Hoàng Tử Công Chúa Của Thế Giới Ngầm

Chương 34: Trở về nước



Khi trở về, cả nhóm đi bằng máy bay dân dụng, từ lúc lên máy bay thì tôi làm tổ trong lòng Phong ngủ thẳng tuốt, cả nhóm ngồi ở khoang hạng nhất, người trong khoang cũng không nhiều! Rất thanh tịnh ! Những người khác thì vây lại chơi Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ), chơi đến quên cả trời đất! Mà tôi với Phong cũng không nói một câu! Buồn ngủ!

Mấy giờ sau, máy bay hạ cánh! Nhóm chúng tôi xách hành lý rời khỏi phi trường, dọc theo đường đi gây nên một trận xôn xao! Không có biện pháp, ai bảo chúng tôi ai cũng là tuấn nam mỹ nữ chứ? Muốn giao thông không tắc nghẽn là không được mà! (anchan: mý đứa này mắc bệnh YY a)

Ra khỏi đại sảnh, xe của gia tộc đã đợi ở bên ngoài, chúng tôi lên xe riêng của mình về nhà, thật ra thì rất không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy bọn họ. Nhưng mà, không muốn cũng phải trở về a

Đi vào biệt thự, người hầu liền vội vàng khom người nghênh đón. Đi vào nhà, thay dép

“Thần nhi, con đã về rồi” Mẹ thấy tôi trở lại vội vàng bước lên phía trước định đón lấy hành lý trong tay tôi, tránh khỏi cánh tay bên cạnh lạnh lùng nói “Tôi tự mình cầm” cũng không quay đầu lại đi lên lầu! Không được, vẫn là không được! Thật không có biện pháp ở chung một chỗ với bà ấy, mặc dù biết chuyện năm đó bà không có sai, nhưng vẫn không có biện pháp tha thứ cho bà! Ngay cả bản thân cũng không hiểu được?

“Phong! Tớ muốn chuyển ra ngoài ở “ ở trong phòng gọi điện thoại cho Phong

“Tại sao?” Chẳng lẽ Thần không muốn gặp dì Huệ sao?

“Không có gì, muốn thử sống một mình” thật ra thì nhiều năm như vậy, bản thân không phải là vẫn sống một mình đó sao!

“Ân! Được rồi! Tớ sẽ tìm nhà trọ thích hợp mua cho cậu “

“Ân! Ngày mai gặp! Ngủ ngon!” Cúp điện thoại nằm ở trên giường, trong đầu trống rỗng!

“Cốc cốc ” ” tiểu thư, lão gia phu nhân mời tiểu thư xuống lầu dùng cơm” Thanh âm của người hầu vang lên ngoài cửa

“Tôi còn chưa quen với việc chênh lệch múi giờ, muốn nghỉ ngơi! Không ăn đâu” Thật ra thì nào có mệt vì lệch múi giờ! Hàng năm đi qua đi lại khắp nơi trên thế giới, lệch múi giờ với tôi căn bản là không ảnh hưởng gì

Lúc tôi vừa chợp mắt được một chút, nghe được tiếng gõ cửa “Thần nhi, đã ngủ chưa?” Là thanh âm của bà ấy “Mẹ có thể vào không” đang định đưa tay vặn chốt cửa, cửa lại bật mở ra từ bên trong, tôi nhướng cặp mắt mông lung còn đang ngái ngủ tựa vào cạnh cửa “Có chuyện gì sao?” A! Sao lại ngủ thiếp đi

“Ân, con đang nghỉ ngơi a!” Nhìn tôi tràn đầy xin lỗi, gật đầu “Có chuyện gì không? Không có chuyện gì tôi cần nghỉ ngơi “ không có ý định cho bà vào cửa, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn

“Thần nhi, con còn không định tha thứ cho mẹ sao? Phải không?” Hốc mắt hồng lên

“Không có tha thứ hay không, tôi không sao cả, chỉ cần người đối xử tốt với ông ấy là được rồi” đúng vậy a, không sao cả, dù sao nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen

“Nhưng là, mẹ muốn con chấp nhận mẹ “

“Tôi nói tôi không sao cả, được rồi. Tôi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi “ cũng không đợi bà nói cho hết lời liền đóng sầm cửa lại, từ cửa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc của bà! Tôi có phải là quá lạnh máu hay không! Dựa lưng vào cửa cười khổ, ngồi trở lại trên giường, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ! Một đêm mất ngủ.

“Thần, đã hết mệt chưa! Hôm nay muốn đến trường học không?” Sáng sớm mọi người tập hợp đến nhà tôi, ngáp nhìn mọi người, gật đầu “Đi, tại sao lại không đi “

“Cậu ngày hôm qua không có nghỉ ngơi tốt a, thoạt nhìn sao lại mệt mỏi như vậy” Phong, nhìn anh một cái! Khoát khoát tay! Mẹ đem sửa tươi đưa cho tôi, nhìn bà một cái, hốc mắt sưng to, xem ra tối hôm qua bà khóc khá lâu, nhìn sửa tươi bốc hơi nước “Thật xin lỗi, tôi không uống sửa nóng “

“Khí trời lạnh, uống chút sửa nóng tốt cho thân thể “ vẫn kiên trì đưa cho tôi, Phong thấy tôi không chịu cầm vội vàng nhận lấy sửa tươi trên tay bà, đẩy tới trước mặt tôi “Uống nhanh đi! Nếu không sẽ nguội” trong ánh mắt mang theo trách cứ!

“Nhưng là, tớ thật không uống sửa nóng “ Bản thân anh cũng không phải không biết, tại sao còn có bắt buộc tôi a! Thiệt là

“Bây giờ bắt đầu uống” nhướng mày nhìn tôi. Thật quá đáng, tại sao lại bắt buộc tôi làm chuyện mà tôi không muốn! Cảm giác thật ủy khuất. Chúng tôi cứ giẳng co như vậy

“Quên đi, nếu con không muốn uống thì thôi!” Bà định lấy lại sửa trên tay Phong, lại bị Phong ngăn trở “Dì à, cậu ấy quá tùy hứng. Dì không thể cứ cưng chìu cậu ấy như vậy “

Khó tin nghiêng đầu nhìn Phong.

“Tùy hứng, cậu nói tớ tùy hứng” chưa từng có người nào nói tôi tùy hứng, anh lại cảm thấy tôi tùy hứng!

“Chẳng lẽ cậu cảm thấy mình như vậy còn chưa đủ bốc đồng sao?” Anh lại vì bà ấy mắng tôi! Được! Tôi tùy hứng, cầm lấy sửa nóng trên bàn “Thần…” không đợi Phỉ ngăn cản kìm nén bực bội một ngụm uống hết, thật không thoải mái, muốn ói! Nhướng mày nhìn anh “Như vậy có được chưa…” Lời còn chưa nói hết liền che miệng vội vàng chạy đến toilet ói! Thật khó chịu, Mộng vội vàng chạy đến vỗ lưng tôi giúp tôi thuận khí !

“Phong, các cậu thật trách lầm Thần rồi, cậu ấy thật sự không thể uống sửa nóng. Vừa uống sửa nóng vào dạ dày sẽ đau ! Cho nên” Phỉ nhìn Phong nói. Cái gì, thì ra là như vậy, tại sao không nói sớm, Phong vội vàng chạy đến toilet, nhìn tôi ói đến không thể đứng dậy nổi, từ từ giúp tôi thuận khí, vung tay đẩy tay anh ra “Không cần cậu lo” lấy nước súc miệng, ra khỏi toilet! Lấy tay che dạ dày! Từng đợt đau nhói truyền đến, Phỉ và Mộng vội vàng đem dìu tôi ngồi xuống sa lon, lấy thuốc ra cho tôi uống!

Mẹ vội vàng đưa khăn lông cho tôi lau mồ hôi, né tránh tay của bà, tự mình cầm lấy khăn lông lau mặt!

“Thần nhi, thật xin lỗi, mẹ không biết con không thể uống sửa nóng, con sao rồi, có đỡ hơn không, có muốn đi bác sĩ không” nhìn vẻ mặt lo lắng của bà

“Không có chuyện gì” cầm lấy cặp sách ôm bụng đi ra khỏi phòng, những người khác cũng vội vàng theo kịp, Phong từ phía sau kéo tay tôi lại “Thật xin lỗi, Thần tớ không biết” gở tay anh ra

“Đừng để ý đến tôi” lại còn nói tôi tùy hứng, cưng chìu tôi, bản thân tôi cũng muốn người khác tới cưng chìu, nhưng là từ nhỏ đến lớn có ai nguyện ý tới cưng chìu tôi! Nghĩ tới nước mắt thì chảy ra! (anchan: Thần đang giận nên xưng tôi nhé)

“Thật xin lỗi, Thần, tha thứ tớ lần này đi!” Phong đuổi theo ôm lấy tôi, thoáng cái như bị kim châm, không buông! Cứ như vậy ôm tôi! Cho đến tôi bình tĩnh trở lại mới thôi! Nhìn anh một cái, hừ! Xem anh còn nói tôi nữa không!

Cả nhóm dừng xe trong sân trường. Đi đến phòng học

“Nhìn xem nhìn xem, các hoàng tử đã trở lại “ (anchan: edit tới khúc này ta nổi da gà, sến đến thế là cùng)

“Các hoàng tử đã về rồi, thật tốt quá “

“Nhìn, các công chúa bọn họ cũng đã về rồi “

“Oa! Thật xinh đẹp a! Mau nhìn, bọn họ đã về rồi “

Làm ơn! Không phải chỉ là không gặp hai tháng thôi sao? Không đến mức này chứ? Thật chịu không được! Một đám mê gái ngu ngốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện