Hoàng Tộc
Quyển 1 - Chương 59: Một phong mật thư
Phong Truy Vân giống hệt như người bị ong vò vẽ đốt, bị đám ăn mày lao tới, trong nháy mắt xiêm y của hắn đã bị xé rách, tử kim quan trên đầu cũng không biết bị ai lấy đi, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi, hắn lúc này bất kể thân phận không thèm để ý tới việc bị người khác chê cười, rút đao ra chém ngang bổ dọc nhất thời ánh đao um tùm sát khí trùng thiên, Ảnh võ sĩ uy phong đại hiển, đám khất cái sợ tới mức ù té mà chạy, những nơi bọn họ chạy đá lại đổ ập xuống, vài tên tiểu ăn mày ác động, đem cả phân heo mà ném vào hắn.
Những tên khất cái này thấy hắn lấy đao đuổi theo thì chạy vào trong ngõ nhỏ, Phong Truy Vân cũng không dám đuổi theo, hắn vừa quay về, những khất cái khác lại chui ra, lấy đá và phân ném về phía hắn.
Phong Truy Vân dùng Nghênh Tuyết đao pháp ánh đao bổ ngang, hàn khí quanh quẩn, múa đến nỗi không có khe hở nhưng đám ăn mày nhân số quá đông lại không kể quy củ khiến cho hắn khó lòng phòng bị, thỉnh thoảng ăn vài cục gạch làm đầu vàng mắc hoa.
Lúc này một tên ăn mày lấy một cái túi ra đưa cho Tam Nhãn Di lặc, đây là thứ mà hắn vừa lấy được trên người của Phong Truy Vân, Tam Nhãn Di Lặc mở ra, thì thấy bên trong có một phong thư, hắn đoán đây là thứ Vô Tấn cần có liền huýt sáo, đám ăn mày thoáng cái đã chạy sạch sẽ.
Phong Vân Truy vừa thoát khỏi đám tiểu quỷ ăn mày thì quần áo đã bị xé rách hoàn toàn, mặt mũi bầm dập, trên tóc tai quần áo dính đầy phân mùi hôi ngút trời hắn lúc này tức giận như muốn nổi điên nhưng đám ăn mày đều đã trốn sạch sẽ hắn tuy điên mà không có chỗ phát tiết.
Hắn võ nghệ tuy cao cường nhưng phải có đối thủ mới được những tên khất cái này không võ nghệ thì không nói quan trọng hơn là Phong Vân Truy không có kinh nghiệm giao thủ với ăn mày, ăn mày nào cũng có thủ lĩnh bắt giặc phải bắt vua trước, hoặc hắn hô gọi binh sĩ là hắn chấp hành công vụ tuyệt mật thì binh sĩ đã giúp hắn đuổi những tên ăn mày đi đáng tiếc đạo lý đối nhân xử thế này hắn lại không hiểu.
Ở trên đường mọi người ở phía xa xa chỉ chỉ trỏ trỏ, che miệng cười không ngừng, đám binh sĩ càng cười đau cả bụng, Ảnh võ sĩ cao cao tại thượng hiện tại đã gặp rủi ro rồi.
....
Ở trong phòng Hắc Mễ đưa phong thư cho Vô Tấn, lúc này cách thời gian đám ăn mày vây quanh Ảnh võ sĩ khoảng chừng một chung trà, Vô Tấn tiếp nhận thư chỉ thấy trên thư viết: Trưởng sử Từ Viễn thân khải, đúng là phong thư này rồi, Vô Tấn lại nhìn xuyên qua thư, ở bên trong tựa hồ có hai trang giấy.
Hắn đương nhiên muốn xem nhưng phía trên có dán xi một khi mở ra là hủy mất, Tô Hàn Trinh yêu cầu hắn không được phép đánh rắn động cỏ cho nên phong thư này nhất định phải còn nguyên mà mang về nói thì dễ nhưng đây là phong thư chính thức hắn nhất thời thấy khó khăn, Hắc Mễ bên cạnh kinh nghiệm phong phứ, cầm thư lên nhìn rồi cười nói:
- Loại chuyện này có cao nhân, công tử theo ta, ngay ở Bắc thị.
Bắc thị rất lớn, chiếm diện tích chừng hai trăm mẫu, có rất nhiều đường phố, Vô Tấn theo Hắc Mễ đi tới một con hẻm nhỏ, tới một tòa nhà cũ nát, ở trên đó có treo một nhãn hiệu:
- La ký in ấn phường.
Hóa ra là một người in ấn, Hắc Mễ trầm giọng cười nói:
- Đây là treo đầu dê bán thịt chó hắn không dựa vào in ấn mà kiếm tiền.
Hắc Mễ gõ cửa, bên trong là một thiếu niên gầy yếu, hắn nhận ra Hắc Mễ:
- Hóa ra là hắc đại thúc, thúc tìm cha ta sao?
- Ừ, hắn có ở đây không?
- Có!
Thanh niên chạy về phòng:
- Phụ thân Hắc đại thúc tìm cha.
Chỉ thấy ở bên trong đi ra một nam tử ba mươi mấy tuổi, tướng mạo bình thường, nhìn không ra vẻ đặc thù nhưng Vô Tấn lại chú ý tới mười ngón tay của hắn đặc biệt dài nhỏ.
Nam tử và Hắc Mễ rất quen thuộc, hắn cười cười đấm cho Hắc Mễ một quyền:
- Tiểu tử ngươi lâu ngày không tới khiến cho ta sắp chết đói rồi.
Hắc Mễ cười cười:
- Hiện tại không phải đã tới rồi sao.
Hắn chỉ chỉ Vô Tấn:
- Đây là em vợ của ta, là Vô Tấn công tử, có việc tìm ngươi hỗ trợ.
Hắn lại thấp giọng nói nhỏ với nam tử:
- Tuyệt đối tin cậy.
Nam tử gật đầu, hướng về phía Vô Tấn ôm quyền nói:
- Tại hạ là La Vũ, ngoại hiệu là Long Trảo, Vô Tấn công tử về sau có công việc in ấn gì thì không ngại đến tiểu điểm, bên ngoài không in nhưng ở đây đều in.
Vô Tấn minh bạch ví dụ như vé xe thuế phiếu thời đại này đều có hắn tò mò hỏi:
- Vậy ngân phiếu có thể in sao?
- Công tử hỏi chuyện này rất hay.
La Vũ cười nhạt một tiếng:
- Ngâng phiếu của Đông Lai tiền trang cùng với Bách Phú tiền trang thì nguy hiểm quá lớn, triều đình ra ý chỉ ai mà làm giả ngân phiếu thì cả nhà bị diệt tộc, ta cũng không dám, mà làm giả ngân phiếu của Tề đại phúc thì mặc dù không có xử phạt gì nhưng kỹ thuật phòng ngừa của bọn họ rất khó khăn, ta cũng từng phá gỉi chế tạo ra một loại nước dưới ánh sáng có năm màu không thể đạt tới bảy màu như bọn họ, nếu không làm được giống như đúc thì cũng là thất bại, cho nên ta cũng không tiếp cho nên công tử nói rất hay ngoại trừ ngân phiếu và tiền giấy thì cái khác đều in.
Vô Tấn cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, hắn gật gật đầu:
- Ta hiểu hôm nay ta có chuyện phiền toái cần tìm đại ca.
Hắn đem thư giao cho La Vũ, Hắc Mễ ở bên cạnh cười nói:
- Phong thư này làm phiền giúp ta làm một cái tương tự, kể cả giấy của thư.
La Vũ nhìn phong thư rồi cười nói:
- Thư tín của Giang Ninh phủ, phong thư và giấy viết ta đều có, xin mời đi theo ta.
Hắn mang hai người đi vào một gian phòng nhỏ, phòng nhỏ rất mờ, chất đấy loại ấn phẩm, trong đó có một cái bàn đoán chừng là văn phòng của hắn.
La Vũ mang theo một đống giấy đi ra, Vô Tấn liếc nhìn là nhận ra lá thư này giống phong thư như đúc đều có ấn màu đỏ của giang Ninh phủ.
Hắn quay đầu lại hỏi Vô Tấn:
- Công tử muốn thế nào, là đổi phong thư khác hay là làm một bức thư mới.
Hắc Mễ vội vàng giải thích cho Vô Tấn:
- Lão La ngoại hiệu là Long Trảo trên thực tế hắn giỏi về bắt chước bút tích có thể làm giả thành thực, trừ phi là cao thủ hoặc bản thân người đó mới có thể phân biệt rõ ràng người bình thường không nhìn ra nổi.
Vô Tấn giờ mới hiểu được quả nhiên là tả đạo quỷ tài, hôm nay coi như hắn được mở mang kiến thức, hắn liền cười nói:
- Ta xem thư một chút rồi nói sau.
La Vũ lấy một con dao, cẩn thận từng ly từng tí cắt phong thư từ phía sau, Vô Tấn nhìn một lát rồi trầm tư:
- Phong thư sao một lần là được, làm phiên La đại ca làm cho ta một phong thư nữa.
- Không thành vấn đề, công tử chờ một chút.
Những tên khất cái này thấy hắn lấy đao đuổi theo thì chạy vào trong ngõ nhỏ, Phong Truy Vân cũng không dám đuổi theo, hắn vừa quay về, những khất cái khác lại chui ra, lấy đá và phân ném về phía hắn.
Phong Truy Vân dùng Nghênh Tuyết đao pháp ánh đao bổ ngang, hàn khí quanh quẩn, múa đến nỗi không có khe hở nhưng đám ăn mày nhân số quá đông lại không kể quy củ khiến cho hắn khó lòng phòng bị, thỉnh thoảng ăn vài cục gạch làm đầu vàng mắc hoa.
Lúc này một tên ăn mày lấy một cái túi ra đưa cho Tam Nhãn Di lặc, đây là thứ mà hắn vừa lấy được trên người của Phong Truy Vân, Tam Nhãn Di Lặc mở ra, thì thấy bên trong có một phong thư, hắn đoán đây là thứ Vô Tấn cần có liền huýt sáo, đám ăn mày thoáng cái đã chạy sạch sẽ.
Phong Vân Truy vừa thoát khỏi đám tiểu quỷ ăn mày thì quần áo đã bị xé rách hoàn toàn, mặt mũi bầm dập, trên tóc tai quần áo dính đầy phân mùi hôi ngút trời hắn lúc này tức giận như muốn nổi điên nhưng đám ăn mày đều đã trốn sạch sẽ hắn tuy điên mà không có chỗ phát tiết.
Hắn võ nghệ tuy cao cường nhưng phải có đối thủ mới được những tên khất cái này không võ nghệ thì không nói quan trọng hơn là Phong Vân Truy không có kinh nghiệm giao thủ với ăn mày, ăn mày nào cũng có thủ lĩnh bắt giặc phải bắt vua trước, hoặc hắn hô gọi binh sĩ là hắn chấp hành công vụ tuyệt mật thì binh sĩ đã giúp hắn đuổi những tên ăn mày đi đáng tiếc đạo lý đối nhân xử thế này hắn lại không hiểu.
Ở trên đường mọi người ở phía xa xa chỉ chỉ trỏ trỏ, che miệng cười không ngừng, đám binh sĩ càng cười đau cả bụng, Ảnh võ sĩ cao cao tại thượng hiện tại đã gặp rủi ro rồi.
....
Ở trong phòng Hắc Mễ đưa phong thư cho Vô Tấn, lúc này cách thời gian đám ăn mày vây quanh Ảnh võ sĩ khoảng chừng một chung trà, Vô Tấn tiếp nhận thư chỉ thấy trên thư viết: Trưởng sử Từ Viễn thân khải, đúng là phong thư này rồi, Vô Tấn lại nhìn xuyên qua thư, ở bên trong tựa hồ có hai trang giấy.
Hắn đương nhiên muốn xem nhưng phía trên có dán xi một khi mở ra là hủy mất, Tô Hàn Trinh yêu cầu hắn không được phép đánh rắn động cỏ cho nên phong thư này nhất định phải còn nguyên mà mang về nói thì dễ nhưng đây là phong thư chính thức hắn nhất thời thấy khó khăn, Hắc Mễ bên cạnh kinh nghiệm phong phứ, cầm thư lên nhìn rồi cười nói:
- Loại chuyện này có cao nhân, công tử theo ta, ngay ở Bắc thị.
Bắc thị rất lớn, chiếm diện tích chừng hai trăm mẫu, có rất nhiều đường phố, Vô Tấn theo Hắc Mễ đi tới một con hẻm nhỏ, tới một tòa nhà cũ nát, ở trên đó có treo một nhãn hiệu:
- La ký in ấn phường.
Hóa ra là một người in ấn, Hắc Mễ trầm giọng cười nói:
- Đây là treo đầu dê bán thịt chó hắn không dựa vào in ấn mà kiếm tiền.
Hắc Mễ gõ cửa, bên trong là một thiếu niên gầy yếu, hắn nhận ra Hắc Mễ:
- Hóa ra là hắc đại thúc, thúc tìm cha ta sao?
- Ừ, hắn có ở đây không?
- Có!
Thanh niên chạy về phòng:
- Phụ thân Hắc đại thúc tìm cha.
Chỉ thấy ở bên trong đi ra một nam tử ba mươi mấy tuổi, tướng mạo bình thường, nhìn không ra vẻ đặc thù nhưng Vô Tấn lại chú ý tới mười ngón tay của hắn đặc biệt dài nhỏ.
Nam tử và Hắc Mễ rất quen thuộc, hắn cười cười đấm cho Hắc Mễ một quyền:
- Tiểu tử ngươi lâu ngày không tới khiến cho ta sắp chết đói rồi.
Hắc Mễ cười cười:
- Hiện tại không phải đã tới rồi sao.
Hắn chỉ chỉ Vô Tấn:
- Đây là em vợ của ta, là Vô Tấn công tử, có việc tìm ngươi hỗ trợ.
Hắn lại thấp giọng nói nhỏ với nam tử:
- Tuyệt đối tin cậy.
Nam tử gật đầu, hướng về phía Vô Tấn ôm quyền nói:
- Tại hạ là La Vũ, ngoại hiệu là Long Trảo, Vô Tấn công tử về sau có công việc in ấn gì thì không ngại đến tiểu điểm, bên ngoài không in nhưng ở đây đều in.
Vô Tấn minh bạch ví dụ như vé xe thuế phiếu thời đại này đều có hắn tò mò hỏi:
- Vậy ngân phiếu có thể in sao?
- Công tử hỏi chuyện này rất hay.
La Vũ cười nhạt một tiếng:
- Ngâng phiếu của Đông Lai tiền trang cùng với Bách Phú tiền trang thì nguy hiểm quá lớn, triều đình ra ý chỉ ai mà làm giả ngân phiếu thì cả nhà bị diệt tộc, ta cũng không dám, mà làm giả ngân phiếu của Tề đại phúc thì mặc dù không có xử phạt gì nhưng kỹ thuật phòng ngừa của bọn họ rất khó khăn, ta cũng từng phá gỉi chế tạo ra một loại nước dưới ánh sáng có năm màu không thể đạt tới bảy màu như bọn họ, nếu không làm được giống như đúc thì cũng là thất bại, cho nên ta cũng không tiếp cho nên công tử nói rất hay ngoại trừ ngân phiếu và tiền giấy thì cái khác đều in.
Vô Tấn cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, hắn gật gật đầu:
- Ta hiểu hôm nay ta có chuyện phiền toái cần tìm đại ca.
Hắn đem thư giao cho La Vũ, Hắc Mễ ở bên cạnh cười nói:
- Phong thư này làm phiền giúp ta làm một cái tương tự, kể cả giấy của thư.
La Vũ nhìn phong thư rồi cười nói:
- Thư tín của Giang Ninh phủ, phong thư và giấy viết ta đều có, xin mời đi theo ta.
Hắn mang hai người đi vào một gian phòng nhỏ, phòng nhỏ rất mờ, chất đấy loại ấn phẩm, trong đó có một cái bàn đoán chừng là văn phòng của hắn.
La Vũ mang theo một đống giấy đi ra, Vô Tấn liếc nhìn là nhận ra lá thư này giống phong thư như đúc đều có ấn màu đỏ của giang Ninh phủ.
Hắn quay đầu lại hỏi Vô Tấn:
- Công tử muốn thế nào, là đổi phong thư khác hay là làm một bức thư mới.
Hắc Mễ vội vàng giải thích cho Vô Tấn:
- Lão La ngoại hiệu là Long Trảo trên thực tế hắn giỏi về bắt chước bút tích có thể làm giả thành thực, trừ phi là cao thủ hoặc bản thân người đó mới có thể phân biệt rõ ràng người bình thường không nhìn ra nổi.
Vô Tấn giờ mới hiểu được quả nhiên là tả đạo quỷ tài, hôm nay coi như hắn được mở mang kiến thức, hắn liền cười nói:
- Ta xem thư một chút rồi nói sau.
La Vũ lấy một con dao, cẩn thận từng ly từng tí cắt phong thư từ phía sau, Vô Tấn nhìn một lát rồi trầm tư:
- Phong thư sao một lần là được, làm phiên La đại ca làm cho ta một phong thư nữa.
- Không thành vấn đề, công tử chờ một chút.
Bình luận truyện