Chương 30
“Xuân Nhi, đừng đi, ta không sao đâu, mau hồi cung!” Hồng Linh vừa nói vừa đứng thẳng dậy như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lại nói tới Thanh Trữ cung, đêm nay thật sự là vô cùng náo nhiệt!
Một hoàng hậu mới lén lút rời đi, thì một thái tử Triệu Trinh đã hoảng hốt chạy tới!
Do hoàng thượng từng có thủ dụ, không ai được ngăn cản thái tử, cho nên bọn thị vệ ngoài cửa thấy thái tử liền tránh ra để cho hắn vào, không một ai dám ngăn cản.
Tiểu Hòa mới từ chỗ thái y chạy về, nhìn thấy xa xa có bóng người chạy vào tẩm cung, thị vệ lại không hề có ý ngăn cản, nghĩ chắc là thái tử tới, trong lòng đã không ngừng gào khóc kêu gọi ông trời!
Tiểu Hòa vội vàng chạy đến, tiếc là đã quá muộn—
“Hoàng thượng, lục đệ! Đệ phải cứu huynh…” Triệu Trinh vừa hô vừa chạy vào, nhưng hắn bỗng cứng người, ngu ngơ đứng yên một chỗ!
Hắn khiếp sợ trừng mắt nhìn hai người trên long sàng, không dám chớp mắt! Hắn thật sự không thể nào tin nổi…
Đại hoàng huynh? Sao đêm khuya thế này, đại hoàng huynh còn đến đây làm gì?
Triệu Tĩnh sợ đến ngây người, cơ thể hắn cứng ngắc, hậu huyệt co rút mãnh liệt, kẹp chặt Triệu Hồng Lân đến đổ mổ hôi lạnh!
Triệu Hồng Lân liếc mắt nhìn thái tử một cái, sau đó kéo long bào che lại nơi kết hợp giữa hai người, rồi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Triệu Trinh!
“Hai người… hoàng thượng… cửu hoàng thúc… hai người…” Triệu Trinh ngơ ngác nhìn, lắp bắp không nói nên lời.
Hắn không bao giờ có thể tưởng tượng nổi rằng mình sẽ có ngày phải nhìn thấy cảnh này!
“Biến!” Triệu Hồng Lân nhìn thẳng về phía hắn.
Nhưng Triệu Tĩnh nhớ tới lúc thái tử chạy vào miệng còn hô cứu mạng, bởi vậy liền bất chấp xấu hổ mà gọi Triệu Trinh lại: “Chờ một chút… đại ca… a…”
Triệu Hồng Lân đâm vào một cái, cảnh cáo trừng mắt liếc hắn, nếu hắn có dũng khí gọi Triệu Trinh lại, nhất định y sẽ ở trước mặt Triệu Trinh làm tiếp công việc dang dở, để xem sau này hắn còn mặt mũi gặp Triệu Trinh nữa không.
Triệu Trinh nhìn Triệu Tĩnh, có lẽ là khinh bỉ, có lẽ là đồng tình, mà cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ khiến cho Triệu Tĩnh xấu hổ, hai tay hắn ôm đầu không ngừng rơi lệ.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, thì ra là tứ vương gia Triệu Kỳ đang muốn xông vào nơi đây nhưng lại bị thị vệ ngăn lại…
Triệu Trinh vẻ mặt đau thương, khóe miệng khẽ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tất cả các ngươi đều điên rồi! Đều điên rồi…”
Hắn vốn từ dưới thân tứ đệ thoát đi, chạy tới nơi này muốn tìm sự che chở của hoàng thượng. Nào ngờ, bản thân hoàng thượng cũng đang bị thần tử lăng nhục!
Một người là huynh đệ, một người là hoàng thúc, tông thất đại Tống, hoàng tộc huyết mạch, chẳng lẽ tất cả đều là lũ người điên cuồng loạn luân sao?
Triệu Trinh lảo đảo bước ra, đau thương buồn bã tới cực điểm!
Một lát sau, tiếng ồn ào bên ngoài dừng hẳn. Triệu Tĩnh nghe thấy Tiểu Hòa ra lệnh cho đám thị vệ không được cho bất luận kẻ nào tiến vào, nếu không tất cả sẽ bị chặt đầu!
Triệu Tĩnh trong tâm hỗn loạn, chuyện hắn lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
Nhưng mà người kia lại khác, sau hết thảy mọi chuyện, y lại bắt đầu di chuyển!
Triệu Tĩnh lắc lư thân thể, không phải vì nghênh hợp, mà là giãy dụa: “Không, cửu hoàng thúc, ngươi đi đi! Đừng hành hạ ta nữa…”
Việc vừa nãy đã làm trái tim hắn như vỡ nát, may mắn người đập nát nó là đại ca chứ không phải Hồng Linh. Chỉ là sau này, hắn phải đối mặt với đại ca thế nào đây?
Nếu Triệu Hồng Lân bởi vậy mà buông tha hắn, thì y đã không phải là Triệu Hồng Lân nữa: “Đến chết ta cũng không tha cho ngươi! Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, vĩnh viễn ngươi sẽ phải sống trong thống khổ!”
Mà có nỗi đau đớn nào hơn nỗi đau cả đời không chiếm được trái tim người mình yêu đây?
Rốt cuộc, tại một lần cao trào, Triệu Tĩnh đã bất tỉnh nhân sự.
Triệu Hồng Lân rút ra, nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy rời đi. Vừa vén rèm ra, y đã thấy Bình thái y ôm hòm thuốc đang đi qua đi lại bên ngoài, vẻ mặt bối rối lo âu, mà Tiểu Hòa và Tiểu Thuận đã chuẩn bị nước nóng, vẻ mặt cũng tràn ngập sốt ruột lo lắng.
Xem ra bọn họ đã quen với việc hoàng đế bị y ức hiếp, công việc sau đó cũng đã thành thói quen rồi.
Cười lạnh một tiếng, Triệu Hồng Lân phi thân ra ngoài cửa sổ, thân ảnh màu đen chạy trên mái ngói đỏ, dung nhập vào bóng đêm rồi biến mất.
Bình thái y vội vã đi vào, vừa xử lý vết thương vừa khẽ cau mày.
Với thân thủ của Cần vương, y mà muốn lấy mạng hoàng thượng thì dễ như trở bàn tay, vậy mà y không làm vậy. Còn hoàng thượng tuy anh minh, nhưng lại quá cố chấp trong chuyện tình yêu, mỗi lần hắn không chịu được mà hạ lệnh chém đầu Cần vương, nhưng chỉ chốc lát sau đã thu hồi thánh mạng. May là việc này cũng chỉ có ba người bọn họ biết, nếu không, uy tín của hoàng thượng còn đâu nữa?
Đầu tháng tám, khí trời lúc này đang vào thu, mặt trời tỏa nắng đến chói mắt.
Trong cung truyền ra tin hoàng thượng long thể không khỏe, nghe nói là do ngày đêm lo lắng việc nước đến nỗi long thể suy yếu, lại thêm thời tiết mấy ngày gần đây nóng bức vô cùng, kết quả dẫn đến hôn mê! Thái y yêu cầu cần phải điều khí dưỡng thân mấy ngày mới có thể khôi phục.
Cả triều văn võ tập mãi cũng thành quen việc hoàng thượng mỗi lần ngã bệnh phải bảy ngày mới có thể khỏe lại, rất may là gần đây thiên hạ đều thái bình, không có đại sự nào cần kinh động đến thánh giá, còn các việc nhỏ thì bá quan đều có thể tự giải quyết ổn thỏa, cho nên hoàng thượng cũng được thanh tĩnh nghỉ ngơi an dưỡng.
Hoàng hậu đến thăm hoàng thượng, nhưng vừa đi vào Thanh Trữ cung, nàng lại có chút chần chừ.
Hoàng thượng ngã bệnh, đáng lẽ thân là hoàng hậu phải dẫn đầu mọi người tới thăm. Nhưng lần này lại không hề giống với mọi khi, hoàng thượng bệnh đã ba ngày, vậy mà hoàng hậu lại chần chừ tới buổi trưa mới chịu tới thăm hỏi.
Ngay cả nha đầu Xuân nhi cũng cảm thấy tiểu thư nhà mình có chút bất thường! Từ buổi đêm trước khi hoàng thượng ngã bệnh, tiểu thư đã bắt đầu cư xử rất kì lạ, nàng thường xuyên trầm tư, thỉnh thoảng lại vô cớ thở dài rơi lệ, không hề giống với tính tình phóng khoáng của nàng.
Thân là nha đầu mà không biết chủ nhân của mình bị làm sao, Xuân Nhi cũng chỉ có thể khuyên tiểu thư đi thăm hoàng thượng, tránh cho tiểu thư quá lo lắng nhưng lại không hạ quyết tâm được, thấy vậy Xuân Nhi cũng sốt ruột lắm!
Hồng Linh bước từng bước vào trong, chứng kiến hoàng thượng sắc mặt trắng bệch nằm trên long sàng, nàng sững sờ bất động.
Tất cả điều này, vốn quen thuộc đến mức nào, năm năm nay nàng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều lo lắng như có lửa đốt trong lòng. Nhưng lúc này đây, trong lòng nàng lại như có cơn gió lạnh đang rít gào, làm đông cứng đến từng khớp xương thớ thịt của nàng. Bầu không khí ở nơi này và cả người đang nằm trên giường kia đều khiến nàng nhớ lại tình cảnh không nên nhìn thấy đó.
Đáng nhẽ nàng không nên quay lại vào cái đêm định mệnh ấy. Những hình ảnh trong đêm ấy cứ như một ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim nàng, như một dấu ấn khắc sâu vào trong tâm can nàng, cho dù có muốn xóa đi cũng không thể xóa được, nó cứ dày vò nàng khiến nàng thỉnh thoảng lại phải bừng tỉnh giữa đêm khuya khi vô tình gặp phải cơn ác mộng. Nhiều lúc nàng muốn nói ra nỗi lòng đau khổ của mình cho một ai đó, nhưng không thể, cuối cùng chỉ có thể tự dày vò mà gặm nhấm vết thương của chính mình.
“Sao nàng lại ở đây, Hồng Linh…” Triệu Tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi vừa mở mắt ra lại thấy hoàng hậu của mình đang ngơ ngác đứng đó.
Bình luận truyện