Chương 16: C16: Chương 15
Chương 15: Thứ tôi có, đúng thật là cậu chưa chắc đã có.
Nếu là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, có thể sẽ nắm đầu thanh niên trọc kia lại hỏi làm sao thế, tại sao lại muốn tìm Tôn Thành?
Nhưng Lâm Thiên Tây thì không phải, cậu không nhiều chuyện như vậy.
Chính cậu cũng không thích kiểu người thế này, vả lại Tôn Thành cũng chẳng hỏi cậu chuyện về Tần Nhất Đông.
Cuối cùng Lâm Thiên Tây một mình ăn xong chén mì, cậu đặt đũa xuống rồi rời khỏi quán.
Trở về trường tiếp tục học tiết khác, nên làm gì thì làm cái đó.
Ngày nào không đẹp đẽ mấy cũng vẫn sẽ trôi qua như lẽ thường thôi.
Điện thoại không còn dãy số lạ nào gọi điện quấy rầy, cũng chẳng còn ai đe dọa nói muốn đến trường học tìm cậu nữa.
Thực tế nhắc nhở cậu, mối quan hệ giữa cậu và Tần Nhất Đông đã hoàn toàn chấm dứt.
[ Anh Tây buổi sáng vui vẻ nhé. ]
Lúc điện thoại phát ra một tiếng "ting" đã là chuyện của ngày hôm sau.
Lâm Thiên Tây đã rời giường từ sáng sớm; qua một đêm, bụng không còn quá đau nữa, hôm nay cậu đặc biệt mặc một chiếc áo tay ngắn, thân dưới mặc quần dài xanh nhạt, toàn thân chỉnh tề hăng hái đón lấy ánh mặt trời mà bước vào cổng trường.
Tựa như đang bộc lộ rằng tâm trạng của cậu rất tốt.
Miệng cậu ngậm một ổ bánh mì, trên vai khoác cặp sách, một tay khóa cửa, tay kia cầm điện thoại mở Wechat lên đọc tin nhắn.
Ảnh đại diện hình ngọn hải đăng, tên hiển thị dòng chữ tiếng Anh không rõ nghĩa, là Cố Dương.
[ Ok, hôm nay anh đây rất vui vẻ. ]
Nhắn xong câu này, cậu giống như vẫn chưa hết hứng, tiếp tục gửi cho Cố Dương một emoji cười thật to.
Cố Dương rep lại:
[ Tâm trạng hôm nay của anh trai tốt thật nha. ]
Lâm Thiên Tây dừng ở cửa, mắt nhìn tin nhắn kia một lúc, sau đó đánh chữ.
[ Đừng gọi bừa, anh đây không phải anh trai nhóc, nhóc có anh trai rồi. ]
Cố Dương không hổ là tay chơi lão luyện, gõ chữ gửi đi rất nhanh.
[ Càng có nhiều anh trai thì càng có nhiều gia đình mà, anh trai đừng từ chối em. ] *đáng thương* *đáng thương* *đáng thương*
Lâm Thiên Tây nhướng mày, hình như cậu vừa phát hiện ra, nhóc con này cũng ẩn trong mình tài ăn nói, giống hệt anh trai nó vậy.
[ Giỡn nhây thật, tôi cũng chẳng muốn có em trai đâu. ]
Giây phút gõ ra hai chữ "em trai", cậu lại bất giác nhớ hình ảnh mẹ mình dắt tay thằng bé nọ, chỉ đành cười khan một tiếng rồi cất điện thoại di động đi, cố ý bước nhanh chân xuống lầu; lúc cắn bánh mì lại ngâm nga hát mấy điệu.
Đã hai ngày cậu không gặp mẹ, hai ngày nay cô liên tục trực ca đêm, quỹ thời gian đều không khớp với của cậu. Không phải là cô không có lúc nhàn rỗi, chỉ là đến khi ấy không cần phải nghĩ cũng biết cô dành thời gian cho ai.
Có thể là bận bịu chăm sóc đứa bé, sau đó sẽ ăn cơm hẹn hò với người đàn ông kia tựa như gia đình một nhà ba người. Nói không chừng rất nhanh cậu có thêm một đứa "em trai".
Lâm Thiên Tây nghĩ tới đây mà đã bước ra khỏi khu chung cư, lời hát bỗng nhiên không thể bật ra khỏi miệng được nữa, cậu đá một cước vào bồn hoa tráng xi măng bên đường, thấp giọng mắng: "Đệch mẹ nó..."
"Anh Tây!" Tiếng xe máy từ phía sau truyền đến.
Lâm Thiên Tây quay đầu.
Vương Tiếu lái chiếc xe máy cũ của nó tới, trên người mặc áo ba lỗ, vai vắt cái khoác áo đồng phục, chẳng có chút hình tượng nào.
"Đi à?" Lâm Thiên Tây hỏi.
"Đi thôi." Vương Tiếu dừng xe, chủ động đứng lên nhường chỗ cho cậu.
Nó và cả Tiết Thịnh lẫn Tôn Khải đều thích nhìn Lâm Thiên Tây lái xe, cảm thấy dáng vẻ khi ấy của cậu cực kỳ đẹp trai, thậm chí có thể nâng chiếc xe cũ của Vương Tiếu lên một đẳng cấp mới; một dạo bọn chúng còn so sánh cậu với tay đua Lưu Đức Hoa trong phim Hồng Kông năm đó, có lẽ gương mặt của cậu còn đẹp hơn chút xíu.
Lâm Thiên Tây quăng cặp sách cho cậu ta, nhảy lên xe vừa đội mũ vừa nói: "Ngồi dịch ra đằng sau đi."
Vương Tiếu giơ hai tay lên giống như đang đầu hàng: "Em thề là không chạm vào anh đâu."
"Bớt nói nhảm, xê ra đằng sau chút đi, anh đây không quen chở người khác."
"Được được được." Vướng Tiếu dịch ra phía sau, lấy cả cặp của cậu lẫn của mình chèn vào giữa hai người.
Lâm Thiên Tây cuối cùng mới hạ mông xuống, đạp chân ga rồi phóng đi, người trên đường lúc này cũng đều nhìn theo cậu.
Đi được nửa đường, Vương Tiếu ngồi sau gào giọng hỏi: "Anh Tây này, nghe nói hôm qua anh đến con phố nhỏ sau trường học hả?"
Giọng điệu muộn phiền của Lâm Thiên Tây ồm ồm trong mũ bảo hiểm: "Đờ mờ, cậu là mật thám à, sao mà biết được thế?"
"Tại vì dạo này anh đi học rất ngoan còn gì, tự dưng lại trốn tiết, bọn em đều nghĩ là xảy ra chuyện." Vương Tiếu đáp: "Hôm qua Tôn Thịnh ra sau trường tìm, nói là thấy Tôn Thành, hai người va chạm à?"
"Va chạm con khỉ!" Lâm Thiên Tây nghĩ trong lòng, bị cậu ấy kéo một cái thì có tính là va chạm không nhỉ? "Đã nói không đánh nhau rồi, sau này anh đây sẽ không va chạm với ai nữa."
Vương Tiếu đã lấy làm lạ từ lâu: "Tại sao chứ?"
"Chả tại sao cả." Lâm Thiên Tây đáp: "Học ngoan một chút đi Vương Tiếu à, cả Tiết Thịnh lẫn Tôn Khải cũng thế."
Vương Tiếu không nghe rõ, vỗ vỗ vai cậu: "Dừng dừng anh Tây, đến trường rồi."
Lâm Thiên Tây phóng quá nhanh, bình thường đi khoảng mười phút nhưng cậu chỉ mất đến năm phút đồng hồ.
Cậu phanh xe trước cổng trường, lầm rầm độc thoại: "Cái đệt, vừa nãy nói gì vô dụng hết cmnr."
Vương Tiếu xuống xe, đưa cặp sách cho cậu, khoác đồng phục lên dắt xe vào, bỗng nhiên liếc nhìn bên trong cổng trường rồi quay sang nháy nháy mắt với Lâm Thiên Tây: "Ê ê anh Tây, ông Chu kìa!"
Lâm Thiên Tây cởi mũ ra, đang chỉnh lại tóc để vào trường, vừa ngước mắt lên thì thấy Chu Học Minh đứng trước bức tường văn hóa(*) cách cậu mấy bước chân, đang chắp hai tay sau lưng nhìn về nơi này.
(*) Nguyên văn là 文化墙, mình tra xong thì cũng không biết nên gọi là gì nên để tạm như cv :):) Đại loại là bức tường kiểu này nè, hình như kha khá trường bên mình cũng có á, mà trường mình thì không : D
Cũng có thể là không phải đang nhìn về nơi này, Lâm Thiên Tây cảm thấy dựa vào việc lão Chu không đếm xỉa đến mình, thì rất có khả năng ông đang nhìn người khác. Cậu quay đầu lại ngó nghiêng đằng sau một hồi nhưng cũng chẳng thấy ai đi qua.
Thế thì chính xác là ông đang nhìn không khí, đang suy tư sự đời, bố ai mà biết được.
Lâm Thiên Tây đi về phía lớp học, vượt qua bức tường văn hóa.
"Lâm Thiên Tây." Chu Học Minh bỗng nhiên mở miệng.
Chân cậu khựng lại: "Ảo giác à?"
Chu Học Minh đẩy gọng kính trên mũi, xoay người nói: "Đến đây một lát đi."
Lâm Thiên Tây bèn theo sau, thế này là sao nhỉ, "trai đểu" không những không bạo lực lạnh cậu, lại còn chủ động bắt chuyện với cậu.
Lúc đến tòa giáo vụ thì bọn họ rẽ sang, Chu Học Minh đứng lại trước chân cầu thang.
Ông móc gói thuốc lá ra rồi lấy hai điếu, đưa tới trước mặt cậu: "Làm một điếu không?"
Lâm Thiên Tây không nhận: "Kiểu bẫy gì đây, câu cá chấp pháp(*) ạ?"
(*) Câu cá chấp pháp 钓鱼执法 : hành động bất hợp pháp lừa ai đó phạm tội để họ có thể bị bắt vì tội đó. Hoặc có thể hiểu là sự dụ dỗ của một quan chức thực thi pháp luật để gài bẫy tội phạm.
Lão Chu cất thuốc đi, lại lấy ly trà từ trong túi ra, mở nắp uống một hớp rồi mới nói: "Cũng được mấy ngày rồi, em định lúc nào mới thu tay lại thế?"
Lâm Thiên Tây đáp: "Chúng ta có thể tiến hành một cuộc trao đổi bình thường giữa người và người không ạ?"
Lão Chu gật đầu: "Được, vậy tôi nói thẳng nhé, từ lúc em vội vã trở về lớp học đã không thích hợp rồi, ai nấy đều thấy được là em muốn chơi tôi, nhưng nếu thế thì nhiều nhất cũng chỉ giả vờ một hai ngày thôi chứ? Bây giờ đã mấy ngày rồi vẫn chưa ngừng, có phải em định chơi cái gì lớn lớn không?"
Lâm Thiên Tây phát hiện ra giáo viên dạy ngữ văn và giáo viên dạy toán không giống nhau chút nào, trí tưởng tượng quá phong phú, lại còn "chơi cái gì lớn lớn" nữa?
Cậu hỏi: "Thầy thấy thế nào gọi là lớn?"
"Cái này làm sao tôi biết được em chứ." Lão Chu lại nhấp hớp trà: "Nếu là người khác tôi sẽ không nghĩ như vậy, nhưng em thì không giống. Người khác gây rắc rối sẽ không dữ dội như em, cũng không như em chín con trâu không kéo nổi trở lại. Trước đây tôi đến thăm hỏi gia đình em, từ khuyên bảo đến ép em cũng đều vô dụng, bây giờ buông thả rồi, tự dưng em lại thế này, còn bảo tôi phải nghĩ thế nào?"
Ông thở dài, tựa như đã nhìn thấu hồng trần: "Cũng từng làm thầy trò một thời rồi còn gì, không thể sớm tụ sớm tan à?"
"Không thể," Lâm Thiên Tây đáp: "Bây giờ em mới phát hiện ra thầy là một nhân tài, em muốn ở lại cơ."
Lão Chu nhìn cậu một lát, đang rất nghiêm túc trò chuyện với cậu về vấn đề này, song lại cảm thấy lời nào cậu thốt ra cũng cợt nhả, thật sự không thể tin tưởng nổi.
"Vậy thì tùy em, dù sao thì đến lớp 12 ban tự nhiên cũng phải sắp xếp lại, học sinh bét lớp sẽ bị tách ra thành riêng một lớp khác, đến lúc đó cái lớp ấy khéo ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không có, muốn lăn lộn thế nào cũng mặc xác. Em ở trong đó đợi thêm một năm nữa, thậm chí bằng tốt nghiệp chưa chắc đã được cầm, cũng không sớm tan được."
Lâm Thiên Tây nghệt mặt: "Đệt, sao bây giờ thầy mới nói cho em?"
Lão Chu cau mày: "Cái gì mà bây giờ tôi mới nói cho em cơ, chuyện này cả khối 11 có ai là không biết ư? Một tháng em ngoan ngoãn đi học được mấy lần, biết mới là lạ!"
Ông vặn nắp ly trà vào, cảm thấy không còn lời gì để nói nữa, xoay người rời đi.
Lâm Thiên Tây nhìn bóng lưng ông, càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu thật sự vào lớp đó thì khác cái khỉ gì với thôi học đâu? Cuối cùng cũng chẳng phải là sẽ trở lại cuộc sống lăn lộn đầu đường xó chợ như trước kia à?
"Cái đm!" Cậu lập tức chạy về lớp.
Trong lớp đang thu bài tập, lúc Lâm Thiên Tây tiến vào, tổ trưởng Đào Tuyết vừa hay đi đến chỗ ngồi của cậu, nhìn cậu cong mắt cười cười, sau đó cũng không nói gì mà đi luôn.
Đinh Kiệt lẫn Trương Nhậm đều chưa đến, hai bàn cuối gần như không có ai nộp bài tập.
Lâm Thiên Tây gọi cô lại: "Hôm qua có bài tập à?"
Đào Tuyết quay đầu, nhẹ giọng đáp: "Có, thầy bảo lớp trưởng thu rồi."
Cũng không đòi thu của cậu.
Lâm Thiên Tây ném cặp sách xuống, đi đến trước mặt chỗ ngồi của lớp trưởng Chương Hiểu Giang, vỗ mặt bàn cậu ta một cái: "Cậu ra ngoài với tôi một lát đi."
Chương Hiểu Giang đang ăn sáng, ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu thì mặt lập tức trắng bệch: "Sao thế..."
Bạn học trong lớp đồng loạt nhìn về phía này, cả lớp vô cùng yên tĩnh.
"Ra đây đi." Lâm Thiên Tây quay đầu ra cửa, đi mấy bước lại ngoái về sau nhìn, Chương Hiểu Giang cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra theo.
Trong nhà vệ sinh nam, Lâm Thiên Tây đứng bên bồn rửa tay hỏi: "Bài tập hôm qua là gì thế?"
Dáng dấp Chu Hiểu Giang vừa nhỏ bé vừa gầy, cậu ta dán sát người vào tường, hàng mi sau lớp kính rũ xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không có..."
"Không có thật sao? Ai cũng không có à?"
"Cậu có thể không có..."
Lâm Thiên Tây đánh vật mới nghe được giọng cậu ta: "Ý gì, tôi không phải học sinh A8 chắc?"
Chương Hiểu Giang càng cúi thấp đầu, lui về phía sau, tựa như một giây sau nắm đấm của cậu sẽ nện vào đầu cậu ta vậy.
Lâm Thiên Tây nói: "Gọi cậu ra đây để cậu đừng có phân biệt đối xử nữa, sau này ông đây cũng phải làm bài tập, học hành bình thường, mẹ nó cậu mau nói bài tập là gì cho tôi đi!"
Cậu không hề muốn bị lưu lạc đến cái lớp hỗn loạn không ai quản lí kia đâu.
Chương Hiểu Giang không lên tiếng, một hồi lâu sau vẫn chưa ngẩng đầu, bả vai bắt đầu run lẩy bẩy.
Lâm Thiên Tây phát hiện ra có chỗ không đúng, lay lay bả vai cậu ta: "Con mẹ nó, cậu..."
Tự dưng lại phát khóc.
1
"Đm cậu..." Khóc lóc cái con khỉ, chỉ là hỏi bài tập một tí thôi mà!!
Có người từ bên ngoài bước vào.
Lâm Thiên Tây vừa quay đầu đã đối diện thẳng với gương mặt của Tôn Thành.
Tôn Thành xỏ một tay trong túi, tay kia xoa xoa gáy, thấy cảnh này thì mắt giật giật, sau đó bình tĩnh đi vào buồng bên trong, đóng cửa "Ầm" một tiếng.
"..." Lâm Thiên Tây lại quay đầu nhìn Chương Hiểu Giang vẫn đang khóc thút thít, cảm thấy uy danh của mình mẹ nó lan thật sự rất xa, còn chưa làm gì đã có thể khiến người ta khóc đến như thế.
Cậu thở ra một hơi, nhích chân một tí, cưỡng ép mình hạ thấp giọng: "Giờ tôi đi tiểu, cậu tự....ổn định tâm trạng chút, nhé?"
Nói xong thì xoay người đi vào trong.
Quả nhiên Chương Hiểu Giang nhanh chóng co chân chuồn mất.
Lâm Thiên Tây đi đến trước cửa buồng ngăn kia, dùng sức đẩy cửa ra.
Tôn Thành ở bên trong quay đầu, miệng ngậm một điếu thuốc.
"Làm sao, hình như tôi không có làm phiền cậu." Lời hắn theo làn khói bay ra.
Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm hắn: "Bài tập của hôm qua các cậu là gì thế, nói cho tôi đi."
A8 A9 đều học cùng giáo viên, nên chắc chắn bài tập cũng giống nhau.
Tôn Thành liếc cậu một cái: "Chưa thấy người nào muốn chép bài tập mà công khai minh bạch như cậu."
"Mẹ nó ai muốn chép chứ, tôi chỉ hỏi xíu thôi."
Tôn Thành nhả khói, "Chờ một chút." vừa nói vừa động tay, nhẹ nhàng "xoạt" một tiếng kéo kh.óa quần xuống.
Lâm Thiên Tây vô thức liếc mắt xuống eo hắn, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy Tôn Thành đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu nhếch nhếch khóe miệng: "Thứ cậu có cũng chẳng phải là tôi không có, còn không được nhìn à?"
Tôn Thành nhìn cậu vài giây, rút điếu thuốc khỏi miệng rồi vùi đầu thuốc lên tường dập đi, hờ hững đáp: "Thứ tôi có, đúng thật là cậu chưa chắc đã có."
Lâm Thiên Tây ngơ ngác một lúc, rồi đột nhiên hiểu ra.
Đệt mẹ? Cậu đang khoe cái khỉ gì đấy!!
Bình luận truyện