Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 40: 40: Ngươi Quan Tâm Đến Ta Sao




EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Lần này A Mao không ngồi bên ngoài, hắn đi theo vào trong xe ngựa, "Mới đưa đến ban ngày thôi, sau khi đưa công tử đến học đường, không lâu sau khi chúng ta hồi phủ, A Cần ca ca vốn dĩ không muốn nhận lấy, nhưng bọn họ đem dây thừng ném đi liền bỏ chạy, thật ghê gớm! A Cần ca ca sợ ngựa để bên người sẽ bị người khác dắt đi, đành đem nó mang vào phủ."
"Ừm."
Khó thật, sao Tạ Thời Quyết này lại làm người ngoan cố như vậy.
Sau khi hồi phủ Đoạn Hành Dư liền ra mặt cỏ nhìn qua trước khi về hậu viện, liền thấy Hạo Vũ nhàn nhã ăn cỏ, tuy được về có một ngày nhưng vô cùng an phận.
Vừa vào cửa, đã thấy được Diệp Tri Thu đang ngồi bên ngoài lan can ngủ gật.
"Sao ngươi lại ngồi ở chỗ này?"
Diệp Tri Thu giật mình một cái, tỉnh lại.
Uyển Nhi cùng Bình Nhi nghe tiếng liền đi ra.
Diệp Tri Thu đứng lên, chân còn có chút tê, nàng không thèm để ý chút hình tượng mà khom lưng đấm chân, đối với trêu chọc của hai người cũng không xấu hổ, ngược lại nói: "Đúng vậy, các ngươi không biết Nhị công tử có biết bao nhiêu người nhớ thương đâu, ta không thể không ân cần với hắn."
Đoạn Hành Dư không cãi nàng, chờ nàng đấm chân xong mới nói: "Có chuyện gì vào nhà nói."
Uyển Nhi cùng Bình Nhi tự giác lui xuống, Diệp Tri Thu đi theo hắn vào trong nhà.
"Đêm nay ngươi có việc gì không?"
"Ăn cơm, học tập, ngủ."
Diệp Tri Thu còn tưởng bản thân đang nghe lầm, "Học tập?"
"Sao? Có vấn đề gì? Hiện tại ta mỗi ngày đều ngoan ngoãn học tập hướng đến tương lai trở thành đệ tử tốt."
"Lúc thi đại học còn chưa thấy ngươi nỗ lực như thế, sao vào trong này lại thông suốt rồi?"
Đoạn Hành Dư không tỏ ý kiến, trong lòng chỉ nghĩ là do lúc ấy hắn vẫn còn là thiếu niên vô tri.
Diệp Tri Thu rốt cuộc cũng nói đến chính sự, "Tối hôm qua ngươi đến chỗ Tạ Thời Quyết, một đêm không về, có phải các ngươi làm chuyện kia không?"
Đoạn Hành Dư nhìn nàng, "Làm chuyện gì?"
"Có phải ở bên nhau không?" Diệp Tri Thu có vẻ thực kích động, "Ta phải nói, thật sự, Tạ Thời Quyết là nam nhân tốt như vậy, sao ngươi có thể không động tâm."
"Không có.

Đêm qua hắn phát sốt."
"Cái gì? Có nghiêm trọng không? Hiện tại như thế nào rồi? Vậy sao ngươi đã trở lại rồi? Không ở đó chiếu cố hắn sao?" Tuy nói rằng hiện tại nàng một lòng tác hợp hai người này, nhưng nói thế nào Tạ Thời Quyết cũng là chồng yêu từ miệng nàng gọi mấy tháng trời.


Sao Diệp Tri Thu có thể không nóng nảy?
Đoạn Hành Dư xoa huyệt thái dương, "Đã hạ sốt.

Trong phủ hắn nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không chăm sóc hắn tốt sao?"
"Sao có thể giống nhau? Bình thường ai trong thời điểm yếu ớt, nếu có người ở bên cạnh chiếu cố, chắc chắn tình cảm sẽ mau chóng thăng tiến khăng khít!"
"..."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Hồi trước ngươi bị sốt một lần, ta còn đi mua thuốc bưng nước cho ngươi, ngươi không phải thấy vô cùng ấm áp sao?"
"..." Là rất cảm ơn nàng.

"Không cần thiết phải thăng tiến."
"Vậy là ý gì?" Diệp Tri Thu choáng váng, "Ngươi còn chưa cùng hắn ở bên nhau?"
Đoạn Hành Dư trắng mắt liếc nàng một cái, "Rõ ràng hắn thích Thái Vũ Quân!"
"Đó là ở trong tiểu thuyết! Rõ ràng sau này ngươi mới đến, mạch truyện liền phát sinh biến hóa nha, những chuyện xảy ra trong tiểu thuyết có lẽ căn bản sẽ không phát sinh, hiện tại có khả năng Tạ Thời Quyết không có thích Thái Vũ Quân."
Đoạn Hành Dư nghẹn một chút.
Trước mắt xác thật không có bất luận dấu hiệu nào cho thấy hắn thích Thái Vũ Quân.
"Ngươi nếu thật sự không thích hắn thì ta cũng sẽ không nhiều lời khuyên ngươi, nhưng ta lại thấy ngươi đang mang thái độ ba phải cái nào cũng được, cảm giác như trong lòng ngươi vẫn còn một khúc mắc mấu chốt, nếu các ngươi cứ như vậy bỏ lỡ nhau thật đáng tiếc."
Đoạn Hành Dư xác thật cũng không hiểu nổi tâm tư chính mình.

Nói hắn không thích y, cũng không phải, nhưng nếu nói hắn thích, hắn cũng không biết...!Còn có...
"Ta là người thế kỷ 21, cho dù tới ở nơi này cũng sẽ không chịu nổi tam thê tứ thiếp, sao ta có thể với người khác cùng chung một nam nhân..."
Đoạn Hành Dư đỏ mặt, cùng chung nam nhân nghe rất quái lạ, nhưng đây chính là biểu đạt ý tứ hắn.
"Sao có thể tam thê tứ thiếp được? Trong tiểu thuyết Tạ Thời Quyết là..." Nàng ngừng lại, hình tượng Tạ Thời Quyết trong tiểu thuyết là ngươi cao lãnh không gần nữ sắc, nhưng hắn không phải vai chính, kết cục của tiểu thuyết cuối cùng cũng không miêu tả đến hắn, ai cũng không biết được lúc sau hắn có bao nhiêu thê thiếp."
Kỳ thật nàng cũng không dám nói.
Nàng nhìn Đoạn Hành Dư, nuốt nuốt nước miếng, "Vậy ngươi nhìn thấy hắn có người khác...!sao?"

"Ừm." Đoạn Hành Dư nhớ tới Vệ Linh, trong lòng có một loại cảm xúc khó nói nên lời.
"A..." Diệp Tri Thu há miệng thở dốc, cũng không thể nói gì hơn.
Chuyện như vậy có lẽ người nơi này có thể tiếp thu, nhưng bọn hắn đều đến từ thế kỷ 21, sao có thể nguyện ý cùng người khác chia sẻ tình lữ?
Tạ Thời Quyết có lẽ không hiểu, nhưng Diệp Tri Thu không thể không hiểu.
Huống hồ Đoạn Hành Dư vốn luôn chọc người yêu thích, tự nhiên sẽ càng khinh thường việc như vậy.
Diệp Tri Thu cũng không hề khuyên hắn thêm, ngược lại muốn nói chuyện gì đó dời đi lực chú ý.
Đoạn Hành Dư cuối cùng cũng không thể học tập mà đi theo Diệp Tri Thu ma ma chạy ra ngoài.
Buổi đêm kinh thành đông đúc không có nửa phần quạnh quẽ, từ lúc Diệp Tri Thu vào kinh tới nay cũng chưa từng ra ngoài đi dạo, đúng lúc này là thời điểm náo nhiệt nhất trên đường.
Một đống người vây quanh một chỗ, tiếng hoan hô không ngừng, dòng người chen chúc xô đẩy, Diệp Tri Thu lôi kéo Đoạn Hành Dư chen vào bên trong, nguyên lai ở đó có người đang biểu diễn phun lửa.
Loại xiếc ảo thuật này có thể thường xuyên thấy trên truyền hình, thật sự vẫn khuôn sáo như cũ, nhưng không cản trở Diệp Tri Thu xem đến vui vẻ.
Thật ra Đoạn Hành Dư cũng không hứng thú lắm.
Tạp kỹ sư giơ cây đuốc lên thiêu đốt, mạnh mẽ đem nó nhét vào trong miệng.

Sau đó lửa lập tức tắt, nhưng tạp kỹ sư vẫn không bị hao tổn lông tóc gì.
Đoạn Hành Dư hoảng sợ, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Diệp Tri Thu cũng nhảy lên.

Tiếng ồn đập vào khiến đầu óc hắn ong ong, không tự giác mà che đi lỗ tai.
Nàng nghiêng đầu nhìn Đoạn Hành Dư liếc mắt một cái, "Ngươi không thích xem thì nói ta, ta đi mua chút hạt dẻ rang đường cho ngươi được không? Ta vừa nhìn thấy bên kia có bán."
Nàng kêu thật sự lớn tiếng, chung quanh lại ồn ào, Đoạn Hành Dư cũng không thể không học theo bộ dáng của nàng, lớn tiếng kêu: "Cùng đi đi?"
Diệp Tri Thu lại hô trở về: "Ngươi đi trước đi! Ta ở lại xem một chút! Lát nữa sẽ đi qua tìm ngươi!"
Nàng vừa nói vừa hướng mắt đến ngọn lửa phía trên, vỗ tay, "Hay!"
Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ: "Vậy ngươi chú ý an toàn!"

Diệp Tri Thu vẫy vẫy tay.

Đoạn Hành Dư rẽ hướng đi ra ngoài, đi đến chỗ bán hàng rong ven đường.
"Lão bản, cho một phần hạt dẻ rang đường."
"Được rồi."
Đoạn Hành Dư nhìn bảng giá treo bên cạnh, móc ra một tờ ngân phiếu, hắn ra cửa vội vàng, bình thường cũng không cần phải dùng đến bạc, tìm khắp người cũng chỉ có một tờ ngân phiếu.
Lão bản vừa thấy, "Công tử, ngân phiếu này của ngài lớn quá..."
"Không thể thối sao?"
"Cũng không phải là..."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Một đôi tay từ phía sau hắn duỗi ra, đưa bạc vụn cho lão bản.
"Ta thay hắn thanh toán."
"Được rồi." Lão bản nhận bạc, đem hạt dẻ đưa cho Đoạn Hành Dư.
"Đoạn ca!"
Đoạn Hành Dư liếc mắt nhìn Tạ Thời Quyết một cái, lại nhìn về phía Thập hoàng tử Tạ Thời Sâm, hành lễ, "Bái kiến..."
"Ai..." Tạ Thời Sâm dựng thẳng một ngón tay chặn miệng ngăn hắn lại.
Ngay lập tức, Tạ Thời Quyết lại bắt lấy tay hắn, đem hắn kéo đến bên cạnh.
Đoạn Hành Dư nhìn lão bản liếc mắt một cái, bừng tỉnh đại ngộ, cũng may không làm người khác phát hiện.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, hắn rút tay khỏi lòng bàn tay mang hơi lạnh của Tạ Thời Quyết.
Hắn nhìn Tạ Thời Quyết, thoáng lui một bước, "Đa ta.

Ngày khác ta sẽ trả lại bạc cho ngươi."
Tạ Thời Sâm vẫy vẫy tay, hào phóng nói, "Không có việc gì, không cần, Cửu ca của chúng ta đâu thiếu từng này bạc."
Tạ Thời Quyết lựa tựa hồ cười một chút, tiện đà ho khan vài tiếng.
"Cửu ca, ngươi thế nào rồi?"
Đoạn Hành Dư nhíu mày, chỉ sợ thân mình y vẫn còn chưa tốt, vậy mà bây giờ đã chạy ra ngoài.
Tạ Thời Quyết ngừng ho khan, hắn lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn, "Không có việc gì."
Nhìn qua hắn trong chớp mắt, Đoạn Hành Dư liền nhíu mày.
"Thập điện hạ sao lại xuất cung?"
Tạ Thời Sâm liếc nhìn ca hắn một cái, cũng không có ý định trốn tránh, liền thản nhiên nói, "Gần đây tâm tình Cửu ca không tốt, Duẫn hoàng thúc để ta ra bồi hắn giải sầu."

Đoạn Hành Dư liếc mắt nhìn Tạ Thời Quyết, đối phương dường như cảm được ánh mắt liền gật gật đầu, vẫn không phủ nhận, ngược lại buồn bã nói, "Ừm.

Là do tâm tình không tốt."
"..." Đoạn Hành Dư đưa cho hắn bình nước nóng, "Đừng để phát sốt."
Bình nước nóng luôn được ủ trong người Đoạn Hành Dư, hơi ấm vẫn chưa bị tan đi, Tạ Thời Quyết hạ mi, vuốt ve nơi nhiệt lượng phát ra.
Sau một lúc lâu mới lên tiếng, "Ngươi quan tâm đến ta sao?"
Chung quanh còn có đám người ồn ào, còn có người bán hàng rong thét to, lỗ tai Đoạn Hành Dư lại chỉ có thể nghe thấy được âm thanh trầm thấp của người đối diện.
Tạ Thời Sâm lui một bước, nhìn khắp nơi xung quanh, "Cái kia, ta cũng đi mua hạt dẻ rang đường đây."
Hắn nói xong liền chạy đi thật mau.
Ánh mắt Tạ Thời Quyết vẫn chưa dời đi, lăn lăn yết hầu, "Phải không?"
Đoạn Hành Dư cúi đầu không dám nhìn hắn, "Không có."
Tạ Thời Quyết nhìn hắn buông xuống ánh mắt, một hồi lâu sau mới nói, "Ừm."
Ngón tay hắn vẫn như cũ vuốt ve bình nước nóng, dời đề tài đi, "Đại ca ngươi dùng sách luận của ngươi?"
Đoạn Hành Dư ngẩng đầu lên, "Sao ngươi lại biết?"
Tạ Thời Quyết nhìn hắn, vẫn không trả lời, "Có cần ta..."
"Không cần!" Đoạn Hành Dư cảm giác cổ họng có chút ngứa, hắn ho vài tiếng, "Không cần.

Tự ta có thể giải quyết."
Hắn nhìn về phía hàng hạt dẻ rang đường, thấy Tạ Thời Sâm đang đứng trả tiền.
"Hắn mua xong rồi."
"Ừm." Tạ Thời Quyết cũng không tính toán đi qua tìm Tạ Thời Sâm, "Ta nhớ rõ ngươi không thích ăn hạt dẻ, cũng không thích ăn ngọt."
"!" Đoạn Hành Dư lúc này mới nhớ ra, Diệp Tri Thu còn đang chờ hạt dẻ rang đường của hắn.
Hắn vừa định từ biệt, phía sau liền truyền đến thanh âm của Diệp Tri Thu.
"Lão Đoạn! Sao ngươi lại chạy ra đây đứng vậy!" Diệp Tri Thu mang theo gió chạy tới, bắt lấy tay Đoạn Hành Dư khó khăn dừng lại, "Ta đã cùng ngươi nói..."
Thấy rõ người trước mặt Đoạn Hành Dư, đầu óc Diệp Tri Thu tức khác kịp thời dừng lại, nói...!nói cái gì nhỉ?
Nàng nhìn Tạ Thời Quyết, Tạ Thời Quyết cũng nhìn nàng, hoặc phải nói, là nhìn nàng kéo tay Đoạn Hành Dư.
Nàng không tự giác mà buông tay xuống, trừng mắt nhìn dáng người đĩnh bạt của đối phương, thẳng đến khi Đoạn Hành Dư đem hạt dẻ nhét vào tay nàng.
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện