Hoàng Tử Truyền Kỳ

Chương 17



Ra ngoài dự kiến của ta, Như Ý rất nhanh thích ứng với sinh hoạt ở biên cương, chưa từng oán giận. Mỗi ngày chỉ có hai việc là học độc chế độc và kè kè theo ta. Chúng ta tới nơi này, không hề nhận đãi ngộ đặc thù nào, kể cả thao luyện hay sinh hoạt hàng ngày đều như các tướng sĩ khác.

Hai năm trước ta đã biết thân thế của Thiết Y, hắn vốn là con cháu một gia đình võ tướng, bởi một vị thúc thúc của hắn bại trận, đầu hàng Tà Da, bị tuyển làm phò mã, sau đó cầm quân chống lại cố hương nên cả gia tộc hắn đều bị vạ lây, toàn gia sao trảm. Khi đó ca ca còn nhỏ, hắn là bạn chơi cùng ca ca, sau ca ca thỉnh cầu phụ hoàng tha mạng cho hắn, từ đó hắn liền thành ám vệ. Ta không biết rốt cục phụ hoàng hay thúc thúc hắn mới là kẻ thù của hắn.

Sau khi chúng ta tới biên cương rồi, đợi tới lúc ta thích nghi với nhịp điệu sinh hoạt nơi đây, đợi cho tới khi ánh mắt chờ xem kịch vui của quan binh ở đây biến thành ánh mắt nhìn người thường, ta liền cùng Thiết Y nói chuyện một phen.

Sau cuộc nói chuyện này, ta bố trí cho Thiết Y nhập ngũ, thành một binh lính bình thường.

Muốn làm tướng lĩnh cũng tốt, muốn rửa sạch nỗi nhục của gia tộc cũng tốt, hay muốn đền nợ nước trả thù nhà cũng được, những thứ này ta không thể cho hắn mà cần hắn từng bước từ từ giành lấy. Một ám vệ tốt, một cao thủ võ lâm, một người thầy ngiêm khắc, một cá nhân gò mình nghiêm cẩn, đây đều là thân phận của Thiết Y.

Thế nhưng những ưu điểm này không thể chứng minh hắn là một vị tướng tốt. Cho nên, vào thực chiến tôi luyện đi, tựa như ta vậy.

Nếu ngươi là vàng, sẽ có ngày phát sáng.

Buổi tối làm ổ trên giường đọc sách, Như Ý đang phối dược bỗng chạy tới chui vào lòng ta, ta buông sách giữ lấy y hỏi, “Làm sao vậy?”

Như Ý lắp bắp nói, “Cái kia … trong quân … quân kỹ …”

Ta bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ tới khi nãy dẫn Như Ý đi kiểm tra quân doanh, đi ngang qua mấy quân doanh của quân kỹ, một ít âm thanh không thích hợp truyền ra, chắc là bị Như Ý nghe được. Như Ý đã lớn rồi, muốn nữ nhân sao? Ta hơi nở nụ cười, nhìn Như Ý ghé vào bên ta hỏi, “Như Ý lớn rồi, muốn nữ nhân hả?”

Ta hình như cũng không nhỏ nhưng cứ bận đông bận tây, chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Dục vọng thì cũng có nhưng bởi Như Ý ngày đêm bên ta cho nên ngay cả thời gian tự giải quyết cũng không có, ngược lại không hề nghĩ ngợi nhiều, mỗi ngày đều có hàng loạt hoạt động có cường độ thể lực cao làm cạn kiệt tinh lực, vậy nên không có sức nghĩ tới.

Như Ý nghe xong câu hỏi của ta thì trợn tròn mắt, ô, lẽ ra phải là đỏ mặt chứ nhỉ?

Ta lại nhẹ nhàng nói, “Như Ý, những nữ nhân này đều là quân kỹ, ta sẽ không cho ngươi chạm vào bọn họ đâu. Chờ chúng ta trở lại kinh thành, ta sẽ cầu phụ hoàng ban mấy người cho ngươi, lúc đó ngươi muốn bao nhiêu cũng được, chịu không? Hiện giờ nhẫn nại chút nhé.”

“Không chịu” Như Ý trả lời như đinh đóng cột.

Ta cả kinh thiếu chút nữa thì té khỏi giường, thở dài, hiện tại tuy không có AIDS nhưng có khả năng có những bệnh khác. Hơn nữa nhiều người xài chung một nữ nhân, thấy thế nào cũng rất mất vệ sinh, vì vậy nghiêm túc nói, “Như Ý, không được hồ đồ, ta sẽ không cho phép ngươi chạm vào những người đó.”

“Tiểu Thu, ta không chạm các nàng, ngươi cũng không chạm các nàng, được không?”

Ta vốn không có ý định đó nha, Như Ý nói thực loạn quá đi. Ta gật đầu, lại mở miệng nói, “Ở biên cương không như trong triều, chúng ta có khả năng ở đây năm ba năm mới về. Ngươi nếu muốn về kinh có thể tự về trước.” Ở đây không có khả năng có nữ nhân, cũng không thể mang theo nữ quyến (người nhà).

Như Ý lắc đầu, “Ta không quay về, ta muốn theo ngươi.”

Ta mỉm cười, gật đầu, “Được”, định cầm sách lên, Như Ý lại giật lấy.

Bất đắc dĩ nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia, mỉm cười, “Làm sao vậy? Không muốn ta xem sách?”

Y nhìn ta chằm chằm, mở miệng hỏi, “Tiểu Thu, sau này ngươi cũng muốn lấy vợ sao?”

Lấy vợ? Đại khái sẽ có a, làm vương gia đều phải có ngày đó nha, gật đầu.

“Ngươi sẽ như đại hoàng huynh có rất nhiều nữ nhân sao?”

Ca ca? Anh ấy là vì cân đối các thế lực trong triều, là nhiệm vụ của hoàng đế. Hơn nữa ca ca cần con nối dòng, cần người con có thể kế thừa ngai vàng. Ta hẳn là không cần như vậy, lắc đầu, “Ta không cần cưới nhiều như thế, làm sao vậy?” Như Ý rốt cuộc muốn nói gì?

Sắc  mặt Như Ý hơi đẹp một chút, lại mở miệng, “Tiểu Thu thành thân rồi, Như Ý phải làm sao?”

Xoa xoa đầu y, “Ngốc ạ, ngươi còn lớn hơn ta, ngươi sẽ thành thân trước ta đó. Nhưng cho dù có thành thân, ngươi vẫn là Như Ý của ta, ta vẫn sẽ bảo hộ ngươi.”

Như Ý vùi đầu vào ngực ta, rầu rĩ nói, “Ta không muốn thành thân, ta muốn cứ thế này ở bên Tiểu Thu cơ.”

“Cho dù có thành thân hay không đều có thể cùng ta một chỗ mà” trong lòng lại có cảm giác khác thường, giống như lần trước nói chuyện với phụ hoàng vậy, Như Ý nói muốn cùng một chỗ với ta, là có ý tứ khác?

“Không giống thế” Như Ý rầu rĩ nói.

Ta ôm Như Ý vào ngực, để mặt y đối diện với ta, nhìn vào mắt y, “Như Ý, ngươi nói muốn ở cùng một chỗ với ta, cụ thể là có ý gì?”

“Tiểu Thu, ta … thích ngươi … Muốn cùng ngươi ở một chỗ, không muốn có người khác … Chỉ có hai chúng ta.”

Thực đúng như ta đoán sao? Ta không hề động đậy, hỏi tiếp, “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

Như Ý gật đầu, lén lút vươn cổ hôn nhẹ lên môi ta, sau đó vùi sâu đầu vào lòng ta, hai tay ôm chặt thắt lưng ta.

Như Ý thích ta sao? Thì ra y thích đồng tính, hay là nói thích chính ta?

Hình như không có cảm giác bài xích, nói đến nói đi cũng giống kiếp trước, tuy rằng có vài lượt yêu đương thế nhưng bản thân dường như chưa từng động tâm, không hề có người đặc biệt trong lòng, vô luận là nam hay nữ.

Nam nhân? Nhìn bề ngoài của Như Ý, tựa hồ không có bài xích nhỉ. Nhưng muốn nói thích thì dường như không đến trình độ này.

Ta cúi đầu, nói với Như Ý đang chăm chú ôm ta, “Ngươi minh bạch chúng ta đều là hoàng tử sao? Vô luận chúng ta thích hay không, tương lai đều phải cưới vợ.”

Như Ý khóc, lắc đầu, “Ta không muốn, vậy chúng ta cứ ở lại đây, vĩnh viễn không quay về đó.”

Thật trẻ con quá đi, ta không khỏi bật cười, ôm y nhẹ nhàng nói, “Được rồi, chẳng phải vài năm tới chúng ta sẽ không về sao? Như Ý không nên gấp gáp, chuyện ngươi không muốn làm, phụ hoàng sẽ không ép ngươi.”

Thế nhưng ta thì không nhất định nhé, chuyện phụ hoàng muốn ta làm, thì nhất định sẽ khiến ta làm được.

Hai mắt Như Ý lấp lánh sáng, từ lòng ta ngẩng lên, cười rạng rỡ, như là đã yên lòng, “Ta vừa … hôn Tiểu Thu … Tiểu Thu giận không?”

“Như Ý vì sao muốn hôn ta? Như Ý học với ai thế?” Trước giờ y vẫn luôn ở cùng ta, ta lại không nhớ rõ đã từng “giáo dục” y thứ này nha.

“Khi còn bé có thấy a nương và phụ hoàng hôn nhau nha. Chẳng phải thích sẽ hôn nhau sao?”

Ta gật đầu, không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa, nghe âm thanh mõ cầm canh bên ngoài, nói với Như Ý, “Đến thời gian ngủ rồi” nhìn cuốn sách bên cạnh, hôm nay không đọc xong rồi.

Như Ý hơi động đậy trong lòng ta, lại đứng dậy hôn ta một cái, lần này thời gian dài hơn lần trước, lại còn lấy đôi mắt ướt sũng nhìn ta. Cảm giác thật ấm thật mềm, hôn môi? Kinh nghiệm của ta không ít đâu nhá. Vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi phấn hồng đang muốn rời đi, ánh mắt mang tiếu ý nhìn người đang ngây ra kia, “Như Ý, ta không biết “thích” của ngươi có nghiêm túc hay không, hiện tại ta cũng không cần ngươi trả lời ngay. Ta hiện tại chưa thích ai, nếu trong thời gian tại quân ngũ ngươi có thể làm ta thích ngươi, ta sẽ nỗ lực khiến cho phụ hoàng đáp ứng chúng ta cùng nhau một chỗ, có được không?”

Như Ý mắt sáng long lanh, lắp bắp nói, “Tiểu Thu … nói … thực?”

Ta gật đầu, “Thế nhưng nếu ta không thích ngươi, ngươi không được dây dưa nữa. Sau khi trở lại kinh thành chúng ta đều tự cưới vợ, ta sẽ vẫn bảo hộ ngươi, chăm sóc ngươi. Nếu ngươi đồng ý, ta cũng nguyện ý cùng thử một lần với ngươi.”

Như Ý ra vẻ thật nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu, “Đồng ý, ta nhất định làm cho ngươi thích ta.” Thần sắc rất là nhiệt tình. Ta thích nhất nhìn vẻ tinh thần sung mãn của y, là lúc phối dược, là khi trêu đùa thành công hay là lúc cố gắng hấp dẫn sự chú ý của ta, đều là như thế. Có thể bởi khuyết thiếu vài điều mà tâm địa của y đơn thuần sạch sẽ hơn người thường, đó cũng là nguyên nhân khiến ta nguyện ý chăm lo cho y. Nói là chiếu cố nhưng thực ra y đã có năng lực tự bảo vệ mình, còn thường xuyên phối dược cho ta dùng, kì thực đã không còn cần ta bảo hộ nữa.

Trong quân có nhiều người thẳng thắn, lúc chúng ta mới tới đều lo lắng chúng ta dùng đặc quyền mà cãi quân lệnh hay bởi yếu ớt mà không đạt yêu cầu, v.v., tuy không nói rõ nhưng những điều này đều đã viết trên mặt họ hết rồi. Cho đến lúc ta được mọi người tiếp nhận rồi, bởi không ai biết thân phận của Như Ý nên vẫn tưởng y là người hầu của ta. Lại bởi dung mạo của y không tầm thường, có vài người còn liên tưởng tới hướng kia (tưởng là nam sủng gì đó), nghĩ đến thân phận của ta, lại càng thấy có khả năng. Tuy ngại ta mà không nói gì thêm nhưng thần sắc trên mặt lại không dễ xem, Như Ý không hề khóc lóc kể lể oán giận với ta, dựa vào sở học mà phối dược cho quân lính trong doanh, dần dần chiếm được tôn trọng của tướng sĩ, y cũng chậm rãi trưởng thành.

Ta còn đang suy nghĩ những điều này, Như Ý lại bò lên người ta, nhắm mắt lại hôn tiếp. Vật nhỏ này, hôm nay hôn nghiện rồi à? Ta kéo vai y, mặc y hôn lên môi ta một cái rồi ôm y ngủ.

Xử lí như vậy tương đối ổn rồi nhỉ, nếu ta thích y, ta đương nhiên muốn có y, cho dù phụ hoàng phản đối ta cũng muốn y. Nếu không có, Như Ý sẽ không dây dưa chuyện này nữa. Ừm, cứ như vậy đi.

Bên ta cùng bộ tộc Tà Da thường xuyên phát sinh vài trận nho nhỏ, lúc mới đầu ta chỉ được lệnh ở lại hậu phương. Bọn họ không dám để ta xuất chiến, sợ ta bị thương sẽ  khó lòng trả lời phụ hoàng.

Sau hơn mười trận, ta quan sát lí giải được chân chính đánh trận là thế nào, vì vậy gỡ phụ trọng trên người xuống, mặc khôi giáp, xung phong vào trận. Ta tuy chỉ là phó tướng, thế nhưng vừa là giám quân vừa là vương gia, muốn xuất chiến bọn họ cũng không dám cản trở, đành phái người đi theo.

Sau lại phát hiện ta võ nghệ cao cường, giết địch không nương tay, họ cũng dần dần yên tâm. Ta cũng chiếm được tướng sĩ tôn trọng, tôn trọng này của bọn họ là dành cho kẻ dũng mãnh can đảm mà không phải  là cho hoàng tử vương gia gì gì đó.

Hiểu được vài điều rồi, lại liên hệ với binh thư mà Triệu Viễn giảng cho ngày trước, từ từ có thể đưa ra một ít kiến nghị trong những lúc thảo luận sách lược đối địch.

Ta cứ thế chậm rãi học hỏi, bộ tộc Tà Da không ngừng khiêu chiến cùng với những trận chiến qui mô nhỏ liên tiếp cho ta cơ hội luyện binh và học tập binh pháp.

Thế nhung ta không định cứ cho bọn họ bừa bãi không cố kị như vậy mãi, ta muốn đem vẻ kiêu căng của bọn họ diệt toàn bộ, cho bọn họ vài thập kỉ cũng không dám xâm chiến Thiên triều chúng ta nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện