Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền
Chương 45
Hắn gật đầu, nhưng bởi vì quan hệ nên hao tổn đi quá nhiều khí lực, nàng cảm thấy vô lực, chân lại càng như muốn nhũn ra, nước trong thùng tắm phải đi qua lại vài lần, hơn nữa có Lâm bà bà hỗ trợ mới đổ đầy, đang muốn lấy hơi, Chu Hạo Hi lại nói.
“Không cần ngươi hầu hạ, Yên Nhi đâu? Nàng tới hầu hạ ta là được.”
“Nhưng là Chu gia không phải nói nàng…”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đi!”
Nàng nhìn chằm chằm hắn, đây là nam nhân vừa mới làm chuyện kia, ôn nhu đa tình vừa cùng nàng ân ái đây sao? Thật là hung dữ mà. “Dạ!”
Nàng vừa đi, hắn mở miệng cười, nàng đến bao giờ bằng lòng thẳng thắn đối với hắn đây?
Tô Yên Nhi đổ mồ hôi lại cùng Cổ Chi thay đổi quần áo, lần nữa trở lại trong phòng cùng hắn tắm rửa như uyên ương sau hắn lại nói đói bụng rồi.
Nàng muốn mau bất tỉnh cho rồi! “Tốt, ta đi giúp ngươi chuẩn bị.”
“Không cần, ngươi mệt mỏi rồi gọi Tiểu Tương Tử đi là được.”
Cái gì?! Trên mặt nàng xuất hiện sự tức giận nhưng… “Được, ta đây đi gọi hắn tới.”
Nàng vội vã mặc lại xiêm y, sắc mặt xanh lét vừa cùng Cổ Chi thay đổi lại quần áo, trở lại gian phòng, “Chu…Chu gia, Tô cô nương… nói ngươi tìm ta.” Nàng thở không ra hơi.
Hắn nhịn xuống một bụng cười, “Không có chuyện gì, vốn là có chút đói, nhưng bây giờ càng muốn ngủ, Yên Nhi đâu?”
Nàng phút chốc trừng to mắt. Nàng đời này chưa từng nguyền rủa người nào nhưng nàng phát hiện mình thậm chí muốn mắng người. Hơn nữa còn là nam nhân nàng nhất yêu mến, bất quá nàng vẫn cứng rắn nặn ra nụ cười, “Tốt, ta lập tức đi tìm nàng.”
Sau khi nàng rời đi, hắn cười bật ra.
Chỉ chốc lát sau, Tô Yên Nhi vừa trở lại, hắn phát hiện trên mặt nàng thật nhiều mồ hôi hột, “Rất nóng?”
Như vậy chạy tới chạy lui không đổ mồ hôi mới là lạ, nàng có phải hay không yêu lầm người?
Nàng lắc đầu, “Chúng ta ngủ có được hay không? Ta muốn ngủ a.” Đây là phương pháp cơ bản nhất, giải quyết tốt nhất, nếu không bị hắn gọi tới gọi lui như vậy thì không biết liệu có quên mất mình rốt cuộc có đeo đúng mặt nạ hay không nữa?
Chỉ vài giây nàng đã tựa gối vào trong ngực của hắn trầm trầm ngủ, thật quá mệt mỏi.
Chu Hạo Hi khóe miệng cười một tiếng, chậm rãi cúi đầu, ở trên môi đỏ mọng cúi xuống ôn nhu đặt một nụ hôn, “Ngươi còn muốn chống đỡ không nói? Ta đây sẽ tiếp tục ra chiêu.”
~*~
Ngày thứ hai.
“Cái gì? Ngươi muốn ta đi theo… giường —— thuyền?!”
Cổ Chi vừa nghe Tô Yên Nhi nói, bị làm cho sợ đến cà lăm, thét chói tai!
“Xuỵt!” Tô Yên Nhi vội vàng che miệng nhỏ của nàng lại, khẩn trương quay đầu lại nhìn phía sau gian phòng một cái. Chu Hạo Hi sáng sớm sau khi cùng nàng đại chiến một trận mới mở miệng nói muốn dẫn nàng đi du sơn ngoạn thủy.
“Ngươi muốn đánh thức hắn sao?”
Cổ Chi mãnh liệt lắc đầu. Nàng thật không muốn đâu!
Tô Yên Nhi lúc này mới yên tâm buông tay ra, nhưng Cổ Chi vẫn khó nén kích động thấp giọng nói. “Yên Nhi, ta tuyệt đối không lên thuyền, kia thật là đáng sợ, dù đóng giả là ngươi hay Tiểu Tương Tử, ta cũng sẽ điên mất!”
Vạn nhất một trong hai người không còn kịp trao đổi diện mạo thì làm sao bây giờ?
“Không cần ngươi hầu hạ, Yên Nhi đâu? Nàng tới hầu hạ ta là được.”
“Nhưng là Chu gia không phải nói nàng…”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đi!”
Nàng nhìn chằm chằm hắn, đây là nam nhân vừa mới làm chuyện kia, ôn nhu đa tình vừa cùng nàng ân ái đây sao? Thật là hung dữ mà. “Dạ!”
Nàng vừa đi, hắn mở miệng cười, nàng đến bao giờ bằng lòng thẳng thắn đối với hắn đây?
Tô Yên Nhi đổ mồ hôi lại cùng Cổ Chi thay đổi quần áo, lần nữa trở lại trong phòng cùng hắn tắm rửa như uyên ương sau hắn lại nói đói bụng rồi.
Nàng muốn mau bất tỉnh cho rồi! “Tốt, ta đi giúp ngươi chuẩn bị.”
“Không cần, ngươi mệt mỏi rồi gọi Tiểu Tương Tử đi là được.”
Cái gì?! Trên mặt nàng xuất hiện sự tức giận nhưng… “Được, ta đây đi gọi hắn tới.”
Nàng vội vã mặc lại xiêm y, sắc mặt xanh lét vừa cùng Cổ Chi thay đổi lại quần áo, trở lại gian phòng, “Chu…Chu gia, Tô cô nương… nói ngươi tìm ta.” Nàng thở không ra hơi.
Hắn nhịn xuống một bụng cười, “Không có chuyện gì, vốn là có chút đói, nhưng bây giờ càng muốn ngủ, Yên Nhi đâu?”
Nàng phút chốc trừng to mắt. Nàng đời này chưa từng nguyền rủa người nào nhưng nàng phát hiện mình thậm chí muốn mắng người. Hơn nữa còn là nam nhân nàng nhất yêu mến, bất quá nàng vẫn cứng rắn nặn ra nụ cười, “Tốt, ta lập tức đi tìm nàng.”
Sau khi nàng rời đi, hắn cười bật ra.
Chỉ chốc lát sau, Tô Yên Nhi vừa trở lại, hắn phát hiện trên mặt nàng thật nhiều mồ hôi hột, “Rất nóng?”
Như vậy chạy tới chạy lui không đổ mồ hôi mới là lạ, nàng có phải hay không yêu lầm người?
Nàng lắc đầu, “Chúng ta ngủ có được hay không? Ta muốn ngủ a.” Đây là phương pháp cơ bản nhất, giải quyết tốt nhất, nếu không bị hắn gọi tới gọi lui như vậy thì không biết liệu có quên mất mình rốt cuộc có đeo đúng mặt nạ hay không nữa?
Chỉ vài giây nàng đã tựa gối vào trong ngực của hắn trầm trầm ngủ, thật quá mệt mỏi.
Chu Hạo Hi khóe miệng cười một tiếng, chậm rãi cúi đầu, ở trên môi đỏ mọng cúi xuống ôn nhu đặt một nụ hôn, “Ngươi còn muốn chống đỡ không nói? Ta đây sẽ tiếp tục ra chiêu.”
~*~
Ngày thứ hai.
“Cái gì? Ngươi muốn ta đi theo… giường —— thuyền?!”
Cổ Chi vừa nghe Tô Yên Nhi nói, bị làm cho sợ đến cà lăm, thét chói tai!
“Xuỵt!” Tô Yên Nhi vội vàng che miệng nhỏ của nàng lại, khẩn trương quay đầu lại nhìn phía sau gian phòng một cái. Chu Hạo Hi sáng sớm sau khi cùng nàng đại chiến một trận mới mở miệng nói muốn dẫn nàng đi du sơn ngoạn thủy.
“Ngươi muốn đánh thức hắn sao?”
Cổ Chi mãnh liệt lắc đầu. Nàng thật không muốn đâu!
Tô Yên Nhi lúc này mới yên tâm buông tay ra, nhưng Cổ Chi vẫn khó nén kích động thấp giọng nói. “Yên Nhi, ta tuyệt đối không lên thuyền, kia thật là đáng sợ, dù đóng giả là ngươi hay Tiểu Tương Tử, ta cũng sẽ điên mất!”
Vạn nhất một trong hai người không còn kịp trao đổi diện mạo thì làm sao bây giờ?
Bình luận truyện