Hòe Viên

Chương 33



Tống Vân là cảnh sát, nhưng tài mở khóa không mảy may thua kém bất kỳ tên trộm nào. Có lẽ anh ta là người tuân theo quy luật biết người biết ta trăm trận trăm thắng của thời đại mới, nên đã dày công tôi luyện những kỹ năng này.

Khóa cửa nặng nề được mở ra kèm theo một tiếng két vang lên. Phó Dục Thư không thấy có dấu vết cơ quan gì trên đó nhưng Tống Vân vẫn hơi do dự.

"Chờ một lát hãy mở, nếu quả thật cửa này là đúng tại sao đã lâu lại không ai mở chứ?" Anh ta nhíu mày lại.

Phó Dục Thư nói: "Có thể là cố ý làm cho cũ kỹ, cũng có thể thật sự đã lâu không ai đi đến đây rồi."

Tống Vân nhìn anh: "Cậu cảm thấy bên trong sẽ là cái gì?"

Phó Dục Thư không nhịn được nhoẻn môi cười một tiếng: "Sợ à?"

Tống Vân liếc anh một cái: "Tôi là cảnh sát, tôi còn có súng, muốn sợ cũng là người trong đó sợ mới đúng."

"Nếu lỡ như trong đó không phải người thì sao?" Phó Dục Thư hỏi ngược lại bằng giọng điệu sâu xa.

Tống Vân hơi giật mình, nhìn anh một hồi lâu cũng không nói gì. Phó Dục Thư thản nhiên: "Chỉ đùa chút thôi, cậu tin thật à?"

"Dĩ nhiên không rồi." - Tống Vân không biết nói sao - "Tôi chỉ đang suy nghĩ Phó giáo sư luôn luôn coi trọng khoa học mà lại mê tín như vậy. Không phải cậu thật sự cho rằng chỗ này có ma chứ hả?"

Phó Dục Thư hời hợt hừ một tiếng rồi nói: "Đi vào thôi."

Tống Vân gật đầu nắm khóa cửa kéo ra, anh ta vừa hành động bụi bặm đã từ trên cửa rơi xuống. Phó Dục Thư lập tức lui về sau hai bước. Tống Vân vì phải mở cửa nên không thể lui về sau chỉ có thể bị bụi bám đầy đầu. Tuy đang ở nơi nguy hiểm nhưng anh ta vẫn không nhịn được quay đầu lại giơ ngón giữa với Phó Dục Thư.

Phó Dục Thư ho một tiếng che giấu cảm xúc, hạ giọng: "Đừng quậy, làm chuyện đứng đắn đi."

Tống Vân cười khẩy một cái, ra sức kéo hết cửa ra. Tiếng mở cửa kẽo kẹt nghe có vẻ u ám trong con đường hầm lạnh lẽo tối tăm. May là hai người họ đều là đàn ông can đảm, nếu là hai cô gái thì đã sớm sợ hãi khóc lên rồi. Đây cũng là lý do tại sao Phó Dục Thư không đề nghị đưa Tưởng Phẩm Nhất cùng xuống. Nơi này sẽ xảy ra rất nhiều tình huống khó dự đoán được, anh không thể mang sự an toàn của cô ra đùa giỡn.

Phó Dục Thư xua xua tay đuổi bụi mù xung quanh, anh tắt đèn pin để tránh việc nếu bên trong có người sẽ lập tức thấy được họ, như vậy rất nguy hiểm.

Sau khi mở cửa hai người từ từ quan sát bên trong, thấy bên trong tối đen như mực không giống có người, anh mới mở đèn soi vào trong đó.

Sở dĩ bọn họ có thể đi đến trước cánh cửa này là bởi vì tấm giấy hôn thú thế hệ trước của Tưởng gia để lại chỉ dẫn. Trong đó ngầm tiết lộ họ của mấy nhà, bọn họ nối liền vị trí nhà của những dòng họ này lại thành một sơ đồ, rồi dựa theo sơ đồ đường đi dưới lòng đất, lúc này mới đến đây.

Cho nên giờ phút này họ cũng biết đây là nơi nào. Sau khi đi qua cánh cửa này không xa chính là cây hòe tiêu biểu cho Hòe Viên. Ánh đèn màu trắng chiếu lên đồ vật phía sau cửa lúc gần lúc xa. Đây là một gian nhà gỗ nhỏ rất đơn sơ, bên trong đặt rất nhiều đồ vật được vải trắng che phủ, cao cao thấp thấp khiến người ta sợ hãi.

Tống Vân hà hơi, không khí lạnh lẽo đến thở ra khói, anh ta khẽ nói: "Đây là chỗ nào?"

"Nếu biết thì chúng ta cũng không cần đến đây." Phó Dục Thư thuận miệng nói ra một câu rồi đi đến kéo một tấm vải trắng gần đó. Sau khi ánh đèn soi lên vật được bày trí kia, hai người đàn ông đều giật mình.

Một con rối hình người cao chừng 1m7 đứng đó, quần áo rách nát, mang vẻ mặt kỳ dị đang nhìn bọn họ.

"Thần kinh sao, món đồ chơi này mà cũng đặt ở đây, muốn dọa chết người ta à?" Tuy miệng Tống Vân oán trách nhưng vẫn bước đến cẩn thận quan sát tượng gỗ. Tượng gỗ được làm rất trừu tượng, nhìn không ra là hình dáng gì, chỉ có thể miễn cưỡng nói là mang bộ dáng của đàn ông. Nhưng nó lại mặc váy lụa trắng của phụ nữ, trên váy lụa trắng còn vướng đầy mạng nhện, bẩn thỉu vô cùng.

"Đi xem thử những thứ khác." Phó Dục Thư nói với Tống Vân.

Tống Vân và anh chia nhau ra làm việc, hai người tự mở những tấm vải trắng che phủ lên đồ vật bên cạnh. Sau khi mở ra hết, họ đứng ở chính giữa tựa lưng vào nhau nhìn khung cảnh xung quanh. Những thứ đắp vải trắng kia chỉ là một số tủ và đồ gia dụng đơn giản.

Tống Vân lại đến trước tủ mở ngăn kéo xem có gì trong đó. Nhưng sau khi mở ra lại không phát hiện được gì cả. Bên trong rất sạch sẽ, không có bụi bặm. Nó giống với gian nhà gỗ nhỏ này. Khoảng thời gian gần đây có kẻ đã xóa sạch dấu.

"Tôi cảm thấy hộc tủ này có vấn đề." - Tống Vân cau mày lại - "Xem ra nơi này giống như một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi, có giường có bàn. Trên bàn còn có ly tách, nhưng lại không thấy đồ vật khác trong này, lẽ nào đã bị mang đi rồi?"

Phó Dục Thư hơi suy tư: "Nói không chừng là vì che giấu tai mắt người khác."

Tống Vân đồng ý: "Cậu nói bọn họ đặt cái tủ như vậy là muốn làm gì?"

Phó Dục Thư và Tống Vân nhìn nhau trong giây lát, sau đó hiểu ý di chuyển cái tủ.

Tủ rất nặng, hai người đàn ông dời đi cũng tốn không ít sức. Đến khi họ vất vã lắm mới dịch tủ ra một chút liền phát hiện phía sau tủ có một cánh cửa.

"Quả nhiên có vấn đề." Tống Vân cất tiếng rất khẽ, cũng khẽ như lúc mới vừa rồi họ cẩn thận di chuyển tủ vậy. Anh ta sợ phát ra tiếng sẽ có thể kinh động đến người đang ở sau cánh cửa.

"Nhìn theo khoảng cách, sau khi đi qua cánh cửa này một khoảng sẽ là bên dưới cây hòe kia." Phó Dục Thư khẽ nói.

Tống Vân im lặng mở khóa cửa, cái khóa này khó mở hơn cái trước nhiều. Anh ta tốn rất nhiều sức mới mở ra được, vốn đang cảm thấy lạnh nhưng sau khi mở khóa xong lại đổ mồ hôi đầm đìa.

"Xong." - Tống Vân cất dụng cụ hỏi Phó Dục Thư - "Có đi vào hay không?"

Phó Dục Thư thản nhiên nhìn chăm chú vào cánh cửa này, rõ ràng nó sạch sẽ hơn cánh cửa khi nãy rất nhiều. Anh nói: "Đã đi đến đây rồi có đi vào hay không cũng không phải do chúng ta quyết định nữa."

Tống Vân thở phào một cái, hoạt động chút gân cốt từ từ kéo cửa ra. Lần này không có bụi nên đầu anh ta không gặp họa, nhưng cả người anh ta cũng đã sớm phủ đầy bụi rồi.

Ánh mắt Phó Dục Thư kỳ lạ liếc nhìn bộ dạng anh ta, khóe môi nhịn không được nhoẻn lên.

"Không có ai cả." Sau khi Tống Vân mở cửa nhìn vào trong một cái lập tức đưa ra kết luận.

Lần này Phó Dục Thư cũng tắt đèn như trước, nhưng Tống Vân có thể nhìn được bên trong không có ai. Điều này chứng tỏ bên trong có ánh sáng.

Phó Dục Thư không bật đèn, đi thẳng đến trước mặt Tống Vân nhìn xem. Quả nhiên thấy một giá cắm nến treo giữa hành lang cách đó không xa, trên giá cắm nến có một ít sáp, đèn cầy đã sắp hết.

"Nến vẫn chưa cháy hết, nói không chừng phía trước có người." Tống Vân nói.

Phó Dục Thư lại nói: "Nhưng tôi cảm thấy là bọn họ cố ý để lại cây nến cho chúng ta."

"Tại sao?"

"Với hiểu biết của tôi về họ, đây có lẽ là cảnh cáo cuối cùng."

"..." - Tống Vân vẫn im lặng một hồi, quay đầu lại xác nhận xem đường trở về còn hay không. Khi anh ta thấy cánh cửa khi đến vẫn còn mở mới hơi an tâm một chút - "Đi vào không?" - Anh ta hỏi Phó Dục Thư.

"Đi đi, không phải cậu nổi danh là tay thiện xạ sao? Nếu thật sự có người cậu sợ họ à?" - Phó Dục Thư nói đùa nửa thật nửa giả.

Theo con đường u ám đi về phía trước, hai người đàn ông cao lớn vẫn cảnh giác quan sát xung quanh. Bọn họ đều có vướng bận, tuy hiện tại vì phá án mà dấn thân vào nơi nguy hiểm, nhưng không muốn vì vậy mà bỏ mạng.

Con đường nhanh chóng xuất hiện thay đổi, sau khi rẽ cua một lần nữa bọn họ thấy được những thứ khiến sống lưng rét buốt.

Ở cuối lối đi bất chợt thông thoáng, hai bên đều sắp đặt phòng giam chỉnh tề. Phòng giam được chắn bằng song sắt, bên trong là cỏ dại và cọc gỗ. Cọc gỗ mang hình dáng chữ thập, trên đó vẫn còn vết máu khô và khóa sắt nặng nề.

"Xem ra từng có người bị giam cầm phi pháp ở đây." Tống Vân nghiêm khắc nói.

Phó Dục Thư cẩn thận quan sát mấy căn phòng giam phía trước, tất cả đều giống nhau không có gì khác biệt. Anh kiềm chế nói: "Đừng nghĩ theo chiều hướng xấu, không chừng là giam động vật thôi."

Ánh mắt Tống Vân phức tạp nhìn Phó Dục Thư. Tuy anh ta biết khả năng mà Phó Dục Thư nói là rất nhỏ. Nhưng anh ta vẫn mong từng bị giam ở đây là động vật. Nếu không Hòe Viên thật sự là nơi rất đáng sợ.

"Máy chụp hình đâu, chụp lại đi." Phó Dục Thư nhắc nhở.

Tống Vân nghe vậy bỏ súng vào bao lấy máy chụp hình ra nhanh chóng chụp lại cảnh nơi đây, không bỏ qua từng góc nhỏ.

Phó Dục Thư đi theo bước chân Tống Vân về phía trước, trong lòng tính toán bước chân đoán rằng sắp đến dưới cây hòe rồi. Bọn họ lại phát hiện một cánh cửa.

"Cánh cửa này phải là cửa vào từ chỗ cây hòe leo xuống." - Phó Dục Thư nói - "Cửa chúng ta vào có lẽ đã bị che lại vào mười mấy năm trước, có thể là trong nội bộ họ có mâu thuẫn, cũng có thể là nguyên nhân khác. Cho nên người trông chừng luôn xuống đây từ chỗ cây hòe."

"Người trông chừng là Cổ An Hòa? Vậy mấy phòng giam này chính là của tổ tiên Cố gia?" Tống Vân chăm chú hỏi.

Phó Dục Thư lắc đầu: "Không biết."

Anh đi về phía trước, đi đến trước cửa anh thử vặn nắm cửa một vòng, cửa được mở ra. Tống Vân thấy anh muốn kéo cửa ra vội vàng đi theo, lo anh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có điều sau khi cửa mở ra, anh ta phát hiện là mình quá lo lắng thôi. Phía sau cánh cửa có một vòng tròn giống như miệng giếng, phía trên tối như mực và rất cao. Có lẽ trên đó chính là mặt đất, gần giống với suy đoán của Phó Dục Thư.

"Trở về thôi." Phó Dục Thư quay người chuẩn bị đi.

Tống Vân nói: "Không đi lên xem à?"

Phó Dục Thư cũng không đợi anh ta, anh bước nhanh lướt qua mấy căn phòng giam kia rời đi cũng không quay đầu lại nói: "Chúng ta không leo lên đó nổi, cái thang đó chắc đã bị rút đi lúc tôi về quê rồi. Khi đó tôi không có ở nhà, cửa sổ đều khóa, bọn họ không càn rỡ đến phá hủy bức tường dưới tầng hầm nhà tôi, chỉ dọn hết đồ đi từ phía bên này. Có lẽ khi đó bọn họ đã rất nhân từ rồi."

Tống Vân nói: "Sau khi trở về tôi sẽ lập tức khiếu nại xin phúc thẩm."

Phó Dục Thư gật gật đầu, đi với anh ta qua từng cánh cửa, vừa đi vừa nói: "Tôi ủng hộ đề nghị này của cậu. Tư tưởng của chúng ta cũng có hạn, có người khác tham gia vào việc này có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã trở lại tầng hầm nhà Phó Dục Thư. Lúc Tống Vân giúp anh bít kín bức tường lại lần nữa không nhịn được nói: "Cậu không sợ phía cảnh sát gia nhập điều tra sẽ liên lụy đến vợ tương lai của cậu à?"

Phó Dục Thư liếc anh ta một cái, chẳng mảy may để ý đến: "Nếu như tôi sợ thì tôi đã không nói hết tất cả cho cậu biết rồi. Nếu như cô ấy thật sự có dính líu đến chuyện này, tôi nhất định không thể đại nghĩa diệt thân được đâu."

Tống Vân trố mắt bởi vì Phó Dục Thư không hề che giấu sự bao che của anh. Thật ra thì thực tế chính là như vậy, trên thế giới này không có ai là không bao che cho người thân của mình. Không chỉ có mỗi Phó Dục Thư, ngay cả Tống Vân và Tưởng Phẩm Nhất cũng như thế.

Giờ phút này Phó Dục Thư đang thám hiểm dưới lòng đất, Tưởng Phẩm Nhất thì ở nhà lo lắng cho anh. Tưởng Thặng đã sớm tan việc về nhà, vẫn ở trong phòng mình khóa trái cửa, quỳ gối trước phật tổ sám hối.

Tưởng Phẩm Nhất không đến phòng cha. Lúc cha ở nhà hay đi khỏi đều khóa cửa phòng, cô không có chìa khóa, không biết bên trong đó có gì. Giờ khắc này cô rất muốn đi hỏi cha mình xem Phó Dục Thư có thể bị nguy hiểm hay không. Bởi vì cha nhất định biết chuyện dưới lòng đất, nhưng cô vẫn không can đảm lên tiếng hỏi.

Cô nằm trên giường trằn trọc trở mình thật lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được phải rời khỏi phòng ngủ đi đến hướng đối diện chờ anh. Cũng vào lúc này Phó Dục Thư gọi điện đến cho cô.

Nhìn tên anh trên màn hình điện thoại di động, trái tim Tưởng Phẩm Nhất rốt cuộc đã bình ổn lại. Nhưng cô mới vừa bắt máy lại chỉ nghe thấy bên kia vang lên tiếng nói của Cổ Lưu Thâm.

Cổ Lưu Thâm nói một cách tiếc nuối: "Phẩm Nhất, em thật sự không nên làm vậy."

"Tại sao là anh?" Tưởng Phẩm Nhất rất kinh ngạc hỏi ngược lại anh ta, cốc nước cầm trong tay chao đảo suýt rơi xuống đất.

Cổ Lưu Thâm lại cười nói: "Sao hả, bất ngờ vì là anh sao? Trước khi em làm sai lẽ nào không nghĩ đến sẽ bị anh phát hiện ư? Em cho rằng người gọi điện thoại cho em là ai? Phó Dục Thư à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện