Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 8: Bên nhau! . .



Lúc hai giờ chiều, phía chân trời đầy mây đen, mơ hồ còn có tiếng sấm truyền đến.

Cho dù Hạ Mộ lớn lên từ nhỏ ở trong đất liền, cũng có thể nhìn ra lúc này không thích hợp ra biển, vì thế đành phải ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem TV.



Gần như trong nháy mắt, bầu trời đã bị tia chớp xé ra, mưa tầm tã như trút nước ào ào rơi trên cửa kính, tiếng gió cùng với tiếng sóng biển, Hạ Mộ nghe mà kinh hồn bạt vía.

“Loại thời tiết này ở trên biển rất bình thường.” Hứa Đình bưng cho cậu một khay hoa quả, “Hết mưa thì tốt rồi.”

“Uhm.” Vẻ mặt Hạ Mộ có chút mất tự nhiên.

Không khí xấu hổ như vậy, đồ ngốc cũng có thể cảm giác được, Hứa Đình ở trong lòng thở dài, đặt khay đựng trái cây xuống đứng lên: “Tôi lên trên lầu đọc sách, có việc thì gọi tôi.”

Hạ Mộ gật gật đầu, tay chân không được tự nhiên cũng không biết nên đặt chỗ nào.

Tuy rằng rất muốn làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nhưng mà chỉ cần vừa nhìn vào mắt Hứa Đình, đầu óc liền trống rỗng, trong lòng toàn là hình ảnh đêm qua mình và anh ta nhìn nhau.

Nếu Hứa Đình tối hôm qua hôn xuống, mình đại khái… Sẽ không quá tức giận đi?

Sau khi đưa ra kết luận này, Hạ tiểu thụ sụp đổ rồi .

Nếu bản thân mình chán ghét anh ta, mọi chuyện liền dễ giải quyết hơn.

Nhưng vấn đề chính là, mình không chỉ không ghét Hứa Đình, ngược lại, còn có một chút thinh thích, một chút hâm mộ, một chút cảm kích.

Thích bộ dạng anh ấy cười rộ lên, hâm mộ tính cách vui vẻ vô tư của anh ấy, cảm kích anh nguyện ý làm bạn bè với mình.

Bởi vì muốn quý trọng, cho nên mới không biết phải làm sao.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thấy bên ngoài sắc trời đã buông tối, bão táp nhưng vẫn là không có dấu hiệu ngừng lại.

Hạ Mộ càng nghĩ càng loạn, vì thế đứng lên muốn đi chung quanh một chút.

Nhà gỗ rất lớn, Hạ Mộ nhìn trái nhìn phải, bất tri bất giác đi đến tầng nóc, đứng ở trên ban công nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy ngọn hải đăng xa xa như ẩn như hiện.

Cũng không biết trận mưa này khi nào thì mới có thể ngừng.

Hạ Mộ thở dài, xoay người muốn quay về, toàn bộ đèn trên ban công lại tắt phụt một cái.

“Hứa Đình!” Hạ Mộ trong lòng cả kinh, không tự chủ gọi một tiếng.

Không có người trả lời, Hạ Mộ sờ soạng vào phòng, dựa vào tường chậm rãi đi đến cửa.

Bốn phía yên tĩnh, căn phòng xa lạ, tầm nhìn tối đen.

Bất giác, trong đầu bắt đầu hiện lên từng đoạn từng đoạn ác mộng, những cái đó vốn cho rằng đã quên hẳn rồi, giờ phút này toàn bộ hiện ra rõ nét.

Muốn chạy trốn, trong hoảng loạn lại bị cái gì đó dưới chân vấp ngã.

Nỗi sợ hãi ùn ùn kéo đến lấn át đau đớn, Hạ Mộ ôm lấy đầu, ngồi xổm vô thức ở góc tường.

Trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, sau đó liền có ánh sáng chói mắt chiếu lại đây, Hạ Mộ hoảng sợ trừng to mắt, gần như điên cuồng thét chói tai.

“Tiểu Mộ cậu làm sao vậy?” Hứa Đình bị cậu hét một cái sợ tới mức hồn phi phách tán.

Hạ Mộ vô thức nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt trống rỗng có chút dọa người.

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình ngồi xổm bên cạnh cậu, “Cậu không sao chứ?”

Sau khi thấy rõ ràng người đến là ai, môi Hạ Mộ run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống.

Kế tiếp trong nháy mắt, Hứa Đình liền bị cậu sống chết ôm lấy.

Cảm giác toàn thân cậu đều đang phát run, Hứa Đình nhíu mày, mất điện tuyệt đối không có khả năng dọa cậu ta thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, Hứa Đình vẫn không hỏi ra miệng, chỉ ôm cậu đi xuống lầu.

Trong phòng ngủ có đèn dùng khi khẩn cấp, Hứa Đình đặt cậu lên giường, cầm khăn ẩm giúp cậu lau khô sạch sẽ khuôn mặt.

“Hứa Đình.” Thanh âm Hạ Mộ rất nhỏ.

“Tôi đây.” Hứa Đình cười cười với cậu, “Đừng sợ.”

Nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Hứa Đình, Hạ Mộ ngốc hồ hồ vươn tay, ở trên mặt hắn chọc một cái.

“Làm sao vậy?” Hứa Đình bật cười.

Hạ Mộ cắn cắn môi, không nói gì.

Đêm này, Hạ Mộ luôn ở lại phòng ngủ của Hứa Đình.

Đại khái là vừa mới chịu sợ hãi hơi nhiều, Hạ Mộ rất nhanh liền ngủ mất, nhưng dù là ở trong mộng, tay lại vẫn nắm chặt ống tay áo Hứa Đình.

Hứa Đình không hề buồn ngủ, trong đầu tràn đầy bộ dạng cậu vừa rồi ngồi xổm ở góc tường.

Rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, mới có thể sợ hãi bóng tối như vậy?

.

Sáng sớm hôm sau, di động của Hứa Đình rung rung.

“Alo?” Hứa Đình đi đến ban công nhận điện thoại.

“Đình Đình!” Lạc Tiểu Tịch thực khẩn trương, “Anh họ nói tối hôm qua bão quét, cậu đang ở trên đảo bị cuốn đi rồi!”

“Cậu đừng nghe hắn nói lung tung!” Hứa Đình tức giận.

“Vậy cậu không sao chứ?” Lạc Tiểu Tịch yên tâm.

“Không có việc gì, chỉ là bị cúp điện, đại khái phải buổi chiều mới có thể trở về.” Hứa Đình ngồi ở trên xích đu đung đưa.

“Mộ Mộ ở cùng với cậu sao?” Lạc Tiểu Tịch thực bát quái. (nhiều chuyện)

“Mới gặp qua cậu ấy một lần, đã gọi thân quen như vậy rồi?” Hứa Đình buồn cười.

“Ừ, anh họ nói Mộ Mộ là vợ của cậu!” Lạc Tiểu Tịch cười hắc hắc.

“Gặp mặt đừng nói loạn a.” Hứa Đình dở khóc dở cười, “Nếu dọa cậu ta chạy mất, tôi đánh cái mông của cậu!”

“Thằng nhãi nhà cậu có chút tiến triển rồi phải không?” Vương Lang đoạt lấy điện thoại, “Nếu coi trọng liền nhanh chóng xuống tay đi.”

“Tôi không thể xuống tay.” Hứa Đình thở dài, “Cậu ta thích nữ sinh, bẻ cong cậu ấy tôi không đành lòng, mấy ngày hôm trước cậu ấy phỏng chừng đã biết tính hướng của tôi rồi, hiện tại trốn tôi còn không kịp.”

Vương Lang khinh thường, Hứa Đình cũng lười phải cùng cái tên không tiết tháo này nói chuyện, sau khi qua loa vài câu liền cúp điện thoại.

Đứng lên muốn quay về, lại phát hiện Hạ Mộ đang đứng ở cửa ban công.

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình có chút xấu hổ.

Những lời mình vừa nói, sẽ không phải bị cậu ta nghe thấy chứ?

Biểu cảm trên mặt Hạ Mộ đã nói rõ hết thảy, Hứa Đình thở dài, tiến lên xoa xoa đầu của cậu : “Cậu đừng sợ, tôi sẽ không ăn hiếp cậu.”

Hạ Mộ nhỏ giọng “Ừ” một cái.

“Thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều chúng ta quay về.” Hứa Đình lướt qua cậu muốn đi vào trong phòng, lại bị Hạ Mộ túm lại.

“Tiểu Mộ?” Hứa Đình ngạc nhiên nghi ngờ.

Hạ Mộ túm lấy tay áo Hứa Đình, tim đập sắp bật ra.

Trong đầu loạn thành một đoàn, không biết nên nói cái gì cũng không biết nên làm cái gì, lại cố chấp không chịu buông tay.

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình chần chờ nhìn cậu, “Em không ghét tôi?”

Hạ Mộ lắc đầu.

“Vậy… Chúng ta có thể thử bên nhau xem?” Hứa Đình lại thử thăm dò hỏi.

Hạ Mộ không gật đầu, nhưng cũng không cự tuyệt.

Khóe mắt Hứa Đình nhiễm ý cười, cúi đầu ở bên môi cậu hôn một cái.

Hạ Mộ căng thẳng thiếu chút nữa ngất đi.

.

Buổi chiều bến phà mở ra, hai người thuận lợi trở về nhà.

Hứa tiểu công trong lòng có một chút tiếc nuối, cũng có một chút nghi hoặc.

Tiếc nuối là bởi vì hòn đảo nhỏ xinh đẹp như vậy, nếu ở lại thêm vài ngày, nói không chừng là có thể đem cậu ăn sạch sành sanh. (đuôi sói kìa =]]]])

Nghi hoặc là bởi vì mặc kệ mình hỏi như thế nào, cậu cũng không chịu nói tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

“Không được hỏi nữa !” Hạ Mộ niết cái miệngcủa hắn.

“Được rồi, không hỏi.” Hứa Đình sáp qua muốn hôn cậu, lại bị né tránh.

“Hôn cũng không cho hôn a?” Hứa Đình oán hận.

Hạ Mộ lỗ tai hồng hồng, có cái gì hay mà hôn chứ.

.

Sau khi kết thúc Quốc Khánh hai người trở lại trường học, quan hệ tự nhiên cũng từ bạn học biến thành tình nhân.

Nhưng mà Hứa Đình đối tình trạng hiện nay rất bất mãn, khi hai người còn chưa làm rõ quan hệ thì Hạ Mộ còn thường xuyên sẽ cho mình chiếm tiện nghi, hiện tại ngược lại, sờ một cái đều so với lên trời còn khó hơn.

“Anh không được chạm vào em a!” Hạ Mộ ôm gối dựa đuổi hắn.

“Chúng ta hiện đang yêu nhau a!” Hứa Đình nén giận.

“Yêu nhau thì sao?” Hạ Tiểu Mộ rất không nói đạo lý lẩm bẩm.

Hứa Đình không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ kéo người vào trong lòng muốn cường hôn, lại bị một quyền nện trúng mũi.

Hứa tiểu công lưu manh không thành kêu lên một tiếng đau đớn, thống khổ che cái mũi.

Hạ tiểu thụ dũng mãnh vô địch thu hồi nắm tay, chột dạ gãi gãi đầu, xuống tay hình như hơi nặng ách…

Hứa Đình hận đến nghiến răng.

Hạ Mộ tuy rằng bình thường nhìn qua tuỳ tiện, nhưng lúc ở trong loại sự tình này, da mặt còn mỏng hơn so với giấy.

Hứa Đình buồn bực muốn rít gào, kết giao ba tháng còn chưa được hôn, loại sự tình này nói ra có ai sẽ tin?

Hôn trộm lúc ngủ cái đó không tính!

.

Trong đại học thường xuyên sẽ có các loại tụ họp, Hạ Mộ không có hứng thú, Hứa Đình cũng không dẫn cậu đi.

Hôm nay Hứa Đình lại đến khuya mới trở về, còn mang theo một thân toàn mùi rượu.

Hạ tiểu thụ mất hứng , thở hồng hộc giúp hắn mở nước tắm.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình từ phía sau ôm lấy cậu.

“Làm gì vậy?” Hạ Mộ giãy giụa.

Hứa Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn tinh tế trên cổ cậu.

“Đừng nháo.” Hạ Mộ rụt cổ lại tránh ra, “Tắm rửa đi.”

“Đợi anh.” Hứa Đình lại lưu luyến cọ cọ ở trên cổ của cậu, mới buông tay để cho cậu ra khỏi phòng tắm.

Hạ Mộ ngơ ngác trở lại phòng ngủ mới kịp phản ứng, đợi anh ta, đợi anh ta làm cái gì? ! Sẽ không phải là muốn say rượu loạn tính đi a a a a!

Hạ tiểu thụ bị YY(tự sướng) của mình làm hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nghĩ muốn chạy.

Còn chưa kịp thay quần áo xong, Hứa Đình cũng đã say khướt tiến vào phòng ngủ.

“Sao anh không gõ cửa!” Hạ Mộ để hở cánh tay thực hoảng sợ.

“Bảo bối hảo ngoan, tự mình cởi hết chờ anh?” Hứa Đình tiến lên một phen ôm lấy cậu.

“Chờ em gái anh! Uống rượu rồi thì trở về ngủ đi!” Hạ Mộ không ngừng kêu khổ, ai chờ ngươi , ta là muốn thay quần áo để chạy trốn được không?

Hứa Đình trong lòng cười thầm, tiếp tục giả vờ say đem cậu lên trên giường.

Cuồng loạn và bá đạo hôn liên tiếp ở bên gáy vùng giữa lông mày, Hạ Mộ trốn không xong lại đẩy ra không được, gấp đến độ thiếu chút nữa khóc lên.

Hứa Đình vốn chỉ là muốn giả vờ say dọa cậu một chút, càng về sau lại có chút không khống chế được.

Khoảnh khắc chạm vào đôi môi của cậu, toàn bộ lý trí của Hứa Đình đều bị thiêu đốt gần như không còn, trong lòng chỉ nghĩ muốn nhớ kỹ hương vị của cậu.

Hạ Mộ nhắm lại hai mắt, lông mi thật dài ở dưới ánh đèn run rẩy.

Một chút mùi rượu, một chút ngọt ngào, một chút luống cuống, một chút ngây ngô, toàn bộ tâm trí chính là nụ hôn đầu tiên.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình gắt gao ôm cậu sát vào lòng, “Anh thích em.”

Ngửi thấy mùi hương sữa tắm nhè nhẹ mát mẻ trên người hắn, khóe môi Hạ Mộ tràn đầy ý cười.

Một đêm này, Hạ Mộ ôm cánh tay Hứa Đình, ngủ thật ngon thật ngon.

.

Thời điểm cuối kỳ có tuyển cử Hội học sinh, Hạ Mộ mới sớm đã đến hội trường.

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình ngồi ở bên cạnh cậu, “Sao không ngồi phía trước?”

“Dù sao ở đây cũng cũng có thể nhìn thấy.” Hạ Mộ giúp hắn chỉnh lại tóc, “Anh đi chuẩn bị đi, không cần phải để ý đến em.”

“Nếu anh trúng cử, tối nay có thưởng hay không?” Hứa Đình đùa giỡn cậu.

“Thưởng em gái anh ấy.” Hạ Mộ cầm laptop đánh bay hắn.

Sau khi tuyển cử bắt đầu, người bên cạnh dần dần nhiều hơn, Hạ Mộ bình thường không làm sao giao thiệp với người khác, bởi vậy một người cũng không biết.

Lúc mở màn, là toàn bộ người được đề cử lần lượt diễn thuyết, nội dung cơ bản giống nhau, Hạ Mộ nghe đến mệt chỉ muốn ngủ.

Thật vất vả đợi đến Hứa Đình, Hạ Mộ còn chưa kịp vỗ tay, trong hội trường đã tràn đầy tiếng thét chói tai của đủ loại học tỷ học muội.

Lão viện trưởng ngồi ở hàng phía trước run run rẩy rẩy, bệnh tim thiếu chút nữa bị dọa cho tái phát.

Hạ Mộ trợn mắt há hốc mồm, đây là đang mở concert sao?

“Mau nhìn! Một trong những tinh anh của khoa Công nghệ!” Tiểu nữ sinh bên cạnh cực độ phấn khởi, “Mình muốn đi lên thân thiết với anh ấy một chút!”

Thân em gái cô ấy! Hạ Mộ nổi trận lôi đình, đó là người của lão tử!

Kết quả của tuyển cử không hề bất ngờ, Hứa Đình dương dương đắc ý, đứng ở trên đài nháy mắt mấy cái với Hạ Mộ.

Hừ! Lỗ mũi Hạ mến mộ hướng lên trời, tên nam nhân bán đứng nhan sắc!

“Tiểu Mộ.” Hoạt động mới vừa chấm dứt, Hứa Đình liền gọi điện thoại cho Hạ Mộ.

“Làm sao?” Hạ Mộ hung hăng.

“Sao lại hung như vậy?” Hứa Đình dở khóc dở cười, “Anh cho rằng em muốn chúc mừng anh.”’

Hạ Mộ hừ hừ.

“Được rồi, biết em đang khó chịu cái gì.” Hứa Đình còn cách di động hôn nhẹ cậu, “Ngoan, trước đến quán cơm chúng ta thường đi chờ anh, anh lập tức tìm cơ hội chuồn ra.”

“Vì sao phải chuồn ra?” Hạ Mộ không hiểu ra sao cả.

“Một đám người đang chờ làm chúc mừng cho anh, mặc kệ không được.” Hứa Đình giải thích.

“Vậy anh đi đi a.” Hạ Mộ chua.

“Loại thời điểm này, đương nhiên phải ở cùng vợ.” Hứa Đình cười, “Nghe lời, gọi món ngon chờ anh.”

Trên mặt Hạ Mộ khinh thường, trong lòng sủi bọt sung sướng.

Cái tên Hứa Đình được rất nhiều người thích kia, là của một mình mình !

Gần trường học có một hiệu cơm tư nhân, là nơi hai người thường đến.

Bánh phở chưng thịt cùng canh bí đỏ, đều là hương vị Hứa Đình thích nhất.

“Tiểu Mộ.” Thẳng đến nửa giờ sau, Hứa Đình mới mở cửa thở hổn hển.

“Trên mặt có vết son môi!” Hạ Mộ trực tiếp chỉ thẳng hắn.

“Đâu nào, làm sao có thể.” Hứa Đình buồn cười, sáp qua cắn má của cậu một ngụm.

Hạ Mộ cười tránh đi, cùng hắn đùa giỡn.

Ăn xong bữa cơm, hai người tay trong tay, dọc theo con sông chảy quanh thành phố, đi về nhà.

Ven con sông là một khoảng tường thành cổ đại loang lổ, không hề hòa hợp với phồn hoa thành thị, nhưng cũng rất nặng hơi thở lịch sử.

Tường thành khiếm khuyết, tà dương mênh mông, dương liễu đón gió, còn có Hạ Mộ bên cạnh, Hứa Đình hoảng hốt, tự dưng cảm thấy một màn này thật sự quá quen thuộc.

Giống như thật lâu trước kia, mình cũng từng cùng cậu ấy dắt tay đi như vậy, cùng nhau nhìn tịch dương xa xôi, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Hạ Mộ tò mò hỏi hắn.

Hứa Đình cười lắc đầu, nắm tay cậu càng chặt.

Anh nghĩ, có thể gặp được em, thật tốt.

END 08.



________________________

Ngọt quá đê ~~~ ≧◡≦



Bánh phở chưng thịt :

Canh bí đỏ :

Cảnh hai bạn trẻ nắm tay nhau đi bộ về nhà quanh con sông có hàng liễu đại khái giống như thế này : lỡng mợn =3=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện