờ này có giải được không?"
Tống Nhạc nhìn chăm chú bàn cờ rồi cúi đầu kính cẩn nói.
"Không thể, dù có nhiều đường để đi, nhưng chung quy cũng là đường chết."
Liêu Nguyệt hài lòng nhìn Tống Nhạc, rồi nhìn lại bàn cờ, ánh mắt rất chăm chú.
"Ngài có biết hôm nay ta gọi ngài đến là có ý gì không?"
Tống Nhạc lắc đầu, trong lòng ông than thầm cho chính mình hôm nay vào chầu quá sớm, không đúng giờ tốt, trong ánh mắt đầy lo lắng.
"Thứ cho hạ quan không biết.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện